Chương 8: Thích.
Trời nắng như đổ lửa, còn mặt tôi như bị ai đó đun sôi. Hoàng cõng tôi trên lưng, cả cơ thể tôi áp sát trên người cậu, làn da bỏng rát như bị nắng thiêu đốt mơn trớn nơi ngần cổ cậu ấy, làm cho tôi choáng váng không thôi vì sự tiếp xúc thân mật này. Hơi thở nhọc nhằn vì mệt của Hoàng lắng đọng nơi đôi tai ửng đỏ, nhịp thở dồn dập càng làm tâm can ai kia bức bối hơn. Đúng thật cơ thể bây giờ của cả hai đang rất nóng, còn nóng hơn cả thời tiết bên ngoài.
Đầu óc chẳng còn suy nghĩ được gì.
Thân nhiệt cơ thể tôi nóng đến mức tôi đã sớm quên cơn đau từ trán và cái chân kia.
Tim đập nhanh còn hơn lúc kiểm tra miệng.
Điên thật rồi!
Bầu trời cao rộng lớn và xanh ngắt, không một bóng mây. Những tia nắng le lói xuyên qua từng tán lá xanh rờn ánh lên một góc mặt thanh tú của chàng trai kia.
Góc nào cũng đẹp đến điên.
Kết hợp với ánh sáng mặt trời cứ như là hào quang nhân vật chính ấy.
"Giờ rẽ hướng nào Quỳnh?"
"..."
"Quỳnh ơi!"
"..."
"Hương Quỳnh... Bùi Hạ Hương Quỳnh!"
"Ớ..."
"Mày cảm nắng à, có sao không?"
"Không, không có!"
Ch*t thật! Suy nghĩ lung tung quá rồi, mà đây là lần đầu tiên Hoàng gọi cả họ và tên tôi đấy, còn lo lắng hỏi tôi nữa, cơ mà không phải người cần lo lắng là cậu sao. Sao lại quan tâm tôi nhiều như thế chứ?
Trái tim đang rung động lại bất giác đập nhanh thêm nữa, có thứ gì đó nở rộ trong lòng tôi, khiến trái tim xao xuyến và vui vẻ đến lạ.
"Thế rẽ hướng nào?"
"À rẽ bên trái, sắp tới rồi, cái nhà có cái cổng màu xanh dương ý."
"Ừm."
Tôi ngập ngừng, tay vô thức siết lấy cổ Hoàng.
"Chắc mày mệt lắm."
"Không mệt."
"Nhưng mà lưng mày đổ mồ hôi hết cả này."
"Do hôm nay tao mặc áo dày nên thấy nóng thôi."
Áo ba lỗ trắng đơn giản và quần short thể thao. Cậu ấy nói dối tệ quá đi.
*
Hoàng cõng tôi đến tận cửa nhà, cậu nhẹ nhàng thả tôi xuống.
"Chân còn đau không?"
"Hết đau rồi!"
"Ừ, nhớ sơ cứu vết thương trên trán đấy."
Nhắc hoài, người cần quan tâm là mày đấy.
Tôi nhìn chàng trai trước mặt, mồ hôi đầm đìa trên mặt, ướt hết cả một mảng tóc và cổ áo.
Nhưng mà độ đẹp trai không hề giảm!
Đôi mắt tinh anh của cậu rũ xuống, hàng lông mi dài sắc liệm, sóng mũi cao vút họa cùng gương mặt đã thấm mệt. Tôi lướt nhìn từ đầu đến chân Hoàng, cuối cùng lại dừng ở đôi môi mềm mại đang mím chặt kia.
Mặt tôi nóng bừng, đỏ như gấc.
Người tà răm luôn có quỷ theo sau còn mày là nguyên cái địa ngục theo đấy Quỳnh à.
"Nhìn đủ chưa?" Hoàng lên tiếng.
"Tao... không..."
Cứu Quỳnh với.
Ngay lúc đó Quân đi ra ngoài, tôi vớ lấy được thời cơ nhanh tay lấy hết đồ trong tay Hoàng nhờ nó mang hộ vào trong. Nhìn thấy Hoàng, Quân có hơi nghi ngờ nhưng vẫn nhanh chóng mang hết mớ đồ vào trong nhà. Giờ chỉ còn tôi và cậu ấy.
Không khí ngượng nghịu hết sức, mãi một lúc sau Hoàng mới lên tiếng. Cậu ấy không nhìn thẳng vào tôi, tay đưa lên đay đay trán, trông có vẻ sắp nói ra điều gì khó khăn.
"Quỳnh... xin lỗi lúc nãy tao quá lời, tại lúc đó tao lo... à không tao... nói chung là tao xin lỗi." Hoàng nói, cậu cứ liên tục ngập ngừng và ngắt quãng, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Hả? Sao mày lại xin lỗi? Quá lời gì? Lúc nào cơ?" Tôi ngơ ngơ, không hiểu ý cậu là gì.
Hoàng nhìn tôi, vẻ bất lực hiện lên trên khuôn mặt điển trai của cậu: "Lúc mày ngã, lúc đó tao hoảng quá nên có lời lẽ không hay, xin lỗi."
Lục lọi lại kí ức, quả thật lúc đó Hoàng có mắng tôi thật nhưng tôi chỉ coi là mắng yêu thôi, có gì đâu sao phải xin lỗi.
"À, hê hê có gì đâu, sao phải xin lỗi, tại lúc đó tao cũng bất cẩn thật."
Tôi cười tít cả mắt, một phần vì nắng, một phần vì cảm thấy hào quang chói sáng từ người Hoàng. Bỗng, có một lực nhẹ gõ lên phần trán không sưng của tôi, Hoàng cười, khuôn mặt nhẹ nhõm:
"Ngốc thật."
Hả, gì cơ? Hoàng đang chửi tôi ngu đấy hả.
"Sao..." Câu nói bị ngắt quãng, Hoàng lên tiếng trước.
"Nhà tao cũng gần đây, tao về nhé."
"Khoan đã, mày đợi chút tao lấy nước cho."
"Không cần, vào nhà đi, kẻo nắng."
Hoàng quay lưng đi, cậu cứ thế mà rời đi thôi hả? Nhưng tôi còn nhiều điều muốn nói lắm, cảm xúc trong lòng tôi như bùng nổ, cảm giác thiếu thốn và trống rỗng cứ rạo rực mãi.
Nó làm cho cái chân đau của tôi trở nên vô tri vô giác mà chạy đến gần cậu ấy.
Tôi níu lấy một góc áo Hoàng.
Hoàng hơi giật mình vội quay người lại, đặt ánh nhìn ngờ vực lên người tôi.
Tôi xấu hổ cúi mặt xuống, giọng nghẹn đi vì xúc động, lên tiếng đủ để tôi và cậu ấy nghe thấy.
"Xin lỗi... vì làm phiền."
Tôi gỡ chiếc mũ đội trên đầu mình, nhón chân đội lên cho Hoàng, mắt đã sớm phủ lên một lớp sương mỏng nhưng vẫn cười mỉm nhẹ nhàng.
"Và cảm ơn mày nhiều lắm."
Hoàng ngẩn người một lúc, đôi mắt anh đào khẽ rung rinh trong gió, cậu ấy nhìn tôi bằng sự phức tạp, như thể cả thế giới nội tâm khó đoán của cậu đều chứa chan trong đôi mắt tinh anh ấy. Không biết là do nóng, tôi phát hiện ra đôi tai cậu có hơi ửng đỏ lên. Hoàng cười khe khẽ, tay đút túi quần, trở lại dáng vẻ phong lưu thường ngày.
"Không có gì."
*
Bóng Hoàng khuất dần, chỉ còn tôi đứng lặng yên ngắm nhìn cho đến khi cái bóng đó chỉ còn là một dấu chấm nhỏ xíu, khi cậu ấy hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, tôi mới chịu lủi thủi vào nhà.
Vừa mở cửa đã thấy thằng Quân đứng sẵn ở đó, nó khoanh tay nhìn chằm chằm bộ dạng của tôi.
"Đánh nhau nữa hả?"
"Cái thằng này, nhìn chị mày bị thương xíu thôi mà nghĩ chị đi đánh nhau, chị mày đâu có hổ báo vậy."
"Tao đi chợ không may bị người ta quẹt vào, cũng may có anh hồi nãy cõng tao về."
Nó thở dài: "Làm gì đi lâu tưởng bị người ta bắt cóc tống tiền không đấy."
"Nếu tao bị bắt cóc tống tiền thì sao?"
"Người ta bắt cô, tôi còn cho thêm tiền đấy chứ."
Thằng ch*, bình thường thì ít nói, được cái thốt ra câu nào cũng muốn đấm cho gãy răng.
Tôi chạy vào nhà, vừa thấy tôi mẹ đã hốt hoảng. Bà bỏ dở luôn công việc đang làm ở bếp, vội chạy đến bên tôi.
"Ôi trời đất ơi, đi chợ về gì mà mặt mày bầm dập vậy con, áo còn rách tả tơi nữa, ai đánh con à."
Tôi kiên nhẫn kể hết sự tình cho mẹ nghe, bà nghe xong còn không thèm lo lắng cho vết thương của tôi mà chỉ cười cười, khuôn mặt lộ ra vẻ tò mò khó hiểu.
"Thế cái bạn nam đó cõng con đến nhà luôn à? Lại còn là bạn học chung lớp học thêm nữa chứ."
"Dạ đúng."
"Dễ thương thật, hay là thằng bé cũng có để ý con trước rồi nhỉ?" Mẹ Hương suy đoán đủ điều, cứ nhắc đến bạn nam nào thân thiết với tôi là bà hưng phấn lắm.
Nhưng mà không đâu, là con để ý cậu ấy mới đúng.
Mẹ tôi chép miệng, từ tốn nói: "Con gái mẹ thường ngày lười biếng mà cũng có trai để ý, không biết mặt mũi ra sao nhưng thằng này được, đủ tiêu chuẩn làm con rể mẹ."
Khụ... tôi sặc nước miếng, con rể gì tầm này chứ!
"Mẹ thôi đi... cậu ấy không có thích con đâu, chỉ là cậu ấy tốt bụng thấy người gặp nạn nên giúp thôi."
Dù còn chưa thấy mặt, mẹ đã suy ngẫm như thể Hoàng thân thiết với gia đình tôi lắm: "Vậy à, thời bây giờ còn người tốt như vậy nữa sao, thế con có để ý thằng bé không? Mẹ thấy thằng này ổn lắm đấy, đã ga lăng rồi còn tốt bụng, khó kiếm ai được như nó lắm con à."
Tôi đỏ mặt, dường như bị đâm trúng tim đen, tôi lớ ngớ lắp bắp.
"Thích... gì mà thích, tầm tuổi này chỉ lo học hành thôi."
Nói rồi tôi quay người đi lên phòng để sơ cứu vết thương trên trán, để mẹ hỏi nữa là lộ hết mất. Mẹ tôi đứng sau còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng cuối cùng chỉ cười lớn.
"Kiểu này phải gả con gái đi sớm rồi."
*
Tôi vào phòng, mặt vẫn còn hơi nong nóng vì câu hỏi của mẹ. Lấy gương soi vết thương trên trán, cũng không trầy lắm thế mà Hoàng làm như tôi bị rách cả thịt ra không đấy!
Lại là Hoàng!
Sao tôi cứ không ngừng nghĩ về cậu ấy nhỉ? Hay tôi simp Hoàng quá rồi chăng? Điên thật chứ!
Vội vàng sơ cứu qua loa vết thương trên trán mình, chân cũng không còn đau nữa nên khỏi lo.
Tôi ngồi lên ghế, lấy cuốn nhật kí màu hồng của mình ra. Loáy ngoáy viết từng chữ. Thói quen của tôi là viết nhật kí mỗi tuần, thật ra thì khi nào có sự kiện gì đặc biệt khiến tôi phải ghi nhớ, tôi mới lọ mọ lôi nhật kí ra viết.
Từng con chữ qua nét bút hiện lên rõ rệt.
"Gửi đến người mình thương!
Hôm nay có lẽ là ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời mình - ngày tình yêu lại lần nữa gõ cửa trái tim. Trước đây mình cũng từng để ý nhiều người lắm nhưng dường như sau tất cả chỉ dừng lại ở hai chữ "để ý". Mình cứ nghĩ cảm xúc thoáng qua khi ấy là "thích" nhưng khi gặp cậu, mình mới hiểu thích một người là như thế nào.
Cậu biết không? Bây giờ chỉ cần nghĩ về cậu là tim mình cứ đập mãnh liệt, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để bày tỏ tình cảm với cậu. Còn tiếp xúc thân thể nữa là đầu choáng váng như muốn nổ tung, cả người cũng rạo rực nóng hết cả lên. Cứ nghĩ bản thân tưởng chừng như sắp phát điên rồi!
Mình đã từng nghĩ mình không có duyên với tình yêu. Sau lần bị lừa nhiều năm trước, mình quyết đóng chặt trái tim lại đến khi lớn lên, mọi cảm xúc với người khác tất thảy dừng ở hai chữ để ý. Nhưng mình biết sao được ý trời, thần Cupid lần nữa bắn trúng trái tim mình, khiến mình rung động lần nữa.
Nguyễn Nhật Khánh Hoàng.
Mình sẽ khắc sâu tên cậu trong trái tim này, mãi mãi chỉ có một hình bóng cậu.
Mình muốn hiểu về cậu, mình muốn biết nhiều thứ hơn về cậu và mình ước hai ta không chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè.
Lỡ như ở một tương lai đâu đó, chúng ta có thể tiến xa hơn thì sao nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com