Q.9 - Chương 11+12
Q.9 - Chương 11: Giành những thứ tốt nhất cho cô ấy
Gần đây, Hứa Khiêm đi không ngừng nghỉ từ Pháp đến Đức, rồi lại vòng từ Đức về Pháp.
Sau khi dự buổi tiệc tối nay, tài xế lái xe chở Hứa Khiêm về chỗ ở, còn anh ngồi phía sau nhắm tịt mắt nghỉ ngơi. Hứa Khiêm ngà ngà say nên đầu óc anh mơ hồ để vụt mất cảnh đẹp bên ngoài.
Thời tiết Paris dần se lạnh, sương mù giăng kín khắp nơi, dòng người ngược xuôi trên đường tô điểm thêm nhiều sắc màu rực rỡ cho khung cảnh xung quanh.
Đèn giao thông ở đại lộ Saint - Michel chuyển sang đèn đỏ, xe cũng chầm chậm ngừng lại.
Hứa Khiêm mở choàng mắt ngắm nhìn bên kia đường một cách trầm lặng. Đồ ăn ở buổi tiệc anh tham dự tối nay được chính tay các siêu đầu bếp nổi tiếng chế biến. Từ món khai vị, món chính đến tráng miệng đều do họ dày công chuẩn bị, có điều anh lại cảm thấy quá nhạt nhẽo. Dù đồ ăn thức uống thơm ngon, cũng không khơi nổi cảm giác mong chờ của anh.
Cảm giác này phải diễn tả thế nào đây?
Nó giống như... vị ngọt ngào bất ngờ nào đó.
Đúng là anh cảm thấy nó thiếu ngọt ngào.
Nó như vị ngọt bền lâu của rượu tuyết lan tràn trong miệng.
Hứa Khiêm bất giác nghĩ đến cô gái mình gặp ở Đức. Cô đã từng nói, rượu tuyết dùng kèm với thịt bò nướng có thể là món ăn khiến anh cả đời khó quên.
Nói vậy cô đoán đúng rồi!
Từ ngày anh ở Paris đến giờ, anh ăn món gì cũng vô vị, chẳng có hứng thú gì cả.
Hứa Khiêm hít sâu như thể ngửi được mùi thơm của thịt bò nướng và rượu tuyết.
Hứa Khiêm cảm thấy mình rất buồn cười. Anh quay đầu ra ngoài cửa xe, bất giác nhìn thấy... một bóng người quen thuộc!
Tim anh đập mạnh một nhịp. Thoạt đầu anh những tưởng mình bị ảo giác, nhưng sau đó anh thấy bóng dáng đó đang ngửa đầu nhìn chăm chú một tấm poster.
Hứa Khiêm khẩn trương, vội vàng vỗ vai tài xế ngồi trước, "Dừng xe lại."
***
Sau khi rời khỏi khu Hoa Phủ, tâm trạng Hoàng Mỹ Anh hết sức tồi tệ.
Hơn hai tháng ròng rã, cô đều sống trong mâu thuẫn và u tối vô bờ. Cô không yên lòng về Phác Thái Anh, lo lắng cho bệnh tình của Phác Thái Anh, sợ Phác Thái Anh sống khó chịu ở khu Hoa Phủ; nhưng mặt khác cô lại không dám đến thăm. Hoàng Mỹ Anh biết rõ mình nên quên Lạp Lệ Sa, vì người đàn ông này chưa từng thuộc về cô.
Nhưng suốt hai tháng qua, chỉ cần nghĩ đến anh thì lòng cô lại quặn đau.
Cô thở dài thườn thượt, chán chường cầm cốc rượu brandy lên uống một hớp. Hoàng Mỹ Anh rất hiếm khi uống rượu mạnh, nhưng lúc này cô tình nguyện làm bạn với rượu. Thỉnh thoảng cô lại cảm thấy Thái Anh mới là người hạnh phúc nhất. Thái Anh không cần gánh vác nhà họ Hoàng, dù bị bệnh vẫn có Lạp Lệ Sa ở cạnh chăm nom.
Con người sống ở đời dù có sự nghiệp thành công, cũng không bằng nắm tay người mình yêu thương đi hết cuộc đời.
Hoàng Mỹ Anh cười ngây ngốc, cốc thủy tinh lóng lánh ánh đèn đủ sắc phảng chiếu lên gương mặt cô.
Cô ngửa đầu, dốc sạch cốc rượu. Sau đó, cô lại đặt cốc lên quầy bar, gõ gõ mặt bàn. Bartender Tae mỉm cười đến gần cô, anh chống tay trên quầy bar...
"Say? Say thì đừng uống nữa! Em về nghỉ ngơi đi."
Tae là một bartender nổi tiếng, từng nhận nhiều giải thưởng danh giá của quốc tế. Anh thường được mời đến các quán bar cao cấp nổi tiếng để đào tạo nhân viên ở đó. Mỗi nơi Tae đến, anh chỉ dừng chân lâu nhất là ba tháng, nhưng anh lại sống ở thành phố này gần hai năm qua.
Hoàng Mỹ Anh quen anh nhờ một lần tạp chí của cô cần người mẫu ảnh bìa.
Khi ấy, tạp chí của Hoàng Mỹ Anh chọn một nữ diễn viên nổi tiếng nhưng khi cô ta tới chụp ảnh lại ra vẻ hách dịch, kén chọn đòi hỏi linh tinh, nhiếp ảnh gia và biên tập hình ảnh không biết giải quyết thế nào, nên nhờ Hoàng Mỹ Anh ra mặt giải quyết.
Không ngờ Hoàng Mỹ Anh còn chưa đứng ra dàn xếp việc chụp ảnh, thì nữ diễn viên này đã trách móc toàn bộ ê kíp, chuyên viên trang điểm, trang phục tài trợ đều bị cô ta chê bai tồi tệ. Hoàng Mỹ Anh nổi giận cắt ngay hợp đồng với cô ta, thậm chí còn thông báo bất cứ quảng cáo, ảnh bìa nào có cô ta xuất hiện đều không được đăng tải và phát hành ra ngoài.
Sau đó, cô phá vỡ quy định cũ, để mắt đến một bartender tên Tae. Hành động này của cô khiến mọi người trong tòa soạn và giới thời trang đều bất ngờ.
Do tạp chí mà Hoàng Mỹ Anh làm chủ biên dành riêng cho giới nữ, nên chưa từng dùng ảnh bìa là phái nam bao giờ. Thêm nữa Tae chỉ là bartender, nghề này có vẻ bấp bênh, như thế sẽ hạ thấp đẳng cấp của tòa soạn.
Có rất nhiều lý do khiến Hoàng Mỹ Anh chọn Tae làm người mẫu. Tae là một bartender tài năng nhận được nhiều giải thưởng lớn và nổi tiếng. Anh không chỉ có ngoại hình cao lớn xuất sắc như diễn viên điện ảnh. Nghề nghiệp của anh sẽ mang đến cảm giác thần bí và tò mò cho các độc giả nữ, vì vậy họ càng thấy bị thu hút.
Làm sao cô có thể bỏ qua một người như Tae?
Số báo đầu tiên với ảnh bìa là Tae phát hành bán hết sạch chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Tòa soạn của Hoàng Mỹ Anh phải in ấn thêm để thỏa lòng độc giả. Đây cũng là số báo bán chạy nhất từ trước đến nay. Vì vậy sự thực chứng minh cách nhìn của Hoàng Mỹ Anh rất độc đáo.
Mọi người trong giới ai cũng bất ngờ về thành công của Hoàng Mỹ Anh. Sức hút của Tae càng tăng vọt.
Sau này, nữ diễn viên kia tới xin lỗi Hoàng Mỹ Anh, hy vọng cô thu hồi thông báo. Dẫu sao tạp chí của Hoàng Mỹ Anh cũng có chỗ đứng ổn định và sức ảnh hưởng trên thị trường, nên hình ảnh của cô ta bị thiệt hại nghiêm trọng. Nhưng Hoàng Mỹ Anh là người cứng rắn, đắc tội vẫn là đắc tội. Hoàng Mỹ Anh từ chối lời xin lỗi của cô ta.
Bắt đầu từ ngày đó, Hoàng Mỹ Anh càng gần gũi với Tae.
Tae là một người đàn ông hấp dẫn. Hoàng Mỹ Anh rất thích ngắm dáng vẻ chăm chú pha chế rượu của anh, khi đó cô cho rằng tình yêu và tình dục có thể phân chia rõ ràng. Vì vậy mỗi lần thấy Tae pha rượu, nhìn ngón tay anh ve vuốt miệng ly nhẹ nhàng, Hoàng Mỹ Anh lại nghĩ ở trên giường anh có dịu dàng như thế không?
Không lâu sau cô cũng xảy ra quan hệ với Tae.
Tae đương nhiên không từ chối một cô gái trẻ trung xinh đẹp như Hoàng Mỹ Anh. Họ cùng trải qua một đêm tuyệt vời với nhau. Giống như sự tưởng tượng của Hoàng Mỹ Anh, Tae ở trên giường tuyệt đối là bạn tình hoàn mỹ.
Có điều ánh mắt Ann nhìn Hoàng Mỹ Anh mỗi lúc một say đắm hơn theo thời gian, Hoàng Mỹ Anh đột nhiên sợ hãi khôn xiết. Tình dục chỉ là nhu cầu sinh lý giữa người với người, nhưng còn tình yêu cô không cách nào cho anh.
Tae quả thực đã yêu Hoàng Mỹ Anh, đây là nguyên nhân khiến anh lưu lại thành phố này suốt thời gian qua. Nhưng Hoàng Mỹ Anh chỉ muốn làm bạn bè với anh giống như cô đã nói từ lúc bắt đầu, cô chỉ sẵn lòng làm bạn giường của anh mà thôi.
Tae cảm thấy rất thất bại. Anh có thể chấp nhận trong lòng cô còn người khác, nhưng anh không chịu được việc cô chưa bao giờ thử đón nhận tình cảm của anh.
Hai người cứ dây dưa như vậy trong hai năm. Trọn vẹn hai năm dài đằng đẵng, Hoàng Mỹ Anh vẫn không có tình cảm với anh.
Trong quán bar, tiếng nhạc xập xình dần chuyển sang điệu blues du dương lãng mạn.
Hoàng Mỹ Anh hơi say, cô nhíu mày, ngửa đầu nhìn Tae, "Anh thôi nói nhảm đi! Rót cho em một ly nữa."
Tae đứng bất động, nhẫn nại khuyên cô, "Em uống năm ly rồi. Dạo này em cứ đắm chìm trong men rượu, như vậy không hay đâu. Nếu em cô đơn thì nói với anh, anh sẽ ở cạnh em. Vì sao em phải dùng chất cồn gây tê bản thân?"
Ánh mắt Hoàng Mỹ Anh dừng trên Tae hồi lâu, cô cười ha ha, "Phụ nữ theo đuổi anh nhiều không đếm hết, tại sao anh không chịu thế?"
Kỳ thực điều kiện của anh rất tốt.
Tae nhún vai, thần sắc anh thấp thoáng bất lực, anh nâng cầm cô lên, nói rõ từng chữ, "Em biết anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác, anh chỉ đợi một mình em."
Hoàng Mỹ Anh bật cười, "Em cũng đang chờ người."
"Thế ư? Lạp Lệ Sa? Anh ta tốt như vậy ư?" Tae mỉm cười, nhưng ánh mắt anh chứa đầy đau đớn.
"Anh ấy tốt nên mới thuộc về người khác!" Ánh mắt Hoàng Mỹ Anh cô đơn, cô nói lảng sang chuyện khác, "Này, ở đây mở cửa ra kinh doanh, chẳng lẽ khách mua rượu mà anh không bán ư?"
Tae đành lắc đầu. Anh pha cho cô một ly rượu brandy với lá bạc hà, giúp cô uống vào đỡ khó chịu hơn.
Hoàng Mỹ Anh hiểu sự quan tâm của anh, cô bất giác thấy ấm áp. Cô cầm ly rượu, dõi theo bóng lưng của Tae, cô chợt hỏi, "Anh chưa nói em biết tên và những việc cá nhân liên quan tới anh."
Tae cười, không nói tiếng nào. Mãi đến khi anh pha xong một ly rượu khác, anh mới cất giọng khẽ khàng, "Em chưa bao giờ hỏi anh."
"Vậy bây giờ em hỏi anh!"
"Tên của anh là Kim Thái Nghiên, còn việc cá nhân thì, ừm..." Anh giả vờ suy ngẫm, "Anh 30 tuổi, còn độc thân, vậy đủ chưa?"
Hoàng Mỹ Anh phì cười, lẩm bẩm tên anh, "Kim Thái Nghiên? Tên anh nghe rất quen!"
"Thế hả? Chắc trùng tên thôi." Kim Thái Nghiên mỉm cười, không giải thích gì thêm. Anh đặt ly rượu xuống, "Lát nữa em nhớ uống cái này để không bị đau đầu."
"Đây là cái gì?"
Kim Thái Nghiên nhìn cô, "Quyến luyến giai nhân!"
"Quyến luyến giai nhân? Tên nghe rất hay."
Kim Thái Nghiên rướn người sát Hoàng Mỹ Anh, môi anh áp vào tai cô...
"Anh chỉ pha chế vì em, hy vọng em sẽ quên anh ta. Dẫu sao chăng nữa... anh mới là người đàn ông đầu tiên của em!"
Hoàng Mỹ Anh bỗng hít thật sâu. Cô giương mắt nhìn liền bắt gặp vẻ trịch thượng thấu hiểu trong mắt Kim Thái Nghiên, cô sực giật mình. Nhưng còn chưa hiểu rõ nó tượng trưng cho điều gì, Kim Thái Nghiên đã cười nồng hậu, xoay người đi.
Trái tim Hoàng Mỹ Anh rung mạnh.
Anh nói đúng, lần đầu tiên của cô là cho anh...
Thậm chí cô còn nhớ rõ đêm đó trên giường, khi Kim Thái Nghiên thấy cô còn trinh trắng, anh kinh ngạc và mừng rỡ vô cùng. Sau đó cô và anh triền miên cả đêm cùng nhau...
Mấy năm nay, cô thay bạn trai như thay áo. Có thể nói ra sẽ khiến người khác khó tin, nhưng cô quen bạn trai chỉ để tìm kiếm cảm giác an toàn. Cô chưa từng lên giường với họ, chắc chắn Lạp Lệ Sa cũng không tin cô còn trong trắng.
Bốn năm qua, cô luôn muốn trao thân cho Lạp Lệ Sa, nhưng không ngờ cô lại dành lần đầu tiên của mình cho Kim Thái Nghiên chỉ quen biết được vài ngày.
Hoàng Mỹ Anh hoảng loạn, thu hồi suy nghĩ.
Nhìn Kim Thái Nghiên tỉ mỉ pha chế rượu, cô hít sâu, rồi cầm ly rượu lên uống. Nào ngờ có người cướp lấy ly rượu của cô. Cô nhướng mắt lên liền cau mày căm ghét!
Lại là Điền Chiêu Di!
***
Bởi vì Phác Thái Anh bệnh nên Khương Đại Thành cũng lùi ngày đi trễ hơn. Hôm nay, Khương Đại Thành lại đến khu Hoa Phủ.
Anh vừa dừng xe thì trông thấy Phác Thái Anh đang ngồi dưới cây ngọc lan trắng, ánh nắng dịu nhẹ lặng lẽ chiếu xuống người cô.
Thời tiết tương đối lạnh nên Phác Thái Anh cũng đội nón len xám giữ ấm.
Khương Đại Thành đến gần cô, anh cúi thấp người, gọi tên cô.
Phác Thái Anh bình thản nhìn anh một cái, rồi tiếp tục ngắm nghía cây ngọc lan trắng.
Cửa phòng mở ra, Lạp Lệ Sa đi ra ngoài. Tuy anh không thích người khác quấy rầy cuộc sống của mình và cô, nhưng dẫu sao Khương Đại Thành cũng tốt bụng nên anh không thể đuổi về, buộc lòng phải mời Khương Đại Thành vào nhà.
"Anh vào đi!" Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh về với mình, nói với Khương Đại Thành.
Trong phòng khách của biệt thự phảng phất mùi hương nhè nhẹ, y hệt hương thơm trên người Phác Thái Anh.
Chị Phi vội vàng bưng trà bánh lên thiết đãi Khương Đại Thành.
Ánh mắt Khương Đại Thành dừng trên Phác Thái Anh, một hồi lâu sau anh nói, "Cô ấy luôn như thế này ư?"
Lạp Lệ Sa ngồi cạnh Phác Thái Anh, giang tay ôm cô vào lòng tỏ rõ quyền sở hữu. Không phải anh không tin Khương Đại Thành, nhưng suy cho cùng Khương Đại Thành cũng có tình cảm với Phác Thái Anh, càng những lúc như thế này, anh càng phải cẩn thận mới được!
"Trạng thái này là tốt nhất của cô ấy." Anh nói nhàn nhạt. Từ lần trước cô tỉnh táo đến giờ đã được vài hôm, Phác Thái Anh lại quay về trầm mặc. Nhưng Lạp Lệ Sa có đủ nhẫn nại để đợi cô bình phục vì anh nhìn thấy hy vọng.
Khương Đại Thành làm sao không rõ tâm lý đề phòng của Lạp Lệ Sa, anh đành mỉm cười đối phó, "Chỉ cần cậu luôn ở cạnh cô ấy là được."
"Dĩ nhiên!" Lạp Lệ Sa nở nụ cười, nhìn Phác Thái Anh dựa trong lòng mình.
Phác Thái Anh ngẩng đầu, mở to đôi mắt trong veo nhìn anh.
Lạp Lệ Sa cười tươi hơn, ánh mắt anh ngập tràn ấm áp, anh cúi xuống hôn trán cô.
Khương Đại Thành thoáng lúng túng, cầm ly trà uống một hớp. Anh im lặng suốt một phút, sau đó nói, "Cậu biết chuyện ba mẹ cậu sống riêng chưa?"
Lạp Lệ Sa sửng sốt, "Tôi không biết. Có chuyện gì giữa họ vậy?"
Khương Đại Thành lướt mắt qua Phác Thái Anh, "Bởi vì cô ấy."
Lạp Lệ Sa không hiểu ý Khương Đại Thành.
"Tôi nghĩ gần đây cậu cũng chịu áp lực khá nhiều. Dù việc Thái Anh bệnh không lộ ra ngoài, nhưng ba cậu không tán thành cậu và cô ấy sống chung. Mẹ cậu rất thích Thái Anh, vậy nên tranh cãi với ba cậu, hai người bất đồng ý kiến nên ầm ĩ đòi ở riêng." Khương Đại Thành nhún vai, cất giọng bất lực.
Lạp Lệ Sa cảm thấy khó xử, anh lắc đầu mệt mỏi, "Vài ngày nữa tôi sẽ về xem thế nào, rồi nói rõ ràng với ba mẹ."
"Cậu muốn nói rõ việc gì?" Khương Đại Thành nhìn anh chăm chú.
Lạp Lệ Sa cười cười. Khương Đại Thành là người thông minh, cũng đoán được phần nào ý tứ của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa suy tư chốc lát, anh ôm Phác Thái Anh chặt hơn, rồi xoay đầu nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, "Tôi muốn dành tất thảy mọi thứ tốt nhất cho cô ấy!"
"Ý cậu là..."
Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh càng dịu dàng...
"Tôi sẽ tái hôn với cô ấy, dành cho cô ấy một đám cưới trang trọng và tuyệt vời nhất."
Khương Đại Thành ngây người.
Lạp Lệ Sa mỉm cười với Khương Đại Thành, "Anh sao thế? Tôi dọa anh sợ ư?"
"Cậu..." Khương Đại Thành hơi chần chờ, "Hai người định làm lại từ đầu? Có điều Tiểu Thái Anh chưa hết bệnh."
"Thì có sao đâu? Tôi sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời." Lạp Lệ Sa cười toe toét, vẻ mặt anh hết sức tự nhiên.
Phác Thái Anh dựa vào ngực Lạp Lệ Sa, thấy anh cười vui vẻ, cô cũng hiếu kỳ nhìn anh chằm chằm. Có lẽ niềm vui của anh lây lan sang cô, cô cũng cười nhẹ nhàng.
"Lệ Sa, tôi nghĩ chuyện này nên được cả nhà đồng tình thì tốt hơn. Ba cậu..."
"Tôi sẽ thuyết phục ba. Tôi và Thái Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ tôi chỉ muốn được ở cùng cô ấy. Tôi chỉ muốn như vậy thôi." Lạp Lệ Sa nói nghiêm túc.
Khương Đại Thành làm sao không hiểu tâm tư của Lạp Lệ Sa, anh cũng cất giọng chân thành, "Vậy xem như cậu đã quyết định rồi?"
"Tôi đã quyết định!" Lạp Lệ Sa cong môi nói, "Có thể sống cùng người phụ nữ mình yêu thương đến hết cuộc đời mới là hạnh phúc."
"Người phụ nữ mình yêu thương..." Khương Đại Thành lẩm bẩm lại lời nói của Lạp Lệ Sa. Cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng chịu nhìn thẳng vào thế giới tình cảm của mình.
Khương Đại Thành nhìn Lạp Lệ Sa, "Dù thế nào, tôi cũng chân thành chúc phúc cho cậu và cô ấy."
"Cám ơn anh." Lạp Lệ Sa mỉm cười, đáy mắt lộ vẻ chờ mong.
***
Kim Trân Ni hổn hển chạy vào phòng cấp cứu. Cô kéo màn che, liền thấy Hoàng Trí Tú đang nằm trên giường bệnh, áo sơ mi cởi bay hết bốn cúc, để lộ thớ thịt săn chắc, làn da màu lúa mì gợi cảm.
"Chẳng phải bị thương ngay cánh tay ư? Tại sao phải cởi quần áo của cậu ta?" Kim Trân Ni quát lạnh.
Mấy y tá có mặt ở đó gặp cô đi vào, lật đật chào hỏi lễ phép, "Bác sĩ Kim."
"Tránh ra!" Kim Trân Ni tiến lại chỗ Hoàng Trí Tú nằm, cô đeo găng tay vào, lườm mấy y tá đang cười trộm. Mấy y tá này đúng là thừa dịp dở trò dê xồm!
Cô nhìn đến Hoàng Trí Tú.
Hoàng Trí Tú cũng mở to đôi mắt vô tội nhìn Kim Trân Ni, cô lắc đầu khó chịu, hỏi han, "Đến mấy khoa khác kiểm tra luôn rồi?"
Một y tá vội nói, "Dạ. Anh Hoàng không bị gì hết, nhưng cánh tay bị thương nên khoa chỉnh hình đòi anh ấy qua đó tiếp nhận khám chữa."
"Khoa chỉnh hình đòi khám chữa? Khoa giải phẫu thần kinh còn chưa kiểm tra đấy!" Kim Trân Ni liếc cô y tá đó. Bác sĩ Bạch của khoa chỉnh hình nổi tiếng mê trai đẹp, định giở trò với Hoàng Trí Tú ư? Mơ đi!
Mấy y tá lặng thinh, cố gắng nhịn cười.
"Hoàng Trí Tú, bây giờ tôi khám cho cậu, đau chỗ nào thì phải nói tôi biết." Kim Trân Ni cúi đầu nhìn anh, cất giọng điềm tĩnh.
Hoàng Trí Tú gật gù.
"Chỗ này đau không?" Kim Trân Ni nhấn vào gáy Hoàng Trí Tú.
Hoàng Trí Tú lắc đầu.
"Ở đây?"
"Không đau."
Kim Trân Ni kiểm tra một lượt lại không tìm được dấu hiệu bất thường nào từ Hoàng Trí Tú, Kim Trân Ni nói, "Có thấy đau đầu không?"
"Không..." Hoàng Trí Tú định đáp là "không đau" thì thấy đôi mắt Kim Trân Ni thoáng nét giận dữ cảnh cáo anh, anh lập tức chữa lại, tỏ vẻ đau đớn khó chịu, "Không dễ chịu chút nào, đầu hơi hơi đau."
Kim Trân Ni nhếch mép, ánh mắt cô nhìn anh như muốn nói "coi như cậu thức thời". Kim Trân Ni nói với mấy y tá, "Tôi thấy não Hoàng Trí Tú có dấu hiệu bị chấn động, cần chụp cắt lớp não. Mấy cô báo với bác sĩ Bạch rằng khoa giải phẫu thần kinh nhận bệnh nhân trước rồi!" Nói dứt lời, cô tháo găng tay ném vào sọt rác, vén màn che, đi ra ngoài.
Mấy y tá thè lưỡi, đưa mắt nhìn nhau.
Hoàng Trí Tú thì nhoẻn miệng cười, nhảy khỏi giường bệnh.
***
Phòng làm việc
"Kể mau! Người nào xui xẻo bị cậu đụng phải thế?" Kim Trân Ni đặt ly nước trước mặt Hoàng Trí Tú, cô buồn cười nhìn anh.
Hoàng Trí Tú đảo mắt một vòng, "Người ta đụng tôi! Thắng xe của người đụng tôi không ăn, còn tôi thì muốn tránh ra nên nhào lên cây."
"Đáng thương quá!" Kim Trân Ni xót xa nhìn cánh tay băng bó của Hoàng Trí Tú. May mắn là anh chỉ bị thương nhẹ.
Hoàng Trí Tú buông một tiếng thở dài, nhìn cô, "Cô qua đây đi!"
Kim Trân Ni đi tới, ngồi bên người Hoàng Trí Tú.
Hoàng Trí Tú bèn vươn tay không bị thương ôm choàng Kim Trân Ni.
"Làm gì?" Cô không xô Hoàng Trí Tú ra, nhưng lại liếc xéo anh.
Hoàng Trí Tú vùi mặt vào cổ Kim Trân Ni, nói nhỏ, "Cô an ủi tâm hồn yếu đuối bị thương của tôi một chút đi mà! Chẳng phải ở bệnh viện có chương trình phụ đạo tâm lý dành cho nạn nhân gặp sự cố bất ngờ ư?"
Kim Trân Ni đẩy anh, "Cậu thôi giả vờ đi!"
"Ui da..." Hoàng Trí Tú ôm cánh tay bị thương, cắn răng chịu đau.
"Cậu đừng giả bộ với tôi. Cậu chỉ trầy xước ngoài da, đến máu còn không chảy giọt nào, làm gì mà đau đớn đến vậy." Kim Trân Ni nín cười.
"Kim Trân Ni, có người nào làm bác sĩ như cô không?" Hoàng Trí Tú lắc đầu tủi thân.
Q.9 - Chương 12: Miêu Cẩu gặp nhau
"Vậy có bệnh nhân giống cậu ư?" Kim Trân Ni nhìn Hoàng Trí Tú, "Ỷ dáng mình chuẩn nên cứ dụ dỗ con gái người ta."
Hoàng Trí Tú tỏ vẻ vô tội, "Tôi cũng là người bị hại mà. Mấy bác sĩ với y tá ở bệnh viện cô bắt tôi cởi áo, làm sao tôi dám không nghe."
"Chảnh chọe!" Kim Trân Ni bĩu môi, "Cơ mà cậu bị sao vậy, đi đứng thế nào lại không chú ý xe cộ?"
Hoàng Trí Tú khôi phục vẻ đứng đắn, "Mấy ngày nay tôi toàn ở sở cảnh sát. Vụ án của cậu tôi sắp ra tòa nhưng cảnh sát vẫn không cho gặp ông ấy. Tôi cũng không biết phải tìm luật sư giúp đỡ thế nào, đầu óc tôi cứ lẩn quẩn mãi chuyện này."
Kim Trân Ni gật đầu. Cô cũng biết chuyện Bạch Lâm.
"Nhưng cậu của cậu giết người. Dù có mướn luật sư bào chữa, phiên tòa này cũng chưa chắc thắng." Không phải cô muốn tạt nước lạnh vào anh, mà cô chỉ muốn nhắc anh nhớ.
"Chí ít cũng phải thử một lần. Tôi hiểu tính cậu mình, bình thường cậu ấy thích khoe khoang ra vẻ, nhưng thực tế cậu tôi rất nhát gan. Có thể việc này không đơn giản như bề ngoài của nó." Hoàng Trí Tú buông tiếng thở dài.
Kim Trân Ni nhìn gương mặt nghiêng của anh, cô vô cớ xót xa. Cô cầm tay anh an ủi, "Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ cùng cố gắng với cậu."
Hoàng Trí Tú mỉm cười nhìn cô, anh dịu dàng trở tay nắm gọn tay cô.
***
Paris, Pháp
Hứa Khiêm xuống xe. Anh đi theo cô gái đến đường La Harpe, La Parcheminerie, La Huchette, rồi đến đường Saint Severin, thì thấy cô dừng trước một cửa hàng lưu niệm.
Hứa Khiêm thở phào một hơi. May mắn là cô đã ngừng bước, nếu không anh sẽ đi theo đến mệt đứt hơi. Anh rất khâm phục phụ nữ, vì đôi khi họ chẳng mua sắm gì nhưng có thể dành thật nhiều thời gian đi dạo khắp nơi.
Hứa Khiêm muốn gọi cô gái, nhưng lại không biết kêu thế nào. Anh bật cười lúng túng. Chẳng lẽ anh gọi cô là "Miêu"? Anh bước đến gần hơn, loáng thoáng nghe thấy cô đang trả giá một món hàng nào đó bằng tiếng Pháp.
Cô gái đang ngắm nghía một món đồ đôi hình con mèo, trông rất đáng yêu.
Chủ cửa hàng lắc đầu lia lịa, không chịu giảm giá. Còn cô gái cũng không chịu thua. Cô vừa mặc cả với chủ cửa hàng, vừa nắm chặt hai món đồ hình con mèo.
"Cô à! Giá cô đưa ra thấp quá, tôi bán không được đâu!" Chủ cửa hàng giật con mèo.
"Giá vậy mà còn thấp gì nữa! Lúc ở Hi Lạp, em cũng thấy con mèo y chang, mà người ta bán bằng một nửa giá của chị thôi. Em trả giá như vậy là để chị lời nhiều quá rồi còn gì!" Cô gái kéo con mèo lại.
"Thế cô đến Hi Lạp mua đi!" Chủ cửa hàng nổi đóa.
"Chị không bán cho em thì đừng hối hận! Dù sao chị cũng bày ra bán, em phải trả giá được thì mới mua chứ! Người phương Tây có ai mua mấy món hàng lưu niệm thế này đâu!" Cô gái nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.
"Ai nói cô biết người ta không mua?"
"Em..."
"Bà chủ, tôi mua hai con mèo này. Chị gói lại đi!" Một giọng nam trầm trầm dễ nghe đột nhiên xen ngang lời cô gái. Cô quay đầu nhìn liền thấy...
"Cẩu?" Cô gái kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây? Thật là trùng hợp!"
Hứa Khiêm thoạt ngượng ngùng, sau đó anh mỉm cười, "Đúng vậy, trùng hợp quá!" Anh rút tiền đưa cho chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng hớn hở, gói hai con mèo lại cho anh.
Hứa Khiêm giơ giơ bịch hàng, anh nhoẻn miệng cười, "Em tên Miêu thật à? Nếu không sao lại thích mèo như vậy?"
"Em thích sưu tầm đồ có hình con mèo. Thế..." Cô gái chỉ con mèo trên tay anh, "Anh... định tặng nó hay mua cho mình?"
Hứa Khiêm giả vờ suy nghĩ, "Tôi mua tặng!"
"Ừm..." Ánh mắt cô gái thoáng vẻ thất vọng.
Hứa Khiêm như hiểu thấu tâm tư của cô, anh cố tình cười cười, "Không ngờ hôm nay mình lại gặt hái được nhiều thứ thế này!" Anh nói xong, bèn xoay người bỏ đi.
Cô gái lật đật đuổi theo, "Này, vậy anh bán hai con mèo đó cho em, được không? Cùng lắm thì... cùng lắm thì em trả thêm tiền cho anh. Anh mua cái khác tặng người ta."
"Không được. Bạn tôi chỉ thích hai con mèo này!" Hứa Khiêm nhún vai từ chối.
"Nhưng... nhưng..." Nhưng cô rất thích chúng!
Hứa Khiêm ngoảnh đầu nhìn cô gái. Anh thấy mặt cô đỏ bừng chạy theo mình, lòng anh bỗng lâng lâng khó tả, anh cười với cô, "Hay mình tính thế này đi! Ở đằng trước có quán cà phê. Em cùng tôi đi uống nước, tôi sẽ cân nhắc xem có nên bán lại hai con mèo này cho em không."
"Anh nói thật không?" Đôi mắt cô gái hiện vẻ vui sướng.
"Thật!" Hứa Khiêm gật đầu.
Cô vội túm tay anh, "Vậy còn chần chờ gì nữa! Đi thôi!"
Hứa Khiêm phì cười, cùng cô sang quán cà phê.
Những quán cà phê theo kiểu cổ điển có rất nhiều ở khu này. Để hợp với phong cách, bàn ghế trong quán cũng được làm với vẻ cũ kỹ, trông như sự thăng trầm qua năm tháng.
"Tại sao anh vẫn ở Paris?" Cô gái nhận ly cà phê Hứa Khiêm đưa, cô cười ngọt ngào với anh.
Hứa Khiêm cười dịu dàng, uống một hớp cà phê, "Tôi còn vài việc chưa giải quyết xong."
"Ừm." Cô gái gật đầu, mắt cô dán chặt vào hai con mèo trong tay Hứa Khiêm.
Hứa Khiêm trông thấy rõ ràng, nhưng vẫn thản nhiên hỏi cô, "Em tới Paris làm gì? Chẳng phải lúc tôi mời em đi cùng, em nói không đi ư?"
"Em đến đây thăm bạn!"
"Bạn trai?"
"Ồ?" Cô gái sửng sốt, cười bí hiểm, "Anh đang tìm hiểu đời tư của em?"
Hứa Khiêm xấu hổ, "Xin lỗi em, tôi không nên hỏi chuyện này."
Cô gái cũng nhún vai, uống cà phê.
"Em định ở Paris lâu không?" Anh hỏi tiếp tục.
"Ừm... em muốn nghỉ ngơi thêm ba bốn ngày nữa, rồi mới quyết định."
"Em ở đâu?" Hứa Khiêm ra vẻ hờ hững hỏi cô.
Cô gái cũng không kiêng cữ. Cô nói thẳng tên khách sạn cho anh biết.
Hứa Khiêm gật gù, không hỏi thêm gì.
Ánh mắt cô gái sáng rực rỡ nhìn theo hai con mèo kia.
"Em nói rất đúng!" Hứa Khiêm đột nhiên nói chuyện.
"Sao? Ờ, từ xưa đến nay em nói câu nào cũng rất đúng. Nhưng anh muốn nhắc đến câu nào?" Cô gái lập tức thu hồi tầm mắt khỏi hai con mèo, hỏi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com