Q.8 - Chương 10: Lo được lo mất
Mục đích ăn trộm vào nhà chỉ có hai, thứ nhất là vì tiền bạc, thứ hai là vì đồ vật. Vì tiền bạc thì dễ xử lý, có thể hiểu là thừa dịp trộm cắp tài sản, không sắp xếp trước, không biết chủ nhà là ai. Nhưng vì đồ vật thì khác, nó chứng minh nơi này bị theo dõi, mọi thứ đều nhắm vào cô, lần này chưa ra tay được, thì sẽ có lần sau. Vậy xem ra ở đây rất nguy hiểm.
Phác Thái Anh có thể nghĩ ra điều này, đương nhiên Lạp Lệ Sa cũng đoán được. Bởi vậy khi cô tỉnh giấc từ ác mộng, anh lập tức đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng trấn an cô, nhưng lòng anh âm thầm tính toán.
Phác Thái Anh không hiểu, Lạp Lệ Sa nghĩ gì, cả người cô chìm đắm trong cơn ác mộng ban nãy, thậm chí còn thấy bụng mình đau âm ỉ, cô nhíu mày, tiếng rên khẽ khàng bật ra.
"Em sao vậy?" Lạp Lệ Sa thấy trán cô đầm đìa mồ hôi, đáy mắt chứa đầy vẻ lo lắng.
"Bụng tôi đau..." Cô thều thào.
Lạp Lệ Sa sững sờ, anh căng thẳng thay ngay quần áo cho Phác Thái Anh, rồi bế cô ra khỏi phòng làm việc.
🚝
Bệnh viện tư nhân, khoa phụ sản.
"Bác sĩ Mạch, vợ tôi thế nào?" Khi bác sĩ dìu Phác Thái Anh đi đến, Lạp Lệ Sa đang ngồi trên ghế sô pha lật đật đứng dậy, ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống, hỏi bác sĩ.
Bác sĩ Mạch là bác sĩ phụ sản nổi tiếng, có kinh nghiệm hơn ba mươi năm trong nghề, đồng thời bà cũng là một trong những cổ đông của bệnh viện tư nhân này. Bà tự nhiên cũng biết Lạp Lệ Sa, một là vì thường thấy anh trên ti vi, hai là vì Lạp Lệ Sa là một trong những khách hàng quan trọng, bệnh viện họ phụ trách theo dõi sức khỏe của anh.
Bác sĩ Mạch tháo khẩu trang xuống, nhìn Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Bộ trưởng Lạp yên tâm, vợ cậu không sao, đứa bé bình thường khỏe mạnh."
Phác Thái Anh dựa trong lòng Lạp Lệ Sa, nghe cách xưng hô của bác sĩ Mạch, cô hơi cau mày nhưng không nói gì.
"Nhưng vừa nãy vợ tôi nói mình đau bụng." Lạp Lệ Sa vẫn lo lắng.
Bác sĩ Mạnh nhìn Phác Thái Anh, nhẹ nhàng hỏi, "Cô còn khó chịu không?"
Phác Thái Anh ngẩng đầu, nhìn bác sĩ, "Sau khi kiểm tra thì không thấy đau đớn nữa."
Bác sĩ Mạch cười, "Hai người đừng lo lắng, đứa bé rất khỏe mạnh, chỉ cần cô chú ý nghĩ ngơi là được."
Lạp Lệ Sa cúi nhìn Phác Thái Anh, vỗ nhẹ đầu cô.
Thấy anh như vậy, bác sĩ Mạch nhoẻn miệng cười, "Bộ trưởng Lạp, kỳ thực khi phụ nữ mang thai thường sẽ lo được lo mất, càng quan tâm đến đứa bé trong bụng thì càng như vậy. Có nhiều phụ nữ mang thai ngày nào cũng nơm nớp không yên, lo đứng dậy thì sanh non, ngồi thì sợ con bị thương, nằm thì sợ đè trúng con, nói chung nhiều vấn đề lắm. Tôi nghĩ vợ cậu cũng thế. Vì thế tôi khuyên hai người nên nghĩ thoáng một chút, đừng trông gà hóa quốc. Nếu cứ tiếp tục thế này, đến đứa bé cũng thấy mệt."
Lạp Lệ Sa gật đầu. "Cảm ơn bác sĩ Mạch."
🚞
Hai người về đến phòng làm việc đã là rạng sáng, ánh đèn xa xôi nhuộm sáng đường chân rời đen thẳm.
Lần này, Lạp Lệ Sa đã biết rút kinh nghiệm, anh chở Phác Thái Anh theo đậu xe, sau đó cùng nhau trở lại phòng làm việc.
Vất vả một buổi, Phác Thái Anh cảm thấy rất mệt, cô phờ phạc nằm trên giường. Ánh trăng chiếu sáng lên gò má cô, đôi mắt to trong vắt mở thao láo.
"Em ngủ đi, đừng lo." Lạp Lệ Sa thấy cô không ngủ, anh ngồi bên giường, giơ tay vén tóc lòa xòa trước trán cô sang bên.
Ánh mắt Phác Thái Anh lóe lên một tia chần chờ, một hồi sau cô nói, "Ban nãy tôi đau bụng thật mà."
Nghe cô nói, anh không khỏi cười khẽ, "Chẳng phải bác sĩ Mạch đã nói rồi ư, phụ nữ có thai thường hay lo nghĩ lung tung, vừa rồi em cũng đã xem kết quả, mọi thứ đều bình thường."
"Tôi mơ có người muốn hại con." Phác Thái Anh lạnh toát người, ngón tay túm chặt chăn trắng bệch.
"Em chỉ bị chuyện hôm nay do sợ mà thôi." Lạp Lệ Sa kéo tay cô lên hôn, xoa nhẹ trán Phác Thái Anh, đáy mắt anh ẩn hiện vẻ suy tư, "Tối mai theo anh về Bán Sơn."
"Về Bán Sơn?" Phác Thái Anh giật mình.
Anh gật gù, "Ở đây không an toàn."
Phác Thái Anh hơi chần chừ.
Thấy cô do dự, anh cúi sát người, áp má vào mặt cô, nói nhỏ, "Dù em ghét anh hơn nữa, em cũng phải suy nghĩ cho con. Em cũng thấy chuyện hôm nay, đối phương đột nhập không phải vì tiền, nhưng anh nghĩ không ra mục đích cụ thể của người đó, lỡ có lần sau thì biết tính thế nào? Nếu anh không ở cạnh, em gặp nguy hiểm phải tính sao? Còn con nữa đúng không?"
"Tôi..."
"Về Bán Sơn là an toàn nhất. Nghe lời anh, được không?" Lạp Lệ Sa cố sức khuyên nhủ, giọng nói dịu dàng đầy từ tính. "Dù chỉ là vì con."
Phác Thái Anh giương mắt nhìn anh, một lúc sau cô gật nhẹ đầu đồng ý.
Thật sự chỉ là vì con.
Nhìn cô đồng ý, lòng Lạp Lệ Sa dâng trào cảm giác vui sướng và thỏa mãn chưa từng có, đôi môi mỏng hơi cong lên, "Ngày mai đi làm về, anh đến đón em. Em không cần mang theo thứ gì hết."
Phác Thái Anh bắt gặp niềm vui vỡ òa trong mắt anh, cô ngây người, nhưng vẫn gật đầu nghe theo.
"Em ngủ đi." Lạp Lệ Sa cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô.
Phác Thái Anh chầm chậm nhắm mắt, hàng mi dài vẫn run run như cũ. Ngay lúc anh đắp chăn cho cô, cô bỗng mở to mắt, nắm chặt tay anh, giọng nói yếu ớt thoáng run rẩy.
"Anh... anh có thể chờ tôi ngủ, rồi mới ra được không?" Cô sợ mơ thấy cơn ác mộng đó.
Lòng Lạp Lệ Sa ấm áp, tay anh và tay cô, mười ngón đan vào nhau không rời. anh dịu dàng đáp, "Được."
Lúc này Phác Thái Anh mới yên lòng nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng dần có quy luật. Hồi lâu sau, hàng mi của cô không còn run rẩy, hơi thở mỗi lúc một ổn định hơn, rốt cục cô cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Người đàn ông ngồi ngay đầu giường mỉm cười ngắm cô, thấy dáng vẻ bất lực của cô, anh càng yêu thương. Sau đó, anh cũng nằm xuống, giang tay ôm người phụ nữ đang ngủ say vào lòng.
Phác Thái Anh phát ra tiếng khe khẽ, khuôn mặt vô thức tìm kiếm nơi an toàn và ấm áp nhất. Có lẽ đã tìm thấy nơi ấm áp và tư thế mình thích, cô cọ cọ mặt lên ngực anh, đôi lông mày giãn ra, hai chân cuộn tròn khoát lên đùi anh, tựa như dây leo quấn lấy người anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com