Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

096 Tức giận vì bị hôn

Cổ Tuấn - Tô Đại Lận

Rạng sáng ngày hôm sau, Đại Lận mang theo đôi mắt gấu trúc đi thi, vừa mới ra đến cửa nhà trọ liền gặp phải Cổ Tuấn, không thèm để ý đến cậu ta, cô trực tiếp bước qua coi như không nhìn thấy.

Cổ Tuấn vẫn lẽo đẽo sau đuôi cô, giống như "tùy tùng" của nữ vương, trên tay cậu ta còn cầm bữa sáng nóng hổi, lải nhải mời Đại Lận ăn. Đúng lúc này phía sau cậu ta lại xuất hiện một đám "anh em chiến hữu" tầm 17, 18, 19 tuổi cũng đang đuổi theo cậu ta kêu "Lão đại, lão đại".

Đại Lận nhìn một màn "thế trận" ấy hoảng sợ không thôi, vội vàng ôm chặt lấy túi sách bay nhanh về phía trường thi.

Sau khi vào phòng thi, cô ngồi ở hàng thứ nhất, Cổ Tuấn ngồi ở hàng cuối cùng, khoảng cách này thật có chút xa. Nhưng tên Cổ Tuấn kia thế nhưng lại đuổi thí sinh ngồi bên cạnh cô đi, rồi tự mình ngồi thế vào vị trí đó, miệng không ngừng gọi "Darling."

Vì thế, toàn bộ thí sinh đi thi trong trường đều đồng loạt quay lại nhìn về phía hai người bọn họ.

Đại Lận không thể nhịn được nữa, hạ quyết tâm, cuối cùng nhìn Cổ Tuấn lạnh nhạt nói: "Cổ đại thiếu gia, giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Vì sao tôi phải ăn bữa sáng cậu mua! Vị trí của cậu ở trên kia, trở về, đừng có đi theo tôi nữa!" Cô nổi giận đùng đùng chỉ vào hàng ghế cuối cùng.

"Thế bữa sáng do tôi tự nấu phải làm sao đây?" Cổ Tuấn nâng bữa sáng trong tay lên, ủy khuất nói. Bữa sáng này là cậu ta tự mình đích thân làm ở nhà, dùng hộp giữ ấm để đựng cố ý mang đến cho cô. Cậu muốn chăm Đại Lận trắng trẻo mập mạp hơn.

"Tự mình ăn!" Đại Lận quát một tiếng, cúi đầu không muốn để ý đến cậu ta nữa, chuẩn bị đồ dùng học tập cho bài kiểm tra.

"A." Cổ Tuấn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

Đám bạn thi cùng phòng nhìn cậu ta chỉ trỏ, cười trộm không thôi, cậu ta liền trừng mắt liếc mọi người một cái hòng cảnh cáo cấm được cười, bằng không tôi sẽ cho anh em xử đẹp các người!

Vì thế đám người kia không dám cười nữa, cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cổ Ngạo thì đứng ngoài cửa thu hết một màn này vào đáy mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nhìn em trai mình.

Suốt cả ngày hôm qua anh đã lên lớp cho nó một khóa giáo dục toàn diện, nói đến đau cả miệng, nhưng tên tiểu tử thối kia càng ngày càng phản nghịch, sáng sớm đã thức dậy làm bữa sáng tình yêu của mình, vô cùng cao hứng chạy đến trường học muốn giao cho cô bạn gái nhỏ, hoàn toàn coi lời của anh như gió thoảng bên tai.

Bây giờ thì hay rồi, bị bạn gái nhỏ thẳng thừng cự tuyệt, thật mất mặt!

Cổ Ngạo bất đắc dĩ liếc mắt nhìn em trai mình một cái, ánh mắt lại dời đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận, tinh tế đánh giá một phen, muốn nhìn xem cô gái nhỏ này đến cùng là có điểm nào có thể hấp dẫn được đàn ông trưởng thành lại có thể mê hoặc được đám thanh niên trẻ.

Chỉ thấy cô gái đó có làm da trắng nõn, mái tóc dài được cột thành đuôi ngựa rất gọn gàng, để lộ ra cái trán trơn bóng cùng gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi môi trái tim tươi tắn căng mọng, lúc nhìn nghiêng, đôi môi hơi chu ra, vừa gợi cảm lại đáng yêu.

Cô ngồi ngay ngắn trước bàn học, chuẩn bị làm bài kiểm tra, ngực to eo nhỏ, đôi chân dài khép lại song song nhau tuy được bao bọc trong chiếc quần Jean nhưng vẫn cỏ thể thấy được những đường cong quyến rũ mê người của cô.

Nhìn một cách tổng thể, mềm mại phấn nộn, điềm đạm thướt tha, xinh đẹp động lòng người, so với đám con gái cùng lứa tuổi thì vô cùng nổi bật, nhưng so với những phụ nữ đã trưởng thành thì mất đi một phần thành thục, ít đi vài phần phong tình vạn chủng.

Có lẽ là còn quá trẻ, lại còn cột tóc đuôi ngựa nên thoạt nhìn có vẻ thanh lệ động lòng người, lại trẻ trung năng động.

Anh bình tĩnh nhìn thoáng qua một chút, không có cảm giác gì lớn, liền dời tầm mắt đi.

"Để cho tiểu tử này dựa vào khả năng thực sự của mình tham dự kì thi, không cho nó tự tung tự tác!" Anh nhìn giáo viên phụ đạo dặn dò, sau đó ánh mắt lại liếc nhìn về phía Cổ Tuấn đang gục đầu xuống bàn một lần nữa, "Ngày hôm qua đưa nó về nhà, tôi đã tịch thu toàn bộ công cụ mà nó có thể gian lận trong kì thi rồi, quyết không để tiểu tử này lấy thành tích giả để qua mắt tôi! Thầy giáo, việc thành tích của nó có nằm lót đáy hay không không quan trọng, mấu chốt là phải quản chế được nó!"

"Trường học nhất định sẽ tận lực."

Trong phòng thi, Cổ Tuấn không xem ai ra gì liếc mắt nhìn ông anh nhà mình ngoài cửa một cái, tay phải xoay bút liên tục, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ gầy của Đại Lận đầy ái mộ.

Trong trường học này, không ai có thể quản trụ được cậu, càng quản cậu sẽ càng phá, chỉ có người con gái cậu thích mới có thể quản trụ được cậu, Đại Lận bảo cậu đi hướng Đông, cậu tuyệt không dám đi hướng Tây. Đại Lận bảo cậu ăn cơm, cậu tuyệt không dám ăn bánh bao....

Cậu ta hừ một tiếng, nửa ngồi dậy nhìn giám thị đang phát bài thi xuống.

Mẹ kiếp, líu nha líu nhíu toàn là tiếng anh, anh trai lại không cho cậu mượn người thi hộ, không cho gian lận, thế thì làm sao mà trả lời!

Cậu ta ngáp dài một cái, môi hồng răng trắng gương mặt tuấn tú lắc lắc một cái, đặt bút xuống bài thi khoanh khoanh, khoanh một lượt, toàn bộ khoanh A, phần viết một đoạn văn cậu ta vẽ lên đó một con rùa to, xong xuôi đâu đó đứng dậy nộp bài thi.

"Cậu sinh viên kia, trong 15 phút đầu làm bài thi không thể nộp bài ra ngoài! Hơn nữa cậu còn chưa viết tên mình vào bài thi và tên lớp!" Giờ phút này toàn bộ trường thi đều đang trong thời gian kiểm tra,vô cùng yên tĩnh, thời điểm cậu ta đẩy ghế đứng dậy phát ra tiếng động rất lớn,khiến cho thầy cô và học sinh vô cùng khó chịu, "Xin mời trở về chỗ ngồi!"

Bước chân Cổ Tuấn khẽ dừng lại một chút, tủm tỉm cười nhìn Đại Lận đang cố gắng ngồi nghe, chợt nghĩ, bộ dạng nữ thần ngồi học nghiêm túc thật đẹp a, liếc mắt một cái liền khiến trái tim cậu đập "bịch bịch, bùm bùm", sau đó khuôn mặt tuấn tú quay lại nhìn thầy giám thị lạnh nhạt nói: "Tên đương nhiên là nhờ thầy điền giúp tôi rồi, nếu không cần mấy thầyở đây làm cái gì! Tôi tên Cổ Tuấn, Cổ trong Cổ đại, Tuấn trong anh tuấn. Hoặc cũng có thể điền tên tiếng anh của tôi là Abel. Cứ thế đi."

Sau đó gẩy qua gẩy lại kiểu tóc mới của mình 'phong lưu phóng khoáng' dời đi, ngông nghênh khoác túi xách trên vai, đầu cũng không ngoảnh lại nhanh chóng rời khỏi phòng thi.

"...." Phía sau, thầy giám thị tức đến giơ chân.

Ngoài cửa, Cổ Ngạo vẫn chưa rời đi, mặt mày xanh mét nhìn thằng em nhà mình: "Nếu bài thi tiếng anh này mà không đạt chuẩn,anh sẽ lập tức ném mày sang Mỹ! Bốn năm đại học, hai năm nghiên cứu sinh, sáu năm sau mày liền cút trở lại đây cho anh!"

Trong nước đã không còn trường học nào dám nhận tên tiểu tử đáng chết này nữa, chỉ có ra nước ngoài, rời khỏi nơi này.

"Nếu anh đưa em đi Mỹ, em sẽ không bao giờ trởvề nữa!" Cổ Tuấn lười nhác nâng mí mắt. Hừ, ở Trung Quốc cậu đã chuyển trường lần thứ 108 rồi, anh còn quản được sao, nhưng nếu đi Mỹ, sợi dây diều trong tay anh sẽ bị đứt, đến lúc đó em muốn bay đi đâu thì đi!

"Chính miệng mày nói những lời này! Được, ngày mai lập tức chuẩn bị hành lý cho tốt, cút đi Mỹ, anh sẽ liên hệ trường học cho mày!" Cổ Ngạo tức đến nổi gân xanh, bản tính thành thục trẩm ổn của anh mỗi khi gặp thằng em này đều sụp đổ ầm ầm, trong lúc giận dữ: "Chỉ có điều, sinh hoạt phí của mày đừng có mơ tưởng anh và chị mày rỉ ra một phân, bản thân mày tự đi kiếm việc mà nuôi sống đi! Số tiền ba mẹ để lại cho mày, trước khi mày kết hôn,anh tuyệt đối không cho phép mày đụng vào một cắc!"

Tên hỗn tiểu tử này, tìm người thi hộ bị anh bắt tai trận, còn cố ý trước mặt anh nộp bài thi đầu tiên! Nếu kết quả thi mà Ze-ro, anh sẽ cho chị Torn nhà mày về 'hầu hạ' tận răng!

Ngày mai? Còn đóng băng tiền của mình? Cổ Tuấn nghe vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo mà mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Đại Lận trong phòng thi.

Nếu cậu đi Mỹ, Đại Lận phải làm sao bây giờ?Chẳng phải sẽ không được nhìn thấy Darling nữa sao? A, cái này không thể được!Cậu còn muốn làm bữa sáng tình yêu của mình để nuôi Đại Lận trắng trẻo mập mạp,muốn cô giống tiểu bạch thỏ, còn có con chó nhỏ màu trắng của cô ấy nữa, nhất định phải khiến cho Tiểu Tuyết Cầu đó nghe lời cậu mà không phải nhìn thấy cậu là cắn!

"Muốn em không thi rớt cũng được." Cậu méo mó miệng, vung túi sách lên, lui một bước nhìn ông anh nhà mình, "Chỉ cần anh thuyết phục được Đại Lận giúp em học bổ túc, em nhất định sẽ nghiêm túc nghe giảng, kết thúc mỗi môn học đều sẽ đạt 9/10!"

"Không được!" Cổ Ngạo không chút nghĩ ngợi quả quyết cự tuyệt! Trừ bỏ không cho thằng em mình gây sự thêm, anh càng không muốn để nó yêu sớm! Thằng nhóc mười tám tuổi vắt mũi chưa sạch biết thế nào là yêu?Giống như hiện tại, gây ra chuyện còn không phải đến phiên anh đi thu dọn cục diện rối rắm!

"Vậy em lựa chọn đi Mỹ." Cổ Tuấn gân cổ lên,"Dù sao trong cái nhà này, anh với chị không có ai thương em, em đến Mỹ sẽ đi đua xe, kết giao với đám bạn bè bên Mỹ...."

"Thằng chết giẫm!" Cổ Ngạo đẹp trai tuấn tú bị em trai mình chọc cho nghiến răng mắng một tiếng!

---

Đại Lận ngồi trong phòng thi, trạng thái tinh thần luôn không được tốt, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.

Cô không dám lơi lỏng dù chỉ một giây, hoàn toàn nhập tâm vào bài làm, làm xong liền kiểm tra lại, kiểm tra rồi kiểm tra. Bài thi tiếng anh này khẳng định là không làm được tốt như mấy môn trước, không hoàn toàn phát huy được hết khả năng, kết quả chỉ có thể ở tầm giữa giữa một chút.

Sau khi nộp bài thi, cô ngồi một mình trong phòng thi một lát, cả thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi.

Tối hôm qua, sau khi Đằng Duệ Triết trèo lên giường ép buộc cô một phen, cô không cách nào ngủ lại được nữa, trong lòng luôn rối rắm, không biết là tư vị gì.

Trước mắt cô và hắn không có quan hệ gì, giống như hai người lạ, nhưng nếu vượt qua ranh giới thân thể kia, cô và hắn lại dính dáng đến nhau rồi. Mà một khi có dính líu, những tai ương của cô sẽ không ngừng đánh tới, bỏ tù, nhà tan, không thể gả cho người khác, có lỗi với Tiêu Tử, thậm chí là mất đi cơ hội quý giá có thể học ở trường này.

Cô không muốn như thế, không muốn lại hèn mọn dưới con mắt người khác, càng không muốn trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Cuộc sống hiện nay của cô rất tốt, chỉ muốn cứ như vậy trôi qua.

"Tô tiểu thư." Một người đàn ông cả người tây trang khôi ngô tuấn tú đi tới gần cô, thân thể cao lớn, chí ít cũng phải mét bảy mấy, ánh mắt lại rét lạnh, môi mỏng kiêu ngạo, bộ dáng liều lĩnh rất mê người.

Anh ta đứng lại trước mặt cô, lễ phép nhìn cô: "Tôi là Cổ Ngạo, anh trai của Cổ Tuấn, muốn mời Tô tiểu thư đến làm gia sư tại nhà cho Cổ Tuấn giúp nó bổ túc kiến thức, tiền lương sẽ trả đúng hạn."

Anh nhìn Đại Lận từ trên xuống dưới, nhìn chính diện thế này mới phát hiện ra, diện mạo cô bé này hoàn mỹ đến mức tận cùng, đôi mắt đen sáng, đẹp trong veo, mũi dọc khéo léo, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, mềm mại phấn nộn, bờ vai như được gọt thành, nhỏ nhắn, thoạt nhìn mềm mại vô cùng.

Cô quả thực đang trong độ tuổi thanh xuân, nhưng trong đôi con ngươi mỹ lệ chợt hiện lên vài nét u buồn tang thương không hợp với tuổi này.

So với cô gái này, Cổ Tuấn mười tám tuổi đúng thật chỉ là một tên tiểu tử to đầu, ngây ngô xúc động, không biết buồn là gì.

Cổ Ngạo nhìn một hồi, đột nhiên nhớ tới lần trước ở clb Nhã Lan Các, Tiêu Tử ôm cô bé này trong ngực vô cùng cưng chiều. Vì lần trước cô ấy mặc đồng phục của nhân viên phục vụ nên anh không chú ý tới, chỉ nhớ Tiêu đại thiếu ôm một thiếu nữ non mềm như bé gái, hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn.

Anh cùng Tiêu đại thiếu không có giao tình gì, lần trước sau khi kết thúc tiệc mừng tập đoàn Hồng Vũ ra mắt sản phẩm mới, anh đến Nhã Lan Các, Tiêu đại thiếu cũng đến, cho nên bọn họ mới ngồi uống cốc trà.

Giờ đây, vì muốn khiến cho Cổ Tuấn không gây chuyện nữa, anh quyết định trước tiên đi mời cô bé này tạm thời chế trụ tiểu tử kia, kiềm hãm con ngựa non này lại, để hai tiểu gia hỏa giúp nhau học tập. Chỉ có điều anh phải thương lượng với Tô Đại Lận một chút, chỉ mời cô phụ trách bổ túc cho Cổ Tuấn, dạy kèm, không nói chuyện yêu sớm, cũng coi như là giúp cho nó.

Anh sẽ đứng một bên quan sát, không để cho tiểu tử kia có tâm tư không đứng đắn.

"Tôi không có thời gian làm gia sư." Đại Lận ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú hơi quen mắt phía trước, nhẹ nhàng cự tuyệt: "Hiện tại tôi đã có việc làm thêm, không có thời gian làm việc khác."

Cô thu thập xong đồ dùng học tập, định chuẩn bị dời đi.

"Tô tiểu thư có thể cân nhắc lại một chút." Cổ Ngạo kêu cô dừng bước, chìa tay đưa cho cô một tấm danh thiếp làm phương tiện liên lạc cùng một phần hiệp nghị đơn giản, "Đây là số điện thoại liên lạc của tôi cùng hợp đồng dạy thêm, mỗi buổi một giờ, tiền thù lao chính là 100 tệ, ngoài ra nếu Cổ Tuấn đạt thành tích cao còn có thưởng thêm. Tô tiểu thư, cô hãy nhìn qua hợp đồng một chút, sau đó gọi lại cho tôi, bây giờ cũng chưa vội."

Cổ Ngạo đặt đồ lên trên bàn sau đó xoay người rời đi.

Đại Lận không thể không cầm về, bỏ những thứ Cổ Ngạo để lại vào trong túi, ở lại phòng thi chờ đến lượt thi tiếp theo.

Tiết học thứ hai, cô nằm sấp trên bàn ngủ, nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác đám bạn học bên cạnh lần lượt rời đi ăn cơm trưa, trong phòng học trống trơn. Nhưng cô thực sự rất mệt, không mở nổi mắt, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.

Cô cứ nằm sấp như vậy mà ngủ, viền mắt hiện lên quầng thâm lớn, mái tóc được cột thành đuôi ngựa áp vào má.

Có người vững bước đi tới, dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng không thôi.

Hắn ngồi bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ còn đang nắm cây bút của cô, bỏ bút xuống vào trong túi, lật giở cuốn vở ghi chép của cô ra xem. Cô gái nhỏ viết chữ rất đẹp, nét chữ thanh thanh, ngay ngắn chỉnh tề, nét chữ cũng hệt như nét người cô vậy, vô cùng đẹp mắt.

Hắn nhìn xem một hồi, sau đó khép lại, nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô.

Gương mặt trắng nõn không tỳ vết, xinh đẹp tuyệt trần, cặp lông mi khép lại tạo thành hai đường bóng râm rõ ràng, chứng tỏ cô đã mấy hôm không có ngủ đủ giấc rồi.

Trong mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng nhu hòa, nghiêng người qua, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của cô.

Cái miệng nhỏ nhắn này thực sự là mê người, no đủ, mềm mại, khiến hắn mỗi lần chạm vào là không muốn buông ra, càng hôn càng sâu, nếm tất cả hương vị tươi ngọt non mềm của cô.

Cô trẻ trung, trên người luôn quanh quẩn một cỗ hơi thở hồn nhiên tươi đẹp, thơm ngọt non mềm, không chứa một phần hương vị son phấn nào, tất cả đều tươi mát mê người. Một khi hắn dính vào đôi môi căng mọng no đủ này, thân mình thực cốt này, thực là không muốn buông tha một chút nào, chỉ nghĩ muốn tiếp tục thăm dò đi xuống, đem cô một ngụm nuốt vào bụng, hung hăng giày vò.

Nhưng mà, tối hôm qua cô ngoan độc đá hắn một cước kia, khiến hắn bây giờ nghĩ lại còn thấy đau! Một cước đó thực vô tình, khiến hắn thiếu chút nữa đã đoạn tử tuyệt tôn!

Nghĩ đến đây, hắn liền ôm lấy cô từ trên bàn học lên, định mang cô đi ăn gì đó, sau phải kiểm tra lại vết phỏng trên đùi cô nữa.

Đúng lúc này, Cổ Tuấn lại mang cơm từ bên ngoài xông vào, ngó nghiêng tìm Đại Lận, bỗng nhiên thấy Đằng Duệ Triết đang ôm Đại Lận đang ngủ ra ngoài, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lửa giận ghen tuông 'roạt' một tiếng thổi lên tận óc, cậu nổi giận đùng đùng chỉ vào Đằng Duệ Triết nói: "Mẹ kiếp, buông cô ấy xuống cho bản thiếu gia!"

Đằng Duệ Triết nhìn thấy lại là thằng nhóc này, mày kiếm phát lạnh, không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp đi ra ngoài.

Cổ Tuấn gặp phải 'lão già' anh tuấn bất phàm này không chịu buông Đại Lận xuống, buông hộp cơm trong tay ra, đuổi tới trước mặt Đằng Duệ Triết, xăn tay áo: "Tôi nói anh, đặt! cô! ấy! xuống!"

"Cậu là gì của cô ấy?" Đằng Duệ Triết lạnh nhạt hỏi.

"Bản thiếu gia là bạn trai của cô ấy!" Cổ Tuấn phun ra một câu như vậy, chỉ ngón tay vào mặt Duệ Triết: "Cô ấy biết anh sao? Còn anh là gì của cô ấy, lại dám ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp cô ấy, mẹ nó! Mau thả cô ấy ra, bằng không tôi gọi anh em của mình đến xử anh!"

Đằng Duệ Triết nghe được câu nói cuối cùng kia, ánh mắt rét lạnh quét qua, rất có hứng thú mà nhìn tên nhóc này: "Cậu có bao nhiêu anh em? Tôi chờ các người tới đánh, đánh không nổi thì lập tức tự giác quỳ gối ở phòng giáo vụ đợi giáo viên đến xử lý đi!"

Lúc này đây hắn một chút cũng không giận, chỉ cảm thấy tiểu tử to đầu này thật dễ kích động, rất có lực sát thương, nhưng lúc cần thiết cũng nên áp chế dáng vẻ lưu manh trên người tên nhóc này lại, khiến cho cậu ta biết bản thân vẫn chỉ là một tên nhóc chưa dứt sữa!

Đại Lận đang ngủ trong lòng Đằng Duệ Triết thì bị bọn họ ầm ĩ một trận làm tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm mơ màng mở to, nhất thời không rõ tình hình trước mắt mình.

Cô còn chưa tỉnh táo hẳn, đôi mắt trắng đen rõ ràng đầu tiên là hiện ra gương mặt của Cổ Tuấn, ngoảnh đầu lại thì thấy Duệ Triết đang ôm mình, bảo hắn ta để cô xuống.

Đằng Duệ Triết vừa đặt cô xuống, cô liền không để ý đến bất luận kẻ nào, hai chân loạng choạng đi ra cửa.

"Darling!" Cổ Tuấn vội vàng đuổi theo cô, lo lắng lôi kéo cô hỏi: "Cậu biết lão già đó sao? Hắn nhìn giống như là chú của cậu vậy, còn muốn vụng trộm ôm cậu rời khỏi đây! Darling, theo tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cậu, sau đó bảo đám anh em đến chém chết hắn!"

Lão già????

Gương mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết lập tức khoác lên một tầng băng hỏa.

Đại Lận liền dừng bước, vuốt trán nhìn Cổ Tuấn liếc mắt một cái, hất tay cậu ta ra: "Cậu không cần lo cho chuyện của tôi, làm việc của mình đi! Đừng đi theo tôi nữa!"

"Cậu gặp phải lão già háo sắc, tôi không mặc kệ được!" Cổ Tuấn buông tay cô ra, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết, quyết định bảo vệ Darling của cậu: "Anh cứ chờ đó cho tôi, tôi sẽ gọi đám anh em đến đánh cho anh kêu cha gọi mẹ, để xem anh còn dám động tới một sợi lông của Darling nữa không!"

Đằng Duệ Triết nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn tên tiểu tử huyết khí sôi trào trước mặt.

Thằng nhóc, tôi đây còn ngại cậu quá non!

ĐạiLận thì không để ý đến bọn họ, trực tiếp vào phòng toilet nữ rửa mặt. Ngẩng đầunhìn mình trong gương, thấy mắt mình từ lúc nào đã biến thành đôi mắt Gấu trúcto đùng, túi mắt sưng húp, khuôn mặt thì phù thũng.

Cô vốc nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, đứng trongtoilet ngây ngốc một hồi, vừa ra ngoài liền nhìn thấy hành lang trống rỗng, bênnày Cổ Tuấn cùng một đám bốn năm cái tiểu đại ca đang chật vật quỳ rạp dưới đất,mặt bị đánh sưng lên, mắng to một tiếng, từ trên mặt đất lại đứng dậy vây đánhĐằng Duệ Triết.

Đằng Duệ Triết lại tung một cước quét bay đámbọn họ, ngay cả góc áo cũng không hề bị bọn họ chạm vào một phân, một cước sắcbén khiến cho mấy thằng nhóc kia ngã ngửa trên đất gào khóc, tao nhã phất phấttà áo, đi đến trước mặt bọn họ: "Các cậu đã thua! Từ này về sau, không được đếngần Tô Đại Lận nửa bước!"

Bị đánh bại, Cổ Tuấn từ trên đất đứng lên, gótchân quơ quơ, không phục chỉ tay vào mũi Đằng Duệ Triết: "Mẹ kiếp, anh rõ ràngđã luyện qua võ thuật, mấy anh em tôi đương nhiên không đánh lại được! Có bảnlĩnh anh cùng đấu bóng với chúng tôi, ngày mai ở sân thi đấu thứ 3 trường học,chúng ta sẽ đấu bóng rổ! Bản thiếu gia sẽ khiến cho anh không chịu nổi!"

Đằng Duệ Triết nghe tên nhóc còn hôi miệng sữabuông lời cuồng vọng, đôi mắt lạnh khẽ nhíu lại, ngoài cười nhưng trong khôngcười cúi đầu nhìn cậu ta: "Đánh cược chịu thua mới là đàn ông! Bây giờ, có phảicậu nên đi chịu phạt quỳ ở phòng giáo vụ hay không? Hay là để tôi tự mình áp giải cậu qua?"

"Mẹ kiếp, ông cứ chờ đó cho tôi, bản thiếu giasẽ tìm cơ hội báo thù!" Cổ Tuấn xoa xoa một bên má trái bị trúng một quyền, giậnđùng đùng, trừng mắt liếc Đằng Duệ Triết một cái, cùng dẫn theo đám 'binh tàntướng bại' của mình hùng hùng hổ hổ đi về phía phòng giáo vụ.

Mà lúc này, Đại Lận đã đi khá xa, đang đứngtrước cửa trường học mua một phần cơm hộp mấy tệ.

---

Trên người vẫn mang theo thuốc nên Đại Lận liền mua một chai nước, ngồi dưới đám cây trong trường học, từ từ ăn cơm. Cổ Tuấn có muốn đánh nhau với Đằng Duệ Triết hay không không liên quan đến cô. Giữa cô và người đàn ông túc trí đa mưu đó hay nam sinh trẻ tuổi nhiệt huyệt sôi trào kia, không hề mảy may có một chút quan hệ nào, muốn đánh nhau là chuyện của bọn họ, đừng nhắc tới cô.

Cô vừa ăn cơm vừa nhìn qua bản hợp đồng cầm lúc sáng, nhớ người đàn ông kia tên là Cổ Ngạo.

Cổ Ngạo tuấn tú trầm ổn, sự nghiệp thành công, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều mang phong thái của người đàn ông trưởng thành, sao lại có một người em trai ngổ ngáo như Cổ Tuấn vậy chứ?

Trên hợp đồng có nói, bởi vì trước mắt Cổ Tuấn chỉ nghe mỗi lời Tô Đại Lận nói, cho nên Cổ Ngạo cùng cô thương lượng, mời cô phụ đạo giúp Cổ Tuấn học hành, anh ta có thể ứng trước cho cô học phí kỳ này. Chỉ cần Cổ Tuấn đi vào quỹ đạo, không tiếp tục trốn học đi gây chuyện nữa, hợp đồng giữa bọn họ liền kết thúc. Trong quá trình này, Cổ Ngạo sẽ ở một bên giám sát Cổ Tuấn, không để tiểu tử này quấy rầy đến cô, ngăn chặn phát sinh chuyện yêu đương con nít..

Trong hợp đồng cũng nói rõ, Cổ Tuấn vốn từ nhỏ đã ngỗ ngược, đây đã là lần chuyển trường thứ 108 của cậu ta, trong nước khẳng định không một ngôi trường nào dám thu giữ cậu ta nữa, nếu lại bị khai trừ, chỉ còn nước ra nước ngoài, rời xa Cẩm Thành.

Cổ Ngạo không hy vọng để em trai đi xa nhà, một mặt cũng không hy vọng người một nhà bị chia tách, chia lìa trong - ngoài nước, mặt khác không muốn buông lơi quản thúc đối với em trai mình, khiến nó học phải cái xấu.

Cổ Ngạo xem như cầu xin Tô tiểu thư giúp mình việc này, bởi vì anh nhìn ra được, Tô tiểu thư không hề có ý kết giao với Cổ Tuấn, cũng không muốn dây dưa với Cổ Tuấn thêm nữa. Cho nên sau khi hợp đồng được thành lập, anh với tư cách là anh trai Cổ Tuấn cũng sẽ tham gia vào, cùng cô phụ đạo cho Cổ Tuấn, để thằng nhóc này dần dần nhận ra, đó không phải là yêu.

Đại Lận lật xem thỏa thuận hợp đồng một hồi, nhìn thấy mấy chữ "Cổ Tuấn từng học ở Đại học Cẩm Thành", thì dừng ăn cơm, nhớ tới bản thân mình.

Những gì mà Cổ Tuấn đang làm cũng giống hệt như cô ba năm trước, cũng vì muốn để cho người thân chú ý đến mình mà không ngừng gây chuyện, bị đại học Cẩm Thành khai trừ, vì theo đuổi một người đàn ông không bao giờ có thể với tới mà cả ngày chạy theo phía sau anh ta.

Vì thế ngày hôm nay cô lại đứng ở vị trí của Đằng Duệ Triết năm đó, đột nhiên cô sáng tỏ, bị gười ta theo đuổi, bị người ta quấn lấy cũng là một chuyện bất đắc dĩ.

Lúc cô không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, lại có một chàng thiếu niên ngây ngô không ngại phiền dây dưa truy đuổi, cậu ta không hề nhìn sắc mặt của cô, cũng không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ một đầu nóng lòng đuổi theo. Cứ theo đuổi như vậy, sẽ đến lúc người không chiếm được mà còn làm chính bản thân mình bị thương.

Nếu cậu ta vì cô mà bị ngôi trường cuối cùng này khai trừ, vậy sau này cậu ta sẽ sống thế nào đây?

Sẽ giống như cô, vì tuổi trẻ nông nổi bồng bột mà hối hận cả đời sao? Sẽ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được sao?

Cổ Tuấn vừa mới vì cô mà đánh nhau với Đằng Duệ Triết, cậu ta là nghé con không sợ hổ, định liều mạng với Đằng Duệ Triết sao? Đằng Duệ Triết chỉ cần khẽ quét chân còn chưa dùng đến bản lĩnh thực sự của mình đã khiến cho bọn họ nằm rạp xuống đất, mà Cổ Tuấn lại là một đứa trẻ dễ kích động, chỉ sợ cậu ta bướng bỉnh lên, mười đầu trâu cũng không kéo lại được.

Cô không muốn dính dáng đến chuyện yêu đương, cũng không muốn Cổ Tuấn lại quấn lấy cô nữa, làm sao bây giờ?

Cô đem bản thỏa thuận hợp đồng cất vào trong túi, lại lấy ra tấm danh thiếp mà Cổ Ngạo đưa cho cô, đem số trên đó lưu vào trong điện thoại, xếp nó vào phạm vi cần cân nhắc.

Giải quyết xong đám Cổ Tuấn và băng đảng của cậu ta, Đằng Duệ Triết liền đi về phía cô, nhìn cô có vẻ đăm chiêu, hưởng thụ thời gian nghỉ trưa yên tĩnh này.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, sân trường rộng lớn như vậy nhưng lại không có lấy một bóng dáng học sinh nào, dấu chân lại càng thưa thớt, cho nên hắn cũng không kiêng kị sẽ bị người ta nhận ra. Chuyện hắn cảm thấy tương đối có hứng thú lúc này chính là, Tô Đại Lận cùng tên tiểu tử kia rốt cuộc là có quan hệ gì!

Tuy rằng hắn cảm thấy, bản thân so với Đại Lận đúng là có chút lớn tuổi, nhưng tiểu tử kia thì sao, chẳng phải cũng chỉ là một đứa trẻ chưa dứt sữa thôi ư!

"Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi." Hắn nhìn chằm chằm cái hộp đựng cơm của cô, nhíu mày. Một ít khoai tây, vài miếng đậu phụ khô, thế này lấy đâu ra dinh dưỡng!

"Tôi ăn no rồi." Đại Lận không muốn đi ra ngoài, thu dọn hộp đựng cơm xong liền ném vào thùng rác, trốn tránh hắn.

"Nhưng anh đói bụng!" Hắn cất cao giọng nói, âm thanh từ tính mà uy nghiêm, mày kiếm nhíu chặt, tuy thế nhưng bộ dạng hắn lúc này, nhất là ở trước mặt Đại Lận, có chút giống như đang làm nũng. Ngày thường, chỉ cần Đại Lận không nghe lời, hắn liền trực tiếp tóm cô ném lên xe, đầu tiên là một nụ hôn nồng nhiệt triền miên, hung hăng áp cô trên ghế lái mà trừng phạt cô một phen, rồi mới đi ăn cơm, nhưng sau khi nếm qua ngon ngọt tối hôm qua, hắn muốn Đại Lận phải ngoan ngoãn đi mua cơm đến cho hắn.

Mặc kệ cô mua cái gì, hắn đều ăn hết. Mì nước gì, cơm hộp gì, cái gì cũng được hết.

Đại Lận quay đầu, đôi mắt đẹp sáng long lanh, đôi mày khẽ chau lại: "Bên ngoài cửa rất nhiều quán ăn nhà hàng, anh có thể tự mình đi ăn!" Tối hôm qua đi mua đồ ăn cho hắn là muốn hắn mau chóng đi nhanh một chút, kết quả hắn ăn xong còn không chịu đi, cuối cùng còn xâm phạm cô. Cho nên, lần sau cô tuyệt đối không bao giờ lại đi mua cơm cho hắn!

Hắn cũng đâu phải không có vợ, Trâu Tiểu Hàm tài mạo song toàn, tài nấu nướng hạng nhất, tuyệt đối có thể thu phục được dạ dày của hắn cũng như nửa thân dưới, không cần phải tự mình chạy ra ngoài giải quyết như thế này.

"A, cái miệng nhỏ nhắn này sao có thể nói ra những lời khiến người ta chán ghét như thế hả!" Hắn dương môi cười, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên trở nên không đàng hoàng, một phen ôm lấy cái eo nhỏ của cô đồng thời che kín luôn cái miệng đang hé mở kia. Khuôn miệng khêu gợi tươi ngọt mê người như vậy, nhưng lời nói ra thực khiến hắn khó chịu.

Có nhất thiết phải trốn hắn như vậy không? Ăn một bữa cơm là muốn cô ăn nhiều thêm một chút, sau đó đến bệnh viện một chuyến kiểm tra vết phỏng trên đùi cô, buổi chiều cô có giờ trên lớp, hắn làm chuyện của hắn tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến cô. Nhưng hiện tại, hắn không gắng gượng thêm được nữa rồi!

Hắn cúi đầu che lại cánh môi hồng nhiều lần cự tuyệt hắn không chút lưu tình, cánh tay sắt ôm siết lấy vòng eo nhỏ của cô, khiến cho thân thể hai người dính sát vào nhau, không cho phép cô trốn tránh!

Quả thực tối hôm qua ở trên giường của cô, lúc hắn phủ lên thân thể nhỏ nhắn của cô, yêu thương cô, nhưng lúc đó hắn không thực sự muốn cô, mà chỉ muốn ngắm nhìn cô ngủ thật lâu, đột nhiên lúc ấy hắn lại cảm thấy rất nhớ cô, rất muốn cô. Đêm cuối thu, gió lạnh khẽ thổi vào phòng mang theo sự lạnh giá mà thê lương, hắn muốn ôm cô ngủ, chỉ ôm như vậy, nhưng sau khi chạm vào thân thể mềm mại của cô, hắn lại nhớ đến cái đêm mưa kia.

Hắn nhớ nhung sự nhiệt tình đáp lại hắn của cô, nhớ cảm giác cái lưỡi thơm tho của cô cùng hắn môi lưỡi giao quấn triền miên, nhớ cái loại va chạm kích tình mãnh liệt mà hai người dành cho nhau, cảm giác móng tay cô cào lên lưng hắn, khuôn mặt đỏ bừng mang ý cưới, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp ẩn tình.... Nhưng mà tối hôm qua cái cô đáp lại hắn chính là một cước hung hăng đúng vào gốc rễ căn cước của hắn!

Nghĩ đến chuyện này, hắn đem thân thể mềm mại bao bọc bên trong áo khoác bành tô của mình, bàn tay thủ sẵn phía sau cái ót đang vặn vẹo muốn tránh của cô, khiến cô chìm sâu trong nụ hôn của hắn, bức cô phóng thích nhiệt tình chôn sâu dưới đáy lòng.

Đại Lận thật không ngờ hắn lại có thể hôn cô ở chỗ này, thời điểm cảm giác hắn lại giống như đêm qua muốn đoạt lấy cô, liền dùng răng cắn lên môi hắn.

Hắn thế nhưng lại mạnh mẽ áp cô vào trong lòng mình hơn, dùng áo bành tô bao trọn lấy cô, đem vết máu trên môi quấn quýt giao hòa với môi cô. Sự trêu chọc của hắn khiến cô nhớ lại đoạn tình cảm mãnh liệt trong đêm mưa kia.

Cảm xúc trên môi càng lúc càng nóng, cũng càng lúc càng mềm, đôi mắt cô trở nên mờ sương, hơi thở như hương hoa Lan dần trở nên dồn dập.

Cô lúc này được anh Duệ Triết ngày xưa yêu, kịch liệt yêu, nhưng cô cũng không tài nào hưởng thụ nổi cái loại cảm giác tim đập thình thịch cùng thần trí say mê này được. Bởi vì mỗi lần hắn hôn cô như vậy, cô đều nhớ đến Tiêu Tử, nhớ tới cái chết của mẹ Tiêu.

Chỉ cần hai mắt vừa khép lại, liền hiện lên cảnh Tiêu tử đứng một bên nhìn cô, nhìn cảnh cô và Đằng Duệ Triết ôm hôn trong mưa.

Tiêu Tử là người duy nhất sưởi ấm trái tim cô, mà Đằng Duệ Triết chính là người năm đó không cần cô, chỉ là, sau khi nếm thử qua nhu tình của Đằng Duệ Triết, cô lại nhớ đến mình ba năm trước đã từng si mê điên cuồng bao nhiêu, nhớ tới cô từng yêu một người đàn ông như thế nào, một đêm mưa kia chính là muốn đáp lại những nhiệt tình theo đuổi ngày xưa của bản thân, đáp lại người con trai ngày đó cô muốn yêu mà không được. Nhưng sau khi chấm dứt, cô cũng đã vì đoạn tình yêu đơn phương này mà đặt xuống một dấu chấm hết.

Sự quan tâm của Đằng Duệ Triết tại ba năm sau đó, chỉ là không cam lòng, sự đáp lại của cô cũng là vì đã từng theo đuổi một thời gian dài như thế, cho nên khi nhận được sự quan tâm chăm sóc của hắn mới không nhịn được mà xót xa đáp lại. Có lẽ cô không nên, không nên làm uổng phí cái chết của ba, không nên nhất thời quên mất ba năm ngục tù khổ sai mà đi yêu một lần nữa, nhưng, một đêm mưa kia đã chấm dứt tất cả, chấm dứt kết cục mà cô phải trả giá cho đoạn tình yêu đơn phương đó, chạm được vào người đàn ông khi xưa không cần cô.

Vì thế khiến cho Tiêu Tử rời đi, cô hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân lại một lần nữa phạm phải sai lầm giống như ba năm trước.

Ba năm trước cô vào tù, ba năm sau cô đánh mất người đàn ông có thể sưởi ấm trái tim cô.

Mà hiện tại, cô không biết nghênh đón mình tiếp theo sẽ là cái gì.

---

Kết thúc nụ hôn, Đằng Duệ Triết ôm cô vào trong phòng học ngồi, để cô ngồi trên chân hắn, cũng không có lại xâm phạm cô, chỉ nhanh chóng ôm chặt lấy cô: "Sau khi nhập học suôn sẻ, hãy chăm chỉ học hành cho tốt, anh sẽ không nhúng tay quản chuyện của em, để tự mình em lo liệu hết. Nhưng thỉnh thoảng, anh sẽ tới tìm em."

Đại Lận không lên tiếng, lông mi buông xuống, trên mặt hiện lên một tầng ưu thương nhàn nhạt.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com