Q.5 - Chương 21: Một mặt xa lạ
Hôm sau là một ngày chói chang ánh nắng, rèm cửa sổ chầm chậm kéo ra, ánh mặt trời lóa mắt hắt ánh sáng đôi mắt Phác Thái Anh càng thêm trắng muốt, hệt như một khối thủy tinh sáng lóng lánh trong nước. Phác Thái Anh đứng ngoài ban công, ánh sáng chiếu lên bóng dáng cô như giấc mơ huyền ảo.
Lạp Lệ Sa bước xuống từ lầu hai, vừa lúc trông thấy nắng sớm kéo dài bóng lưng Phác Thái Anh , bóng lờ mờ hắt xuống mặt đất, tạo nên vầng sáng nhẹ. Anh bỗng ngẫn ngơ, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi.
Nhưng Phác Thái Anh lại nghe thấy tiếng bước chân của anh, xoay đầu qua, khuôn mặt xinh xắn thoắt ẩn thoắt hiện dưới nắng sớm, ánh nắng phác họa từng đường nét tinh tế của riêng cô. Người đàn ông ăn vận chỉnh tề đứng trên cầu thang, áo sơ mi màu tối sang trọng tôn vóc dáng cường tráng của anh. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, cô hơi cụp mắt, bất giác nhớ tới hình ảnh đêm qua, trống ngực cô bỗng đập dồn dập, gò má ửng hồng.
Trông thấy cô ngoảnh đầu, Lạp Lệ Sa không màng nhìn cô, im lặng đi một mạch vào phòng ăn. Nhìn bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi trên bàn ăn, đôi mắt trầm tĩnh nỗi lên một tia dịu dàng, những cơn sóng rung động lăn tăn lướt qua tim anh.
Phác Thái Anh cũng đi vào phòng ăn, cứ như vậy hai người mặt đối mặt nhau dùng bữa sáng. Không ai nói với ai tiếng nào, ngoại trừ thỉnh thoảng Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn anh trong lúc ăn, còn lại bầu không gian phòng ăn đều lặng phắc. Một cảm giác tội lỗi khó hiểu trong lòng từ tối qua thôi thúc cô chuẩn bị bữa sáng hôm nay.
Kỳ thực cô suy nghĩ rất lâu, cô cứ thấy cảm giác tội lỗi này có chút kỳ lạ mơ hồ. Dù cô nhận điện thoại của Khương Đại Thành thì sao chứ? Nhưng vì sao khi đối mặt với Lạp Lệ Sa, cô luôn cảm thấy sợ sệt và có lỗi với anh? Cô không thể giải quyết dứt điểm phần tâm tư này, cũng như không cách nào nghĩ ra sau bốn ngày anh và cô sẽ như thế nào.
Đúng vậy, còn bốn ngày nữa, cô và anh sẽ đông tây xa cách.
Đang nghĩ ngợi, Lạp Lệ Sa ngồi đối diện đã ăn xong, anh lại như trước đây không đứng dậy đi ngay, mà đứng lên rót một tách trà, lật báo ngày hôm nay ra xem, nhẫn nại ngồi yên một chỗ, như định bụng xem nội dung trên báo, hoặc như quyết tâm đợi cô ăn xong.
Phác Thái Anh lập tức muốn buông bộ đồ ăn xuống, ai ngờ Lạp Lệ Sa lập lại một câu mà anh thường nói, "Ăn hết." Sau cùng lại nói thêm, "Trên đời, rất nhiều người dân gặp nạn không có cơm mà ăn, sự lãng phí của em chính là hành vi đáng xấu hổ trong mắt họ."
Một mẩu bánh mì sandwich hóc trong cổ họng Phác Thái Anh, cô sượng sùng ngửa mặt nhìn người đàn ông ngồi đối diện một cách ngạc nhiên. Khi anh nói những lời này, vẻ mặt anh vẫn như thường ngày, cô nhìn không ra anh đang nói đùa điều tiết bầu không khí hay đang nói chuyện nghiêm túc.
Cô vô thức nhìn đĩa của anh, đúng là không dư thừa chút nào. Phác Thái Anh không khỏi hiếu kỳ, trước đây không quan tâm điều này, nhưng hôm nay đột nhiên nghĩ đến đúng là mỗi lần anh đều ăn sạch cành sanh, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chưa bao giờ lãng phí thức ăn. Tính cách này rất hiếm có.
"Bình thường khi anh xã giao, anh cũng lãng phí nhiều thứ vậy?" Cô nói nhỏ, cầm ly sữa uống một ngụm.
Lạp Lệ Sa nhướng mắt nhìn cô, bình thản nói, "Những người xã giao với tôi đều hiểu rõ thói quen dùng bữa của tôi. Một khi ăn dư, ai chủ trì hôm đó sẽ gói mang về."
Tay Phác Thái Anh cầm ly sữa khựng lại giữa không trung, đôi mắt cô trợn to nhìn người đàn ông ngồi đối diện như quan sát người ngoài hành tinh. Lát sau, cô mới nhớ đặt ly sữa xuống. Cô... không nghe nhầm chứ? Cô không cách nào gắn liền bốn chữ "Cần cù tiết kiệm" với anh.
Hồi lâu sau, cô chậm rãi cất giọng, "Anh... không ngờ anh cũng biết kiềm chế bản thân..." Cô cho rằng mẫu người đàn ông có địa vị như anh sẽ không lưu ý đến loại chuyện này.
Đối với sự tán thưởng vô tình của cô, Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy có chút thành tựu. Anh cầm tách trà uống một ngụm, khóe miệng hơi cong lên, ngữ điệu tuy nhàn nhạt nhưng nghe kỹ sẽ cảm nhận được sự dịu dàng, "Một người muốn thành công, trước hết phải biết kiềm chế bản thân. Kiềm chế được bản thân trước mới có thể kiềm chế được người khác, vậy mới có năng lực chăm sóc người khác." Khó có dịp anh nói thao thao bất tuyệt một hồi.
Nghe vậy, Phác Thái Anh cúi đầu, để ly sữa sang bên, hai chữ "Chăm sóc" này được nói ra khiến cô lơ đãng nhớ tới lời anh hứa trước mặt ba mẹ hai bên bốn năm trước.
Lời hứa bốn năm trước âm vang hùng hồn. Dù nó có xuất phát từ nội tâm hay không, đều từng làm cô cảm động. Bốn năm sau, cảnh còn người mất. Ai là người anh định sẽ chăm sóc?
Nghĩ như vậy, cô thoáng nghẹn ngào, vô thức thở dài một hơi, không nói thêm gì, lặng thinh ăn hết mẫu bánh mì cuối cùng.
Lạp Lệ Sa đứng dậy, thu dọn bộ đồ ăn, cô không rõ sao anh nhàn rỗi như vậy , đứng ngay cửa dõi mắt theo anh, vừa muốn mở miệng, lại nghe anh cất giọng thản nhiên, "Hồi trước, tôi hứa với mẹ em sẽ chăm sóc em thật tốt thì tôi nhất định sẽ chăm sóc em, dù em chỉ còn ở cạnh tôi một ngày." Nói dứt câu, anh cũng rửa chén xong xuôi, lau khô tay, xoay người nhìn cô một cái, sắt mặt yên ổn đi khỏi phòng ăn. Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng giống tảng đá bất thình lình nện vào tim cô, ánh mắt cô ngơ ngác, đứng lặng tại chỗ, "Vì sao?" Cô khẽ hỏi theo bóng lưng anh.
Câu hỏi "Vì sao" này ngay cả bản thân cô cũng thấy lờ mờ. Cô không biết bản thân muốn nhận được đáp án thế nào, nhưng cô càng phát hoảng vì anh nắm rõ tâm tư của cô. Anh có thể xem thấu suy nghĩ trong lòng cô ư? Điều này rất đáng sợ.
Lạp Lệ Sa dừng chân, quay người, nhìn cô một lúc, hờ hững đáp lời, "Thất tín với phụ nữ, sao có thể giữ tín với người đời?"
Phác Thái Anh hoàn toàn khiếp sợ.
🐐
Hôm nay hơi khác lạ, Lạp Lệ Sa ăn sáng xong vẫn không đi làm, anh ngồi trên sofa trong phòng ăn, thấy Phác Thái Anh từ phòng ăn đi ra, cầm một bì thư đặt lên bàn, "Em giữ cái này đi."
Phác Thái Anh không biết là cái gì, tiến lên cầm qua thấy nằng nặng, cô mở bì thư ra nhìn liền sửng sốt, là một xấp tiền dày cộm, toàn tiền giá trị lớn.
Cô dại ra vài giây, mới trả bì thư về chỗ cũ, nhìn anh khó hiểu.
"Năng suất làm việc của ngân hàng không cao, mấy ngày tới em cứ tiêu số tiền này. Trong bì thư còn có một thẻ tín dụng mà em trả tôi trước kia. Đồ gì đã cho em là của em. Bây giờ, em cầm đi, không cần trả lại tôi." Lạp Lệ Sa dựa vào sofa, điềm nhiên nhìn cô.
Phác Thái Anh cắn cắn môi. Cô thấy thẻ tín dụng bên trong đúng là thẻ anh đã cho cô bốn năm về trước. Kỳ thực, cô chưa hề đụng đến số tiền trong đó. Ngày anh và cô ly hôn, cô đã trả lại anh để bản thân ra đi sạch sẽ. Bốn năm trước cô không đụng đến một đồng trong đó, bốn năm sau lại càng không.
"Anh giữ lại thẻ tín dụng và tiền đi, tôi không cần, tôi còn tiền mặt." Cô khẽ thở dài, nhìn anh chăm chú.
"Vậy ư?" Lạp Lệ Sa chỉ cười, dán mắt vào cô, gằn từng chữ: "Mua điện thoại xong, em còn dư được bao nhiêu tiền?"
Câu hỏi bất ngờ chặn ngang họng Phác Thái Anh, cô trông thấy ánh mắt anh cười như không cười nhìn mình, giống như xuyên thấu lời nói dối nho nhỏ của cô. Trống ngực cô đập mạnh, lật đật cụp mi che khuất cõi lòng bất an. Chắc anh chỉ suy đoán thôi phải không?
"Nhưng cái này cho em thì là của em, em thích cho người khác cũng được, vứt đi cũng được, đều không liên quan đến tôi, chỉ có điều..." Lạp Lệ Sa nhìn cô thật lâu, không tiếp tục đề tài này, nói phân nữa đặt một chiếc chìa khóa lên bì thư, bình thản bổ sung, "Tiền có thể bỏ, thẻ có thể quăng, nhưng chìa khóa này tốt nhất em phải giữ kỹ."
Phác Thái Anh quan sát, là chìa khóa điện tử của biệt thự.
"Cái này là chìa khóa của anh mà." Cô thấy mình nên nhắc nhở anh. Dựa theo sự hiểu biết của cô, biệt thự chỉ có hai chiếc chìa khóa, hệ thống khóa điện tử và chìa khóa cùng là một bộ, khi đó xưởng sản xuất chỉ làm ra hai chiếc, muốn là thêm phải xuất trình giấy tờ chứng minh quyền sở hữu nhà đất, sau đó mới có thể là chiếc chìa khóa thứ ba. Anh cũng không có khả năng giải quyết ngay chuyện này, dù chờ chiếc thứ ba chuyển tới đây cũng cần một tuần.
"Đúng vậy." Anh hết sức phối hợp trả lời thắc mắc của cô, hơn nữa vẻ mặt anh nghiêm túc và chăm chú, "Cho nên yêu cầu em về nhà sớm hơn tôi, nếu không tôi sẽ không vào được nhà."
Phác Thái Anh nhìn chìa khóa, khẽ ừm, một tiếng. Trả lời xong, cô mới kịp định thần, vì sao cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh? Câu trả lời của cô làm Lạp Lệ Sa hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói thêm gì.
Lúc này điện thoại vừa lúc đổ chuông, sau một đêm sạc pin tiếng chuông vang to dọa Phác Thái Anh giật nảy mình. Điện thoại đổ chuông hồi lâu, cô mới sực nhớ là nhạc chuông của mình, thấy đáy mắt Lạp Lệ Sa thấp thoáng ý cười châm biếm, cô xấu hổ nghe máy.
Giọng nói cố chừng mực truyền đến từ nơi khác, càng khiến cô sửng sốt. "Bà Lạp có bận không a?"
Phác Thái Anh nghe không rõ đối phương nói gì, từ Bà Lạp này như gông xiềng quấn quanh trong đầu cô.
"Bà Lạp?" Đối phương không nghe cô trả lời, nhẹ giọng hỏi.
Phác Thái Anh lúc này mới hoàn hồn, vừa muốn trả lời, đã thấy Lạp Lệ Sa đứng dậy cầm điện thoại của cô, bình thản hỏi, "Mấy giờ?" Đầu giây bên kia điện thoại ngẩn người, "Xin hỏi ai vậy a?"
"Bộ trưởng Lạp." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đáp lời.
Ngữ khí từ chỗ khác đột nhiên sôi nổi hẳn lên, xin lỗi một chút rồi hẹn giờ, giọng Lạp Lệ Sa trầm trầm, "Giờ đó không thành vấn đề." Phác Thái Anh trợn mắt nhìn người đàn ông kế bên, anh...
Cô không biết anh nghe thấy gì mà nhíu mày, giọng anh có vẻ không vui, "Đoàn Nghi Ân phải xử lý như thế nào là việc của sở cảnh sát mấy cô. Tôi lặp lại lần nữa, tôi không muốn vợ tôi dính dáng đến cậu ta. Nếu không rõ nữa, kêu sếp mấy cô đích thân gọi điện cho tôi." Nói xong, anh cắt đứt điện thoại ngay lập tức.
Anh nhìn không chớp mắt đưa điện thoại cho Phác Thái Anh, vẻ mặt anh lại trầm tĩnh như thường, "Thu xếp đi, tôi với em đến sở cảnh sát." Nói đến đây, Phác Thái Anh mới hiểu chuyện gì xảy ra, cô không cầm điện thoại, hỏi anh, "Anh báo cảnh sát?"
Tối qua cô thấy hồi nghi chuyện này, nhưng vừa định nói rồi lại thôi. Cô luôn nghi do anh báo cảnh sát, cuộc điện thoại ngày hôm nay chính thức xác nhận sự nghi ngờ của cô là đúng.
Điện thoại vừa rồi do cảnh sát gọi tới, giống lời Khương Đại Thành nói không chừng cảnh sát sẽ gọi điện kêu cô đến nhận mặt, nhưng không ngờ nhanh thế này, càng quan trọng hơn khi cô vừa nghe máy, người bên sở cảnh sát gọi thẳng cô là Bà Lạp. Cách xưng hô này là sao chứ?
Hóa ra, Lạp Lệ Sa không rời nhà ngay là đang chờ cuộc gọi này, anh đã biết trước tất cả phải không? Chuyện gì cũng nằm trong dự tính của anh?
Câu trả lời đã có đáp án, ngay cả một tiếng dư thừa Lạp Lệ Sa cũng không bỏ ra, nói thẳng, "Đi thôi." Thái độ quá rõ ràng căn bản không cần giải thích thêm gì nữa.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Phác Thái Anh, cô chặn trước mặt anh, nhẹ giọng: "Tôi biết chuyện này do anh báo cảnh sát, nhưng Nghi Ân vô tội, cậu ấy đánh đám lưu manh đó để bảo vệ tôi."
"Thì sao?" Lạp Lệ Sa hơi nheo mắt.
Thấy vẻ mặt anh trầm tĩnh, cô bứt rứt, liếm môi, hỏi anh, "Tôi vừa nghe người bên sở cảnh sát nói đám lưu manh đó muốn kiện Nghi Ân cố ý gây thương tích cho người khác..."
"Đúng vậy, Đoàn Nghi Ân đích xác đánh họ bị thương nặng." Giọng anh đều đều.
Chuyện này không đúng với lẽ thường, "Nghi Ân vì muốn cứu tôi mới đánh người." Cách cứu người có rất nhiều, đâu nhất thiết phải chọn cách thức cực đoan. "Cách cậu ta chọn lựa là cách ngu xuẩn nhất. Nếu đã đánh người thì phải chuẩn bị tâm lý bị người khác bắt lấy điểm yếu này."
Phác Thái Anh vừa nghe liền sốt ruột, cô vô thức kéo tay anh, cấp thiết nói: "Nghi Ân Không thể ngồi tù."
Anh nghe cô nói, khép miệng hơi trễ xuống, "Cậu ta có ngồi tù hay không liên quan gì đến em hay tôi?"
Giọng nói anh lãnh đạm hờ hững, loáng cái Phác Thái Anh lạnh run.
Hai người đang giằng co, điện thoại lại đổ chuông, lần này là điện thoại Lạp Lệ Sa. "Mang theo đồ đạc cần thiết, tôi chờ em trên xe." Anh dặn dò cô, rồi nghe điện thoại, sải bước ra ngoài.
"Này..." cô gọi anh đứng lại, nhưng chỉ còn bóng lưng của anh.
Cô vô cớ khẩn trương hơn, Lạp Lệ Sa lạnh lùng giúp cô hiểu rõ một điều, anh tuyệt đối không để ý Nghi Ân sống hay chết. Xem ra cô phải đi từng bước, đến sở cảnh sát tìm hiểu trước, khi cần thì mời luật sư biện hộ cho Nghi Ân.
Cô thở dài bất đắc dĩ, thu xếp vài thứ, vừa định ra ngoài, cô thấy lơ đãng khi nhìn thấy cặp xách của anh nằm im một góc trên sofa, cô liếc qua cửa, thấy anh không bước vào, có lẽ anh vội nghe điện thoại nên quên mất, vì vậy cô đành cầm cặp xách ra giúp anh.
Ai ngờ, vừa xách lên, một chiếc hộp rơi ra từ cặp anh. Phác Thái Anh cầm lên, vừa nhìn liền ngẩn người. Nó giống hệt cái hôm qua Khương Đại Thành tặng cô... điện thoại dành cho nữ... Cái này...
Cô nhớ tới câu hỏi tối qua của anh, một cảm xúc khó nói tràn đầy lòng cô. Anh mua điện thoại này cho cô ư? Vì sao anh không nhắc với cô? Ngẫm nghĩ mọi hành động tối qua đến giờ của anh, Phác Thái Anh bỗng nhận ra, có lẽ Lạp Lệ Sa không giống tưởng tượng thường ngày của cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com