Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.2 - Chương 5: Chị em bất hòa

Khi màn đêm buông xuống, nhà họ Hoàng cũng trở nên náo nhiệt, quản gia chỉ huy người làm bưng đủ mọi món ăn lên để khai tiệc.

Hoàng Tấn Bằng ở vị trí chủ tiệc, ngồi lần lượt bên tay trái ông là Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, bên tay phải là Bạch Lan và Bạch Lâm. Bạch Lâm là em trai của Bạch Lan, là cậu trên danh nghĩa của Phác Thái Anh và Hoàng Mỹ Anh. Dựa vào quan hệ chị em, ông ta cũng vào làm ở công ty nhà họ Hoàng, giúp quản lý một số công việc kinh doanh. Hoàng Mỹ Anh không biết đã đi đâu, mãi đến buổi tối vẫn chưa thấy xuất đầu lộ diện.

"Nào, chúng ta vì Lạp Lệ Sa dành được thế thượng phong trong đợt tranh cử chức bộ trưởng, có thể chiến thắng ngay ở trận đầu mà cạn ly này." Hoàng Tấn Bằng nâng ly đầu tiên, thần sắc vô cùng vui mừng.

Lạp Lệ Sa vừa muốn nâng ly, Phác Thái Anh ngồi cạnh bên khẽ nói: "Ba, cánh tay Lệ Sa bị thương, hay để anh ấy lấy trà thay rượu đi ba."

Hoàng Tấn Bằng vừa nghe, liền cười ra tiếng, "Nhìn con bé này xem, mới lấy chồng chưa bao lâu, tâm tư chỉ biết nghĩ đến chồng mình thôi. Lệ Sa à, con nhất định không được phụ cô con gái này của ba, nó quả là một lòng một dạ với con."

"Ba..." Phác Thái Anh chẳng qua là lo lắng vết thương của anh, không có ý gì khác.

Lạp Lệ Sa ra lệnh cho tài xế chạy thẳng từ thị trấn Hoa Điền đến nhà họ Hoàng. Suốt dọc đường đi, anh chẳng nói tiếng nào. Phác Thái Anh đoán không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì, nên tự nhiên cũng không dám hỏi. Kỳ thực, cô rất muốn biết ý nghĩ của anh, thí dụ như làm sao gặp anh ở thị trấn Hoa Điền, hay như vì sao khi mẹ thấy anh lại có phản ứng khác thường? Còn nữa chính là, cô từng đề nghị qua việc về nhà họ Hoàng, nhưng lần trước anh đã nói rõ mình rất bận, hôm nay làm thế nào có thời gian dẫn cô về nhà họ Hoàng?

Rõ ràng ba cô hết sức vui khi gặp anh, hai người ở phòng sách nói chuyện rất lâu, mãi đến giờ ăn mới ra ngoài. Phác Thái Anh biết hai người không nói gì ngoài chuyện liên quan đến tuyển cử.

Lần này về nhà, dù ít dù nhiều cô cũng thấy lo lắng, nghe ba nói chị cô đã từ Milan trở về, cô chỉ lo giáp mặt chị mình. Nhưng may thay, vì tuần lễ thời trang ở Milan vừa kết thúc, chị cô còn bận rộn lựa chọn chuyên đề cho tạp chí, có lẽ đêm nay sẽ không về.

Lạp Lệ Sa thản nhiên cười, nâng ly rượu, rồi nghiêng đầu nói với Phác Thái Anh: "Hiếm khi có được ngày như hôm nay cùng sum họp với mọi người trong gia đình, vết thương anh không sao, em yên tâm."

Phác Thái Anh ngây ngẩn nhìn anh, thoáng chốc lạc lối trong đôi mắt đen láy đang mỉm cười, phải anh đang cười không? Nhưng trên xe rõ ràng anh rất tức giận mà, thậm chí còn không cho phép cô đến gần.

Bạch Lan ngồi đối diện nhìn cảnh này, cười mỉm chi, "Tấn Bằng, em thấy Lệ Sa cưng Tiểu Thái vô cùng. Anh nhìn coi, đây không phải phu xướng phụ tùy thì là gì?"

Đôi má Phác Thái Anh ửng hồng, cũng vội vàng nâng ly, "Thôi mà dì Lan, ly này con kính dì được không ạ?

"Con bé này." Đôi mắt Hoàng Tấn Bằng tràn đầy yêu thương, cười to, rồi uống cạn sạch ly rượu.

Đặt ly rượu xuống, Hoàng Tấn Bằng nhìn Lạp Lệ Sa, "Vết thương của con có vẻ rất sâu." Rồi quay qua nhìn Phác Thái Anh, sắc mặt ông đột nhiên không vui, "Con là con gái của Hoàng Tấn Bằng, Đoàn Quốc Hào lại cả gan đánh con?"

"Ba, ba hiểu lầm rồi, thực ra không phải..."

"Chú Đoàn chỉ nhất thời say rượu thôi ạ." Lạp Lệ Sa bình thản cắt ngang Phác Thái Anh, nhìn Hoàng Tấn Bằng nói.

"Phải nói ấy mà, thằng cha đó đúng là con ma men, suốt ngày chả làm được việc gì đứng đắn." Bạch Lâm ngồi bên lên tiếng, nụ cười chứa đầy giễu cợt, "Tiểu Thái, con có thể tìm đâu ra một người chồng tốt như Lạp Lệ Sa chứ? Vì con mà bị thương, con sau này phải tốt với Lệ Sa. Đàn ông làm việc ở bên ngoài, con phải làm vợ hiền mới được. Phụ nữ phải nũng nịu mới khiến đàn ông thương yêu. Điểm ấy con phải học hỏi chị con rồi. Con xem lúc chị con ở cùng Lệ Sa, chị con thật..."

"Nhiều đồ ăn như vậy mà không lấp đầy miệng cậu sao?" Hoàng Tấn Bàng đặt mạnh ly rượu lên bàn, không vui nhìn Bạch Lâm, "Ở đâu ra mà lắm lời vậy?"

Bạch Lan vội vàng huých Bạch Lâm, ý bảo ông ta đừng nói lung tung nữa. Bạch Lâm nhún vai, không nói thêm gì.

"Tiểu Thái, ăn nhiều một chút đi con! Dì Lan biết con thích ăn đồ ngọt nên có làm riêng mấy món ngọt tráng miệng cho con nữa." Bạch Lan cười phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Cám ơn dì Lan." Phác Thái Anh thầm hít sâu một hơi, nén nổi đau trong lòng, cười gượng.

Đúng lúc này...

"Làm đồ ngọt tráng miệng? Có Lệ Sa, nó còn cần đồ ngọt à?" Một giọng nữ biếng nhác truyền đến, ngay sau đó là tiếng lanh lảnh của giầy cao gót.

Phác Thái Anh sửng sốt, đúng là Hoàng Mỹ Anh đã về.

Hoàng Mỹ Anh là tài năng xuất chúng trong làng thời trang. Hôm nay, trang phục cô mặc rất nổi bật, vừa nhìn liền có thể nhận ra cô mới tham gia xong một hoạt động quảng bá hình ảnh của nhãn hiệu nào đó. Hiện nay, cô đang là chủ biên của tạp chí "LaDurée", là tạp chí sang trọng của Pháp mà tập đoàn Hoàng thị thu mua từ ba năm trước. Hoàng Tấn Bằng không hiểu về tạp chí nhưng lại muốn tiến quân vào lĩnh vực giải trí, nên sau này khi tạp chí đi vào hoạt động liền giao quyền cho Hoàng Mỹ Anh.

Hoàng Mỹ Anh cũng không phụ kỳ vọng của Hoàng Tấn Bằng, vốn cô rất nhạy bén với những sản phẩm sang trọng nên chỉ sau vài năm ngắn ngủi cô tiếp nhận tạp chí "LaDurée" liền đưa nó thành tạp chí thời trang hàng đầu, cùng chia sẻ thị trường với tạp chí "Elle", "L'OfficieL" dưới quyền của "MUTEEN", sức ảnh hưởng của nó khiến người trong nghề không ngớt khen ngợi.

Vì vậy, phàm là người trong làng thời trang ai cũng biết đến cái tên Hoàng Mỹ Anh, cũng biết nơi nào có cô nơi đó có thời trang.

Hoàng Tấn Bằng rất tự hào về hai người con gái này cùa mình. Một Hoàng Mỹ Anh có thể dẫn đầu xu hướng thời trang, một Phác Thái Anh trời sinh có khứu giác nhạy. Nói đúng hơn, hai người này đều có duyên với mặt hàng sang trọng.

Nhưng mà tối nay Hoàng Mỹ Anh đột nhiên về nhà sớm, thật sự khiến Hoàng Tấn Bằng sửng sốt. Ông biết cô tối nay có hoạt động phải tham gia nên mới sắp xếp tụ họp gia đình, không ngờ vẫn không tránh được.

Trái tim Phác Thái Anh thoáng cái treo lơ lửng. Trước khi biết Lạp Lệ Sa, cô và chị gái Hoàng Mỹ Anh hầu như không giấu nhau chuyện gì, nhưng bây giờ hai người dường như đã không thể trở lại như trước được nữa. Cô bất giác đứng dậy, so sánh với vẻ mỹ lệ của Hoàng Mỹ Anh, Phác Thái Anh hôm nay ăn mặc giản dị đến không thể giản dị hơn. Đôi môi đỏ mọng hơi bối rối nói, "Chị, chị về rồi."

Vừa nói xong, cô ý thức nhìn qua Lạp Lệ Sa đang ngồi cạnh bên, vốn tưởng rằng anh đang nhìn chằm chằm Hoàng Mỹ Anh nhưng không ngờ anh xem như không có việc gì xảy ra, vẫn ngồi yên như cũ, sắc mặt anh không chút thay đổi, giống như Hoàng Mỹ Anh chưa từng liên quan đến anh.

Hoàng Mỹ Anh tự nhận thấy bầu không khí phòng ăn xấu hổ, ánh mắt cô lia nhanh qua Phác Thái Anh, cười khẩy một tiếng, "Thế nào? Chị về, em rất thất vọng phải không?" Sau đó, ánh mắt cô cực kỳ tự nhiên lướt xuống Lạp Lệ Sa, dịu dàng thế chỗ cho lạnh lùng.

Phác Thái Anh bị những lời này làm nghẹn ngào, nhất thời cô ngây người không biết làm sao cho phải, đối mặt với sắc sảo của Hoàng Mỹ Anh, cô vô lực chống đỡ. Đã lâu như vậy, cô chưa gặp lại Hoàng Mỹ Anh, vì cô không có mặt mũi để gặp chị gái mình, dù nói thế nào thì cô vẫn là người đoạt đi người đàn ông mà Hoàng Mỹ Anh yêu nhất.

Bàn tay hơi run rẩy được bàn tay đàn ông ấm áp nắm chặt, cô kinh ngạc cúi đầu, lại thấy Lạp Lệ Sa khẽ nhếch miệng cười, giọng nói trầm thấp cất lên, "Được rồi, em ngồi xuống ăn đi."

Lòng Phác Thái Anh như được sưởi ấm, mỉm cười ngồi xuống.

Hoàng Mỹ Anh vô thức siết chặt tay, cau mày lại. Bạch Lan ngồi đối diện vội vàng chen vào, "Tiểu Mỹ, con qua đây ngồi bên dì Lan này."

"Cám ơn, nhưng con không thích ngồi kế hồ ly tinh dùng cơm. Con ngồi ở đây." Hoàng Mỹ Anh không chút khách khí châm chọc, kéo ghế bên tay phải Lạp Lệ Sa ngồi xuống.

Bạch Lan bối rối mở to miệng, không nói gì.

Hoàng Tấn Bằng thấy vậy, liền không vui cau mày, "Nhiều ghế như vậy, làm sao con cứ một mực phải ngồi ghế đó?"

"Ba, con quen ngồi bên tay phải Lệ Sa khi ăn cơm rồi." Hoàng Mỹ Anh thoáng cười, nụ cười lộ ra ý muốn trả thù.

Hoàng Tấn Bằng đè nén lửa giận.

Bạch Lâm ngồi cạnh bày ra bộ dạng xem kịch vui, "Thú vị thật, bên cạnh cậu bây giờ là hai cô con gái nhà họ Hoàng, người ngoài nhìn vào thấy rõ cậu hưởng hết hạnh phúc rồi còn gì. Ây, tôi lại thấy rất hiếu kỳ. Nếu bây giờ để cậu chọn lựa lần nữa, cậu sẽ chọn Tiểu Thái hay Tiểu Mỹ?"

"Bạch Lâm, cậu ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì lên lầu cho tôi!" Hoàng Tấn Bằng thấy vậy càng thêm không vui.

Bạch Lan ngồi cạnh cũng vội vàng khuyên: "Em bớt nói lại đi, còn sợ chưa đủ loạn sao?" Nói xong, nhìn Phác Thái Anh cười, "Đừng trách cậu con nha. Cậu con hay ăn nói thiếu suy nghĩ..."

"Không đâu, con thấy vấn đề này của cậu rất có ý nghĩa." Hoàng Mỹ Anh chợt cười, hiếm khi cô phối hợp với Bạch Lâm được một lần, thân thể vô cùng tự nhiên ghé sát vào cánh tay Lạp Lệ Sa, giọng điệu trở nên dịu dàng, "Lệ Sa, anh không ngại nói một chút chứ."

"Tiểu Mỹ, con đang quậy gì vậy? Hôm nay là em gái và em rể con về thăm nhà mình sau ngày cưới [1] . Con đừng ở đây gây sự nữa." Hoàng Tấn Bằng hắng giọng, đè nén lửa giận, rồi cố ý nhấn mạnh sự thực là Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đã kết hôn.

[1] Hồi môn: Từ này để chỉ người con gái sau khi lấy chồng, cùng chồng về nhà cha mẹ mình để bái kiến.

Hoàng Mỹ Anh chẳng những không ngừng, trái lại càng táo tợn hơn, "Ba, con làm gì mà gây sự? Con nói đùa không được sao?" Nói rồi cô nhìn Phác Thái Anh, hơi nheo mắt, "Tiểu Thái, trước đây chị em mình không phải hay nói đùa với nhau sao? Lúc em biết chị cặp bồ còn chọc chị là mê trai, rồi nói cái gì mà ít hôm nữa gặp anh rể, đem bộ dạng nhớ nhung của chị kể hết cho anh rể nghe. A đúng rồi, vậy bây giờ em có nói cho Lệ Sa biết chị đã từng nhớ anh ấy biết bao chưa?"

"Chị..." Phác Thái Anh biết Hoàng Mỹ Anh cố tình làm khó mình, sống mũi cô cay cay. Cô cũng không ngờ lại yêu phải người đàn ông của chị mình, nhưng mà, ai có thể kiểm soát được phần tình cảm sai trái này?

Hoàng Mỹ Anh thấy thế thì cười nhạt, cả người càng dán sát anh hơn, "Lệ Sa, Tiểu Thái bình thường vẫn hay mau nước mắt trước mặt anh ư? Nhưng em biết anh ghét nhất chính là loại phụ nữ hễ động một tí thì khóc."

"Tiểu Mỹ, con về phòng mình đi!" Hoàng Tấn Bằng ra lệnh.

"Ba, ba không thể bất công với con như vậy, con..."

"Thực ra, vấn đề này cũng không có gì khó trả lời." Lạp Lệ Sa lên tiếng cắt ngang Hoàng Mỹ Anh. Anh buông cốc thủy tinh trong tay xuống, khẽ cười, "Lời nói vừa rồi của cậu hơi quá, con Lạp Lệ Sa cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không có bản lĩnh để hưởng hết phúc như vậy, cho nên nếu chọn một lần nữa, con nghĩ con vẫn chọn Phác Thái Anh."

Phác Thái Anh sửng sốt nhìn Lạp Lệ Sa, anh lại khẽ mỉm cười, đặt một miếng bò bít tết vừa cắt tỉ mỉ vào dĩa của cô, động tác lưu loát liền mạch tỏ ra tự nhiên như vậy, hiển nhiên làm Hoàng Mỹ Anh ngồi cạnh sắp phát điên.

"Lệ Sa, anh..."

"Cậu, người một nhà hiếm có dịp sum vầy, lời nói không hại đến bữa ăn nhưng ảnh hưởng đến tình cảm trong nhà thì không tốt. Vấn đề này cháu chỉ trả lời một lần để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu." Lạp Lệ Sa không để ý đến ánh mắt kinh hoàng của Hoàng Mỹ Anh ngồi cạnh, mà thản nhiên cười nói với Bạch Lâm ở đối diện, nhưng trong lời nói nụ cười lại mang theo hàm ý cảnh cáo.

Bạch Lâm dường như hiểu ra, nhún vai không nói gì nữa.

"Được rồi được rồi, dùng cơm thôi." Bạch Lan vội vàng xoa dịu.

Trên bàn cơm lại khôi phục không khí hòa hợp vừa rồi, phải nói còn hòa hợp hơn cả lúc nãy. Suốt quá trình, Lạp Lệ Sa nói cười rôm rả cùng Hoàng Tấn Bằng, nhưng cũng không quên gắp đồ ăn cho Phác Thái Anh. Hoàng Tấn Bằng nhìn mà vui mừng.

Hoàng Mỹ Anh dường như cũng kìm nén, vài lần Phác Thái Anh thử nói chuyện cùng cô nhưng đều bị bộ dạng lạnh như băng của cô dập tắt. Phác Thái Anh bất giác cầm cốc thủy tinh, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách xoa dịu quan hệ với Hoàng Mỹ Anh, càng tự hỏi biến hóa bất thình lình của Lạp Lệ Sa.

Đang nghĩ ngợi, bên tai vang lên tiếng nói tràn đầy từ tính của Lạp Lệ Sa...

"Dạ dày em không khỏe. Anh không phải đã nói không cho em uống rượu rồi sao?"

Phác Thái Anh theo bản năng quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, rồi lại chìm đắm vào đôi mắt sâu thẳm như đáy đại dương của anh, tùy ý anh giành cốc thủy tinh đặt sang một bên. Lạp Lệ Sa tràn trề cưng chiều khẽ nhéo mũi cô, hệt như đang dung túng một bé con không nghe lời.

Khuôn mặt cô bỗng dưng đỏ bừng, hương hổ phách dịu nhẹ khiến lòng cô rối bời.

Hoàng Mỹ Anh ngoài dự đoán không hề tỏ ra tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Phác Thái Anh bị dịu dàng chưa bao giờ có của Lạp Lệ Sa quấy nhiễu cả lòng, tay cô run rẩy, bộ đồ ăn thoáng cái rơi xuống đất.

"Coi em kìa, không cẩn thận gì hết." Lạp Lệ Sa cười cưng chiều, vừa muốn khom người...

"Để em tự làm." Phác Thái Anh nhu hòa nói, cười dịu dàng nhìn anh rồi khom người nhặt bộ đồ ăn.

Nụ cười hạnh phúc lan tràn từ môi đến lông mày, nhưng khi nhìn đến cảnh dưới bàn thì đột nhiên ngưng trệ.

Dưới bàn ăn, đôi chân thon dài gợi cảm của Hoàng Mỹ Anh đang quyến rũ quấn chéo lên đùi Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng cọ sát vào quần tây thẳng thớm của anh, dường như không chút nào sợ Phác Thái Anh nhìn thấy, ngược lại càng như rắn quấn chặt hơn.

Một đạo sấm sét tàn nhẫn nện thẳng vào đầu cô, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy choáng váng, ngay cả đường nhìn cũng trở nên mơ hồ không rõ, hít thở thoáng chốc dồn dập. Trong mắt cô lúc này chỉ còn lại hình ảnh Hoàng Mỹ Anh mạnh dạn quyến rũ quấn lấy chân Lạp Lệ Sa.

Như đang cố ý diễn cho cô xem, Hoàng Mỹ Anh càng táo tợn hơn nữa. Bàn tay Hoàng Mỹ Anh thoáng duỗi ra, lướt dọc theo bên phải xuống hạ thân giữa hai chân Lạp Lệ Sa, vô cùng chính xác phủ lên, vuốt ve, trêu đùa...

Phác Thái Anh đứng phắt dậy, sắc mặt cô trắng bệch, cả người cô phát run.

Tuy cô chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, nhưng cũng biết Hoàng Mỹ Anh đang làm gì. Hoàng Mỹ Anh, họ làm sao có thể...

"Sao vậy em?" Thần sắc Phác Thái Anh tái nhợt bị Lạp Lệ Sa cười vặn lại, bàn tay thon dài dịu dàng vỗ về hoang mang của cô, nụ cười trên môi anh luôn ung dung như vậy, hệt như anh đứng ngoài sự việc.

Phác Thái Anh nhìn anh chăm chú, nụ cười của anh cùng với độ ấm từ bàn tay anh chẳng những không làm cô cảm động mà trái lại càng làm cô phát run.

Hồi lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, như động vật thân mềm bị rút sống lưng, cô run rẩy vô lực, "Bộ, bộ đồ ăn dơ..." Nếu không phải sợ ba hoài nghi, cô đã rời khỏi bàn ăn từ lâu.

Trái tim cô sớm đã tan vỡ, máu chảy cạn khô để lại đau đớn vô bờ.

Lạp Lệ Sa bất giác cong môi.

Hoàng Tấn Bằng không biết, nghe xong liền cười to, "Con bé này, bộ đồ ăn dơ thì có gì mà khẩn trương vậy. Người đâu, đổi bộ đồ ăn mới cho cô ba."

Phác Thái Anh cắn chặt răng...

*

"Tiểu Thái à, con nói thật với ba đi, Lệ Sa có tốt với con không?" Ăn tối xong, Hoàng Tấn Bằng trò chuyện với Lạp Lệ Sa rồi sau đó gọi Phác Thái Anh vào phòng sách.

Phác Thái Anh mở miệng, hồi lâu sau cô gật đầu, đè nén nỗi đau trong lòng, khẽ nói, "Dạ, rất tốt."

Hoàng Tấn Bằng nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi, "Xem ra Lạp Lệ Sa rất quan tâm con, nếu không sẽ không vì con mà bị thương, lại càng không thể ở trên bàn ăn mà bảo vệ con như vậy. Tiểu Thái à, chỉ cần Lệ Sa thật lòng thật dạ đối với con là ba an tâm rồi, có thể giúp con tìm được nơi tốt để nượng tựa, áy náy của ba cũng bớt phần nào. Con không cần lo lắng chị con. Sau này, ba sẽ khuyên nó bớt phóng túng tùy ý lại, nhưng con cũng phải thông cảm cho nó, dù sao nó thật sự rất yêu Lệ Sa."

"Ba, ba yên tâm đi ạ. Là con có lỗi với chị, con làm sao có thể trách chị được." Phác Thái Anh run rẩy đáp. Tất cả đều do cô chọn lựa, dù là thống khổ cũng phải chịu đựng. Cô nhớ rõ khi đó ông hỏi cô muốn gì, cô hết sức khẳng định nói với ông rằng cái gì cô cũng không muốn, cô chỉ muốn Lạp Lệ Sa.

Không ngờ ông thật sự chắp nối nhân duyên cho cô, càng không ngờ Lạp Lệ Sa sẽ chủ động đến nhà cầu hôn, có lẽ mọi thứ đều nhờ vào ông. Khi hai người kết hôn, ông mới biết quá khứ của Lạp Lệ Sa cùng Hoàng Mỹ Anh, nhưng tất cả đều đã chậm.

Cô vẫn nhớ thần sắc của ông lúc đó, cũng nhớ kỹ Hoàng Mỹ Anh vô cùng vui vẻ khi nghe cô sắp kết hôn, chuẩn bị quà tặng cho cô, nhưng trong khoảng khắc nhìn thấy Lạp Lệ Sa ở nơi tổ chức lễ cưới, Hoàng Mỹ Anh hoàn toàn sụp đổ.

Phác Thái Anh biết bản thân mình là người xấu, là người xấu cướp đi bạn trai của chị mình. Tới tận bây giờ, cô vẫn không rõ khi đó mình nghĩ thế nào, là bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, hay là lòng cô thật sự mất cân bằng? Cô không biết, có lẽ cô đúng là một người không đáng để được tha thứ, cho nên, cô cần bị nghiêm phạt.

Hoàng Tấn Bằng không biết suy nghĩ trong lòng cô, vỗ nhẹ tay cô, nói: "Chỉ cần con hạnh phúc, ba mới vui vẻ, mọi chuyện đều đã là quá khứ. Nhưng phụ nữ vẫn phải vì bản thân mình mà suy tính mới được. Lệ Sa là một người đàn ông phụ nữ khó nắm bắt, con phải chừa lại chút tâm tư cho mình."

Nước mắt của Phác Thái Anh chực trào ra, nhưng vẫn nén lại, khẽ gật đầu cười.

*

Từ phòng sách đi ra, Phác Thái Anh hít sâu. Thật lòng mà nói, cô bây giờ không biết nên đối mặt với Lạp Lệ Sa thế nào, anh rốt cuộc muốn làm gì? Vừa định xuống lầu, cô lại nghe phòng trong cùng có tiếng động, cô vịn lan can bước nhẹ lên phía trước. Cửa phòng khép hờ, âm thanh từ bên trong truyền tới.

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, nghe kỹ hơn mới biết là tiếng động của Hoàng Mỹ Anh, trái tim cô kinh hoàng, ánh mắt chăm chú nhìn vào kẽ hở nơi cánh cửa.

Qua kẽ hở, Hoàng Mỹ Anh ôm chặt Lạp Lệ Sa, như một đứa trẻ bất lực khóc nức nở trong lòng anh, vừa khóc vừa đánh vào người anh, "Vì sao? Vì sao anh muốn nó mà không phải em?"

Lạp Lệ Sa quay lưng về cửa, anh không ôm Hoàng Mỹ Anh nhưng cũng không đẩy cô ra, bóng lưng cao lớn của anh hờ hững đập vào mắt Phác Thái Anh.

Hoàng Mỹ Anh lau nước mắt, hai tay ôm chặt lấy anh, phút chốc đôi môi đỏ mọng chạm vào bờ môi mỏng của anh, như một con cá đói khát...

Phác Thái Anh đột nhiên run rẩy, cô trốn vào góc cửa, che miệng mình lại, độ lạnh từ vách tường sau lưng chui vào lòng cô. Nước mắt lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn đá cẩm thạch màu đen...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com