Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.10 - Chương 5+6

Q.10 - Chương 5: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử

Màn đêm sâu thẳm như đại dương.

Khi Điền Chính Quốc tỉnh lại, ông ta phát hiện mình bị trói chặt, mắt bịt kín mít, may mắn là miệng không bị gì che lấp, ông ta hớt hơ hớt hải hô hoán kêu cứu. Vài giây sau, ông ta nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân rầm rập. Ông ta chưa kịp la tiếp, bụng ông ta đã bị đấm mạnh.

Điền Chính Quốc đau điếng người, trán rịn đầy mồ hôi, ông ta cắn răng, "Mấy người là ai? Bắt tôi tới đây làm gì? Định cướp của ư?"

"Cướp của? Mạng của ông cho cá ăn cũng chẳng thèm." Một người đàn ông nói nhàn nhạt.

Điền Chính Quốc không biết mình đắc tội với ai, ông ta muốn lên tiếng lại nghe người đàn ông nói, "Mở trói cho ông ta."

Vài người đi lại nới lỏng dây cho ông ta. Điền Chính Quốc vội vàng tháo đồ bịt mắt, ngó dáo dác xung quanh. Chỗ ông ta đang ở rất xa hoa, không tồi tàn và kinh khủng như ông ta tưởng tượng. Ông ta lại nhìn những người có mặt ở đó, nói giọng sợ hãi, "Đây là đâu? Mấy người là ai?"

Trước mặt ông ta là vài người mặc đồ đen, ở giữa họ là một người đàn ông ngồi thoải mái trên ghế. Có lẽ anh ta là ông chủ của họ. Anh ta trông rất trẻ, diện mạo điển trai xuất chúng. Ánh mắt anh ta lóe vẻ khinh thường và bỡn cợt.

"Cậu..." Điền Chính Quốc cảm thấy anh ta quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

"Bộ trưởng Điền, đã bao lâu rồi ông không ra biển?" Người đàn ông lười biếng lên tiếng.

Lúc này, Điền Chính Quốc mới biết mình đang ở trên du thuyền. Du thuyền này sang trọng, chứng minh anh ta làm vậy không phải để cướp của.

"Cậu muốn gì?" Điền Chính Quốc nhìn anh ta một cách cảnh giác.

Một người có thể sai người giả mạo tài xế của ông ta thì không phải hạng xoàng. Vả lại, bắt cóc viên chức chính phủ đâu phải chuyện thường.

Anh ta nhìn ông ta hứng thú, "Để tôi giới thiệu đôi chút về mình. Tôi tên Kim Thái Nghiên, hôm nay tôi hơi đường đột mời bộ trưởng Điền đến đây."

Kim Thái Nghiên?

Điền Chính Quốc như bị quất mạnh vào đầu. Kim Thái Nghiên, con trai cưng của Kim Chấn Hải!

Điền Chính Quốc nuốt khan, dè dặt nhìn Kim Thái Nghiên, "Cậu bắt tôi làm gì? Cậu cần gì?"

Kim Thái Nghiên nói từ tốn, "Dĩ nhiên không phải vì tiền."

Điền Chính Quốc cũng biết điều này. Nhà họ Kim giàu có cao quý, còn ông ta là viên chức nhà nước, giàu có đến mấy cũng không bằng nhà họ Kim. Có điều ông ta không hiểu mình chọc thiếu gia nhà họ Kim từ lúc nào?

"Rốt, rốt cục cậu muốn gì?" Ông ta lắp bắp hỏi.

Kim Thái Nghiên không trả lời, đưa mắt nhìn thuộc hạ đứng cạnh.

"Mấy, mấy người định làm gì?" Điền Chính Quốc thụt lùi, tuy đã được cởi trói nhưng ông ta vẫn sợ vô cùng.

Thuộc hạ của Kim Thái Nghiên đến gần Điền Chính Quốc, vung tay đánh ông ta bôm bốp. Điền Chính Quốc hoảng hốt gào thét thất thanh. Đánh đến khi Kim Thái Nghiên hài lòng, anh kêu họ dừng lại, đứng lên nhìn ông ta từ trên cao.

Mặt mũi Điền Chính Quốc sưng vù, khóe miệng ông ta rớm máu.

Kim Thái Nghiên cúi xuống nâng mặt ông ta, giả vờ không nỡ, "Ơ kìa, tôi chỉ kêu mấy cậu bắt chuyện với bộ trưởng Điền. Mấy cậu không hiểu chuyện rồi, có đánh cũng đừng nên đánh vào mặt chứ."

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Nghiên có vẻ nho nhã nhưng tuyệt đối không phải người hiền lành.

Kim Thái Nghiên thả tay, lắc đầu bất mãn, "Đánh tiếp! Nhớ, không được đánh vào mặt."

"Dạ, thiếu gia." Thuộc hạ của Kim Thái Nghiên tiến lên. Điền Chính Quốc run lẩy bẩy, ông ta chưa thốt được chữ nào đã bị đánh đấm túi bụi.

Kim Thái Nghiên phởn phơ ngồi xuống, nghe Điền Chính Quốc gào khóc thảm thiết. Mãi đến khi cảm thấy vừa lòng, anh ra lệnh, "Dừng."

Thuộc hạ dừng đánh, lui người sang bên.

Điền Chính Quốc quỳ rạp dưới đất, trông chật vật cực kỳ. Comple của ông ta bê bết máu, mất hết hình tượng thường ngày.

Kim Thái Nghiên hào hứng nhìn ông ta, "Cử tri mà thấy dáng vẻ này của ông thì hay quá."

Điền Chính Quốc dù sao cũng là bộ trưởng có tên có tiếng. Nghe anh nói vậy, ông ta gầm lên, "Kim Thái Nghiên, tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu đối với tôi như vậy?"

"Ờ." Kim Thái Nghiên híu mày, "Tất nhiên ông không thù không oán với tôi. Bộ trưởng Điền, hôm nay mời ông đến là có chuyện nhờ vả ông."

"Nhờ vả tôi? Nực cười, đây là thái độ cậu nhờ tôi?" Điền Chính Quốc chịu đau, "Cậu không biết muốn nhờ vả người khác thì phải hạ mình ư? Cậu làm vậy là nhờ tôi?"

"Hạ mình?" Kim Thái Nghiên mỉm cười, "Tiếc quá, tôi chỉ toàn trước là tiểu nhân, sau là quân tử!"

Điền Chính Quốc thận trọng nhìn anh.

Kim Thái Nghiên điều chỉnh tư thế ngồi, lười biếng nói, "Nói thẳng vậy. Tôi nghe nói con ông đã tỉnh. Việc tôi nhờ ông rất đơn giản, hãy kêu con ông hủy kiện Hoàng Mỹ Anh, còn ông không được phép truy cứu chuyện này."

Điền Chính Quốc cười nhạt, "Thì ra bắt tôi tới là vì chuyện này. Đúng là buồn cười. Hoàng Mỹ Anh làm con tôi sau này khó có thể sinh con đẻ cái, cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua?"

"Bộ trưởng Điền, ông nói sai rồi đấy. Chúng ta đâu thể làm cái việc 'chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn'. Tôi nghe nói con ông hại Phác Thái Anh - em gái Hoàng Mỹ Anh sẩy thai, thậm chí còn khiến cô ấy bị bệnh rất lâu. Ông nói món nợ đó phải tính thế nào?" Nụ cười trên mặt Kim Thái Nghiên nom hết sức hiền lành.

Điền Chính Quốc nhìn anh chòng chọc, ông ta cứng họng không biết trả lời thế nào.

"Nhưng ông đừng lo. Tôi tin sẽ có người tính món nợ của Phác Thái Anh riêng với ông. Hôm nay, tôi chỉ bắt ông tới là vì chuyện của Hoàng Mỹ Anh."

Điền Chính Quốc khinh khỉnh nhìn Kim Thái Nghiên, "Cách bàn bạc của cậu là kêu thuộc hạ đánh tôi? Kim Thái Nghiên, tôi nói cậu biết, cậu có đánh chết tôi, tôi cũng không tha cho Hoàng Mỹ Anh!"

Kim Thái Nghiên ung dung thở dài, "Chúng ta lịch sự với nhau một chút vậy. Để tôi cho ông nghe một đoạn ghi âm giải trí."

Kim Thái Nghiên búng tay, trong không gian liền vang lên tiếng đàn bà thở dốc, tiếng thở hổn hển của đàn ông và cả âm thanh da thịt va chạm vào nhau.

Kim Thái Nghiên nhướng mày vẻ như hiếu kỳ. Điền Chính Quốc đờ đẫn, ông ta cảm thấy khác thường.

Tiếng nam nữ giao hoàn kéo dài chưa đến năm phút thì im bặt, người đàn ông nằm ngửa bật hộp quẹt, hẳn là châm thuốc hút.

"Tình thế bây giờ đang căng thẳng, em cố gắng tìm anh ít thôi." Giọng đàn ông cất lên.

Âm thanh này vọng ra, sắc mặt Điền Chính Quốc cũng trắng bệch.

Đoạn ghi âm truyền tiếp ra một giọng nữ mềm mại, "Em đã nghe anh xúi Bạch Lâm giết Trần Trung, bây giờ còn rắc rối gì nữa? Anh từng hứa với em Bạch Lâm mà có gì không may, anh sẽ nghĩ cách cứu cậu ấy thoát tội, anh không được thất hứa."

"Chắc chắn rồi bảo bối của anh. Chúng ta đang đứng chung thuyền. Bạch Lâm tiêu đời, em cũng tiêu đời, anh cũng tiêu đời, hiệu ứng domino cơ mà." Người đàn ông nói chuyện.

"Nhưng dẫu sao đi nữa Trần Trung cũng trung thành tận tâm với nhà họ Hoàng, ông ta còn một đứa con nhỏ."

"Ai kêu ông ta nhìn thấy anh và em? Em không giải quyết thì đó là mầm mống của tai họa." Giọng đàn ông nghe rất gian ác.

Người đàn bà trở mình, "Chính Quốc, Hoàng Tấn Bằng chết rồi, chừng nào anh mới ly hôn cười người ta hả?"

"Chán làm bà nhỏ nhà họ Hoàng rồi à?" Người đàn ông bật cười.

"Làm bà nhỏ nhà họ Hoàng sao bằng với vợ của chính khách." Người đàn bà cất giọng phong tình.

"Bảo bối à, em đã theo anh biết bao lâu nay, chỉ cần ổn định hơn, anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của em."

Tiếp sau đó là tiếng cười đùa của hai người...

Nghe xong đoạn ghi âm, Kim Thái Nghiên chống trán, anh nhếch mày thích thú, "Bộ trưởng Điền, chỉ có năm phút ngắn ngủi thôi ư? Sức chiến đấu của ông khác xa một trời một vực với thực lực trong giới chính trị nhỉ?"

Mấy người đứng quanh cũng cười hả hê. Điền Chính Quốc giận tím tái mặt mày.

"Sao? Đoạn ghi âm này có giúp ông thay đổi ý kiến không?" Kim Thái Nghiên nín cười nhìn ông ta.

"Cậu muốn dùng nó uy hiếp tôi? Cậu không biết tí gì về pháp luật ư? Cậu cũng thừa biết đoạn ghi âm này không thể làm bằng chứng trình tòa." Điền Chính Quốc cố chống chế.

"Ai nói tôi trình lên toàn án?" Miệng Kim Thái Nghiên xếch lên, "Tôi định đưa đoạn ghi âm này cho cánh báo chí, đóng góp cho sự nghiệp đồn thổi của họ. Ông nghĩ đoạn ghi âm này lọt ra ngoài thì sẽ thế nào? Chắc có nhiều cái hay ho lắm đây. Thứ nhất, ai ai cũng sẽ biết ông già yếu bất lực, chưa tới năm phút là xong. Thứ hai, mọi người sẽ tò mò muốn biết ông quyến rũ vợ của Hoàng Tấn Bằng như thế nào. Có khi nào hai người sợ lộ chuyện quan hệ bất chính nên giết Hoàng Tấn Bằng chăng? Nói không chừng, năm ấy Hoàng Tấn Bằng cũng tình cờ bắt gặp hai người thông dâm nên bị giết chết."

"Tôi không có giết Hoàng Tấn Bằng!" Điền Chính Quốc gầm gừ.

Kim Thái Nghiên cười, "Coi kìa, ở đây có mấy người ít ỏi, ông thanh minh thì được, chứ đoạn ghi âm này truyền ra ngoài, ông có cả trăm cái miệng cũng vô ích."

"Cậu..." Điền Chính Quốc nghiến răng trèo trẹo.

"Chỉ cần ông đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi sẽ trao cho ông đoạn ghi âm này. Trao đổi như vậy hẳn sẽ khiến ông bằng lòng." Kim Thái Nghiên nhướng cao mày.

"Cậu kêu tôi tha cho Hoàng Mỹ Anh?" Điền Chính Quốc híp mắt.

"Ông còn lựa chọn khác?" Giọng điệu Kim Thái Nghiên lạnh tanh, "Dựa theo tính tình của tôi, khi tôi không khống chế được bản thân, tôi cũng chẳng biết mình sẽ gây ra chuyện gì. Bộ trưởng Điền, đổi chác này có lợi cho đôi bên. Lẽ nào ông muốn hả giận nhất thời mà đánh mất tiền đồ của mình?"

Điền Chính Quốc lạnh nhạt nhìn anh, "Làm sao tôi biết cậu có sao chép lại hay không?"

"Tôi đã nói tôi trước là tiểu nhân, sau là quân tử. Ông ngoan ngoãn phối hợp, mọi việc sẽ đâu vào đấy." Kim Thái Nghiên nói.

Đoạn ghi âm này do Lạp Lệ Sa giao cho anh. Kỳ thực, anh và Lạp Lệ Sa đều hiểu đoạn ghi âm này không thể lật đổ Điền Chính Quốc, cùng lắm nó chỉ tạo nên dư luận xã hội, ảnh hưởng đến lần tranh cử tới của ông ta. Lạp Lệ Sa muốn hất đổ ông ta hoàng toàn nên còn đang tìm chứng cứ thiết thực khác. Nhưng Kim Thái Nghiên chỉ cần đoạn ghi âm này để giúp Hoàng Mỹ Anh.

Điền Chính Quốc im thin thít, cuộn tay cam chịu.

Kim Thái Nghiên nhếch miệng cười hài lòng...

🎧

Nghĩa trang vắng lặng âm u.

Lá khô rơi đầy trên mộ của Hoàng Tấn Bằng. Phác Ánh Vân phẩy chúng xuống, đặt bó cúc trắng lên mộ của ông. Phác Ánh Vân nhìn hình của Hoàng Tấn Bằng rất lâu, bà buông tiếng thở dài, "Vì cô ta, ông có thể từ bỏ gia đình, nhưng cô ta có đến viếng ông không?"

Cô ta mà bà nói chính là Bạch Lan.

"Ông không còn gì để lo nghĩ, nhưng tôi cầu ông phù hộ con lớn bình an thoát khỏi tai ương, con út sống vui vẻ hạnh phúc."

Mấy ngày trước, có một chàng trai tên Kim Thái Nghiên gọi điện báo với bà, Hoàng Mỹ Anh đã bình an. Nhưng bà không tài nào an lòng, chuyện như vậy sao có thể nói xong là xong? Vì vậy, bà mới đến đây khấn Hoàng Tấn Bằng ở dưới cửu tuyền phù hộ con cái bình an.

Ở góc khác của nghĩa trang, Lạp Lệ Sa đang sờ tấm hình trên ngôi mộ đôi, ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên người anh, in bóng xuống mặt đất.

"Nếu lần này, con thật lòng muốn kết hôn với Phác Thái Anh, ba mẹ có trách con không?" Anh nhìn chăm chú hai tấm hình trên mộ.

Không gian xung quanh im ắng, không một gợn gió.

Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Con đã chán ngán, mệt mỏi với cuộc sống trước đây. Ba mẹ, có lẽ con sẽ khiến ba mẹ thất vọng, nhưng con rất yêu Phác Thái Anh."

"Nếu ba mẹ gặp cô ấy, con tin ba mẹ sẽ tha lỗi cho cô ấy, sẽ thích cô ấy. Cô ấy là một cô gái tốt, cả đời này con sẽ không từ bỏ cô ấy lần nữa. Xin ba mẹ hãy tha thứ cho tình cảm của con. Con muốn được hạnh phúc, muốn được sống vui vẻ với người con yêu như ba mẹ."

Phác Ánh Vân tới cúng Hoàng Tấn Bằng xong, bà định ra về. Bà lau nước mắt, vô tình nhớ đến hai người khác, lòng bà chùng xuống. Bà men theo con đường nhỏ xuống dưới, từ xa đã trông thấy ngôi mộ đôi của một cặp vợ chồng. Phác Ánh Vân thấy loáng tháng có người vừa từ ngôi mộ đôi đó đi ra. Bà thừ ra vài giây, rồi lật đật chạy xuống chỗ đó. Tuy bóng dáng người đó mơ hồ nhưng cảm giác thân quen khiến bà hãi hùng.

"Này..." Bà gào với theo.

Người đó dừng lại, bóng lưng anh ta tỏa ra vẻ lạnh như băng. Phác Ánh Vân không dám đi lên trước, bà thở hồng hộc đứng nhìn. Bà sợ hãi tột độ. Bà không dám mong người đó quay lại vì bà đã đoán được người đó là ai. Nhưng người đó lại chậm rãi xoay người, dáng vẻ mờ mờ của người đó từ từ hiện ra rõ ràng.

Q.10 - Chương 6: Công bằng

Hơi thở của Phác Ánh Vân loạn nhịp, trái tim bà như nát thành từng mảnh vụn. Dù đứng từ xa, bà vẫn trông thấy rõ dáng vẻ của gương mặt nghiêng đó. Tuy chỉ là một bên gương mặt, nhưng cảm giác quen thuộc khiến bà như bị lăng trì. Người đàn ông chỉ đứng lại nghiêng mặt một chút, rồi lập tức đi xa khỏi tầm mắt của Phác Ánh Vân.

Thời gian như lắng đọng lại khoảnh khắc này. Đến cả gió cũng ngừng thổi. Quạ đen kêu quác quác bay trên trời cũng im ắng kinh khủng.

Hai chân Phác Ánh Vân như bị đổ chì, bà trợn to mắt vì vừa rồi bà nghĩ mình đã nhìn thấy Vương Hoài Dương...

Khoảng bốn năm phút sau, Phác Ánh Vân mới có phản ứng, bà chạy vào phòng làm việc của quản lý nghĩa trang.

Quản lý đang thảnh thơi ngồi uống trà, cười khùng khục coi ti vi, thấy Phác Ánh Vân xông vào, đập mạnh bàn, quản lý mất hứng nhưng vì nguyên tắc khách hàng là thượng đế, anh ta vẫn nhẫn nại hỏi, "Xin hỏi có thể giúp được gì?"

Phác Ánh Vân đăm chiêu suy tư, "Tôi muốn hỏi sáng nay có bao nhiêu người tới viếng nghĩa trang?"

Quản lý ngớ người, hiển nhiên vấn đề bà hỏi quá kỳ lạ.

"À, cậu đừng hiểu lầm. Tôi vừa thấy một người quen nhưng không biết cậu ta tới viếng ai." Phác Ánh Vân giải thích.

"Ờ, bác nói anh Vương phải không?" Quản lý cười cười, "Sáng nay chỉ có bác và anh Vương đến viếng mộ. Nếu bác gặp người khác thì chắc chắn là anh ấy rồi."

"Anh Vương? Anh Vương nào?" Trái tim Phác Ánh Vân đập loạn.

"Người đến viếng ngôi mộ đôi, anh ấy hay đến viếng cặp vợ chồng đó." Quản lý giải thích.

Phác Ánh Vân bàng hoàng, "Cậu nói cậu ta... họ Vương?"

"Đúng thế, anh ấy ghi trong sổ như vậy mà." Quản lý gật đầu.

Phác Ánh Vân ngạt thở, "Tôi có thể xem sổ đăng ký không?"

"Chuyện này thì..." Quản lý khó xử.

Phác Ánh Vân rút tiền lén lút đưa anh ta, "Nhờ cậu giúp cho. Tôi chỉ muốn xem có phải người quen của tôi hay không thôi."

Quản lý lúng túng nhưng vẫn cất tiền vào túi quần, nói với bà, "Bác chờ một chút."

Một chốc sau, anh ta cầm quyển sổ mở ra trang đăng ký của ngày hôm nay cho Phác Ánh Vân xem, "Ở đây."

Phác Ánh Vân nhìn theo ngón tay anh ta, bà chết đứng!

Bởi vì trên đó viết... ba chữ Vương Lệ Sa!

📼

Lá mùa thu rơi rụng phất phơ ngoài trời, trong phòng ngủ ấm áp hương thơm hạnh phúc. Song hành với lá rơi lặng thinh bên ngoài là âm thanh nhỏ như muỗi kêu của phụ nữ, loáng thoáng với tiếng thở dốc và tiếng gầm mãn nguyện của đàn ông. Ánh nắng mềm mại chiếu vào trên giường. Dưới giường là quần áo nam nữ rơi lả tả trên thảm trải sàn màu trắng. Khuôn mặt trắng ngần của Phác Thái Anh ửng hồng. Mồ hôi trên trán Lạp Lệ Sa nhảy xuống ngực Phác Thái Anh, rồi vì vận động kịch liệt nhiễu xuống eo cô. Phác Thái Anh mê man vòng tay ôm chặt cổ anh, giọng cô khàn khàn thốt ra những tiếng rên rỉ đê mê. Lạp Lệ Sa ôm lấy mặt cô, quấn lấy môi cô cuồng nhiệt. Không biết họ như vậy đã bao lâu, động tác của anh càng trở nên mạnh mẽ. Khi anh gầm gừ, Phác Thái Anh cũng cứng người, lên đến đỉnh cao khoái lạc...

"Lệ Sa... Lệ Sa..."

Một hồi yêu đương nồng nhiệt hạ xuống. Lạp Lệ Sa xoay người nằm ngửa trên giường, kéo Phác Thái Anh vào lòng, vẻ mặt anh tràn đầy thỏa mãn, đến cả hơi thở cũng toát ra mùi vị sung sướng, "Mệt không?"

Phác Thái Anh yếu ớt gật đầu, cô nhắm nghiền hai mắt, mái tóc bết vào trán được anh vén sang bên nhuộm mùi hổ phách, cảm giác thoải mái này khiến cô buồn ngủ.

Lạp Lệ Sa mỉm cười, anh vò đầu Phác Thái Anh, xoa lưng cô. Phác Thái Anh dựa vào ngực anh, mí mắt cô run nhè nhẹ, để mặc anh vuốt ve bản thân.

"Đừng quậy..." Đến khi bàn tay của anh trở nên càn rỡ, cô lí nhí phản đối.

Lạp Lệ Sa phì cười, anh đang định nói chuyện thì điện thoại đặt ngay đầu giường đổ chuông. Anh ôm Phác Thái Anh nằm lên ngực mình, với tay lấy điện thoại nghe máy.

Phác Thái Anh mơ màng nghe thấy giọng nói quen tai, nhưng vì vừa rồi hao tốn nhiều sức lực nên cô mệt mỏi rã rời, mất hết khả năng phân tích. Thời gian trò chuyện rất ngắn, ngắn đến mức cô không nghe Lạp Lệ Sa trả lời bất cứ điều gì. Chốc lát sau, Lạp Lệ Sa cúi đầu hôn cô một hồi, anh thủ thỉ vào tai cô, "Anh ra ngoài giải quyết công việc, bữa tối chờ anh về ăn."

Phác Thái Anh vô thức gật đầu, trở người, ngủ say sưa...

Tới hoàng hôn, trời lại âm u mưa lả tả. Trong một quán cà phê ở khu phố dành cho người đi bộ, do trời mưa nên khách cũng vắng vẻ đến đáng thương. Có vài người đi đường chạy ùa vào núp dưới chỗ ngồi che dù ngoài trời đục mưa. Cửa quán cà phê đẩy ra, chuông gió treo ngay cửa rung lên. Lạp Lệ Sa đi vào, nhân viên trong quán bước nhanh lại nhận dù của anh đem cất. Anh cởi áo khoác, phủi nước đọng trên đó xuống, rồi vắt áo lên cánh tay, đi về chỗ ngồi trong góc. Phía sau anh có vài người mở cửa bước vào, cuốn theo mùi mưa lạnh tanh vào trong.

Lạp Lệ Sa đi thẳng vào chỗ ngồi trong cùng, Phác Ánh Vân đã chờ từ lâu. Thấy Lạp Lệ Sa đến, Phác Ánh Vân bất giác đứng lên, ánh mắt bà chứa muôn vàn cảm xúc phức tạp và lo lắng khó nói thành lời nhìn anh.

Lạp Lệ Sa để áo khoác sang bên. Anh ngồi xuống, nhân viên lễ phép hỏi anh dùng gì, Lạp Lệ Sa không nhìn Phác Ánh Vân, anh nói bình thản, "Chút nữa tôi sẽ gọi."

Nhân viên mỉm cười rời đi. Lạp Lệ Sa dựa người vào ghế, anh chẳng nói chẳng rằng điềm tĩnh nhìn Phác Ánh Vân, phảng phất như đang đợi bà chủ dộng lên tiếng.

Phác Ánh Vân không biết phải nói từ đâu, bà cầm ly cà phê lên uống, nhẹ giọng hỏi anh, "Tiểu Thái sao rồi?"

"Cô ấy rất tốt, sức khỏe đã hồi phục." Lạp Lệ Sa trả lời nhàn nhạt.

"Vậy tôi cũng yên tâm." Phác Ánh Vân thở phào nhẹ nhõm.

Thấy bà như vậy, miệng Lạp Lệ Sa nhếch lên lạnh lùng, anh cố tình nhấn giọng, "Chưa kịp nói bác biết, cháu và Phác Thái Anh sắp kết hôn."

"Sao?" Tay Phác Ánh Vân phát run, mắt bà lộ vẻ kinh khủng, lưỡng lự và... hoảng sợ.

"Cháu nghĩ Phác Thái Anh cũng sắp nói bác biết." Lạp Lệ Sa mỉm cười nhưng mặt anh lạnh như băng.

Mưa ngoài trời đột nhiên rơi lớn hơn, quấy động nỗi bất an lan tràn vào không khí.

Phác Ánh Vân thở hổn hển, tựa hồ có chuyện muốn tuôn ra nhưng đến miệng lại không cách nào thốt thành lời.

Lạp Lệ Sa trông thấy nhưng giả vờ chờ đợi. Nhân viên mang ly nước lạnh lên mời anh, anh chậm rãi uống nước, đối lập hoàn toàn với một Phác Ánh Vân khẩn trương và khủng hoảng.

Hồi lâu sau, Phác Ánh Vân mới bật ra, "Không được, tôi... tôi không đồng ý cho cậu và Tiểu Thái sống chung."

"Con cháu tự có phúc của con cháu. Phác Thái Anh đã lớn, dù bác là mẹ cô ấy, bác cũng không có quyền ngăn cản cô ấy hạnh phúc." Lạp Lệ Sa cười nhạt, mắt anh lóe tia mỉa mai như có như không.

Phác Ánh Vân bắt gặp vẻ mỉa mai của anh, bà đau xé lòng, bà liếm môi, nhìn anh kiên quyết, "Cậu lấy Phác Thái Anh là để cho nó hạnh phúc? Tôi không thấy cậu và nó sống chung sẽ có hạnh phúc."

Lạp Lệ Sa cười cười, "Đây là nguyên nhân bác hẹn cháu?"

"Phải, tôi xin cậu hãy tha cho Tiểu Thái." Phác Ánh Vân hít sâu một hơi.

"Lý do." Lạp Lệ Sa bàng quan lên tiếng.

Phác Ánh Vân há hốc miệng, không nói ra nổi lý do.

Lạp Lệ Sa mỉm cười, không nói tiếng nào đứng dậy cầm áo khoác định đi.

"Bởi vì cậu là con của Vương Hoài Dương!" Phác Ánh Vân khó khăn thốt ra câu này.

Bóng lưng của Lạp Lệ Sa cứng đờ, bờ vai rộng của anh tản ra sự lạnh lùng vô tận, anh xoay người nhìn Phác Ánh Vân, nụ cười của anh tắt ngúm, quai hàm bạnh ra.

"Nếu cậu ở cùng Tiểu Thái là để báo thù cho cha mẹ, mong cậu tha cho nó, có gì hãy trút hết lên người tôi. Mấy năm qua, Tiểu Thái đã chịu quá nhiều đau khổ." Phác Ánh Vân thở gấp, bà siết chặt tay, nhìn anh chăm chú, "Cậu đừng dằn vặt nó nữa. Trước đây, tôi không biết thân phận thật của cậu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu tại sao cậu lại tổn thương Tiểu Thái hết lần này tới lần khác, tất cả chỉ vì mối hận trong lòng cậu. Tiểu Thái không thể chịu thêm đau đớn, bốn năm quá nó đã mất đi hai đứa con, Tấn Bằng cũng chết, lẽ nào bao nhiêu đó không đủ che lấp thù hận và đau thương trong lòng cậu?"

Lạp Lệ Sa nheo mắt, anh cười lạnh, "Hai vợ chồng bà tham lam hại chết hai mạng người, bây giờ bà còn ngồi đây mạnh miệng biện dẫn lý do với tôi."

"Tôi không mạnh miệng biện dẫn lý do. Tôi... đang cầu xin cậu." Phác Ánh Vân đau xót nhìn anh, "Tôi chỉ dùng tấm lòng của một người mẹ muốn cầu xin lòng thương hại và tự do cho con mình."

Lạp Lệ Sa cười lạnh lùng, "Thế ư? Tình mẹ của bà quả là bao la dạt dào. Tôi nhớ ngày xưa mẹ tôi cũng van xin bà như vậy."

Miệng Phác Ánh Vân run bần bật.

"Khi ấy, bà có nghĩ mẹ tôi cũng dùng tấm lòng của một người mẹ van xin bà giúp đỡ không?" Lạp Lệ Sa nói từ tốn nhưng tràn ngập khí thế bức người.

"Tôi... lúc đó tôi..." Phác Ánh Vân lắp bắp, bà bất lực cụp mắt.

"Bao nhiêu năm qua, tại sao bà ăn chạy niệm Phật? Bà tưởng làm vậy là loại bỏ được nghiệp chướng của nhà họ Hoàng bà?" Lạp Lệ Sa lại ngồi xuống.

Phác Ánh Vân rùng mình, "Lẽ nào ba mạng người vẫn chưa đủ làm cậu quên đi thù hận?"

"Ba mạng người? Bà nói nghe hay quá! Ngoài Hoàng Tấn Bằng, hai sinh mệnh nhỏ đó là máu thịt của tôi. Phác Ánh Vân, bà tính món nợ này tài tình thật." Ánh mắt Lạp Lệ Sa đột nhiên u ám.

Phác Ánh Vân không so đo, bà nhìn thẳng vào mắt anh, "Cậu muốn báo thù thì tìm tôi, vẫn câu nói đó, rời khỏi Tiểu Thái, nó vô tội."

"Thật không?" Lạp Lệ Sa hừ lạnh, "Bà đang thể hiện sở trường cãi chày cãi cối của nhà họ Hoàng bà ư? Nếu tôi nhớ không sai, Hoàng Tấn Bằng, bà và con gái Phác Thái Anh của bà, ba người nhà bà đều là hung thủ sát hại ba mẹ tôi!"

Bà cố gắng bình tĩnh, nói với Lạp Lệ Sa, "Ngày đó, Tiểu Thái chỉ là một đứa trẻ, nó mới có hai tuổi, làm sao nó có ý giết người? Tôi biết cậu luôn canh cánh chuyện này, tôi cũng tìm hiểu được ba nuôi của cậu hiện tại là bạn thân của ba cậu, nhờ ba cậu giúp đỡ, ông ấy mới thuận buồm xuôi gió trong giới chính trị."

Lạp Lệ Sa nhếch mép, "Không ngờ, bà lại tìm hiểu được chuyện này."

"Tôi biết cậu là con của Vương Hoài Dương, dù khó khăn đến mấy tôi cũng phải tìm cho bằng được." Phác Ánh Vân nói, "Nhưng ngày xưa cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu có thể hiểu bao nhiêu việc của ba mẹ cậu?"

"Bà có ý gì?" Lạp Lệ Sa híp mắt.

"Người thật sự thiếu nhà họ Vương của cậu đã chết. Tuy Tiểu Thái vô tâm tưới xăng nhưng hung thủ chỉ có một mình Hoàng Tấn Bằng." Phác Ánh Vân không muốn tiếp tục giấu diếm.

"Bà quên bản thân bà rồi thì phải?" Lạp Lệ Sa thờ ơ nhìn Phác Ánh Vân.

"Sự thật là lúc đó tôi biết Hoàng Tấn Bằng muốn hại ba mẹ cậu, tôi đến để ngăn cản, không hề nghĩ sẽ phóng hỏa." Phác Ánh Vân hơi lên giọng. Tâm trạng của bà rất kích động, một lúc sau thoáng bình tĩnh hơn bà mới nói, "Hơn nữa, người có ý giết người trước là ba cậu, không phải Hoàng Tấn Bằng."

Lạp Lệ Sa thẫn thờ.

Phác Ánh Vân mệt mỏi nhìn Lạp Lệ Sa, "Nhưng dù người nào có ý giết người trước tiên thì mất đi tính mệnh vẫn là ba mẹ cậu. Kể từ ngày đó, tôi đã biết có một ngày mình phải kể rõ ngọn nguồn. Ngần ấy năm qua, tôi luôn cố gắng chuộc tội cho nhà họ Hoàng, chờ đợi nhà họ Vương xuất hiện, vì tôi biết có một số việc không nói rõ sự thật thì nghiệp chướng sẽ còn mãi. Người trong cuộc không ai có thể sống vui vẻ. Con người không biết tạo ra hạnh phúc sẽ không thể cho người khác hạnh phúc."

Lạp Lệ Sa điềm tĩnh nhìn Phác Ánh Vân. Anh cầm ly nước lên uống, mắt anh ra chiều suy tư, tựa hồ đang phân tích mức độ thành thật trong lời nói của bà.

"Hôm nay gọi cậu tới là để nói cậu biết năm đó xảy ra chuyện gì. Dù cậu nghe rồi hay chưa nghe, tôi đều có nghĩa vụ kể cậu biết tất cả." Phác Ánh Vân kiên định, bà uống cà phê, nói lại chuyện ngày đó...

Năm ấy, Hoàng Tấn Bằng, Phác Ánh Vân, Vương Hoài Dương và Giang Lăng là bạn thân. Phác Ánh Vân và Giang Lăng bằng tuổi nên hai người thân thiết như tri kỷ. Vương Hoài Dương và Giang Lăng yêu nhau từ lâu, họ kết hôn trước Hoàng Tấn Bằng và Phác Ánh Vân. Khi Hoàng Tấn Bằng và Phác Ánh Vân cưới nhau, Hoàng Tấn Bằng chỉ có hai bàn tay trắng, còn nhà họ Phác là quyền quý cao sang. Sau này Hoàng Tấn Bằng được nhà họ Phác giúp đỡ gây dựng sự nghiệp riêng. Còn Vương Hoài Dương là một người thông minh tháo vát, ông mở nông trại hoa kinh doanh. Tình bạn giữa bốn người dần phát triển thành đối tác làm ăn. Hoàng Tấn Bằng ngừng nhập hương liệu từ nước ngoài, liên kết với nông trại hoa của nhà họ Vương. Nhà họ Vương cũng nghiên cứu tìm hiểu hương liệu mới cung cấp cho việc sản xuất nước hoa của nhà họ Hoàng. Cứ như vậy, nhờ quan hệ hài hòa giữa tình bạn và đối tác kinh doanh mà họ càng lúc càng thân thiết.

Nói đoạn, Phác Ánh Vân dừng lại, bà hít thở nặng nề.

Lạp Lệ Sa nhìn bà, "Tôi biết những điều này. Quan hệ giữa hai nhà hòa thuận nhưng cuối cùng chia rẽ vì một chai nước hoa. Lẽ nào bà định nói với tôi, nếu năm đó không có 'Đào Túy', quan hệ giữa hai nhà sẽ không xấu đi. Ngày ấy, chính ba mẹ tôi đã cải tiến 'Đào Túy' dựa theo công thức cũ, họ làm nó thơm dai và bền mùi hơn. Ông bà muốn chiếm đoạt nó, nảy sinh ý giết người! Đây là sự thật!"

Phác Ánh Vân lắc đầu, ánh mắt bà bi thương, "Công thức mới của 'Đào Túy' đúng là châm ngòi mâu thuẫn nhưng chuyện không đơn giản như cậu tưởng. Nguyên nhân chính dẫn đến quan hệ giữa hai nhà sụp đổ là..." Bà siết chặt tay, vẻ mặt bà càng khổ sở.

"Là gì?" Lạp Lệ Sa nheo cả hai mắt.

Môi Phác Ánh Vân run run, bà hít sâu điều chỉnh cảm xúc của bản thân, "Nguyên nhân thật sự là có một đêm mẹ cậu và Hoàng Tấn Bằng... đã lên giường với nhau."

Lạp Lệ Sa ngớ ra, cằm anh căng cứng, anh lạnh lùng rít từng chữ qua kẽ răng...

"Bà nói dối!"

Phác Ánh Vân nhìn anh vẻ thương hại, "Tới lúc này, cậu nghĩ tôi có cần thiết nói dối với cậu không?"

Lạp Lệ Sa siết tay, trán anh hiện đầy gân xanh, anh nhìn như đang kiềm nén cơn giận, môi anh cũng mím thành một đường thẳng sắc lẹm.

"Cậu hãy kiên trì nghe tôi nói hết. Có lẽ sự thật sẽ khác với chuyện cậu biết." Phác Ánh Vân thở dài thườn thượt.

Lạp Lệ Sa nghiến răng, mặt mày anh tái mét nhìn bà.

Còn bà lại bắt đầu kể tiếp chuyện năm xưa...

Hồi ấy, Hoàng thị phát triển nước hoa ra thị trường châu Âu, số lượng tiêu thụ rất tốt, đơn hàng từ nước ngoài tới liên tiếp. Hoàng thị phát triển lớn mạnh và ổn định. Nông trại hoa của nhà họ Vương cũng nổi tiếng gần xa. Vương Hoài Dương có khả năng và tầm nhìn xa trông rộng, ông quyết định phát triển việc kinh doanh ra nước ngoài. Thời gian đó, nhà họ Vương và họ Hoàng đều làm ăn phát đạt, chuyện vui đến tới tấp. Nhưng cuộc đời không có gì là suôn sẻ trọn vẹn. Ngay thời điểm cả hai bên không ngừng cô gắng đã xảy ra một việc phá hủy hoàn toàn tình bạn!

Vào một bữa tiệc ăn mừng thắng lợi, bốn người vui vẻ uống rượu hơi nhiều. Đến khi tàn tiệc, Hoàng Tấn Bằng đề nghị Vương Hoài Dương và Giang Lăng cùng đến nhà họ Hoàng uống tiếp. Vương Hoài Dương là một người đàn ông nhiệt tình, ông thương yêu vợ mình vô cùng nên hỏi ý kiến của Giang Lăng. Giang Lăng mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng mọi người đang vui vẻ, bà cũng không muốn làm mất hứng, vả lại do quá bận rộn nên bà và Phác Ánh Vân đã lâu không gặp, thế là bà đồng ý đến nhà họ Hoàng tiếp tục ăn mừng.

Tới nhà lớn họ Hoàng, quản gia được lệnh chuẩn bị thức ăn và rượu. Sau khi quản gia và người làm lui xuống, họ vui vẻ ăn uống no say. Cứ như vậy, bốn người uống đến say khướt.

Đến nửa đêm, Phác Ánh Vân tỉnh dậy định đi vệ sinh, vừa vặn Vương Hoài Dương cũng thức giấc. Phác Ánh Vân bình thường rất nghiêm túc nhưng do thân thiết nên bà không chú ý chuyện vặt vãnh. Bạn bè thân nên ông bà không khách sáo, tỉnh giấc liền tranh nhau đi vệ sinh. Phác Ánh Vân đương nhiên giành không lại Vương Hoài Dương. Bà tức giận đứng bên ngoài la hét om sòm, Vương Hoài Dương thì cười sang sảng đắc ý. Phác Ánh Vân lười lên lầu, đành đứng đợi Vương Hoài Dương đi ra. Bà còn không quên cười châm chọc ông. Đến khi bà ra ngoài, lại không thấy Vương Hoài Dương đâu hết. Lúc này, bà mới nhớ Hoàng Tấn Bằng và Giang Lăng cũng không thấy.

Phác Ánh Vân kinh ngạc, cũng tỉnh táo phần nào, bà lên lầu hai lại thấy Vương Hoài Dương đứng giữa cửa phòng ngủ, gương mặt anh tuấn của ông đanh lại, hai tay thả xuôi bên hông cuộn tròn, vóc người cao lớn toát lên vẻ đáng sợ mà Phác Ánh Vân chưa bao giờ gặp qua.

Bà vô thức bước chậm lại, nghi ngại đi về phía ông. Vương Hoài Dương không hề biết có người đi lên, ông hung ác nhìn chòng chọc vào phòng ngủ.

Phác Ánh Vân sợ bộ dạng này của ông. Trước giờ, trong lòng Phác Ánh Vân, Vương Hoài Dương là một người anh hiền từ. Ông đối xử lịch sự với mọi người. Dù ai châm chọc, ông cũng không tức giận. Ông có bản lĩnh dỗ dành người đang giận vui vẻ lại ngay tức khắc. Đây cũng là nguyên nhân khiến Phác Ánh Vân tôn trọng ông từ trong thâm tâm.

Thế nhưng Phác Ánh Vân lạnh người khi thấy sắc mặt tàn nhẫn của Vương Hoài Dương. Bà tiến lên đẩy cánh cửa phòng ngủ còn lại, đột nhiên ngồi phịch xuống đất!

Trong phòng ngủ rộng lớn, trên chiếc giường đặt giữa phòng, Hoàng Tấn Bằng đang ôm Giang Lăng ngủ say sưa, mà cả hai người đều khỏa thân, quần áo nam nữ rơi lả tả dưới giường...

Hai người họ...

Phác Ánh Vân cảm thấy đất trời sụp đổ dưới chân bà. Bà nghe thấy Vương Hoài Dương gào thét xông vào phòng ngủ, ông kéo Hoàng Tấn Bằng đang ngủ say dậy, đấm Hoàng Tấn Bằng thùm thụp!

Phác Ánh Vân trố mắt ra nhìn. Nếu có thể, bà cũng muốn đánh Hoàng Tấn Bằng nhưng hai chân bà tê cứng, bà tan nát cõi lòng chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Chồng của bà đã lên giường với bạn thân thất của bà!

Hoàng Tấn Bằng bị đánh tỉnh lại, ông tựa hồ còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chất cồn đậm đặc khiến ông tê dại không cảm thấy đau đớn, ông lắc đầu nhìn Vương Hoài Dương vung nắm tay lên...

"Hoài Dương, anh làm gì vậy? Tiểu Vân còn đang ngủ, tại sao anh lại vào đây? Anh mau đi ra đi."

Vương Hoài Dương đấm ông, quát to, "Mày mở mắt ra nhìn người ngủ bên cạnh mày là ai cho tao!"

Hoàng Tấn Bằng nhức nhối, ông lờ mờ quay qua nhìn người phụ nữ bên cạnh, ông trợn mắt ngỡ ngàng, nhảy ngay xuống đất, ông run rẩy chỉ lên giường...

"Tại sao lại như vậy?"

Giang Lăng nằm trên giường cũng bị đánh thức, bà trở mình mở mắt. Trông thấy đôi mắt phẫn nộ của Vương Hoài Dương, bà ngờ vực ngồi dậy, muốn nói chuyện lại thấy mình không mặc quần áo, bà giật thót tim. Vương Hoài Dương ngoái đầu nhìn Hoàng Tấn Bằng, mặt bà trắng bệch đến cực điểm.

Rốt cục bà đã hiểu chuyện gì xảy ra!

"Hoài Dương... em... tối qua không phải anh?" Bà run rẩy thảng thốt, nước mắt chảy giàn giụa.

Gương mặt Vương Hoài Dương tái nhợt, ông lặng thinh lụm quần áo ném cho Giang Lăng. Đợi Giang Lăng mặc vào xong xuôi, ông bèn kéo bà rời khỏi nhà họ Hoàng.

Bắt đầu từ ngày đó, hai nhà ngầm có khoảng cách với nhau. Nhất là Vương Hoài Dương, ông trở nên xa cách, không qua lại giao du như trước đây. Thậm chí nguyên liệu cung cấp cho nhà họ Hoàng cũng không còn chất lượng như xưa.

Còn Giang Lăng bởi vì chuyện này mà mỗi lần đối mặt với Vương Hoài Dương, bà đều e dè, sợ chọc ông nổi giận. Nhưng Vương Hoài Dương rất tốt với bà, ông không nhắc tới chuyện ngày đó. Ông trở nên trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.

Giang Lăng chủ động tìm Phác Ánh Vân. Giang Lăng biết ngày hôm ấy bà và Hoàng Tấn Bằng nhận lầm người, ngoài Vương Hoài Dương đau khổ, còn có Phác Ánh Vân. Khi gặp mặt, bà khóc lóc cầu xin Phác Ánh Vân tha thứ.

Phác Ánh Vân làm sao lại trách cứ bà? Bạn bè nhiều năm, Phác Ánh Vân biết Giang Lăng yêu Vương Hoài Dương da diết. Phác Ánh Vân không thể quên nhưng vì say rượu đánh mất bạn bè thân thiết, nỗi đau này lại càng mãnh liệt.

Phác Ánh Vân hứa với Giang Lăng, bà sẽ cố gắng quên hết chuyện này, không cất giữ trong lòng, cũng không nhắc tới. Dù Hoàng Tấn Bằng và Vương Hoài Dương cư xử thế nào, tình bạn giữa bà và Giang Lăng vĩnh viễn không thay đổi.

Hai người lại tiếp tục tình bạn như xưa, nhưng quan hệ giữa Hoàng Tấn Bằng và Vương Hoài Dương càng lúc càng gay gắt. Vấn đề chủ yếu xuất phát từ Vương Hoài Dương. Ông bắt đầu xoi mói và đả kích mọi đề xuất hợp tác của Hoàng Tấn Bằng, có lần đang họp, ông còn ngang nhiên ném bỏ hợp đồng của Hoàng thị.

Hoàng Tấn Bằng biết nếu không hòa hoãn được mối quan hệ này thì sớm muộn gì cũng ảnh hưởng đến việc sản xuất nước hoa của Hoàng thị. Một lần sau khi từ nước ngoài trở về, Hoàng Tấn Bằng còn chưa về nhà đã vội vàng đi tìm Vương Hoài Dương, làm hòa với ông.

Biết Vương Hoài Dương thích rượu vang, Hoàng Tấn Bằng đích thân đến nông trại rượu tốt nhất, tìm rượu vang quý hiếm về tặng. Có điều ông chủ không chịu bán, Hoàng Tấn Bằng phải hạ mình năn nỉ. Ông thức suốt ba ngày hái nho cho ông chủ tỏ thành ý, cuối cùng mới mua được rượu vang.

Khi Vương Hoài Dương thấy Hoàng Tấn Bằng mang rượu đến, trên mu bàn tay Hoàng Tấn Bằng chi chít vết thương, nỗi hận của ông cũng giảm đi phần nào. Dù gì cũng là bạn bè nhiều năm, hận đến mấy cũng không bằng lời hối lỗi thật lòng. Hai người cùng nhau uống cạn chai rượu. Uống đến ly cuối cùng, cả hai đều cười quên hết hận thù, quyết định từ nay về sau lại là bạn tốt như thuở ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com