Q.7 - Chương 19: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
Hứa Khiêm chần chừ trước câu hỏi của Lạp Lệ Sa. "Chuyện này..." Hứa Khiêm quanh co, chuyện này làm sao anh dám dự đoán.
"Cứ nêu suy nghĩ của cậu." Lạp Lệ Sa thấy anh ngập ngừng, cười thản nhiên.
Hứa Khiêm hắng giọng, khó khăn lên tiếng, "Nếu xét theo tình hình hiện tại, tỷ lệ liên nhiệm thành công của Điền Chính Quốc phải hơn... tám mươi phần trăm." Nói đến đây, anh dừng lại quan sát vẻ mặt Lạp Lệ Sa.
Hứa Khiêm không ngờ Lạp Lệ Sa không nổi giận, mà còn bật cười, lắc đầu, "Hứa Khiêm, phân tích của cậu không đúng."
"Dạ, bộ trưởng." Hứa Khiêm nhẹ nhõm, trên đời này không ai thích nghe đối thủ của mình chiến thắng.
Ý cười trên môi Lạp Lệ Sa càng đậm hơn, "Ý tôi là, tỷ lệ liên nhiệm lần này của Điền Chính Quốc là một trăm phần trăm."
"Ơ?" Hứa Khiêm trố mắt ngỡ ngàng nhìn Lạp Lệ Sa.
Anh lại đoán đối thủ một mất một còn của mình sẽ thắng một trăm phần trăm? Vậy...
"Bộ trưởng, em không rõ ý của anh."
Lạp Lệ Sa chỉ tay lên tài liệu đặt trên bàn, "Theo số liệu báo cáo có thể đoán được, Điền Chính Quốc lần này đã diễn đủ tiết mục, chuyện Trình Nhật Đông chẳng những không ảnh hưởng đến ông ta, mà trái lại còn phụ hoạ thêm. Hành vi tự đẩy con trai vào tù của ông ta khiến niềm tin của cử tri dành cho ông ta càng tăng thêm, hơn nữa trong giai đoạn nhiệm kỳ, ông ta luôn tỏ vẻ bản thân một lòng vì nước vì dân, lần này muốn thất bại cũng khó."
Hứa Khiêm cũng cau chặt mày, làm sao anh không rõ cục diện thay đổi bất ngờ? Anh trầm tư giây lát, lo lắng nói: "Bộ trưởng, nếu ông ta tái đắc cử, sẽ bất lợi với đảng dân chủ mới của chúng ta. Mọi hạng mục ông ta kiến nghị đều mang mác dân chúng, nhưng thực tế chỉ toàn hãm hại, làm suy yếu đảng dân chủ mới."
"Trò chơi chỉ vừa bắt đầu, cậu đừng vội kết thúc như vậy." Lạp Lệ Sa cầm tách trà, thong dong uống một hớp.
"Bộ trưởng, anh có cách?" Mắt Hứa Khiêm sáng rực, vội hỏi.
Lạp Lệ Sa nhếch miệng, "Hứa Khiêm, cậu cho rằng chuyện gì khiến con người thống khổ nhất?"
Ơ?
Hứa Khiêm sửng sốt, hơi suy tư, "Chuyện khiến con người thống khổ nhất là khi muốn mà không đạt được."
Lạp Lệ Sa lắc đầu, "Sai! Là khi đạt được rồi mất đi." Đôi mắt đen láy loé vẻ sắc lạnh, nở nụ cười dửng dưng, "Muốn đánh gục một người hoàn toàn, thì trước hết phải để anh ta nếm ngon nếm ngọt, sau đó mới khiến anh ta chết trên mùi vị ngon ngọt đó."
"Bộ trưởng, dù như vậy thật, chúng ta cũng không thể mở to mắt nhìn Điền Chính Quốc liên nhiệm thành công." Hứa Khiêm thấy quá mức mạo hiểm.
"Thành công thì sao? Có thể ngồi ở chức này đến giây phút cuối cùng mới coi như trọn vẹn." Lạp Lệ Sa cười nhạt, "Nếu Điền Chính Quốc gặp bất lợi trong lúc tuyển cử, dân chúng sẽ chĩa đầu súng vào đảng dân chủ mới của chúng ta, như vậy chúng ta sẽ không thu phục được lòng cử tri. Chẳng thà để Điền Chính Quốc chủ động chuốc lấy rắc rối, như vậy lúc đó người kéo ông ta mất chức không phải chúng ta, mà là những cử tri từng ủng hộ ông ta lúc trước."
Mỗi chữ mỗi tiếng của câu cuối cùng đều như phát ra từ kẽ răng, ngón tay anh cũng cùng phối hợp gõ lên tập tài liệu trên bài... Tài liệu về cử tri.
Hứa Khiêm sực hiểu ra, càng thêm kính nể Lạp Lệ Sa. Hoá ra cái Lạp Lệ Sa muốn cho tới bây giờ không phải là Điền Chính Quốc thất bại, mà cái anh muốn chính là đánh bại Điền Chính Quốc hoàn toàn!
"Xem chừng chúng ta phải chuẩn bị quà tặng trịnh trọng mừng bộ trưởng Điền liên nhiệm." Lạp Lệ Sa thản nhiên nói.
Hứa Khiêm gật đầu, "Bộ trưởng, anh lúc nào cũng chu đáo."
🚑
Khi Phác Thái Anh đang định ra ngoài, Khương Đại Thành lại đến phòng làm việc của cô, anh vừa muốn nhấn chuông cửa, thì ngây người trông thấy cô mở cửa đi ra. Phác Thái Anh cũng sững sờ, không ngờ anh tới đây, nhất thời cô không biết đối mặt với anh thế nào.
Trải qua "sắp xếp" ác ý của Lạp Lệ Sa, cô đã không còn mặt mũi gặp Khương Đại Thành.
Khương Đại Thành mải miết nhìn cô, cười ôn hoà, "Em định ra ngoài à?"
Phác Thái Anh cúi đầu, "Em ra ngoài đưa hàng mẫu."
"Anh đi cùng em." Anh nói khẽ.
Phác Thái Anh ngước nhìn Khương Đại Thành, nụ cười của anh tươi sáng ấm áp như ánh mặt trời, tan chảy sự lo lắng của cô, cô bèn mỉm cười, gật đầu.
Đến tận buổi trưa, Phác Thái Anh mới giải quyết xong công việc, Khương Đại Thành luôn chờ trong xe, trông thấy cô đi ra, anh chủ động mở cửa bên ghế phụ, cười nói, "Ở đường phía nam vừa khai trương một tiệm ăn mới, đồ ăn cũng được lắm, chúng ta đến đó ăn thử."
Phác Thái Anh muốn từ chối, vì điện thoại trong giỏ xách cô bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều như một trái bom hẹn giờ khiến cô bất an, nhưng suy nghĩ chốc lát, cô cũng có chuyện muốn nói thẳng với Khương Đại Thành, nên gật đầu, bước lên xe.
Đường phía nam nổi tiếng là thanh bình, nơi đây lãng mạn nên thơ khác những con đường mang hơi thở thương mại. Nhiều văn nghệ sĩ rất hay lui tới chỗ này, nên xe thường chỉ ngừng ngoài đầu đường, rồi đi bộ vào trong.
Khương Đại Thành dừng xe xong, liền cùng Phác Thái Anh đi bộ vào con đường đậm tính nghệ thuật này, phố xá không rộng, thỉnh thoảng còn có tàu điện xưa cũ chạy ngang, chở theo vài người khách dạo từ đầu phố này đến đầu phố kia.
Tiệm ăn Khương Đại Thành nhắc đến cao ba tầng, xung quanh đều là kính bóng sáng loáng, vì vậy ở phía xa đã có thể nhìn thấy phong cách trang hoàng riêng biệt bên trong.
Họ lên lầu ba, Khương Đại Thành gọi vài món đặc trưng của tiệm ăn này, ông chủ bưng ấm trà lài thơm ngát đặt lên bàn ăn. Họ ngồi sát cửa sổ, chỉ cần đưa mắt ra ngoài liền trông thấy hình ảnh khách du lịch nhàn nhã dạo chơi khắp đường phố, hoặc điêu khắc gia đang biểu diễn chạm trổ tượng đá cho mọi người xem.
Phác Thái Anh thư thái hẳn, dường như đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác nhẹ nhõm thế này.
Các món ăn nổi tiếng ở đây đều thơm ngon vô cùng, mãi đến lúc ăn hết món chính, hai người cũng không nhắc chữ nào đến chuyện tối hôm qua. Đến khi ông chủ mang món tráng miệng lên, Khương Đại Thành nhẹ nhàng cất giọng, "Tiểu Thái Anh, nếu em không cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, tại sao em không chọn anh?"
Phác Thái Anh đang ăn tráng miệng thảng thốt, cô buông muỗng xuống, vẻ mặt khó xử, cô biết cái gì nên nói thì trước sau vẫn phải nói. "Khương Đại Thành, chẳng phải anh đã hiểu ý em rồi sao? Tình yêu sẽ khiến mỗi người trong chúng ta cảm thấy bất an, vậy chi bằng chúng ta cứ là những người bạn chân thành đáng quý của nhau."
"Nhưng thực tế, gần bốn năm chúng ta sống cạnh nhau đều rất hài lòng vui vẻ." Khương Đại Thành nắm tay Phác Thái Anh, dịu dàng quan sát cô, "Em biết anh không cách nào mở lòng yêu Trân Ni, hẳn em hiểu tâm tư của anh."
"Trân Ni là một cô gái tốt."
"Cô ấy biết rõ người anh yêu từ trước đến giờ là em." Khương Đại Thành nhấn mạnh từng chữ.
"Phác Thái Anh hít thật sâu, khẽ than một tiếng bất lực, nhìn thẳng vào mắt Khương Đại Thành, "Nhưng người em yêu vĩnh viễn là anh ấy."
Ngón tay Khương Đại Thành run rẩy, anh kinh ngạc nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh cất giọng khó tin, "Bốn năm trước, vì cậu ta mà em phát điên."
"Phải." Phác Thái Anh gật đầu buồn bã.
"Bây giờ hai người đã ly hôn?"
"Phải."
"Cậu ta có ý đồ với nhà họ Hoàng?"
"Phải."
"Bốn năm sau, cậu ta vẫn tiếp tục tổn thương em."
"Phải.
Ánh mắt Khương Đại Thành tràn ngập bi thương, "Dẫu xảy ra nhiều chuyện như vậy, em vẫn yêu cậu ta?"
Phác Thái Anh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Khương Đại Thành, cô hít một hơi sâu, yếu ớt đáp lời: "Phải."
"Tiểu Thái Anh." Khương Đại Thành không sao tưởng tượng nổi, nỗi đau đớn vô ngần lan toả toàn thân.
"Khương Đại Thành, trước đây em không hiểu vì sao em trốn tránh người đàn ông tốt như anh, vậy nên em cứ đổ thừa rằng mình sợ tình yêu. Thực tế, lòng em không quên được anh ấy, dù em không nên yêu anh ấy, nhưng em vẫn nhất mực yêu anh ấy, trước sau cũng chỉ yêu anh ấy." Phác Thái Anh giải bày nỗi lòng của mình, vẻ mặt toát lên nét đau thương, "Bởi vì trái tim em chỉ dành riêng cho một người, nên không cách nào tiếp nhận người đàn ông khác, bất kể người ấy tốt thế nào, ưu tú ra sao."
Khương Đại Thành thu tay, bàn tay anh run run cầm cốc cà phê uống một hớp, nhưng vẫn không tài nào dằn xuống nỗi đau trong lòng, giọng nói hiền hậu cố hữu có vẻ khàn khàn, "Cậu ta biết không?"
Phác Thái Anh lắc đầu.
"Vì sao không cho cậu ta biết?"
"Em yêu anh ấy, nhưng không có nghĩa là phải ở bên anh ấy." Ánh mắt Phác Thái Anh rơi vào ly nước hoa quả, dõi theo hạt trái cây đảo tròn bên trong, thanh âm nhàn nhạt, "Tính cách của em và anh ấy khác nhau quá nhiều, em không sao tán thành suy nghĩ và hành động của anh ấy, sống cạnh nhau như bọn em chỉ như hai con nhím thương tổn đôi bên, trừ phi rút hết mọi gai nhọn trên người thì bọn em mới có khả năng, thế nhưng làm vậy thì chỉ có chết mà thôi. Em không đủ dũng khí nhổ hết gai trên người mình, cũng như anh ấy sẽ không vì phần tình cảm này mà từ bỏ mọi thứ."
Khương Đại Thành xót xa, "Có nhất thiết phải vất vả như vậy không?"
Phác Thái Anh cười vô lực, "Đành chịu thôi, yêu một người đàn ông như vậy đã định trước là vất vả."
"Giống như anh yêu em." Khương Đại Thành nhìn cô chăm chú, đáy mắt nhuốm đầy quyến luyến.
Phác Thái Anh cười nhẹ, "Vậy nghĩa là nếu em không tài nào đón nhận tình yêu của anh, thì chúng ta cũng không thể làm bạn bè?"
Khương Đại Thành vừa cười vừa lắc đầu, "Tiểu Thái Anh, làm gì có chuyện đó? Làm bạn với em, tốt hơn đánh mất em hoàn toàn." Anh nhìn cô, "Anh đã từng nói, anh chỉ muốn cho em hạnh phúc, nếu em cho rằng em hài lòng với quyết định này, vậy anh sẽ nghe theo em vô điều kiện, nhưng anh có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Phác Thái Anh khẽ hỏi.
Khương Đại Thành nắm chặt tay cô, anh không nỡ buông ra. Anh biết thả tay lần này có nghĩa là từ bỏ mãi mãi. "Không được từ chối sự quan tâm của anh, nhưng em đừng hiểu lầm, anh chỉ quan tâm em như một người bạn thân mà thôi."
"Đương nhiên em không từ chối rồi. Nếu lỡ hôm nào đó em không có gì để ăn, vậy em đến xin anh, phiếu ăn tốt như anh sao em bỏ được." Phác Thái Anh nói đùa.
Khương Đại Thành nở nụ cười, dù ánh mắt anh không cam lòng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thoải mái, "Anh phải thu lãi mới được."
"Đồ keo kiệt." Phác Thái Anh bật cười.
Khương Đại Thành cũng cười ngây ngô.
So với trước đây, hai người càng gần gũi nhau hơn.
"Khương Đại Thành, anh phải hạnh phúc." Thanh âm của cô hoà quyện vào không gian tựa như một lời căn dặn.
Khương Đại Thành đăm đăm nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
🚒
Ngoài cổng bệnh viện.
Kim Trân Ni tiễn cô ra, nhẹ giọng trấn an, "Tiểu Thái Anh, cậu đừng lo lắng suốt ngày mà, đứa bé rất khoẻ mạnh, một chút bất ổn cũng không có."
Khi ánh hoàng hôn vừa buông xuống, Phác Thái Anh cảm thấy không khoẻ nên đến thẳng bệnh viện tìm Trân Ni. Phác Thái Anh sợ đứa bé xảy ra vấn đề gì đó, cô doạ Kim Trân Ni hốt hoảng, lật đật sắp xếp cho cô khám phụ khoa, cuối cùng mọi chuyện đều do Phác Thái Anh sợ bóng sợ gió.
Biết kết quả xong, Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, có thể trưa nay ăn đồ gì đó không hợp nên cô mới cảm thấy như vậy.
Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, "Cậu định nuôi đứa bé này một mình thật à?"
"Có gì không được?" Phác Thái Anh điềm nhiên như không.
Kim Trân Ni lắc đầu bất đắc dĩ, "Cậu tưởng đây là nước ngoài ư? Mẹ đơn thân rất vất vả. Vả lại cậu muốn sinh con ra mà không cho nó hộ khẩu?"
Phác Thái Anh thở dài thườn thượt, "Mình không nghĩ nhiều như vậy. Dù phải ra nước ngoài sống, mình cũng muốn sinh đứa bé này."
Kim Trân Ni thấy cô kiên trì, buộc lòng phải thôi, thở sượt một hơi.
"Thôi mình về nha."
"Có việc thì gọi điện cho mình."
Phác Thái Anh gật gù, đang định xoay người bước đi, cánh tay bỗng bị kéo lại từ đằng sau, cô vô thức thốt lên sợ hãi, quay đầu liền bắt gặp đôi mắt của Lạp Lệ Sa. Cô phát hoảng trợn to mắt.
Kim Trân Ni cũng ngây người.
Hai người lo trò chuyện cùng nhau nên không chú ý Lạp Lệ Sa đi từ đâu đến.
"Anh, anh, anh sao lại ở đây?" Phác Thái Anh lắp bắp, có vẻ như cô đang rất sợ.
Lạp Lệ Sa kéo cánh tay Phác Thái Anh, thấy dáng vẻ cô hoang mang anh cau chặt mày, "Câu này để anh hỏi em mới đúng." Ngày hôm nay, anh sắp xếp thời gian đến bệnh viện thăm đồng liêu, nào ngờ gặp Phác Thái Anh và Kim Trân Ni đang trò chuyện ngoài cổng. Hơn nữa, anh còn thấy sắc mặt Phác Thái Anh phờ phạc, nên anh liền nghĩ Phác Thái Anh đến khám bệnh.
"Tôi? Tôi..." Phác Thái Anh bị anh hỏi đến choáng váng, cô cân nhắc một lúc, vội trả lời, "Tôi đến tìm Trân Ni nói vài chuyện."
"Vậy ư?" Lạp Lệ Sa săm soi Phác Thái Anh, bắt gặp ánh mắt né tránh của cô, anh càng nhíu chặt mày, ngoái nhìn Kim Trân Ni...
"Trân Ni, Phác Thái Anh không khoẻ chỗ nào?"
"Cậu ấy... cậu ấy..." Kim Trân Ni nuốt nước bọt căng thẳng, mắt Lạp Lệ Sa như con dao sắc bén. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô hết đường lẩn tránh, "Cậu ấy..." Trong lúc nhất thời, cô tìm không ra lý do đáp lời anh.
"Tôi bị đau dạ dày." Phác Thái Anh bình tĩnh nói.
Lạp Lệ Sa hạ ánh mắt xuống mặt cô, như đang thẩm định lời nói của cô có bao nhiêu chân thật. Phác Thái Anh lặng lẽ nhìn anh, cố gắng tỏ ra bình thường. May mà đứa bé còn nhỏ, nếu không thì bụng lộ ra ngoài, muốn nói dối cũng khó.
Phác Thái Anh đang ngẫm nghĩ, Lạp Lệ Sa bỗng vươn tay trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên, "Đưa kết quả kiểm tra anh xem."
Hả...
Phác Thái Anh bần thần...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com