Chương 10
Trường An chìm trong tĩnh lặng đáng sợ sau trận mưa máu. Cảnh vật khắp thành phố hoang tàn: mái nhà sụp đổ, cột cờ gãy rạp, các con đường đầy máu đỏ lẫn mảnh vỡ, và mùi tanh nồng vẫn nồng nặc, lan tỏa khắp không gian. Người sống sót ít ỏi, vừa hoảng loạn vừa run rẩy nhìn về phía cánh đồng hoang, nơi Huyết Quỷ bị phong ấn tạm thời.
Ngũ nữ đứng trên ngọn đồi cao, cơ thể phủ đầy máu và mồ hôi. Họ đều mệt lả, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, nhìn về phía trung tâm cánh đồng, nơi Huyết Quỷ vẫn ẩn mình trong năng lượng Nguyệt Ấn của Kha Dao.
– Chúng ta đã giữ được nó... nhưng chỉ là tạm thời, – Tạ Nguyệt Dao nói, giọng lạnh lùng nhưng căng thẳng – Một phút lơ là, toàn bộ Trường An sẽ trở thành biển máu.
Ly Uyển Nhi nhíu mày, ánh mắt lo lắng:
– Huyết Quỷ... sẽ không chờ đợi. Lần này, nó sẽ phá phong ấn một lần nữa, và sức mạnh của nó sẽ vượt ngoài tưởng tượng.
Kha Dao ôm ngực, ánh Nguyệt Ấn đỏ rực bùng lên:
– Ta... phải chuẩn bị... sức mạnh bất tử... để bảo vệ tất cả...
Tinh Hà nhún vai, cười khẩy:
– Chỉ cần bùng nổ... chém sạch... mọi thứ sẽ ổn! Ta không quan tâm đến huyết mạch hay sinh tử.
Dao Quang mở dị nhãn, ánh bạc lóe lên:
– Nếu Nguyệt Ấn vượt tầm kiểm soát... tất cả sẽ chết. Chúng ta phải phối hợp chuẩn xác, hoặc đây sẽ là bi kịch cuối cùng.
Khi họ tiến lại gần cánh đồng hoang, Huyết Quỷ đột nhiên nhấc móng vuốt, phá vỡ phong ấn. Luồng khí huyết đỏ bùng nổ, quét khắp cánh đồng và dần lan sang Trường An. Mưa máu lại trút xuống, mỗi giọt rơi đều nóng rực, bốc khói và mang năng lượng tà khí mạnh mẽ.
Ngũ nữ lao lên, bảo vệ dân chúng và đồng thời tìm cách áp sát Huyết Quỷ. Nguyệt Dao và Tinh Hà đối diện trực tiếp với quái vật, song kiếm và kiếm chém loạn, phá tung các luồng khí. Ly Uyển Nhi và Dao Quang hỗ trợ hai bên, tung dây leo độc, thương và mũi tên chuẩn xác.
Kha Dao đứng trung tâm, ánh Nguyệt Ấn đỏ chói bùng lên dữ dội, tạo rào chắn bao phủ cả cánh đồng. Mỗi mũi tên bắn ra đều hút năng lượng tà khí, nhưng sức mạnh quá lớn khiến nàng gần như mất kiểm soát.
– Ta... sẽ không để ngươi hủy diệt Trường An... – Kha Dao hét, tay run rẩy nhưng vẫn bắn từng mũi tên chính xác.
Huyết Quỷ lao tới, từng bước đi như rung chuyển đất trời, móng vuốt dài chém xuống, phá hủy mọi vật cản. Máu và mồ hôi trộn lẫn, ánh sáng đỏ của Nguyệt Ấn và luồng khí huyết đỏ tạo nên cảnh tượng hỗn loạn và hùng vĩ.
Ngũ nữ phối hợp chiến thuật "bao vây và kiềm chế": Nguyệt Dao và Tinh Hà liên tục tấn công phía trước, Ly Uyển Nhi và Dao Quang hỗ trợ hai bên, Kha Dao dùng Nguyệt Ấn ép Huyết Quỷ vào thế kẹt.
Nhưng sức mạnh của Huyết Quỷ vượt xa tưởng tượng. Nó gầm lên, một cú vung móng khiến đất đá vỡ vụn, cây cối bật gốc, tạo ra luồng sóng mạnh quét qua, hất ngã Ngũ nữ.
– Không... – Tạ Nguyệt Dao hét lên, kiếm lóe sáng, lao tới bảo vệ đồng đội. Nhưng một cú móng quái vật quét qua, nàng trúng đòn, ngã xuống, máu bắn tung, cơ thể bất động.
Tinh Hà kịp chém, song kiếm lóe sáng, cản Huyết Quỷ lại, nhưng vẫn bị thương. Ly Uyển Nhi và Dao Quang lao vào cứu đồng đội, nhưng một lần nữa, Huyết Quỷ quá mạnh, đánh bật họ ra xa.
Kha Dao đứng giữa, ánh Nguyệt Ấn đỏ rực, cảm nhận huyết mạch bên trong dồn nén tối đa. Máu và mồ hôi phủ đầy người, nhưng nàng vẫn kiên định.
– Ta... phải sống... bất tử... để... cứu... các tỷ tỷ... – Kha Dao thầm thì, tay run rẩy nhưng ánh mắt sắc như thép.
Huyết Quỷ gầm rú dữ dội, lao tới, móng vuốt dài chém xuống, quét sạch mọi vật cản. Ngũ nữ đã bị thương nặng, từng người ngã xuống:
Tạ Nguyệt Dao – nhị tiểu thư Thừa tướng, kiếm rơi khỏi tay, cơ thể phủ đầy máu, ngã bất động.
Triệu Tinh Hà – song kiếm rơi, máu phủ đầy mặt, khó thở nhưng vẫn cố gượng đứng dậy.
Ly Uyển Nhi – dây leo đứt, thương văng, té xuống đất, mắt đầy đau đớn.
Phùng Dao Quang – dị nhãn mở nhưng cơ thể bị trúng đòn nặng, lảo đảo.
Chỉ còn Kha Dao đứng giữa, ánh Nguyệt Ấn đỏ chói, năng lượng huyết mạch bùng nổ cực đại, phong ấn Huyết Quỷ tạm thời ổn định. Nàng bất tử, cơ thể như ngọn lửa sống, bất chấp tất cả tàn phá xung quanh.
– Ta... sẽ sống... để... chứng kiến... – Kha Dao thầm thì, mắt đỏ rực, đứng giữa biển máu, nhìn đồng đội ngã xuống, trái tim đầy đau đớn nhưng quyết tâm bất khuất.
Trường An chìm trong hoang tàn, mưa máu rơi không ngừng, từng tiếng gầm rú của Huyết Quỷ vang vọng khắp thành phố. Bi kịch đã xảy ra: Ngũ nữ hy sinh gần hết, chỉ còn Kha Dao sống sót nhờ huyết mạch đặc thù bị phong ấn, biến nàng thành bất tử.
Trăng đỏ chiếu xuống cảnh tượng hoang tàn, phản chiếu bóng dáng cô độc của Kha Dao giữa biển máu. Từ đây, nàng sẽ phải đối mặt với trách nhiệm nặng nề: sống sót, bất tử, và tiếp tục chiến đấu chống lại Huyết Quỷ, trong khi tất cả đồng đội thân thiết đã ra đi.
Trường An sau trận chiến cuối cùng chìm trong hoang tàn, mưa máu vẫn rơi không ngừng, trộn lẫn với tro tàn và khói độc, tạo thành một bức màn đỏ đặc quánh phủ khắp thành phố. Những con đường từng nhộn nhịp giờ chỉ còn lại tiếng gió rít qua những mái nhà sụp đổ, tiếng thở gấp gáp của người sống sót, và âm thanh yếu ớt của những sinh vật yêu linh còn sót lại từ hồ máu Cổ Mạch.
Kha Dao đứng trên đỉnh tường thành, ánh Nguyệt Ấn đỏ rực bùng lên, phản chiếu vào mưa máu, tạo ra một vầng hào quang chết chóc quanh nàng. Bốn chiến hữu đã ngã xuống, Tạ Nguyệt Dao, Triệu Tinh Hà, Ly Uyển Nhi và Phùng Dao Quang, máu của họ thấm sâu vào đất, nhắc nhở nàng về bi kịch vừa xảy ra.
– Ta... sống... nhưng... vì sao...? – Kha Dao thì thầm, ánh mắt đỏ rực dõi theo cảnh tượng hoang tàn – Huyết mạch... khiến ta... bất tử... nhưng... tất cả... đều đã ra đi...
Cơn đau trong trái tim nàng không chỉ là nỗi mất mát; nó còn là trách nhiệm khổng lồ. Mỗi hơi thở đều nặng nề, nhưng Nguyệt Ấn bên trong huyết mạch phong ấn giúp nàng duy trì sự sống, bất chấp mưa máu và năng lượng tà khí khủng khiếp.
Kha Dao bước xuống từ tường thành, chân trần nhúng vào vũng máu, nhưng từng bước đi đều uyển chuyển, mạnh mẽ. Mọi sinh vật yêu linh còn sót lại chạy tán loạn, nhưng ánh mắt nàng lạnh lùng, sắc bén, thể hiện một quyền uy vượt ngoài con người thường tình.
– Ai còn dám cản đường ta? – nàng thì thầm, đôi tay ôm chặt cung ngọc xanh, mũi tên lóe sáng, sẵn sàng xé nát bất kỳ kẻ nào.
Yêu linh từ hồ máu Cổ Mạch nhảy ra từ từng ngõ ngách, nhưng Kha Dao không hề chần chừ. Mỗi mũi tên bắn ra đều chính xác như định mệnh, xuyên qua thân thể của yêu linh, hút năng lượng tà khí vào Nguyệt Ấn, đồng thời tỏa sáng đỏ rực, xua tan bóng tối.
Dần dần, nàng nhận ra sức mạnh bất tử không chỉ bảo vệ cơ thể; nó còn giúp nàng cảm nhận được luồng huyết khí, phát hiện từng điểm yếu của quái vật, từng ổ yêu linh đang phục kích. Từng bước đi, từng mũi tên, từng nhát chém, Kha Dao như biến thành một vũ khí sống, một Đại Nữ Chủ bất tử, cô độc giữa biển máu.
Đêm kéo dài, mưa máu chưa ngừng. Cảnh tượng Trường An trở nên hỗn loạn hơn khi những luồng khí tà từ hồ máu trỗi dậy, sinh ra những quái vật khổng lồ, thân hình đen bóng, mắt đỏ rực, gầm rú dữ dội. Kha Dao không hề lùi bước.
Cô lao vào, ánh Nguyệt Ấn bùng nổ, mũi tên bắn ra xuyên thủng cơ thể quái vật, phát ra ánh sáng đỏ rực. Máu và mồ hôi phủ đầy cơ thể, nhưng nàng vẫn đứng vững, bước đi như một ngọn lửa sống, đánh bật mọi nguy hiểm xung quanh.
– Ta... là Đại Nữ Chủ... bất tử... – Kha Dao thì thầm, giọng nói mang theo quyền uy – Ta sẽ... dọn sạch... mọi yêu linh... và bảo vệ Trường An... dù phải một mình...
Yêu linh bị tiêu diệt liên tiếp, nhưng số lượng quá lớn. Một số quái vật lao vào, áp sát nàng, móng vuốt dài như đao, răng nanh sắc nhọn. Mỗi lần né tránh, Kha Dao đều cảm nhận huyết mạch bên trong trỗi dậy, giúp nàng tránh được sát thương, đồng thời phản kích chính xác.
Nhưng trái tim nàng vẫn đau nhói. Mất mát của Ngũ nữ chiến hữu, cảnh Trường An hoang tàn, mưa máu rơi không ngừng... tất cả khiến Kha Dao vừa chiến đấu vừa đau đớn.
Cô tiến sâu vào kinh thành, mỗi bước đi đều khiến đất đá rung chuyển. Những người sống sót nhìn thấy nàng như thần thoại, vừa sợ hãi vừa kính nể. Không ai dám lại gần, vì sức mạnh của Kha Dao vượt ngoài tưởng tượng. Mỗi cú bắn, cú chém đều chính xác đến từng chi tiết, tiêu diệt yêu linh và khống chế tà khí.
Ánh Nguyệt Ấn đỏ rực bao trùm toàn bộ cánh đồng Trường An, tạo thành bức màn vô hình, bảo vệ người dân còn sót lại. Nhưng nàng biết, sức mạnh này không thể kéo dài mãi. Mỗi mũi tên bắn ra, huyết mạch trỗi dậy, nguy cơ mất kiểm soát càng lớn.
– Ta... phải sống... để chứng kiến... – Kha Dao thầm thì – để bảo vệ... những gì còn sót lại... và trả thù... cho các tỷ tỷ...
Đêm dài trôi qua, từng quái vật bị tiêu diệt, từng ngóc ngách được dọn sạch. Kha Dao trở thành một hình ảnh cô độc, bất tử, bước đi giữa biển máu và tro tàn, nơi bi kịch và quyền uy hòa lẫn.
Cuối cùng, khi bình minh nhú lên, ánh sáng đỏ từ Nguyệt Ấn vẫn còn vương vấn, Trường An hoang tàn nhưng không còn yêu linh xuất hiện. Kha Dao đứng trên nóc thành, ánh mắt sắc như kiếm, cơ thể phủ đầy máu và mồ hôi, gió thổi bay mái tóc đen óng, trăng đỏ nhạt dần, báo hiệu một kỷ nguyên mới: Kha Dao – Bất Tử, cô độc nhưng bất khuất, giữa thế giới đầy yêu linh và bi kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com