Chương 17: Mục tiêu không thành.
Tôi đã khóc nhiều đến mức thiếp đi lúc nào không hay, tôi ngồi trên nền đất lạnh lẽo, kê đầu lên thành giường và gục mặt vào gối. Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, thứ ánh sáng chói chang từ bên ngoài tràn vào căn phòng u ám và tăm tối khiến tôi tỉnh giấc, từng tia nắng chiếu qua khe cửa sổ ánh lên một góc mặt nhợt nhạt.
Lờ đờ tỉnh dậy, cả người tôi đau nhói vì ngủ sai tư thế, còn khuôn mặt thì đau rát vì đã khóc cả đêm. Ngày hôm qua có lẽ là ngày tồi tệ nhất trong đời tôi.
Tôi không biết phải làm sao nữa, cũng chẳng biết làm gì, chỉ ngồi ở đó, đầu óc trống rỗng. Đến khi nghe tiếng chuông cửa, tôi mới giật mình. Hình như Quân đã về rồi thì phải.
Cố gắng đứng dậy, đột nhiên tôi ngã khuỵu xuống đất, đôi chân vì phải quỳ cả đêm mà giờ đây đau nhức và tê cứng, cơn nhói âm ỉ nhanh chóng truyền đến khắp cơ thể tồi tệ, đồng thời đánh thức một phần tâm trí trống rỗng trong người tôi.
Sóng mũi cay cay nhưng lại không thể khóc bởi đôi mắt đau nhức và khô cạn dường như không thể nặn ra được bất cứ giọt nước mắt nào nữa. Tôi đứng dậy hẳn hoi, mặc kệ sự tê mỏi hoành hành cơ thể mình, tôi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Nhìn mình trong gương, khuôn mặt tiều tuỵ cùng với đôi mắt đỏ hoe đến đáng sợ, dưới mắt còn có một quầng thâm đậm. Tôi vội vàng đánh răng rồi rửa mặt, đôi tay như bị ma nhập cứ liên tục tạt nước vào mặt để vơi đi sự mệt mỏi, để cơn lạnh của nước làm quên đi kí ức của ngày hôm qua.
Bước xuống nhà, thấy tôi Quân có vẻ hơi sững lại, nhưng ngay lập tức trở lại nét mặt thường ngày. Nó đi lướt qua người tôi, cầm bình nước đổ vào ly.
"Lúc nãy đi ngang qua trường chuyên có vào trường xem danh sách thử." Nó ngập ngừng một lúc.
"Chị..."
"Ừ, hôm qua tao đi xem... hazz trượt mất tiêu rồi." Giọng tôi khàn khàn, như có thứ gì mắc kẹt ở cổ họng, lời nói ra cũng khó nghe đến lạ thường.
Lúc này bầu không khí chìm vào im lặng, tôi thở dài định nhấc chân ra ngoài hít thở không khí một chút. Bỗng Quân cất tiếng.
"Đừng buồn, không đậu trường này thì học trường khác." Nó hắng giọng: "Trường chuyên xa lắc, đi lại vất vả quá."
Quân từ tốn nói, chắc nó lựa lời mãi mới nói được vài câu an ủi đó. Bình thường thằng này kiệm lời lắm, đi đâu cũng im thin thít, cạy miệng lắm mới nhả ra được một hai chữ, đột nhiên tôi lại thấy nhẹ nhõm một chút.
"Ò, biết rồi, buồn thì cũng có buồn một xíu thôi chứ, làm sao để ảnh hưởng đến kì nghỉ hè của tao được, hè này tao phải chơi thật đã. Mà... phụt... lần đầu tiên tao nghe mày gọi "chị" đấy, lại còn dùng cái giọng đó nữa, nghe sến quá đi." Tôi khàn giọng cười, em trai tôi cũng có lúc đáng yêu thế này sao?
Quân có hơi ngỡ ngàng vì biểu hiện của tôi, nó cau mày.
"Làm mất công lo."
Tôi quay mặt đi chỗ khác: "Không mất công đâu, nhờ mày mà tao cũng đỡ buồn rồi, cảm ơn nhóc nhé."
"Không có gì."
"Lo mà dọn nhà đi, chiều là bố mẹ về. Phòng bà chắc sắp thành cái chuồng heo rồi đấy."
"Biết rồi, khổ quá."
***
Cả người tôi được bao trọn trong vòng tay ấm áp của mẹ, bà nhẹ nhàng vỗ về an ủi, cứ như sợ lỡ tay một chút là tôi sẽ vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Tôi đẩy nhẹ mẹ ra, mỉm cười xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng bà:
"Con không sao đâu mẹ à, con chỉ hơi hụt hẫng thôi, bố mẹ đừng lo lắng."
Mẹ cẩn thận xoa đầu tôi, giọng nói ấm áp như dòng suối trong ngọt lành.
"Thấy con vẫn ổn, mẹ mừng lắm."
Buổi tối hôm đó, mẹ và bố nấu một bữa thịnh soạn, đặc biệt có món sườn xào chua ngọt mà tôi thích. Tôi cảm động trước tấm lòng bao dung của họ, dù có như thế nào, tôi vẫn là công chúa nhỏ sống trong vòng tay nuông chiều của bố mẹ.
Ăn xong tôi định xung phong rửa bát nhưng Quân cứ nằng nặc để nó làm, cả nhà ngồi nói chuyện rôm rả một chút, bố kể hết câu chuyện cười này đến câu chuyện cười khác, dù rằng nó chẳng hài hước tí nào, nhưng tôi vẫn cười khúc khích vì mỗi hành động bố diễn đạt đều dí dỏm dễ thương.
8 giờ 30 phút.
Đóng chặt cánh cửa ngăn cách tôi với mọi người, lục lọi đống giấy bút đã đóng bụi từ thuở nào, tôi loáy ngoáy vẽ ra giấy để quên đi đống suy nghĩ miên man trong đầu mình, tôi cứ vẽ được thứ gì đó lại không vừa ý rồi lại xé ra vứt đi, cứ lặp lại như thế vài lần. Đến khi giật mình thoát khỏi cơn mơ hồ, nhìn hình ảnh nguệch ngoạc quái dị hiện ra trước mắt. Tôi đờ đẫn không biết mình đang làm gì.
9 giờ 30 phút.
Khi cả nhà chuẩn bị đi ngủ, tôi cũng lên giường, trùm chiếc chăn che kín cả người, nằm cuộn tròn như cục bông trong chăn, tôi cố gắng chìm vào giấc ngủ.
10 giờ.
Tôi vẫn không thể ngủ được. Từng giọt nước mắt lại lăn dài trên má, cứ không ngừng tuôn trào, chảy ướt hết cả chiếc gối màu hồng phấn. Mọi cảm xúc giấu kín từ chiều đến bây giờ như một công tắc hỏng vào cuộn trào ra như vũ bão.
Làm sao mà tôi có thể hết buồn nhanh vậy chứ? Làm sao tôi có thể ổn được đây? Làm sao tôi có thể bình tĩnh như thường ngày khi mới nhận ra khoảng cách giữa tôi và cậu ấy càng xa vời trước mắt?
Tôi quyết định giấu ngẹm cảm xúc bức bối nơi lồng ngực rỉ máu.
Thầm tự nhủ thời gian sẽ sớm xoá nhoà nỗi buồn này trong lòng, nhưng thế còn bây giờ thì sao? Sự ngột ngạt khó chịu nơi lồng ngực tựa như những đám mây nặng hạt mà ồ ạt trút nước nhấn chìm tâm trí tôi.
Nước mắt vẫn cứ lặng lẽ không ngừng rơi.
Khoảng thời gian gần năm tháng ôn thi tuy không ngắn nhưng cũng mang đến cho tôi nhiều cảm xúc mới lạ. Cũng như bao đứa trẻ khác, trước kia tôi luôn không thích việc học, dù sức học tôi có vẻ khá tốt, tư duy cũng khá nhanh nhạy. Nhưng vẫn không thích toán, lý, hoá, không thích những môn tính toán làm nhức đầu. Tôi thích làm nhưng việc mình thích, đắm chìm vào những thứ mà tôi cho rằng nó sẽ làm mình vui vẻ.
Thế nhưng khi xác định mình thích cậu, thích đến mức mà tôi có thể lao đầu làm những gì mình không thích để được sánh vai cùng cậu. Ban đầu tôi luôn nghĩ mình sẽ nhanh chóng chán mà bỏ cuộc, có lẽ do một phần vì thích cậu mà cố gắng và càng đi sâu vào, tôi nhận ra việc học có lẽ không hề chán như tôi lầm tưởng.
Đó làm lần đầu tiên tôi cảm thấy vui sướng cực kì khi tự tay giải được một bài hoá khó, sẽ chẳng ai có thể tưởng tượng được khoảnh khắc tôi nhận ra con số trên tờ giấy nháp nham nhở trùng khớp với đáp án. Tôi đã nhảy cẫng lên mà hô hào, vô tình để cổ chân đập mạnh vào cạnh bàn khiến nó bong gân sưng ba ngày liền mới đỡ.
Tôi ngờ ngợ ra mình cũng có một sự thích thú đặc biệt với môn hoá. Những công thức rối rắm, phản ứng phức tạp và những con số khó hiểu từng khiến tôi cảm thấy lạc lõng giữa lớp học giờ đây chẳng còn đáng sợ nữa, sự kì lạ của môn học tôi từng cho là địa ngục này bắt đầu len lỏi vào trí óc tôi như một trò chơi mật thám thú vị cần lời giải mã.
Vì thích cậu, tôi lại cam tâm tình nguyện thích cả môn học mà mình từng ghét nhất.
Tôi bắt đầu tò mò, muốn biết vì sao kim loại lại cháy ra ánh sáng màu khác nhau? Vì sao axit lại phản ứng với kim loại? Vì sao nước có thể được tạo ra từ hai chất khí. Khi càng biết và càng hiểu bản chất của nó, tôi đã say mê lúc nào chẳng hay.
Nước mắt nước mũi cứ sụt sùi mãi, tôi bấu chặt chăn, âm thầm lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn của mình từng chút một cho đến khi cơn buồn ngủ quẩn quanh rồi vây chặt tâm trí.
Lần đầu tiên tôi nằm mơ sau mấy tháng liền, trong cơn mụ mị, tôi thấy mình bắt đầu học ở một ngôi trường mới, kết bạn với nhiều người hơn. Dẫu vậy, tôi vẫn cứ đưa mắt tìm bóng dáng ai đó, nhưng người đó nghiễm nhiên chẳng thể xuất hiện. Sự mơ hồ đó trôi qua như một cuốn phim quay chậm, ký ức nơi lớp học hoá và hiện thực chồng chéo lên nhau, khiến tôi không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là mơ. Tôi đứng vô định giữa những biển người, tay cố chới với lấy sự hiện diện của thân thuộc mà chưa kịp nói lời tạm biệt và rồi tỉnh giấc với đôi mắt ướt đẫm.
Ở một ngôi trường lạ lẫm, tôi vẫn học hoá, vẫn được say sưa với niềm đam mê được cậu ấy vô tình bén rễ nơi trái tim thiếu nữ.
Nhưng ở nơi ấy.
Mãi mãi không có hình bóng tôi lấy làm điểm đích, để đến nỗ lực mà chạy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com