Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện: Tình Đầu

Chính bài hát ở phía trên đã gợi cảm hứng cho mình viết bộ này, tạo bộ truyện và đích thị là khởi nguồn cho tất cả =)))

---------------------------

Cô là một cô gái xinh đẹp, trong mắt anh cô đẹp đến lộng lẫy, khuấy đảo trái tim cằn cỗi vốn từ lâu không chút ánh sáng nào chiếu tới. 

Dù là con của một gia đình giàu có, sống trong nhung lụa và được hầu hết mọi người yêu thương nhưng cô không có chút kiêu kỳ nào, luôn vui vẻ, hay cười với đôi mắt cong cong vầng trăng khuyết. Cô hay thích mặc đầm trắng dài đến chân và đeo nơ ở sau đầu, trông cô dễ thương cực kỳ. 

Anh đã phải lòng cô, từ rất lâu rồi. 

Anh bên cô với danh nghĩa là một người bạn, cùng cô đi qua biết bao tháng ngày với đầy niềm vui, hạnh phúc. Dù anh rất ghét đọc sách cũng sẵn sàng ngồi nghe cô kể chuyện trên trời dưới biển hơn ba tiếng đồng hồ, không thích ăn đồ ngọt nhưng vẫn cùng cô ngồi ăn hết đĩa bánh ngọt. Từng việc anh làm, từng khoảnh khắc trong cuộc đời anh đều có cô xuất hiện. 

Anh đã từng nằm mơ về một cuộc sống hạnh phúc được gắn bó cùng cô mãi mãi, anh mơ không biết bao nhiêu lần về khoảnh khắc được ôm cô vào lòng, khao khát được hôn vào vầng trán của cô, được chở che cô với thân phận bạn trai. 

Giấc mơ nhiều đến vậy nhưng hình như ngoài cái nắm tay và danh xưng một người bạn, anh không có gì cả. Đến bây giờ, cơ hội được ở gần cô cũng là vì anh là thiếu gia và hai bên làm ăn với nhau, nếu không có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ chạm được đến cô mất. 

Cô thường hay nói với anh rằng, đến sau này cô sẽ kết hôn với một người yêu thương cô, che chở cô thật nhiều. Anh tự nhìn lại mình, hình như anh có đầy đủ tố chất đó. Anh nuôi thật nhiều hy vọng rằng rồi sau này cả hai sẽ được đến với nhau, anh sẽ tiếp tục yêu thương cô, che chở cô. 

Chỉ là cái sau này ấy, anh không biết bao giờ mới đến.

Dường như trong ánh mắt rạng rỡ của cô chưa từng phảng phất bóng hình anh dù anh bên cạnh cô mỗi ngày. Có lẽ, cô không có tình cảm đặc biệt với anh như anh vẫn thường mong ngóng. Thôi đành vậy, được bên cạnh cô đã là đặc ân lớn nhất đời anh rồi. Dù anh vẫn tham lam muốn nhiều hơn thế nhưng đành ngậm ngùi chấp nhận, như vậy là đủ. Anh nghĩ, trong thâm tâm anh lại len lỏi lên nỗi sợ hãi. Anh sợ một ngày nào đó mình sẽ đánh mất cô, cô sẽ bỏ mặc anh, rời xa anh. Chỉ nghĩ như vậy đã làm anh thực sự không chịu nổi. 

Những tưởng khoảng thời gian êm đềm này sẽ kéo dài lâu thật lâu nhưng rồi đến một ngày nọ, cô nói với anh rằng cô đã rung động với một chàng trai, một người rất tài hoa, rất hoàn hảo và dịu dàng như cô vẫn luôn ao ước. Không lâu sau, cả hai tuyên bố đính ước. Và anh cũng hoàn toàn vô hình trong cuộc sống của cô nhưng cô cũng không quan tâm đến sự mất mát mà đối với cô là vô cùng nhỏ nhặt ấy. Rồi cô cùng người yêu chuẩn bị cho buổi lễ kết hôn đầy lãng mạn của họ. 

Cô lại gặp anh để kể rằng, đây là lễ cưới trong mơ của cô. Cô có một lễ cưới trang trí vô cùng thơ mộng, được kết hôn với một người hoàn hảo, mọi thứ quá đỗi đẹp làm cô nghĩ mình như đang trong mơ vậy. Nhưng cô đâu biết, từng câu từng chữ cô nói ra giống như nhát dao cứa vào tim anh rồi cảm thấy nó chưa đủ thảm lại xát muối lên làm nó quặn thắt. Anh chẳng thể làm gì, chỉ cố gượng cười chúc phúc cho cô. 

Dù không được đi cùng nhau nhưng anh mong cô sống hạnh phúc. Cô luôn là cô dâu xinh đẹp nhất đời anh. Anh đã từng thương cô như vậy, đã bên cạnh cô lâu như vậy, xem như là anh đã từng được cưới cô rồi đi.  

Không ngờ, vào hôm đám cưới cô lại xảy ra chuyện. 

Khi tổ chức lễ cưới xong, cô về phòng thay đồ. Là một chiếc váy hai dây dài qua đầu gối có tay suông kết hợp cùng mái tóc xoăn lơi trông cô càng thêm dịu dàng và dễ dàng hút hồn người đối diện. Nhưng vì cô có một cuộc sống quá hoàn mỹ, những cô gái ganh ghét cô rất nhiều, người muốn có được chàng trai hoàn hảo là chồng cô cũng rất nhiều, họ sẵn sàng đạp đổ tất cả mọi thứ của cô, sẵn sàng lấy mạng cô. 

Trời dần tối, kéo theo đời cô thêm mờ mịt. Một toán người lẻn vào phòng cô, giết hết những người thân cận của cô và cố gắng tìm kiếm cô. May thay, cô kịp phát hiện và ngay lập tức bỏ chạy trong bộ váy trắng xinh đẹp vẫn đang mặc. 

Cô chạy, chạy mãi đến một khu rừng âm u, chạy đến khi không thở nổi rồi cắt đứt được đám người kia mới dừng lại ôm ngực thở dốc. Đúng lúc nhìn lên, cô lại vô tình thấy một căn nhà hoang khiến cô đôi chút ngạc nhiên. Sao ở khu rừng âm u lại có nhà được? Nghĩ rồi, bằng sự tò mò không thôi, cô từng bước dấn thân vào đó. Cô đi một vòng quanh nhà, tất cả đều âm u và có phần đáng sợ, đến khi đi đến một căn phòng nhỏ cô mới dừng chân. 

Trong căn phòng đó mọi thứ như bừng sáng một cách kỳ lạ. Thứ thu hút cô đầu tiên là một chiếc gương ngả vàng treo trên tường. Như có ma lực điều khiển tâm trí, cô từng bước tiến đến cái gương ấy, giơ tay lên chạm nhẹ vào gương. Phản chiếu trong gương là khuôn mặt xinh đẹp nhưng đẫm lệ cùng với sự lo sợ bủa vây. 

"Đoàng!”

Tiếng súng thấu trời vang lên, xé tan cánh rừng già im lặng. Máu từ ngực cô bắn lên tường, bắn lên chiếc gương, loang ra chiếc váy trắng đang mặc. Cô từ từ ngã xuống với đôi mắt nhắm nghiền. Từ góc chiếc gương, máu nhỏ xuống mép váy cô đỏ thẫm.

Lúc anh đến mọi thứ đã quá trễ. Anh đi lại xác của cô, khẽ nâng lên rồi chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô mà trong lòng thổn thức không thôi. Cô vẫn còn trẻ như vậy mà tại sao lại cướp đi mạng sống của cô ấy. Anh hận thế giới này, anh đã nghĩ chỉ cần đứng từ xa nhìn cô ấy hạnh phúc là đủ, vậy mà thế giới lại cướp luôn hạnh phúc của anh. Anh nhìn cô, ngắm thật lâu khuôn mặt của cô như muốn khắc thật sâu cô vào trong tâm trí. Sau đó anh đặt cô xuống nền đất lạnh lẽo, quỳ xuống bên cạnh cô rồi rút từ trong người ta một con dao, không ngần ngại ghim nó lên ngực mình, thật sâu. 

Anh ngã xuống, máu từ ngực chảy ra nền đất. Anh mặc kệ sự đau đớn ấy, nhìn cô lần cuối rồi nắm lấy tay cô. Thật may, đến bây giờ cô vẫn đeo chiếc vòng bạc anh đã tặng chúc mừng cô tìm được người đàn ông đời mình. 

Thật may, anh được ở bên cạnh cô trong giây phút cuối cùng của đời anh. Anh thật mong sẽ có kiếp sau. Anh mong sẽ lại được gặp cô, sẽ được ôm cô vào lòng, sẽ được đi cùng cô đến cuối đời. 

Đời này cô ấy không thích tôi. Nếu có kiếp sau, cầu xin hãy để cô ấy hướng ánh nhìn về tôi một lần, được không?

Trong căn phòng ngủ rộng rãi, dưới ánh nắng bình minh xuyên qua cửa sổ rọi vào, cậu chậm chạp mở mắt. Tia nắng chiếu thẳng vào mặt cậu, tuy không gay gắt nhưng lại rất khó chịu.

Rất chói mắt. 

Cậu thiếu niên nằm quằn quại một hồi, cuồi cùng cũng thức dậy vệ sinh cá nhân rồi xách cặp đi học. 

Hôm nay là ngày 5 tháng 8, cũng đi học được ba ngày rồi. 

Chẳng hiểu sao cậu lại có chút để ý hôm nay, có thể là hôm nay có sự kiện gì đặc biệt mà cậu lại lỡ quên mất rồi. 

"Alo, tối nay đi chơi không chú em?”

"Thôi em xin khiếu, bận rồi.”

"Mày không ra anh từ mặt mày.”

Khẽ thở dài một tiếng, cậu gật đầu đồng ý rồi cầm điện thoại bỏ vào túi quần, rời khỏi nhà đến trường. 

Mọi thứ cứ như vậy nhàm chán trôi đi, nhạt nhẽo đến không tả được vậy mà cậu vẫn bình tĩnh mặc kệ từng phút từng giây. 

Tới chiều, tan học xong cậu khoác tạm chiếc áo khoác xám mỏng đội lên đầu, mặc kệ phố xá ồn ào xung quanh đi thẳng về nhà. Dù nhà bình thường không có ai nhưng hôm nay lại ồn ào một cách bất thường. Thôi, kệ vậy, chắc lại mấy người đến đòi căn nhà đó rồi. 

Cậu vẫn luôn chẳng bao giờ để ý đến mọi thứ nhưng bây giờ, cậu lại vô tình để ý một cô gái đang từ đằng trước đi lại.

Trong buổi chiều chẳng còn tia sáng mặt trời nào thế này, không hiểu sao cô ấy trông lại nổi bật đến lạ. Dù cách ăn mặc vô cùng đơn giản, một chiếc áo khoác xám che kín người, váy đồng phục và chiếc quần thể thao hơi rộng nhưng lại gây ấn tượng mạnh trong mắt cậu. Thêm ánh mắt vô cảm với mọi thứ, tai đeo thêm chiếc tai nghe để sống trong nội tâm của mình, bằng cách này hay cách khác thì có nét khá giống với cậu.

Trong khoảnh khắc này, có thể cậu đã đúng khi nắm lấy khuỷu tay cô ấy. Tay cô khá nhỏ sau lớp áo khoác xám, lúc cậu nắm vô tình ống tay áo trượt lên trên, để lộ một chiếc vòng bằng bạc trông rất đep mắt. 

"Xin lỗi, hình như cậu nhầm người rồi.”

Nghe xong câu đó cậu giật thót, mắt hướng xuống cô gái đứng bên cạnh. Cô ấy vẫn đứng đó, nhàn nhạt nhìn cậu không chút biểu cảm nào. 

Nhưng sao, cậu thấy câu này quen đến lạ lùng.

Lại ở một góc xa xa, cậu loáng thoáng thấy có một bông hoa hướng dương xinh đẹp nhưng đã úa tàn hướng xuống nền đất...

__________End__________

                                 Ngày 14/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com