Q.5 - Chương 1: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
Em tin rằng chỉ cần vững tin vào hạnh phúc một ngày nào đó hạnh phúc nhất định sẽ đến. Em sẽ tình cờ tìm thấy, hoặc nó cứ đến một cách tự nhiên. Nhưng dần dà theo thời gian em phát hiện hình như suy nghĩ này sai rồi. Gặp gỡ anh, em không biết là hạnh phúc hay tai họa. Bởi vì em hận anh bá đạo, em đau vì anh tàn nhẫn, em hoang mang vì anh dịu dàng...
Có lẽ hạnh phúc chỉ là xa xôi...
Thực tế chứng minh, đến tận ngày hôm sau, Phác Thái Anh cũng hỏi không ra tình hình của Khương Đại Thành.
Bởi vì, Lạp Lệ Sa dùng phương pháp "Trải nghiệm" trực tiếp nhất, dốc sức dạy dỗ sự quan tâm của cô dành cho Khương Đại Thành, dạy cô hiểu rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Dù bề ngoài anh tỏ ra thờ ơ, nhưng lại ngầm giấu sự nguy hiểm mà cô không cách nào tiếp cận. Cô lại một lần nữa cảm nhận hàm nghĩa khác nhau giữa nam và nữ.
Hàm nghĩa giữa hai người là ở chỗ, ngày hôm sau cô nằm thoi thóp trên giường, như chú cá được vớt lên từ biển cả, phơi khô dưới ánh mặt trời, còn người đàn ông đó, người đàn ông dày vò cô đến mức cô phải xin buông tha, trời sáng liền sảng khoái đi làm. Một người được ép buộc, cầu xin một người ra sức ép buộc đòi lấy. Đây chính là điểm khác nhau.
Ngủ thẳng đến trưa, một hồi chuông điện thoại vang lên đánh thức Phác Thái Anh, là điện thoại của công ty thuê cô làm việc, đề ra thời hạn yêu cầu cô điều chế mẫu nước hoa đầu tiên. Sau khi trao đổi vài câu, cô gắng sức ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt qua loa rồi đến phòng làm việc.
Thợ sửa chữa vẫn đang lắp đặt thiết bị dưới lầu. Phòng điều chế hương trên lầu đã sửa chữa hoàn tất theo yêu cầu của cô, chỉ cần bày biện đơn giản theo bản vẽ, đặt thêm dụng cụ điều chế hương, mọi loại hương liệu. Cô điện báo tin cho công ty thuê cô làm việc lần nữa. Giải quyết xong mọi việc, cô mới cảm thấy đói bụng, vội vàng rời khỏi nhà nên cơm cũng chưa ăn.
Giờ này là ăn trưa nên sẽ rất đông, từ trước đến giờ, cô không thích chen chúc với nhiều người và những nơi quá náo nhiệt, vì vậy, suy ngẫm một hồi, cô quyết định thôi, không đi ăn nữa. Lại nghĩ đến mấy ngày vừa qua, cô thấy dở khóc dở cười.
Chín ngày, thực ra rất nhanh, chỉ là đến lúc đó, cô không biết Lạp Lệ Sa có thực lòng buông tha cô hay không.
Nhưng ngẫm lại, nếu anh chỉ ham mê mới mẻ nhất thời, vậy chín ngày cũng đủ để anh nếm thử mùi vị của một người phụ nữ. Chốc lát cô lại hoang mang, sau này cô và anh vẫn tiếp tục vướng mắc vào nhau sao?
Cũng may Lạp Lệ Sa còn có tính người, ít ra anh không nhốt cô ở nhà suốt chín ngày, anh cho phép cô ra ngoài xã giao, làm việc như bình thường. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải về nhà trước anh, khi anh về đến nhà nhất định phải nhìn thấy cô.
Tới tận lúc này, cô vẫn không hiểu ý đồ của anh.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên đổ chuông, thoáng nhìn màn hình hiển thị, Phác Thái Anh bỗng sững sờ. Tuy màn hình không hiện tên người gọi, nhưng dãy số này cô đã thuộc nằm lòng từ lâu...
🐳🐳🐳🐳🐳🐳
Hoàng Mỹ Anh, trước sau gì cũng sẽ tìm cô, dựa theo tính cách Hoàng Mỹ Anh thì chuyện này chỉ là sớm muộn.
Có điều Phác Thái Anh không nghĩ sẽ nhanh thế này.
Ngoài cửa sổ quán cà phê, dòng người qua lại ngược xuôi như thoi đưa. Còn trong quán. Im lặng như tờ, không gian xung quanh tràn ngập hương cà phê dịu nhẹ, âm hưởng nhạc jazz du dương. Thế nhưng, dường như lại không hợp với đề tài nói chuyện của cô và Hoàng Mỹ Anh.
Bốn năm không gặp, không ngờ Hoàng Mỹ Anh lại để tóc dài xoăn lọn, toát lên sức hấp dẫn của phụ nữ, phối chung với áo sơ mi và váy bó thanh lịch quyến rũ. Phác Thái Anh nhìn lại bản thân mình, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, do vội vàng ra ngoài, cô cũng không kịp chọn quần áo, thậm chí ngay cả kính sát tròng cô cũng không đeo. Cô đeo một cặp kính đen to, mặc áo thun và quần jean rộng, chân mang giày sandal. Trông thế nào cô cũng không thích hợp với hoàn cảnh sang trọng ở đây. Hay nói thẳng là cô hoàn toàn không sánh bằng Hoàng Mỹ Anh đang ngồi đối diện.
Ngoại hình của cô và Hoàng Mỹ Anh đều hao hao nhau. Nhưng nếu nhìn thấy cách ăn mặc sẽ thấy khác biệt. Hoàng Mỹ Anh là người phụ nữ có yêu cầu cao với chất lượng cuộc sống, còn Phác Thái Anh thì ngược lại, cô không quan tâm đến chuyện trưng diện bản thân. Điều này liên quan rất lớn đến cuộc sống giản dị mà cô sống cùng mẹ từ nhỏ.
Hoàng Mỹ Anh ngồi đối diện liên tục đánh giá Phác Thái Anh, gương mặt Hoàng Mỹ Anh trang điểm chỉn chu, lộ rõ vẻ chán ghét, sự chán ghét này dâng lên từ tận đáy lòng cô. Dù nhắm mắt, Phác Thái Anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Một lúc sau, Hoàng Mỹ Anh lạnh lùng lên tiếng, "Tôi đã nghe kể chuyện cô sống chung với Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh, cô biết mình đang làm cái gì không hả?"
Tội danh không đầu không đuôi thoáng chốc rơi xuống đầu Phác Thái Anh, cô nắm chặt cốc nước, đối diện đôi mắt buồn bực của Hoàng Mỹ Anh, cô kiên cường đè nén bực dọc và ấm ức, nhẫn nại giải thích, "Hoàng Mỹ Anh, chuyện không phải như chị nghĩ đâu."
"Vậy nó thế nào? Từ đầu tôi đã biết có chết cô cũng không thừa nhận, cũng như lúc trước cô biết rõ Lạp Lệ Sa là bạn trai của tôi, nhưng sau lưng tôi, cô gặp gỡ anh ấy. Bốn năm rồi cô vẫn làm toàn chuyện buồn nôn." Hoàng Mỹ Anh tức giận, quơ mạnh cốc nước từ trên bàn xuống đất, cà phê văng tung tóe, thấm ướt khăn trải bàn, khiến mọi người xung quanh phải để ý ngoảnh đầu nhìn lại.
Phác Thái Anh vốn dĩ định hòa nhã cùng Hoàng Mỹ Anh. Từ lúc đầu gặp mặt đến giờ, cô luôn nhún nhường, nhưng thái độ của Hoàng Mỹ Anh làm cô khó chịu, đành phải lãnh đạm lên tiếng, "Nếu hôm nay chị hẹn em đến để trách móc, vậy hãy dành cho hôm khác đi. Bây giờ em rất bận, hôm nào đó chị cứ đến phòng làm việc của em trách mắng một trận cho đã." Nói xong, Phác Thái Anh cầm giỏ xách, chuẩn bị rời đi.
"Cô phải biết, Lạp Lệ Sa bây giờ đã là anh rể của cô!" Hoàng Mỹ Anh không định buông tha cô, nói với theo sau, nhưng giọng điệu hòa hoãn hơn ban nãy, "Vì vậy, chị xin em, em đừng giành Lạp Lệ Sa nữa được không?" Câu cuối cùng của Hoàng Mỹ Anh biến thành cầu xin.
Phác Thái Anh đứng đờ người, hồi lâu sau quay lại ghế ngồi, vẻ mặt Hoàng Mỹ Anh bỗng cô đơn. Vẻ mặt cô đơn và lời nói cầu xin của Hoàng Mỹ Anh cấu xé trái tim Phác Thái Anh đau nhói.
"Chắc em cũng biết, chị đã kết hôn với Lệ Sa. Hai người ly hôn được hai năm thì tụi chị kết hôn." Hoàng Mỹ Anh thấp giọng, xoa trán, "Em biết chị yêu anh ấy biết nhường nào, vì cái gì mà bốn năm rồi, em còn phải trở về? Còn muốn phá rối cuộc sống của chị và anh ấy?"
Phác Thái Anh ngồi lặng thinh nghe Hoàng Mỹ Anh nói, tay cô siết chặt, tuy móng tay không dài nhưng cũng đủ bấm lòng bàn tay phát đau, nhưng nỗi đau này cũng không thấm bằng nỗi đau lan ra từ tim.
Cô trầm mặc, Hoàng Mỹ Anh cũng lâm vào thống khổ. Mãi lâu sau, Hoàng Mỹ Anh lấy một hộp thuốc tinh tế từ giỏ xách, rút một điếu thuốc lá nữ, rồi đẩy hộp cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh lắc đầu, cô chưa từng hút thuốc.
Hoàng Mỹ Anh cười khẩy, "Chắc cô hay dùng bộ dạng thuần khiết này mê hoặc Lạp Lệ Sa chứ gì?" Hoàng Mỹ Anh không màng Phác Thái Anh có chú ý hay không, châm thuốc hút.
May mà quán cà phê này phân rõ khu vực hút thuốc và khu vực cầm hút thuốc, bằng không nhân viên trong quán nhất định sẽ lại nhắc nhở.
Phác Thái Anh dựa lưng vào ghế, thở dài: "Hoàng Mỹ Anh, em biết sớm muộn chị cũng biết chuyện này. Vì vậy, em muốn giải thích rõ ràng với chị. Lần này em về là vì chuyện của ba, nếu cảnh sát Đinh không gọi điện, bây giờ em vẫn đang ở Pháp. Hiện tại, người không muốn từ bỏ là Lạp Lệ Sa, không phải em, em không ngờ anh ta sẽ làm thế này, em không muốn quấy rầy cuộc sống của chị và anh ta."
"Nói nghe hay chưa kìa." Hoàng Mỹ Anh cười bác bỏ, phả một hơi thuốc, "Ý cô là Lạp Lệ Sa vẫn cứ quấn quýt lấy cô? Phác Thái Anh cô muốn viện cớ thì cũng phải có người tin mới được. Một người đàn ông không thèm cô bốn năm trước, mà bốn năm sau bám theo cô à? Có thấy nực cười không?"
Phác Thái Anh biết dù giải thích thế nào cũng đều uổng công, đành bất đắc dĩ nói, "Chị tin cũng được, không tin cũng được. Nói chung, sau vài ngày nữa, em và anh ta sẽ không dính líu đến nhau nữa. Chị yên tâm, em tuyệt đối không bám theo Lạp Lệ Sa."
"Cái gì mà sau vài ngày nữa? Phác Thái Anh tôi nể tình chị em nên mới không ăn nói khó nghe. Cô định bắt chước Điền Chiêu Di à?" Ngữ điệu Hoàng Mỹ Anh lạnh nhạt, cả tiếng, "Cô thấy hai chị em hầu chung một chồng hay lắm phải không? Dù anh ấy muốn níu giữ, cô cũng phải nghĩ đến cảm nhận của tôi mà cự tuyệt đi chứ, cô sống chung với anh ấy thì ra thể thống gì? Rốt cuộc anh ấy là anh rể của cô hay em rể của tôi? Phác Thái Anh bản thân cô không biết xấu hổ, cô cũng phải chừa mặt mũi cho nhà họ Hoàng phải không?"
Nghe những lời này, lòng Phác Thái Anh buộc chặt, "Hoàng Mỹ Anh, chị cho rằng em không muốn bỏ đi sao? Có trời biết, mỗi giây, mỗi phút em đều muốn tránh xa anh ta."
"Bớt nói nhảm đi. Đừng ở trước mặt tôi khoe khoang Lệ Sa quyến luyến cô bao nhiêu. Tôi nói cô biết, dù Lệ Sa thực sự như thế, anh ấy cũng chỉ coi cô như tình nhân bao dưỡng mà thôi."
Phác Thái Anh sững sờ, ngơ ngác nhìn Hoàng Mỹ Anh, lời từ miệng Hoàng Mỹ Anh nói ra làm cô tổn thương hơn cả lời nói của Lạp Lệ Sa.
"Tôi mặc kệ là nguyên nhân gì. Tóm lại, cô phải rời khỏi anh ấy ngay lập tức, không được gặp anh ấy, cũng không được xuất hiện trước mặt tôi lần nữa." Hoàng Mỹ Anh dường như thấy bản thân mình quá đáng, ngữ khí thoáng dịu bớt.
Phác Thái Anh không đáp lời, tiếp tục trầm mặc, ánh mắt chán chường chuyển thành điềm tĩnh pha lẫn tuyệt vọng, mở miệng, "Bốn năm trước, khi chị đi Bán Sơn, em biết tình chị em của chúng ta khó duy trì được nữa. Trừ phi có một người từ bỏ, vì vậy em đã từ bỏ, nhưng sự thực chứng minh em sai rồi, chúng ta vĩnh viễn không hề trở lại trước kia. Song, dù quan hệ giữa chị và em có ra sao, em vẫn muốn giải thích một câu, đúng là em yêu Lạp Lệ Sa, nhưng bây giờ em đã hết yêu, em cũng không muốn yêu nữa. Chị muốn em bỏ đi, được, chị đến nói chuyện với Lạp Lệ Sa, chỉ cần anh ta nghe lời chị từ bỏ, em cũng sẽ tự do."
Ánh mắt Hoàng Mỹ Anh nghi hoặc dõi nhìn cô, tựa như đang ngẫm nghĩ lời cô nói có bao nhiêu chân thật.
"Cô...thật sự không đeo bám Lạp Lệ Sa?" Hoàng Mỹ Anh ít nhiều cũng hiểu tính cách Phác Thái Anh, nghe Phác Thái Anh nói chắc nịch như vậy, lòng cô cùng dao động.
Phác Thái Anh chẳng muốn giải thích nhiều, thản nhiên nói, "Tóm lại, em cam đoan, dù em có yêu, cũng không yêu Lạp Lệ Sa. Em và anh ta đã là quá khứ."
Hoàng Mỹ Anh cắn môi, quan sát Phác Thái Anh một lúc, chợt nắm tay cô, "Chị xin lỗi. Chị biết lời chị nói vừa rồi tổn thương em, nhưng chị không kiềm chế được bản thân. Chị rất sợ em sẽ cướp Lạp Lệ Sa lần nữa. Em biết không, chị nghe nói em về nước, lại nghe nói Lạp Lệ Sa về Bán Sơn ở, đầu óc chị liền hoảng loạn. Bốn năm qua, anh ấy chưa lần nào đến Bán Sơn. Em vừa về, anh ấy lại đến đó ngay, chị..." Ngón tay Hòang Mỹ Anh run rẩy.
Phác Thái Anh nhìn Hoàng Mỹ Anh, cảm giác lo được lo mất làm sao cô chưa từng trải qua cơ chứ? Chỉ là người đàn ông như Lạp Lệ Sa, cô hay Hoàng Mỹ Anh có thể quản được sao?
Cô thật sự thấy đoạn tình cảm này của Hoàng Mỹ Anh không chút nào khả quan.
"Tiểu Thái, em hận chị sao? Bốn năm qua, em hận chị lắm phải không? Chị biết bốn năm trước chị đối xử độc ác với em, không nên để em ra đi tay trắng. Chị, chị lúc đó thực sự rất khốn nạn. Thực ra bốn năm qua chị đều sống trong áy náy, mỗi lần nghĩ đến em, tim chị đau lắm. Em nhìn chị đi, vì để bản thân bớt áy náy, chị cố ý để tóc giống em hồi đó. Thỉnh thoảng nhìn mình trong gương, chị như lại thấy em, lòng chị thoải mái hơn." Hoàng Mỹ Anh nắm chặt tay cô không buông, vừa âu sầu vừa cấp thiết.
"Hoàng Mỹ Anh?" Phác Thái Anh nhìn Hoàng Mỹ Anh, lòng cô cứ thấy điều bất thường, vỗ nhẹ tay Hoàng Mỹ Anh, nhẹ giọng: "Em không trách chị."
"Thật không em?" Hoàng Mỹ Anh vừa nghe, hốc mắt chợt đỏ ửng.
Phác Thái Anh nhìn càng thấy không thích hợp thử thăm dò một câu, "Chị gần đây... có thấy chỗ nào khó chịu hay khác thường không?"
Hoàng Mỹ Anh rút tay, tay phải đặt trên ngực, đây là một cách biểu đạt hình thể tượng trưng cho sự mâu thuẫn với thế giới bên ngoài, cô nhíu chặt mày, "Chị đương nhiên khó chịu. Chỉ cần Lệ Sa không ở cạnh, chị thấy rất khó chịu, cả người chị mệt mỏi, không yên."
Phác Thái Anh chần chờ, lơ đãng nhớ đến câu nói của cảnh sát Đinh: Chị gái cô - Hoàng Mỹ Anh, hình như tinh thần không được tốt lắm.
Trái tim Phác Thái Anh bỗng đập mạnh một nhịp, lo lắng trỗi dậy mạnh mẽ.
Cô từng mắc chứng rối loạn lo âu, chứng bệnh này có phân chia nặng nhẹ, nặng có thể dẫn đến tâm thần phân liệt. Bốn năm trước cô phải hứng chịu hết đả kích này đến đả kích khác, vượt ngoài khả năng chịu đựng, mỗi ngày cô đều bất an, mỗi ngày đều hoảng sợ, rốt cuộc có một ngày, cô quyết định dùng cái chết để giải thoát bản thân.
Nhìn Hoàng Mỹ Anh trước mắt, tất cả đều rất bình thường, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ khó nói. Cô chỉ mong mình suy nghĩ nhiều, có lẽ Hoàng Mỹ Anh chỉ quá lo được lo mất.
"Chị yên tâm, em sẽ mau chóng rời khỏi anh ta." Cô khẽ nói, ngữ khí lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Hoàng Mỹ Anh cười ứa nước mắt, gật đầu liên tục, "Tiểu Thái, lần này chị có thể tin tưởng? Phải không em?"
"Phải." Cô buộc bản thân cho Hoàng Mỹ Anh một đáp án chắc chắn.
Cô và Lạp Lệ Sa nên kết thúc từ lâu rồi, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com