Chương 81
Đây là lần đầu tiên Trình Nguyên Cảnh nghe được quan điểm của nữ tử đối với hôn nhân, trong khóa học vỡ lòng của hắn, thái phó chỉ sắp xếp cho hắn học đạo trị quốc, cách làm vua, trước nay chưa từng có ai nói cho hắn biết sau này phải quản lý hậu trạch như thế nào. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng đó là chức trách của Thái Tử Phi. Trình Nguyên Cảnh là thái tử, chỉ cần quản lý tốt triều đình là đủ rồi, cung đình là bổn phận của Thái Tử Phi.
Vậy tại sao Thái Tử Phi lại phải thực hiện những chức trách đó? Dường như cũng chưa có ai nhắc đến chuyện này.
Đương nhiên Trình Nguyên Cảnh sẽ không cho rằng sau khi lấy thê tử xong là có thể giao toàn bộ chuyện hậu trách cho nàng ấy quản lý, triều đình là nơi hắn làm việc, nội trạch là nơi hắn sinh hoạt thường ngày, với hắn dĩ nhiên Trình Nguyên Cảnh cảm thấy mình nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay mới tốt. Thế nhưng, lời Trình Du Cẩn vẫn làm hắn kinh ngạc.
Thực sự Trình Du Cẩn sống quá rạch ròi, rạch ròi một cách quá mức. Trình Nguyên Cảnh hỏi: "Vậy ngươi muốn gì?"
"Tất nhiên ta muốn lợi ích của mình rồi." Sau khi nói xong, Trình Du Cẩn nhíu mày lại rồi nở nụ cười nói tiếp: "Không phải đang nói đến chuyện của Thái Quốc Công phủ hay sao, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này vậy?"
Tuy nàng chỉ nói ngắn gọn như thế nhưng Trình Nguyên Cảnh cũng đã hiểu ý của nàng: "Vậy nên ngươi muốn nắm giữ được quyền lực trong nhà, cho dù tạm thời không có nhưng sau này người có quyền lên tiếng quyết định cũng nhất định phải là ngươi. Quan trọng nhất chính là ngươi muốn đảm bảo rằng người thừa kế quyền lực cuối cùng là con cháu của ngươi."
Quả thực suy nghĩ của Trình Du Cẩn đúng là như vậy, thế nên ngay từ đầu Thái Quốc Công phủ đã bị nàng loại ra khỏi danh sách lựa chọn. Nếu như Thái Quốc Công không có nhi tử thì có lẽ nàng sẽ còn cân nhắc nhưng Thái Quốc Công phủ đã có người thừa kế, toàn bộ gia nghiệp ắt phải của Trạch Khánh. Dù cho có nỗ lực cũng sẽ không nhận được kết quả mình mong muốn, như thế hà tất gì nàng phải làm chuyện như vậy?
Người thông minh chỉ làm những chuyện mà xác suất mình nhận lại được lợi lộc gì lớn, mà hôn nhân chính là một cuộc đầu tư quan trọng nhất trong cuộc đời này của Trình Du Cẩn. Hiển nhiên gả cho Trạch Diên Lâm không phải một sự lựa chọn tối ưu.
Trình Du Cẩn thấy Trình Nguyên Cảnh suy tư như đang có điều phải suy nghĩ nên nàng cũng không nói gì mà bèn suy nghĩ sang chuyện khác, lúc này lại nhớ đến thân phận của Trình Nguyên Cảnh. Chủ đề người thừa kế Hoàng gia là một chủ đề nhạy cảm, có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn, Trình Du Cẩn cũng không muốn dính vào. Nàng cũng chả quen biết gì Thái tử phi tương lai, lại càng không muốn bị Trình Nguyên Cảnh cho rằng nàng nói thế là đang ám chỉ ứng cử viên cho vị trí Hoàng Thái tôn. Không có lý gì nàng lại chấp nhận rước họa vào thân để trải đường cho Thái tử phi cả.
Trình Du Cẩn uyển chuyển nói: "Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bản thân ta. Suy cho cùng tiểu môn tiểu hộ cũng khác đại viện thâm sâu, cho dù là thư hương môn đệ hay danh gia vọng tộc thì gia nghiệp đều là tổ tiên tích lũy nhiều đời mà có được, quan trọng nhất chính là nó ổn định. Không cần đời sau làm rạng rỡ tổ tông, chỉ cần giữ vững được cơ nghiệp là đủ rồi, cho nên lúc chọn người thừa kế chỉ cần người đó là dòng chính, ổn thỏa là được, thế nên trưởng tử là thích hợp nhất. Nhưng nếu môn đệ cao hơn một chút thì... Tiểu nữ kiến thức hạn hẹp nên không hiểu được."
Trình Du Cẩn khéo léo tỏ rõ lập trường, bất kể sau này Trình Nguyên Cảnh chọn người nhi tử nào làm người kế vị, nàng cũng không có ý kiến gì. Trình Du Cẩn không muốn nhúng tay tham gia vào, mà cho dù muốn nàng cũng không dám nhúng tay. Trình Du Cẩn không biết Trình Nguyên Cảnh có nghe thấy lời nàng vừa nói hay không, nàng cẩn thận quan sát từng nét mặt cử chỉ của hắn, kết quả trông thấy Trình Nguyên Cảnh lại gật gật đầu, dáng vẻ như thể đã biết trước nàng sẽ nói vậy: "Ta hiểu rồi."
Trình Du Cẩn giật nảy mình, hắn hiểu được cái gì? Ý của nàng không phải như thế đâu!
Sau khi nghe được tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm đầy đủ nhất của Trình Du Cẩn, trong lòng Trình Nguyên Cảnh cũng đã có ý tưởng. Chính bản thân hắn cũng là trưởng tử, mặc dù vị trí Thái tử nguy hiểm luôn cận kề nhưng hắn muốn tiến thêm một bước, biện pháp mạnh nhất chính là kiên trì giữ vững lễ giáo dòng chính và quyền kế vị của trưởng tử. Nói cách khác, trưởng tử tương lai của hắn nhất định phải do chính thất sinh ra, đồng thời vừa ra đời đã ám chỉ nó là người kế vị, lấy những điều này để tăng cường sức cạnh tranh của chính bản thân Trình Nguyên Cảnh.
Trình Nguyên Cảnh cảm thấy quan điểm lợi ích cốt lõi của hắn và Trình Du Cẩn rất giống nhau, rất thích hợp kết làm phu thê. Hắn vô cùng hài lòng với kết quả này, sau khi nhận được kết quả mình mong muốn hắn thỏa mãn đứng lên, nói: "Ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện bên ngoài không cần lo lắng. Ta đi trước đây."
Trình Du Cẩn thấy Trình Nguyên Cảnh định đi về cũng đành phải đứng lên tiễn hắn ra ngoài, trong suốt quãng đường có nhiều lúc nàng muốn nói lại thôi, nàng muốn hỏi xem rốt cuộc Trình Nguyên Cảnh hiểu những lời nàng vừa nói nghĩa là gì nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Cuối cùng, Trình Du Cẩn nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của Trình Nguyên Cảnh, chán nản thở dài một hơi.
Liên Kiều đi bên cạnh nàng, mở to mắt nhìn đại cô nương nhìn theo bóng lưng của Cửu gia, cứ nhìn mãi một lúc lâu không thèm nhúc nhích gì cả. Nàng ấy hơi nhíu mày lại, nhẹ nhàng hỏi: "Đại cô nương?"
Trình Du Cẩn tỉnh táo lại, cũng không quay đầu lại nhìn nàng ấy mà chỉ nói: "Ta không sao, đi về rước đi."
-
Trình Du Mặc được cho là gả cao, không chỉ dùng thân phận nhị cô nương khác chi của một Hầu phủ đang sa sút gả làm chính thất Hầu phủ, mà người nàng ta gả lại là tân sủng Tĩnh Dũng Hầu xuất sắc hơn người, được Thánh Thượng đích thân sắp xếp. Cho dù nhìn nhận từ góc độ này, cuộc hôn sự này của Trình Du Mặc đều là nàng ta được hời lớn.
Hôn lễ tổ chức tại Hoắc gia vô cùng náo nhiệt, khách quý đến rất đông, khách khứa nhiều như mây, rất nhiều quan lớn vương công quý tộc nể mặt Hoắc Trường Uyên nên đích thân đến tham gia hôn lễ. Nhưng khung cảnh hôn lễ bên Hoắc gia náo nhiệt là thế cũng không có nghĩa bên phía Trình gia cũng náo nhiệt giống vậy.
.
Trình Du Mặc là mặc áo đại tang thành hôn, mặc dù nói với bên ngoài là tuân theo nguyện vọng của trưởng bối nhưng rất nhiều người đều kiêng kỵ. Người thân thiết chút mà đang để tang cũng không muốn góp mặt tham gia, còn những người thân phận có phần cao quý thì người ta hoàn toàn có thể đến Hoắc gia dự tiệc, không cần thiết phải đến Trình gia để dính vào danh tiếng mặc áo đại tang thành hôn của Trình Du Mặc. Vậy nên ngày Trình Du mặc xuất gi, người đến Trình gia đưa tân nương đến Hoắc gia quả thật cũng chỉ có lác đác vài người.
Rất nhiều tỷ muội chốn khuê phòng có quan hệ tốt với Trình Du Mặc cũng không muốn đến, đều ồn ào kiếm cớ nói mình không tiện ra ngoài nên chỉ đưa quà mừng đến. Một người quà đến người không đến được thì không sao nhưng cả một đám người đều như vậy thì rất đáng buồn.
Hôn lễ ngày hôm nay trong nhóm khách nữ cũng không có nhân vật nào tai to mặt lớn cả, Trình Du Cẩn thoái thác nói mình phải giữ đạo hiếu nên không ra mặt tiếp đãi khách nữ được, thành ra tiệc cưới càng quạnh quẽ hơn. Trình Du Mặc mong đợi hôn lễ này suốt hai đời, bây giờ nàng ta toại nguyện trở thành chính thê nguyên phối của Hoắc Trường Uyên thế nhưng lúc xuất gia, cảnh tượng còn không tốt đẹp bằng lúc xuất giá làm kế thất ở kiếp trước.
Trình Du Mặc không khỏi cảm thấy có chút mất mát, nhưng lúc nàng ta ngồi trong kiệu, lắng nghe tiếng diễn tấu gióng trống khua chiêng bên ngoài, cảm xúc mất mác vừa mới dâng lên trong lòng kia cũng rất nhanh bị nàng ta kiềm nén. Trình Du Mặc nghĩ mọi thứ cũng đã không còn giống với lúc trước nữa rồi, nàng ta sẽ sống đến đầu bạc răng long với Trường Uyên ca ca, hơn nữa sẽ không còn người nào khác xen vào giữa chuyện tình của bọn họ. Chỉ nghĩ tới cuộc sống tươi sáng đầy vinh hoa phú quý ở Tĩnh Dũng Hầu phủ thôi, nàng ta đã vô cùng chờ mong rồi.
Sau khi Trình Du Mặc đến Tĩnh Dũng Hầu phủ, việc lớn việc nhỏ chờ nàng ta giải quyết đều ùn ùn kéo đến, ở Trình gia, mọi người đưa nàng ta đi xuất giá rồi cũng không được nghỉ. Sau khi khách khứa ra về, bọn họ phải dọn dẹp tiệc rượu, thu dọn cốc chén, sau đó còn phải kiểm tra đối chiếu danh sách quà tặng, lập danh sách cho vào khố phòng, tóm lại là làm không hết việc.
Trong lúc mọi người bận đến chân không chạm đất, thời gian ba ngày lại mặt cũng rất nhanh đã đến.
Mới sáng sớm, Trình Du Cẩn đã ngồi trước bàn trang điểm để tô son điểm phấn, lúc này bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi. Trình Du Cẩn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi: "Là ai tới vậy?"
"Là nha hoàn trong viện nhị thái thái ạ, nàng ấy chuyển lời nhắc cô nương hôm nay đi ra ngoài sớm một chút, lát nữa nhị cô nương sẽ quay về ạ."
Đỗ Nhược nghe thấy vậy, huých nhẹ vào Liên Kiều đứng bên cạnh: "Còn gọi nhị cô nương nữa sao? Phải gọi là nhị cô nãi nãi."
Liên Kiều như chợt nhớ ra Trình Du Mặc đã xuất giá nên vội vàng đổi cách xưng hô. Trình Du Cẩn không nói năng gì, nàng nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên nói: "Đổi sang bộ trang sức khác đi, đừng dùng bộ màu đỏ này."
Liên Kiều sửng sốt mất một lúc rồi nói: "Nhưng mà hôm nay là ngày đại hỉ lại mặt của nhị cô nương, cô nương ăn mặc đã mộc mạc rồi, trang sức lại không thể vui mừng chút sao?"
"Nàng ta là nàng dâu mới gả, tất nhiên mặc quần áo màu đỏ tía, nếu như ta lại mang đồ có màu đỏ, như thế chẳng phải sẽ bị nàng ta lấn át hay sao? Ta muốn mang màu trắng, không thể thắng nàng ta trên phương diện màu sắc, vậy thì cứ tránh đi, đổi sang màu khác đi."
Liên Kiều cũng hiểu ra vì sao đại cô nương lại làm vậy nên vội vàng phối hợp với Đỗ Nhược tháo đồ trang sức trên đầu Trình Du Cẩn xuống, rồi sau đó lại chọn lại trâm cài tóc và hoa tai lần nữa. Một lát sau, Trình Du Cẩn trông thấy mình rạng rỡ hẳn lên, lúc này nàng mới hài lòng. Chỗ có Trình Du cẩn nàng ở đó, những người khác sẽ không trở thành số một được. Bất kể nàng có mặt ở chỗ nào đều phải trở thành người bắt mắt nhất ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com