6
Cuối tuần tiếp theo, tôi bước vào căn hộ của nàng, mùi thảo mộc và gỗ sàn vẫn còn nguyên vẹn như thể thời gian đã đứng lại từ lần trước. Tiếng bước chân tôi trên sàn gỗ tạo ra nhịp điệu đều đặn, xen lẫn với tiếng gió thổi qua khe cửa, mang theo mùi nước hồ nhẹ nhàng và một chút đất ẩm ướt từ ngoài phố. Tôi lắng nghe từng nhịp, từng hơi thở, như thể không gian quanh tôi đang chờ đợi, để những rung động chưa nói thành lời có thể bùng lên trong khoảnh khắc thân mật.
Nàng đứng ở cửa bếp, tay cầm một tách trà nóng, tóc đen rũ xuống vai, ánh mắt nhìn tôi, nhưng không nhìn thẳng, chỉ đủ để tôi cảm nhận sự hiện diện. Không gian yên lặng, chỉ còn mùi trà và mùi hương riêng của nàng, lẫn trong ánh sáng vàng nhạt từ cửa sổ. Tôi đi gần nàng hơn và bàn tay chúng tôi chạm nhau, khẽ nhưng đủ để nhịp tim tôi nhảy lên. Khoảnh khắc này, chạm nhẹ, ánh mắt, hơi thở gần, trở thành một sợi dây vô hình kéo hai chúng tôi gần nhau, vừa thân mật vừa dè dặt.
“Tôi muốn nắm lấy tay cô ấy nhưng lại sợ mất chính mình,” nàng viết trong nhật ký. “Tim tôi vừa loạn nhịp vừa dè dặt, vừa muốn gần lại vừa muốn rút lui. Tôi biết rằng sự thân mật này sẽ không kéo dài vô tận nhưng tôi không thể ngăn bản thân cảm nhận.”
Chúng tôi ngồi xuống trên sofa, tay tôi khẽ đặt lên tay nàng, vừa đủ để nàng nhận ra nhưng không quá gần để phá vỡ sự dè dặt. Không gian trôi chậm, ánh sáng chiếu lên tóc nàng, mùi trà hòa cùng mùi giấy và mùi gỗ, tôi cảm nhận từng rung động nhỏ: nhịp tim, hơi thở, cảm giác da chạm da, tất cả hòa thành một bản nhạc trầm lặng, vừa ngọt ngào vừa nhói đau.
Tôi nhìn nàng cười, thấy trong ánh mắt nàng một sự mong manh và dè dặt nhưng cũng là một luồng mạnh mẽ muốn giữ khoảng cách. Tôi nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận mùi tóc nàng, mùi trà, mùi sàn gỗ ấm áp, hòa cùng hơi thở chúng tôi gần nhau. Tôi muốn kéo thời gian chậm lại, muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi nhưng tôi biết rằng ngay cả trong thân mật, những rào cản vẫn tồn tại âm thầm.
Chúng tôi bước ra ban công, trời xám và gió lạnh mang theo mùi nước hồ, lá cây và hơi đất ẩm. Nàng đứng sát bên tôi, vai chạm nhẹ vào vai tôi và tôi nhận ra khoảnh khắc này vừa gần vừa xa, vừa thân mật vừa dè dặt. Tôi nghe tiếng nàng thở, nhịp thở hòa cùng gió và nhịp tim tôi. Khoảnh khắc trôi chậm, tôi cảm nhận mọi chi tiết: tóc nàng bay, tay nàng khẽ chạm tay tôi, mắt nàng nhìn ra hồ nhưng tôi biết trong lòng nàng đang nghĩ về tôi.
“Tôi muốn nói ra nhưng không dám,” nàng viết tiếp trong nhật ký. “Gia đình tôi sẽ không hiểu, họ đặt nặng tầng lớp, quy tắc và sự hoàn hảo. Tôi sợ rằng nếu tôi để tim tràn ngập, sẽ mất đi mọi thứ nhưng tôi vẫn muốn cảm nhận, muốn gần, muốn nắm lấy từng khoảnh khắc.”
Trong căn phòng, ánh sáng nhạt chiếu lên sofa, gió thổi qua cửa sổ, mang theo mùi hồ và cỏ ẩm. Tôi khẽ nắm tay nàng, cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể. Không cần lời nói, chúng tôi hiểu nhau nhưng vẫn dè dặt. Tôi cảm nhận thân mật đang bùng lên, một thân mật tinh tế, vừa muốn giữ vừa sợ mất. Mọi khoảnh khắc trôi chậm, mỗi nhịp tim, mỗi rung động đều trở thành những chi tiết sống động trong ký ức tôi.
Chúng tôi nói về công việc, những dự án nhưng từng câu chuyện đều ẩn chứa sắc thái tình cảm. Tôi nhận ra những mâu thuẫn âm thầm: nàng dè dặt với việc chia sẻ cuộc sống riêng, tôi cảm nhận sự rụt rè trong cách nàng giữ khoảng cách và tôi biết rằng định mệnh đã đưa chúng tôi gần nhau nhưng vẫn ràng buộc bởi những lớp áp lực vô hình.
“Có những lúc tôi muốn trốn đi nhưng tim tôi lại muốn ở lại,” nàng viết trong nhật ký. “Tôi sợ mất chính mình nhưng tôi không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này. Tôi muốn cảm nhận từng ánh mắt, từng nụ cười, từng chạm nhẹ, dù biết rằng sau đó sẽ còn những rào cản lớn hơn.”
Chúng tôi đi dọc hồ, tay chạm nhau một cách tự nhiên, ánh mắt không rời. Gió lạnh làm tóc nàng bay nhẹ qua mặt tôi, mùi hương nàng hòa cùng mùi hồ và đất ẩm, tất cả tạo ra một khoảnh khắc vừa thân mật vừa đầy mâu thuẫn. Tôi nhận ra rằng những cử chỉ này, dù ngắn ngủi, đã đưa chúng tôi đến gần nhau hơn nhưng cũng làm nổi bật những rào cản không thể vượt qua: gia đình nàng, áp lực xã hội và cả những khác biệt trong đời sống riêng.
Chúng tôi quay về căn hộ, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh sáng buổi chiều nhạt dần. Tôi khẽ nắm tay nàng lần cuối, cảm nhận hơi thở, nhịp tim và sự ấm áp lan khắp cơ thể. Khoảnh khắc này, thân mật, dịu dàng, trầm mặc, trở thành một ký ức sâu sắc, vừa hân hoan vừa nhói đau, vừa gần vừa xa.
“Tôi biết rằng thân mật này sẽ không kéo dài nhưng tôi muốn sống từng khoảnh khắc,” nàng viết. “Tôi muốn cảm nhận mọi rung động, mọi ánh mắt, mọi chạm nhẹ. Tôi biết rằng sau này sẽ còn những thử thách nhưng tôi vẫn muốn trọn vẹn trong khoảnh khắc này, dù ngắn ngủi.”
Khoảnh khắc này, tôi nhận ra rằng thân mật, định mệnh và mâu thuẫn âm thầm đã hòa quyện. Mùi trà, mùi tóc nàng, ánh sáng nhạt, gió, tiếng nước hồ, tất cả hòa thành một bản nhạc trầm mặc, vừa ngọt ngào vừa nhói đau. Tôi biết rằng chúng tôi đã bước sang một mức độ mới: cảm xúc sâu sắc hơn, thân mật rõ rệt hơn nhưng mâu thuẫn và áp lực vẫn hiện diện, báo trước những thử thách trong tương lai.
*
Tôi đứng bên cửa sổ căn hộ của nàng, nhìn dòng nước hồ Zurich chảy lặng lẽ dưới ánh chiều vàng nhạt. Mùi đất ẩm sau cơn mưa xen lẫn hương trà vẫn còn thoang thoảng trong phòng. Tôi hít sâu, cảm nhận nhịp tim mình, vừa trầm lắng vừa nặng nhọc. Khoảnh khắc này, không gian trở nên chậm rãi đến mức tôi có thể nghe thấy từng rung động trong tim mình, từng nhịp thở nhè nhẹ của nàng nhưng ngay cả trong thân mật tưởng như trọn vẹn, tôi nhận ra một sợi dây căng thẳng âm thầm, vừa vô hình vừa rõ ràng, kéo chúng tôi dần rời nhau.
Nàng đứng bên bàn, tay khẽ vuốt mái tóc đen, ánh mắt không nhìn tôi nhưng tôi biết nàng đang quan sát. Tôi cảm nhận thân mật trong từng cử chỉ, cách nàng chuẩn bị tách trà, cách nàng gấp chiếc khăn trên ghế, cách nàng di chuyển nhẹ nhàng như để tôi không nhận ra những nỗi lo trong lòng. Tôi bước gần hơn, muốn chạm tay nàng nhưng dừng lại, nhận ra khoảng cách mà nàng đang cố duy trì, vừa để bảo vệ chính mình, vừa để giữ tôi an toàn khỏi những áp lực bên ngoài.
Trong khoảnh khắc yên lặng, tôi mở cuốn nhật ký mình đã bắt đầu viết từ những ngày đầu gặp nàng. Trang giấy còn lưu mùi mực, hương trà và cảm giác ấm áp từ những khoảnh khắc chúng tôi bên nhau. Tôi viết:
"Tôi biết nàng không hề nói ra rằng yêu tôi nhưng tôi nhận ra mọi hy sinh âm thầm, những lần nàng bỏ lại dự án mình yêu thích để làm cùng tôi, những buổi tối nàng ngồi bên cửa sổ chờ tôi về sau giờ làm, những nụ cười dù mệt mỏi, vẫn cố gắng để làm tôi yên lòng. Tôi trân trọng tất cả, từng chi tiết nhỏ và thầm cảm ơn định mệnh đã cho tôi cơ hội nhìn thấy sự dịu dàng ấy nhưng tôi cũng biết, nhân duyên này đã đến lúc phải đi qua."
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu, để mùi trà, mùi tóc nàng, mùi gỗ sàn và mùi đất ẩm lan tỏa trong khoang mũi. Tôi cảm nhận rõ ràng từng rung động nhỏ, từ nhịp tim đến hơi thở, từng khoảnh khắc chưa nói thành lời. Khoảnh khắc này, vừa thân mật, vừa trầm lặng, vừa tràn đầy hy sinh âm thầm, khiến tôi vừa hân hoan vừa đau nhói.
Chúng tôi ra ban công, nơi gió thổi qua mang theo mùi nước hồ và lá cây ướt. Nàng đứng sát bên, vai chạm nhẹ vào vai tôi nhưng ánh mắt nàng xa xăm, như đang nhìn vào một nơi nào đó mà tôi không thể chạm tới. Tôi muốn nói điều gì đó, muốn kéo nàng vào vòng tay nhưng biết rằng những lời nói sẽ phá vỡ sự cân bằng mong manh ấy. Thay vào đó, tôi chỉ nắm tay nàng một cách dịu dàng, cảm nhận nhịp tim và hơi thở gần nhau.
Trong im lặng, tôi viết tiếp trong nhật ký:
"Có những khoảnh khắc, tôi cảm nhận nàng muốn gần tôi, muốn để tôi hiểu nhưng lại rụt lui. Tôi thấy từng rung động của nàng, từng nỗ lực giữ khoảng cách để bảo vệ bản thân và cả tôi. Tôi không trách, chỉ trân trọng. Nàng đã yêu theo cách riêng, không ồn ào, không lời nói nhưng sâu sắc và âm thầm. Và giờ, tôi biết rằng những khoảnh khắc này sẽ mãi ở lại trong tôi, dù chúng tôi không thể đi cùng nhau đến cuối con đường."
Chúng tôi ngồi xuống trên ghế băng ngoài ban công, tay vẫn chạm nhau, ánh mắt không rời. Tôi nghe tiếng gió xào xạc qua lá cây, tiếng sóng hồ vỗ nhẹ, tiếng đồng hồ tích tắc trong căn phòng, tất cả hòa vào nhịp tim và hơi thở của chúng tôi. Tôi cảm nhận thân mật, một thân mật trọn vẹn nhưng cũng đầy dè dặt, tràn đầy hy sinh âm thầm của nàng.
Mỗi cử chỉ nhỏ đều là một lời nhắc nhở về mâu thuẫn không thể tránh khỏi: áp lực từ gia đình nàng, sự nghiêm khắc trong cách giáo dục và quy tắc, cùng những khác biệt trong đời sống riêng của chúng tôi. Khoảnh khắc này, vừa gần vừa xa, vừa dịu dàng vừa nặng trĩu, như thể định mệnh đã an bài, cho chúng tôi được gần nhau nhưng cũng không để ở lại lâu dài.
“Tôi biết rằng khoảng cách sẽ ngày càng lớn nhưng tôi vẫn muốn cảm nhận từng khoảnh khắc,” tôi viết, “Tôi muốn trân trọng từng hy sinh âm thầm của nàng, từng ánh mắt, từng nụ cười mệt mỏi nhưng cố gắng. Tôi biết rằng nhân duyên này đã qua nhưng ký ức sẽ tồn tại trọn vẹn.”
Chúng tôi trở về căn hộ, ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh sáng buổi chiều nhạt dần. Tôi đặt tay lên tay nàng lần cuối, cảm nhận hơi ấm lan khắp cơ thể và nhận ra mọi cử chỉ, mọi khoảnh khắc thân mật, mọi hy sinh âm thầm, tất cả đều là món quà mà nàng trao cho tôi, không lời nhưng sâu sắc. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười, để mọi cảm xúc dồn nén, trầm mặc, lan tỏa trong khoảnh khắc.
Nàng đứng lên, chuẩn bị trà cho buổi tối, ánh mắt lướt qua tôi thoáng một niềm tiếc nuối nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. Tôi nhận ra, mọi sự hy sinh âm thầm ấy, từ việc để tôi lựa chọn, từ việc kiềm chế cảm xúc của bản thân, từ việc giữ khoảng cách để bảo vệ tôi, đều là cách nàng yêu, theo cách riêng mà không cần lời nói. Tôi ngồi lại, cảm nhận hương trà, hương tóc nàng, mùi gỗ sàn, ánh sáng nhạt và gió lạnh thổi qua cửa sổ. Mọi thứ đều trầm mặc, chậm rãi, đầy cảm xúc nhưng không ồn ào.
“Tôi biết rằng chúng tôi sẽ không cùng nhau đến cuối con đường,” tôi viết trong nhật ký, “Nhưng tôi trân trọng tất cả: từng khoảnh khắc, từng hy sinh âm thầm, từng rung động chưa nói thành lời. Chúng tôi đã có những ngày tháng đẹp đẽ và giờ đây, tôi sẽ giữ chúng trong tim, cho đến cuối đời. Nàng ổn, tôi ổn, mỗi chúng tôi trọn vẹn theo cách riêng.”
Khoảng lặng bao trùm căn phòng, ánh sáng nhạt dần nhường chỗ cho bóng tối. Tôi và nàng nhìn nhau trong im lặng, không cần lời nói, vì mọi cảm xúc đã được trao và nhận âm thầm. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng thân mật này, dù trọn vẹn trong khoảnh khắc, không thể kéo dài nhưng đã đủ để in đậm trong ký ức và tâm hồn mỗi người.
Tôi đứng dậy, nhìn nàng chuẩn bị đồ uống, mùi trà lan tỏa, mùi gỗ và mùi tóc nàng vẫn còn nguyên. Tôi biết rằng đây sẽ là khoảnh khắc cuối cùng mà tôi cảm nhận được sự hy sinh âm thầm của nàng một cách trọn vẹn. Khoảnh khắc này, tôi không buồn hay hối tiếc, chỉ trân trọng và biết ơn.
Chúng tôi ra ban công một lần nữa, tay chạm nhẹ, vai chạm vai và ánh mắt nàng lướt qua tôi thoáng một nỗi niềm chưa nói. Gió lạnh, mùi nước hồ, mùi đất ẩm, tất cả hòa cùng nhịp tim và hơi thở. Tôi biết rằng nhân duyên này đã qua nhưng khoảnh khắc sẽ tồn tại trọn vẹn, là món quà âm thầm mà nàng trao cho tôi.
Tôi nhìn nàng lần cuối, mỉm cười, bước ra cửa và nhận ra rằng dù đường đời chia lìa, mỗi chúng tôi đều ổn, đều trọn vẹn theo cách riêng: nàng với cuộc sống của riêng nàng, tôi với thế giới của mình nhưng ký ức và hy sinh âm thầm sẽ luôn tồn tại, trầm lặng nhưng đầy giá trị.
*
Chia ly hoàn tất, trầm mặc nhưng trọn vẹn.
Khoảng thời gian sau khoảnh khắc trên, tôi dần nhận ra sự chênh vênh trong mối quan hệ. Không phải bởi thiếu thân mật hay thiếu rung động mà bởi định mệnh và những rào cản âm thầm. Mỗi buổi sáng, khi tôi nhìn vào bàn phím và dòng code hiện ra trên màn hình, tôi nhận ra nhịp sống vẫn phải tiếp tục, công việc, những dự án backend, những deadline dày đặc, tất cả là hiện thực mà tôi không thể bỏ lại nhưng trong lòng, hình ảnh nàng vẫn hiện lên: mái tóc đen bay trong gió, tay khẽ chạm tay tôi, ánh mắt xa xăm nhưng dịu dàng.
Tôi mở nhật ký, dòng chữ còn sót lại từ những ngày chúng tôi ở bên nhau hiện lên rõ ràng:
"Tôi biết rằng chúng tôi không thể ở cùng nhau mãi nhưng tôi trân trọng từng khoảnh khắc, từng hy sinh âm thầm của nàng, từng cử chỉ, từng nụ cười chưa nói thành lời. Tôi biết rằng nhân duyên này đã qua nhưng ký ức sẽ tồn tại trọn vẹn trong tôi."
Tôi nhớ những ngày cuối tuần, khi chúng tôi thay phiên nhau đến căn hộ của nhau. Mỗi lần bước qua cửa, tôi đều nhận ra những chi tiết quen thuộc: hương trà lan tỏa, mùi tóc nàng, mùi gỗ sàn pha lẫn hương đất ẩm từ ngoài cửa sổ. Tất cả như một bản nhạc trầm lặng, nhịp nhàng, từng nốt rung động sâu trong tim tôi nhưng giờ đây, những khoảnh khắc đó trở thành ký ức, trầm mặc nhưng trọn vẹn.
Nàng không nói ra lời yêu nhưng từng hy sinh âm thầm đã nói thay tất cả: những buổi tối nàng ngồi bên cửa sổ, chờ tôi về sau giờ làm; những lần nàng bỏ qua sở thích cá nhân để ở bên tôi; cách nàng giữ khoảng cách để bảo vệ cả tôi và bản thân nàng khỏi áp lực từ gia đình. Tôi nhìn lại tất cả và thầm cảm ơn nàng. Mọi thứ nàng làm đều không ồn ào, không cần chứng nhận nhưng sâu sắc đến mức tôi nhận ra rằng chính những điều đó đã giữ cho mối quan hệ của chúng tôi sống động, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Ngày chia tay cuối cùng đến như một cơn gió nhẹ: không lớn tiếng, không hốt hoảng, chỉ âm thầm và không thể tránh khỏi. Chúng tôi ngồi bên cửa sổ, tay chạm nhẹ, nhìn ánh sáng nhạt dần trên hồ Zurich. Gió thổi qua, mang theo mùi nước, mùi cỏ, mùi đất ẩm và tôi nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc đều sống động hơn bao giờ hết. Tôi cảm nhận thân mật cuối cùng nhưng cũng cảm nhận rõ ràng sợi dây mâu thuẫn và định mệnh đã kéo chúng tôi rời nhau.
"Có những lần tôi muốn níu kéo nhưng biết rằng không nên," tôi viết trong nhật ký. "Tôi trân trọng mọi hy sinh âm thầm, mọi khoảnh khắc dịu dàng nhưng định mệnh đã đưa chúng tôi đi về hai hướng khác nhau. Tôi không hối tiếc, không buồn, chỉ biết ơn và ghi nhớ."
Chúng tôi không nói nhiều, chỉ để im lặng nói thay lời. Nàng chuẩn bị tách trà cuối cùng cho chúng tôi, mùi trà lan tỏa, hòa cùng ánh sáng nhạt và gió lạnh thổi qua ban công. Tôi nắm tay nàng, cảm nhận nhịp tim, hơi thở và biết rằng đây là khoảnh khắc cuối cùng, trọn vẹn, dịu dàng nhưng không còn tương lai chung.
Trong căn hộ, mọi vật dụng vẫn còn nguyên: cuốn sách trên sofa, khăn mỏng trải ghế, tách trà còn sót lại. Tất cả đều nhắc tôi về nàng nhưng cũng nhắc tôi rằng mọi thứ phải tiếp tục, sự nghiệp, cuộc sống riêng và cả những giấc mơ mà chúng tôi từng giữ cho riêng mình. Tôi cảm nhận thân mật trọn vẹn nhưng định mệnh đã an bài rằng chúng tôi sẽ đi hai hướng.
Tôi bước ra ban công, nhìn dòng nước lặng lẽ, mùi hồ, mùi đất ẩm và gió lạnh như hòa vào từng nhịp tim. Tôi nhận ra rằng nàng, dù không nói ra lời yêu, đã yêu bằng cách riêng, âm thầm, hy sinh, dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Tôi trân trọng tất cả và biết rằng ký ức sẽ tồn tại vĩnh viễn, trầm lặng nhưng đầy giá trị.
Cuối cùng, khi tôi rời khỏi căn hộ, nàng chỉ mỉm cười. Không lời, không giọt nước mắt, chỉ là ánh mắt dịu dàng nhưng xa xăm. Tôi nhận ra rằng mọi hy sinh, mọi thân mật, mọi rung động chưa nói thành lời đều đã hoàn thành sứ mệnh của nó: tạo nên một ký ức trọn vẹn, dù nhân duyên đã qua.
Tôi trở về căn hộ của mình, ngồi trước màn hình máy tính, nhịp sống vẫn tiếp tục. Tôi code, tôi kiểm tra dự án backend, mọi thứ trôi chảy nhưng trong lòng vẫn còn lưu giữ hình bóng nàng. Mùi cà phê, mùi sách, mùi gỗ, tất cả hòa cùng ký ức và cảm xúc trầm lặng. Tôi nhận ra rằng mình ổn, nàng ổn, mỗi người đều trọn vẹn theo cách riêng: nàng với thế giới của nàng, tôi với thế giới của tôi nhưng ký ức về thân mật và hy sinh âm thầm sẽ tồn tại trong tim, trầm mặc nhưng trọn vẹn.
Ngày qua ngày, tôi học cách để ký ức sống động mà không đau, để mỗi hơi thở, mỗi rung động, mỗi khoảnh khắc âm thầm đều trở thành một phần của bản thân tôi. Tôi biết rằng định mệnh đã cho chúng tôi gặp nhau, cho chúng tôi cảm nhận thân mật và hy sinh nhưng cũng đã kéo chúng tôi đi hai hướng khác nhau. Tôi cảm nhận sự mất mát nhưng không hối tiếc, chỉ biết trân trọng.
Ánh sáng buổi chiều chiếu lên bàn tay còn lưu lại hương nàng, gió thổi qua cửa sổ mang theo mùi hồ và đất ẩm. Tôi biết rằng đây là sự kết thúc, không ồn ào, không đau khổ dữ dội nhưng trầm lặng và sâu sắc. Tôi nhìn ra ngoài, nhận ra rằng nhân duyên đã qua nhưng mọi ký ức, mọi rung động, mọi hy sinh âm thầm, tất cả đều trọn vẹn và sống động.
“Tôi biết rằng chúng tôi sẽ ổn, mỗi người theo cách riêng,” tôi viết trong nhật ký, “Nàng ổn, tôi ổn và ký ức sẽ tồn tại trọn vẹn, trầm mặc nhưng đẹp đẽ. Mọi hy sinh âm thầm, mọi khoảnh khắc thân mật, mọi rung động, đều là món quà mà định mệnh trao cho chúng tôi. Tôi trân trọng từng giây phút và biết rằng nhân duyên đã đủ, để lại ký ức trọn vẹn trong tim.”
Khoảnh khắc cuối cùng ấy, tôi hít sâu, mùi trà, mùi tóc nàng, mùi gỗ sàn và mùi đất ẩm hòa quyện trong không gian và nhận ra rằng cuộc đời vẫn tiếp tục. Tôi ổn, nàng ổn, ký ức vẫn sống và nhân duyên đã hoàn tất. Mọi rung động, mọi thân mật, mọi hy sinh âm thầm, tất cả đều trọn vẹn, trầm lặng nhưng mạnh mẽ, như một bản nhạc kết thúc đầy giá trị, không lời nhưng vang vọng mãi trong tâm hồn.
Chúng tôi rời khỏi nhau nhưng ký ức vẫn tồn tại, dịu dàng, trầm mặc, đầy hy sinh âm thầm và thân mật sâu sắc. Tôi mỉm cười, biết rằng nhân duyên đã đủ, mọi thứ đã kết thúc trọn vẹn và tôi sẵn sàng tiếp tục sống, trọn vẹn theo cách của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com