Q.10 - Chương 7+8
Q.10 - Chương 7: Từ hiểu lầm đến thù hận
Hai nhà tiếp tục làm bạn bè, nhưng số lần gặp gỡ và tụ tập giữa bốn người giảm hẳn, không còn giống như hồi trước chỉ cần gặt hái thắng lợi hay công việc tiến triển là cùng nhau ăn mừng lập tức.
Sau sự việc đó, họ cùng lắm chỉ gặp nhau theo kiểu đàn ông gặp đàn ông, phụ nữ gặp phụ nữ. Mối quan hệ nhạy cảm giữa hai nhà quanh quẩn trong một trạng thái kỳ lạ suốt nửa năm dài ròng rã. Tuy hai nhà đều cố không nhắc tới chuyện xảy ra khi đó nhưng Phác Ánh Vân biết nó như một ngòi nổ, chỉ cần có lửa thì sẽ nổ tung.
Rốt cục ngọn lửa đó cũng tới!
Mọi việc bắt đầu từ bữa tiệc Hoàng Tấn Bằng tổ chức cho con gái Hoàng Thái Anh, mừng sinh nhật hai tuổi của con. Ngày hôm ấy, cô mặc đồ xinh xắn như công chúa, đón nhận vô vàn lời chúc của mọi người. Phác Ánh Vân là chủ nhân của bữa tiệc, bà muốn dồn sức tiếp khách nhưng phải chăm sóc Hoàng Mỹ Anh và Hoàng Thái Anh. Giang Lăng và Vương Hoài Dương cũng tham dự, họ tặng món quà xinh xắn nhất cho hai cô bé.
Hoàng Mỹ Anh và Hoàng Thái Anh dù sao cũng là trẻ con. Hai cô bé chơi trò trốn tìm, làm Phác Ánh Vân phải tìm khắp nơi.
Bữa tiệc gần kết thúc nhưng hai cô bé lại không thấy đâu. Phác Ánh Vân đi tìm đủ chỗ. Khi quẹo qua một góc, bà thấy cô bé đang ngồi xổm trước cửa sổ chơi đùa. Bà thở phào nhẹ nhõm, định đi lại kéo hai cô bé thì vô tình nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ phòng tiếp khách đang khép hờ cửa. Căn phòng này nằm xa đại sảnh nên không gian nơi đây đặc biệt vắng lặng. Bà bước nhẹ lại đó, choáng váng nhìn chồng Hoàng Tấn Bằng của bà và Giang Lăng đang ở cùng nhau trong đó. Bà chỉ muốn nhào lên giết chết hai người bọn họ. Ý nghĩ đầu tiên bật ra khỏi đầu bà là... lẽ nào họ lại làm chuyện đó. Lúc bà định bỏ đi lại nghe thấy câu chuyện họ đang nói nằm ngoài trí tưởng tượng của bà.
Trong phòng tiếp khách, Giang Lăng khóc lóc sướt mướt, Hoàng Tấn Bằng lúng túng đưa khăn giấy cho bà. Phác Ánh Vân nghe Hoàng Tấn Bằng nói. "Chị đừng khóc, để người khác thấy lại nghĩ tôi làm gì chị nữa."
Giang Lăng cầm khăn giấy lau nước mắt, bà nghẹn ngào lên tiếng, "Tôi hối tiếc, ân hận vì hành động ngu ngốc đó mà khiến hai nhà thành thế này."
"Xin lỗi, tôi luôn muốn xin lỗi. Hôm đó, tôi nhìn lầm chị thành Tiểu Vân, bồng chị vào phòng ngủ..."
"Anh đừng nói nữa. Hai chúng ta đừng nên gặp nhau, lỡ bị người khác trông thấy lại khó lòng giải thích." Giang Lăng vội nói.
"Không phải, tôi muốn tìm cơ hội để nói chuyện này. Giang Lăng, chị ngẫm lại đêm đó đi. Thực ra đêm đó chúng ta không có quan hệ với nhau, chúng ta chỉ cởi quần áo nằm ngủ cùng giường thôi. Chị biết tôi đau khổ đến thế nào không? Tôi giải thích với Hoài Dương nhưng anh ấy không tin. Anh ấy không sai, dù chúng ta không xảy ra chuyện gì nhưng không thằng đàn ông nào có thể chứng kiến vợ mình khỏa thân nằm với thằng khác." Hoàng Tấn Bằng nóng nảy gãi đầu, ông nhìn Giang Lăng, "Hôm nay, tôi tìm chị là mong chị nhớ lại việc đêm đó. Nếu được tôi xin chị nói chuyện này với Tiểu Vân giúp tôi. Tôi nói cô ấy không tin. Chị cũng biết tôi rất yêu Tiểu Vân, tôi không thể mất đi cô ấy. Cô ấy không nhắc tới nhưng tôi biết cô ấy luôn canh cánh trong lòng. Chuyện này vốn là hiểu lầm, tôi và chị hoàn toàn trong sạch."
Giang Lăng lặng người, hồi tưởng việc đêm đó. Thần sắc của bà thoáng lờ mờ rồi đột nhiên sáng lên như đã xác định được việc gì đó. Bà đỏ mặt, "Có thể... chúng ta không xảy ra chuyện gì với nhau." Nếu như bà và Hoàng Tấn Bằng thật sự lên giường, bà chắc chắn sẽ cảm giác được. Lúc bà tỉnh dậy, cơ thể bà không hề khó chịu khác thường nhưng do khi đó quá hoảng loạn nên bà không nghĩ đến.
Hoàng Tấn Bằng vừa xúc động vừa biết ơn Giang Lăng, "Chúng ta thật sự trong sạch, vả lại lúc đó tôi say như chết sao còn khả năng làm việc khác? Giang Lăng, đối với tôi mà nói, Tiểu Vân rất quan trọng. Cả chị và Hoài Dương cũng là những người bạn quan trọng nhất trong đời tôi. Tôi muốn mọi chuyện trở lại như xưa. Mọi việc cứ đổ hết lên tôi, để tôi gánh chịu, tất cả đều do tôi không tốt. Tôi hy vọng chị sẽ giúp tôi giải thích rõ ràng."
Giang Lăng nở nụ cười nhẹ nhõm, có lẽ bà đã bỏ được gánh nặng trong lòng nhưng sắc mặt bà cũng toát vẻ khổ sở, "Chúng ta làm sao giải thích chuyện này với họ? Dù họ nghe cũng chưa chắc đã tin. Nhất là Hoài Dương, anh ấy đã thấy chúng ta ngủ chung, cái gai ngày rất khó nhổ đi."
Hoàng Tấn Bằng buồn phiền đấm mạnh vào đầu, ông thở dài, "Tôi ngu lắm. Lẽ ra tôi phải dẫn chị đi bệnh viện kiểm tra ngay lúc đó, như vậy sự thật sẽ phơi bày rõ ràng."
"Bây giờ anh nói thì còn làm được gì?"
Phác Ánh Vân đờ đẫn đứng bên ngoài. Đầu óc bà đầu tiên là trống rỗng, sau đó là kích động lạ thường. Hóa ra Hoàng Tấn Bằng và Giang Lăng không có quan hệ với nhau. Nhưng Hoàng Tấn Bằng nói đúng, nếu ông nói liệu bà và Vương Hoài Dương có tin? Trong phòng khách lặng phắc như tờ, Hoàng Tấn Bằng và Giang Lăng đang cố nghĩ cách giải thích. Phác Ánh Vân do dự không biết có nên đi vào hay không. Đúng lúc này...
"Hai người đang làm gì?" Một giọng nói lạnh lùng tột độ vang lên đằng sau Phác Ánh Vân.
Phác Ánh Vân chưa kịp quay đầu đã thấy Vương Hoài Dương xông lên túm cổ áo của Hoàng Tấn Bằng, giơ nắm tay đánh ông. Giang Lăng hoảng hốt, trợn mắt đứng nhìn. Phác Ánh Vân vội đi vào ngăn cản. Giang Lăng cũng lật đật ôm lấy Vương Hoài Dương. Vương Hoài Dương xô mạnh Giang Lăng, nhìn bà hầm hầm, "Anh tin tưởng lần trước hai người là hiểu lầm, nhưng lần này thì sao? Hai người lén hẹn nhau ở đây làm gì?"
Giang Lăng khó lòng giãi bày, Hoàng Tấn Bằng gào lên, "Vương Hoài Dương, anh nghe rõ cho tôi. Tôi chưa bao giờ quan hệ với vợ của anh! Tuy trên thương trường, Hoàng Tấn Bằng tôi không phải chính nhân quân tử nhưng tôi biết đạo lý không được đụng đến vợ bạn! Hôm nay, tôi kêu Giang Lăng tới là để giải thích chuyện hôm đó. Tôi không hề làm gì cô ấy. Tôi mong anh và Tiểu Vân hiểu chuyện này. Tôi biết nói ra anh sẽ không tin nhưng tôi vẫn phải nói với anh!"
Vương Hoài Dương nhào lên, vung nắm đấm, "Mày nói vậy để làm gì? Mày thương hại tao? Mày ăn nằm với vợ tao đã đời, rồi nói láo để chối bỏ trách nhiệm? Mày có còn là đàn ông không?"
Phác Ánh Vân sắp điên thật rồi. Bà cố gắng khuyên Vương Hoài Dương, Giang Lăng cũng nói hết nước hết cái với ông, nhưng ông nổi giận đùng đùng, không chữ nào lọt vào tai ông. Cuối cùng, Vương Hoài Dương căm phẫn kéo Giang Lăng đi về.
Cứ như vậy, sự hòa bình mà hai nhà dè dặt gìn giữ suốt nửa năm hoàn toàn sụp đổ. Vào thời điểm đó, thị trường tài chính gặp biến động lớn, nhiều công ty không trụ nổi phải tuyên bố phá sản. Hoàng thị cũng đối mặt với nguy cơ thiếu vốn. Phác Ánh Vân đề nghị Hoàng Tấn Bằng dùng "Đào Túy' để làm bảo chứng trên thị trường, may ra sẽ có khởi sắc.
"Đào Túy" từng là phép mầu của nhà họ Phác, dĩ nhiên Hoàng Tấn Bằng không từ chối giới thiệu nó ra thị trường lần nữa. Nhưng muốn nó nổi tiếng vang dội thì phải cải tiến nó. Tiếc là Hoàng Tấn Bằng và Phác Ánh Vân không rành về hương liệu. Do vậy, ông đã đến nhờ Vương Hoài Dương giúp đỡ.
Vương Hoài Dương vui vẻ giúp đỡ. Ông còn đem công thức mới của Đào Túy cho Hoàng Tấn Bằng. Hoàng Tấn Bằng và Phác Ánh Vân xem qua kết quả phân tích nước hoa, thấy nó vượt trội mẫu cũ, hai người mừng rỡ khôn xiết.
Hoàng Tấn Bằng muốn dùng nước hoa này làm sản phẩm chủ đạo của tập đoàn. Chẳng những thế, ông còn định hợp tác với nhà họ Vương rồi chia đều lợi ích cho đôi bên. Có điều Vương Hoài Dương lại đưa ra yêu cầu gây khó dễ cho Hoàng Tấn Bằng và Phác Ánh Vân. Ông sẽ đồng ý để Hoàng Tấn Bằng dùng nước hoa này với điều kiện Hoàng Tấn Bằng phải nhường chức chủ tịch cho ông vô điều kiện. Khi nào đồng ý ký tên chuyển nhượng cổ phần công ty, thỏa thuận mới có hiệu lực.
Hoàng Tấn Bằng không ngờ Vương Hoài Dương lại yêu cầu như vậy. Nhiều lần trước đây, Hoàng Tấn Bằng đã ngỏ ý mời Vương Hoài Dương trở thành cổ đông của Hoàng thị, chuyển giao cổ phần miễn phí cho ông nhưng ông từ chối. Vương Hoài Dương còn rộng rãi nói với Hoàng Tấn Bằng, "Tôi và anh là anh em, anh khách sáo với tôi như vậy làm gì?"
Nhưng trong vòng nửa năm ngắn ngủi, cảnh vẫn còn mà người đã mất. Chiêu này của Vương Hoài Dương vừa tàn nhẫn vừa tuyệt tình. Hoàng Tấn Bằng trở tay không kịp. Vương Hoài Dương còn trình ra chữ ký đồng ý bán cổ phần của nhiều cổ đông, chứng tỏ ông đã chuẩn bị từ trước.
Hoàng Tấn Bằng không còn đường lui, không có "Đào Túy" Hoàng thị sẽ tiêu tan trong cơn bão tài chính. Nếu đồng ý thỏa thuận với Vương Hoài Dương, ông vẫn là cổ đông và quản lý Hoàng thị nhưng ông sẽ trở thành cổ đông lớn thứ hai. Hoàng Tấn Bằng biết tất cả đều khởi nguồn từ nửa năm trước. Dù bây giờ ông giải thích thế nào cũng vô dụng. Trong lòng Vương Hoài Dương, hiểu lầm này đã thành hận thù.
Phác Ánh Vân điêu đứng, bà tìm Giang Lăng giúp đỡ. Bà bất ngờ nhận ra Giang Lăng cũng chẳng sống yên ổn. Giang Lăng bị Vương Hoài Dương nhốt cả ngày trong nhà, không cho tiếp xúc với người ngoài. Phác Ánh Vân vỡ lẽ, Vương Hoài Dương không chỉ trách cứ Hoàng Tấn Bằng, mà ông còn trút nỗi hận này lên Giang Lăng. Ông không hề đánh đập ngược đãi Giang Lăng. Tình yêu của Vương Hoài Dương dành cho Giang Lăng đã ăn sâu vào máu thịt ông, ông giam giữ bà để lúc nào bà cũng xuất hiện trong tầm mắt của ông.
Phác Ánh Vân đau lòng vì Vương Hoài Dương đã thay đổi. Tạm không nói đến Hoàng thị, nhưng vì hiểu lầm mà ông đổi tính khiến bà không chịu đựng nổi. Bà đến tìm Vương Hoài Dương, ông viện rất nhiều lý do để biện hộ cho mình. Ông phân tích mọi việc nhà họ Vương làm cho Hoàng thị suốt mấy năm qua. Nhà họ Vương là đầu mối cung cấp hương liệu quan trọng nhất của Hoàng thị, không có nhà họ Vương, Hoàng thị sẽ không có địa vị như hôm nay.
Phác Ánh Vân biết không thể thay đổi quyết định của Vương Hoài Dương. Bà đi tìm kiếm nguồn hương liệu khác nhưng mọi thứ đều vô ích. Hoàng Tấn Bằng buộc lòng đồng ý với Vương Hoài Dương, hy vọng giữ được Hoàng thị. Quả nhiên, "Đào Túy" mới thành công đúng như dự đoán. Hoàng thị vượt qua khủng hoảng. Dựa theo thỏa thuận, Hoàng Tấn Bằng phải chuyển chức chủ tịch cho Vương Hoài Dương. Nhưng con người thường biến chất trước quyền lợi. Hoàng Tấn Bằng không phục. Hoàng thị do một tay ông gây dựng, còn Vương Hoài Dương chỉ lợi dụng tình thế đoạt Hoàng thị, một người cao ngạo như Hoàng Tấn Bằng sao có thể nuốt trôi cục tức này? Hoàng Tấn Bằng ngang nhiên xé bỏ thỏa thuận, công khai tranh giành vị trí chủ tịch cùng Vương Hoài Dương.
Vương Hoài Dương không phải người dễ đối phó. Ông giận dữ cắt ngay việc sản xuất Đào Túy mới. Hoàng Tấn Bằng âm thầm điều tra ra Đào Túy mới thơm lâu là nhờ một loại hương liệu tên "Long Diên Tử" được nhà họ Vương nuôi cấy. Hương liệu này còn quý hơn cả Long Diên Hương.
Hoàng Tấn Bằng muốn cướp cách nuôi cấy hương liệu từ chỗ Vương Hoài Dương, để đưa nông trại khác gây trồng, cách đứt hành vi chiếm đoạt Hoàng thị của Vương Hoài Dương. Nhưng Vương Hoài Dương là người thông minh khôn khéo. Ông phát giác ý đồ của Hoàng Tấn Bằng, cộng thêm việc Hoàng Tấn Bằng dứt khoát xé bỏ thỏa thuận, ông càng tức giận. Tình bạn nhiều năm biến mất trong sự hiểu lầm. Tình nghĩa anh em đồng cam cộng khổ bao năm đều vì lợi ích và bất hòa biến thành thù hận.
Phác Ánh Vân biết, cứ tiếp tục tranh chấp sẽ xảy ra chuyện. Bà và Giang Lăng liên lạc với nhau, chia ra khuyên nhủ Hoàng Tấn Bằng và Vương Hoài Dương. Nhưng con người đứng trước quyền lợi sẽ trở nên mù quáng. Một người chỉ rắp tâm cướp đoạt giang sơn, còn một người muốn coi giữ giang sơn, hai người không ai nhường ai. Đến khi... Vương Hoài Dương nảy sinh ý nghĩ giết chết Hoàng Tấn Bằng!
Một buổi chiều, Hoàng Tấn Bằng đang bôn ba tìm kiếm nông trại hoa để hợp tác thì hay tin Vương Hoài Dương mướn người chặn đường giết mình. Điều Vương Hoài Dương để tâm nhất là chuyện giữa Hoàng Tấn Bằng và Giang Lăng, hơn nữa sự bất mãn của ông tăng vọt theo việc Hoàng Tấn Bằng lật lọng.
Hoàng Tấn Bằng suýt chết, may mắn gặp cảnh sát đi tuần tra mới sống sót trở về. Ông quyết định Vương Hoài Dương đã vô tình, cũng đừng trách ông bất nghĩa. Chỉ cần còn Vương Hoài Dương trên đời, Hoàng thị có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào. Hoàng Tấn Bằng chủ động xuất chiêu, muốn giải quyết Vương Hoài Dương!
Khi đó, gia đình của Vương Hoài Dương đã dọn tới biệt thự số 45 đường Hoa Đôn. Hoàng Tấn Bằng lên kế hoạch sai người chặn đường Vương Hoài Dương rồi giết ông. Đường Hoa Đôn hẻo lánh, dễ dàng ra tay.
Phác Ánh Vân vô tình phát hiện ra việc Hoàng Tấn Bằng mướn người giết Vương Hoài Dương vào buổi tối. Bà không muốn giơ mắt nhìn chồng mình phạm pháp, bèn gọi báo Giang Lăng, kêu Giang Lăng đừng để Vương Hoài Dương ra ngoài. Nhưng điện thoại gọi mãi không được. Phác Ánh Vân hết cách, bà đành lái xe đến đó.
Phác Thái Anh nghịch ngợm trốn vào trong xe. Giờ đó là buổi trưa, Hoàng Mỹ Anh đang ngủ ngon lành nên bà tưởng Phác Thái Anh cũng vậy. Ai dè cô lại trốn vào trong xe, Phác Ánh Vân sợ không kịp ngăn cản, đành chở cô theo đến biệt thự số 45 đường Hoa Đôn.
Giang Lăng mở cửa, khó hiểu nhìn Phác Ánh Vân dẫn Phác Thái Anh đến nhà. Phác Ánh Vân hỏi han về Vương Hoài Dương, Giang Lăng nói Vương Hoài Dương đang tiếp bạn trên lầu. Phác Ánh Vân nghe Giang Lăng nói tối nay Vương Hoài Dương còn phải ra ngoài làm việc, bà vội dặn Giang Lăng dù thế nào cũng không được để Vương Hoài Dương bước ra khỏi cửa. Giang Lăng thấy chuyện rất nghiêm trọng, gật đầu nghe theo.
Ngay khi người lớn đứng ngoài cửa thương lượng để tránh tai kiếp này như thế nào, Phác Thái Anh nho nhỏ lại trông thấy người làm vườn đang tưới hoa. Đợi người làm vườn đi khỏi, cô bèn muốn bắt chước theo. Phác Thái Anh tìm một hồi thì tình cờ trông thấy nhiều chai xăng đặt cạnh ga ra. Con nít làm sao biết thứ đó là gì? Cô cầm lấy từng chai xăng nhỏ, cười khúc khích tưới quanh vườn hoa.
Biệt thự số 45 đường Hoa Đôn thiết kế theo kiểu độc đáo, ngoài con đường nhỏ dẫn vào nhà, vây xung quanh toàn là vườn hoa. Lúc đó hoa bách hợp nở rộ, bao bọc lấy biệt thự, nhìn rất đẹp và nên thơ.
Nhưng chính vì vậy mới tạo thành đại họa!
Khi Phác Ánh Vân dẫn Phác Thái Anh đi về, bà ngửi thấy người Phác Thái Anh nồng nặc mùi xăng. Bà kinh hãi nhận ra Phác Thái Anh vừa làm chuyện gì. Bà chạy ào ra, định báo cho Giang Lăng thì Hoàng Tấn Bằng giữ bà lại, không cho bà đi.
Hoàng Tấn Bằng biết Phác Ánh Vân tới báo tin. Ông giận dữ quát mắng Phác Ánh Vân, mà khi ông biết Phác Thái Anh đã tưới xăng quanh biệt thự, ông nảy ra ý nghĩ đã làm thì dứt khoát làm cho xong. Ông châm lửa ngay tức khắc.
Phác Ánh Vân vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm ấy. Chạng vạng hôm đó, gió thổi rất lớn, một ngọn lửa nhỏ gặp xăng đã bùng thành biển lửa, nuốt chửng biệt thự trong nháy mắt!
Bà điếng người, Phác Thái Anh sợ hãi khóc nức nở, Hoàng Tấn Bằng lặng lẽ kéo hai người bỏ đi.
Ngày hôm sau, tin tức nhà họ Vương bị cháy truyền đi khắp nơi. Phác Ánh Vân đọc báo mới biết Vương Hoài Dương và Giang Lăng đã chết trong hỏa hoạn. Đến khi đội cứu hỏa chạy tới, hai người đã cháy thành tro. Hoàng Tấn Bằng tuy hổ thẹn nhưng loại được một đối thủ cạnh tranh, ông hả hê yên lòng ngồi tiếp trên ghế chủ tịch Hoàng thị.
Nhưng Phác Ánh Vân luôn sống trong hoảng loạn. Cảnh sát không đủ bằng chứng, không thể điều tra nên họ đành kết án. Vương Hoài Dương và Giang Lăng không có họ hàng, Phác Ánh Vân đã đến lĩnh tro cốt của họ. Bà an táng họ ở một nghĩa trang, xây mộ đắt nhất hạ táng cho họ. Kể từ ngày đó, bà bắt đầu ăn chay niệm phật giải trừ tội nghiệt cho Phác Thái Anh và Hoàng Tấn Bằng.
Hoàng thị càng kinh doanh càng phát đạt, Hoàng Tấn Bằng chìm đắm trong tiền tài danh vọng đã quên sạch chuyện này. Phác Ánh Vân tận mắt thấy hành động của Hoàng Tấn Bằng năm đó, bà đòi chia tay. Hoàng Tấn Bằng dùng dằng không đồng ý, Phác Ánh Vân liền sống riêng phòng với ông. Mãi đến khi Phác Ánh Vân chứng kiến ông tằng tịu với Bạch Lan, bà dứt khoát ly hôn. Hoàng Tấn Bằng cũng tự đuối lý, buộc phải đồng ý.
Phác Ánh Vân bỏ hết tất cả. Bà cho rằng mọi thứ của nhà họ Hoàng đều dơ bẩn, bà sẽ không dùng những đồng tiền được tạo ra từ sinh mệnh của bạn bè để sống!
Mắt Phác Ánh Vân nhòe nước, giọng nói bà tắc nghẹn, bà cầm khăn quẹt vội nước mắt, "Tôi muốn dẫn cả hai đứa con đi. Nhưng khi đó Hoàng Mỹ Anh đang bệnh nặng, tốn rất nhiều tiền chữa trị. Tôi sợ mình không lo được cho nó, theo tôi gặp nguy hiểm, tôi đau đứt ruột để nó lại cho Hoàng Tấn Bằng. Nhưng tôi nhất định phải dẫn Phác Thái Anh đi, tôi không muốn nó biết ba nó đã dùng nó để giết người. Ngộ nhỡ đổ bể nó sẽ sống dằn vặt cả đời. Tôi không có khả năng thuyết phục tòa án phán cả hai đứa con cho tôi, nhưng tôi lúc nào cũng mong hai đứa con của mình sống hạnh phúc vui sướng. Chỉ tiếc chưa đứa nào làm được..."
Lạp Lệ Sa hoàn toàn hóa đá, mặt mày anh tái mét, một câu cũng nói không nên lời. Những chuyện Phác Ánh Vân kể không ăn khớp với điều anh biết. Ít nhất anh không biết ba ruột của anh là người khơi lên chủ tâm giết người!
Phác Ánh Vân lau nước mắt, bà nghi ngại nhìn anh, "Hồi đó, mọi người đều biết nhà họ Vương sinh một cô con gái, tại sao bây giờ lại thành con trai? Tôi và ba mẹ cậu biết nhau nhiều năm nhưng chưa bao giờ biết sự tồn tại của cậu, tại sao lại như vậy?"
Q.10 - Chương 8: Ông trời triêu cợt
Bên ngoài quán cà phê, trời đã ngừng mưa.
Vẻ mặt Lạp Lệ Sa lúng túng, miệng anh mím chặt, một lúc sau anh mới giải đáp thắc mắc của Phác Ánh Vân. "Mẹ tôi là một người khá mê tín." Anh nói với chất giọng nhạt nhòa như sương mù đọng nơi cửa sổ, "Nghe ba mẹ nuôi kể, lúc tôi ra đời, gia đình tôi sống ở khu Hoa Phủ. Có một người chuyên coi tướng số đi ngang qua nhà, nói sinh nhật của tôi xung khắc với ba mẹ. Ba mẹ có thể sinh tôi nhưng không được tự mình nuôi nấng. Nếu không làm vậy, ba mẹ sẽ liên lụy tôi mất mạng. Người coi tướng kêu ba mẹ gửi tôi cho người khác chăm nuôi, chừng nào tôi lên tám mới được rước về. Trong tám năm đó, ba mẹ không hề nhắc đến con của mình." Nói đoạn, Lạp Lệ Sa nặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Không ngờ, tôi chưa tròn tám tuổi thì ba mẹ đã chết cháy. Không biết là người coi tướng số đó nói đúng hay sai."
Phác Ánh Vân thảng thốt, "Vậy con gái..."
"Tôi tin ba mẹ chưa từng nói mình có con gái, phải không?" Lạp Lệ Sa nói thản nhiên.
Phác Ánh Vân vỡ lẽ. Đúng vậy! Bà chỉ biết tin Giang Lăng mang thai nhưng quãng thời gian đó cả bốn người đều quá bận nên không gặp nhau. Mãi đến một năm sau khi Giang Lăng đã sinh con, họ mới thật sự có thời gian tụ họp. Hồi đó, bà tận mắt thấy một cô bé trắng nõn đáng yêu. Bà còn nói với Giang Lăng, con gái của chị dễ thương quá. Nhưng Giang Lăng chỉ mỉm cười, không nói tiếng nào.
Thời gian sau, bà cũng hay nhìn thấy cô bé đó. Mỗi lần gặp nhau, bà còn trách Giang Lăng không dẫn con gái đi theo. Giang Lăng chỉ cười, không nói nửa chữ về con cái. Phác Ánh Vân cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng bỗng nghe Lạp Lệ Sa nhắc tới, bà cảm thấy quá đỗi kỳ lạ.
Lạp Lệ Sa trả lời nghi vấn của bà, "Cô bé đó là con của hàng xóm. Mẹ hay bồng cô bé về nhà chơi. Bà không thể sống cạnh con mình nên đành nhìn con của người khác để thỏa nỗi nhớ nhung."
Phác Ánh Vân đau thắt lòng, Giang Lăng đã chịu quá nhiều khổ sở.
"Vậy ba mẹ cậu sắp xếp cậu ở đâu?"
"Giống như bà tìm hiểu. Từ bé, tôi đã lớn lên ở nhà họ Lạp. Ba mẹ nuôi là bạn thân của ba mẹ tôi. Ngày xưa, ba tôi từng cứu sống ba nuôi. Ba nuôi luôn mang ơn ba tôi nên nghe chuyện liền nhận nuôi tôi. Thỉnh thoảng, ba nuôi sẽ dẫn tôi về biệt thự sum họp với ba mẹ, bao gồm cả..." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Ánh Vân đăm đăm, anh nghiêm giọng, "Ngày cháy đó!"
Phác Ánh Vân đờ đẫn. Bà nhớ Giang Lăng từng nói, Vương Hoài Dương đang tiếp bạn trên lầu. Có lẽ người ở trên lầu biệt thự khi đó là Lạp Lệ Sa và ba nuôi của anh.
"Tôi nghĩ bà vẫn còn chuyện giấu tôi." Lạp Lệ Sa cất giọng nhàn nhạt.
Mặt Phác Ánh Vân đanh lại, ánh mắt bà hoang mang, "Tôi đã kể cậu nghe hết chuyện năm đó, không còn giấu diếm gì nữa."
"Thế à?" Lạp Lệ Sa cười gằn, anh nheo mắt, bắn cho bà một cái nhìn chòng chọc, "Năm xưa, chính tai tôi nghe mẹ tôi cầu xin bà. Mẹ tôi khẩn nài bà điều gì? Thấy mẹ tôi van xin, bà đã không chút do dự từ chối mẹ tôi."
Khi đó, anh nghe không rõ nhưng thần sắc bi thương vô vọng của mẹ luôn rõ như in trong đầu anh. Anh thậm chí còn nhớ vẻ mặt khước từ thẳng thừng của Phác Ánh Vân. Anh tin mẹ có việc quan trọng nài nỉ Phác Ánh Vân giúp đỡ, nhưng bà lại từ chối, hãm hại ba mẹ anh.
Phác Ánh Vân nghe Lạp Lệ Sa chất vấn, bà ngớ ra vài giây rồi đột nhiên bừng tỉnh, "Tôi nhớ rồi! Mẹ cậu có nhờ tôi nhưng tôi đã từ chối."
"Mẹ tôi nhờ bà làm gì?"
Phác Ánh Vân liếm môi, mắt bà ra chiều đăm chiêu, "Chị ấy hy vọng tôi đứng ra vạch tội Hoàng Tấn Bằng. Chị ấy biết Vương Hoài Dương và Hoàng Tấn Bằng xem nhau như kẻ thù. Tuy Vương Hoài Dương có ý giết Hoàng Tấn Bằng nhưng dù sao cũng không thành công. Còn Hoàng Tấn Bằng lại lên kế hoạch dồn ép Vương Hoài Dương vào đường cùng. Nếu Vương Hoài Dương thật sự gặp nguy hiểm, chị ấy mong tôi tố cáo Hoàng Tấn Bằng."
Lạp Lệ Sa ngây ngẩn cả người.
"Nhưng tôi đã từ chối chị ấy. Tôi nghĩ ba mẹ cậu sẽ thoát khỏi nguy hiểm. Quan hệ giữa Hoàng Tấn Bằng và Vương Hoài Dương không chừng sẽ có cách hòa hoãn. Hoàng Tấn Bằng Bằng là chồng của tôi, là ba của con tôi. Nếu ông ấy ngồi tù, con tôi phải sống như thế nào? Tôi có thể mặc kệ Hoàng thị nhưng không thể nhìn con mình từ nhỏ đã bị người đời giễu cợt, giễu cợt tụi nó có một người cha giết người." Gương mặt Phác Ánh Vân buồn đau, "Tôi thừa nhận mình ích kỷ. Tôi đã dứt khoát từ chối mẹ cậu. Tôi rất mong chị ấy giữ Vương Hoài Dương ở nhà, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Nhưng không ngờ tai nạn tới quá nhanh..."
Lạp Lệ Sa mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh trở nên vô hồn, gương mặt nghiêng cương nghị toát lên nỗi thống khổ không cách nào che dấu. Ngần ấy năm qua, mọi thứ anh tưởng là sự thật đã bị bác bỏ hoàn toàn.
Phác Ánh Vân xót xa nhìn Lạp Lệ Sa, "Cậu cũng ở trong biệt thự, cậu trốn ra bằng cách nào?"
Lạp Lệ Sa hít sâu, kể lại chậm rãi chuyện anh từng trải qua...
Năm đó, anh còn rất nhỏ. Những điều mà anh có thể nhớ là hình ảnh mẹ đau khổ van xin một người phụ nữ đi cùng với một cô bé đến nhà và trận hỏa hoạn khủng khiếp vây quanh biệt thự hôm đó. Lúc xảy ra cháy, anh, ba nuôi và ba mẹ đều ở trên lầu hai. Có điều anh không nhìn thấy bóng dáng của mẹ, ba anh đẩy ba nuôi và anh ra ngoài. Biệt thự chìm trong biển lửa, tất cả xà ngang đều đổ ập xuống đất. Ngay thời khắc anh nghe được tiếng mẹ gào thét đau đớn trong biển lửa, anh đã nhìn thấy gương mặt đẫm máu của bà bên cửa sổ! Ba anh có thể chạy thoát nhưng ông không làm vậy. Ba nuôi cố sức giữ ba anh, không cho ông chạy vào trong nhưng ông xô mạnh ba nuôi. Anh nhớ rõ mồn một ánh mắt ông nhìn anh khi ấy, đó là ánh mắt đau đớn luyến tiếc của một người sắp lâm chung. Ông căn dặn anh, "Con phải nhớ, nếu ba mẹ chết thì người hại ba mẹ chính là nhà họ Hoàng." Nói xong câu đó, ba của anh chạy nhào vào biển lửa, hy vọng có thể cứu mẹ ra ngoài.
"Cả đời tôi cũng không quên được cảnh ba chạy vào đó. Tiếc là cả ba và mẹ đều không thể bước ra." Giọng nói của Lạp Lệ Sa khản đặc.
Hồi bé, Lạp Lệ Sa luôn cho rằng ba mẹ không thích anh nên mới đưa anh cho ba mẹ nuôi. Nhưng năm đó nhìn thấy ba liều lĩnh cứu mình, anh đã hiểu ba mẹ rất thương anh. Mỗi khi nằm xuống anh lại mơ thấy khuôn mặt bỏng rộp bê bết máu của mẹ và bóng lưng ba biến mất trong biển lửa.
Tim Phác Ánh Vân đau nhói, "Ba cậu sẵn sàng đánh đổi tính mạng vì mẹ cậu. Tôi chưa từng hoài nghi tình cảm giữa họ."
Vương Hoài Dương sinh ra trong một gia đình khá giả. Ở vùng quê của Vương Hoài Dương, nhà ông cũng được coi là danh gia vọng tộc. Phác Ánh Vân từng nghe Giang Lăng kể chuyện xưa. Hồi ấy, hoàn cảnh gia đình của Giang Lăng khó khăn, bà phải đến nhà họ Vương làm công kiếm tiền. Nói thẳng là người làm của nhà họ Vương, hầu hạ cậu chủ Vương Hoài Dương. Thời gian trôi qua, Vương Hoài Dương đã yêu Giang Lăng dịu dàng mỹ lệ từ lúc nào không hay. Ông mặc kệ chuyện gia đình ép hôn, bày tỏ ý định chung sống với Giang Lăng. Nhà họ Vương không đồng ý, giận dữ đuổi việc Giang Lăng, ép buộc Vương Hoài Dương phải lấy con dâu đã được sắp đặt sẵn.
Nhưng Vương Hoài Dương yêu Giang Lăng tha thiết. Ông không được gia đình cho phép nên đã bỏ trốn cùng Giang Lăng, cắt đứt quan hệ với gia đình. Sau khi hai người bỏ trốn, họ kết hôn, sống nương tựa vào nhau.
Đến sau này, nghe nói nhà họ Vương xuống dốc, Vương Hoài Dương quay về thăm nom người nhà nhưng người nhà của ông đã chết hết trong thiên tai. Tuy Vương Hoài Dương giận gia đình đối xử tàn nhẫn với Giang Lăng, nhưng chết là hết, ông chỉ biết thở dài than vãn.
Vì vậy, nghe Lạp Lệ Sa kể chuyện, bà biết chắc chắn Vương Hoài Dương sẽ chạy vào cứu Giang Lăng nhưng đáng tiếc họ đã bỏ mạng trong đó.
"Sau này, cậu hợp táng cho họ lần nữa?"
Lạp Lệ Sa không phủ nhận, "Ba mẹ tôi sinh cùng chỗ, chết cũng phải cùng nhau."
Phác Ánh Vân gật đầu, mắt bà trống rỗng.
"Hôm nay, tôi đã nói hết chuyện năm xưa với cậu. Lệ Sa, vẫn là câu nói đó, nếu trong lòng cậu còn thù hận, xin hãy trút lên người tôi, đừng hại người vô tội." Khi bà biết anh là con trai của Vương Hoài Dương, bà đã hiểu hết mọi thứ. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, mọi việc anh làm đều là để trả thù nhà họ Hoàng. Anh đã dùng Phác Thái Anh như một công cụ trả thù!
"Hại người vô tội? Bà ám chỉ ai?" Một nụ cười mỉa mai và oán hận hiện lên miệng anh.
Phác Ánh Vân nóng nảy, nhướng người ra trước, "Năm đó, Tiểu Thái còn rất bé, nó chỉ có hai tuổi."
"Nhưng cô ấy có tham gia." Lạp Lệ Sa cất giọng lạnh tanh.
Theo phân tích hiện trường của cảnh sát, biệt thự cháy là do có người rưới xăng lên vườn hoa quanh nhà. Hồi ấy, ba nuôi của anh trông thấy một cô bé lẩn quẩn nơi vườn hoa, cộng thêm phân tích từ cảnh sát, ông đã suy đoán Phác Thái Anh là người tưới xăng. Đây chính là nguyên nhân khiến ba nuôi căm hận Phác Thái Anh. Từ nhỏ tới lớn, ông luôn luôn nói vậy với anh, nhắc nhở anh nhà họ Hoàng đã hại ba mẹ như thế nào. Thật không ngờ chân tướng lại đúng như vậy.
Ông rất thân thiết với ba mẹ anh. Ngày xưa, ba anh từng cứu sống ông, về sau ba anh còn giúp ông tiến vào giới chính trị. Trong trận cháy năm đó, ba anh không chỉ cứu mạng ông lần thứ hai, mà còn trịnh trọng nhờ ông chăm sóc cho anh và trả thù nhà họ Hoàng. Ba nuôi luôn khắc ghi điều này trong lòng.
Phác Ánh Vân trông hết sức lo lắng, "Lệ Sa, mấy năm qua Tiểu Thái chịu khổ chưa đủ ư? Phải làm gì cậu mới tha cho nó?"
Lạp Lệ Sa chọn lựa trầm mặc, đôi mắt sâu hun hút của anh phẳng lặng không chút dao động.
Hơi thở của Phác Ánh Vân rối loạn, bà cuộn tay thành đấm, "Tôi biết dù tôi có nói gì cũng không thể xoa dịu mối hận trong lòng cậu. Thế nhưng Tiểu Thái vô tội, nó không hề biết chuyện xảy ra năm đó."
"Vậy cứ để cô ấy không biết đến hết đời." Lạp Lệ Sa cất giọng điềm nhiên.
Phác Ánh Vân sững sờ, "Cậu nói gì?"
Bà không hiểu ý của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nhìn bà, vẻ mỉa mai trong mắt anh mất hút, thế vào đó là sự nghiêm túc...
"Gặp lại Phác Thái Anh vào bốn năm sau, tôi đã quyết không để cô ấy rời xa mình." Anh nói thêm, "Hôm nay lại càng như vậy, tôi sẽ tái hôn với cô ấy."
"Tại sao? Tại sao cậu phải làm vậy? Cậu không buông tha nó được ư? Cậu vẫn muốn dằn vặt nó?..."
Lạp Lệ Sa cắt ngang Phác Ánh Vân...
"Đối với Phác Thái Anh, tôi đã quên hết thù hận từ lâu."
Vẻ mặt kích động của Phác Ánh Vân đông cứng.
"Tôi yêu cô ấy, tôi muốn cho cô ấy hạnh phúc, chỉ đơn giản là vậy." Giọng Lạp Lệ Sa bình thản nhưng lộ rõ tình cảm sâu đậm.
Phác Ánh Vân nghệt mặt, há to miệng, không nói nên lời.
Lạp Lệ Sa thở dài, "Thay vì tiếp tục hận thù, chẳng thà vui vẻ yêu thương cô ấy. Tình yêu khiến con người hạnh phúc, không dày vò như thù hận."
"Lệ Sa, cậu nói thật chứ?" Giọng Phác Ánh Vân run run.
Câu trả lời này nằm ngoài sức tưởng tượng của bà. Đầu óc bà trong một lúc không thể gánh nổi tin tức và sự chuyển biến quan trọng này.
Lạp Lệ Sa chỉ nói, "Tôi hy vọng, chuyện này giấu Phác Thái Anh mãi mãi. Nếu sự thật thống khổ đến vậy, đừng để cô ấy biết, cứ như vậy cả đời là được."
Phác Ánh Vân nhìn Lạp Lệ Sa, bà cảm động khôn xiết. Tuy anh không thề non hẹn biển nhưng bà là người từng trải, bà cảm giác được tình cảm sâu sắc anh dành cho Phác Thái Anh. Tay bà càng siết chặt, bà cố gắng kiềm nén cơn run rẩy, "Cám ơn cậu, tôi thật lòng... cám ơn cậu."
"Tôi chỉ muốn phần tình cảm này trở nên thuần khiết hơn mà thôi."
Phác Ánh Vân cảm kích nhìn anh, bà dè dặt lên tiếng. "Xin cậu... xin cậu làm cho Tiểu Thái hạnh phúc."
Lạp Lệ Sa biết bà muốn nhận được lời hứa hẹn của anh. Nếu là trước đây, anh sẽ không mảy may đoái hoài đến bà, nhưng hôm nay mọi việc đã sáng tỏ, vướng mắc của anh đã giảm bớt phần nào. Anh nhìn thẳng vào mắt Phác Ánh Vân...
"Chỉ cần chuyện này có thể giấu diếm Phác Thái Anh vĩnh viễn."
Anh không phải kiểu đàn ông thích hứa hẹn bằng miệng, anh chỉ biết dùng hành động để chứng minh.
Phác Ánh Vân hiểu ý anh, bà cười chua xót, "Tính tình của cậu giống hệt ba cậu. Có lẽ ông trời trêu đùa mới khiến nhà họ Vương và họ Hoàng biến thành như vậy."
Lạp Lệ Sa trầm ngâm, không đáp lời Phác Ánh Vân.
Mưa rốt cục cũng ngừng rơi, cầu vồng sáng chói vắt ngang qua bầu trời. Lạp Lệ Sa và Phác Ánh Vân kẻ trước người sau đi ra quán cà phê, bước về hai phía khác nhau. Mọi thứ lặng lẽ kết thúc như lúc bắt đầu.
Quán cà phê vắng tanh như lúc đầu. Lá xanh sum xuê che khuất bóng một người khách. Một nhân viên tiến lại gần người khách ngồi đưa lưng về tán cây rợp lá, "Chị có muốn đổi ly cà phê khác không? Cà phê của chị nguội rồi." Người khách này rất kỳ lạ, cô ta ngồi cả buổi mà chẳng hề đụng đến một giọt cà phê.
Lá xanh che khuất vẻ mặt của người khách nhưng không cách nào che lấp giọng nói run rẩy của cô ta, "Không cần, tính tiền giúp tôi."
"Dạ, chị chờ em một chút." Nhân viên phục vụ vội vàng đi thanh toán.
Chỗ này vừa vặn kế bên nơi Lạp Lệ Sa và Phác Ánh Vân ngồi ban nãy. Phác Thái Anh đứng dậy rời khỏi, nước mắt lăn dài trên đôi má cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com