Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 17: Tàn dư vướng tình.


"Thời gian làm trái tim em đóng băng trước mọi hành động cứu vãn của anh."

Lúc Lam Từ Phong tỉnh dậy, trời rạng sáng. Rèm cửa sổ bay bay trong gió. Anh mở mắt ra liền ngỡ mình đang mơ.

Trước mắt anh, người con gái bỏ đi không lời từ biệt đang bận rộn trong tà áo blue trắng. Động tác và cử chỉ của cô nhanh nhẹn không có lấy một khuyết điểm nhỏ nhoi. Cô lật giở sấp bệnh án kiểm tra, hoàn toàn không phát giác được là anh đã tỉnh.

Lam Từ Phong bỗng thấy ngứa cổ họng, vụng về cất tiếng ho khan.

Mạc Ngân Đình giật mình, nhanh chóng đỡ Lam Từ Phong ngồi dựa trong tư thế thoải mái hơn, miệng tự nhiên nói chuyện. Lời nói của cô nhẹ nhàng như thể họ chưa từng một lần xa nhau.

- Cuối cùng cũng tỉnh, anh đã hôn mê mất một tuần rồi đấy.

Lam Từ Phong có chút bần thần.

Mạc Ngân Đình đứng trước mặt anh chân thực đến nỗi bản thân anh không thể tin được rằng: cô đã ở đây. Vẫn mái tóc dài mềm mại. Vẫn dùng con mắt chứa chất buồn thương và ai oán, cô nhìn anh. Ánh mắt này vốn vì anh mà thành, khiến anh cả đời này không thể nào quên.

- Cuối cùng tôi cũng tìm được em!

Lam Từ Phong nắm lấy bàn tay Mạc Ngân Đình.

Mạc Ngân Đình hất tay anh. Cô cười chua xót.

- Anh có đi tìm tôi sao?

Anh im lặng. Cô cúi đầu, cầm cây kéo kẹp bông. Tay nhúng đầu bông vào thuốc sát trùng chuẩn bị tiêm.
Lam Từ Phong nhìn cô hồi lâu, thở dài.

- Anh có .

Anh nhìn cô đinh ninh. Mạc Ngân Đình lòng quặn thắt. Bây giờ anh nói còn có tác dụng gì nữa?

Cô ném cây kéo sang một bên. Tiếng kéo sắt miết trên nền đá nghe rất khó chịu. Mạc Ngân Đình lạnh lùng gạt bỏ.

- Anh không cần trả lời câu hỏi, có trả lời hay không cũng vẫn vậy thôi. Chúng ta kết thúc rồi.

Lời van xin thật lòng của một người đàn ông là thứ hiếm có nhất trên đời này. Lam Từ Phong lại vì Mạc Ngân Đình mà mở miệng van xin.

- Anh không cầu cho chúng ta trở về như trước, anh chỉ xin được em tha thứ.

Mạc Ngân Đình cười.

- Xin lỗi, tôi không thể.

Cô xoáy xâu tròng mắt trầm đục phảng phất sự oán hận vào ngực anh, vào nơi trái tim anh trú ngụ.

- Thanh xuân của tôi sống trong sự ích kỉ và tệ bạc của anh, nó vượt qua cả những tra tấn về thể xác lẫn tinh thần mà không được hồi đáp. Anh tàn nhẫn như vậy, sao tôi lại phải tha thứ?

- Mẹ!

Tiếng gọi của đứa con chín tháng mười ngày nứt ruột đẻ ra luôn là âm thanh trong trẻo thuần túy nhất. Mạc Ngân Đình không ngờ cũng có lúc cô cảm thấy bị nỗi sợ ăn mòn như axit vì âm thanh ấy.
Ông trời nói với bạn rằng: khi bạn sợ nhất thứ gì, thứ đó sẽ tự động tìm đến. Lúc Mạc Ngân Đình không muốn gặp Lam Từ Phong, ông trời đẩy anh tìm đến cô như một quy luật tất yếu của cuộc sống. Thời điểm cô không muốn Lam Ức Mộng phải chứng kiến nhất, con bé xuất hiện.

Thế nên đời là một chuỗi những câu chuyện cười ra nước mắt. Mà cô lại là người duy nhất ghét bỏ những câu chuyện cười.

- Lam Từ Phong?!?

Và ông trời không chỉ mang "một ít" phước lành. Trần Khải nắm tay Ức Mộng, nhìn cô đăm đăm. Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Vì ánh nhìn bộc phát ấy của anh, người cô như phát hỏa. Cô thở dồn, cắn răng nói lớn giọng.

- Anh nhìn em như thế là có ý gì?

Trần Khải ổn định lại cảm xúc, trấn tĩnh một lát, anh lắc đầu.

- Anh không có ý gì cả. Em và anh ta nói chuyện đi, anh đưa Ức Mộng ra ngoài.

- Ở lại đi. Em và anh ta căn bản là chẳng còn gì để nói với nhau.

Lam Từ Phong nghe như sét đánh ngang tai. Ức Mộng? Kí ức chỉ là giấc mộng? Cô đặt tên con của mình và Trần Khải như vậy là muốn trừng phạt anh chăng. Nếu vậy... cô quá tàn nhẫn!

Trong lòng anh từng đợt sóng dồn nén dữ dội. Lam Từ Phong nhếch mép mỉa mai.

- Ức Mộng à? Em coi những gì giữa chúng ta là giấc mơ để đặt tên cho con gái cậu ta?

Anh ném ánh nhìn sắc lẹm cho Trần Khải.

- Còn cậu? Ngủ với người đã qua tay tôi cảm giác thế nào?

Lời nói của Lam Từ Phong đã phá vỡ ranh giới cuối cùng của lòng tự tôn đối với Mạc Ngân Đình. Lần đầu tiên suốt bao nhiêu lâu, cô đủ tự tin dơ cao tay cho anh một cái tát thật mạnh. Cũng là lần đầu tiên cô khao khát muốn giết chết anh theo đúng nghĩa của từ "giết".

Khuôn mặt góc cạnh gầy đến tang thương của anh hằn lên năm vết ngón tay đỏ tấy. Cô cười trong nước mắt.

- Anh nghĩ tôi là gái gọi à? Anh nghĩ tôi là người ngu xuẩn như thế sao? Ức Mộng, một cái tên đẹp biết bao nhiêu... Vậy mà anh dám...

Trước sự bàng hoàng của anh, cô xoay người tiến tới ôm Ức Mộng vào lòng.

- Con yêu, con sẽ dẫm lên mọi kí ức đau khổ chỉ qua một giấc mơ. Con sẽ không bao giờ phải sống trong sự dằn vặt cả đời như mẹ...

Mạc Ngân Đình điên rồi, cô cười sặc sụa. Cô mở cặp mắt bị che mờ bởi thù hận nhìn thẳng vào Lam Từ Phong.

- Anh nghe cho rõ đây. Mạc Ngân Đình tôi và Trần Khải không như anh, chúng tôi đều thanh bạch. Cả đời này tuy tôi không thể yêu ai khác ngoài anh, nhưng tôi cũng chỉ có thể hận mình anh! Lam Từ Phong! Tôi hận không thể tự mình xé xác anh ra cho chó gặm.

Tiếng giầy cao gót nền xuống sàn đá sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu biến đổi nghe vẫn nặng nề như thế. Mạc Ngân Đình đã dắt Lam Ức Mộng bỏ đi từ bao giờ. Căn phòng bệnh chỉ còn lại anh và Trần Khải. Anh vẫn bần thần nhìn vào nơi cô vừa đứng cùng đứa trẻ, lòng bất giác trỗi dậy sự hối hận muộn màng. Những thứ anh làm dường như đều là muộn màng.

Trần Khải là một người đàn ông ít khi bộc lộ trực tiếp cảm xúc của mình. Nhưng lần này, vì lời nói của Mạc Ngân Đình, anh đã rơi nước mắt.

- Anh có biết không? Tên con bé là Lam Ức Mộng.

Lam Từ Phong vẫn im lặng, sắc mặt thêm phần xanh xao. Trần Khải tiếp tục nói.

- Con bé là con của anh và cô ấy, không phải con của tôi.

Lam Từ Phong đã nhận ra điều ấy ngay từ khi Trần Khải đọc tên đầy đủ của con bé, nhưng anh không biết nói gì. Anh cảm thấy quá xấu hổ để mở miệng, anh nghĩ mình không có tư cách mở miệng.

Mà đúng vậy, anh chẳng có tư cách gì cả.

Ngoài ô cửa sổ kia là khung cảnh vườn hoa bệnh viện. Tuyết phủ làm che đi sức sống. Tuyết tàn nhẫn vùi lấp cả những sự sống cuối cùng của mùa đông. Trần Khải mặc giọt nước mắt đọng lại trên má, anh chua chát nhìn những cảnh vật thiếu sức sống mà nghĩ về Mạc Ngân Đình.

- Tôi ở bên cô ấy bao năm, cuối cùng vẫn không thể xóa đi hình bóng của anh. Bỗng chốc anh xuất hiện, cả cuộc sống của cô ấy lại chìm trong đau khổ. Thực ra khi tỉnh tại, anh cứ coi như hai người chưa từng quen biết thôi là đã đủ để cô ấy cảm kích anh lắm rồi. Anh nói nhiều như vậy, cuối cùng còn định đòi hỏi gì ở cô ấy nữa? Cô ấy đã moi hết ruột gan của mình ra vì anh rồi, giờ chỉ còn lại cái xác không thôi... anh còn nỡ hành hạ cô ấy sao?

Lam Từ Phong nắm chặt tay, gằn từng tiếng.

- Lẽ ra ngay từ khi mới gặp lần đầu, tôi nên giết chết cậu.

Trần Khải khẽ cười.

- Anh bị ngu à? Dù lúc đấy anh có giết tôi hay không, hoàn cảnh bây giờ vẫn không thay đổi đâu. Giống như việc tôi không có được cô ấy, lòng ích kỉ của anh sẽ khiến cả hai người không bao giờ có thể ở bên nhau.

Trần Khải cũng bỏ đi, căn phòng còn lại một mình Lam Từ Phong. Không lâu sau, y tá phụ hớt hải chạy vào. Cô ta nhìn anh vô hồn ngồi im lặng trên giường bệnh liền sợ mất mật, vội vàng hỏi thăm.

- Anh không sao chứ?

Lam Từ Phong nhìn cô ta, đôi mắt anh mất đi hẳn sức sống. Anh nói như rít từng hơi khó nhọc.

- Cô y tá, có thể tiêm cho tôi một liều Xyanua không?

Cô y tá trợn tròn mắt, rồi che miệng cười. Cô cúi xuống kiểm tra mấy lọ thuốc trên bàn.

- Anh vừa mới tỉnh dậy nên đờ đẫn cả ra rồi! Đây là yêu cầu phạm pháp đấy. Xem nào... chưa tiêm kháng sinh phải không? Để tôi tiêm cho!

Phạm pháp?

Nước mắt chảy dọc hai bên má người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com