Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Đánh (1)

Một ngày mới bắt đầu.

Giữ đúng lời hứa, Linda tự tay đi mua quà cho Hà Minh Hồng, nó không biết tại sao mình lại hành động như vậy, ngoài Merry thì nó chưa từng đi mua đồ cho ai hết.

Tại trung tâm thương mại của thành phố, Linda hết lựa giày đến lựa quần áo, túi xách, v..v.. Cuối cùng nó cũng chọn được mỗi thứ vài kiểu dáng đem gói hết lại rồi đem đến nhà họ Trần.

Hôm qua đã hỏi qua địa chỉ nên nó biết đó ở đâu. Không ngờ nó đến đó rất nhanh như một con đường đầy quen thuộc mà nó cũng cảm thấy quen thuộc thật. Cả ngôi nhà đó nữa, vô cùng quen thuộc, dường như đã từng sống rất nhiều năm ở nơi đó vậy. Nhưng những suy nghĩ của nó đều bị gạt bỏ.

Rất nhanh có người đến mở cửa, một người phụ nữ giúp việc đã khá lớn tuổi.

- Tôi muốn gặp Hà chủ tịch.

Bà giúp việc đó nhìn nó không rời mắt, có bất ngờ, có vui sướng nhưng cũng không dám biểu lộ gì nhiều. Lại nghe câu nói của nó khiến bà không khỏi thất vọng tràn trề. Cô chủ sao có thể còn sống?

- Mời cô vào nhà, bà chủ đã dặn trước rồi, cô vào phòng khách ngồi đi. Tôi đi thông báo cho bà chủ.

- Được - Nó lãnh đạm trả lời rồi bước vào bên trong, mắt khẽ đưa nhìn ngắm cách bày trí của ngôi nhà, màu sắc tươi sáng, vật dụng ngay ngắn, sang trọng.

Ngồi đợi một lúc thì Hà Minh Hồng vội vàng từ trên lầu đi xuống, ánh mắt tràn ngập vui mừng, sủng nịnh nhìn Linda.

- Linda, con đến rồi. Dì Trương, mau lấy nước.

- Dạ, bà chủ.

- Thôi không cần đâu, Hà chủ tịch, tôi chỉ đến tặng quà sau đó phải có việc đi ngay. - Nó nói rồi cầm túi quà đưa qua.

Bà Trần nghe vậy, ánh mắt liền ảm đạm, buồn thương nhìn nó:

- Không thể ở thêm một chút sao?

Đối với ánh mắt chờ mong như vậy nó không khỏi có áy náy, cười nhẹ nói:

- Xin lỗi, tôi thật sự có việc gấp. Lần sau sẽ ghé lâu hơn.

Nghe nó nói vậy thì bà cũng nguôi lòng, đành nở nụ cười tươi nói lời tạm biệt:

- Vậy được rồi, tạm biệt con, lần sau nhớ ghé tới.

Linda cũng chẳng nói gì, khẽ đứng dậy cúi đầu tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

-------------

Chẳng mấy chốc mà Linda đã trở về công ty xử lý công việc, mọi việc dường như ngày càng nặng nề, rắc rối thêm.

Cánh cửa mở ra, Ken từ bên ngoài bước vào

- Có chuyện gì? - Giọng nói lạnh lẽo, mắt nhìn màn hình máy tính, tay vẫn bấm bấm không ngừng

- Chủ tịch đã tới, đang ngồi ờ phòng chờ.

Nó nghe thấy liền nhanh chóng đứng bật dậy đi thẳng đến phòng chờ.

Bước vào phòng chờ, một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch lãm, mái tóc đen mượt được vuốt cao, lấm tấm vài sợi bạc trắng, trên người tỏa ra hàn khí "người lạ chớ lại gần", phong thái ung dung, đĩnh đạc ngồi đó thưởng thức tách trà nóng hổi còn đang nghi ngút khói.

- Ba nuôi sao người lại đến đây?

Richard Jason Grade khẽ liếc nhìn Merry, đặt tách trà xuống bàn, thẳng lưng nhìn nó mà nói với giọng điệu xa lạ:

- Còn biết ta là ba nuôi con sao? Chuyện ta giao con làm được đến đâu rồi? Hay vẫn mãi dậm chân tại chỗ?

- Ba, con xin lỗi, là con không làm tốt. Người yên tâm, rất nhanh con sẽ xử lý xong chuyện người giao. - Linda đứng đó, cúi mặt nói.

- Hừ, đợi con xử lý xong, có phải ta đã nằm yên dưới lỗ rồi không? Con thật làm ta thất vọng. Không cần phải nói gì nữa, theo ta trực tiếp xử lý đám người đó, tránh đêm dài lắm mộng.

- Vâng - Lòng nó bỗng cảm thấy thật không nỡ.

Sau một tiếng đồng hồ, tất cả người trong bang Alger đã tập hợp đầy đủ. Có lẽ Richard Jason Grade thật sự muốn giải quyết trong một lần nên đã dẫn theo cả những người ở bên Mỹ sang. Tất cả ai cũng trang bị súng ống đầy đủ, toàn là những sát thủ, đặc công giàu kinh nghiệm, ít khi bị thất thủ.

Richard Jason Grade khẽ liếc nhìn Linda ở bên cạnh, đáy mắt có chút tức giận, chút khó khăn không nỡ, áy náy lại càng nhiều hơn mang theo lòng quyết tâm to lớn nữa. Emily, anh sẽ để cho bà ta chịu đựng cảm giác đau khổ này.

Muốn đánh bại tập đoàn H và Trần thị, trước hết vẫn là nên tấn công vào cái gốc rễ của hai tập đoàn này là Hắc Long và Peo, bang phái đứng sau lưng nó, như vậy sẽ tấn công dễ dàng hơn.

- Lần này, nhất định không được để thất bại. Nếu không kết cục chỉ có ... chết. - Giọng Richard lạnh lẽo đến cực điểm ra lệnh cho đám người bên dưới.

- Rõ - Đồng tâm hô vang một tiếng thật to.

- Linda, phía Merry...? - Ông ta liếc nhìn đứa con gái nuôi bên cạnh mình, hỏi dò.

- Con đã cho hơn 20 vệ sĩ sát sao bảo vệ, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.

- Tốt.

-----------------

Gần trăm chiếc xe đua BMW xuất hiện lần lượt ở bãi đất hoang phía xa thành phố, theo cùng với nó là hàng trăm con người mặc đồ đen, tay cầm súng đi vào tấn công phía bên trong.

Mặc dù thuộc hai bang phái khác nhau nhưng Hắc Long và Peo có chung một trụ sở, vì vậy ở đây có cả ở hai bang phái hợp lại, ra sức chống cự.

 Tiếng đạn nổ ra không ngừng, cùng với nó là hàng ngàn dòng máu tươi chảy lênh láng trên khu đất.   

Với số lượng áp đảo cùng những trang bị vũ khí vô cùng hiện đại Alger đang chiếm giữ lợi thế chỉ sau một tiếng đồng hồ, người bên Hắc Long và Peo thiệt hại vô số, bên Alger cũng không ít nhưng cũng không quá nhiều.

Từ đằng xa lại một chiếc xe đua thể thao màu đen tuyền lái nhanh tới, theo sau lại là hàng chục chiếc xe đua khác nữa, tất cả tập hợp lại ở khu đất hoang, tạo một không khí u ám, hào hùng và cả khiếp đản.

Vũ Đình Bảo xuống xe, ngay lập tức làm trung tâm chú ý của mọi ánh nhìn. Tất cả hành động đều dừng lại tại thời điểm này.

- Ha ha ha, cuối cùng mày cũng tới, Vũ Đình Bảo. - Richard cười lớn tiếng nhìn người đàn ông mới tới, vẫn một thân lạnh lẽo, vẫn ánh mắt sắc nhọn, vẫn điềm tĩnh như không.

Vũ Đình Bảo khẽ liếc nhìn Richard Jason Grade lại nhìn qua cô gái đang đeo mặt lạ bạc bên cạnh không khỏi nhíu mày đẹp, có chút khó xử nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Richard, cười:

- Ông đây... là muốn gì?

- Muốn gì? Cậu nhìn còn không biết sao?

-------------------

Trong bệnh viện, Merry và Hạo Thiên cùng nhau làm phẫu thuật tim cho mẹ của Phong Phong, sau một hồi miệt mài thì cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp.

Hai người ra khỏi phòng phẫu thuật khẽ thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười vui vẻ nhìn nhau

- Cuối cùng cũng thành công rồi, thật mừng quá! - Merry cười thật tươi mà nói.

Không khí bỗng chốc bị lắng động lại. Merry nhíu mày nhìn hàng dài hơn 20 vệ sĩ đứng ngoài phòng phẫu thuật nhìn mình không khỏi cảm thấy bất an.

Hạo Thiên nhận được một cuộc gọi, không rõ nội dung gì chỉ nghe một câu anh hét lên "Alger tấn công?" rồi liền thấy anh nhanh như cắt rời khỏi.

Merry như sốc không thôi, hiểu ra nguyên nhân liền cất bước muốn rời đi thì bị vệ sĩ ngăn cản

- Tiểu thư, ngài là muốn đi đâu?

- Tôi đi đâu liên quan gì mấy người?

- Chị Linda đã dặn dò phái chúng tôi đưa ngài trở về biệt thự, không để ngài đi lung tung.

- Hừ, tôi muốn đi, các người dám cản?

- Nếu ngài cố chấp chúng tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh.

Sau đó liền trực tiếp khiêng người trở về khách sạn, mặc cho Merry la hét thế nào.

P/s: Nếu có sai sót mong đừng gạch đá, ahihi. Ta đã cố hết sức có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com