Q.6 - Chương 4: Anh chờ em
Bác sĩ bị anh túm chặt suýt nữa đã tắt thở, khuôn mặt bác sĩ ngạt thở đến đỏ bừng. Lạp Lệ Sa thả tay, bác sĩ vừa lo vừa nói: "Anh hiểu lầm rồi, thật sự, thật sự không phải như thế. Vài lần trước đó Phác Thái Anh quả thực có thói quen tự sát, sau này các bác sĩ chặt đứt được thói quen này, thì cô ấy thành như vậy. Đây là kết quả do thói quen tâm lý tạo thành, cũng là phương pháp điều trị thường dùng cho bệnh nhân tâm thần, ít nhất cô ấy sẽ không còn rửa tay xong rồi nghĩ ngay đến tự sát."
"Nói vậy tôi còn phải cảm ơn mấy anh?" Lạp Lệ Sa giận dữ nhìn anh ta chằm chặp.
"Không! Không! Không Bộ trưởng Lạp, lòng người vón rất phức tạp, chúng tôi chỉ suy nghĩ cho Phác Thái Anh." Bác sĩ bắt gặp ánh mắt đáng sợ của anh, sắc mặt anh ta tái nhợt, cả người mềm nhũn, vội vã giải thích.
Lạp Lệ Sa nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế thôi thúc giáng một đấm.
Cảm giác bốc đồng này lâu lắm rồi anh mới trải qua.
Anh lại dời đường nhìn sang màn hình, vẻ mặt Phác Thái Anh yên ổn, đối lập hoàn toàn với Lạp Lệ Sa bên ngoài. Hai tay cô đặt lên bụng, khi bị cột dây cô vẫn giữ nguyên tư thế này, môi cô cười nhẹ nhàng như có cánh hoa tung bay trong không trung.
Lạp Lệ Sa biết cô cười rất đẹp nhưng nụ cười của cô lúc này lại khoét trái tim anh đau đớn vô cùng. Phút chốc, người anh lảo đảo, ngã ngồi trên sofa, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chặp vào màn hình.
"Tư thế này, người bình thường còn thấy khó chịu, huống chi bệnh nhân!" Mãi lâu sau, giọng anh khản đặc vang lên.
"Bộ trưởng Lạp chúng tôi không còn cách nào khác. Phác Thái Anh thật sự rất lạ. Đây là điều chúng tôi nghĩ mãi không ra, mỗi lần trước khi tới, cô ấy đều giữ tư thế này, mỗi lần trước khi trói, cô ấy đều giữ nguyên tư thế này, hai tay đặt lên bụng, nếu kéo hai tay cô ấy ra, cô ấy sẽ kêu gào điên cuồng. Chúng tôi không muốn đả kích cảm xúc của cô ấy nên buộc phải làm thế này." Bác sĩ lau mồ hôi lạnh đang tuôn ra.
Lạp Lệ Sa nhắm nghiền hai mắt, nhưng đầu anh vẫn chứa đầy hình ảnh Phác Thái Anh nằm đờ đẫn trên giường, mới tối hôm qua, anh và cô còn triền miên cùng nhau, anh không cách nào liên tưởng hai hình ảnh này làm một.
Bác sĩ trông thấy anh đau đớn cất giọng dè dặt, "Nhưng mà Phác Thái Anh rất may mắn, gặp được bác sĩ chuyên khoa thần kinh họ Khương nổi tiếng. Anh ấy không phải bác sĩ tâm lý nhưng có thể giúp đỡ Phác Thái Anh khôi phục sự tỉnh táo một cách thần kỳ." Nói đến đây, giọng điệu bác sĩ có vẻ nhẹ nhõm hẳn.
Khương Đại Thành?
Cái tên này như một mũi nhọn đâm thẳng trái tim Lạp Lệ Sa, nỗi đau vốn âm ỉ loáng cái nổ tung. Chuyện sau đó không phải anh không biết nhưng đau đớn vượt ngoài khả năng chịu đựng của anh. Khi anh trông thấy hoàn cảnh nơi đây, phim theo dõi lúc Phác Thái Anh phát bệnh, nỗi đau này như mũi dùi đục nát lòng anh.
Khương Đại Thành xuất hiện vào thời điểm cô ấy tuyệt vọng nhất, còn anh thì sao? Nguyên nhân chính khiến Phác Thái Anh phát bệnh anh vẫn chưa biết, nhưng anh chắc chắn một điều, việc Hoàng Tấn Bằng nhảy lầu, sau đó ly hôn, chính là đòn trí mạng với cô.
Giờ khắc này, anh đã hiểu vì sao Phác Thái Anh đối đãi nặng tình với Khương Đại Thành. Vì Khương Đại Thành, cô thà chịu đựng mọi việc phát sinh bốn năm trước quay lại với anh!
Anh đã hiểu, thế nhưng lòng anh chỉ càng đau buốt.
Đúng vậy, anh có thể hiểu sự thay đổi tình cảm của Phác Thái Anh, nhưng không cách nào tiếp thu!
Bác sĩ quan sát vẻ mặt bất bình thường của Lạp Lệ Sa, lo sợ đứng lặng một bên. Một lúc lâu sau, Lạp Lệ Sa mới cất giọng nhàn nhạt, "Đĩa tư liệu có thể đưa cho tôi không?"
"Cái này..." Bác sĩ hơi khó xử.
"Xem xong tôi sẽ sai người đem trả lại cho anh." Lạp Lệ Sa nói thêm.
"À, vậy anh cứ cầm đi ạ." Bác sĩ vội vàng trả lời.
Lạp Lệ Sa gần như trốn chạy vào xe. Sau khi khóa chặt cửa xe, anh dựa cả người vào ghế, hơi thở hồn dập, cơ thể căng cứng như dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào, cầm đĩa tư liệu như đang nắm trúng một quả bom hạng nặng.
Hứa Khiêm phát hoảng, anh chưa bao giờ thấy Lạp Lệ Sa giống như lúc này, lật đật quay người hỏi lại: "Bộ trưởng, anh làm sao vậy ạ?"
Anh xua tay, Hứa Khiêm kinh ngạc phát hiện ngón tay anh đang run rẩy. Phát hiện này như sấm vang lóe tung trên đầu Hứa Khiêm. Chuyện gì xảy ra khiến tâm trạng của Lạp Lệ Sa thay đổi như vậy? Hứa Khiêm không dám hỏi, chỉ biết ngồi yên đợi mệnh lệnh.
Lạp Lệ Sa dán mắt vào đĩa tư liệu trên tay. Thứ này là toàn bộ hình ảnh theo dõi Phác Thái Anh.
Hay là chỉ có anh và ông trời mời biết giây phút này anh đang sợ, anh không biết bản thân sợ hãi điều gì, chỉ thấy đôi tay mình sợ hãi đến phát run.
Hay là Phác Thái Anh trầm mặc, mặc đồ bệnh màu trắng bào chung phòng bệnh trắng. Hình dáng cô ngẩn ngơ xót xa, thần thái cô trắng bợt đến chói mắt, sự im lặng của cô đều như con dao tàn nhẫn đâm mạnh vào ngực anh.
Khi anh nắm chặt chiếc đĩa đến rạn nứt, điện thoại bất ngờ đổ chuông. Lâu thật lâu Lạp Lệ Sa vẫn không hay biết, tiếng chuông cứ réo rắc vang lên.
"Bộ trưởng, điện thoại của anh đang reo." Hứa Khiêm trông thấy điện thoại cá nhân của Lạp Lệ Sa đổ chuông, anh cũng không tiện nghe máy thay nên đành nhắc nhở.
Lúc này, Lạp Lệ Sa mới bình tĩnh, cầm điện thoại lên theo bản năng, thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, anh đột nhiên giật mình. Khoảnh khắc này như kéo dài cả thế kỷ.
"Em ở đâu?" Anh nghe máy, hỏi trực tiếp, ngay cả "Alô" cũng lược bớt.
Đầu dây bên kia dường như đang ngơ ngác.
"Nói anh biết em ở đâu, phòng làm việc?" Có lẽ đôi phương đang ngơ ngẩn, giọng anh nhẹ nhàng, thoáng nghe như uất ức lắng đọng sau cơn đau.
"Ừm." Thanh âm của đối phương cũng dịu dàng, chỉ khẽ ừm một tiếng, nhưng khiến Lạp Lệ Sa rung động khôn nguôi, tim anh bất giác đau nhói.
Anh không hỏi thêm gì, nhất thời giữa hai người chỉ còn vương vấn tiếng hít thở.
"À..." Đối phương mất tự nhiên, chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo, "Tôi muốn hỏi anh mấy giờ anh về nhà. Chìa khóa của anh không phải ở chỗ tôi sao?"
"Bây giờ."
Hả?
"Anh đến đón em." Anh nói
"Thôi khỏi, để tôi tự bắt taxi bên ngoài."
"Ừ." Lạp Lệ Sa không làm khó cô, khi đối phương sắp gác máy, anh bổ sung thêm, "Anh chờ em về."
Đối phương lại ngây người, lát sau mới đáp lời, "Ừm."
Điện thoại cắt đứt, tiếng tút tút vang lên anh mới tắt máy.
"Bộ trưởng?"
"Về Bán Sơn." Anh ra lệnh.
Hứa Khiêm gật đầu, chạy xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com