Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.10 - Chương 9+10

Q.10 - Chương 9: Có yêu mới biết quý trọng

Hoàng Mỹ Anh tỉnh dậy cũng trùng hợp nhìn thấy cầu vồng. Cầu vồng sáng chói chiếu vào cửa kính, tỏa ra vầng sáng nhiều màu sắc. Hoàng Mỹ Anh không kìm được bước lại gần, khuôn mặt nhợt nhạt của cô ngập tràn ước ao.

Kim Thái Nghiên không biết đang làm gì. Trong biệt thự to lớn chẳng thấy bóng dáng của anh.

Nỗi lo và sợ hãi qua đi, được nhìn thấy cầu vồng sáng lấp lánh, Hoàng Mỹ Anh đã đưa ra một quyết định quan trọng... cô sẽ đi tự thú! Cô không thể để bản thân làm hỏng danh dự của họ Hoàng. Dù cô có thể trốn tránh một lúc, nhưng làm sao có thể sống vậy cả đời? Tự thú? Tự thú sẽ dễ chịu hơn ngày tháng bị truy nã! Cô không muốn sống như vậy!

Xưa nay, Hoàng Mỹ Anh cô làm gì cũng xốc nổi. Cô không muốn người khác nói này nói nọ bản thân. Cô sẽ chủ động đi tự thú, ít nhất cô cũng không thấy thẹn với lương tâm. Phạm sai thì phải chịu trách nhiệm, đây là lẽ sống ở đời!

Cô không có lý do cũng không có tư cách tiếp tục trốn tránh!

Hoàng Mỹ Anh để lại cho Kim Thái Nghiên một tờ giấy, cô thu dọn đồ đạc, đứng soi mình trong gương, chỉnh trang lại quần áo, đánh son lên đôi môi tái nhợt. Dù chịu hình phạt, cô cũng phải giữ cho mình gương mặt đẹp nhất, đây... là tôn nghiêm sống của cô!

Hoàng Mỹ Anh ra khỏi cửa, gọi xe đến thẳng sở cảnh sát. Đến sở cảnh sát, xe nghênh ngang chạy đi, để lại một mình Hoàng Mỹ Anh đứng lặng bên ngoài.

Nhìn nơi uy nghiêm trước mắt, Hoàng Mỹ Anh lại cảm thấy thoải mái và kiên định hẳn. Khi một người quyết định đối mặt và chịu trách nhiệm về việc mình làm, dẫu biết trước hậu quả, thì tảng đá nặng trong lòng cũng tự biến mất, không còn cảm giác thẫn thờ mất hồn, không còn nôn nóng bất an, chỉ còn lại sự bình an.

Hoàng Mỹ Anh hít sâu, đi một mạch vào sở cảnh sát, "Tôi là Hoàng Mỹ Anh, tôi đến tự thú."

📀

Phác Thái Anh xuống xe, rảo từng bước vào khu Hoa Phủ. Khu Hoa Phủ sau cơn mưa càng im ắng. Nhờ hôm trước Lạp Lệ Sa dẫn cô đi dạo, cô đã cảm thấy đường xá ở đây đỡ lạ lẫm hẳn. Cô bước vu vơ trên đường, đoạn đối thoại của mẹ và Lạp Lệ Sa không ngừng vang vọng trong đầu cô. Điều khiến cô đau lòng nhất chính là quyết định của anh. Hóa ra con người cô rất xấu xa nhưng cuối cùng anh đã tha thứ cho cô... Phác Thái Anh nghẹn thở, cô nhắm chặt hai mắt, đặt tay lên ngực nhưng không thể nào giảm bớt nỗi đau. Anh đã phải khó khăn cỡ nào để quên đi thù hận? Nước mắt tràn khóe mi Phác Thái Anh, mỗi giọt nước mắt chảy xuống, tim cô lại quặn đau. Cô không biết mình về đây bằng cách nào. Thậm chí cô còn thấy mình không nên về đây! Cô có tội, phải không?

Tại sao năm đó cô lại tồi tệ đến vậy?

Cầu vồng đằng sau Phác Thái Anh dần biến mất, trời chuyển dần về màn đêm...

"Tại sao cháu khóc?" Một giọng nói hiền từ vang lên bên tai cô.

Phác Thái Anh rơm rớm nước mắt ngẩng lên. Cô trông thấy bà cụ làm bánh gạo.

"Sao khóc vậy cháu?" Bà cụ ngồi xuống ghế, xót xa nhìn cô. "Cháu nhìn mình kìa, có gì vướng mắc cũng đừng nên khóc? Cháu mà khóc là Hoài Dương đau lòng lắm."

Phác Thái Anh ngơ ngác nhìn bà cụ. "Bà, tại sao Hoài Dương lại đau lòng?"

Cô biết bà cụ đã coi cô và Lạp Lệ Sa thành Giang Lăng và Vương Hoài Dương. Ngày đó, Lạp Lệ Sa ở cạnh, cô không tiện hỏi nhiều. Cô rất hiếu kỳ về Giang Lăng và Vương Hoài Dương.

"Cháu ngốc quá, Hoài Dương là chồng của cháu, đương nhiên phải thương cháu rồi. Cháu quên rồi ư? Lần cháu bị sốt cao, thằng bé Hoài Dương lo sốt vó. Nó mời bác sĩ đến tận nhà khám cho cháu mà vẫn không yên lòng. Sau đó, nó lại hớt hơ hớt hải chạy qua nhà bà xin thuốc cho cháu uống bớt đau đầu. Cháu bị một chút xíu là Hoài Dương đã lo lắng cuống cuồng. Hoài Dương tốt với cháu lắm." Bà cụ vừa cười vừa nói, giơ tay lau nước mắt cho cô.

Phác Thái Anh phảng phất thấy một hình ảnh ấm áp, hình ảnh Vương Hoài Dương chăm lo từng chút một cho Giang Lăng bị bệnh.

"Bà, Hoài Dương hay tới làm phiền bà lắm ư?"

Bà cụ lắc đầu, "Đâu có, hai đứa cháu đúng là vợ chồng, không thích làm phiền người khác. Chỉ khi cháu bệnh hay Hoài Dương đi công tác sợ cháu cô đơn, mới đến làm phiền bà. Bà là bà già vô dụng, mà được hai cháu tin tưởng, bà vui lắm. Đúng rồi, tại sao cháu ra đây một mình? Hoài Dương đâu? Cơ mà tại sao cháu khóc?"

"Cháu... không sao, cháu chỉ bị bụi bay vào mắt." Phác Thái Anh ấp a ấp úng trả lời.

"Ừ." Bà cụ gật đầu. "Cháu đừng khóc nữa. Hoài Dương không muốn thấy cháu khóc đâu, chỉ cần cháu khóc là Hoài Dương chẳng làm được chuyện gì."

Lòng Phác Thái Anh nhói đau. Một đôi vợ chồng yêu thương nhau da diết. Nếu không phải tại cô, nếu không phải tại cô...

📻

Sở cảnh sát bận bịu, điện thoại đổ chuông không ngừng.

Trong phòng thẩm vấn, Hoàng Mỹ Anh ngồi yên chờ đợi. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của cô lộ ra vẻ thanh thản. Cô không còn sợ gì nữa, cô đã chủ động đi tự thú, sẵn sàng chịu trách nhiệm cho hành vi sai lầm của mình. Ngồi trong phòng thẩm vấn lúc này khiến lòng cô bình lặng, nỗi sợ hãi nhiều ngày qua cũng tan biến hết.

Một hồi sau, Vưu Kim mới đi vào phòng thẩm vấn. Cảnh sát đứng cạnh anh ta rót cho Hoàng Mỹ Anh một ly cà phê. Hoàng Mỹ Anh bình tĩnh uống một hớp, cô cười bình thản, "Không ngờ, cà phê ở sở cảnh sát lại ngon như vậy."

Vưu Kim giương mắt nhìn cô, "Đúng vậy, mùi vị rất ngon. Cô Hoàng uống xong ly này, có thể ra về."

Bàn tay cầm ly cà phê của Hoàng Mỹ Anh khựng lại, cô nhìn Vưu Kim bằng ánh mắt khó hiểu.

"Vụ cô cố tình gây thương tích đã hủy bỏ. Đối phương không kiện cô nữa. Vậy nên làm xong thủ tục, cô có thể đi về." Vưu Kim cất giọng lãnh đạm.

"Anh nói sao?" Hoàng Mỹ Anh thất kinh. Điền Chính Quốc nôn nóng giết cô chết, mà bây giờ không kiện cô ư?

Vưu Kim nhìn cô, anh ta nói không chút khách sáo, "Cô Hoàng, chúng tôi hy vọng có thể giữ gìn trị an cho xã hội, không muốn người phạm tội sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng đối phương không kiện thì phải làm sao? Đến cả nạn nhân Điền Chiêu Di cũng nói đêm đó uống say, bất cẩn làm mình bị thương. Chúng tôi không đủ chứng cứ khởi tố cô."

Hoàng Mỹ Anh hết sức thảng thốt. Không chỉ Điền Chính Quốc từ bỏ, mà Điền Chiêu Di cũng sửa lại lời khai? Rốt cuộc chuyện này là sao?

Vưu Kim thấy cô im thin thít, anh ta nhíu mày, "Cô Hoàng, tôi rất tò mò chuyện gì đã xảy ra? Hay cô có bản lĩnh che giấu chân tướng sự thật?"

"Cảnh sát Vưu, anh cho rằng một người sẵn sàng ra tự thú thì có thể giở trò gì?" Hoàng Mỹ Anh cất giọng nhàn nhạt.

Vưu Kim không nói. "K‎ý tên xong, cô có thể ra về."

Anh ta là nhân viên cảnh sát, không có bằng chứng thì không thể nói bậy. Hoàng Mỹ Anh đành theo nhân viên cảnh sát ra làm thủ tục, sau đó đi khỏi sở cảnh sát.

Bầu trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Hoàng Mỹ Anh ngoảnh đầu nhìn sở cảnh sát, nhớ tới lời nói của Vưu Kim, cô càng thấy hồ nghi. Đúng lúc này, một chiếc xe ngừng bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt tươi cười của Kim Thái Nghiên.

📺

Trong nhà hàng Tây, âm nhạc du dương lãng mạn tràn trong không khí.

Kim Thái Nghiên đưa Hoàng Mỹ Anh ly rượu vang, anh mỉm cười, "Nếm thử đi, anh cố tình chọn rượu ngon nhất để dỗ dành em."

Hoàng Mỹ Anh không uống, cô nhìn ly rượu, rồi nhìn Kim Thái Nghiên, "Anh đã làm gì?"

Kim Thái Nghiên xuất hiện ở sở cảnh sát, bình tĩnh ngồi trong xe chờ cô đi ra, vậy chứng tỏ anh biết cô sẽ bình an vô sự. Suy ra chuyện Điền Chính Quốc và Điền Chiêu Di bỏ kiện liên quan rất lớn đến anh.

Nghe cô hỏi, ý cười trên miệng Kim Thái Nghiên càng sâu, "Vậy không hay sao em?"

"Rốt cuộc anh đã làm gì?" Hoàng Mỹ Anh truy hỏi.

"Cũng không có gì. Nếu không phải anh có nhược điểm của Điền Chính Quốc, ông ta làm sao chịu từ bỏ ý đồ?" Kim Thái Nghiên đáp lời thản nhiên nhưng không nói trọn vẹn sự thật.

Cái Hoàng Mỹ Anh quan tâm không phải là nhược điểm của Điền Chính Quốc, mà là việc làm của Kim Thái Nghiên. Cô giật mình, "Tại sao nhược điểm của Điền Chính Quốc lại lọt vào tay anh? Còn ai tham dự vào chuyện này?"

Kim Thái Nghiên cầm ly rượu lắc nhẹ, mùi rượu thơm bay lên, anh nhìn cô yêu thương, "Em đừng hỏi được không? Nói chung em không sao là mừng rồi."

Hoàng Mỹ Anh không ăn nổi, cô lo Điền Chính Quốc sẽ trả thù. Ông ta là cáo già, làm sao có thể chịu thua?

Thấy cô như vậy, Kim Thái Nghiên tự nhiên không đành lòng, anh buông ly rượu, thở dài kéo tay cô...

"Hoàng Mỹ Anh, em biết anh yêu em phải không?"

Tay Hoàng Mỹ Anh phát run, cô nhướng lên nhìn anh. Đôi mắt của anh sáng lóng lánh như vầng trăng trên bầu trời.

"Có một số việc anh ích kỷ không muốn để em biết. Nhưng anh biết, có một số việc phải để em tự quyết định."

Hoàng Mỹ Anh không hiểu ý anh.

Kim Thái Nghiên nhìn cô không chớp mắt, "Sở dĩ lần này thuận lợi ít nhiều là nhờ Lạp Lệ Sa. Nếu không có anh ta, anh cũng không cứu được em."

Hoàng Mỹ Anh sửng sốt, "Là anh ấy? Anh ấy... tại sao lại giúp em?"

Kim Thái Nghiên khẽ thở dài, "Vì em là chị của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh hứa với Lạp Lệ Sa, chỉ cần anh ta đảm bảo em bình an vô sự, cô ấy sẽ tái hôn với anh ta."

Hoàng Mỹ Anh cười gượng, "Đúng vậy, trên đời này chỉ có Phác Thái Anh mới khiến Lạp Lệ Sa chủ động xen vào."

"Hoàng Mỹ Anh, anh muốn nói với em..." Kim Thái Nghiên nắm chặt tay Hoàng Mỹ Anh, anh xót xa nhìn cô, "Lạp Lệ Sa trước giờ chỉ là của một người phụ nữ khác. Lẽ ra anh không nên nói em biết sự thật, làm vậy em sẽ càng dành tình cảm cho Lạp Lệ Sa. Nhưng anh không thể ích kỷ mặc kệ chọn lựa của em. Anh biết trong tim em luôn có anh ta, anh chỉ mong em có thể chia một chỗ nhỏ trong tim em cho anh."

Hoàng Mỹ Anh ngỡ ngàng nhìn Kim Thái Nghiên, "Anh hẳn biết khi em biết toàn bộ sự thật, em chỉ có thể yêu Lạp Lệ Sa nhiều hơn mà thôi."

"Anh biết."

"Vậy anh có biết em không thể yêu anh?"

"Anh biết." Vẻ đau xót vụt lên trong mắt Kim Thái Nghiên, anh đè thấp giọng nói, "Anh có thể ép em ở cạnh anh nhưng anh không muốn thấy em sống buồn bã."

Hoàng Mỹ Anh siết tay, cô cắn môi, "Nếu em nói em muốn đi tìm anh ấy ngay thì sao?"

Kim Thái Nghiên thẫn thờ, anh nói lí nhí, "Anh muốn ngăn cản em, vì anh biết chỉ cần em bước ra khỏi đây sẽ không bao giờ quay lại."

Hoàng Mỹ Anh hít thật sâu, một nỗi đau không tên bủa vây tim cô. Ánh mắt lạc lõng của Kim Thái Nghiên khiến cô cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng, cô rụt tay lại, "Em phải đi tìm anh ấy. Kim Thái Nghiên, em muốn gặp anh ấy."

Mắt Kim Thái Nghiên ngập tràn nỗi đau. Anh lặng lẽ nhét chìa khóa vào tay cô...

🎯

Thực ra, bà cụ đang quan tâm cho Phác Thái Anh nhưng cô lại cho rằng bà xem mình thành Giang Lăng. Bà cụ cầm rất nhiều bánh gạo cho cô, bà cụ cười nói về Vương Hoài Dương và Giang Lăng. Phác Thái Anh biết trí nhớ của bà không tốt, nó chỉ dừng lại ở thời điểm có Vương Hoài Dương.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, những đám mây hồng man mác buồn bao phủ lên bầu trời, Phác Thái Anh mới rời khỏi nhà bà cụ. Trên đường về, Phác Thái Anh nhận được điện thoại của chị Phi. Chị Phi hỏi cô ở đâu, chị ta nói cậu chủ gọi điện bảo sắp về tới nhà. Phác Thái Anh nhìn quanh cũng không biết mình đang chính xác ở đường nào, cô trả lời qua loa, "Tôi về ngay."

Cúp điện thoại, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời nửa sáng nửa tối, thì ra bầu trời không phải tối ngay tức khắc, mà nó giống như một đường ranh giới chuyển giao từ sáng đến tối. Phác Thái Anh bất giác nghĩ tới trận hỏa hoạn đó, trận hỏa hoạn do chính tay cô gây ra, trận hỏa hoạn cướp đi tính mạng của hai người... nhưng tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào về nó?

Phác Thái Anh nhớ bà cụ kể rất nhiều chuyện về Vương Hoài Dương và Giang Lăng. Cô là hung thủ đã hại chết một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Cuối cùng cô đã hiểu tại sao Lạp Lệ Sa hận cô. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ hận như vậy.

Phác Thái Anh quẹo qua một khúc cua, trông thấy đường xá quen thuộc, cô lại vô thức dừng bước, không biết nên đi tiếp hay không.

Trong lúc Phác Thái Anh còn đang suy tư, một chiếc xe dừng trước mặt cô. Cô nhìn thấy Hoàng Mỹ Anh mở cửa bước xuống.

Mắt Phác Thái Anh sáng lên, "Hoàng Mỹ Anh?"

Hoàng Mỹ Anh cất chìa khóa, khẽ cười với cô, "Tiện nói chuyện không?"

Phác Thái Anh gật đầu, "Dĩ nhiên."

🀄

Trong phòng sách tối om.

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế sô pha, tay ông ta kẹp một điếu xì gà, trên trán ông ta còn dán một miếng băng lớn. Sắc mặt ông ta u tối, nom hết sức khó coi.

Có điều trong phòng còn một người khác có sắc mặt xấu xi hơn cả ông ta. Người này chính là Giả Ny. Sau khi nghe Điền Chính Quốc nói, ông ta trầm mặc, không nói tiếng nào.

Nhà họ Kim can dự vào là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Họ không ngờ Lạp Lệ Sa lại quen biết nhà họ Kim.

Điền Chính Quốc hút một hơi, ông ta dụi điếu xì gà vào gạt tàn, nhả ra một làn khói mù mịt, đôi lông mày của ông ta cau chặt, "Phải tranh thủ giải quyết Lạp Lệ Sa."

"Nhưng chúng ta chưa đủ bằng chứng, muốn cậu ta sụp bẫy quá khó." Giả Ny nhìn Điền Chính Quốc, ông ta đề nghị, "Nếu muốn cậu ta bại trận, chúng ta vẫn phải chờ."

"Không còn cách nào khác!" Điền Chính Quốc thở hổn hển, "Nhược điểm của tôi đã rơi vào tay người khác, lần này là một đoạn ghi âm, lần sau không biết lại đến thứ gì. Ông còn muốn chờ gì nữa? Chẳng lẽ chờ Lạp Lệ Sa ra tay rồi chúng ta mới phản kích."

"Nhưng chúng ta chưa đủ bằng chứng."

"Tôi đã nói chứng cứ không đủ thì tự tạo ra chứng cứ. Vấn đề giải quyết được bằng tiền, đâu còn là vấn đề. Lạp Lệ Sa có thể cắn chúng ta bất cứ lúc nào. Tới đó có đủ bằng chứng cũng chẳng làm nên chuyện gì." Điền Chính Quốc híp mắt, giọng nói ông ta đanh lại.

Giả Ny nhìn ông ta, "Ông muốn tạo chứng cứ giả?"

"Đối với chính khách mà nói, chứng cứ đúng hay không không quan trọng. Quan trọng là có giữ được danh dự hay không. Dù chứng cứ giả thì sao? Lạp Lệ Sa sợ nhất là dư luận. Dư luận bất lợi, cậu ta sẽ ngồi yên trên ghế bộ trưởng? Cứ cho là cậu ta ngồi được, liệu cấp trên có bỏ qua? Ông nghĩ, cấp trên không muốn tìm người gánh hết tội lỗi để yên ổn à?"

Giả Ny bồn chồn không yên, "Chính Quốc, tôi và Lạp Lệ Sa từng tiếp xúc nhiều với nhau, không tính đến việc có hiểu cậu ta hay không, tôi thấy cách làm này quá mạo hiểm. Tôi và ông không biết Lạp Lệ Sa có bao nhiêu quân bài trong tay, lỡ cậu ta chờ chúng ta chui đầu vào lưới thì sao?"

"Tôi không có thời gian quan tâm nhiều. Nói chung tôi bắt buộc phải ra tay lần này, Lạp Lệ Sa đúng là khinh người quá đáng." Điền Chính Quốc vung tay lên bất mãn.

Giả Ny không nói không rằng nhưng thần sắc ông ta đầy bất an.

🎴

Hôm nay, Kim Trân Ni phải trực đêm. Sau khi thay đồ bác sĩ, cô cầm danh sách những bệnh nhân phải đi kiểm tra lên xem. Một y ta ngồi ngoài bàn trực nói bí hiểm với cô, "Bác sĩ Kim, có người kiếm chị."

Kim Trân Ni khó hiểu, "Ai?"

Khuya rôi còn ai tìm cô?

Khương Đại Thành và Băng Tâm đã đi Đức. Khương Đại Thành thắng phiên tòa tranh quyền nuôi Băng Tâm. Anh cho phép mẹ của Băng Tâm ghé thăm cô bé vài lần trong năm. Khi Khương Đại Thành đi, khoa ngoại thần kinh cũng có thêm vài bác sĩ mới. Các bác sĩ nam mới đến không ai đẹp trai như Khương Đại Thành nên chẳng còn ai quan tâm đến bên này. Có điều mấy ngày gần đây, các y tá lại bàn luận, vì một Khương Đại Thành ra đi, một Hoàng Trí Tú lại đến. Tuy Hoàng Trí Tú không phải bác sĩ nhưng được chú ý vô cùng.

Vậy nên sau khi Kim Trân Ni hỏi xong câu này, cô mơ hồ dự cảm lẽ nào người đến là Hoàng Trí Tú?

Y tá cười trộm, không trả lời cô.

Kim Trân Ni buông bệnh án, cô đẩy cửa đi vào phòng nghỉ, trông thấy ngay Hoàng Trí Tú nằm ngủ trên ghế sô pha. Mấy ngày không gặp trông anh gầy rộc, đường nét gương mặt anh càng góc cạnh.

Hẳn là anh đã tới từ lâu. Trên bàn còn đặt hai hộp kem đã chảy thành nước. Kim Trân Ni bước nhẹ lại ghế sô pha, nhìn anh chăm chú. Cô bỗng phát hiện Hoàng Trí Tú rất điển trai.

Kim Trân Ni im lặng ngắm nhìn Hoàng Trí Tú. Rất lâu sau, cô tìm một chiếc áo blouse trắng khoác lên người anh, ra khỏi phòng nghỉ đi kiểm tra bệnh nhân.

Kiểm tra xong hết bệnh nhân, Kim Trân Ni tranh thủ đi mua thức ăn, rồi mới quay lại phòng nghỉ. Cô đẩy cửa đi vào, Hoàng Trí Tú đã dậy. Anh chán chường ngồi lật xem tài liệu cô để cạnh, thấy cô đi vào, anh mỉm cười. Ánh mắt anh tuy vẫn mệt mỏi nhưng lại sáng lấp lánh khác thường.

Kim Trân Ni đặt đồ ăn trước mặt anh.

Hoàng Trí Tú cười, anh nhún vai cầm đồ ăn, "Sao cô biết tôi chưa ăn?"

"Bây giờ, chỗ của tôi đã thành nơi tránh nạn của cậu. Hoàng Trí Tú, đây là lần thứ mấy cậu ngủ ở đây? Đâu phải cậu không có nhà, tại sao không quay về đó?" Kim Trân Ni tuy tỏ vẻ trách cứ nhưng vẻ mặt cô hết sức dịu dàng.

Hoàng Trí Tú thở dài, "Chỗ của tôi nằm xa Hoàng thị."

"Xem đây thành khách sạn thật hả?" Kim Trân Ni cười cười, chọc Hoàng Trí Tú, "Cậu mà cứ thế này, viện trưởng sẽ đến thu phí của cậu đấy."

"Tôi chỉ tính toán trước mà thôi." Hoàng Trí Tú ăn cơm, anh gật đầu hài lòng, "Nếu một hôm nào đó, tôi mệt mỏi quá rồi đổ bệnh thì cũng tiện khám chữa."

"Ầy, cậu nói như mình hay lắm không bằng." Kim Trân Ni cười hì hì nhìn anh, "Nhưng tôi rất hiếu kỳ, mấy ngày nay cậu bận gì vậy?"

"Sao? Bây giờ hiểu được cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu rồi à?" Hoàng Trí Tú nháy mắt với cô.

Kim Trân Ni tỏ vẻ buồn nôn.

Hoàng Trí Tú phì cười.

"Nói năng đứng đắn chút đi. Cậu bận gì thế?" Kim Trân Ni tò mò hỏi Hoàng Trí Tú.

Hoàng Trí Tú húp một muỗng canh, anh dừng vài giây, "Giải quyết việc công ty. Cô biết mà, Hoàng thị không để ý là loạn ngay. Mẹ tôi một hai ép tôi cho bằng được, tôi đành phải đau khổ, đến Hoàng thị làm lại từ đầu."

"Ờ, đúng là tội cậu thật." Nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của anh, Kim Trân Ni chỉ muốn cười.

Hoàng Trí Tú lắc đầu lia lịa, "Quá tội cho tôi luôn đấy! Tôi không có hứng thú với mấy chuyện kinh doanh. Tôi chẳng hiểu mẹ tôi nghĩ gì, mướn đại một giám đốc về chẳng phải xong ngay ư?"

Kim Trân Ni liếc xéo anh, "Cậu là con trai duy nhất của nhà họ Hoàng. Cậu không gánh vác trách nhiệm này thì để cho ai? Từ bé, Tiểu Thái Anh đã rời khỏi nhà họ Hoàng, còn Hoàng Mỹ Anh không biết ra sao, đương nhiên cậu phải gánh vác gia đình."

Hoàng Trí Tú thở dài, "Tôi chỉ mong chị hai bình an vô sự."

"Tiểu Thái Anh khỏe rồi, còn Hoàng Mỹ Anh chưa biết làm sao."

"Điền Chính Quốc không chính thức kiện chị hai, có vẻ mọi người đã thay đổi." Hoàng Trí Tú cất giọng nhàn nhạt, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

"Đôi khi không có tin tức cũng là chuyện tốt." Kim Trân Ni an ủi.

Hoàng Trí Tú buông một tiếng thở dài chán nản.

Đợi anh ăn xong, Kim Trân Ni dọn dẹp sơ qua. Hoàng Trí Tú ngước nhìn cô, anh đột nhiên lên tiếng, "Cô còn luyến tiếc anh ta không?"

Những lời này có vẻ đột ngột, Kim Trân Ni nghệt mặt vài giây, cô mỉm cười, "Cậu nói gì thế?"

"Cô biết tôi đang nói ai." Hoàng Trí Tú nhìn cô chằm chằm.

Kim Trân Ni nói, "Chuyện tình cảm thuận theo duyên phận, đúng không? Anh ấy đi, duyên phận cũng hết. Tôi sẽ không làm khổ mình."

Hoàng Trí Tú thở phào nhẹ nhõm, vài phút sau như hạ quyết định nào đó, anh nói...

"Vậy... vậy chúng ta thử đi."

Sao cơ?

Kim Trân Ni sửng sốt nhìn anh.

"Ý anh là anh và em thử yêu nhau đi." Hoàng Trí Tú nhìn cô dịu dàng, khóe miệng lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

Kim Trân Ni hoàn toàn hóa đá...

🃏

Hoàng Mỹ Anh bất ngờ đến thăm làm Phác Thái Anh vừa vui mừng vừa hoang mang.

Sau khi gọi điện báo về trễ, Phác Thái Anh hỏi Hoàng Mỹ Anh, "Chị sao rồi? Em nghe nói Điền Chiêu Di đã tỉnh."

"Ừ, hôm nay chị đến sở cảnh sát tự thú."

Phác Thái Anh bàng hoàng nhìn Hoàng Mỹ Anh.

"Nhưng Điền Chính Quốc không kiện chị. Cảnh sát lấy khẩu cung của Điền Chiêu Di, cô ta lại bảo cô ta tự làm mình bị thương." Hoàng Mỹ Anh mệt mỏi nói.

"Làm sao... như vậy được?" Phác Thái Anh kinh ngạc, "Làm sao Điền Chính Quốc lại dễ dàng buông tha?"

Hoàng Mỹ Anh đăm chiêu, "Bởi vì có Kim Thái Nghiên, càng vì có Lạp Lệ Sa."

Phác Thái Anh mơ hồ không hiểu. Hoàng Mỹ Anh cũng không giấu diếm Phác Thái Anh. Cô kể Kim Thái Nghiên là ai, anh giải quyết chuyện này như thế nào, quan trọng là... cô kể Lạp Lệ Sa đã đem bằng chứng cho Kim Thái Nghiên, nhờ vậy mọi chuyện mới được giải quyết ổn thỏa.

Phác Thái Anh trầm mặc ngồi nghe, cô không nói tiếng nào.

Hoàng Mỹ Anh nắm tay cô, cất giọng sâu xa khó đoán, "Kim Thái Nghiên nói với chị Lạp Lệ Sa giúp anh ấy là vì Lạp Lệ Sa hứa phải cứu chị cho bằng được, chị bình an vô sự, em mới đồng ý tái hôn."

Ngón tay Phác Thái Anh run rẩy trong lòng bàn tay của Hoàng Mỹ Anh, lời của Hoàng Mỹ Anh như giáng mạnh vào tim cô, một cảm giác khó tả lặng lẽ lan khắp tim cô.

"Chị biết Lạp Lệ Sa và Điền Chính Quốc tỏ vẻ thân thiện với nhau nhưng thực tế đều đang suy tính lật đổ đối phương. Chị nghĩ có thể em không hiểu chuyện gì xảy ra. Kim Thái Nghiên nói Lạp Lệ Sa đưa chứng cứ này, nghĩa là để vụt mất cơ hội lật đổ ông ta." Hoàng Mỹ Anh thở dài, "Tiểu Thái, Lạp Lệ Sa làm vậy là vì em."

Phác Thái Anh nhìn Hoàng Mỹ Anh, lòng cô phức tạp vô cùng.

"Có thể em cảm thấy kỳ lạ khi chị nói vậy." Hoàng Mỹ Anh mỉm cười, "Bốn năm trước, chị không hề nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng từ trước tới nay, chị luôn biết em có vị trí quan trọng trong lòng Lạp Lệ Sa. Anh ấy quan tâm em, lo lắng cho em, có điều chị không rõ tại sao anh ấy lại đẩy em ra xa mình. Bốn năm sau, chị càng cảm nhận rõ anh ấy một lòng một dạ muốn làm lại từ đầu cùng em. Thậm chí vì em, anh ấy có thể buông tha thứ anh ấy cho rằng rất quan trọng. Tình yêu anh ấy dành cho em là kín đáo nhưng sâu đậm. Chị biết ngoại trừ em, không người phụ nữ nào có thể khiến anh ấy làm vậy."

Phác Thái Anh liếm môi, "Hoàng Mỹ Anh, chị..." Cô chần chừ, không nói lên lời.

"Tiểu Thái, chị chỉ khuyên em một câu, em cần quý trọng tình yêu bên cạnh mình, nếu bỏ lỡ sẽ tiếc nuối." Hoàng Mỹ Anh khuyên cô chân thành.

Phác Thái Anh cảm động, "Hoàng Mỹ Anh, em xin lỗi..." Cô biết từ đầu tới cuối Lạp Lệ Sa chưa từng yêu Hoàng Mỹ Anh. Sở dĩ anh tiếp cận nhà họ Hoàng là vì mối thù của đời trước. Từ đó, anh khiến Hoàng Mỹ Anh rơi vào bẫy sâu. Hoàng Mỹ Anh nói đúng kiểu đàn ông như anh phụ nữ yêu không nổi, anh quá khó nắm bắt, cũng dễ khiến phụ nữ chìm đắm trong mơ mộng. Yêu anh là đồng hành với rủi ro.

Nhưng đáng buồn thay, cô yêu anh, Hoàng Mỹ Anh cũng yêu anh, mà anh chỉ vì thù hận.

Nói vậy cô đã làm hại Hoàng Mỹ Anh, tiếng xin lỗi này dù thế nào cô cũng phải nói với Hoàng Mỹ Anh.

Hoàng Mỹ Anh hiểu lầm ý cô. Hoàng Mỹ Anh cười, "Đúng là chị yêu anh ấy nhưng tình yêu sâu nặng đến mức nào cũng cần được đáp lại mới tuyệt vời. Tới nay, chị biết Lạp Lệ Sa không hề yêu chị. Khi chị biết anh ấy có thể từ bỏ chứng cứ quan trọng để giúp một người anh ấy xem như người lạ, chị biết anh ấy không chỉ yêu em tha thiết, mà còn muốn chăm sóc em trọn đời."

Hơi thở của Phác Thái Anh loạn nhịp.

"Hoàng Mỹ Anh, chị không biết đâu, em rất xấu, em rất xấu..." Cô thều thào, lúng túng không biết làm sao, "Em không biết mình còn tư cách để yêu anh ấy hay không."

"Tại sao lại nói vậy?" Hoàng Mỹ Anh không hiểu.

Phác Thái Anh run lẩy bẩy siết chặt tay.

Hoàng Mỹ Anh nhìn thấy Phác Thái Anh có việc giấu diếm, cô nhíu mày, "Tiểu Thái, em gặp chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với em?"

"Em..." Phác Thái Anh lưỡng lự, khó mở lời.

Hoàng Mỹ Anh thấy cô bối rối, bèn nói nhẹ nhàng, "Tiểu Thái, em không muốn nói, chị cũng không ép em. Tuy chị không rõ chuyện gì xảy ra nhưng chị phải nhắc em, đàn ông như Lạp Lệ Sa đừng nên bỏ lỡ nữa."

Nghe Hoàng Mỹ Anh nói trái tim cô đập dồn dập, nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra sự thật. Bí mật này là điều mà mẹ và Lạp Lệ Sa cùng muốn giữ gìn, một mình cô biết là đủ rồi, Hoàng Mỹ Anh biết càng ít càng tốt.

Phác Thái Anh gật đầu, nở nụ cười với Hoàng Mỹ Anh.

Hoàng Mỹ Anh thấy cô cười, cũng cảm thấy thoải mái.

"Chị đến tìm em?" Phác Thái Anh lại hỏi.

Hoàng Mỹ Anh nói thẳng, "Vốn dĩ chị đình tìm Lạp Lệ Sa."

"Tìm Lạp Lệ Sa?" Phác Thái Anh sửng sốt.

Hoàng Mỹ Anh giải thích, "Chị định tìm Lạp Lệ Sa để nói những lời này mà thôi. Quan trọng nhất là chị muốn xem thái độ của anh ấy đối với em, nhưng nhìn thấy em thì chị đã thay đổi ý định. Chị chắc chắn Lạp Lệ Sa yêu em, người cần biết trân trọng chính là em."

Má Phác Thái Anh nóng ran.

"Vậy chị... còn tìm anh ấy nữa không?"

Hoàng Mỹ Anh cười mỉm chi, "Chị nghĩ không còn cần thiết."

Phác Thái Anh nhìn Hoàng Mỹ Anh.

Hoàng Mỹ Anh nở nụ cười, "Bây giờ quan trọng nhất là Hoàng thị, chẳng biết thằng nhóc Trí Tú có làm được trò trống gì không."

"Chị định giải quyết Nghi Ân thế nào?"

Mắt Hoàng Mỹ Anh ảm đạm, cô hít sâu, "Chị chưa nghĩ đến. Chuyện này có nói cũng chỉ làm mất mặt lẫn nhau. Muốn xử lý cậu ấy, cần có bằng chứng chính xác, giờ chỉ còn cách trông chừng cậu ấy."

"Chị nghĩ cậu ấy hợp tác với Điền Chính Quốc?"

"Có lẽ là vậy. Nếu không tại sao cậu ấy lại bán đứng chị cho Điền Chính Quốc? Không chừng lúc chị đến họp cổ đông, cậu ấy sẽ giật mình." Hoàng Mỹ Anh nghiến răng.

"Em có thể nói chuyện với cậu ấy." Phác Thái Anh biết bản tính của Đoàn Nghi Ân không phải xấu.

"Chị nghĩ cậu ấy sẽ không nói thật với em. Một con người đã thay đổi dù em nói thế nào cũng không chuyển biến được gì." Hoàng Mỹ Anh lắc đầu, "Em phải làm ra được 'Đào Túy'."

Hai chữ "Đào Túy" này như con dao đâm vào tim Phác Thái Anh, cô hít sâu một hơi để giảm bớt đau đớn, "Em không biết mình có làm được hay không."

"Tiểu Thái, em cũng biết có rất nhiều người dòm ngó Hoàng thị. Họ chờ Hoàng thị xuống dốc, Điền Chính Quốc chính là một trong số đó. Ông ta cố tình đối phó với Lạp Lệ Sa, điều tra Lạp Lệ Sa có bao nhiêu thế lực trong Hoàng thị. Một khi ông ta muốn phản công, ông ta sẽ lấy chuyện này làm cớ. Chị sợ mục đích hợp tác của cậu ấy và ông ta là vì điều này."

Thần sắc Phác Thái Anh khó xử.

"Chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối. Cứ cố gắng vượt qua ải khó khăn này đã. 'Đào Túy' rất quan trọng với em, chị và cả Hoàng thị." Hoàng Mỹ Anh nói nghiêm túc.

Phác Thái Anh trầm mặc, "Chị biết sự khác biệt của 'Đào Túy' đời đầu và đời sau không?"

Hoàng Mỹ Anh ra chiều suy tư, "Chị từng nghe người trong nghề nhắc tới nhưng chị không biết cụ thể."

"'Đào Túy' đời sau thơm hơn đời đầu. Đây là nguyên nhân khiến 'Đào Túy' đời sau nhanh chóng thay thế được đời đầu."

Mắt Hoàng Mỹ Anh đột nhiên sáng lên, "Em biết cách làm không?"

"Em có thể dựa theo cách miêu tả của những người từng dùng qua để thử, nhưng có vài thứ không tìm được." Phác Thái Anh cau mày.

"Thứ gì?"

"Một hương liệu kéo dài mùi hương, gọi là 'Long Diên Tử'."

"Long Diên Tử là gì? Không phải Long Diên Hương ư?" Hoàng Mỹ Anh không hiểu.

Phác Thái Anh lắc đầu, "Nó là một loại hương liệu dùng vào giai đoạn cuối."

"Em nói tìm không được? Vậy tất là trên đời này không còn?"

"Không còn." Phác Thái Anh thở dài, "Theo em biết hương liệu này là giống quý hiếm, không tìm được nữa. Muốn làm 'Đào Túy' đời sau còn khó hơn cả lên trời."

"Vậy phải tính sao?" Hoàng Mỹ Anh không hiểu về hương liệu nên cũng chỉ biết lo lắng suông.

Phác Thái Anh buông ra một câu, "Chị yên tâm, em sẽ không ngồi nhìn Hoàng thị gặp chuyện. Nếu không tìm được Long Diên Tử, em sẽ cố tìm cách để làm giống nó. Mong là em làm được."

Cô thầm cầu khẩn trong lòng nhưng ánh mắt vẫn đầy lo âu.

Q.10 - Chương 10: Cầu hôn lần thứ hai

Ở biệt thự, Lạp Lệ Sa đã về nhà từ sớm. Có lẽ thấy Phác Thái Anh muộn quá còn chưa về, anh cầm lấy chìa khóa xe, định đi ra ngoài. Phác Thái Anh đúng lúc đi vào, trông thấy vậy, cô hơi bất ngờ, "Anh định ra ngoài?"

Lạp Lệ Sa ngoảnh đầu nhìn cô, anh mỉm cười, cất chìa khóa về chỗ cũ, "Không, anh định đi tìm em." Anh kéo cô lại quan sát một lượt từ trên xuống dưới, "Em đi đâu thế?"

"Chẳng phải em đã gọi điện thoại báo em đến nhà bà ăn bánh gạo à?" Phác Thái Anh để anh kéo mình, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen ôn hòa của anh.

Lạp Lệ Sa nở nụ cười nuông chiều, anh cũng không hỏi thêm.

Màn đêm buông xuống bao phủ khắp nơi, bầu trời sau cơn mưa sáng sủa hơn và trong veo như đôi mắt của trẻ con, sáng lấp lánh muôn vàn vì sao.

Sau khi ăn tối, Phác Thái Anh tự tay xay hạt cà phê, pha cho anh uống. Cô gõ cửa phòng sách hai tiếng, bên trong vọng ra tiếng nói dễ nghe...

"Vào đi."

Cô đẩy cửa bước vô, mùi cà phê thơm nồng cũng ùa theo vào trong.

Lạp Lệ Sa kinh ngạc, anh vội nhận lấy ly cà phê, cất giọng nồng hậu, "Em mang lên cho anh làm gì?"

"Ly cà phê này là do em tự xay hạt và pha cho anh. Anh nếm thử đi." Miệng Phác Thái Anh nhếch lên một đường cong dịu dàng.

Đôi mắt Lạp Lệ Sa lóe vẻ mừng rỡ "Thật không?". Anh uống ngay một hớp, gật đầu lia lịa, "Ngon quá."

"Khen cho có phải không?" Phác Thái Anh cười toe toét.

"Làm gì có!" Lạp Lệ Sa đặt ly cà phê xuống bàn, anh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười nhìn cô, "Em thấy anh giống nói dối không?"

"Làm sao em biết được? Con người anh lòng dạ thâm sâu khó đoán, ai biết anh nói câu nào là thật, câu nào là giả?" Phác Thái Anh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, cô cố tình chòng ghẹo anh.

Lạp Lệ Sa nhíu mày, "Em thấy anh nói gì lừa em?"

"Lẽ nào anh chỉ toàn nói thật với em?" Phác Thái Anh tranh cãi.

"Chuyện này thì..." Anh giả vờ trầm tư, "Đôi khi cũng khó tránh lời nói dối thiện ý."

Phác Thái Anh bật cười.

Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười của cô hết sức cuốn hút, Lạp Lệ Sa nhìn đến xao xuyến, anh không nén nổi tình cảm, cúi thấp đầu hôn cô. Phác Thái Anh cũng không né tránh, cô nhắm mắt chờ đợi. Sau một nụ hôn triền miên, gương mặt cô đỏ bừng.

Lạp Lệ Sa hiếm khi trông thấy dáng vẻ dịu hiền của cô, anh lưu luyến nhìn cô.

Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Phác Thái Anh xấu hổ cụp mắt, cô nói nhỏ xíu, "Anh nói anh muốn chăm sóc em cả đời, thật không?"

Mắt Lạp Lệ Sa xao động muôn vàn cảm xúc...

"Dĩ nhiên."

Phác Thái Anh rủ mi, "Nhưng nếu em từng làm hại anh thì sao?"

Lạp Lệ Sa sửng sốt, anh cười véo mũi cô, "Bốn năm trước và bốn năm sau, anh đều tổn thương em. Nếu em có làm hại anh thì anh vẫn còn nợ em."

"Không, là em nợ anh mới đúng." Phác Thái Anh đáp ngay.

Lạp Lệ Sa nhìn cô, đáy mắt anh hiện lên một tia chần chờ. Anh kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên, thủ thỉ hỏi cô, "Em nợ anh cái gì?"

Phác Thái Anh há to miệng, giọng anh rất thấp rất nhẹ nhàng nhưng thấp thoáng một tia chất vấn. Câu nói của cô đã khiến anh chú ý.

Phác Thái Anh không thốt thành lời. Cô muốn nói hết tất cả với anh, cô muốn hỏi anh cảm thấy thế nào khi đối diện với kẻ thù là cô, nhưng mọi câu hỏi của cô đều biến mất trong vẻ dịu dàng của anh.

"Không, em cảm thấy em thiếu anh rất nhiều... thời gian." Cô trả lời thì thào, rồi chủ động sà vào lòng anh, giang tay ôm chặt thắt lưng của anh.

Nếu anh không muốn nhắc, cô cũng không đề cập. Nếu có thể, cô chỉ muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho anh. Sau khi biết sự thật, nỗi oán hận của cô với anh đã tan biến, cô chỉ còn cảm thấy tiếc nuối và hối lỗi.

Lạp Lệ Sa không hiểu suy nghĩ của cô. Anh chỉ thấy tôi nay cô quá mức đáng yêu và điềm đạm, tim anh rạo rực như bị mèo cào. Lạp Lệ Sa siết chặt cánh tay, ôm ghì cô vào lòng, anh cúi thấp đầu đặt nụ hôn lên tóc cô...

"Chúng ta đi đăng ký được không em?" Anh hỏi lí nhí.

Phác Thái Anh ngẩng đầu, mắt cô sáng lấp lánh như ngàn vì sao.

"Hoàng Mỹ Anh bình an vô sự rồi mà em." Anh nói, một tia nuông chiều vụt qua mắt anh.

"Em biết." Phác Thái Anh nhìn xuống, "Hôm nay chị ấy đã đến tìm em."

Vẻ ngạc nhiên quét qua mắt Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh lại ngước lên, đón nhận ánh mắt của anh, "Hoàng Mỹ Anh bình an vô sự, anh sẽ có việc ư?"

Anh cười, "Tại sao lại hỏi vậy?"

"Em biết anh đã bỏ lỡ cơ hội đánh đổi Điền Chính Quốc."

"Anh có thể hiểu thành em đang lo lắng cho anh không?" Khóe mắt anh hiện ý cười thật sâu.

Phác Thái Anh cũng không giấu diếm, cô nói thẳng thắn, "Đúng vậy, em lo lắng, rất lo lắng cho anh."

Câu nói của cô như làm tan chảy trái tim Lạp Lệ Sa, anh ôm chặt cô, chỉ muốn hòa nhập cô vào máu thịt của mình, "Thái Anh, em biết anh chờ em nói câu này bao lâu rồi không?"

Tiếng tim đập của anh vang lên bên tai cô. Mỗi một nhịp đập vững chãi đều khắc sâu vào lòng cô, khiến cô hạnh phúc vô biên. Đến lúc này Phác Thái Anh mới nhận ra quên hết cũng là một kiểu hạnh phúc. Khi cô và anh lựa chọn chôn giấu sự thật, không ngờ niềm vui lại có thể đơn giản và thuận lợi như vậy.

"Đáng giá không?" Phác Thái Anh khẽ khàng hỏi anh. Cô tham lam hít thở mùi hương ấm áp của anh, nó như bến đỗ an toàn khiến lá lục bình trôi lơ lững là cô có nơi nương tựa.

Lạp Lệ Sa nâng mặt cô lên, hơi thở nóng hổi của anh phả vào mũi cô, "Ngàn vàng khó đổi nụ cười mỹ nhân. Đáng giá."

Mắt Phác Thái Anh đầy cảm kích, giọng cô nghe hơi nghẹn ngào, "Anh phải hứa với em, anh không được để bản thân gặp chuyện không may."

Anh cười ấm áp, "Anh hứa với em."

Phác Thái Anh dựa vào lòng anh, cảm thụ cơ thể nóng ấm của anh.

"Nói vậy, em đồng ý rồi?" Lạp Lệ Sa hỏi cô bằng giọng nhác gừng.

Sự rón rén của anh lọt vào tai Phác Thái Anh, cô hạnh phúc cọ mặt vào ngực anh, buông một hơi thở dài thỏa mãn, cô cố ý nói, "Anh cầu hôn em như vậy ư? Chẳng có thành ý gì cả."

Lạp Lệ Sa vui như mở cờ trong bụng, anh vỗ nhẹ lưng cô, cất giọng sung sướng, "Em chờ anh." Anh lật đật đi lại chiếc tủ cạnh giá sách.

Phác Thái Anh ngửa cổ nhìn anh cả buổi, không hiểu anh đang làm gì.

Chưa bao lâu sau, Lạp Lệ Sa đã cầm ra một chiếc hộp tinh tế, Phác Thái Anh nghệt mặt nhìn anh. Anh bèn đi lại, mở hộp ra, nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh.

"Anh dùng cùng một chiếc nhẫn cầu hôn được không em?" Anh nhìn cô cười.

Phác Thái Anh kích động đứng bật dậy, cô chỉ vào nhẫn, "Không phải mất rồi ư?" Nhớ tới cảnh ngày đó, cô xót xa khôn xiết.

"Anh tìm được rồi."

"Ai cướp đồ của anh vậy?" Phác Thái Anh hiếu kỳ.

Lạp Lệ Sa dùng nụ cười che giấu nỗi buồn trong mắt, anh nói sơ sài, "Một tên tội phạm thôi, không quan trọng, anh giao cảnh sát xử lý rồi."

Phác Thái Anh gật đầu, không chút nghi ngờ.

Trong lúc nhất thời, cô và anh đều im thin thít.

Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau cả buổi, Phác Thái Anh bật cười, "Anh không thấy mình phải nói gì với em à?"

Lạp Lệ Sa thẹn thùng, anh đằng hắng, rút nhẫn ra khỏi hộp, "Em có đồng ý lấy anh không?" Nói hết câu, anh lại đưa mắt nhìn cô.

Phác Thái Anh chờ đợi lại không thấy anh tiếp tục, cô hỏi, "Xong rồi?"

Lạp Lệ Sa có phản ứng, cầm nhẫn đợm đeo vào tay cô.

"Này, anh làm gì thế?" Phác Thái Anh rụt tay lại.

"Đeo nhẫn."

"Có nhiêu đó mà coi là cầu hôn em thành công rồi hả?"

"Anh phải làm gì nữa?" Lạp Lệ Sa không hiểu.

Phác Thái Anh ra chiều suy tư, "Em xem phim với đọc tiểu thuyết hay thấy đàn ông cầu hôn rất lãng mạn."

"Lãng mạn?" Lạp Lệ Sa trợn tròn mắt ngơ ngác, "Lãng mạn là gì?"

Phác Thái Anh nhịn cười, đưa tay vỗ đầu anh như nựng nịu thú cưng, "Chuyện này... anh cứ từ từ suy nghĩ, hoặc tìm một người có kinh nghiệm học hỏi. Tóm lại anh phải đổi kiểu cầu hôn lãng mạn, em mới đồng ý."

"Thái Anh..."

Phác Thái Anh hôn má anh một cái, cô cười tràn trề hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com