Chương 1
Tác giả: Hỉ Vũ
Người dịch: Morela T. | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự ý repost!
_______________
Một hôm trước ngày kết hôn, tôi bỗng có được thuật đọc tâm.
Người đã mua tôi đi là một ông chú, rất có tiền, cũng rất đẹp trai.
"Tôi đã chi năm trăm vạn để mua cô đấy, cô mà dám chạy thì tôi đánh gãy chân cô!"
Thế mà trong lòng lại nghĩ: Đánh r*m! Làm sao tôi lại đánh vợ nhỏ được chứ? Vợ nhỏ thân yêu, nếu em mà chạy thì tôi... tôi sẽ tự đánh gãy chân mình! Vợ nhỏ, đừng có không cần tôi mà... "
Tôi: ?
Chú à, chú có vẻ không ổn lắm đâu...
...
Anh trai tôi vay nặng lãi, nợ đến năm trăm vạn, có người đến cầm dao xông vào cửa dọa sẽ giết hắn để trừ nợ.
Bố mẹ tôi quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, nói hắn là con trai duy nhất của họ.
Sau đó lập tức túm tôi lại:
"Con trai chúng tôi không thể chết được! Các người mang cô ta đi, các người muốn làm gì cũng được, hãy buông tha cho chúng tôi đi!"
Tôi ngu người luôn.
Dù từ bé đến lớn, bố mẹ tôi vẫn luôn yêu thương anh trai nhất.
Có gì ăn ngon hay chơi vui đều cho hắn trước, tôi lúc nào cũng thiếu ăn, lại còn phải làm rất nhiều việc, nhưng không ngờ được, họ lại muốn bán tôi đi như vậy!
Tên cho vay nặng lãi còn đang định nói gì nữa, thì một ông chú chợt bước vào.
Ông chú đó ăn vận thật sự không giống như một kẻ cho vay nặng lãi, sơ mi đen quần Âu, ít nhất phải cao đến mét tám lăm, thoạt trông chẳng khác gì minh tinh cả.
Nhưng đám người đang cầm dao bên cạnh lại đều gọi hắn một tiếng "đại ca", thái độ vô cùng kính cẩn.
Ông chú đó cầm điếu thuốc bước tới, khói thuốc lượn lờ, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lãnh đạm:
"Cô ta không đáng năm trăm vạn."
Anh trai tôi đột nhiên chạy tới, nói: "Muốn chặt tay chặt chân, bới ruột bới gan gì đều được, cô ta còn có thể đi tiếp khách! Nhất định đủ năm trăm vạn!"
Tôi phẫn uất đến độ toàn thân run rẩy.
Ông chú hít một hơi thuốc, nâng cằm tôi lên:
"Cũng tạm, trông cũng bình thường, miễn cưỡng nhìn được."
Tôi vừa nghe thế thì hoảng quá, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng chỉ mới chạy được hai bước, ông chú kia đã vác tôi lên.
Chú dụi điếu thuốc lên bàn:
"Tôi đã nhận."
Sau đó cứ thế vác tôi ra ngoài.
Còn đang định vùng vẫy thì thốt nhiên, tôi nghe thấy giọng nói từ trên người ông chú này truyền tới:
"Nhẹ quá! Vợ yêu ngày thường không thích ăn cơm sao? Nhất định là bố mẹ với anh trai ngược đãi vợ rồi! Tìm được cơ hội phải chơi chết bọn họ! Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi! Tìm chết!"
Tôi: ?
Ai là "vợ yêu" vậy?
Ông chú đang nói cái gì vậy?
Tôi vốn cho rằng mình sẽ bị đưa đến hộp đêm, hoặc bị đưa lên bàn giải phẫu lấy thận.
Vậy mà ông chú lại vác tôi lên xe, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen, lái thẳng một đường đến Cục Dân chính.
Lãnh chứng.
Kết hôn.
Ông chú: "Đừng hiểu lầm, lãnh chứng chỉ là vì không để cô chạy mất, nếu không thì năm trăm vạn của tôi đổ xuống sông xuống biển rồi."
Tôi gật gật đầu, nhưng lại nghe thấy một giọng nói khác từ trong lòng chú vang lên:
"Là lá la ~ Đếm ngược năm phút lãnh chứng, đến lúc đó vợ yêu chính là của mình rồi!"
"Đếm ngược bốn phút, ông đây một ~ ngày ~ qua ~ như ~ một ~ năm cũng đã đợi suốt ba năm rồi!"
"Đếm ngược chỉ còn ba phút nữa thôi!"
...
Tôi tròn mắt nhìn ông chú cao ngạo tận trời, toàn thân đồ đen trước mặt mình.
Chú chắc chắn chú đã ba mươi lăm tuổi, mà không phải năm tuổi chứ?
"Ngồi gần hơn chút nào, chuẩn bị chụp rồi đó." Nhân viên công tác hô lên một tiếng.
"Chậc, thật phiền phức."
Ông chú không kiên nhẫn ngồi xuống.
"Chụp có một bức ảnh thôi mà, cần phải thế không?"
"Ahhhhhhhhhhhhhhhh!!! Dán sát vào vợ nhỏ! Ba năm rồi, cuối cùng mình cũng chạm được vào tay vợ nhỏ rồi! Tiếp theo có thể thế này thế kia với vợ nhỏ, sinh một đứa nhóc giống hệt vợ! Tên chụp ảnh kia, cậu cmn chụp cho nó tử tế vào đấy, nếu mà chụp xấu cho vợ ông thì ông đây sẽ đấm chết cậu!"
Tôi giương mắt ếch lên nghe.
Những lời trong lòng của ông chú này, sao lại tương phản khủng khiếp như thế chứ?
Mà không phải chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên thôi sao?
Tại sao chú lại nói là ba năm?
Tách tách ——
Chụp ảnh xong, hai tấm giấy đỏ tươi đã ra lò.
Ông chú cầm tờ đăng ký kết hôn, biểu tình ghét bỏ.
"Dù sao cũng chụp rồi, miễn cưỡng cầm thôi, chẳng quan trọng."
Tôi trầm mặc bỏ vào cặp sách, vẫn nghe thấy mấy lời trong lòng ông chú:
"Về nhà tôi phải lồng khung giấy đăng ký kết hôn lại mới được! Phải khoe khoang với cả thế giới này, ông đây và bảo bối yêu yêu đã kết hôn rồi!"
Tôi: ......
Chú à, có cần vui quá đà thế không?
Sau khi rời khỏi Cục Dân chính, tôi lại bị đưa đến trước cửa một biệt thự.
Ông chú ngậm điếu thuốc bước xuống xe, chỉ về phía cửa:
"Tối nay cô ngủ đây đi, một cái phòng rách mà thôi, ở tạm được, mai làm đám cưới."
Biệt thự ba tầng xa hoa nằm ở khu trung tâm thành phố, giá khởi điểm đến tám con số, mà gọi là "phòng rách" á?
"Đám cưới? Đám cưới gì cơ?"
"Đám cưới của tôi với cô chứ gì, làm cái đám nhỏ thôi, bọn họ cứ nhất định phải làm, thật là phiền phức!"
Ông chú chau mày, trong lòng lại nói: "Là mình muốn làm chứ, mà phải làm cái tốt nhất mới được! Vợ nhỏ đáng yêu của ông đây, phải có được thứ tốt nhất trên đời, để cho người khác chỉ có thể thèm muốn thôi!"
Phì ——
Tôi không nhịn được phì cười.
Ông chú này trong ngoài tương phản quá lớn rồi đó!
Nếu không phải tôi đọc được tâm, chắc chắn sẽ bị chú lừa rồi.
"Cô cười cái gì?"
Tôi lắc đầu:
"Chú để tôi ở lại đây một mình, không sợ tôi chạy sao?"
Ông chú đột nhiên nổi giận, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt hằn học, hung thần ác sát:
"Nếu cô dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân cô!"
Cái bộ dạng này tàn nhẫn đến độ trẻ con cũng sẽ bị dọa khóc.
Nhưng tôi lại nghe thấy lòng chú nói:
"Tại sao lại muốn chạy chứ? Vợ ơi, chỗ nào tôi làm không tốt à? Nếu em mà chạy, tôi, tôi nhất định sẽ khóc đó, tôi sẽ tự đánh gãy chân mình, em đừng chạy mà, được không?"
"Không đúng, lỡ đâu vợ nhỏ chạy thật thì sao? Không được! Tối nay mình phải nằm giữa cửa canh chừng mới mới được!"
Tôi vốn đã định trốn rồi.
Rõ ràng đó là món nợ của anh tôi, tại sao tôi lại phải trả chứ?
Thế thì chẳng phải tôi oan thấu trời sao.
Chẳng qua giờ cũng đã lãnh giấy kết hôn rồi... chắc là không chạy được đâu?
Vả lại, ông chú cũng có vẻ không đáng sợ đến thế.
Tôi cười cười, nói: "Chú à, tạm thời tôi sẽ không chạy đâu."
Ông chú sững sờ hai giây, sau đó đưa một tay lên bên miệng, hung tợn nói:
"Cô biết thế là được."
Nhưng trong lòng lại kêu gào: "Vợ nhỏ thân yêu gọi mình là "chú" đấy! Mình sắp hạnh phúc xỉu rồi! Không được, không được, phải kiên trì lên... A a a! Nhưng vợ nhỏ cười lên đẹp quá trời! Mình choáng quá!"
Chú xoay người cấp tốc lên xe, chỉ là cứ rề rà mãi vẫn không chịu rời đi.
Tôi có chút tò mò nhìn vào trong.
Sẽ không xỉu thật đấy chứ?
Ngủ một đêm trong căn biệt thự giá cả xa xỉ, ở đây sớm đã có tới ba bảo mẫu giúp tôi chuẩn bị mọi thứ.
Tôi ngâm mình vào bồn tắm lớn đến mức có thể bơi luôn bên trong, ăn bữa tối ngon nhất trong đời mình, sau đó nằm trên chiếc giường king size, thoải mái đánh một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, bị đưa đến hội trường đám cưới.
Tôi ngu người luôn.
Đây chính là cái "đám cưới nhỏ" mà ông chú đã nói á?
Lớn —— quá —— đà —— rồi —— đó!!!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com