Chương 37: Trở về
Gần đến khai giảng rồi mà vẫn chưa biết phải chuẩn bị tiết mục gì. Hồng Ngân lớp 11A4 xung phong làm tiểu phẩm. Cô ở câu lạc bộ kịch nên rất có tâm với nghề, rủ thêm hai đứa bạn khác đi dạo một vòng trường, xem xem có ai hay chuyện gì thú vị thì cho vào kịch bản luôn.
"Anh này học lớp chọn."
Đây là lần thứ ba Hồng Ngân đưa ra phán đoán chính xác về người khác.
Con Hương tò mò nghe nó giải thích.
"Mày biết cái cảm giác không, hay là cái thần thái, khí chất ấy. Riêng tao gọi nó là năng lượng. Cái năng lượng giúp mày nhìn vào một nhóm người là biết ai là nam chính luôn. Mỗi người đều có năng lượng như vậy." Nó nhìn hai người khác đi đến chỗ anh học lớp chọn kia, nói tiếp: "Tao cảm nhận được cái đó. Mày nhìn ba người đó đi, mày biết ai là người chỉ huy không?"
Hương suy nghĩ hồi lâu, "Chị đó hả? Tại trong nhóm có mỗi chỉ là con gái."
Ngân cười khinh một cái: "Sai rồi, người có tiếng nói nhất là cái anh lớp chọn ở giữa đó."
Cô đưa tay lên, xuyên qua muôn trùng vật cản điểm thẳng vào chàng trai.
"Tao muốn ảnh tham gia vào kịch bản của tao, tìm cách rủ rê đi!"
Hoàng Nam cười cười, đôi mắt thâm quầng có thêm chút sức sống. "Tao không đi đâu, bọn mày đi đi."
Hôm nay Jollibee giảm giá phần bốn người ăn. Thằng Duy đã nói là có Hoàng Nam nên Mỹ Tiên mới đồng ý đi theo. Giờ cậu không chịu, cô cũng tính ngoảnh mặt làm ngơ luôn.
Thấy đứa bạn của mình nài nỉ nhiều quá, cậu xém đồng ý, nhưng mí mắt lại giật lên liên hồi, cuối cùng cũng chọn không đi.
Duy đâu có tiếc gì chút tiền ăn kia đâu, giảm giá chỉ là cái cớ để nó rủ Nam theo mà thôi. Thấy cuộc sống cậu tẻ nhạt quá, nó sợ nhiều thứ.
"Rủ con Anh theo đi." Nam nói: "Hôm qua nó nói thèm ăn gà rán."
Thế là nhóm người đã thay đổi, Mỹ Tiên không tham gia, Duy trở thành vệ sĩ hộ tống cho Hoàng Anh và hai đứa bạn của nó, câu chuyện lại rẻ sang một hướng khác.
Ngày giảm giá nên người đông vô cùng, Hoàng Anh ngỏ ý ăn xong thì sẽ xuống tầng ba chơi trò chơi, hiện đang ở tầng bốn Vincom. Hai đứa bên cạnh đều là bạn thân của nhỏ từ lớp sáu, nên Duy cũng có quen biết, nói chuyện rất thoải mái ngoại trừ việc chúng cứ lăm le xem Hoàng Nam có người yêu chưa, gu của cậu là gì.
Nếu mình có nhiều người theo đuổi thì Duy cũng không thấy lạ lẫm, bởi nó vừa giàu vừa ngầu vừa đẹp trai. Riêng Nam, cái đứa mặt đơ nhạt nhẽo, ngay cả khi yêu đương cũng không có cảm giác lãng mạn. Nó không hiểu sao cậu cứ thu hút người khác, vấn đề là toàn thu hút dạng người gì đâu.
"Anh nói này!"
Cả đám căng mắt nhìn Duy, mặt nó nghiêm túc tới đáng sợ.
"Bọn mày thích anh thì được. Chứ đứa nào dám dụ dỗ thằng Nam vào chuyện yêu đương, anh mày giết hết!"
Mấy đứa đổ mồ hôi hột, cổ họng cũng khô khốc. Trinh uống hơn nửa ly nước, không kiêng dè đáp: "Em cũng biết chuyện anh Nam rồi, đừng lo, em cũng đi cảnh báo mấy đứa khác luôn."
Duy nhìn ánh mắt quyết tâm của cô bé, cười lớn: "Hảo hán, sau này có muốn ăn gà thì kêu anh."
Nó cũng nhấc ly lên uống, lúc uống xong, tầm mắt vô tình lướt qua một bóng người lẩn khuất trong đám đông. Tim nó "Thịch" một cái, đồng thời thứ sốt cay nồng cùng khí ga trong nước làm cổ họng nó càng đau rát, gằn từng chữ một: "Anh đi đây cái, lấy điện thoại anh trả đi, mật khẩu 0000."
Hoàng Anh cầm lấy điện thoại trên bàn, lo lắng nhìn theo.
…
"Mẹ không cần chừa cho nó đâu, nó đi ăn gà rồi."
Cô Thu dừng động tác. "Đi với ai?"
"Duy." Nam cũng vừa ăn cơm xong.
"À vậy thì được. Thằng nhỏ tốt, nhớ trả tiền lại cho nó, lần nào nó cũng đòi bao."
Cậu gật đầu, mà cậu biết con Anh cũng sẽ cư xử đúng mực thôi. Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, bất an.
…
"Không phải đâu, không phải đâu, mình nhìn nhầm thôi." Câu nói lặp đi lặp lại hàng vạn lần trong đầu Duy, như muốn nổ tung.
Và lúc nó đứng ngay đó, thở xồng xộc, cầu mong thị giác đánh lừa mình. Khi đối mặt với nhau, đầu nó càng thêm điên loạn, miệng cười một cách khó coi nhất.
"Mày…" Duy hít một hơi, "Sao mày lại về? Nhựt Minh?"
Thằng chó như mày phải cút khỏi đây vĩnh viễn mới đúng!
Nhưng nó giữ cho mình một cái đầu lạnh, nhất quyết không nói ra. Nhựt Minh trước mặt nó, nhưng cảm giác cả hai cách xa đến ngàn dặm. Mặc dù tóc anh đã cắt gọn gàng, vóc dáng cũng cao lớn, thậm chí còn cao hơn cả Duy, nhưng nó không như Nam, chỉ cần nhìn một phát là ra.
Bây giờ không còn mái tóc xuề xòa vướng víu nữa, mới có thể nhìn thấy cái tĩnh lặng êm đềm tỏa ra từ anh, tỏa ra từ đáy mắt, giống như một bức tranh nhạt màu, nhưng vô cũng kỳ bí, cuốn hút.
Anh mở miệng, muốn nói gì đó, lại nuốt trở về, rồi lại cất tiếng, một cách điềm tĩnh. "Về nhà thôi, nhà tao ở đây."
Duy biết nguồn cơn giận dữ của bản thân, nhưng không hiểu sao vẫn không thể kiềm chế được, mà cười, gọi là cảm thấy thật nực cười.
Nó nhìn bộ dạng ung dung tự tại của người trước mặt, lại nhớ đến những đêm dài ngồi bật khóc trong phòng bệnh, tâm tình càng thêm xuống dốc.
"Mày nói về là về sao? Đối với mày mọi chuyện đều dễ dàng vậy sao?"
Nhựt Minh không trả lời, rõ là anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.
"Được rồi, mày muốn về đâu thì về, nhưng những việc không nên làm thì mày cũng phải tự biết, tốt nhất là đừng có tìm đến người khác gây phiền phức."
Nhựt Minh vẫn lẳng lặng, một lúc sau mới trả lời: "Tao biết bản thân mình cần làm gì, thuận theo tự nhiên thôi."
Duy nhướng mày, điểm tay vào ngực anh: "Đéo có tự nhiên gì ở đây cả, mày đừng có nghĩ tới việc lảng vảng trước mặt nó." Nó bỗng nghĩ ra gì đó, cười hiểm: "Mà bản mặt mày chắc nó cũng đéo thèm nhớ đâu."
Rồi nó quay mặt đi, nhưng nụ cười ngay lập tức biến mất.
Đám Hoàng Anh đã chơi game thỏa thích, lúc về còn ôm ra thêm bốn con gấu bông. Duy kiểm tra lại số dư trong điện thoại mình, bay mất năm trăm ngàn.
Con Trinh cười khà khà, "Về em chuyển lại cho."
Duy đút hai tay vào túi quần, nhìn trời: "Khỏi cũng được."
Cô dúi con gấu vào tay anh mình: "Cho anh đó."
Con gấu nâu lông xù với hai con mắt tròn xoe đen láy, đang mỉm cười tủm tỉm.
Xe taxi vừa đến, Duy mở cửa cho mấy đứa con gái vào trước, đến Hoàng Anh, nó bỗng thì thầm.
"Lúc nãy em thấy rồi, về nhắn cho em."
Trên taxi, bầu không khí nặng nề giáng xuống. Đồng thời ở phía bên kia, Mỹ Tiên cũng vừa nhận được tin nhắn từ một người bạn ở trường Quốc Tế.
Cô đay nghiến, đập vỡ bình hoa bên cạnh. Những chuyện xưa kia bắt đầu vây bủa.
"Nếu trước không có thằng Hiền thì cái bản mặt của mày chẳng giữ nổi đâu."
…
Kịch bản đã hoàn tất, bây giờ chỉ cần thêm diễn viên nữa mà thôi. Tuy vẫn chưa tiếp cận được "anh học lớp chọn" kia, nhưng Hồng Ngân vẫn cực kỳ hào hứng thông báo với bạn bè trong nhóm lớp.
Hồng Ngân: Tao dụ được anh họ tao diễn rồi, ảnh đẹp trai lắmmmm!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com