Chương 12: Đối mặt.
Hoàng nheo mắt cười, nụ cười tựa thiên thần giáng thế. Có lẽ là do có giác quan thứ 6 nhạy, dường như tôi cảm thấy nụ cười này có chút... điềm.
Bỗng, Hoàng đưa tay lên búng một cái lên trán tôi, sức vừa đủ không nhẹ cũng không mạnh nhưng đủ làm mọi mộng tưởng của tôi biến mất.
"Tập trung vào bài chưa? Quỳnh mà còn mất tập trung nữa là tao p..." Đột nhiên cậu ấy ngừng, như suýt nữa nói ra điều gì không đúng ấy.
"Mày làm gì cơ?"
"Tao..."
"Hả?" Tôi chớp chớp đôi mắt chờ đợi câu trả lời của Hoàng, muốn biết xem cậu ấy sẽ làm gì tôi.
"Học đi quan tâm làm gì!"
Hoàng lại búng lên trán tôi cái nữa, nhưng lần này không giống lần trước, cậu dùng nhiều lực hơn khiến trán tôi nhói đau, tôi xoa xoa trán mình.
"Không thì thôi mắc gì búng trán tao, đau nha." Tôi bĩu môi trách mắng.
Đột nhiên cảm thấy có gì ấm ấm chạm vào má, đôi tay Hoàng ôm trọn lấy khuôn mặt tôi kéo sang bên cậu. Tầm mắt tôi chú ý lên đôi mắt đang sốt sắng của ai kia.
"Đau thật hả? Xin lỗi lúc nãy tao không để ý."
Nữa rồi, nữa rồi, khoảng cách này còn gần hơn lúc nãy.
Cứu! Hoàng đừng nhìn tao như thế!
"Không... không tao không sao, đùa mày thôi." Tôi vội đưa mặt thoát khỏi bàn tay của cậu, nhích người về phía sau. Nhưng tôi càng lùi Hoàng càng tới.
"Đưa trán tao xem có làm sao không?"
"Không!"
"Một chút thôi."
"Không!!!"
***
Quan hệ giữa chúng tôi vẫn cứ thế. Thoáng chốc đã cuối xuân đầu hạ, tiếng ve dần râm ran khắp nơi đồng nghĩa với việc kì thi đang đến gần.
Thời gian càng gấp rút tôi càng vội vàng hơn. Vừa ôn thi trên trường vừa ôn thi ở nhà, để thuận tiện cho việc ôn thi tuyển sinh trường tôi đã quyết định tổ chức kì thi học kì hai sớm hơn dự định. Như một vòng lặp vô tận không có điểm dừng, mỗi ngày của tôi đều như một. Tôi liên tục cày đề hoá và ôn tập ba môn chính, bởi vì kiến thức hoá của tôi còn hạn chế nên mọi ngày tôi đều học đến khuya. Có những lúc vì quá mệt mà tôi ngủ gục trên bàn học lúc nào không hay, hôm sau lại uể oải thức dậy và lặp lại ngày hôm qua. Nếu ôn thi ba môn chính thì tôi sẽ nhẹ nhàng hơn nhưng còn môn hoá, ngày nào tôi cũng nhức đầu vì nó.
Cũng có những lúc vì học quá nhiều khiến tôi hoài nghi bản thân, rốt cuộc lựa chọn này của tôi là đúng hay sai, nếu sai thì tôi phải làm như thế nào mới phải đây?
Sau tất cả dường như có động lực vô hình nào đó thúc đẩy tôi tiếp tục học tập, ngày trước tôi đã luôn lo sợ, sợ rằng bản thân sẽ không đủ nghị lực để vượt qua sự lười nhác của mình.
Nhưng tôi đã quá xem thường tình cảm mình dành cho Nguyễn Nhật Khánh Hoàng. Thoáng chốc đã hơn bốn tháng trôi qua, tình cảm của tôi dành cho cậu vẫn như vậy, vẫn thầm thương nhớ và đong đầy, dường như nó ngày càng to lớn và mãnh liệt hơn thì phải.
Cậu là nguồn động lực của tôi mỗi ngày, mỗi lần mệt là mỗi lần tôi nhớ đến hình bóng của cậu để vơi đi sự đau nhức từ cơ thể.
Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao Hoàng lại tốt với tôi như thế, cậu cõng tôi về nhà, chủ động chỉ bài, kiên nhẫn trả lời những câu hỏi không thể ngu hơn của tôi. Chẳng lẽ với ai cậu cũng tốt vậy sao? Nếu không tại sao lại quan tâm nhiều đến tôi như thế chứ? Tôi không biết, hàng trăm câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu tôi nhưng mãi không có câu trả lời.
Tương lai của chúng mình sẽ ra sao đây nhỉ?
***
Thời gian ngày càng đến gần, ngày nào cũng gấp rút, bận rộn, chắc không chỉ tôi mà hầu hết học sinh trên cả nước cũng vậy. Hôm đó là một ngày chủ nhật của đầu hè, tôi tan học thêm sớm nên quyết định đi dạo quanh phố để thư giãn đầu óc.
Thời tiết đầu hạ thật dễ chịu, những ánh nắng nhảy nhót len lỏi qua khắp các ngóc ngách trên con phố nhỏ, cơn gió nhẹ nhàng êm ả lâu lâu lại lùa qua khiến mái tóc tôi bay phấp phới. Bầu trời bên trên vẫn cứ trong xanh và cao vời vợi, điểm xuyết những con cừu trắng xoá di chuyển chậm chạp. Tôi bước đi trên con đường quen thuộc mà không biết đã đi bao nhiêu lần, thoáng chốc đã đến cây phượng ở góc phố. Tôi ngắm nhìn cây phượng một lúc lâu, ngắm nhìn cái sắc đỏ chói lọi như mặt trời của nó, tại sao thường ngày tôi lại không biết cây phượng cũng có lúc rực rỡ thế này nhỉ?
Tôi tiếp tục cất bước đi, cuối cùng lại dừng ở bên bờ sông, ngắm nhìn dòng sông dịu dàng đang chảy đôi lúc lại nô đùa với cơn gió mát, ánh nắng chiếu xuống làm cho dòng sông mọi ngày giờ đây lại lung linh hơn bao giờ hết, xuyên qua mặt nước trong trẻo làm còn có thể thấy những chú cá từ nhỏ đến lớn đang đùa nghịch bên dưới.
Vạn vật thật yên bình.
"Giờ mới được nhìn thấy cái mặt mày đấy." Giọng nói quen thuộc cất lên khiến tôi giật mình, vội quay đầu lại nhìn, tôi bất ngờ vì người vừa xuất hiện.
Là người tôi chưa dám đối mặt nhất - Võ Huỳnh Bảo Phương.
"Sao mày lại ở đây?"
"Sao tao lại không được ở đây?" Phương nói với giọng hậm hực giống như đang bực điều gì ấy.
"Mày giận tao à?"
"Mày làm gì mà tao phải giận."
"Vậy mày sao thế?"
Phương không trả lời, nó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, hai hàng lông mày nhăn tít lại, sắc mặt tệ đi trông thấy, con bé ngồi im thin thít, mãi một lúc sau mới cộc cằn lên tiếng.
"Mấy tháng nay mày bị cái gì đấy? Tự nhiên chăm chỉ một cách đột xuất, trên lớp lúc nào cũng chăm chăm nghe giảng, ra chơi cũng ở ru rú trong lớp học bài, tao gọi điện cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ. Mày bị ai nhập hả? Hay là không muốn chơi với tao nữa nên mới trốn đây." Phương giận dữ quát tháo, mắt nó rơm rớm nước.
"Mày mới là đứa bị sao đấy? Con điên, tao không chơi với mày thì chơi với ai. Với cả, mày không thấy nước chân rồi mà còn không lo học à, thi rớt tuyển sinh là hai đứa mình về cạm đất mà sống đấy."
Phương ngước nhìn tôi, trên mặt nó hiện lên vẻ bất ngờ khó nói.
"Ờ, cũng đúng." Nó miễn cưỡng gật đầu, một lúc sau như nhận không điều không đúng. Phương quay sang tôi, thảng thốt hét:
"What the f*ck, mày mà cũng có ngày học hành chăm chỉ á Quỳnh? Lúc trước nhắc đến chữ học là mày ỉu xìu như cọng bún thiu, tự nhiên giờ như được khai sáng nhân thế vậy?
Nó đặt ánh nhìn nghi ngờ lên người tôi, tọc mạch soi sét từng biểu hiện trên gương mặt.
"Tao biết bây giờ là thời gian gấp rút nên ai cũng lo lắng nhưng mày cũng đâu cần học nhiều thế đâu, tao với mày cũng chỉ định thi trường cấp ba bình thường, với sức học của tao với mày thì dư sức vào trường thì cần chi phải chăm chỉ thế... chẳng nhẽ mày ấp ủ ước mơ làm thủ khoa à?"
Tới bước này thì cũng chẳng còn cách nào khác, tôi đành nói thật với nó ý định của mình vậy. Tôi quay sang chỗ Phương, cười xuề xòa.
"Tao định thi chuyên mày ạ."
Phương không nói gì, khuôn mặt nó cứng đờ lại, mí mắt giật giật như thể không tin được những gì mình vừa nghe.
Sốc-không-còn-gì-để-nói.
"Điên thật, mày đùa tao đấy à? Bỗng dưng đổi nguyện vọng thi làm gì, mày học đều mọi môn, có nổi trộn môn nào đâu mà thi chuyên."
"Tao nói thật mà."
"Thế thi chuyên môn gì?"
"Hóa."
"Ôi mẹ ơi." Phương giật giật cơ mồm, con bé phải gắng sức lắm mới nuốt xuống câu chửi sắp bật ra khỏi khóe môi nó.
Phương đưa tay lên cằm giống như đang suy nghĩ điều gì.
"Tự nhiên mày quyết định thi chuyên, chắc chắn không phải là suy nghĩ bồng bột tuổi trẻ."
Tôi thầm giễu cợt chính mình trong lòng, biết giấy lâu ngày cũng không gói được lửa, tôi hít một hơi thật sâu, định nói thật lòng mình. Nhưng chưa kịp bày tỏ đã bị Phương cắt lời.
"Khoan đã... nếu như suy luận của tao đúng... chẳng lẽ..."
Phương ngập ngừng như vừa mường tượng ra điều gì kinh khủng lắm, đôi mắt tam bạch khẽ rung rinh, tôi biết hình như nó đoán ra được gì rồi, bằng tư duy của đứa cày hơn trăm tập truyện Conan, nó vội vàng nói ra nghi ngờ của mình.
"Mày từng kể với tao thằng nhóc crush của mày học giỏi lắm đúng không? Gì mà giải nhất cấp tỉnh đấy. Mày... thi chuyên là vì muốn học chung với nó à?"
Tôi đảo mắt, tránh né ánh nhìn của nó: "Chắc... là như vậy."
"Chắc gì nữa, chắc chắn là như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com