1
Năm mười sáu tuổi, Uchiha Sasuke trở về cố hương Nam Thành.
Cảm giác như mọi thứ ở đây vẫn như 5 năm trước, con đường vẫn không rộng cũng không hẹp, hàng quán quen thuộc san sát nhau kéo dài vô tận. Hai bên đường đông đúc các quầy hàng, tốp ba tốp năm người đi đường vây quanh, đường xá bỗng trở nên chật chội.
Xe ngựa đi về trước một khoảng lại dừng, rõ ràng có thể nhìn thấy cửa phủ nhà mình nhưng lại không đến được.
Sasuke sốt ruột vén màn xe ngựa lên, dặn dò mấy câu với phu xe rồi nhảy xuống, hòa vào đám đông náo nhiệt.
"Mẫu thân biết hôm nay ngươi về nên đã sớm chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn."
Người nói chuyện là huynh trưởng của Sasuke, Uchiha Itachi. Hai người sóng vai đi trên hành lang dài, guốc mộc đạp trên sàn nhà phát ra tiếng lộc cộc. Bên trong đình viện trồng đủ các loại hoa cỏ, chúng tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, mặt lá xanh rộng dường như được phủ một lớp sáng bóng.
5 năm không gặp, Itachi càng trở nên chín chắn và trầm tĩnh hơn trước. Nghe quản gia trong phủ nói, phụ thân đã dần dần giao quyền quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ cho hắn. Còn ông thì lui về sau, ngày thường ở bên chăm lo thân thể mẫu thân, yên tâm an dưỡng tuổi già.
Sasuke theo Itachi bước lên bậc thềm gỗ, ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cách sàn gỗ dưới chân truyền tới.
Đình viện rộng rãi được chia làm hai bởi một dòng suối nhỏ, cuối dòng suối là một hồ nước. Ngôi đình ở giữa hồ được bao quanh bởi chùm lá sen to lớn, xanh biếc. Vừa vào hạ, lá sen um tùm nở rộ từng bông sen.
"Mấy năm nay sức khỏe của mẫu thân thế nào rồi?"
"Ừm," Itachi gật đầu: "Vẫn đang hồi phục."
"Còn... phụ thân?" Khi nhắc đến phụ thân, Sasuke luôn có vẻ mặt mất tự nhiên.
Itachi liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên, nói: "Phụ thân vẫn vậy, thân thể khỏe mạnh."
>>>
Dù ở kinh thành bao lâu, nếm qua bao nhiêu sơn hào hải vị, trong lòng Sasuke vẫn luôn nhớ mùi vị của Nam Thành.
Đã rất lâu hắn mới ăn ngon thế này, một bát xuống bụng còn muốn ăn bát nữa. Thấy thế, mẫu thân hắn rất vui vẻ, bà ngồi bên cạnh không ngừng múc canh và gắp thức ăn cho hắn.
"Chờ cơm nước xong xuôi, con tới thư phòng ta."
Phụ thân đặt bát đũa trong tay xuống, nhận lấy khăn lau miệng từ thị nữ đưa tới.
"Sasuke vừa mới trở về, để hắn nghỉ ngơi chút đi." Mẫu thân vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Dù sao hắn cũng sẽ ở nhà, có nhiều thời gian cùng chàng nói chuyện trong kinh thành."
"Mẫu thân, không sao đâu." Sasuke đặt đũa xuống. Sau khi nói chuyện với mẫu thân, hắn quay sang nam nhân sắc mặt nghiêm túc bên cạnh, cúi đầu lễ phép, bày tỏ mình đã ăn xong có thể đến thư phòng bất cứ lúc nào.
Ban đầu là phụ thân nhất quyết đưa hắn đến kinh thành học tập chỉ vì hai lý do. Thứ nhất, ông cảm thấy Sasuke không nên lúc nào cũng được phụ mẫu và huynh trưởng che chở bên người, hắn nên được rèn luyện, học cách tự lập. Thứ hai, chính là ở kinh thành có thể học được nhiều thứ hơn, coi như giúp Sasuke học hỏi thêm kiến thức hữu ích để quay về hỗ trợ Itachi quản lý công việc kinh doanh trong nhà, không khiến hắn trở thành kẻ vô dụng.
Hai lý do trên nghe rất hợp lý, Sasuke có thể chấp nhận được. Chẳng qua là, trong lòng hắn vẫn có vướng mắc, hắn luôn cảm thấy ngoài hai lý do này ra thì còn có một lý do khác, đó là phụ thân không thích hắn.
Từ nhỏ đến lớn, sự chú ý của phụ thân đều dành cho Itachi, còn đối với hắn rất ít. Sasuke cảm thấy thái độ của phụ thân với mình rất lạnh nhạt. Dù hắn có làm tốt đến đâu thì phụ thân vẫn luôn tỏ ra bình thản, không bao giờ tán thưởng hắn một cách tự nhiên như đã làm với huynh trưởng.
Mẫu thân luôn nói với hắn, thật ra phụ thân rất để ý đến hắn, nhưng mỗi lần hắn mong chờ đều nhận lại thất vọng. Dần dần, Sasuke cũng không ôm hy vọng gì nữa.
Sasuke ở trong thư phòng của phụ thân cả buổi chiều, cho đến gần tối mới ra ngoài. Trong khoảng 5 năm ở kinh thành, hắn chủ yếu kể về điều kiện sống và tình hình học tập của mình. Hắn không biết liệu có phải ảo giác của mình hay không, lại cảm thấy phụ thân dường như rất hứng thú với chuyện này. Mỗi lần hắn nghĩ mình sắp kết thúc câu chuyện, phụ thân lại đặt câu hỏi cho hắn, khiến cuộc nói chuyện kéo dài thêm, nói cả sang nhiều phương diện khác.
>>>
"Có lẽ bá phụ cũng nhớ ngươi đấy."
Một thiếu niên trạc tuổi hắn ngồi đối diện bàn trà, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu ánh đèn đêm rực rỡ. Tên hắn là Uzumaki Naruto, là bằng hữu của Sasuke từ khi còn nhỏ.
Lúc này, hai người đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, giữa họ đặt một cái bàn bày đầy rượu và đồ ăn.
Người chèo thuyền đứng ở mũi thuyền, thuyền nhỏ trôi dọc theo dòng sông quanh co uốn lượn. Cảnh đêm phồn hoa của Nam Thành từ từ hiện ra trước mắt như một cuộn tranh. Trên lầu lát ngọc và lan can chạm khắc, giọng hát du dương của nữ tử không biết từ đâu truyền tới, bị gió đêm cuốn đi, vờn quanh bên tai.
Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng dịu dàng rọi xuống như phủ một lớp bóng loáng trên mặt nước, sau đó những vệt nước sáng lấp lánh bị mái chèo rẽ qua.
Bình lưu ly đựng rượu ấm. Thiếu niên tóc vàng rót một ly cho mình và Sasuke, chủ động cụng ly với hắn.
Thuyền nhỏ đi qua bên dưới cây cầu hình vòm, khi tiếng đàn dần dần vang lên, tầm nhìn trở nên rộng mở hơn. Sasuke nhìn dòng sông mở rộng, trước mắt xuất hiện một cái hồ khá lớn, con sông uốn lượn tại nơi đó. Ngoài chiếc thuyền của bọn họ, trên mặt hồ còn có ba con thuyền nhỏ, giống như từng chiếc lá rơi trên mặt nước xuôi theo dòng nước chảy.
Bên cửa sông có một lầu gác ba tầng, đèn đuốc sáng chưng, cảnh tượng náo nhiệt.
Trên lan can tầng một đầy ắp người, Sasuke không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, khi chạm phải một bóng hình, toàn thân hắn phút chốc cứng đờ.
Âm thanh bên tai và khung cảnh trước mắt bỗng dưng biến mất, tất cả những gì hắn thấy chỉ là bóng dáng mảnh khảnh đứng ở lan can, mặc chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc màu anh đào được búi gọn gàng, tóc mai mềm mại rủ xuống hai bên gò má.
Chiếc thuyền men theo dòng sông tiến vào hồ, chỉ trong chốc lát, khoảng cách giữa hắn và nàng bắt đầu bị kéo xa.
"Quay lại."
Hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ cổ họng mình, hiếm khi gấp gáp đến thế.
>>>
Khoảng 2 năm trước, bóng hình của một thiếu nữ thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Giống như trong mơ, khi họ gặp nhau lần đầu, hắn ở trên thuyền, nàng ở trên bờ. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Sasuke cảm giác như thời gian ngừng trôi.
Nàng rất xinh đẹp, mái tóc dài màu hoa anh đào hiếm có, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt ngọc lục bảo trong veo. Khi nàng nhìn hắn, trong ánh mắt tựa như cất giấu muôn vàn dịu dàng.
Sakura.
Hắn gọi tên nàng trong mộng, cũng không biết tại sao, rõ ràng là lần đầu gặp gỡ, lại làm cho Sasuke có cảm giác quen thuộc, như thể họ đã quen biết từ lâu.
Hắn chưa bao giờ tin vào chuyện kiếp trước kiếp sau được miêu tả trong thoại bản, nghĩ rằng đó chỉ là ảo tưởng vô căn cứ. Nhưng kể từ khi mơ thấy Sakura, hắn không nhịn được suy đoán, kiếp trước mình có mối liên hệ nào với nàng hay không.
Đêm ở Nam Thành bởi vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên tốt đẹp.
Trong mộng, họ đi khắp mọi ngóc ngách ở Nam Thành. Hắn cùng nàng đi nghe những câu chuyện xưa, cùng nàng thưởng trà trong quán, cùng nàng đi thăm bái ngôi đền ở phía đông Nam Thành. Nàng thích ăn điểm tâm ở Nam Đình Trai, hắn sẽ chuẩn bị sớm và tặng nàng khi hai người gặp mặt.
Giấc mơ tuy đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi. Mỗi lần tỉnh giấc, trong lòng Sasuke sinh ra vẻ thẫn thờ và tiếc nuối. Chỉ có thể nhớ lại một số hình ảnh còn sót lại trong trí nhớ, sau đó mong chờ được gặp lại nàng trong mộng.
Cuộc sống 5 năm ở kinh thành, hắn không chỉ tiếp thu kiến thức học thuật phong phú mà trong lòng còn tích tụ cả nỗi cô đơn.
Có lẽ nội tâm hắn quá mức cô độc, cho nên trong đầu mới xuất hiện những ảo ảnh về Sakura. Tưởng tượng có một người ở bên cạnh, làm bạn cùng hắn cả ngày lẫn đêm.
Trong giấc mộng, hắn sẽ nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng của nàng nhìn chăm chú vào hắn khiến hắn không kiềm lòng được mà hôn nàng. Đôi môi mềm mại của thiếu nữ như kẹo đường, lúc ngậm vào miệng sẽ tỏa ra một mùi thơm mê người.
...
>>>
"Sasuke, Sasuke!"
Ngay khi thuyền cập bờ, Sasuke không kịp đợi liền nhảy lên, bất chấp tiếng hét của Naruto ở phía sau.
Hóa ra mọi thứ trong giấc mơ không phải là ảo tưởng viển vông của hắn, hóa ra Sakura thực sự tồn tại. Trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, hắn vội vàng chạy lên lầu các, dựa vào trí nhớ chen qua đám đông để chạy tới nơi thiếu nữ đang đứng.
Giọng nói của Naruto không còn rõ ràng, xung quanh là tiếng người huyên náo và tiếng đàn phát ra từ bên trong lầu các.
Sasuke vất vả mới đến chỗ lan can, nhưng lại không thấy bóng dáng xinh đẹp đâu. Hắn ngẩn người, vô thức hỏi thăm những người bên cạnh có thấy nữ tử tóc hồng nào không.
"Không thấy."
Hắn liên tiếp hỏi nhiều người, câu trả lời của bọn họ khiến Sasuke thất vọng, như thể mọi thứ hắn vừa thấy chỉ là ảo ảnh lúc hắn say, hoàn toàn không tồn tại.
"Sasuke, ngươi không sao chứ?" Naruto cuối cùng cũng đuổi kịp, vẻ mặt hắn đầy lo lắng: "Sao ngươi đột nhiên chạy lên đây? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Không sao."
Sasuke phẩy tay, sắc mặt khôi phục vẻ lãnh đạm như cũ.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Con thuyền chậm rãi xa bờ, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng trên lầu các đèn đuốc sáng chưng.
[Còn tiếp].
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com