Chương 23: Trương Mặc Thành sửa sai.
Chương 23:
Cô được hai cảnh sát đưa đi. Ánh mắt cô vẫn hướng về anh.
Gia Bảo trốn tránh ánh mắt đấy. Anh không dám nhìn cô. Anh sợ khi anh nhìn rồi lại không nỡ.
Ông bà Kiều gia nhìn cô gái đó được đưa đi như bị cắt đi từng đường gân mạch máu của mình, vẫn còn ngỡ rằng Hana mới là con gái họ. Họ hoang mang không biết đâu là thật giả.
Thật không ngờ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện.
Đêm đó, Thanh Thanh ngất đi rồi bị sốt. Trong cơn mê man, cô luôn lẩm bẩm :
- Tiểu Hy... Hy Hy....
Rồi lại giật mình. Trần Thiên Phong đau lòng, cả đêm không dám chợp mắt vì sợ cô thức giấc không có ai ở bên, lo cho cô.
Đêm nay là một đêm mất ngủ kinh hoàng nhất của Đường Gia Bảo.
Anh ăn năn, dằn vặt không tài nào ngủ được.
Lí trí anh mách bảo : tại cô ta mà buổi đính hôn bị hoãn lại. Cô ta còn định hãm hại Tử Hy, mạo nhận cô ấy. Nhưng trái tim phản chủ của anh không ngừng đập nhanh hơn bởi hình ảnh cô gái lúc đó.
Đôi mắt cô lúc đó như đang trách móc anh.
Anh tan nát cõi lòng. Cớ sao lại đau vì một người có ý xấu hại mình cơ chứ?
Hana nằm trong lòng anh, ngủ ngon giấc. Đến khi cô ngủ say, anh nhẹ nhàng kéo tay cô ra rồi vào phòng làm việc.
Anh lôi ra một chai rượu Chivas. Anh uống, uống để quên đi hình bóng cô gái đó trong tâm trí anh. Uống để không còn đau lòng.
Nhưng càng uống, anh càng đau, càng tỉnh, càng nhớ cô nhiều hơn.
Trong đêm tối, anh có ý định muốn cứu cô. Nhưng...
- Bảo Bảo...
Hana gọi anh, anh giật mình lau đi giọt rượu vương trên môi. Anh về phòng ngủ. Nhưng anh không ôm cô mà nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, tay phải vắt lên trán, tay trái đặt trên bụng.
Anh bị sao thế này?
...
- Bảo Bảo, cứu em...
- Tử Hy, em sao vậy?
- Bảo, ở đây lạnh lắm!!
- được, anh đưa em về nhà!
- không, anh bỏ em rồi, anh đâu nhận ra em...
- không, anh không bỏ em. Mãi mãi không bỏ.
Anh nói xong, Tiểu Hy biến mất, anh chạy khắp nơi tìm cô.
Xung quanh anh là tiếng nói vang vọng của cô, là hình ảnh cô gái đang khóc. Đó là Tiểu Hy bảo bối của anh:
- Bảo, anh hết thương em phải không?
...
- tại sao anh đối tàn nhẫn với em?
...
- sao anh lại bỏ em...
...
Anh ôm đầu hét:
- KHÔNG!
Rồi anh giật mình dậy. Thì ra là một cơn ác mộng.
Trên trán anh ướt đẫm mồ hôi, anh đưa tay lên lau rồi nhìn Tử Hy đang ngủ bên cạnh.
Cái cảm giác Tiểu Hy bên cạnh anh mang lại cảm giác quen thuộc không bằng cô gái tối nay.
Tại sao lại thế?
Rõ ràng cô ta không phải Kiều Tử Hy nhưng sao lại cho anh cái cảm giác chân thực đến vây? Cảm giác nhớ nhung, ấm áp thân quen đến vậy?
Chả lẽ anh đã sai?
Anh lắc đầu: " không, mình không sai! Đừng nghĩ nhiều vì cô ta mà làm tổn thương Tử Hy! "
Chẳng qua là một chiếc nhẫn thôi, nó lại khiến anh hồ đồ đến hận tận xương tủy!
Anh ra phòng khách, ngồi trên ghế sofa, ray thái dương .
Cơn đau đầu của anh tái phát. Anh nghĩ là đau đầu bình thường nên bữa đó anh kêu trợ lý Kim mua thuốc đau đầu giùm anh nhưng không có tác dụng gì cả.
Đau quá, anh gục luôn ở ghế sofa nằm ngủ!
Suốt mấy ngày nay, Gia Bảo mất ăn mất ngủ.
Trong tâm trí anh, lúc nào cũng là cô gái ngồi trên sàn, hai hàng nước mắt rơi. Nửa câu không oán trách, đôi mắt đầy bi thương, không còn tinh nghịch.
Anh rất đau khi nhớ đến ai đó.
Anh muốn đến thăm nhưng bị lí trí ngăn cản.
Cái cảm giác tội lỗi này, sao cứ bám theo anh hoài là sao?
Anh càng muốn thoát, thì càng bị cuốn vào vòng xoáy đó.
Hana thấy trong người mấy hôm nay không khỏe, cứ động đến đồ ăn là nôn sạch.
Hôm nay, cô đi khám bác sĩ.
Kết quả thật bất ngờ. Cô có thai! Gần một tháng rồi!
Ha! Cô đừng nói là con của Đường Gia Bảo nhá!
Đúng, không phải con của Gia Bảo, là con của cái tên đầu trâu mặt ngựa bụng phệ đêm đó quan hệ cùng cô.
Đêm đó, vì muộn nên Hana vội vàng về nhà chưa kịp mua thuốc tránh thai nên có con là phải. Nhưng cô cũng tự tạo ra mối quan hệ đêm đó với Gia Bảo.
Nên cô sẽ biến đứa bé này là con của anh.
Cô ta thật gian xảo, độc ác.
Cô ta còn đang nghĩ, nếu bị phát hiện cô sẽ lấy cớ có thai để ở lại đây, chắc chắn, họ cũng cho con cô không ít tài sản nhỉ? Cô ta cười đắc thắng, cầm tờ giấy siêu âm cất vào tủ.
Mấy ngày nay, dù bận công việc nhưng Trương Mặc Thành vẫn không ngừng nhớ về Tử Hy.
Anh tự hỏi:" liệu Tử Hy giờ đang hạnh phúc không? "
Anh nhớ lại hôm chuẩn bị đi anh đã nói với cô tất cả.
- Tử Hy, anh xin lỗi vì đã làm những điều này với em. Anh cũng không mong em tha thứ. Bây giờ, em hãy chạy đến đó, giành lại hạnh phúc của mình đi. Anh tin em làm được.
- Thành Thành, cảm ơn anh đã nói sự thật cho em, em không trách anh đâu.
Hai người ôm lấy nhau. Cái ôm đầy yêu thương, ấm áp. Anh không muốn sự ích kỉ của mình mà tổn thương cô nhiều thêm nữa.
Anh buông tay rồi!
Anh muốn cô được hạnh phúc. Cô hạnh phúc là anh vui rồi cho dù người con trai đó không phải anh! Anh không hề hối hận khi nói sự thật cho cô.
Chỉ có thế, cô mới vui vẻ. "
Mặc Thành ngửa đầu ra thành ghế, anh nhìn trần nhà.
Trong lòng anh thật trống trải, cô đơn.
Giá mà, Tử Hy yêu anh...thì anh hạnh phúc biết bao!
Anh nhận ra, suốt thời gian qua, dù bên anh, nhưng trái tim Tiểu Hy luôn ở cạnh Đường Gia Bảo. Anh giữ lại thể xác thì có tích sự gì cơ chứ?
Nên anh mới quyết định buông tay...
Mặc Thành ngồi uống ly cocktail.
Ngày mai, anh phải đối đầu với đối thủ đáng gờm, hắn không thua kém gì anh đó là Tô Thạch Khả.
Tại nhà giam giữ Tử Hy.
Mùa đông thật lạnh. Tuyết cũng đã rơi.
Nơi đây thật buốt giá.
Nhưng đâu lạnh bằng trái tim cô.
Có ba mẹ mà không thể nhận.
Có người yêu mà không được thương.
Cô đã mất tất cả sau tối đó.
Tại sao ông trời lại bất công với cô đến vậy?
Cô đã làm gì sai để nhận lấy đau thương này?
Cô hận Đường Gia Bảo vì yêu mà mù quáng.
Hận anh bao nhiêu thì lại hận chính bản thân mình bấy nhiêu.
Cô rất nhớ anh cho dù đang rất giận anh.
Cô cứ nghĩ, xa nhau như vậy là đủ rồi, ai ngờ, mọi chuyện xảy ra ngoài trí tưởng tượng của cô.
Là cô sai hay số mệnh muốn trêu đùa với cô?
Nước mắt cô không ngừng rơi.
Cô nằm co ro trong góc phòng ít sáng.
Thật sự, rất bi kịch!
Đường Gia Bảo cứ bị ám ảnh bởi cô gái đêm đó!
Gần hai tuần nay, anh rất mệt mỏi!
Chưa bao giờ anh áp lực như lần này.
Dương Thanh Thanh, sau vụ đó bị sốt mấy ngày liền nên Trần Thiên Phong đã không cho cô đi thăm Tử Hy.
Thanh nhận ra, đó là Tử Hy thật bởi ánh mắt cứng đầu, tính cách bướng bỉnh đó chỉ có thể là của con bạn cô mà thôi. Tiểu Thanh nì nài Phong:
- Phong, cô gái bữa đó mới là Tiểu Hy, anh hãy tin em đi. Anh hãy nói cho anh Jun biết đi. Không! Em phải đến thăm nó!
Cô vùng khỏi lòng Thiên Phong, bước xuống giường chưa được ba bước thì té nhào xuống sàn.
Thanh cảm thấy mình thật tồi! Đứng còn không đứng được thì định làm gì hả? Cô bạn của cô sẽ ra sao? Cô gục mặt vào ngực Thiên Phong khóc rồi thiếp đi.
Khi thấy cô đã ngủ say, Phong mới ra ban công bấm điện thoại gọi cho Gia Bảo :
- Bảo, cậu nghe tôi này, cô gái bữa đó cậu cho người lôi đi vào nhà giam mới chính là Tử Hy. Thanh Thanh đã nói với tôi vậy. Tôi không biết Thanh và cô ấy chơi với nhau ra sao, thân với nhau cỡ nào. Nhưng tôi tin, trực giác phụ nữ luôn đúng.
Nghe vậy, Gia Bảo càng giận cô gái đó, trong lòng lại càng đau. Chính cô ta bữa đó còn mạnh miệng xúc phạm Tử Hy của anh cơ mà, sao có thể chứ? Sao cô ta lại được sự tin tưởng của Dương Thanh Thanh và Trần Thiên Phong chứ?
Còn Trần Thiên Phong, anh cũng chỉ muốn giúp đỡ thằng bạn mình phần nào, nhưng mục đích chính, là làm dịu tâm trạng của Dương Thanh Thanh.
Nhìn cô như vậy, anh không an tâm chút nào!
Trương Mặc Thành, mấy ngày nay anh bận tối mắt tối mũi. Anh đã có một trận chiến sinh tồn với Khả Thạch.
Anh đang bị thương ở bả vai bên trái do phát súng của hắn bắn.
Giờ, viên đạn đã được lấy ra nhưng vẫn còn rất đau.
Suốt mấy ngày này, anh vẫn luôn quan tâm đến mật thám ở bên phía Tử Hy gửi đến.
Tên mật thám đó, đã được Hàn Lãnh yêu cầu khoan hãy nói chuyện của Kiều tiểu thư cho anh biết vì sợ anh lo lắng với lại anh còn đang bận công việc bên này. Mặc Thành gọi Hàn Lãnh lên:
- Lãnh, Tiểu Hy mấy ngày nay thế nào rồi?
- thưa chủ nhân, cô ấy vẫn thế!
- có thật như cậu nói?
Chột dạ, Lãnh đành khai. Anh quỳ gối:
- xin lỗi vì đã giấu ngài, thật ra... Kiều tiểu thư...
- nói!
Giọng nam tính, đầy uy lực làm lạnh sống lưng, khiến Hàn Lãnh đổ mồ hôi hột.
- cô ấy bị...bị Đường Gia Bảo hiểu lầm, giờ đang bị giam ở nhà giam rồi ạ!
Không kìm nén được sự tức giận, anh hất hết mọi thứ trên bàn:
- bao lâu rồi? Từ bao giờ cậu không coi tôi là chủ nhân nữa sao?
- vào...vào hôm người sang đây ạ!
Thật sự, nếu biết có ngày hôm nay, dù có để Tử Hy đau khổ thì anh cũng chẳng muốn nói sự thật. Anh thà ích kỉ giữ cô bên cạnh còn hơn là để cô tiếp tục chịu khổ!
Anh đạp đổ chiếc bàn:
- chuẩn bị máy bay, bay gấp qua đó cho tôi! Xong chuyện, tôi sẽ xử phạt cậu sau...
- dạ chủ nhân...
Mặc Thành bất chấp dù đang bị thương, một mực đòi về nước. Hàn Lãnh biết, chỉ có một người mới đáng để lão đại của chúng làm vậy. Hàn Lãnh lo cho sức khỏe của anh, nhưng vẫn phụng tùng mệnh lệnh.
Anh ta kêu thêm cả một bác sĩ hạng A ở đây. Hắn tên Julie, bạn khá thân với anh.
Trên máy bay, Mặc Thành không ngừng sốt ruột. Anh có kêu tên phi công lái nhanh nhất có thể nhưng vẫn phải đảm bảo an toàn. Trong đêm khuya, chiếc máy bay tư nhân do một kẻ dở hơi đang phát khùng vì ai đó đi thật nhanh. Chả mấy chốc mà tới nơi.
6h sáng...
Cái lạnh mùa đông thật phiền phức, khó có ai thức giấc đúng giờ.
Đường Gia Bảo sẽ tổ chức lại buổi đính hôn vào dịp khác, khi cuộc sống ổn định lại.
Không biết phải diễn tả tâm trạng của anh sao nhỉ?
Vui có nhưng buồn thì nhiều hơn.
Anh nhận ra, từ khi cô gái giả mạo đó xuất hiện khiến tâm trí anh như điên loạn.
Ting...
Một tin nhắn.
Là tin nhắn từ một số lạ với nội dung :
10h tối nay, tại Royal bar, đến gặp tôi. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói! Nếu không đi, thì cả đời này, cậu sẽ phải hối hận!
Một tin nhắn vô cùng hệ trọng. Anh cảm tưởng như người này bị nhầm lẫn nhưng không hề. Anh gọi lại cho chắc chắn nhưng nhận lại tiếng " tút...tút... " dài thê lương.
Khi đặt chân xuống sân bay, việc đầu tiên Trương Mặc Thành làm đó chính là đến nơi giam giữ Tiểu Hy.
Cớ sao đời thật trớ trêu, sao không đem tình cảm của người con gái đó ban cho anh cơ chứ?
Anh cười chua chát, nhìn người con gái nằm trong góc tối căn phòng giam, bộ quần áo mỏng manh, xơ xác đang co rúm lại vì lạnh.
Tim anh đau thắt lại. Anh hận chính bản thân mình!
Nếu không vì anh muốn có được cô thì Tử Hy bé bỏng của anh, đâu phải chịu những đắng cay này.
Anh không dám lại gần cô, chỉ đứng từ xa. Anh rất muốn bảo hộ để cho cô ra ngoài, nhưng mà, người đó là Đường Gia Bảo thì hơn.
Bởi anh đâu xứng?
Anh làm tổn thương cô quá nhiều rồi!
Trương Mặc Thành quyết định sửa chữa sai lầm này!
Kiều Tử Hy, em nợ anh tình cảm, nỗi đau mà anh mang lại, sao có thể bù đắp? Anh lại nợ thêm em nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com