Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34 (Cuối): Không Tiêu Đề

Một người đàn ông tầm tuổi trung niên, trên người mặc trang phục cảnh sát, ngồi trong phòng cầm cốc cà phê uống nhâm nhi cùng đồng nghiệp của mình.

"Anh, cái cô hay thăm phạm nhân 103 lâu rồi không thấy đến nữa nhỉ?"

"Cô gái đó à..." Mắt anh ta trở nên trầm hẳn, "Hình như vừa qua đời rồi."

Dù biết rõ sự thật nhưng vẫn để nó trong từ "hình như", có lẽ chính bản thân anh cũng chưa tin được.

Anh bảo, anh có quen một vị bác sĩ trong bệnh viện A ở Hà Nội, trùng hợp lại là người khám bệnh cho cô gái đó. Hôm cô đến khám bệnh, trông cô xanh xao, gầy gò thấy rõ với bộ đồ công sở khá rộng nhưng cũng không sao che được cánh tay mảnh khảnh. Còn ánh mắt cô vẫn ánh lên sự vui tươi, mỉm cười chào ông.

Ông vẫn nhớ như in nụ cười đó dù nó đã qua đi khá lâu rồi vì nó buồn, day dứt quá.

Sau khi khám tổng quát và khám kỹ hơn, ông mới buồn rầu thông báo với cô kết quả chẩn đoán cô bị ung thư máu giai đoạn ba chuyển sang giai đoạn bốn rồi, phải mau chóng nhập viện để điều trị. Cô nghe xong trông sốc đến thừ người ra, nhất thời chưa chấp nhận được sự thật này. Chính ông là người ngoài còn thấy đau lòng thay cô, cô ấy còn trẻ như vậy mà.

Ông bảo cô mau đi xuống làm giấy để nhập viện nhanh nhất có thể nhưng rồi cô lại suy nghĩ. Cô suy nghĩ rất lâu, sau cùng bảo để cô về báo cho bạn trai rồi cả hai sẽ tính tiếp. Bác sĩ nghe cũng chỉ đành thở dài đồng ý, đưa số điện thoại cho cô rồi nói khi nào quyết định được thì báo cho ông một tiếng, ông sẽ chuẩn bị sớm phần nào giúp cho.

Vậy mà tầm hai tuần sau, cô gọi điện lại cho ông xin từ chối điều trị làm ông ngạc nhiên không thôi. Bệnh đã chuyển nặng rồi, nếu không nhập viện thì cùng lắm chỉ sống được vài năm nữa. Cô cười xòa, bảo vài năm nữa là đủ.

Lúc đó ông không hiểu lắm, nhưng sau đó nghe tin người bạn trai đó của cô đi tù vì đánh người ta suýt mất mạng ông cũng hiểu một phần nguyên do. Ông nhớ lại cô gái đó, cả tinh thần cô ấy cũng không ổn, sức khỏe lại càng không vậy không biết cô sẽ chống trụ thế nào đây. Ông không nỡ để mặc cô nên nhắn cô phải cố gắng bồi bổ, cố giữ tinh thần vui vẻ và gắng sống tốt. Cô nghe xong cũng mỉm cười cảm ơn rồi không còn liên lạc gì nữa.

Ngày 14/9/202x, tròn hai năm kể từ ngày đến khám, cô đã thật sự rời xa thế giới này.

Cô đi, để tình yêu của mình ở lại.

Cũng không ai rõ trong suốt những ngày tháng đó cô phải chống chịu như thế nào về nỗi đau thể xác và nỗi đau tinh thần. Còn cả một tương lai phía trước nhưng cô cũng sẵn sàng biệt ly. Những người biết chuyện cũng chỉ thầm thở dài thương cho số phận cô gái trẻ.

Tất cả mọi chuyện như vậy khi đến tai anh chỉ gói gọn trong một câu: cô gái hay đến thăm anh qua đời rồi, vì bị ung thư máu.

Lúc anh nhận được tin, trông khuôn mặt anh cũng không có gì quá thay đổi, nhưng nếu ai tinh tế sẽ phát hiện ra ánh mắt anh như sâu thêm vài phần.

Rồi vài ngày sau anh vẫn như vậy, vẫn lặng lẽ ngồi một góc, vẫn ăn uống như chẳng xảy ra chuyện gì, vài người biết chuyện của anh còn bảo anh là vô tâm, bạn gái mất mà chẳng mảy may đau xót, anh cũng mặc kệ. Chỉ đến tối, anh mới cầm mấy bức thư cô từng gửi vào, đọc đi đọc lại từng dòng chữ cô viết.

Cô nói cô nhớ anh lắm, cô mong anh mau trở về bên cô. Cô muốn cả hai được vui vẻ, hạnh phúc như ngày trước, được cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau coi những bộ phim cả hai muốn xem.

Rõ ràng đó là những điều hết sức đơn giản mà, sao giờ lại khó thực hiện đến đắng cay thế này.

Anh cũng nhớ em lắm, An à.

Em ở dưới đó vẫn sống tốt, đúng không?

Em có chờ anh ở dưới đó không hay đã thật sự bỏ anh rồi?

Ngàn vạn lời anh muốn nói cũng chỉ có thể ẩn sau hàng nước mắt rơi xuống bức thư.

Nghĩ đi nghĩ lại ngày trước cả hai đã hạnh phúc bao nhiêu, lại nghĩ đến khi cô phát hiện mình bị bệnh và phải chống chịu với nó mà không có anh bên cạnh, có phải cô đau lắm không. Ngày cô ra đi, trông cô thế nào, cô có khóc nhiều không. Nghĩ tới đó rồi đến lần cuối cùng nhìn cô anh cũng không thể, hai vai anh lại run lên từng đợt, anh bật khóc. Vậy mà sau rất nhiều năm, anh bật khóc. Anh vẫn nhớ như in lần cô đến thăm anh, cô khóc nhiều đến thế nào, cô vẫn kiên trì tìm đến anh dù biết anh chẳng chịu ra gặp. Chắc cô đau lòng lắm.

Rõ ràng anh cố tình đẩy cô ra xa mà, giờ lấy lý do gì mà khóc đây.

Phong rời mắt khỏi trang thư, nhìn xuống chân tường gần đó. Không biết cô đã thấy chiếc nhẫn cưới anh cất trong tủ chưa? Sinh nhật năm đó, anh đã định tặng cô ngỏ lời kết hôn nhưng rồi rốt cuộc vẫn không làm được. Năm đó, anh nói anh muốn cưới cô, muốn cùng cô kết hôn, sinh con, anh vẫn nhớ.

Nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.

Không biết cô liệu có còn nhớ câu nói mà anh từng nói không?

"Nếu thế giới này làm em mệt mỏi quá rồi, nếu em muốn đi, anh đi cùng em."

Anh không dám mong sẽ được gặp lại em, nhưng nếu được, anh mong em sống tốt.

Huỳnh Nguyễn Diệu An, tên của em đẹp như vậy mà.

Ngày 20/9/202x, trong phòng giam, tù nhân số 103 qua đời, nguyên nhân được xác định do tự tử.

Cuộc đời của hai con người ấy đã kết thúc như vậy đấy.

Có lẽ cả đời anh cũng không biết được, hôm trước khi cô ra đi, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí cô là hình ảnh anh cùng cô nắm tay vào lễ đường với khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.

Chỉ tiếc là Phong, anh y như tên của anh vậy, lướt đi qua cuộc đời em quá nhanh, em không nắm lại được.

Câu nói cuối cùng trước khi cô nhắm mắt cũng là câu nói ấy, mà chính cô cũng không nghĩ lại là câu nói ấy.

"Nếu thế giới này làm em mệt mỏi quá rồi, nếu em muốn đi, anh đi cùng em."

Thế giới này làm em mệt mỏi thật nhưng làm ơn, em không muốn anh đi cùng em. Anh là cơn gió mà, anh vẫn cần phải phiêu bạt, phải đi khắp nơi trên thế gian này chứ.

Rồi sau này, anh đến tìm em cũng được, em vẫn đợi anh ở nơi hai ta thuộc về...

Em xin lỗi anh, những việc chúng ta từng hứa hẹn, những bộ phim chúng ta muốn coi, bữa ăn chúng ta muốn ăn cùng nhau, tương lai mà chúng ta cùng nhau vẽ ra, em không cùng anh làm được, anh đừng ghét em nhé.

Đôi mắt dần nhòe đi, ánh sáng cuối cùng cũng bị tước mất, mắt cô nhắm nghiền lại, giọt nước mắt cuối cùng trong đời buông xuống...

Cuộc đời của bọn họ, chẳng có ai cạnh bên. Họ cứ gắng gượng từng ngày, cố bước đi trong chuỗi ngày ngọt ít đắng nhiều, gắng tìm ra tia sáng mỏng manh trong bầu trời mù mịt. Nhưng đến cuối cùng, vì tia sáng ấy quá yếu ớt nên rồi cũng tàn phai, không khác là bao cuộc đời của bọn họ.

Có lẽ đây là sự giải thoát, cũng có lẽ là chốn yên bình nhưng bọn họ liệu còn gặp nhau nữa không, chẳng ai rõ. Cả hai tìm nhau trong hằng hà sa số nơi đã đi, hy vọng mong manh rồi sẽ gặp nhau. Nhưng liệu lỡ như gặp lại, liệu họ có được sống hạnh phúc, tận hưởng trọn vẹn cuộc đời hay vẫn lại sống với những nỗi đau giằng xé tâm can, những tổn thương chẳng thể lành rồi vẫn phải xa nhau lần nữa...

Nếu vậy xin đừng để hai con người ấy tìm thấy nhau.

Ở xa xa, trên một đồng cỏ thoáng đãng, gió thổi nhẹ nhàng với nền trời xanh ngắt, một bông hướng dương vô cùng xinh đẹp, rực rỡ, hướng về ánh mặt trời vươn mình khoe sắc hương, tựa như đang hướng về tương lai.

Vốn dĩ sẽ là như vậy, nếu bông hướng dương ấy không héo úa, nằm khô khốc trên bãi cỏ xanh rì...

14/4/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com