Q.4 - Chương 11: Vạch trần bản chất
Ngày hôm sau, Bạch Lan mới hoàn hồn lại. Bà ta vội vàng hỏi tình hình của Phác Thái Anh. Tới bây giờ, bà ta chưa bao giờ tiếp xúc với những người cho vay nặng lãi. Lúc đi trả tiền, suýt nữa đã bị hình xăm của những người đó hù đến chết. Cũng may có Phác Thái Anh và Hoàng Trí Tú đi cùng, nếu không bà ta cũng đã ngất xỉu.
Còn Bạch Lâm có lẽ do quá mức khiếp sợ nên phải đưa thẳng đến bệnh viện. Phác Thái Anh về nhà nghỉ ngơi một chút, nghe điện thoại của Bạch Lan xong, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Trầm tư đôi chút, cô lại gọi điện thoại cho Khương Đại Thành, hẹn anh ăn tối.
Kim Trân Ni ăn mặc chỉnh tề, cầm giỏ xách trên sofa, thấy Phác Thái Anh ngẩn ngơ, cô lo lắng, ngồi xuống, rồi hỏi: "Bảo bối, cậu làm sao vậy? Khó chịu ư?"
Phác Thái Anh xoay người nhìn cô, lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ trên tường, thần sắc kinh ngạc, "Còn sớm mà cậu đã phải đến bệnh viện làm việc sao? Không phải cậu trực ca đêm sao? Giờ này mới buổi chiều thôi mà."
Kim Trân Ni che miệng cười, "Hôm nay, Bác sĩ Khương làm ca ngày. Đương nhiên mình phải đến sớm. Cái này gọi là một ngày không gặp nhu cách ba thu đó."
Nhìn nụ cười của cô, ngực Phác Thái Anh chua xót, sắc mặt lộ vẻ lúng túng, cất giọng hỏi: "Trân Ni, cậu...thật sự thích bác sĩ Khương đến vậy?"
"Đương nhiên. Không phải thích, mà là yêu." Kim Trân Ni thôi cười, hết sức nghiêm túc nhìn Phác Thái Anh, "Tiểu Thái Anh, cậu biết không chưa bao giờ cảm giác này lại mãnh liệt như vậy. Mình yêu anh ấy ngay từ cái nhìn cái nhìn đầu tiên, thật lòng rất yêu rất yêu. Cho nên mình phải cố gắng hết sức để thi đỗ vào khoa ngoại thần kinh. Đúng rồi, Tiểu Thái Anh, không phải cậu nói cậu là bạn với anh ấy sao, nhất định phải giật bắc cầu cho mình, đợi đến lúc tụi mình kết hôn thật, mình sẽ mời cậu tất cả kẹo mừng ngon nhất trên thế giới. Hihi."
Phác Thái Anh gượng cười, nhưng lòng cô đầy buồn phiền. Thôi xong rồi, nếu bị Trân Ni biết Khương Đại Thành cầu hôn cô thì làm sao bây giờ đây? Bi kịch bốn năm trước với Hoàng Mỹ Anh, cô không muốn tái diễn lần nữa. Trân Ni là bạn tốt nhất của cô, cô tuyệt đối không thể để bốn năm trước mất đi chị gái, còn bốn năm sau lại mất đi bạn tốt. Không, không được.
"Khương Đại Thành, anh ấy...anh ấy đích thật là người đàn ông tốt, nhưng cậu cũng biết hoàn cảnh của anh ấy. Anh ấy..."
"Mình biết. Tối hôm qua, không phải cậu đã kể với mình mọi thứ rồi ư, ly dị, rồi còn nuôi con nữa. Mình không để tâm đâu. Mếu mình yêu anh ấy, vậy mình sẽ yêu quá khứ của anh ấy, yêu mọi chuyện thuộc về anh ấy." Vẻ mặt Kim Trân Ni hạnh phúc lên tiếng.
Phác Thái Anh nhìn cô trìu mến, khẽ nói: "Đêm nay, mình mời anh ấy ăn cơm, cậu đi không? Coi như là chính thức làm quen."
Mắt Kim Trân Ni sáng rực, suy nghĩ rồi lắc đầu, "Mình muốn đi lắm, nhưng thôi. Mình muốn chờ đến khi thật sự làm việc ở khoa ngoại thần kinh, sau đó lại chính thức bái anh ấy làm thầy. Như vậy mới danh chính ngôn thuận. Haha, ngẫm thấy sướng quá."
Phác Thái Anh đành cười.
"Trời ơi, không nói nữa đâu. Nói tiếp là bác sĩ Khương tan tầm đó. Mình đi đây." Kim Trân Ni xem giờ, lập tức nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy đến cửa mang giầy, rồi đi."
Cửa đóng lại, Phác Thái Anh thở dài một hơi.
Khương Đại Thành, có thể yêu Kim Trân Ni hay không?
-----🐉🐉🐉-----
Bữa tối, cô chọn ở một nơi gần biển, không náo nhiệt cũng chẳng sầm uất như Trung Hoàn, chỉ có bóng đêm và không gian lãng mạn đầy yên tĩnh. Nhà hàng tây này không đông lắm, chỉ có lác đác một hai người khách. Dưới ánh nến chủ đạo, mọi cảnh vật đều trở nên tươi đẹp.
Băng Tâm thấy Phác Thái Anh thì hết sức vui vẻ, mãi ngồi làm nũng bên cạnh cô. Khương Đại Thành ngồi đối diện Phác Thái Anh, im lặng mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt lộ vẻ hạnh phúc.
Đợi Băng Tâm ăn tráng miệng xong, Phác Thái Anh nhìn Khương Đại Thành, nói từ đáy lòng: "Khương Đại Thành, lần này nhờ có anh. Em không biết nên cảm ơn anh như thế nào. Vì vậy, bữa ăn này nhất định phải để em mời mới được. Dì Bạch nói, mười triệu đó sẽ mau chóng gửi lại anh."
"Không gấp." Khương Đại Thành cười thản nhiên, "Tiểu Thái Anh, anh không thích em khách sáo với anh như vậy. Chúng ta xa nhau mới mấy ngày, không phải sao?"
"Em không có. Khương Đại Thành, anh hiểu lầm rồi. Em chỉ là không ngờ khi khó khăn nhất lại là anh giúp em. Em không biết nên nói thế nào mới đúng." Phác Thái Anh vội giải thích.
Khương Đại Thành khẽ thở dài, nuông chiều nắm tay cô, "Em quên rồi ư. Bốn năm trước, anh cũng xuất hiện vào thời điểm em cần được giúp đỡ nhất. Tiểu Thái Anh, có lẽ ông trời đã an bài anh ở cạnh em, chăm sóc em, yêu thương em."
Băng Tâm bên cạnh trông thấy, cười hạnh phúc, giơ tay lên che mắt.
Phác Thái Anh không cách nào đón lấy cái nhìn chăm chú dịu dàng của anh, cô nghĩ tới Kim Trân Ni, muốn rút tay về nhưng anh lại nắm chặt hơn, nhẹ nhàng cất tiếng: "Em...thật lòng cảm ơn anh."
Khương Đại Thành lắc đầu, "Em biết rõ, cái anh muốn không phải là lời cảm ơn của em."
"Khương Đại Thành..." Phác Thái Anh muốn nói lại thôi.
Khương Đại Thành cười, lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp nhỏ tinh tế lần trước, chậm rãi đẩy đến trước mặt cô, rồi mở ra. Chiếc nhẫn kim cương bên trong lấp lánh dưới ánh nến. "Anh luôn mong đợi câu trả lời của em. Tiểu Thái Anh, lấy anh được không em?"
Phác Thái Anh mải miết nhìn chiếc nhẫn đó, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Cô lại nghĩ tới vẻ mặt vui sướng của Kim Trân Ni lần nữa. Mỗi khi nhớ tới, ngực cô đều nhói đau.
"Mẹ Phác Thái Anh đồng ý đi mà." Băng Tâm ngồi bên cạnh hờn dỗi, "Băng Tâm muốn mẹ."
"Đúng vậy, đồng ý đi em. Tiểu Thái Anh, em nhẫn tâm để Băng Tâm đau lòng sao?" Khương Đại Thành cười nói.
Phác Thái Anh lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn rất lâu, nhướn mắt nhìn Khương Đại Thành, liếm môi, rồi cất tiếng, "Khương Đại Thành, anh có thể nói trước cho em biết số tiền đó làm sao anh có không? Mười triệu không phải là ít. Trừ khi, em vẫn chưa hiểu rõ anh." Đây là chuyện cô đã muốn hỏi từ sớm. Khương Đại Thành nhanh chóng nắm bắt được tình hình của cô, ung dung điềm tĩnh xuất ra mười triệu, tất cả mọi chuyện khiến cô không giải thích được.
Khương Đại Thành ngẩn người, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ. Lát sau, anh thở dài, nhưng chưa kịp mở miệng giải thích, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền đến...
"Khương Đại Thành ngồi ở trước mặt em, đâu chỉ đơn giản là bác sĩ. Anh ấy họ Khương, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Khương, xuất ra mười triệu là vấn đề với anh ấy ư?"
Phác Thái Anh và Khương Đại Thành cùng sửng sốt, giọng nói vang lên từ phía sau cô. Phác Thái Anh quay đầu nhìn liền giật nảy người. Lạp Lệ Sa không biết đến từ lúc nào, vóc dáng cao lớn che khuất phần lớn ánh sáng. Anh vững vàng bước từng bước hướng về phía bên này, môi anh lạnh lùng nhếch lên, đôi mắt đen thẳm giống mãnh thú, tỏa ra ánh sáng tĩnh mịch.
Đằng sau anh, một người phụ nữ cũng đang nhanh chóng bước đến. Vì cách khá xa, nên cô chỉ có thể thấy sơ đường nét xinh xắn của cô ta. Thế nhưng so với việc Lạp Lệ Sa đột nhiên xuất hiện, lời anh nói càng khiến cô giật mình. Cô vô thức nhìn Khương Đại Thành, lại phát hiện, sắc mặt anh trở nên cực kỳ khó coi.
Lạp Lệ Sa đi lên trước, liếc Phác Thái Anh. Khi ánh mắt anh rơi vào tay hai người đang nằm cùng một chỗ, ánh mắt anh lạnh lùng hơn, hai tay chống lên bàn, từ từ cúi người xuống. Tuy nhìn Khương Đại Thành, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại nói cho Phác Thái Anh nghe...
"Đổi cách giới thiệu khác, mẹ tôi Khương Sáp Kỳ là chị của tình nhân em" Anh nói, đáy mắt chậm rãi trào dâng châm biếm. Lần này là nói cho Khương Đại Thành nghe, "Đã lâu không gặp, cậu của...cháu."
Phác Thái Anh kinh sợ, thừ người nhìn Lạp Lệ Sa và Khương Đại Thành. Cách xưng hô anh vừa thốt ra quả thực khiến cô sốc vô cùng. Khương Đại Thành, anh...lại là cậu của Lạp Lệ Sa? Cô vô thức nhìn Khương Đại Thành, lại thấy vẻ mặt anh không thay đổi nhiều, chẳng qua chỉ khó coi hơn thôi. Xem chừng, Lạp Lệ Sa không có nói dối.
Cô bất giác rút tay về, loáng cái đầu cô cũng mơ mơ màng màng. Hóa ra, dạo một vòng lớn, người cuối cùng ở cạnh cô cũng liên quan đến Lạp Lệ Sa.
"Tiểu Thái Anh..." Khương Đại Thành thấy cô rút tay về, xót xa nhìn cô, miệng anh giật giật, muốn nói rồi lại thôi.
Băng Tâm ngồi một bên không biết làm sao mà chỉ trong chốc lát lại có nhiều có nhiều người đến vậy, càng không rõ chuyện gì xảy ra. Có lẽ thấy không khí này bất thường, cô bé liền rúc người vào lòng Phác Thái Anh. Thậm chí, vùi kín cả mặt, chỉ hé ra một con mắt để nhìn.
Lạp Lệ Sa dường như rất hài lòng với hiệu ứng của sự xuất hiện này, vươn tay ra đóng lại hộp nhẫn, đẩy đến trước mặt Khương Đại Thành, nhếch miệng nói: "Chiếc nhẫn này, cháu nghĩ tạm thời cậu vẫn chưa tặng được."
Khương Đại Thành cau mày, đứng dậy nhìn Lạp Lệ Sa, vẻ mặt dịu dàng của mọi khi rốt cuộc cũng thay đổi, nhìn người phụ nữ càng lúc càng đến gần, không vui lên tiếng: "Lệ Sa, cậu muốn phá cái gì?"
"Không lẽ giúp gia đình cậu đoàn tụ là phá ư?" Lạp Lệ Sa cười nhởn nhơ.
Phác Thái Anh sửng sốt. Gia đình đoàn tụ? Lẽ nào...
Khương Đại Thành thoáng nhìn Phác Thái Anh, vừa muốn lên tiếng giải thích. Người phụ nữ kia đã nhào vào lòng Khương Đại Thành, ôm chầm anh: "Khương Đại Thành, không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau."
Tay Khương Đại Thành cứng ngắc buông xuôi hai bên. Người phụ nữ trong lòng anh không phải ai khác, chính là Quý Tử Du, người vợ năm đó đã ruồng bỏ ba con anh. Không ngờ, ngày hôm nay lại xuất hiện nơi đây. Anh nhìn Lạp Lệ Sa, chắc chắn chuyện này liên quan đến anh.
Suốt quá trình, đầu óc Phác Thái Anh đều trống rỗng, tâm tư cô mờ mịt. Phát sinh thay đổi đột ngột trong mối quan hệ khiến cô vô pháp giải thích. Người và việc bất ngờ xảy ra cũng khiến cô không cách nào tịnh tâm. Cô nhìn phía trước, đôi mắt dán chặt vào người phụ nữ đang ôm Khương Đại Thành, lại liên tưởng đến lời Lạp Lệ Sa nói. Người phụ nữ này hẳn là vợ trước của Khương Đại Thành.
Băng Tâm núp trong lòng cô không rõ nhìn chắm chú vào cảnh tượng trước mặt rất lâu, chợt cáu kỉnh hét to, "Không được phép ôm ba cháu. Ba chỉ có thể cho mẹ Phác Thái Anh ôm. Cô buông ba ra."
Tiếng thét bất thình lình dọa Phác Thái Anh giật mình, cũng khiến sắc mặt của ba người khác thay đổi. Khương Đại Thành xót xa, Lạp Lệ Sa bỗng bực dọc, Quý Tử Du kinh ngạc quay đầu nhìn Băng Tâm. Vài giây sau, vành mắt cô ta đỏ hoe tiến lên kéo lấy Băng Tâm, kích động nhìn từ trên xuống dưới, "Con gái, con gái ngoan của mẹ. Suốt mấy năm qua, mẹ nhớ con lắm." Thấy Phác Thái Anh luôn ôm Băng Tâm, cáu bẩn, giật mạnh cô bé, "Cô có tư cách gì mà ôm con của tôi? Dựa vào cái gì mà bắt con tôi gọi cô là mẹ? Đồ đàn bà không biết xấu hổ!"
Phác Thái Anh khi khổng khi không bị mắng một trận. Trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ trước mắt rất đẹp, không dấu hiệu nào giống đã từng sinh con. Nếu cô ta không ăn nói cay độc, cô sẽ nảy sinh thiện cảm với cô ta. Băng Tâm nào biết chuyện gì đang xảy ra? Cô bé chỉ thấy một người lạ đột nhiên ôm mình vào lòng, lại nghe người này mắng Phác Thái Anh. Cô bé bỗng hét lớn, đánh Quý Tử Du, "Cô là người xấu, không cho phép chửi mẹ Phác Thái Anh."
"Băng Băng, mẹ mới là mẹ của con. Sau này, con không được phép gọi người phụ nữ này là mẹ nữa, có nghe không?" Quý Tử Du ồn ào, vẻ mặt khẩn trương. Cô chưa từng thử nuôi con một ngày, đương nhiên không thể nghĩ ra cách để dỗ trẻ con. Kết quả càng khiến Băng Tâm khóc to hơn.
Phác Thái Anh không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông. Dù sao cô ta cũng là mẹ ruột của Băng Tâm, cô can thiệp vào chẳng phải khiến người ta càng thêm không thích? Khương Đại Thành không vừa mắt, sải bước lên trước ôm lấy Băng Tâm, lạnh tanh nhìn Quý Tử Du, "Cô dọa con bé rồi."
Bộ dáng này của anh Phác Thái Anh chưa thấy bao giờ. Có lẽ người phụ nữ này tổn thương anh rất sâu, cho nên anh mới thay đổi thái độ và tính cách ôn hòa thường ngày.
Quý Tử Du khóc nức nở, loáng cái luống cuống, "Khương Đại Thành, em xin lỗi. Em thật sự rất nhớ con." Cô khóc lóc nhưng chỉ đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Khương Đại Thành.
Lạp Lệ Sa đứng một bên xem kịch vui. Có lẽ là thấy xem kịch đã đủ, anh kéo Phác Thái Anh qua, tay vòng ôm lấy eo cô, dù cô giãy như thế nào cũng không giãy ra. Anh cong môi thỏa mãn, "Cậu, thực lòng chú mừng gia đình cậu đoàn tụ. Cháu nghĩ, cháu và Phác Thái Anh cũng không làm phiền gia đình cậu nữa. Khi nào có thời gian, chào đón cậu về thăm nhà. Nếu mẹ biết câu về rồi, chắc chắn sẽ rất 'vui vẻ'." Anh cô ý nhấn mạnh hai chữ "vui vẻ", thờ ơ nhưng lại đầy ám chỉ.
"Theo tôi đi." Không đợi phản ứng của Phác Thái Anh, anh liền kéo cô ra ngoài, không chút thương tiếc, cứ dốc hết sức lôi đi.
"Tiểu Thái Anh..." Khương Đại Thành thấy vậy liền quýnh quáng, muốn tiến lên, lại bị Quý Tử Du từ phía sau ôm lấy...
"Khương Đại Thành, em thật sự rất nhớ anh và con. Mấy năm qua, em sống không tốt chút nào hết. Mỗi lần nhớ anh và con, tim em đau đớn vô cùng."
Người phụ nữ phía sau khóc lóc thảm thiết, nét mặt Khương Đại Thành càng lúc càng biến sắc...
***
Xe phóng như điên trên đường, sắc mặt Phác Thái Anh sợ đến trắng bệt, cô bám chặt vào tay vịn, xe lại ngoặt nhanh làm cả người cô va mạnh vào cửa xe, đau đến cau mày. "Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Dừng xe, anh điên rồi, tại sao lại chạy nhanh như vậy?"
"Câm miệng!" Lạp Lệ Sa tăng ga lần nữa, khuôn mặt anh tuấn đã không còn vẻ trầm tĩnh và ưu nhã ở nhà hàng khi nãy. Mắt anh tràn đầy lạnh lùng, sâu thẳm, nguy hiểm như biển cả về đêm.
Phác Thái Anh không hiểu sao anh lại giận giữ đến vậy, lại thấy tâm trạng của anh đáng sợ cực kỳ, cô vô thức ngó ra ngoài cửa sổ, nắm chặt tay.
"Muốn nhảy xuống xe? Nhảy đi, tôi sẽ nhặt xác giúp em." Lạp Lệ Sa nhìn thấu tâm tư của cô, lời nói lạnh nhạt lộ rõ châm chọc.
Phác Thái Anh xoay đầu, trợn mắt nhìn anh, cố sức đè nén bực bội, cũng cố sức để bản thân mình bình tĩnh, hồi lâu lên tiếng: "Màn kịch đêm nay là do anh dựng lên đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com