Chương 36: Thời gian
"Vậy làm nhà văn đi!
Viết gì bây giờ?
Viết về câu chuyện của chúng mình.
Mày muốn đóng vai gì?
Người yêu mày say đắm!"
Đã đến trạm dừng chân, Hoàng Nam khép quyển nhật ký lại, rời bước xuống xe đi vệ sinh cá nhân.
Ở chỗ bán đồ ăn, một cô gái loay hoay với hộp cá nhưng vẫn không tài nào mở ra được. Với mái tóc nâu dài suôn dài, chỉ đứng từ xa đã ngửi được mùi thơm nhè nhẹ, nhưng không biết phải miêu tả như thế nào. Hoàng Nam tiến đến giúp đỡ, dễ dàng bật được nắp hộp ra.
Cô cảm ơn, nói: "Xe đó, đừng nên lên thì hơn."
Hoàng Nam không hiểu lời này là có ý gì, lúc này mọi người đã bắt đầu tập hợp trở về, cậu cũng gật đầu rồi rời đi.
Vì lớp cậu không đủ học sinh tham gia dã ngoại nên phải đi ghép với một trường khác cũng đến cùng địa điểm. Mà học sinh bên đó thì ồn ào vô cùng, hơn cả cái chợ.
"Mày lại hỏi chuyện nó đi, sao nó né bọn mình như né tà á. Hay mày làm gì có lỗi với nó rồi?" Thái Đức nhướng cặp mắt xếch cao lên, ngỏ ý muốn thằng Minh giải quyết vụ này.
Hoàng Minh đưa tay nâng kính, hướng tới vị trí ngồi trên cao kia, cách đám dưới này mấy dãy ghế. Gương mặt rất phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
"Cứ để nó một mình đi, nó không muốn nói chuyện thì biết sao giờ?"
Mặc dù rất khó chịu, nhưng thằng Đức vẫn không thể làm gì ngoài việc chấp nhận cả. Dù gì thì trong đám, thằng Thiên cũng là đứa cứng đầu nhất, không bao giờ chịu nghe ai khuyên bảo.
Hoàng Nam nghe được mọi chuyện từ đầu đến cuối. Đáng lý cậu chẳng quan tâm đâu, nhưng mà cái người tên Thiên đang giận dỗi kia lại ngồi ngay vị trí cậu hay đặt mắt nhất. Đặc biệt là cậu ta có mái tóc xoăn dài, nhìn từ phía sau không tránh khỏi việc làm người khác giật mình, vì quá giống.
Trước khi khởi động xe, thầy giáo lại điểm danh một lần nữa. Bắt đầu từ lớp bên kia, xong đến lớp cậu.
"Trần Thúy Kiều."
"Dạ có!"
"Đinh Thị Kim Loan."
"Dạ có!"
"Nguyễn Văn Mẫn."
"Có!"
"Phạm Trần Nhựt Minh."
"Phạm Trần Nhựt Minh."
Con Thảo, lớp trưởng la lớn. "Thầy ơi, Nhựt Minh chuyển đi từ tháng trước rồi. Chắc cô quên gạch tên ra."
Thầy giáo nghe xong gật đầu, xé phiếu đăng ký nhét vào túi quần, tiếp tục điểm danh.
"Nguyễn Hoàng Nam."
Ánh mắt cậu đưa về phía kính xe, nhìn những rặng cây xếp thành một hàng dài.
"Có!"
Song cậu lại vùi đầu vào trong lớp áo dày, nhắm mắt ngủ. Và đó cũng là lần cuối cùng Hoàng Nam nghe thấy tên của Nhựt Minh.
Ánh chiều tà dần buông xuống trên con đường xóc nảy, đâu ai biết trên bầu trời tối tăm kia, bão tố đang kéo đến.
...
Tháng hai đầu xuân, ôm cái không khí lạnh vào lòng, truyền dịch trong căn phòng tĩnh lặng, có tiếng khóc.
Mẹ ơi…
Hoàng Nam muốn với gọi nhưng không thể, toàn thân cứng đờ, bị chôn chặt vào trong bóng đêm sâu thẳm. Cậu lại mơ rồi, mơ thấy ai đó, rồi lại ai đó, nhưng không thể nhớ nổi, lúc tỉnh lại, không thể nhớ nổi.
Rồi nhiều lúc cậu tự ngẫm, đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối cùng cậu mơ thấy "ai đó". Rồi bàng hoàng nhận ra, à, đã rất nhiều năm rồi.
Thì ra đã trôi qua nhiều năm rồi, cái chuyến xe du lịch gặp tai nạn ấy. Ký ức cuối cùng lúc cậu vươn tay ra giữ chặt người bạn khác trường cũng dần bị vùi lấp bởi dòng xoáy của thời gian.
Ai mà cứ nhớ mãi chuyện cũ chứ, rồi cũng phải tiến lên thôi.
...
Con trai của chú sáu vừa giành được giải nhất cuộc thi Vật Lí, thế là ông vui quá, đem hết nước ngọt trong tiệm ra khuyến mãi mua một tặng một. Ngày thường chỉ cần đi đến "chú sáu lấy con chai C2", bây giờ thì giữa trời trưa nắng nóng có hàng chục đứa đang đứng chen chúc.
Hay là bỏ cuộc? Hoàng Nam thầm nghĩ. Đúng lúc này, có người thoát ra được khỏi đám đông, mồ hôi nhễ nhại chạy đến. Tên đó nhìn thấy Hoàng Nam, như thấy được của lạ trên trời, khuôn mặt lộ biểu cảm rất hài hước.
"Nè." Nó đưa chai C2 ra.
Hoàng Nam ngó quanh, chỉ thấy dưới tán cây chỉ có hai đứa, xong lại nhìn về người kia một lần nữa.
"Ai vậy?" Cậu lịch thiệp hỏi.
"Hả, nói gì vậy? Tao là bạn mày mà?
Cậu đứng trơ ra, không nhận lấy, chỉ nhìn thái độ kỳ quặc của đối phương. Phía sau nó lại có một người đi đến bên cạnh, hai đứa bắt đầu nói chuyện với nhau một cách rất thản nhiên, xém chút cũng khiến cậu tin rằng cả ba có quen nhau ấy chứ.
Sau khi nhìn thấy vẻ ngờ nghệch của cậu, hai đứa nó mới cười tá lên, lau nước mắt nói: "Ra là nó không nhớ thật, lần đầu tao thấy người mất trí nhớ ngoài đời đó, đúng đỉnh!"
Đứa kế bên phụ họa: "Tụi mình là bạn thân từ nhỏ đó, vậy mà không nhớ làm tao buồn quá!"
Hoàng Nam cũng bị tiểu phẩm của bọn chúng làm cho phì cười, lơ đãng đáp: "Bọn mày không có việc gì để làm à?"
"Nó tưởng đâu tụi mình bạn nó thiệt đó."
Cậu nghe chúng thì thầm to nhỏ với nhau, nhìn vào bốn chai C2 trên tay chúng: "Bọn mày mua nước vừa đủ đó, nó tới rồi kìa."
Theo lời Hoàng Nam nói, chúng quay đầu theo tiếng chân phát ra, một bóng người to lớn đập vào mắt, ngay cả ánh mặt trời phía sau cũng bị nó che đi. Rồi thằng Duy trưng bộ mặt dữ tợn của mình ra, đặt một tay lên vai "bạn" kia, cái vỗ về khiến "bạn" phải kêu lên oang oang, sắp quỳ gối tới nơi.
Hai chúng nó chỉ nghe bảo thằng Nam lớp 12A2 hồi trước gặp tai nạn mất trí nhớ, chứ đâu biết vụ thằng Nam lớp 12A2 hồi trước gặp tai nạn mất trí nhớ có thằng bạn đáng sợ vãi mèo đâu. Nhìn cái sẹo trên trán nó kìa, kéo dài tới tận mang tai, không nói cũng biết chẳng phải dạng vừa rồi.
Rồi thằng bạn đáng sợ vãi mèo bắt đầu gầm gừ, theo bản tính động vật của nó.
"Ai kêu chúng mày qua đây? Qua đây làm gì?"
Cái bản mặt như sắp muốn giết người tới nơi, hai đứa kia nhân lúc nó lơ là ném mấy chai C2 đi rồi ba chân bốn cẳng vọt mất tăm.
Thằng Duy nhìn theo, bắt đầu nguyền rủa. "Lũ điên."
Hoàng Nam đi đến vén tóc nó xuống che đi vết sẹo trên trán, cười nói. "Cũng có phải lần đầu đâu."
Kể từ khi tin đồn cậu bị mất trí nhớ được tuồn ra, thỉnh thoảng cũng không có ít đứa đến giở trò như vậy. Đúng là trên đời này còn lắm đứa rảnh rỗi, nếu không chọc phá người khác thì ngứa ngáy tay chân.
Trên đường trở về lớp, Duy lại theo thói quen mà dặn dò. "Chỉ có mấy người ở trong danh sách tao đưa mày mới là người quen thôi, đừng có nhận mấy đứa khác."
Hoàng Nam gật gù. "Tao biết rồi." Nhìn sang người bạn mình. "Nhưng mà danh sách mày đưa có mình ên mày."
"Tao vừa giàu vừa ngầu, làm bạn với tao là được rồi."
Ngầu thật. Nam nghĩ cả đời này chắc cậu cũng không dám nói ra lời đó bằng giọng điệu chắc nịch như vậy với ai đâu. Nhìn từng đợt mây trôi qua tán lá, chim ríu rít trên cành, cho dù là một hay mười người bạn, chỉ mong có thể ngày ngày yên bình như vậy là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com