Tay đang siết chặt compa trong túi áo khẽ buông lỏng, Diệu An thở phào nhìn Thế Phong đang tiến vào. Cậu đi với một tốc độ vừa phải nhưng ai cũng nhận thấy sự tức giận đang bùng lên trong cậu. Phong tiến đến chỗ một người con trai vừa định lại đánh cô, trực tiếp giơ tay xuống đấm mạnh làm cậu ta ngã lăn ra đất. Một tay dúm áo, cậu lôi ngược lên để hắn phải đối mặt với cậu, gằn giọng hỏi:
“Tao đã nói gì mày quên rồi à? Tao bảo mày tránh xa bé nhóc kia ra thấy ở đâu tao đập ở đó." - Dừng một lát, cậu nói như thể đang tâm tình với người đối diện nhưng ý khiêu khích rất rõ ràng - "Thế mà hình như mày không quan tâm lắm nhỉ?”
"Không, không phải…” - Cậu ta vừa ôm mặt vừa nói - "Là thằng kia, thằng kia bảo nó tức nên muốn đánh, không phải em.”
Thế Phong cười khẩy, tiếp tục đấm vào người cậu ta rồi thả xuống đất. Xong, cậu tiến lại chỗ người vừa được chỉ, đứng nhìn.
Người kia bị cái nhìn gai góc của Thế Phong làm cho sợ, đứng im không nhúc nhích.
"Mày là con trai mà hèn, không xứng đáng làm con trai.” - Phong vừa nói vừa trực tiếp đấm vào mặt cậu ta.
Diệu An đứng cạnh cảm giác tình hình đang không ổn, nếu cứ đánh như thế này mấy người này sẽ bị thương nặng mất. Có thể họ bắt nạt cô nhưng họ có người chống lưng, cô và Thế Phong không có gì cả. Nghĩ vậy cô chạy lại ôm Thế Phong từ đằng sau kéo ra.
"Thôi, đánh vậy là đủ rồi!”
Thế Phong đang định đánh tiếp nhưng nghe cô nói cú đấm đang định giáng xuống rơi lơ lửng ở không trung. Cậu nhìn bên má đang sưng của cô chằm chằm, thở dài không nói chỉ khẽ buông tay xuống nhưng cô biết, cậu sẽ không đánh nữa.
Phong nhìn hai đứa con trai vừa bị đánh nằm ra đất, nhìn sang hai cô gái đang đứng bất động bên góc, nói:
"Hai đứa bay là con gái nên tao sẽ không đụng vào nhưng nếu là còn có lần sau, tao không đánh mà trực tiếp nhờ người đánh thì tao không chắc bay về được đâu. Còn hai thằng kia, thử lần nữa xem tao làm gì.”
Sau đó cậu xoay người, trước khi đi còn nói thêm như khẳng định điều cậu vừa nói:
"Tụi bay biết mà, tao nói được làm được."
Nói xong cậu đạp mạnh cửa nhà vệ sinh làm nó bật tung ra, trực tiếp kéo Diệu An ra ngoài.
Diệu An vừa đi vừa chạy trước những bước đi nhanh như gió của Phong. Cậu kéo cô đi theo hướng nhà kho của trường, nơi mà lần trước cô đã bị nhốt. Đứng trước cửa vào cô bất giác rùng mình khi nghĩ lại cảnh hôm đó, chân như được não điều khiển ép đứng lại.
Phong nhìn cô giây lát, chậm rãi nói, giọng có phần dịu đi:
"Vào đây để xoa thuốc, chẳng phải em sợ thầy cô thấy à?"
Cô nghe vậy không nói gì nữa, để cậu nắm tay kéo vào trong. Nếu là bình thường cô sẽ không bao giờ để người khác giới đụng chạm vào người mình nhưng hôm nay, Phong là một ngoại lệ.
Cậu bảo cô ngồi xuống rồi lấy trong túi ra một tuýp thuốc nhanh chóng xoa vào tay. Vừa nhìn vào thuốc cậu vừa bảo An:
"Em vén tóc lên để anh thoa thuốc không lem vào tóc."
Cô đăm chiêu ngồi đó nhìn cậu không chút nhúc nhích. Thấy cậu thế này bất giác cô lại nhớ đền lần đầu tiên cậu thoa thuốc cho cô cũng như hôm nay. Nghĩ tới đó, cô lại thấy hoài nghi chính mình và cũng tự cảm thấy mình đang dần dần tiếp nhận Thế Phong bước vào cuộc sống vốn chẳng yên bình của cô. Cô rất biết ơn vì không biết bao lần cậu đã giúp cô nhưng đi kèm theo cũng là sự lo lắng khi anh tiếp xúc với mình. Người mến anh trong trường là rất nhiều, nếu có ai đó bắt gặp thì việc gì sẽ lại xảy ra?
Cô sẽ lại bị đánh.
"Nào.”
Phong nói và trong tư thế sẵn sàng xoa thuốc nhưng thấy mái tóc của An vẫn chưa dịch chuyển.
"Em sao thế?”
Cô lại để ý, hôm nay cách xưng hô của cậu có hơi khác, ngày trước là “tôi - cô” thành “Anh - An”.
Hôm nay là "anh - em”.
Suy nghĩ vẫn đang vẩn vơ trong đầu thì có một bàn tay áp đến gần mặt cô vén tóc ra sau tai. Cô giật mình nhìn lên, đối diện với ánh mắt cô là khuôn mặt đẹp như tạc tượng, cũng có chút sự ngả ngớn, bất cần của Phong. Còn có mái tóc xinh đẹp cô luôn chú ý nữa.
"Em có đau lắm không?”
Cô chăm chú nhìn cậu nhưng trong mắt vẫn là sự lạnh lẽo thường thấy. Dù ánh nắng xuyên qua từ kẽ trên tường chiếu vào cô nhưng sự tương phản vẫn rất rõ ràng.
"An hơi thắc mắc… sao Phong lại đối tốt với An như thế?”
Phong khựng người lại khi câu hỏi của cô vang lên. Cậu đưa ánh mắt phức tạp nhìn cô, trong đầu không biết phải trả lời thế nào. Không lẽ nói rằng vì thấy cô quá quen thuộc không biết vì sao mà cố gắng bảo vệ để nói chuyện với cô?
"Nghĩ đơn giản thì là do không làm dưng được khi thấy người khác bị đánh thôi, em… An đừng nghĩ nhiều.”
"An không biết vì lý do gì nhưng Phong không cần phải đối tốt với An đâu, như hồi mới quen là được rồi.”
Cô không muốn mình sẽ hiểu nhầm hay có bất cứ cảm giác gì đặc biệt với Thế Phong. Cô vẫn chưa quên danh tiếng của một người đánh người khác đến suýt nhập viện là cậu. Hiện tại cô chỉ muốn cuộc sống yên bình qua ngày, về nhà không gặp bố đang say, vậy là đủ.
Tóm lại, cô không muốn thân thiết với Phong.
"An không thích đó là việc của An thôi, An nghĩ Phong là kiểu người sẽ làm lơ khi biết người khác gặp nguy hiểm à?” - Cậu nghiêm túc nhìn cô, tiếp tục nói - "Nhưng hiện tại, Phong xem An hơn là một người bạn. Tất nhiên An không cần phải nghĩ nhiều về nó, cứ bình thường với Phong là được rồi.”
Cô bấm chặt ngón tay để giữ bản thân bình tĩnh lại dù bên ngoài mặt cô tỏ vẻ tỉnh bơ như chẳng có gì. Cô nhìn thấy cậu đang cúi xuống, chăm chú nhìn vết thương trên má rồi xoa thuốc một cách tỉ mỉ. Cô đảo mắt ra chỗ khác, không nhìn vào Phong nữa, cảm thấy trong lòng bộn bề vô cùng.
"Phong nói gì với đám người đó phải không?”
"Ừ, gặp nói chuyện chút nhưng hình như không hiệu quả rồi.”
"Đừng đánh họ, bọn họ có người chống lưng. Nếu như bọn họ tố giác chúng ta sẽ có chuyện, thậm chí là đuổi học đấy.”
Phong nhìn cô không đáp. Vốn dĩ cậu định về đánh cho một trận để bọn họ không dám đụng đến cô nữa nhưng nghe cô nói vậy, cậu có cảm giác cô đang lo cho mình nên cậu chỉ đành gật đầu.
"Ừ.”
Sau hôm đấy cậu ra mặt bảo vệ cô rất rõ ràng. Cứ đến giờ ra chơi không xuống lớp cô chơi cũng gọi cô ra ngoài cùng mình đi căng tin. Tới lúc tan học lại cùng cô đi về nhà, tất nhiên là chỉ đến đoạn ngã ba nhưng đó là ngưỡng đủ an toàn. Bỏ qua ánh mắt trầm trồ hay mấy cái tức giận vì ghen tỵ của bạn cùng lớp, trong suốt gần ba tháng sau đó cô không còn bị đánh nữa. Ngoại trừ việc không mấy người ưa cô thì thật sự không có vấn đề gì.
Người ta vẫn hay nhìn thấy một nam một nữ đi cùng nhau lúc tan học, đặc biệt chú ý vào ánh mắt bạn nam nhìn bạn nữ một cách đặc biệt xen lẫn nhiều suy tư. Điều đó chứng minh tình cảm của họ đã vượt lên trên một vị trí cao hơn rất nhiều so với trước đây.
"Lát đi qua quán trà sữa An muốn mua gì không?"
"Thôi.” - Cô định từ chối nhưng bắt gặp ánh mắt buồn bã của Phong đành tiếp tục - "Thế tìm mua cho An một cốc chanh muối nhá, về An trả tiền.”
"Không, đi với Phong An không cần lo chuyện trả sòng phẳng. Phong muốn mua cho An mà.”
Cũng rất may mắn, hình như từ lúc có tình nhân bên ngoài, bố cô rất ít khi về nhà, thậm chí có đợt gần một tháng không về dù vẫn gọi điện bảo cô tự lo liệu hằng ngày. Cuộc sống của cô dạo này khá êm ái, thoải mái hơn rất nhiều. Cô vẫn còn nghĩ là cuộc đời đã cho cô nếm trải hạnh phúc sau bao ngày giông bão.
Thế nhưng cái gì đến một cách quá dễ dàng thì lại vụt đi nhanh.
Hôm đó, sau khi hết giờ ra chơi, Phong như mọi khi chào An về lớp. Ngay sau khi cậu về, một nhóm bạn nữ bàn bên bắt đầu xì xào bàn tán như mọi khi. Cô những tưởng sẽ không có gì phải bận tâm cho đến khi nghe một bạn nữ nói:
"Loại hèn hạ đi bám lấy người khác để không bị đánh thì chỉ đáng làm xúc vật thôi, mày thấy đúng không? Tao còn nghe bảo bố nó ly hôn với mẹ nó, giờ đang ngủ với tình nhân bên ngoài cơ. Kinh tởm!”
"Rầm!" Diệu An vẫn giữ nguyên tư thế cúi xuống xem sách vở nhưng tức giận đập bàn thật mạnh rồi đứng lên nhìn đám người chất vấn:
"Mấy cậu muốn gì? Tôi đụng chạm vào mấy người rồi à?”
"Tao nói sai chỗ nào à? Mày thử nhìn lại mày xem có kinh tởm không? Loại như mày biết bám vào Thế Phong để sống qua ngày cũng khôn đấy nhưng mày biết mà, anh ấy thay người yêu như thay áo làm gì mày có cửa. Phong chỉ đang thương hại mày thôi!”
An cười nhạt trả lời:
"Hóa ra mấy người không được thương hại như vậy nên tức. Còn chuyện gia đình tôi, không ai có quyền xen vào đâu.”
Cô bạn kia tức giận định làm gì đó nhưng phải dừng lại vì cô giáo đang ở cửa lớp.
Suốt cả buổi cô cứ nghĩ mãi đến những lời nói đó. Cô vẫn đinh ninh là cậu thật sự tốt vì muốn bảo vệ cô nhưng giờ mới nghĩ đến…
Thật sự giống thương hại. Người như cô đúng là không nên mộng tưởng nhiều.
Tan học, cô tránh mặt Phong bỏ về trước, suốt những ngày sau đó cô đều lảng tránh cậu dù Phong cố gắng tìm cách để nói chuyện với cô.
"An rút cuộc làm sao? Phong làm gì khiến An giận à?”
"Không.”
"Thế An có…”
"Từ nay Phong đừng tỏ ra thân thiết với An nữa, mọi người nhìn vào không hay.”
Sau câu nói đó, cả hai im lặng không nói gì. Cậu nhìn ánh mắt hờ hững của cô, hỏi một câu mà có lẽ chính cậu cũng biết câu trả lời:
"Quen Phong làm An mất mặt đến thế à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com