CHƯƠNG 7. SƠ NGỘ
Thời tiết tháng tám, hai giờ chiều, chính là thời gian nóng nhất trong ngày. Trứng gà rơi trên mặt đất đều có thể bị nướng chín, bên ngoài phòng học, ve sầu không ngừng ríu rít kêu.
Trong phòng học oi bức dị thường, Sáp Kỳ ngồi một mình trong góc ở phía cuối phòng học, trên bàn đặt một quyển tiểu thuyết, những đồng học khác cũng ủ rũ héo úa tại chỗ ngồi, có người mơ màng sắp ngủ, có người hữu khí vô lực đọc sách hoặc là phát ngốc.
Hôm nay là ngày khai giảng của học sinh cao trung năm 3 trường trung học cơ sở YYY, thời tiết nóng bức, nhiều người như vậy ở trong phòng học, đến mở miệng nói chuyện còn không muốn, học sinh lớp bọn họ đều là học sinh trung bình, thành tích học tập không tốt cũng không xấu, bầu không khí học tập đương nhiên cũng không tích cực.
Trường trung học YYY đã bắt đầu khai giảng các lớp học phụ đạo vào đầu tháng tám để phục vụ cho kỳ thi tuyển sinh đại học của học sinh cuối cấp ba, tuy rằng rất nhiều người đều không bằng lòng, nhưng mong muốn thi đỗ vào một ngôi trường tốt vẫn có thể làm cho bọn họ ngồi yên trong phòng học.
Nửa giờ sau, giáo viên chủ nhiệm từ ngoài cửa bước vào, chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, cho dù không vận động mạnh nhưng trên trán ông ta vẫn rỉ lấm tấm mồ hôi.
Bạn học trong lớp không ai để ý đến chủ nhiệm, ông ta bèn cầm cục tẩy bảng đen dùng sức gõ mạnh vào bục giảng, thanh âm cạch cạch phát ra rất lớn, đám bạn học mơ màng sắp ngủ bên dưới đều bị đánh thức.
Ông ta hắng giọng nói: "Ai đang ngủ đều dậy hết cho tôi, hôm nay không có tiết, tôi nói xong hai câu thì các em liền có thể trở về ký túc xá."
"Từ hôm nay trở đi, các em chính là học sinh cuối cấp ba, nếu muốn vào một trường đại học tốt thì đừng trì trệ nữa, phải hết sức nỗ lực trong thời gian một năm này..."
Chủ nhiệm lớp nói vài câu khích lệ nhân tâm, lại gióng lên hồi chuông cảnh báo, thúc giục bọn họ chăm chỉ học tập.
"Được rồi... Hôm nay đến đây thôi, đây là thời khoá biểu của học kỳ này, lớp trưởng ở lại tiếp nhận thời khoá biểu, mỗi ngày phụ trách viết lên bảng đen, những người còn lại có thể ra về."
Sau khi chủ nhiệm rời khỏi, người bên trong phòng học cũng lục tục ra về, trừ bỏ lớp trưởng đang viết thời khoá biểu cũng chỉ còn Sáp Kỳ lưu lại.
Lớp trưởng viết xong nhìn đến Sáp Kỳ còn ở trong phòng học, thuận miệng hỏi một câu: "Sáp Kỳ, không về sao?"
Sáp Kỳ trả lời: "Ân, cậu đi trước đi, tôi ở lại xem sách."
Lớp trưởng nhún vai, lau bụi phấn trên tay rồi ra khỏi phòng học.
Quan hệ của Sáp Kỳ cùng bạn học cũng không thân cận, mặc dù trong phòng học có hơi nóng, nhưng cô vẫn thích ngồi ngốc trong lớp hơn, thời gian ở một mình là lúc để cô thả lỏng thể xác và tinh thần.
Duỗi duỗi người, Sáp Kỳ mở ra quyển tiểu thuyết vừa đọc, tiếp tục xem, cô là học sinh chuyên thể thao, điểm văn hoá ở lớp yêu cầu cũng không cao, tuy thành tích của cô không phải đứng đầu lớp, nhưng như vậy cũng dư dả để đến một trường thể thao tốt hơn.
Mặt trời lặn, sắc trời dần tối, Sáp Kỳ khép lại quyển tiểu thuyết, cô bước ra ngoài phòng học, hướng đến tầng cao nhất của khu dạy học mà đi, một số phòng học vẫn có học sinh học tập, học sinh cuối cấp ba mỗi một giây đều quý giá, rất nhiều học sinh đều nắm bắt thời gian để ôn luyện.
Tầng trên cùng của khu dạy học là thư viện trường, nhưng đối với học sinh cấp ba, thư viện chỉ là vật tồn tại tượng trưng, sẽ không có học sinh nào thực sự quan tâm hoặc đến mượn sách đọc, vì vậy tầng trên cùng vẫn luôn ở trạng thái trống trải, Sáp Kỳ rất quen thuộc tầng lầu này.
Cầu thang ở giữa khu dạy học, lên tầng cao nhất, Sáp Kỳ rẽ phải, đi vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang, thuần thục rửa tay sạch sẽ ở bồn rửa, sau đó bước vào buồng vệ sinh, không lâu sau bên trong liền truyền ra tiếng rên rỉ bị kìm nén.
Không biết là bởi vì thành niên hay do gần đây thời tiết quá nóng, hoặc vì cả hai nguyên nhân, côn thịt bên dưới mỗi ngày đều yêu cầu được phóng thích một lần, bằng không buổi tối sẽ trướng đau khó chịu, căn bản không ngủ được. Trong ký túc xá không thuận tiện lắm nên cô lựa chọn đến buồng vệ sinh ở tầng trên cùng để giải quyết nhu cầu thân thể.
.....................
Châu Hiền luyện vũ đạo xong, liền dựa vào tường nghỉ ngơi, nàng đã ở bên trong luyện cả một buổi chiều, bài tập cần hoàn thành của hôm nay đã kết thúc.
Nàng học vũ đạo, nàng thích cảm giác tràn trề vui sướng mà vũ đạo mang lại cho nàng, ở trường cấp ba không có phòng học chuyên môn nào để luyện tập, nàng mè nheo với baba cả kỳ nghỉ hè, rốt cuộc có thể sử dụng một phòng học trống ở trường để làm nơi luyện tập.
Hôm nay là lần đầu tiên tới nơi này, bên trong vốn dĩ cái gì cũng không có, nhưng nàng đã mua gương dán ở trên tường, cũng miễn cưỡng có thể đạt tới yêu cầu luyện tập vũ đạo của nàng. Chỉ là không có loa, chỉ có thể phát nhạc bằng điện thoại di động, hơi đáng tiếc một chút.
Nàng nghỉ ngơi xong, đeo ba lô trên lưng, đóng cửa lại hướng đến nhà vệ sinh, lại nhìn đến ánh đèn sáng bên trong nhà vệ sinh.
Này cả tầng lầu không phải không có ai sao? Tại sao lại có người trong nhà vệ sinh, nàng nhẹ bước, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, khoảng cách càng ngày càng gần, Châu Hiền mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng thở dốc thống khổ cùng tiếng rên rỉ.
Là một người bị hành đau đến muốn chết muốn sống khi tới kỳ nguyệt sự, nàng không hề nghĩ ngợi, gần như ngay lập tức kết luận rằng thanh âm bị đè nén kia là do bạn học nữ bởi vì quá đau mà phát ra.
Châu Hiền đi qua, nhìn vào khoảng cách giữa khe hở ở buồng vệ sinh thứ hai có quang ảnh đong đưa, gõ gõ cửa hỏi: "Bạn học, bạn không khoẻ sao? Có cần giúp gì không?"
Sáp Kỳ đang tiến hành đến thời điểm mấu chốt, cô đứng ở bên trong, hướng về phía cửa loát động côn thịt, chỉ cần thêm một chút kích thích liền có thể bắn ra tới, hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều đắm chìm giữa loại sung sướng mà thân thể mang lại, không hề chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Mà liền ở ngay lúc này, bỗng nhiên tiếng đập cửa làm đáy lòng Sáp Kỳ run lên, tinh dịch lập tức từ côn thịt bắn ra ngoài, tuy rằng biết bên ngoài có người, nhưng bắn tinh khoái cảm vẫn làm cô không tự kìm hãm được mà kéo dài loát động côn thịt.
Lượng tinh dịch của cô rất nhiều, tinh dịch bắn ở trên cửa dọc theo ván cửa chảy xuống, tích trên mặt đất, sau đó cô dựa vào trên tường vô lực thở dốc.
Châu Hiền nhìn tới tinh dịch nhỏ giọt, nháy mắt thấy mông lung nhưng liền phản ứng lại, nàng tưởng đây là một tên nam sinh đáng khinh đang trốn ở nhà vệ sinh nữ tự an ủi, lửa giận xông lên trán, nàng nhấc chân bang một tiếng đá lên trên cửa.
Hàng năm luyện tập vũ đạo làm sức lực của nàng mạnh hơn nữ sinh bình thường một chút, cửa buồng vệ sinh lâu năm vốn dĩ thiếu tu sửa bị đá liền trực tiếp mở ra.
Sau đó Châu Hiền nhìn đến người bên trong, quần cởi một nửa, phía trên mặc áo chỉnh tề, nữ sinh tóc dài tựa ở trên ván cửa, mà quỷ dị chính là, ở giữa hai chân người kia cư nhiên lại cao cao dựng đứng một cây côn thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com