Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.

Ngay khi Kong kết thúc cuộc gọi, cậu nhận thấy rằng Thomas đã hoàn thành xong bữa sáng.

Không nói một lời nào anh đứng dậy, hoàn toàn lờ Kong đi, rồi đi về phía phòng bên kia để chuẩn bị. Kong im lặng, ánh mắt dừng lại một lúc. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ cảm giác đó. Cậu biết Thomas đã thức khuya, và cậu nghĩ đây không phải là thời điểm thích hợp để chất vấn anh về bất cứ điều gì.

"Thomas?" Kong nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chân thành. Thomas không quay lại, nhưng Kong vẫn tiếp tục. "Anh nên nghỉ ngơi thêm một chút. Tôi sẽ đi chuẩn bị trước."

Kong đưa ra lời đề nghị mà không mong đợi câu trả lời, nhưng lời nói của cậu ẩn chứa sự quan tâm chân thành. Cậu có thể thấy Thomas trông mệt mỏi đến nhường nào, dù vẫn giữ vẻ ngoài sắc sảo thường ngày.

Thomas dừng lại một lúc, rồi cuối cùng liếc qua vai, mắt nheo lại.

"Tôi ổn. Cậu nhanh lên đi."

Kong gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Cậu lặng lẽ đi về phía phòng ngủ để chuẩn bị, cố gắng hết sức để lờ đi sự căng thẳng ngượng ngùng đang bao trùm giữa hai người. Khi đóng cửa lại, Kong không thể thoát khỏi cảm giác có điều gì đó đang thay đổi - chỉ là cậu vẫn chưa chắc chắn đó là gì.

Buổi tối đã đến...

Cả ngày trôi qua thật bất ngờ, từ những buổi họp của Kong đến những cuộc gọi video với fan, mọi thứ đều được xử lý hoàn hảo. Kong cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút sau buổi sáng mệt mỏi, và giờ cuối cùng cũng đến lúc chụp ảnh solo.

Cậu ngồi trên ghế trang điểm, lướt điện thoại trong lúc các nhà tạo mẫu tóc làm tóc . Studio im lặng, mọi người đang lắp đèn và chỉnh sửa đạo cụ.

Rồi, đột nhiên, Thomas bước vào phòng, tay ôm đầy những túi quà và hộp quà đủ màu sắc, gần như phải vật lộn để giữ thăng bằng.

"Tất cả đều là quà của cậu" Thomas nói dưới lớp khẩu trang, thả chúng xuống bàn với một tiếng thịch nhẹ. Kong chớp mắt ngạc nhiên, quay đầu về phía đống quà.

" wow. Lâu lắm rồi tôi mới nhận được nhiều quà thế này." Kong nói, hơi ngại ngùng khi thấy mình được yêu thương đến vậy. Thomas chỉ gật đầu, phủi bụi tưởng tượng trên tay áo. Kong khẽ cười, đưa tay sờ vào một trong những túi quà.

"Ừm, chúng dễ thương quá. Tôi sẽ mở chúng sau." Nhưng Thomas vẫn nán lại một lúc, nhìn Kong mỉm cười với những món quà. Vẻ mặt Kong dịu lại, nét mặt cậu rạng rỡ dưới ánh đèn studio ấm áp, khiến một điều gì đó khẽ lay động trong lồng ngực Thomas.

Anh ta vội quay đầu đi, hắng giọng.

"Nhanh lên nào." Anh nói, giọng có phần sắc hơn mức cần thiết. Kong chỉ ậm ừ rồi lại đi chải tóc.

Buổi chụp hình diễn ra hoàn hảo. Kong trông thật lộng lẫy trong bộ trang phục hàng hiệu, tạo dáng tự nhiên đến từng chi tiết. Thomas đứng sang một bên, khoanh tay, lặng lẽ quan sát từng bức ảnh. Anh không muốn thừa nhận, nhưng thực sự cậu rất đẹp , đẹp đến mức khó tưởng tượng.

Buổi ghi hình kết thúc nhanh hơn dự kiến, và trước khi ra về, Kong liếc nhìn đống quà.

"Về nhà mở nhé." Anh ấy nói một cách thản nhiên. Thomas nhún vai.

"Tùy cậu ." Và cứ thế, họ thu dọn đồ đạc, rời khỏi studio và trở về căn hộ với những túi quà đầy ắp người hâm mộ, cùng một bầu không khí nhẹ nhàng hơn hẳn buổi sáng.

Vừa về đến nhà, Kong không kìm được sự phấn khích. Cậu đá văng giày, ném túi xách xuống sàn, rồi lập tức bắt đầu xé toạc đống quà, thậm chí chẳng buồn tắm rửa.

"Vậy tôi đi tắm trước nhé." Anh lẩm bẩm rồi đi vào phòng tắm.

Trong khi đó, Kong bị bao quanh bởi những chồng quà được gói đẹp đẽ. Đồ ăn vặt từ khắp nơi trên thế giới, trang sức đắt tiền, quần áo hàng hiệu - cảm giác như vô tận. Nhưng khi đang vui vẻ xem qua, tay cậu bỗng khựng lại khi rút ra một túi quà đen trơn nằm gọn dưới đáy. Một tờ giấy nhớ màu vàng được dán ở mặt trước.

"Tôi muốn nhìn thấy cậu trong bộ đồ này, Kong yêu quý của tôi."

Tim Kong hẫng một nhịp. Cậu nhận ra ngay nét chữ - lại là tên bám đuôi đó. Tay run rẩy, cậu liếc vào trong túi. Lòng liền chùng xuống. Bên trong là một bộ bikini nữ màu đen, tai mèo kẹp, và thắt lưng đuôi mèo. Kong cảm thấy hơi thở dồn dập, lồng ngực thắt lại khi làn sóng sợ hãi quen thuộc tràn ngập.

Tay cậu run rẩy khi anh vội vã đẩy chiếc túi ra xa, ném nó qua phòng như thể nó nóng rát khi chạm vào. Nó rơi xuống gần ghế sofa với một tiếng thịch nặng nề, nhưng nhìn thấy nó cậu vẫn sợ hãi . Hơi thở anh dồn dập, và dù anh cố gắng giữ bình tĩnh thế nào, nỗi sợ hãi vẫn ập đến như một cơn sóng. Ngực cậu thắt lại đau đớn, và nước mắt trào ra trước khi Kong kịp ngăn lại.

"Tại sao... tại sao chuyện này vẫn xảy ra..." cậu thì thầm với chính mình, giọng nói gần như không thể nghe rõ.

Kong ôm chặt đầu gối vào ngực ngay trên sàn, run rẩy khi những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Cảm giác an toàn mà cậu từng cảm nhận được trong căn hộ của Thomas giờ đây trở nên mong manh như thể bất cứ lúc nào kẻ theo dõi cũng có thể xâm nhập vào. Cậu lau nước mắt một cách thô bạo, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Kẻ theo dõi đã tìm được lại được Kong nhưng bằng cách nào?

Tại sao hắn lại biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com