Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3: Công Viên Lãng Mạn

"Trời hôm nay mây trắng nắng trong,
Mà sao lòng vẫn nặng trĩu nỗi buồn.
Người bên đấy có nhớ bên này,
Em nơi này vẫn ngày nhớ đêm mong.
Đã qua bao ngày tháng chờ mong,
Sẽ có ngày lại được gặp người xưa."

...

- Chị Yến! Chị đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy? - Nhi gõ nhẹ xuống bàn rồi nói.

- Ủa, em vào sao không gõ cửa?

- Em đứng ngoài gọi cửa mãi mà không thấy ai trả lời liền mở cửa vào luôn. Này, có phải chị đang nhớ ai đó không?

- Làm gì có, em tào lao quá.

- Nhìn mặt chị là em đoán ra được rồi, khỏi dấu.

- Thôi đi cô, cái gì cô chả nói được. Mà em tìm chị có chuyện gì không?

- À, có một số hồ sơ em cần chị xem qua và đóng dấu cho em.

- Được rồi, em cứ để đó đi lát chị xem.

- Vâng. À mà chị ơi?

- Sao em?

- Cũng chẳng còn bao lâu là tới tết và cũng chẳng còn bao lâu là hoàn thành dự án rồi, cũng sắp phải về lại Việt Nam. Ừm...

- Có chuyện gì cần nhờ thì em cứ nói, giúp được chị sẽ giúp.

- Vâng, thật không dấu gì chị là em có chuyện gia đình phải về quê vài hôm. Em tính nghỉ sớm hơn dự định đó chị. Không biết như vậy có được không?

- Ừm, chị nghĩ... nếu vậy thì trong thời gian này em nên sắp xếp hết công việc đi. Nếu mà mọi thứ ổn thỏa hết thì em cứ nghỉ, còn nếu không thì chị không dám chắc đâu.

- Vâng, em sẽ ráng sắp xếp sớm. Cảm ơn chị.

- Không có gì.

- Vậy em xin phép đi làm việc.

- Ừm.

Nhi đi rồi, chị vẫn còn chưa hết buồn nhưng trong lòng cũng có chút nôm na vui mừng vì sắp được về nhà. Lại sắp được gặp ai đó, nỗi nhớ của cả hai cũng đang dần ngắn lại.

Muốn được về nhà sớm, chị phải làm việc thật nhanh. Chị quyết tâm hoàn thành công việc sớm hơn dự định để được về nhà.

Cầm trên tay tập tài liệu rồi ráng căng mắt ra đọc kĩ từng chi tiết một mặc dù rất buồn ngủ. Do suy nghĩ nhiều nên dạo này chị hay bị mất ngủ.

...

6 A.M - 14/02/20XX.

Sân bay Tân Sơn Nhất - Việt Nam.

Chị bước ra từ cửa sân bay và dòm ngó xung quanh để tìm kiếm một ai đó rồi lại nhìn đồng hồ.

- Chắc là anh ấy chưa tới.

Chị thở dài, kéo theo vali bước đi một mạch ra ngoài góc đường lộ để đón taxi về nhà. Chị chỉ vừa mới bước lại gần một chiếc taxi gần đó, chưa kịp mở lời gọi thì anh đã xuất hiện bất thình lình trước mặt chị. Trên tay anh là một bó hoa hồng đỏ và kèm theo đó là một hộp quà. Chị bất ngờ reo lên:

- Anh Phúc.

- Chào mừng em trở về. - anh đưa bó hoa hồng về phía chị, và cả cái hộp quà đó nữa.

Chị vô cùng vui, chẳng biết nói gì. Miệng cười rạng rỡ rồi ôm lấy anh vào lòng giữa chốn đông người. Mọi người xung quanh đều nhìn họ với một ánh mắt hạnh phúc.

Nhưng khổ một cái là vừa dứt khỏi cái ôm thì đám fan không biết từ đâu ùa tới. Cả hai vội vã xách đồ chạy thụt mạng ra xe. Thế này thì ngày mai thể nào chuyện tình cũng được lên báo thôi. Nổi trội quá rồi còn gì.

...

Tối hôm ấy là một buổi tối hạnh phúc. Cũng lâu lắm rồi cả hai mới đi chơi, cũng lâu lắm rồi mới có không gian riêng. Và một câu chuyện tình cứ thế xảy ra ở một góc công viên. Anh đã cất công chuẩn bị hết tất thảy mọi thứ chỉ để chờ chị về. Và một buổi tỏ tình đầy lãng mạn đã xảy ra.

- Woa. - chị khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh cầm trên tay cây đàn guitar, ngồi dưới một tán cây cổ thụ lớn và hát tặng chị ca khúc mà chị thích nhất. Xung quanh cây cổ thụ được trang bị rất nhiều đèn đủ loại màu sắc cùng với những sợi dây kim tuyến lấp lánh dưới ánh đèn. Chưa hết, trên đó còn có những sợi dây được nối lại với nhau, mà trên những sợi dây đó treo chi chít hình ảnh kỉ niệm của cả hai người.

Chị đang mải mê ngắn nghía những bức ảnh mà không biết bài hát đã hết từ khi nào. Rồi anh moi trong túi quần ra một hộp quà nhỏ màu đỏ và bước về phía chị.

- Thỏ bông. - cái tên thân thương mà anh vẫn hay gọi chị lúc còn ở Việt Nam.

Chị quay lại trước sự ngỡ ngàng. Anh quỳ xuống và mở nắp hộp quà, đưa hộp quà về phía chị rồi khẽ nói.

- Lần trước vì sự chậm trễ nên anh đã làm vụt mất em, còn lần này thì khác. - anh lúng túng - Làm vợ anh nhé!

Chị nhướn mày nhìn anh với vẻ nghi ngờ, trên mặt chị bây giờ là một khuôn mặt khác. Rồi anh khẽ nói tiếp:

- Em sẽ đồng ý chứ? - anh lo lắng cứ mãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị để dò xét cảm xúc. Khuôn mặt anh lúc lo lắng trông thật dễ thương đến buồn cười làm sao.

Chị bật cười một cách hạnh phúc rồi khẽ gật đầu. Anh đứng dậy, trao chiếc nhẫn đệnh mệnh vào ngón tay cho chị rồi ôm chị vào lòng. Ôi trông họ thật hạnh phúc làm sao. Mọi người có mặt ở gần đấy cũng như đi ngang qua đấy đều vỗ tay chúc mừng cho cặp đôi uyên ương này. Họ bàn tán khen ngợi đủ điều, trông họ cũng thật xứng đôi vừa lứa thật.

Không biết từ đâu các thành viên khác cũng xuất hiện, mọi thứ xung quanh ở buổi tỏ tình lãng mạn này trở nên nhộn nhịp hẳn ra.

- Hôn đi. - cả đám ùa vào hò hét vang cả một vùng làm cho mọi người càng lúc càng bu đông hơn, trong đó cũng có fan của cả nhóm.

Anh và chị nhìn nhau ngại ngùng. Vì bị ép nên anh đành hôn nhẹ lên trán của chị một cái để lấy lệ.

- Ồ... - vừa dứt cái hôn cả đám hú hét vang trời.

- Anh Phúc thật là có phúc lắm đấy. - Toki ghẹo.

- Chúc hai người sớm chia tay. À không, phải hạnh phúc chứ. - K.o bỗng hất lên một câu đùa.

- Lại sắp được ăn tiệc rồi. - Cody lại lên máu ăn.

- Phải được ăn sớm đấy, em hóng lắm rồi. - Lục Huy cũng nhảy vào.

- Anh Phúc. - Maru đặt tay lên vai anh trơ vẻ mặt buồn bã nói - Anh đi rồi em ở với ai, híc. - Maru giả bộ dụi dụi để lau nước mắt - Mà không sao đâu, một mình em chiếm lĩnh cái phòng đó em vui lắm. Anh dọn sớm thì càng tốt. - Maru lấy lại phong độ vuốt tóc nói.

- Cái thằng này, muốn chết hả. -anh giơ tay lên dọa.

- Thôi được rồi, chúng ta đi ăn thôi. Hôm nay ngày vui nên anh Phúc sẽ bao cả hội. - Cody đứng từ một phía cách đó không xa, nói vọng vào.

- Yeah! - cả đám hú hét lên rồi kéo cả hội đi, trong đó có chị.

- Ơ này. - anh cũng khá ngạc nhiên nhưng tụi nó đã lôi chị đi mất rồi giờ có đứng đây cũng thế thôi. Anh đành buồn bã bỏ tiền túi ra bao cả hội chầu hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com