Phần 1
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, hài, HE
Editor: A Cửu
Converter : ngocquynh520
Thế gian chia làmlục giới, lần lượt là thần, ma, tiên, nhân, âm.
Tại nhân giới có một ngọn núi tên Thiên Diễn sơn, trên núi tồn tại một Vực Đoạn hồn, bên bờ có một nắmđât nhỏ, trên nắmđất có một cây xanh, dưới tàng cây xanh là một.. Linh chi.
Chỉ mới có chút thần thức, thân hình lại khô ran gầy đét, linh chi này cực kỳ nhút nhát. Mỗi khi nhìn thấy người đến gần liền nhắmnghiền mắmmặc niệm: "Đừng lấy ta về hầmcanh" "Đừng lấy ta về hầmcanh"
"Cũng chỉ là một cây nấmmà thôi." Người nhíu mày, rời đi.
...
Một lần đó tiểu linh chi đã trở thành trò cười cho các linh vật khác ở Vực Đoạn hồn, mãi cho đến một ngày, một luồng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giúp nàng lược bớt nămtrămnămđạo hạnh mà trưởng thành ngay lập tức, hoá thành một đứa trẻ sơ sinh trắng nõn nà, bị người ômlấy.
"Sao Vực Đoạn Hồn lại có trẻ con nhỉ?" Người cảmthấy rất kỳ quái, không rõ nguyên do, thoáng nhìn xuống phía dưới thì lại không thấy gốc nấmxấu xí kia đâu, cười nói: "Đã như vậy... Tiện thể gọi ngươi là Cổ Tiểu Ma đi."
Cổ Tiểu Ma? Tiểu Ma Cô? (tiểu ma cô: cây nấmnhỏ)
Con bà nó, thì ra vòng vo một vòng, nàng vẫn là một gốc nấmkhô quắt.
Sơ lược nội dung: Thân tiên ma quái vui vẻ oan gia kiếp trước kiếp này.
Tên tìm kiếm chính: Nhân vật chính: Cổ Tiểu Ma, Úc Lưu ┃ Nhân vật phụ: Mạc Khinh Viễn, Tác Oanh, Tử Vi, Mạnh Trạch Hư.
Chương 1
Khói trắng lượn lờ, sắc trời mông lung, ẩn trong không khí có hương thơmđang ngầmphiêu đãng, một dòng hương thơmkia cứ quanh quẩn quanh chóp mũi của nàng, lôi kéo bước chân của nàng, không thể không chế mà bước lên phía trước, châmgiẫmvào mây như bước vào hư vô.d
Chính là nơi này, mười nămnay, không biết đã mơ thấy đến lần thứ mấy-- nàng nhìn tay mình hiện tại, trắng nõn tinh tế, tuyệt đối không phải là nàng, nhưng, quan trọng hơn, trong tay đang nắmchặt kiếm.
Đó là một thanh kiếmmà nàng chưa bao giờ thấy qua, chỉ dài ba thước, nhẹ nhàng mà mộc mạc, ánh sáng màu vàng lượn lờ trên thân, thân kiếmkhẽ rung động, tựa như không thể không chế một loại lực lượng huỷ thiên diệt địa đang muốn phóng thích ra ngoài.
Cảmgiác này có chút kì quái, ở trong mộng, ở trong một thân thể mà nàng không thể khống chế, không tự chủ được mà tiến về phía trước, dù thế nào cũng không có cách để tỉnh lại.
Biết rõ là mơ. Biết rõ không phải là thân thể của chính mình.
Hoàn toàn biết rõ, phía sau cánh cửa bằng gỗ đàn hương ở trước mặt kia chắc chắn không phải là thứ gì tốt. Nhưng cái thân thể đó vẫn tiến lên phía trước, cũng khiến chính nàng trở nên mê muội, muốn nhìn thứ ở phía sau cánh cửa kia.
Một cái khoá lâu đời đã phủ đầy tro bụi, rất nhỏ và cũng cực kỳ bẩn, nhưng lại là Phục Ma Chướng vững chắc của thiên hạ. Điều kỳ quái chính là, những vòng xích của Phục Ma Chướng này lại không bao trùmcả cánh cửa, mà chỉ quấn vài vòng rồi kéo vào phía trong cánh cửa kia. Nàng vươn tay, đẩy cánh cửa khép hờ kia ra, cũng không biết là thân thể của bản thân hay vẫn là thân thể kia, timđập dồn dập như sấm.
Cửa bị đẩy ra trong imlặng.
Trong nháy mắt, sát khí dữ dội đập vào mặt, suýt nữa khiến cho nàng hít thở không thông.
Nàng không lui lại, kiếmtrong tay cũng càng lúc càng không yên ổn. Hai cột đá vĩ đại cao vút sừng sững, xích Phục Ma Chướng uốn lượn mà lên, giăng khắp nơi, chú văn treo chi chít ở giữa, sát khí dày đặc tiêu điều tràn ngập.
Tựa hồ là đang nhốt người nào đó.
Nàng nhìn lên dọc theo Phục Ma Chướng, nhìn thấy bóng lưng đang bị xiềng xích của Phục Ma chướng giamcầm, càng lúc càng rõ ràng.
Đột nhiên một đạo Thiên Lôi bổ xuống từ không trung, bóng người kia khẽ động, bả vai hoàn mỹ bắt đầu vặn vẹo, nhất thời đánh tan sát khí bốn phía, gấmvóc thêu đen như mực phất lên, tung bay phần phật giữa gian phòng đầy bùa chú.
Nàng giơ kiếmlên.
Hệt như cảmứng được cái gì đó, bóng người kia quay đầu ngoái nhìn lại, khuôn mặt bị che phủ mờ mịt, chỉ nhìn thấy một ánh mắt màu xanh lục, nàng lại như lâmvào một vũng nước xanh, Phỉ thuý mênh mông, vô vàn sao sáng.
"Đúng lúc."
Nàng cảmthấy mình đang cười nhẹ. Phục Ma Chướng dưới kiếmcủa nàng giống như một sợi dây thừng mà bị cắt đứt, phù chú bốc cháy, giữa bụi mù còn tràn ngập tiếng thở dài cổ xưa, cột đá dần hiện ra các vết nứt, đất trời đều bắt đầu lay động.
Giữa lúc hoảng hốt, cũng không còn thấy bóng người, nàng chỉ nghe được một tiếng cười trầmthấp yếu ớt bên tai, còn chưa tản đi, đột nhiên một luồng sáng màu xanh thoáng hiện, lớp vảy hung tợn dẫn theo Thiên Lôi cuồn cuộn, tấn công ngay về phía nàng.
Thân thể lại như không còn linh hoạt, kiếmtrong tay vùng vẫy, tựa hồ không camlòng với việc bị chiếmđoạt như vậy. Nàng ngơ ngác, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, thốt lên: "Ngươi là cá chạch tinh sao?"
...
Đột nhiên thân hình màu xanh được bao phủ bởi ánh chớp kia cứng đờ, dừng lại trước mũi nàng, tóc mái trên trán bị thổi đến tán loạn, bỗng chốc nàng phản ứng kịp bản thân đã có thể nói chuyện, mới vừa hít một hơi, thân hình màu xanh kia lại biến mất vào trong bụi mù, hoá thành một vạt áo màu xanh, khẽ dập dờn.
Nàng nheo mắt lại muốn thấy rõ hơn, bốn phía lại trở nên tối tăm, bất chợt cả người rơi xuống, nàng vùng vẫy, lại không thể ngăn được việc cứ bị rơi thẳng xuống phía dưới, không có cách nào ngừng lại~~
"A!"
Cổ Tiểu Ma bật dậy từ trên giường, mồ hôi tuôn ra khắp trán. Lại là mơ, lại là cánh cửa kia.
Sau khi nàng ngơ ngác ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên lại cười rộ lên một cách bỉ ổi, lần này có thể thấy được người ở phía sau cánh cửa đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi, giấc mơ tiếp theo, không chừng sẽ có thể nhìn thấy diện mạo thật của con cá chạch tinh kia.
Cổ Tiểu Ma nằmlại trên giường, áo lót lộn xộn bị mở rộng ra một nừa, lộ ra dây lưng của cái yếmxanh biếc. Nàng tuỳ ý kéo kéo, lại lười biếng ômlấy chăn mà cuộn đến bên giường, mông vểnh lên bên ngoài chăn. Mãi lúc lâu sau cảmthấy có chút lạnh, vừa muốn đắp chăn lại đi ngủ một lúc. Đột nhiên cánh cửa bằng gỗ limkhắc hoa bị gõ vang.
"Sư tỷ! Đã là lúc nào rồi, sao tỷ còn chưa ra ngoài?"
Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, nên gắng gượng mà trả lời tiểu sư muội của nàng một chút, hay vẫn nên tiếp tục imlặng không hé răng giả chết. "Hômnay sư nương muốn kiểmtra thuật ngự kiếmphi hành! Sư phụ nói nếu sư tỷ dámmuộn như thường ngày, lão nhân gia liền..."
Cổ Tiểu Ma hồi tưởng lại việc muộn giờ lên lớp sáng ngày hômqua theo lời của sư phụ, thầmmắng một tiếng, xoạt một phát ngồi dậy khỏi giường.
Sau khi chỉnh trang xong thì đẩy cửa ra, tiểu sư muội Tác Oanh đang cười đứng ngay ngắn ở ngoài cửa, sa y màu hồng toàn thân, mắt phượng môi son, mày liễu mũi thanh, trên má có hai lúmđồng tiền ngọt ngào. Thường ngày khi người vẫn còn chưa thấy, tiếng cười như chuông bạc đã vọng lại từ rất xa.
Cổ Tiểu Ma cầmlấy bội kiếm, bụng lại réo lên, nhất thời mặt mũi liền sụp đổ: "Đã lấy được điểmtâmchưa?"
Tác Oanh thấy Cổ Tiểu Ma vẫn còn dáng vẻ ngái ngủ, khoé môi cong lên, lấy một cái bọc giấy dầu ra từ trong lồng ngực: "Sư nương tự mình làmbánh bao, ta vụng trộmcầmđược ba cái."
Bọc giấy dầu kia còn đang toả ra hơi nóng. Hai mắt của Cổ Tiểu Ma lúc này toả sáng, gào một tiếng rồi bổ nhào về phía Tác Oanh: "Vẫn là tiểu sư muội tốt với ta nhất."
Tác Oanh dịu dàng cười, cầmtay Cổ Tiểu Ma, nói nhỏ: "Vừa đi vừa ăn, chúng ta phải nhanh chóng đến Tu Tâm Đình thôi." Quai hàmcủa Cổ Tiểu Ma không khác gì hai cái mông, đáp lại một tiếng không rõ ràng, liền đi theo Tác Oanh.
Khí lạnh sáng đầu thu lộ vẻ hiu quạnh, Cổ Tiểu Ma mệt đến mức gân cốt bắp chân đều đã sắp đứt gãy, mới trợn mắt bò lên được đến đỉnh núi. Trước mắt là khung cảnh yên lặng, nhómngười sư đệ sư muội đang tĩnh toạ ngay ngắn theo sư nương, bên cạnh tiểu đình có một thềmđá mang phong cách cổ xưa, ba chữ Tu Tâm Đình uyển chuyến hàmxúc mà tinh tế, mơ hồ có thể thấy được vài bóng người đứng thành một hàng bên dưới đình. Tác Oanh thè lưỡi, nói nhỏ: "Thì ra sư phụ đã đến rồi."
Trước Tu Tâm Đình, một namtử trung niên mặc xiêmy màu vàng khoanh tay đứng, hoa văn thêu nổi theo phong cách cổ xưa trên tay áo càng làmnổi bật lên dáng người gầy ốmcủa ông, đúng là chưởng giáo của phái Thiên Diễn, Mạc Vi. Lúc này mặt của ông đang mang biểu tình như mưa gió sắp tới, khó chịu nhìn thiếu nữ áo trắng đang chạy tới từ xa.
Được rồi, kỳ thật thứ ông nhìn làmđámkhói bụi bay lên mù mịt phía sau bóng dáng của thiếu nữ kia.
Cổ Tiểu Ma cũng đã từng mặc qua bạch y lay động theo gió, nhưng ba ngày sau đó, cuối cùng bạch y của nàng đã trở thành vật được bảo tồn trong truyền thuyết mà bị nhét xuống tận đáy hòm, cổ áo kia đầy dấu bùn, vạt áo trước đầy vết dầu, vết bẩn khả nghi nơi cổ tay áo luôn biểu hiện rõ ràng trong vòng mấy ngày nay nàng đã ăn gì làmgì, không còn điều bí mật gì đáng để nói. Cổ Tiểu Ma không muốn người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, vì thế nàng đổi thành hắc y, hài lòng cho rằng mình có thể hả hê mà mặc sức lăn qua lộn lại, không nghĩ tới lúc so chiêu đến tận trời cùng nhị sư huynh, bị đạp một cước văng vào trong đống bụi đất, từ đấy lại phát hiện thì ra màu đen lại dễ dính bụi như vậy.
...
A, màu xám!
Trong thiên hạ còn màu sắc nào hoàn mỹ hơn nó? Cho dù có bẩn đến thế nào, cho dù có lăn qua lăn lại đến như thế nào, có bị đá bay đến thế nào, cũng có thể đủ để hoàn thành giấc mộng đẹp một tháng chỉ giặt y phục một lần của nàng.
Vì thế trong hai người thiếu nữ đồng lứa mười sáu tuổi, một người càng lúc càng mỹ lệ kiều diễm, một người càng lúc càng xámxịt thô bỉ.
Mạc Vi khẽ ho khan, đây là điềmbáo cho việc ông chuẩn bị răn dạy đệ tử, Tác Oanh cùng Cổ Tiểu Ma vừa sợ hãi mà đứng thẳng người, đầu lại nhìn chằmchằmxuống mặt đất, giống như có thể moi được một đồng tiền ra khỏi mặt đất vậy.
"Lại muộn giờ học buổi sáng, phạt hai người các con dọn dẹp Tu Tâm Đình một tháng." Mạc Vi nghiêmtúc nói, Cổ Tiểu Ma điên cuồng rơi lệ trong lòng, tuy bình thường hay muộn, nhưng ít nhất còn có thể cách một ngày trễ một lần, giờ đã liên tục ba ngày, sư phụ thật sự tức giận rồi, một tháng đấy... Sáng sớmđã phải bắt đầu quét rác. Nàng thấp thỏmmà hơi ngẩng đầu lên, đối diện với cái liếc mắt đầy ai oán của Tác Oanh về phía mình, nhất thời có chút áy náy việc bản thân mình đã liên luỵ đến tiểu sư muội.
"Phụ thân, Tiểu Ma và Oanh Oanh cũng biết sai rồi, nói vậy cũng sẽ không tái phạmnữa, đã vậy thì có thể không trách phạt không?" Namtử mày kiếm mắt sáng đứng đầu đámđệ tử, bạch y toàn thân làmnổi bật lên sự tuấn mỹ phóng khoáng của hắn, đúng là đại sư huynh Mạc Khinh Viễn.
Biết sai rồi sao? Xét thấy trình độ đến muộn của Cổ Tiểu Ma cũng đã đạt được tới một thành tựu quang vinh vĩ đại, Mạc Vi liếc xéo hắn một cái, không chút lưu tình mà răn dạy nhi tử: "Con thân là đại sư huynh, cũng đừng có nuông chiều các nàng khắp nơi như vậy."
Lúc sư phụ tức giận, cũng chỉ có đại sư huynh dámnói chuyện. Tamsư huynh Đỗ Dục Thành cùng Tứ sư huynh Đỗ Dục Kỳ cũng thu hồi vẻ mặt cười toe toét, hai huynh đệ giống nhau như đúc, nghiêmtúc nhìn chằmchằmvào một cây tùng lớn ở nơi xa, khiến Cổ Tiểu Ma cảmthấy biểu cảmgiả vờ đứng đắn của bọn hắn lúc này rất buồn cười. Nhị sư huynh Vân Tiêu cùng Ngũ sư huynh Phó Diệp Văn đã xuống núi đi rèn luyện trừ yêu, vì thế trên núi chỉ còn mấy người đệ tử bọn họ.
"Tiểu Ma."
"Có." Cổ Tiểu Ma toát mồ hôi lạnh mà hoàn hồn, nhanhchóng đứng nghiêm túc lại "Hômqua vi sư đã nói như thế nào?"
"Sư phụ nói, cơmchiều hơi mặn, bảo sư nương bỏ ít muối lại một chút."
...
Đỗ Dục Thành không có đủ định lực, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Thân hình của Mạc Vi cứng đờ, trầmgiọng nói: "Càn quấy, ta đang nói đến lời hômqua lúc luyện công xong kìa." Cổ Tiểu Ma giấu bàn tay đầy dầu mỡ ra phía sau, lắp bắp nói: "Sư phụ nói, mọi người trở về nghỉ ngơi sớmđi."
"Trước câu nói kia."
"Ta sẽ quăng con xuống núi." "Câu trước nữa."
"Nếu hôm nay con vẫn không thể Ngự kiếm phi hành..."
"Được rồi." Mạc Vi giơ tay lên: "Nếu như hômnay con vẫn không thể thành công, vi sư sẽ quăng con xuống núi, xemcon có thể bay lên được hay không!"
Chương 2
Đất trời đều yên lặng.
Sắc mặt vốn đã có vẻ tái nhợt của Cổ Tiểu Ma càng thêmtrắng xanh, ngũ quan của nàng tầmthường không có gì lạ, một đầu tóc đen cũng chỉ được cột lên một cách miễn cưỡng, biểu tình dần trở nên nghiêmtúc. Y phục màu xámbao bọc trên thân thể gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng tung bay theo gió. Lá rụng lại bay lên, nhẹ nhàng đảo quanh nàng. Không khí có sự biến hoá, nàng đứng ở nơi đó, đoạt lấy tầmmắt của mọi người.
Mạc Vi nhíu mày, chẳng lẽ hômnay thất đồ đệ luôn không thông với thuật pháp này lại nắmđược mấu chốt gì?
Cổ Tiểu Ma rút bội kiếm ra, hai ngón tay đan lại một chỗ mà niệm một cái kiếm quyết, xoay người nhảy lên rồi dứt khoát tung bội kiếm. Bội kiếm kia xuyên thủng không khí bốn phía mà bay thẳng lên trời, rồi lại nghiêng thân rơi thẳng xuống, Cổ Tiểu Ma nhắm chính xác, nhảy một phát lên thân kiếm, hét lớn một tiếng: "Đi!"
...
Ầmmột tiếng.
Người nào đó vẫn đang đứng tại chỗ.
Một cơn gió thổi qua, toàn bộ nhómsư đồ đều há to miệng, mãi thật lâu cũng không khép lại.
Nghiêmtúc mà nói, tư thế của nàng vô cùng chuẩn, tay chắp sau lưng ưỡn mông, sống lưng thẳng tắp, vô cùng ổn định mà đứng trên bội kiếm. Mà biểu tình của nàng cũng rất phù hợp, vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là bội kiếmkia lại đang dán lên trên mặt đất một cách vô cùng thân mật, một chút cũng không bay lên.
Đỗ Dục Kỳ nhịn không được mà quay đầu đi chỗ khác, bả vai run rẩy kịch liệt, ngay cả Mạc Khinh Viễn cũng buồn cười.
Mạc Vi đau đầu đảo cặp mắt trắng dã, Cổ Tiểu ma này, từ nhỏ ngay cả một chút thiên phú thuật pháp cũng không có, ngay cả ngự kiếmphi hành cơ bản nhất cũng không thể. May mà nàng tập được một tay kiếmtốt, nhưng người tu tiên bọn hắn, cũng không phải giang hồ dân gian, dù có luyện kiếmthuật cho tốt thì có ích lợi gì? Gặp yêu ma quỷ quái, đấu mệt cũng muốn nghỉ để ăn cơmsao.
"Oanh Oanh con lên đi." Mạc Vi kéo Cổ Tiểu Ma sang: "Nhìn cho kỹ."
Tác Oanh đáp lại một tiếng, sa y màu hồng nhạt lưu động, nàng xoay người liếc mắt, Mạc Khinh Viễn mỉmcười với nàng. Thiếu nữ lập tức có được sự ủng hộ to lớn, rút bội kiếmra, tay trái niệmkiếmquyết, khẽ quát một tiếng: "Đi!"
Một luồng sáng trắng hiện lên, Tác Oanh đứng trên bội kiếmcủa mình, như cung rời nỏ mà bay ra ngoài.
Mạc Khinh Viễn dẫn đầu ủng hộ, ngay cả Mạc Vi cũng gật đầu. Trong mấy người đệ tử này, trình độ của tiểu sư muội Tác Oanh là kémcỏi nhất, lần này lại ngự kiếmlưu loát như vậy, chắc hẳn là đã luyện tập vất vả không ít.
Tác Oanh nhảy xuống khỏi kiếm, miệng cười toe toét, như một đáo hoa màu hồng mà chạy đến chỗ Mạc Khinh Viễn: "Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh nói muội phi có đẹp hay không?"
Mạc Khinh Viễn còn chưa kịp trả lời, Đỗ Dục Thành đã cười hì hì nói: "Tiểu sư muội thật bất công, hở tý là lại gọi đại sư huynh, tamsư huynh và tứ sư huynh của muội trở thành trong suốt rồi à?"
Tác Oanh lúng túng đến hai má đỏ bừng. Sao Thu Tĩnh lại không hiểu được tâmsự này của tiểu nữ nhi, chỉ mỉmcười làmnhư không thấy. Kéo Cổ Tiểu Ma đang mang biểu tình mất mát đứng ở một bên, nói nhỏ: "Ngự kiếmnói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, con cũng đừng quá nôn nóng."
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, nháy mắt Cổ Tiểu Ma đã di chuyển đến trong đámsư huynh đệ. Nhìn dáng vẻ cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt của nàng kia, nào có nửa phần mất mát. Bóng dáng Thu Tĩnh cứng đờ, lập tức bắt gặp ánh mắt của Mạc Vi, hai trưởng bối lắc đầu bất đắc dĩ, đều dở khóc dở cười.
Vừa tan lớp. Đỗ Dục Kỳ đã túmchặt cổ áo của Cổ Tiểu Ma, ngăn nàng chuồn đến phòng bếp kiếmcơm. "Tiểu ma cô, bộ kiếmpháp hômqua sư phụ dạy kia, dùng lại một lần cho huynh xem."
Cổ Tiểu Ma giãy dụa dưới tay hắn , ánh mắt không được tự nhiên nói: "Không thích."
Đỗ Dục Thành dí sát khuôn mặt giống Đỗ Dục Kỳ như đúc kia của hắn vào, cười nói: "Múa một lần đi, đêm nay huynh sẽ mang muội lên đỉnh Thiên Diễn hái mấy quả táo chín."
"Thật sao?" Hai mắt của Cổ Tiểu Ma phát ra ánh sáng, nếu có người biết pháp thuật đi với nàng lên đỉnh Thiên Diễn, đúng là giảmđược không ít sức lực leo núi.
Trong mắt của Đỗ Dục Kỳ thoáng qua ánh sáng gian xảo: "Thật."
Tác Oanh vội chạy từ phía sau tới hô to lên: "Không cho các huynh ăn hiếp sư tỷ!"
"Được được được." Đỗ Dục Thành cười nói: "Tiểu sư muội nói không được ăn hiếp, chúng ta cũng sẽ không ăn hiếp." Đỗ Dục Kỳ cười hì hì thả Cổ Tiểu Ma xuống, nàng quay đầu, lại nhìn thấy một namtử áo trắng đang cười với mình.
Mạc Khinh Viễn trầmgiọng nói: "Tiểu Ma, trong mấy người chúng ta ngộ tính về kiếmpháp của muội cao nhất, múa một chút để nhìn đi." Nàng ngẩn ra, nói một tiếng được nhỏ đến khó nghe, lại quay đầu sang chỗ khác, không dámnhìn mặt đại sư huynh.
Xoay người, bổ xuống, nhảy lên, đâm.
Cổ Tiểu Ma vừa gầy, lại nhợt nhạt không thú vị, vĩnh viễn không thể xinh đẹp đầy sức sống như Tác Oanh.
Nhưng, chỉ cần kiếmtrong tay múa lên, nàng lại như không còn là nàng, tay áo tung bay, thần thái phấn khởi. Kiếmpháp sư phụ chỉ dạy một lần, mặc dù là người có ngộ tính cao nhất như Mạc Khinh Viễn, cũng không làmđược hoàn mỹ như vậy.
Tác Oanh hâm mộ vỗ tay: "Sư tỷ thật là lợi hại."
Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ thấy thế, cũng rút bội kiếmra mà bắt đầu khoa chân múa tay. Mạc Khinh Viễn nhìn nhìn, tầmmắt dần chuyển từ đao quanh kiếmảnh sang bóng người màu hồng bên cạnh. Tác Oanh nghiêng đầu, lại phát hiện đại sư huynh đang nhìn nàng, mặt không khỏi đỏ lên, tư thái kiều diễmcủa tiểu nữ nhi lộ ra không sót chút nào.
"Tamsư huynh." Tác Oanh bị nhìn đến xấu hổ, đột nhiên nói với Đỗ Dục Thành: "Đêm nay muội sẽ đi cùng mọi người lên đỉnh Thiên Diễn hái táo."
Đỗ Dục Thành sửng sốt, lên đỉnh Thiên Diễn gì đó chẳng qua chỉ là cái cớ để lừa gạt Cổ Tiểu Ma thôi. Nhưng đã có giai nhân chịu đi cùng, lại có thể có lý do để không đi sao. Đỗ Dục Kỳ cười nói: "Được."
"Đại sư huynh..." Tác Oanh đỏ mặt nói: "Huynh... Đi không?"
Mạc Khinh Viễn yêu chiều mà vén tóc rơi trên trán nàng lên, dịu dàng nói: "Tất nhiên sẽ đi với muội."
Cổ Tiểu Ma vừa múa một bộ kiếmpháp xong, lại nghe được đêmnay sẽ có táo ăn, giống như đã thấy được cảnh tượng bản thân mình đang chìmngập trong một đống táo, cười đến vô cùng bỉ ổi.
Vào đêm, đỉnh Thiên Diễn sơn biến mất vào bóng đêm, trên trời không trăng không có ánh sáng, giống như một tấmlụa mà đen tĩnh lặng.
Cho dù Cổ Tiểu Ma có không timkhông phổi đến đâu, cũng không nhịn được mà thầmgiơ ngón cái lên, thời tiết như vậy, có vẻ như vô cùng thích hợp để đi giết người phóng hoả nha.
Đột nhiên bốn đạo kiếmquang hạ xuống trước người nàng, nàng sợ đến mức hoảng hốt lui về phía sau một bước. Nói đến những tiên pháp khác, tất nhiên Cổ Tiểu Ma chẳng muốn học, nhưng thuật ngự kiếmphi hành quả nhiên là thứ tốt, không nói đến các nữ đệ tử đã ở trên nơi cao kia, chỉ cần nói đến việc không cần leo núi mà chỉ cần công phu xoay thắt lưng nâng mông, nàng sẽ không cần phải thường xuyên rời giường đến nhà bếp ở giữa sườn núi để đến Tu Tâm Đình, mỗi đêmđều phỉa bọc chăn sợ tới mức lạnh run.
Theo phương diện nào đó mà nói, Cổ Tiểu Ma đại khái là người tu tiên đầu tiên sợ quỷ.
Nàng sống một mình ở vị trí độc đáo nơi giữa sườn núi, nếu muốn đi bộ lên đến đỉnh Thiên Diễn , chỉ sợ phải chờ đến sáng ngày mai. Vì thế trở ngại vô cùng rõ ràng, bốn mắt của hai người Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ loé sáng trong bóng đêm, toàn thân Tác Oanh vẫn là màu phấn hồng nhưng trong bóng đêmlại có phần xinh đẹp, Mạc Khinh Viễn duỗi tay về phía nàng, mỉmcười nói: "Ta mang muội đi, Tiểu Ma."
Trong bốn người ở đây, chỉ có công phu của đại sư huynh là đủ để dẫn người ngự kiếmphi hành. Tác Oanh giống như một đoá hoa màu hồng, vô cùng vui vẻ mà bay ra ngoài, Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ theo sát phía sau. Mạc Khinh Viễn nắmtay Cổ Tiểu Ma, đề khí lên bội kiếm. Bỗng chốc thân kiếmtiến về phía trước, nàng căng thẳng lui lại, vừa đúng lúc chạmvào ngực hắn.
Mạc Khinh Viễn mỉm cười, cũng không ngại. Cổ Tiểu Ma đưa lưng về phía hắn, trong lòng điên cuồng như lọn tóc hỗn độn trong gió. Thỉnh thoảng bạch y đang tung bay của nam tử sẽ tiến vào tầm mắt của nàng, tim của hắn đập sau lưng nàng, từng tiếng từng tiếng, vô cùng rõ ràng.
Hắn cách nàng gần như thế.
Giống như rất lâu trước kia, nhưng sau khi Tác Oanh đến đây, hắn đã không còn gần nàng như thế nữa.
Rất nhanh Mạc Khinh Viễn đã vượt qua ba người phía trước, Đỗ Dục Thành cười nói: "Tiểu Ma Cô, cảmgiác bay trên trời không tệ chứ?"
Cổ Tiểu Ma cho hắn một cái mặt quỷ, ban đêmlại nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt âmu kia của nàng làmra loại biểu tình đó, thật sự có chút lạnh người. Trong lòng Đỗ Dục Thành lộp bộp một chút, ra sức vượt qua Tác Oanh ở phía trước, Đỗ Dục Kỳ nói: "Mấy người chúng ta đấu một trận, thế nào?"
Mấy người đều mới mười bảy mười támtuổi, mang tâmtính của tuổi trẻ, vì thế đều âmthầmso đo vui vẻ. Cổ Tiểu Ma nở nụ cười: "Đại sư huynh, chúng ta cũng đi nhanh chút đi."
Mạc Khinh Viễn lại như không nghe được tiếng nói chuyện của nàng, ánh mắt vượt qua nàng mà nhìn thằng vào phía mặt đất đen tối bên dưới. Chân mày nhíu chắt, nói nhỏ: "Phía dưới, hình như có thứ gì đó."
Hắn dùng bí thuật truyền âm, mấy bóng dáng phía trước đều đã ngừng lại. Tác Oanh có chút bất an mà đến gần Mạc Khinh Viễn, rất nhanh Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, Cổ Tiểu Ma rướng cổ nhìn xuống xemthử, lại không hề cảmthấy có gì không ổn.
"Đại sư huynh..."
Mạc Khinh Viễn làmmột dấu tay imlặng. Mấy người tụ lại một chỗ, chậmrãi đáp xuống phía dưới.
Trong bóng đêm, đỉnh Thiên Diễn lại có một chút thần bí hiểm trở. Năm người vừa đáp xuống đất, lại yên lặng không một tiếng động mà chui vào trong một bụi cây thấp, ngoại trừ Cổ Tiểu Ma thiếu chút nữa đã bị vấp dây leo mà ngã dập mặt ra, toàn bộ quá trình vẫn hoàn toàn thuận lợi.
Trong bóng đêm yên tĩnh, có một luồng khí tức màu tím đen đang ngầm chuyển động. Mặt Cổ Tiểu Ma có chút ngạc nhiên, nói nhỏ: "Có yêu khí."
Đừng thấy Cổ Tiểu Ma cái khác không được gì, nhưng cảmgiác đối với yêu ma quỷ quái lại vô cùng chuẩn xác. Tác Oanh ngẩn ra, Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ lại có chút hưng phấn, mấy người ngoại trừ đại sư huynh, đều là lần đầu được đối mặt với yêu ma quỷ quái, hơi có chút nóng lòng muốn thử.
Sắc mặt Mạc Khinh Viễn trở nên nghiêm trọng, đỉnh núi bình thường có yêu quái là chuyện đương nhiên, nhưng nơi đây là núi chính của Thiên Diễn sơn, trên núi đều là đệ tử tu tiên, sao lại có yêu quái tự chui đầu vào lưới?
Nghĩ đến đây, toàn thân Mạc Khinh Viễn không khỏi toát mồ hôi lạnh. Không lập tức lên tiếng, chỉ là ra hiệu cho mọi người nín thở, gió nhẹ thổi lá chạm vào da, có chút ngứa khó chịu.
Đất trời yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng đã trở nên nhạt đi, đến mức mặt của Cổ Tiểu Ma đã tímmét, ngay lúc sắp không nhịn được nữa, tiếng bước chân của hai người lại truyền đến từ rất xa.
"Phu nhân..."
Lời này vừa nói ra, nămngười trốn trong bụi cây đều kinh ngạc, vậy mà lại là sư phụ và sư nương. "Sư huynh, ta nhìn thấy hắn, thật sự ta đã nhìn thấy hắn!"
"Phu nhân nàng đừng hoảng, cứ đi như vậy thì cũng không có cách nào bắt kịp Trạch Hư..." Lục sư huynh? Lòng Cổ Tiểu Ma căng thẳng.
"Ngự kiếmmà nói nhất định sẽ kinh động đến Trạch Hư, sư huynh, ta..." "Phu nhân, nàng nên bình tĩnh, chúng ta trở về trước. được không?"
Mạc Vi trấn an Thu Tĩnh, dắt tay bà rồi rút bội kiếmra, niệmmột cái kiếmquyết, hoá thành một đạo kiếmquang, bay lên trời, trong nháy mắt chỉ còn lại một điểmsáng.
Chương 3
Một lúc lâu trong phía bụi cây cũng không có người nói chuyện.
" Sư phụ sư nương..." Miệng Tác Oanh có chút khô: "Gặp được Lục sư huynh sao?" "Đừng nói ngốc như vậy, tiểu sư muội." Đỗ Dục Kỳ nói: "Lục sư đệ đã chết hai nămrồi."
"Đúng vậy, tất nhiên là do sư nương quá nhớ hắn, nên thấy ảo giác thôi." Đỗ Dục Thành an ủi.
Mạc Khinh Viễn vẫn không nói gì, yêu khí lần này lại giải thích như thế nào? Huống chi hắn vừa mới thấy bóng người ở trên trời kia, quả thật rất giống Lục sư đệ Mạnh Trạch Hư.
Trải qua chuyện lần này, ngoại trừ Cổ Tiểu Ma, tất cả mọi người đều không còn tâmtrạng gì để đi hái nấmnữa. Mạc Khinh Viễn nói: "Tamsư đệ Tứ sư đệ, các ngươi đưa Tác Oanh về đỉnh núi. Ta đưa Tiểu Ma trở về."
Mọi người đáp lại, Tác Oanh nhìn bóng dáng khôi ngô của namtử áo trắng, hơi có chút lưu luyến. Mạc Khinh Viễn cưng chiều cười cười với nàng, dịu dàng nói: "Đi nghỉ sớmđi."
Ba người ngự kiếmrời đi. Mạc Khinh Viễn quay người lại, bên cạnh lại không một bóng người. Mất một đống sức lực mới phát hiện Cổ Tiểu Ma đang liều mạng giấu mấy quả táo bên trong quần trong ở chỗ không xa, đột nhiên có chút bất đắc dĩ.
"Tiểu Ma."
Cổ Tiểu Ma vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Khinh Viễn, nhất thời một miệng đầy táo bị sặc trong cổ họng, ho khan vài tiếng, lời nói cà lămkhông rõ ràng: "Đại, Đại nghĩ nhầm."
Vài đường đen rơi xuống trên đầu Mạc Khinh Viễn rồi.
"Ở nơi này một mình, không sợ sao? Không bằng ta đưa muội lên đỉnh núi với Oanh Oanh..." "Ta đã quen rồi, đại sư huynh, đa tạ huynh."
Cổ Tiểu Ma nhảy xuống khỏi bội kiếm, một vài quả táo được túmtrong quần trong bị rơi ra. Nàng tiếc hận nhìn một chút, Mạc Khinh Viễn nói nhỏ: "Ta trở về, muội nhanh trở về phòng đi."
"Ừm."
"Bóng dáng màu xámkia đứng bên vách núi, có chút tầmthường và nhỏ bé. Nàng vẫn ngơ ngác nhìn đạo kiếmquang kia, dù hắn rời đi đã lâu." "Đừng nhìn, người đã đi rồi."
"Mắc gì đến ngươi."
"Ngày rất lạnh ta lại chờ ngươi lâu như vậy, đúng là không có lương tâm." "Có lạnh ngươi cũng sẽ không cảmgiác được đâu."
"Đáng ghét mà, đâmtrúng chỗ đau của người ta..."
Cổ Tiểu Ma hơi lạnh người, quay đầu nhìn linh hồn một người nào đó đang trôi nổi trong không trung thèmmuốn mà nhìn chằmchằmvào thứ gì đó trong váy nàng. Nếu như nói vì sao Cổ Tiểu Ma lại sợ quỷ, bởi vì từ nhỏ nàng đã có thể thấy quỷ, mà có một vài con quỷ lại có vẻ ngoài không dámkhen tặng, nhưng dáng vẻ quỷ chết đói của người thư sinh trước mắt này rõ ràng cho thấy một ngoại lệ. Cổ Tiểu ma quen hắn lúc đang ăn vụng trong phòng bếp, lại thường xuyên gặp được, đều đã nổi lên cảmgiác người cùng sở thích không cần nói đã hiểu nhay. Lập tức chia quả táo để lên trên tảng đá bên cạnh, quỷ chết đói kia cứ như mãnh hổ chụp mồi mà xông tới.
Tình cảnh này có chút quái dị, một quả táo lên tới giữa không trung, tiến vào trong miệng thư sinh, từ từ trượt xuống trong thân thể của hắn, đại khái còn chưa tới trong bụng đã bị tay của Cổ Tiểu Ma lấy ra, dứt khoát bỏ vào miệng.
"Này, ngươi làmvậy ta sẽ cảmthấy là lạ nha."
"Ta không chê ngươi ghê tởmlà đã không tệ rồi."
"Ngươi cứ bắt nạt ta như vậy, cẩn thận nửa đêmta tìmmột vài con quỷ chết có chút khó coi đến doạ ngươi!"
Sắc mặt Cổ Tiểu Ma xanh mét, sợ quỷ thì thôi, nàng vẫn là một người tu tiên duy nhất bị một quỷ hồn nhỏ không hề có pháp lực uy hiếp đến chết. "Còn dài dòng nữa ta thu ngươi!"
"...Một chút pháp thuật ngươi cũng không có, đừng cho là ta không biết."
...
Cổ Tiểu Ma hung tợn nói: "Quỷ chết đói thối tha, sao không đi đầu thai đi!"
"Một mình ngươi ở trên núi này sẽ rất cô đơn đấy, tất nhiên là ta sẽ ở cùng ngươi." Thư sinh cười đến cực kỳ đáng đánh đòn, trông thấy Cổ Tiểu Ma còn muốn nói, liền chuyển hướng câu chuyện: "Đêmnay còn chưa luyện kiếmnha."
Nàng ngẩn ra, nghĩ đến bộ kiếmpháp kia cho tới hômnay, quả thật còn có chút chưa lưu loát.
Thư sinh ở bên cạnh ăn táo, nhìn Cổ Tiểu Ma vào đêmcuối thu, đao quang kiếmảnh, mồ hôi như mưa.
Cái gì ngộ tính hơn người, cái gì tinh thông kiếmpháp, đều là rắmchó. Thư sinh cười nhẹ, đó là bởi vì bọn hắn đều không nhìn thấy dáng vẻ cố gắng như vậy của nàng, bởi vì ai cũng sẽ không nghĩ đến, Cổ Tiểu Ma vẫn luôn lười nhác kia, vì bản thân mình không có tiên pháp mà tự ti, đành phải khắc khổ thay đổi trên kiếmpháp.
Thư sinh nhìn, táo ăn cũng đã được một lúc, tụ thành một đống nhỏ dưới chân hắn. Cổ Tiểu Ma thở hổn hển nói: "Sáng mai... Nhắc ta... Rời giường..." "Đúng là mặt trời mọc ở phía tây, ngươi đổi tính rồi sao?"
"Muộn lớp sáng, sư phụ phạt ta quét tu tâmđình một tháng."
"Chậc chậc, ngươi vẫn đần độn như vậy, làmsao bảo ta yên tâmchuyển thế được?"
Kiếmtrong tay nàng dừng lại giữa không trung, xoay người nhìn thư sinh kia, hắn còn đang cười thong thả vênh váo như vậy. Như lúc mới gặp nhau, lúc đang cùng ăn vụng một khối điểmtâm. Do sư phụ đến kiểmtra mà phải nhét hắn ở dưới giường, thiếu chút nữa đã hại hắn chết lần hai. Mỗi ngày lúc tập kiếmvới nàng còn có thể ngâmthêmmấy câu thơ chua xót. Như vậy đã sớmcó thể gọi là lão bằng hữu, đã bị sự tịch mịch trong mắt nàng giữ lại, mà lưu luyến nhân gian ba năm, nhìn tâmsự nữ nhi ba nămcủa nàng, như vậy, cũng coi như là không uổng công rồi.
"Ba nămrồi... Sao lại nói muốn đi?" Nàng ngây ngốc hỏi.
Thư sinh cảmthấy mừng thầm, tuy bình thường nha đầu kia hung dữ với hắn, nhưng vào thời khác mấu chốt vẫn rất tình cảm. Vẻ mặt hắn nghiêmtúc: "Ba năm, nếu còn không đầu thai thì sẽ bị xemnhư cô hồn dã quỷ mà bị..."
"Ai da." Nàng hốt hoảng như không nghe được lời nói ảo não kia: "Ngươi đi rồi, ngày mai ai kêu ta rời giường đây?"
...
Thư sinh rơi lệ mà đi, Cổ Tiểu Ma đứng tại chỗ, thật lâu sau, một tiếng thở dài nhẹ nhàng, biến mất trong gió. Đỉnh núi chính, trạch viện nơi đỉnh núi, bên trong phòng ngủ tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mạc Vi khoanh tay đứng trước cửa sổ, Thu Tĩnh nhẹ nhàng nằmnghiêng ở trên giường, hai mắt nhìn chằmchằmvào hoa văn thêu trên gối, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ta tuyệt đối không nhìn nhầm, đó là Trạch Hư."
"Nếu là hồn phách của Trạch hư, tại sao lại có yêu khí." "Có lẽ Trạch Hư không chết..."
"Phu nhân." Mạc Vi nghiêmtúc xoay người: "Trạch Hư ngã xuống Vực Đoạn Hồn, nàng và ta tận mắt nhìn thấy, đừng quá lừa mình dối người nữa." "Nhưng..." Thu Tĩnh đau lòng vùi đầu nức nở nói: "Trạch Hư... Nó..."
"Phu nhân..." Mạc Vi ômbả vai Thu Tĩnh để an ủi, nói nhỏ: "Đừng đau lòng, nhất định là có người cải trang thành Trạch Hư, bày ra âmmưu quỷ kế này..."
"Sẽ có thể là ai chứ?" Thu Tĩnh lau nước mắt: "Ai ôi, chẳng lẽ bọn hắn muốn những thứ kia..."
"Sư tổ đã nói qua, sự tình đã qua ngàn năm, Giao tộc đã tuyệt tích, sẽ không có người nào biết thứ kia ở tại Thiên Diễn sơn nữa..."
"Nămđó thứ kia truyền đến thế hệ của sư tổ, vì đề phòng vạn nhất, sư phụ phân thứ này thành hai, một cái cho huynh, một cái cho sư đệ Lục Tu, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì..."
Mạc Vĩ nhíu nhíu mày, hiển nhiên là vô cùng lo lắng: "Sư đệ Lục Tu có thiên phú trời ban, tuy trời sinh tính tình không tốt, nhưng hiện nay lại đang thanh tu ở Linh Bảo phái, chỉ sợ tu vi đã sớmở trên ta..."
"Nămđại phái ở Trung Nguyên tất nhiên là phải đồng khí liên chi (gắn bó cùng thở chung không khí), nhưng yêu ma tà đạo lại quá nhiều, khó lòng phòng bị." Thu Tĩnh lo lắng nói: "Không phải Vân Tiêu và Diệp Văn đã đi thămsư đệ sao? Tiện thể để cho Viễn nhi đi tìmbọn chúng về, cũng cho nó học hỏi nhiều kinh nghiệmhơn một chút."
"Cũng được, để cho Khinh Viễn đi một chuyến đi." Mạc Vi than nhẹ một tiếng: "Thiên Diễn sơn nay, chỉ sợ là sắp không yên tĩnh rồi." Trời còn chưa sáng.
Thư sinh chậmrãi đi đến ngoài cửa của Cổ Tiểu Ma, làmbộ làmtịch gõ cửa. Không ai lên tiếng, thư sinh nhíu mày, cao giọng nói: "Tiểu Ma Cô?"
Hắn dò xét trong phòng, nửa đầu xuyên qua ván cửa, Cổ Tiểu Ma còn treo bùa hai bên để phòng ngừa hắn nhìn lén nàng tắmrửa, tuy nhiên hắn đã quên nói cho nàng, mấy lá bừa chữ như gà bới kia của nàng thật sự rất vô cụng, mà hắn cũng không có hứng thú với dáng người khô quắt của nàng, nhưng... Trong phòng không có người?!
Thư sinh lập tức nhảy vào trong nhà, trên cái giường nhỏ mềmlộn xộn của Cổ Tiểu Ma không có người, thật sự đã dậy sớmrồi sao? Thư sinh gãi đầu, đột nhiên liếc đến một tờ giấy có nhiều nếp nhăn trên bàn, bên trên còn có một chiếc bánh ngọt hương thơmtoả bốn phía đè lên.
Bảo trọng.
Nét chữ đẹp đẽ, nét mực có chút nhoè, rõ ràng là đã bị ướt qua. Thư sinh giật mình, khoé môi lặng lẽ cong lên.
Thì ra, chẳng qua là sợ từ biệt mà thôi. Hắn đứng immột lúc lâu sau, bỏ bánh ngọt vào, chậmrãi trượt xuống thân thể trong suốt của hắn, cuối cùng rơi bộp một cái trên mặt đất. Ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào, hồn phách của thư sinh ánh lên ánh sáng vàng, từ từ biến mất.
Nếu nàng ở đây, hắn nhất định phải nói cho nàng biết, đây là hương vị đầu tiên mà hắn cảmthấy trong ba nămqua, ngọt ngọt, thơmthơm, phảng phất như khi con sống vậy.
Hômnay so với hômqua, như là hai mùa khác nhau.
Cổ Tiểu ma quét đình viện sạch sẽ, vừa lúc mặt trời ló ra khỏi mây. Giống như có thứ gì đó chậmrãi biến mất, nàng nhìn về phía sườn núi, yên lặng bắt đầu cầu khấn chú văn siêu độ, tuy chú văn của nàng có khả năng cũng không có tác dụng.
Ba năm, đối với một con quỷ mà nói, mỗi ngày đi kèmvới nàng, cũng đã quá nhàmchán, đi cũng được. Tuy lời nói là như thế, nhưng nàng lại dựa vào trước đình, hốc mắt dần đỏ lên.
"Sư tỷ." Tiếng của Tác Oanh truyền đến từ xa xa, Cổ Tiểu ma vội vàng lau mặt, làmra vẻ như đang ngắmcảnh.
Trong dự liệu thấy được bóng dáng tuấn tú của Mạc Khinh Viễn, tiểu sư muội bị, nhất định hắn phải đi cùng. Tác Oanh kinh ngạc nhìn đình viện rực rỡ hản lên: "Lại quét xong rồi..."
Cổ Tiểu Ma xấu hổ gãi đầu: "Là ta làmphiền muội rồi."
Tác Oanh mất hứng: "Tỷ và ta vốn là tỷ muội, người một nhà sao lại nói là hai nhà?"
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, đột nhiên không biết nên nói như thế nào mới tốt. Mạc Khinh Viễn trấn an nói: "Tiểu Ma cũng là có ý tốt, lần sau sáng sớmmuội cũng dọn dẹp với muội ấy là được."
Cổ Tiểu Ma vội vàng nói: "Đã là tỷ muội, là ai quét cũng không quan trọng."
Tác Oanh nghiêmmặt, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi hai người kẻ xướng người hoạ, đùa giỡn nàng đến cả mặt cũng cười như hoa. Ba người lại nói cười một chút ở trước đình, không bao lâu sau Đỗ Dục Kỳ và Đỗ Dục Thành cũng đến chỗ, đệ tử của phái Thiên Diễn cũng lục tục lên núi, chỉ chờ sư phụ và sư nương đến giámsát lớp sáng.
Điều kì lạ chính là, bình thường Mạc Vi và Thu Tĩnh đều đế Tu Tâm Đình từ sớm, hômnay lại thong dong đến chậm, đến lúc qua giờ Thìn mới hiện thân.
Các đệ tử cũng không tiện hỏi nhiều, Thu Tĩnh theo lệ cũ đến dạy nhón người sư đệ sư muội, Mạc Vi dừng một chút, lại gọi Mạc Khinh Viễn vào Tu Tâm Đình.
Mấy người Đỗ Dục Thành đang ngồi ngoài Đình, chợt thấy không trung biến đổi, ánh hồng mơ hồ lấp lánh, một con hoả long nhỏ dài ba thước ẩn ẩn lượn vòng. Cổ Tiểu Ma cùng đámngười đệ tử trợn mắt há hốc mồm, sợ nháy mắt một cái sẽ bỏ lỡ kỳ quan tiên thuật này. Thu Tĩnh liếc mắt một cái, lại lặng lẽ đi vào Tu Tâm Đình.
"Ngự hoả thuật?" Mạc Khinh Viễn cũng kinh ngạc há mồm: "Phụ thân..."
"Lực sát thương của tiên pháp này rất mạnh, vốn định qua vài nămnữa sẽ truyền thụ cho các con..." Mạc Vi than nhẹ một tiếng: "Tính ra con cũng đã đủ khả năng để tự bảo vệ mình, nên xuống nùi đi rèn luyện một chút rồi..."
Tác Oanh vốn đang trốn ở ngoài đình nhìn lén vừa nghe thấy Mạc Khinh Viễn phải xuống núi, bất chấp việc đang ẩn nấp mà nhảy ra: "Sư phụ, Đại sư huynh đi, ta cũng phải đi!"
Mạc Vi giật mình, Thu Tĩnh lại sớmđã có tâmthành toàn cho một đôi namnữ, trai tài gái sắc này, ông trời đã tác hợp cho, huống chi hai người đã sớm có tình ý với nhau. Vì thế tiện thể cười gật đầu nói: "Nếu như con đi theo, thì không được làmẩu, biết chưa?"
Bà lại không biết Tác Oanh lại thiếu nữ khờ dại không biết gì sao, tuy lòng đã sớmhướng về Đại sư huynh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện ở chung hai người. Lại thấy nàng cười nói: "Đa tạ sư nương! Vậy... Sư tỷ có thể đi cùng không?"
Lần này Thu Tĩnh cũng sửng sốt, hồn của Cổ Tiểu Ma vẫn đang lạc vào cõi thần tiên ngoài trời, đột nhiên phục hồi tinh thần, hốt hoảng nói: "Ta... Ta vẫn là nên không đi thì hơn."
Trong lòng Tác Oanh, namtốt nhất là Mạc Khinh Viễn, nữ tốt nhất là Cổ Tiểu Ma. Tính tình của nàng đơn thuần như vậy, Thu Tĩnh nghĩ một chút đã rõ ràng, đột nhiên lại nghe Mạc Vi nói: "Như vậy cũng được, Tiểu Ma, ba người các con cùng nhau xuống núi đi."
Mạc Vi vốn là nhất đại tông sư, tuy tu chân giả (người tu tiên/ pháp) không có nhiều kiêng kị, nhưng thiếu niên namnữ xuất hành, nhiều người cũng có thể tránh hiềmnghi. Nhưng vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma đã tràn đầy đau khổ, xuống núi rèn luyện đấy, đó chẳng phải là ăn gió nằmsương, trèo non lội suối, không có việc gì còn phải trảmyêu trừ ma, gặp cái làmđược thì thôi, làmkhông được thì lại thành điểmtâmnhà người ta...
Tác Oanh thấy nàng mặt ủ mày chau, đột nhiên cười mờ ámbên tai nàng: "Sư tỷ này, xuống núi, chuyện sư phụ phạt chúng ta quét Tu Tâm Đình..."
...
Thông minh!
Cổ Tiểu Ma hiểu ra, nhất thời trên mặt chuyển từ nhiều mây sang quang đãng.
Chương 4
Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ biết được ba người bọn họ phải xuống núi, dứt khoát là mầm nên cũng muốn đi, Mạc Vi chỉ nói bốn chữ: "Sẽ có sắp xếp khác", tiện thể cũng thành công khiến bọn hắn ngậm miệng.
Cổ Tiểu Ma sắp xếp xong, gia sản của nàng cũng không có gì, một thanh bội kiếm, một vài bộ quần áo để thay đổi, cùng với một ít đồ dùng hằng ngày, cứ như vậy mà xong việc. Thu Tĩnh ômmột cái bọc trong tay, nhìn thấy dáng vẻ kia của Cổ Tiểu Ma, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
"Sư nương..."
Thu Tĩnh cũng không đáp lại, yên lặng mở tay nải ra, thay nàng gấp lại y phục. Lập tức lấy bọc mà mình mang tới, bên trong đúng là hai bộ quần áo, một bộ màu hồng phấn, một bộ màu xanh biếc, đều được thêu cũng một kiểu, Cổ Tiểu Ma vừa thấy, trong lòng liền trở nên ấmáp, nói nhỏ: "Sư nương..."
"Khi còn bé, con đã rất thích màu hồng phấn, chỉ là sau khi Tác Oanh đến đây lại không mặc nữa... Đứa nhỏ này, sao sư nương lại không rõ tâmtư của con chứ? Chỉ là Viễn nhi, thằng bé..." Thu Tĩnh vỗ về tay Cổ Tiểu Ma, khẽ thở dài: "Hai bộ y phục này, vốn là trang phục mùa xuân sư nương làmcho các con, lần này xuống núi cứ mang theo đi, màu xanh cũng làmtôn lên khí sắc của người mặc, là cô nương trẻ tuổi, đừng ăn mặc ra vẻ người lớn. Con là do một tay sư nương nuôi lớn, ta đã sớmxemcon như nữ nhi thân sinh của mình rồi..."
Rốt cuộc Cổ Tiểu Ma đã không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi: "Sư nương..."
Nàng vốn là một cô nhi không có gì bị vất ở trên núi, được Thu Tĩnh nhận nuôi, mấy nămnay đã sớmcoi Mạc Vi và Thu Tĩnh như phụ mẫu ruột thịt. Lúc
này nghe thấy Thu Tĩnh biểu lộ chân tình, nhất thời dáng vẻ dửng dưng thường ngày đã biến mất, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Hai người dắt tay ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói chuyện, đến chô Tu Tâm Đình. Mạc Vi đang nói chuyện trước lúc chia tay với Mạc Khinh Viễn.
"Khinh Viễn, lần này đi rèn luyện, con phải chămsóc cho hai sự muội thật tốt, biết chưa?" Vẻ mặt của ông vẫn đang nghiêmkhác, nhưng càng nói về sau giọng điệu lại càng nhẹ nhàng hơn: "Lui một bước trời cao biển rộng, đừng gây chuyện, nhưng cũng đừng làmphái Thiên Diễn ta mất mặt."
Thu Tĩnh dịu dàng nói: "Viễn nhi, giang hồ hiểmác, nhớ phải cẩn thận mọi lúc."
Mạc Khinh Viễn gật đầu đáp ứng, Mạc Vi lại nói: "Lần này xuống núi, tuy nói là rèn luyện, nhưng thật sự là phải tìmnhị sư đệ và ngũ sư đệ của con trở về, đã hiểu rõ chưa?"
Tuy Mạc Khinh Viễn cảmthấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là do dự không biết có nên nói chuyện hômqua với các vị trưởng bối hay không. Hắn mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Mạc Vi liếc mắt nhìn Thu Tĩnh một cái, Thu Tĩnh gật đầu, ông mới từ từ nói: "Gọi tất cả mấy người bọn chúng vào đi."
Tất cả các đệ tử đứng thành một hàng trong đình, giống như đã bị sự nghiêmtrọng của Mạc Vi lây nhiễm, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêmtúc. Mạc Vi đốt ba nén nhang, bái lạy về phía tổ tiên, lúc này mới xoay người, nói nhỏ: "Một ngàn nămtrước, tương truyền Long thần sắp chuyển thế, lục giới đều loạn. Long thần là chủ nhân của vạn thú, sức mạnh của hắn có thể huỷ thiên diệt địa. Những tổ tiên lúc trước của phái ta đã từng nói, một hồi đại nạn của trời đất kia, các giới đều đã biết được sức mạnh của Long thần, huyết quang ngập trời, liên luỵ đến rất nhiều vong hồn vô tội!"
Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: "Sau này Long thần lại chuyển thế vào Giao tộc, tộc này cũng không còn ngày thái bình, cuối cùng cũng rơi vào kết cục diệt tộc. Lúc trước, tổ tiên của phái ta có giao tình sâu xa với trưởng lão của Giao tộc, vị trưởng lão này từng xin tổ tiên bảo quản giúp một vật, vậy mà lúc tộc nhân của ông ta bị diệt cũng là lúc dùng mà thập đại trưởng lão phải dùng máu của mình để phong ấn Long thần, mà bảo vật, chính là thứ mấu chốt để mở phong ấn!"
"Đây cũng là bí mật lớn nhất của phái Thiên Diễn chúng ta." Thu Tĩnh nói nhỏ: "Long thần bị phong ấn, biến mất hơn ngàn năm, lần này lời đồn lại bắt đầu nổi lên bốn phía, nếu có người biết được bí mật này, chắc chắn Thiên Diễn ta sẽ dẫmvào vết xe đổ của Giao tộc."
Mấy người nghe sư nương nói, cảmthấy vô cùng đáng sợ, không nhịn được mà mặt không còn chút máu. Chỉ nghe Mạc Vi lại nói: "Các con cũng không còn nhỏ, ta nói điều bí mật này ra, chính là vì hi vong các con phải biết chừng mực, phải bảo vệ danh dự và cơ nghiệp ngàn nămcủa Thiên Diễn ta! Rõ chưa?"
Chúng đệ tử gật đầu, nhưng trong lòng Mạc Khinh Viễn vẫn còn nghi ngờ, vẫn không biết liệu đại sự này có quan hệ gì với lục sư đệ đã chết không. Hắn suy nghĩ, quyết định trước tiên không cần đề cập tới, chờ khi bọn họ trở về với nhị sư đệ rồi sẽ hỏi phụ mẫu sau.
"Tiểu Ma Cô, đồ ăn dưới chân núi ăn ngon hơn nhiều, muội phải mang nhiều về một chút nha." Sư phụ sư nương vừa ra khỏi đình, Đỗ Dục Thành lại bắt đầu không đứng đắn.
Cổ Tiểu Ma làmmột cái mặt quỷ với đỗ Dục Thành. Đỗ Dục Kỳ cười nói: "Tất nhiên tiểu sư muội sẽ mang về rồi." Tác Oanh cũng giả làmmặt quỷ: "Ta mới không thèmmang về cho huynh."
Mấy người cười đùa xong rồi, dặn nhau nhớ bảo trọng. Mạc Khinh Viễn dắt Cổ Tiểu Ma lên bội kiếm, hoá thành hai đạo kiếmquang với Tác Oanh, dần dần phai nhạt trên bầu trời.
Dọc trên đường đi Tác Oanh ríu rít nói chuyện bên tai không ngừng, Cổ Tiểu Ma cũng vui vẻ với suy nghĩ tự do hành động trong tương lai-- dưới mắt sư phụ và sư nương không thể tránh được những thanh quy giới luật này, hômnay đã có thể sống cuộc sống có rượu có thịt, muốn tự do bao nhiêu thì tự do bấy nhiêu.
Trán Mạc Khinh Viễn có mấy vạch đen, nhìn nụ cười bỉ ổi này của nàng, hiển nhiên đã quên mất việc mình phải xuống núi đi rèn luyện chịu khổ.
Ba người xuống chân núi, sư phụ nói rằng xuống Thiên Diễn sơn, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt, nếu không không cho phép dùng ngự kiếmphi hành. Tác Oanh còn chưa chơi đủ, chẳng qua vì Mạc Khinh Viễn khăng khăng không cho, chỉ đành phải quệt mồmcất bội kiếm, thân mật thắmthiết dắt tay Cổ Tiểu Ma, núi rừng đơn sơ, phong cảnh rất tốt, gió mát phất phơ, thổi vào người vô cùng thoải mái.
Mới vừa bắt đầu mấy người còn nói cười, nhưng sau khi ra khỏi rừng cây đi lên đường cái đã không còn thú vị như thế nữa. Mặt trời vô cùng chói chang, khiến người ta chỉ muốn ngủ. Cổ Tiểu Ma cứ ngây ngất như vậy mà đến được trấn nhỏ đầu tiên, trong tai còn đầy rẫy tiếng giận dữ của Tác Oanh vì không thể ngự kiếmphi hành, sau đó đột nhiên lại thấy được cảnh chợ ồn ào náo nhiệt, thoáng chốc trong đầu vẫn còn chưa phản ứng kịp.
Một lúc sau ba người lại có sức sống, Tác Oanh hơn mười nămkhông xuống núi, hưng phấn đến mức nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Còn Cổ Tiểu Ma đã đi mấy lần, chỉ là lên núi xuống núi quá mức mệt nhọc, sau này có muốn mua thứ gì, cứ nhờ các sư huynh mang về. Lúc này đã nàng đã mệt đến mức gân cốt toàn chân đều rã rời, thấy Mạc Khinh Viễn ngồi ở một cái bàn phía xa, cũng vội vàng đi qua ngồi theo.
Uống mấy ngụmnước trà, cuối cùng cũng bình thường hơn một chút. Mạc Khinh Viễn móc mấy tiền đồng ra đặt lên bàn, bất chợt lại khiến cho Cổ Tiểu nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng.
"Sư huynh, chúng ta xuống núi có mang bạc không?"
"Không nhiều." Mạc Khinh Viễn lạnh nhạt nói: "Chỉ đủ chúng ta ở khách điếmvài ngày."
Trong nháy mắt nàng như đang ở trong mùa hè mát mẻ mà bị némvào hồ nước đá, lại bị vớt ra rồi hứng vài cơn gió lạnh lúc nửa đêm, ỉu xìu. Tác Oanh nói: "Rèn luyện, chính là phải thay người hàng yêu trừ ma, lấy thêmbạc nha."
Mạc Khinh Viễn tán thưởng gật đầu một cái: "Không tệ. Phàmlà những trấn nhỏ lâu nămđều sẽ có những chuyện này, chúng ta cứ tiện đường mà làm, còn có thể lấy được tiền thưởng của quan phủ."
Cổ Tiểu Ma lười biếng mở một mắt, Mạc Khinh Viễn tuấn mỹ xuất trần, Tác Oanh thanh lệ vô song, đều là dáng vẻ của thần tiên. Nhìn lại nàng, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt như vậy, áo dính đầy bụi đất, đầu tóc rối bời... Cũng rất giống với nhứng thứ mà bọn họ phải diệt trừ kia.
Đang tự suy xét, tiểu nhị chạy tới tính tiền. Mạc Khinh Viễn kéo hắn lại, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu nhị ca, gần đây trong trấn có chỗ nào kỳ lạ không?" Mắt của tiểu nhị đảo liên, tiện thể lần lượt quan sát bọn họ một chút, thần bí nói: "Chẳng lẽ các vị cũng đến để hàng phục con yêu quái kia sao?" Cổ Tiểu Ma vừa nghe, lập tức nhiệt huyết bát quái (hóng chuyện) sôi trào: "Thế nào, yêu quái trên trấn này rất nổi danh sao?"
"Không chỉ như vậy, lòng người trên trấn đã sớmbị doạ sợ rồi..." Máy phát thanh của tiểu nhị vừa bật lên, rốt cuộc cũng không thu lại được mà tiếp tục nói: "Truyền thuyết kể rằng phía Tây của trấn có một Vương gia, nhà này nuôi gà, gà của các quán rượu trên trấn cũng đều là của ông ta, vốn làmăn rất khá, nhưng sau một lần lên núi rồi trở về, trong nhà lại xảy ra chuyện, đầu tiên là mất gà, trên đất còn có chút máu và lông gà, cho dù ông ta có trông coi cẩn thận đến mức nào thì vẫn mất, cho đến sau này gà nhà ông ta lại gáy lúc nửa đêm, khiến hàng xómkhông thể yên tĩnh. Cuối cùng lại biến thành nửa đêmthì gà cả trấn đều gáy, buổi tối người điểmcanh chết lại càng gáy to hơn, lần này dù là người lớn hay tiểu hài tử đều không dámra khỏi cửa vào buổi tối, trên trấn cũng không còn người nào dámgiết gà nữa."
Gà tinh? Trong đầu Cổ Tiểu Ma nhảy ra hai chữ, đột nhiên cảmthấy có chút không đúng, lại nghĩ lại hai chữ, Gà yêu?
... Gà Yêu Tinh?
Nàng xì một tiếng, thiếu chút nữa đã bật cười. Nhất thời tiểu nhị không vui, hắn còn đang rất hài lòng cho rằng bài diễn thuyết tràn đầy màu sắc của mình đã vô cùng thành công, ngờ đâu nàng lại bật cười. Đây vốn là một đề tài rất nghiêmtúc đấy.
Mạc Khinh Viễn đa tạ tiểu nhị, lại hỏi trong trấn này còn chỗ nào để dừng chân hay không, thanh toán tiền trà rồi đứng dậy. Tác Oanh và Cổ Tiểu Ma đuổi theo, hai người đi theo phía sau Mạc Khinh Viễn, nước miếng không ngừng chảy với đồ ăn bên đường. Đáng tiếc tất cả ngân lượng đều ở trong tay đại sư huynh, không còn cách nào khác ngoài việc ngắmrồi than thở. Lúc đi ngang qua quan phủ, quả nhiên trên tường có dán bảng cáo thị, nếu có thể khiến cho gà trong trấn nhỏ khôi phục lại bình thường, treo thưởng hai mươi lượng bạc, đây là một khoản không nhỏ, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh liếc mắt nhìn nhau như tên trộm, nở nụ cười gian trá.
Mạc Khinh Viễn vẫn cẩn thận hơn rất nhiều, hắn hỏi thămquan sai bên cạnh vô cùng kĩ càng. Quan sai thấy hắn là một tuổi công tử tuấn tú trẻ tuổi, còn lâu mới có được một chút phong phạmnhư lão đạo giang hồ, cũng không quan tâmtới hắn, trái lại hắn có nhiều hứng thú với Tác Oanh hơn.
Cổ Tiểu Ma trợn tròn mắt, sững người, mày kiếmcủa Mạc Khinh Viễn nhíu lại, thấy Tác Oanh đang chuyên chú nhìn hắn, đột nhiên khuôn mặt tuấn mỹ thả lỏng, dịu dàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Trời hômnay cũng đã gần tối, trấn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lúc mấy người đi tới phía tây trấn đã thấy hơi mệt, rốt cuộc cũng tìm được Vương gia bán gà kia. Yêu khí nhàn nhạt bao phủ xung quanh phòng ốc, Tác Oanh tránh sang sau lưng Cổ Tiểu Ma, lại đổi được ánh mắt xem thường của Cổ Tiểu Ma.
"Đệ tử tu tiên, sao còn sợ những thứ này. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên cửa phát ra tiếng két rồi mở ra, Cổ Tiểu Ma nhảy dựng, chớp mắt đã nấp sau lưng Mạc Khinh Viễn, hồi lâu sau mới ló cặp mắt nhỏ ra mà nhìn phía trước.
Tác Oanh cùng Mạc Khinh Viễn đều không còn gì để nói. Lão hán mở cửa mang vẻ mặt sợ hãi rụt rè, sắc mặt uể oải, chính là dáng vẻ chỉ có khi tinh khí bị hút đi. Mạc Khinh Viễn tiến lên một bước, lễ phép nói: "Đại bá, tại hạ là đại đệ tử Mạc Khinh Viễn của phái Thiên Diễn, vừa nghe thấy chút chuyện lạ trong quý phủ nên cố ý đến đây để xemthử."
Lão đầu thấy hắn là một công tử tuấn tú trẻ tuổi, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi, lắc lắc đầu nói: "Ai, lúc trước cũng có nhiều đạo trưởng tới đây, làmđủ cách, lại bị doạ chạy mất... Vô dụng thôi, ta đã tạo ra nghiệt rồi..."
Tác Oanh nở một nụ cười dịu dàng không gì sánh được: "Đại bá, người đừng vội, có được hay không thì cứ để cho chúng ta thử một chút, cũng không có hại gì!"
Vương lão hán mặt ủ mày ê nói: "Chắc chắn là không được..."
"Này, lão đầu." Cổ Tiểu Ma xen giữa Tác Oanh và Vương lão hán, khuôn mặt trắng xanh lại ngập tràn bi thương: "Chúng ta là tới giúp ông, ông còn lải nhải ở đây làmgì, còn không mau mở tiệc chiêu đãi mời chúng ta một chầu..."
Mạc Khinh Viễn vừa muốn quát bảo ngưng lại, Vương lão hán đã sợ hãi đến mức lùi về phía sau một bước, vâng vâng dạ dạ tiến vào nhà. Mạc Khinh Viễn chỉ đành phải thôi, có chút trách cứ nhìn Cổ Tiểu Ma, Cổ Tiểu Ma làmbộ như không nhìn thấy, chớp mắt đã đi theo vào nhà.
Tuy nói nhà Vương lão hán không thể tính là đại phú đại quý, nhưng dù sao cũng nuôi đến mấy trămcon gà, gia cảnh cũng được xemnhư giàu có. Lúc Cổ Tiểu Ma đang điên cuồng suy nghĩ về bữa tồi, Mạc Khinh Viễn lại nói: "Xin người dẫn chúng ta đến chuồng gà xemmột chút."
Càng tiếp cận chuồng gà, yêu khí càng nặng hơn. Tác Oanh ngại bẩn không đi vào trong, Cổ Tiểu Ma lại có chút hăng hái dạo quanh một vòng, hào hứng chỉ vào một con gà mái mập nhất, nói: "Buổi tối chúng ta..."
Vương lão hán hốt hoảng vội nói: "Không được không được, hiện tại những con gà này đều là tổ tông rồi, không thể đụng vào."
"Vậy sao." Cổ Tiểu Ma tiếc nuối lắc đầu, chợt thấy con gà mái mà nàng chỉ khẽ kêu thầmhai tiếng, sau đó toàn bộ gà đều kêu lên, hơn nữa còn dùng cách thức vừa oanh tạc lên người nàng, vừa mổ nàng đến mức phải hoảng hốt chạy bừa ra khỏi chuồng gà.
Hai cọng lông gà cắmtrên đầu Cổ Tiểu Ma, vừa lau phân gà trên mặt vừa tức giận nói: "Làmphản rồi, hômnay bà đây phải hầmngươi!"
Tác Oanh ở bên cạnh lại thấy buồn cười, thầmnghĩ sư tỷ cái gì cũng tốt, nhưng chỉ cần liên quan đến ăn uống, khó tránh khỏi việc mất lý trí một chút. Bạn đang đọc truyện Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm được tải miễn phí tại t.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.
Chương 5
Mạc Khinh Viễn khẽ quát một tiếng: "Làmcàn.", thấy Cổ Tiểu Ma đã ngoan ngoãn hơn, mới nhíu mày lại hỏi Vương lão hán: "Đại bá, nghe nói việc này xảy ra sau khi người trở về từ trên núi, nói đúng ra là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt của Vương lão hán ngưng lại, thật lâu sau mới ngập ngừng nói: "Đó... Cũng không có gì, chỉ là đi thămbằng hữu, nhà hắn làmnghề săn bán, lúc ta sắp đi thì bắt hai con gà rừng đưa cho ta..."
Tác Oanh và Cổ Tiểu Ma hiểu ra. Nếu như nói tuổi thọ gà nhà ngắn khó có thể đắc đạo, nhưng gà rừng thì không giống vậy rồi. Nếu gặp phải một con gà rừng sống sâu trong rừng tậm, nói không chừng đó chính là một con gà rừng tinh có ngàn nămđạo hạnh.
"Đại bá, có thể đưa chúng ta đi xemcon gà rừng kia không?"
Vương lão hán đáp lại, mang theo ba người vào phòng bếp, chỉ vào một cái lồng sắt được mở ra trên mặt đất, bên trong còn có.... Ba người đều hoá đá rồi.
Mạc Khinh Viễn không hổ danh là đại sư huynh cũng là người đầu tiên phản ứng kịp: "Đại bá, ai nói với người đây là gà rừng vậy?" "Là nhà họ Lý làmnghề săn bắn đấy, ta còn chưa thấy qua con gà rừng nào đẹp như vậy nha..."
Cổ Tiểu Ma bình tĩnh nói: "Đây rõ ràng là một con công mà..."
Trong lồng chính là một con khổng tước đang hấp hối, lông cũng bị rụng tán loạn, vô cùng đáng thương. Có lẽ do cảmnhận được linh khí của tu tiên giả, con khổng tước bất an ngừa đầu, dùng sức vỗ cánh trong lồng.
"Không phải đã nói có hai con khổng tước sao?" Tác Oanh cảmthấy kì quái nói.
Vương lão hán nhỏ giọng nói: "Một con khác đã bỏ đi rồi... Ài, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không còn tâmtrạng nào để đi tìmcon gà rừng kia nữa.
"Là không tước." Cổ Tiểu Ma nghiêmtúc sửa lại cho đúng.
Mạc Khinh Viễn hơi trầmngâm, trong lòng đã có tính toán, cười nói: "Đại bá, người yên tâmtạmnghỉ đi, nếu như thuận lợi thì ngày mai sẽ không còn chuyện gì nữa rồi."
"Thật sao?" Vương lão hán vừa vui mừng lại vừa có chút nửa tin nửa ngờ, lại thấy Cổ Tiểu Ma ngầmmang vẻ bi thương mà nhìn mình chằmchằm, đã sợ đến mức vội vàng đến tiền viện đi đốc thúc cơmchiều rồi.
Bữa tiệc này ăn rất no, chỉ có một người Cổ Tiểu Ma là mất hứng.
Tuy nói trên bàn không có thịt gà, nhưng ít nhất vẫn còn có một chút thịt heo, trâu bỏ. Nhưng vì sao Cổ Tiểu Ma vẫn mất hứng, đáp án rõ ràng là trong
mỗi loại thức ăn đều có nấm.
Ôi, nấm, bẩn bẩn, khiến lòng người chán ghét, ăn vào lại khiến cho người ta tan vỡ. Đương nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn trong cách giải thích của Cổ Tiểu Ma, căn bản không có quan hệ gì với một cây nấmnhư mình.
Cái nhà này thích ăn nấmnhư vậy, đúng là đáng bị yêu quái quấn lấy mà... Cổ Tiểu Ma vô cùng tiêu điều ngồi xổmtrước chuồng gà ở phía sau, gió đêm thổi qua cuốn thêmhương vị cứt gà phả vào mặt, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
Thời tiết đã sắp thay đổi.
Màn đêmvốn đang yên lặng bỗng chốc cuồng phong lại nổi lên cuồn cuộn, giống như biểu hiện cho thứ gì đó đang rộn rạo trong bóng đêm.
Đương nhiên, trong mắt tu tiên giả, cơn gió này có lẽ không phải là tự nhiên. Ít nhất là đối với Cổ Tiểu Ma vô cùng mẫn cảmvới phương diện này, ngầm cảmthấy yêu khí quá nặng, tuy đối phương là một con khổng tước tinh, nhưng từ xưa khổng tước và đại bàng chính là hai loài thú ăn thịt người hung ác nhất, thật sự cũng không phải là chuyện trẻ con.
Nhưng, cho dù nàng có mười phần tinh lực thì thời gian chịu đựng mùi cứt gà rồi nhìn chằmchằmvào chuồng gà cũng có hạn. Giờ Tý đã qua, đầu nàng cũng đã liên tục rơi vào trong hỗn độn, ngay cả cọng lông gà kỳ quái đang thưởng thức ở trong tay cũng đã cắmvào trong mũi.
Thật lâu sau, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: "Này, ngươi làmgì vậy?"
Giọng nói này nói thô không thô, nói nhẹ thì không nhẹ, nghe vào lại có chút chói tai. Cổ Tiểu Ma mang theo cái đầu choáng váng nói: "Trông chừng..."
"Trông chừng?" Giọng nói kia có phần sửng sốt, lập tức tiếng cười khàn đục lại vang lên. Tiếng cười khiến người khác mất hồn này khiến Cổ Tiểu Ma giật mình, có chút thanh tỉnh, chỉ nghe thấy một tiếng "Phá" ở phía xa, một đốmlửa nổ ra trên không trung.
Cổ Tiểu Ma xanh mặt nhảy lên, nhổ cái lông chimtrong lỗ mũi ra, quát umlên: "Yêu quái sao? Thế nào rồi."
Đột nhiên gió ngừng lại, chuồng gà vẫn là chuồng gà kia, mấy con gà trong chuồng gà kia vẫn là những con gà trong chuồng gà kia, Mạc Khinh Viễn toàn thân bạch y tuấn tú đứng ở phía trước, Tác Oanh đứng bên cạnh hắn.
... Ơ, cái tên xanh loè loẹt trước mặt mình là ai vậy? "Má ơi! Có yêu quái!
Trong nháy mắt, người nào đó lấy khí thể khí thế sét đánh không kịp bưng tai lui vào trong góc cuộn thành một cục, làmtổ ở nơi đó mà lạnh run.
Được rồi, cho dù nàng sợ nàng có muốn bảo vệ tính mạng của mình mà trốn vào trong góc dưới tình hình như thế này, hắc tuyến trên đầu Mạc Khinh Viễn vẫn đang kéo xuống. Nhưng rất nhanh hắn đã hắng giọng một cái, trong đôi mắt tuấn tú kia tràn ngập ý lạnh: "Khổng tước sao?
Namtử mặc y phục xanh loè loẹt kia ngẩng đầu, sức quyến rũ bay tứ tung. Hắn lườm Cổ Tiểu Ma bên cạnh một cái, khẽ mỉmcười: "Tu tiên giả?"
Giọng nói khàn đục, không hề tương xứng với dung mạo quyến rũ của hắn. Đều nói khổng tước đẹp, nhưng giọng lại chói tai khó nghe, chỉ sợ là sự thật. Mạc Khinh Viễn nhíu mày, tuy có thể khẳng định nhất định chuyện trên trấn có liên quan tới con khổng tước này, nhưng trên người con yêu quái này lại không hề có một chút ma khí, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
"Đã là yêu tu tiên, sao vẫn còn làmnhững chuyện làmhại nhân gian này?" Mạc Khinh Viễn cũng đã hiểu rõ, giọng nói càng lúc càng lạnh hơn. Con khổng tước xinh đẹp kia chỉnh tóc của mình, cười nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta làmhại nhân gian vậy?"
Mạc Khinh Viễn sững sờ một chút, Tác Oanh lại dịu dàng nói: "Sát sinh còn không phải là tội nghiệt sao?"
Khổng tước tinh cười lạnh một tiếng: "Mấy tên nhóc không hiểu biết, chỉ cho là với vài lá bùa cũng có thể tới đây mà quản gia gia sao..."
Phái Thiên Diễn chính là một chính phải tu tiên ở Trung Nguyên, thanh danh lan xa. Tuy nói Mạc Khinh Viễn không phải được sống trong an nhàn sung sướng, nhưng cũng là lớn lên trong lời khen ngợi của kẻ khác, không khỏi có chút tâmcao khí ngạo. Tác Oanh nghe được trong lòng lại nói thầmkhông tốt, lén cầmmột thần phù trong tay, thừa dịp khổng tước tinh không chú ý mà quát một tiếng xông tới.
Mạc Khinh Viễn không kịp ngăn cản, cả kinh gọi: "Tác Oanh Tác Oanh!"
Cổ Tiểu Ma đã run đủ ngẩng đầu lên, nghe được một tiếng "Tác Oanh Tác Oanh này!, con khổng tước đối diện bắt chéo tay sau lưng không biết đã làm phép gì, đầu vừa nóng lên đã lăn ra khỏi chỗ, che trước người Tác Oanh.
"Ầm!"
Sau khi một tiếng nổ động trời vang lên, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh bị một luồng khí vĩ đại cuốn ra ngoài, bay thẳng vào chuồng gà, lăn mấy vòng đến mức cả người toàn là lông và cứt gà, may mà thân thể hai người cũng không có gì, chỉ trầy xước một chút da, vẫn chưa bị thương.
Mạc Khinh Viễn giận dữ, lại càng bắt đầu tạo pháp trận nhanh hơn, trong không trung như đang có một sợi dây thừng vô hình quấn lên trên người khổng
tước, dần cuốn chặt lấy hắn. Lúc này khổng tước tinh đã có chút kinh ngạc, mỉmcười nói: "Không thể tưởng tượng được ngươi lại luyện được thuật trói thần này, tuổi còn trẻ như ngươi, coi như cũng không tệ..."
Mặc dù hắn kinh ngạc, nhưng cũng không hề hoảng hốt, vươn tay trái lên, miệng niệmthần chú, mắt thấy sẽ sắp tung ra một yêu pháp lợi hại gì đó. "Ác ác, ác ác ác ác..."
Khổng tước tinh biến sắc, quay về phía Cổ Tiểu Ma gọi một tiếng: "Tiểu Hoa!"
Tiểu Hoa? Cổ Tiểu Ma biến sắc, lúc này mới cảmthấy có thứ gì đó đang cựa quậy dưới nách, vừa cúi đầu đã thấy là con gà mái béo nhất lúc ban ngày.
Gà mái thiếu chút nữa đã bị đè bẹp đang âmthầmgào thét. Cổ Tiểu Ma đảo mắt, bất chợt tay trái bóp cổ con gà mái, chỉ cần hơi dùng lực, con gà mái này sẽ đi đời nhà ma ngay lập tức.
Mạc Khinh Viễn đã rút trường kiếmra chỉ đợi khổng tước tinh sơ hở sẽ ra tay ngay. Nào biết được đột nhiên khổng tước tinh lại nhìn về phía chuồng gà, hét to bằng chất giọng khản đục của hắn: "Đừng làm Tiểu Hoa bị thương!"
...
Cổ Tiểu Ma nở một nụ cười vô cùng dữ tợn như bao kẻ xấu uy hiếp người khác: "Ta cảnh báo ngươi nha, ngươi còn làmgì nữa, ta sẽ cho con gà mái xinh đẹp này gặp Phật tổ..."
Giọng của khổng tước tinh đã trở nên run rẩy: "Ta sẽ nghe theo ngươi hết, đừng làmnó bị thương... Chuyện trong thôn này vốn không phải là do ta làm... Phàmnhân các ngươi bắt ta tới đây hành hạ mọi cách thì thôi..." Hắn vừa nói xong đã chực khóc lã chã: "Vì sao Tiểu Hoa nó không hề làmgì, sao các người phải làmnó bị thương..."
Kiếmcủa Mạc Khinh Viễn dừng lại giữa không trung còn Tác Oanh đã hoàn toàn sững sờ.
Chỉ có Cổ Tiểu Ma đầu đầy hắc tuyến nói: "Nói thì nói đi, ngươi khóc cái gì, lớn to đầu như vậy còn không biết xấu hổ à..."
"Ngươi cho rằng người ta muốn khóc à..." Khổng tước tinh nức nở đến mức lời còn không rõ: "Ta vốn là khổng tước linh yêu đắc đạo của Nam Sơn, lại cứ... bị tên thợ săn kia nhổ mất một cọng lông đuôi, không có cách nào thoát thân, đành phải đến cái thôn này, nghe nói vận mệnh của mấy con gà ở đây rất thảmnên mới giúp chúng một chút thôi..."
"Vạn vật trên thế gian đều có số mệnh." Mạc Khinh Viễn thu kiếmvào cỏ: "Đời này đau khổ, khi luân hồi sẽ có phúc."
Tác Oanh và Cổ Tiểu Ma phụ hoạ gật đâu một cái, cuối cùng vừa không chú ý, Tiểu Hoa lại kêu lên mấy tiếng, thiếu chút nữa đã khiến tên khổng tước tinh kia kích động đến mức quỳ xuống mong khai ân.
Con gà mái này có quan hệ gì với ngươi?" Cổ Tiểu Ma đứng lên khỏi mặt đất, hoà nhã tuỳ ý hỏi.
"Ồ, ngươi hỏi Tiểu Hoa à?" Gương mặt đầy phấn nước của tên không tước tinh đỏ lên: "Nó... Ta... Ta với nó..."
...
"Ngươi là khổng tước mỹ lệ, còn nó chỉ là một con gà bình thường..." Tác Oanh nhịn không được mà nói thầm.
"Vậy thì thế nào, Tiểu Hoa là đặc biệt nhất, ngươi nhìn cái mào gà màu lửa hồng của nó đi, lông sáng mềm, nhất là cặp mắt sáng ngời trong suốt kia... Thậmchí là mấy cọng lông tạp không chỉnh tề kia, đều có thể tản ra một loại sức quyến rũ sâu sắc hấp dẫn ta..."
Ba người há to miệng, một lúc lâu cũng không khép lại được.
Vừa xuống núi đã gặp ngay chuyện vượt qua cả ranh giới chủng tộc cùng... Tuổi tác trong truyền thuyết. Trời ơi, dưới núi toàn là nơi thần kỳ, bọn họ vẫn nên về núi thật nhanh là tốt nhất.
Cổ Tiểu Ma cẩn thận đánh giá Tiểu Hoa một chút, ngoại trừ cảmthấy nó vô cùng làmnàng có cảmgiác muốn xơi tái ra, đúng là không phát hiện ra chỗ kỳ diệu nào khác. Ba người một yêu vừa mới giương cung bạt kiếmgiờ phút này lại vô cùng hài hoà, đột nhiên Mạc Khinh Viễn nhớ tới việc gì: "Thôn này yêu khí tràn ngập, ngươi lại nói không phải do ngươi làm..."
Khổng tước tinh ngẩn ra, đột nhiên vỗ đầu một cái: "A, suýt nữa ta quên, trên thôn này còn có kẻ lớn hơn nữa..."
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên trong chuồng gà đã vang lên tiếng kêu to. Mấy chuồng gà của mấy nhà khác cách đó không xa cũng bắt đầu không yên, toàn bộ gà trong thôn đều kêu lên, đây đúng là khoảnh khác quấy nhiễu dân.
Cổ Tiểu Ma còn muốn dẫn đầu đi dò xét xemchuyện gì đang xảy ra đã bị khổng tước tinh xách đi như một con gà, không chút nhẹ nhàng némvào trong lòng Mạc Khinh Viễn. Sắc mặt của hắn đại biến, mấy người có bên cạnh đều đã bắt đầu cảnh giác, không ai chú ý đến Cổ Tiểu Ma đang lặng lẽ đỏ mặt. Đột nhiên yêu khí đầy trời bắn ra từ trong chuồng gà, còn mang theo một chút ma khí ngầm, khổng tước tinh đan ba ngón tay bên phải lại, một tầng kết giới trong suốt đã bao mấy người lại.
"Chămsóc Tiểu Hoa thay ta!"
Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp phản ứng, con gà mái kia đã vui vẻ chui vào trong lòng nàng. Trong phút chốc tên khổng tước tinh kia như đã thay đổi... À, là thay đổi thành dáng vẻ lẳng lơ như lúc nãy, treo một nụ cười nhạt trên mặt, tay phải nhẹ nhàng đặt sau người thâmđề phòng.
Đột nhiên mọi người lại nghe thấy mấy tiếng kêu thê lương, yêu khí đại thịnh. Mạc Khinh Viễn biến sắc, cái mùi này... Ngay từ đầu bọn họ đã trách lầm khổng tước tinh rồi.
Các loại yêu quái trên thế gian, nói chung loại có thể để lại mùi, chỉ có hồ tinh và chồn tinh. Mặc dù đã được ngăn cách bởi tần kết giới này nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi của con yêu quái đang đi ra khỏi chuồng gà kia, toàn thân đều là mùi hôi ngai ngái. Cổ Tiểu Ma ôm Tiểu Hoa, mặt một người một gà đều đã ép lên mặt kết giới, mở to mắt muốn nhìn thử rốt cuộc thứ này là gì. Tác Oanh nhìn thấy con chồn tinh kia, sợ đến mức lui về phía sau một bước, Mạc Khinh Viễn nắmchặt tay nàng.
Con chồn này đứng trước khổng tước tinh, ngay lập tức đã làmnền cho tên khổng tước cao quý mỹ lệ.
Con chimtrụi lông nhà ngươi, còn ở nơi này xen vào việc của người khác sao?" Khoé miệng của sinh vật to lớn này vẫn còn chảy máu gà, hai cái răng nanh hung tợn thò ra trước mũi, đồng tử màu đỏ nheo lại thành đường thẳng, bộ lông không đều nhau bị dính thành một cục. Mặc dù là yêu, nhưng Cổ Tiểu Ma vẫn không nhịn được mà muốn phê bình thói quen vệ sinh của nó.
"Chỉ là con súc sinh mới có được hình người mà cũng dámgiương oai trước mặt gia gia ngươi sao?" Khổng tước tinh đưa lưng về phía bọn họ, nhưng mọi người lại thấy cánh tay phải phía sau lưng lại hiện lên sắc xanh, móng tay sắc nhọn từ từ dài ra, cả người đều đã nhuốmmột tầng sáng màu lục.
Con chồn tinh kia cũng không dám chần chừ, cả người đềucong lại, lông vàng dựng đứng, thầm gầm nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com