Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.9 - Chương 17+18

Q.9 - Chương 17: Hình Cũ

Đoàn Nghi Ân đặt cháo xuống bàn, "Cô ngủ gần hai ngày rồi."

"Sao cơ?" Hoàng Mỹ Anh thảng thốt.

Đoàn Nghi Ân mỉm cười, "Xe của cô bị hư tan nát, coi ra cô phải mua một chiếc mới."

Hoàng Mỹ Anh thở dài, ngẩng đầu nhìn anh, "Cậu biết tôi gặp chuyện?"

Một câu nói thẳng thắn đúng phong cách của Hoàng Mỹ Anh. Đoàn Nghi Ân nhún vai, "Ừ, tin cô đâm Điền Chiêu Di lan truyền khắp nơi. Bây giờ cảnh sát đang truy tìm cô."

"Hả? Coi tôi như tội phạm giết người thật ư? Tôi chỉ lỡ tay, Điền Chiêu Di nói năng quá đáng, lúc đó tôi lại say..." Hoàng Mỹ Anh nói lúng búng.

"Cô nói với tôi cũng vô dụng. Với tư cách là một người bạn, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng cảnh sát phá án cần chứng cứ. Khi đó lại có nhiều chứng kiến cô làm Điền Chiêu Di bị thương." Đoàn Nghi Ân cất giọng từ tốn.

Hoàng Mỹ Anh nhìn anh chằm chằm, "Cậu định giải tôi đến sở cảnh sát?"

"Cô còn nơi khác để trốn?" Đoàn Nghi Ân hỏi vặn Hoàng Mỹ Anh.

"Tôi không định trốn tránh trách nhiệm. Nhưng, nhưng chuyện này tới quá đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý." Răng Hoàng Mỹ Anh đánh cầm cập vào nhau, nghĩ đến việc đi tù, cô sợ toát mồ hôi.
Không thể nào. Dù có chết, cô cũng không muốn đến chỗ đó!

"Hoàng Mỹ Anh, cô bình tĩnh đã!" Đoàn Nghi Ân giữ vai cô, anh nói nghiêm túc, "Cô yên tâm, tôi không nói ai biết cô ở đây. Ban nãy, ba gọi điện hỏi cô ở đâu, tôi cũng nói mình không biết."

"Chú Đoàn gọi điện hỏi tôi ở đâu? Vậy mẹ tôi cũng biết ư?" Mặt mày Hoàng Mỹ Anh tái mét.

Đoàn Nghi Ân thở dài, "Chuyện ồn ào khắp nơi, muốn dì Vân không biết cũng khó. Tôi còn nghe nói cảnh sát đến tận thị trấn Hoa Điền tìm cô."

Hoàng Mỹ Anh nghẹn ngào, gương mặt cô ướt sũng nước mắt.

"Tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn..."

"Cô yên tâm, ở đây rất an toàn, cảnh sát sẽ không tìm đến. Chờ vài ngày nữa, chuyện này lắng xuống, tôi sẽ sắp xếp cho cô trốn ra nước ngoài."

"Cậu kêu tôi nhập cư trái phép?"

"Đành phải làm vậy. Tôi nghĩ sân bay cũng nhận được lệnh truy tìm cô."

Môi Hoàng Mỹ Anh run run, cô do dự cuộn tay. Lương tâm và cõi lòng sợ hãi đang giày xéo cô...

"Đừng chần chừ nữa. Bây giờ chỉ còn cách đó thôi, tôi cũng không muốn nhìn cô ngồi tù." Đoàn Nghi Ân vỗ vai cô, "Tôi sẽ trông chừng Hoàng thị thay cô. Sau một thời gian làm việc, cổ đông cũng có ấn tượng đôi chút về tôi."

Hòa Vy mệt mỏi gật đầu, "Cám ơn cậu."

Đoàn Nghi Ân cười cười, "Lúc trước nhờ cô cho tôi cơ hội, lần này tôi giúp lại cũng rất bình thường. Cô ăn hết chén cháo này rồi ngủ tiếp."

Hoàng Mỹ Anh nhìn chén cháo đặt cạnh giường, cô gật đầu nghe theo.

Đoàn Nghi Ân đứng dậy định đi ra ngoài. Anh vừa mở cửa phòng, Hoàng Mỹ Anh đột nhiên hỏi...

"Điền Chiêu Di... bị thương nặng không?"

"Bây giờ vẫn còn hôn mê."

Hoàng Mỹ Anh bất giác căng thẳng. Chắc chắn Điền Chính Quốc sẽ mượn cớ này đối phó Hoàng thị... Áp lực nặng nề đè nén lên cô. Nếu biết mọi việc tồi tệ thế này, cô sẽ không làm vậy.

***

Bạch Lan ngần ngừ không biết có nên gọi cho Điền Chính Quốc hay không.

Điền Chiêu Di gặp chuyện không may, nói không chừng vợ ông ta cũng về nước. Nếu bây giờ bà ta chủ động liên lạc, vậy khác nào tự lộ mặt cho vợ ông ta biết? Bà ta đi tới đi lui, nghĩ một hồi lại thôi.

Bạch Lan ngồi xuống ghế sô pha. Trầm tư cả buổi, bà ta gọi điện cho người khác. Đối phương nhanh chóng nghe máy.

"Trí Tú, mẹ mặc kệ con thích làm gì. Con phải dẹp ngay sở thích chụp hình cho mẹ." Giọng nói nghiêm khắc của bà ta cất lên, "Con phải về Hoàng thị, chị và cậu con đều gặp chuyện hết rồi, nhà họ Hoàng chỉ còn trông vào một mình con."

Đối phương lặng thinh, không nói tiếng nào.

Bạch Lan không đợi Hoàng Trí Tú trả lời, bà ta dập máy ngay tức khắc.

Khóe miệng bà ta bất giác nhếch lên đắc ý. Hoàng Mỹ Anh đúng là xốc nổi. Vừa định đối đầu với bà ta thì lại tự mình gây chuyện phiền phức. Bây giờ muốn Điền Chính Quốc không giải quyết Hoàng Mỹ Anh cũng khó.
  
Tính ra thế lại hay. Phác Thái Anh gặp chuyện, chưa biết tình trạng thế nào, Lạp Lệ Sa suốt ngày chỉ lo lắng cho Phác Thái Anh, làm gì có thời gian để ý tới Hoàng thị. Hoàng Mỹ Anh đâm Điền Chiêu Di bị thương rồi bỏ trốn, giờ chỉ còn mỗi Trí Tú. Bạch Lan nghĩ thầm chẳng biết có phải ông trời đang giúp bà ta nên tạo thời cơ giúp Trí Tú đường đường chính chính ngồi lên ghế chủ tịch hay không.

Hoàng Mỹ Anh...

Mắt Bạch Lan lóe tia hung ác. Bà ta dám chắc sau khi Vưu Kim nghe bà ta nói, anh ta sẽ không bỏ qua vụ này. Dù Hoàng Mỹ Anh may mắn tránh khỏi nạn này, nhưng một người từng bị xét xử như cô, liệu còn tư cách ngồi trên ghế chủ tịch Hoàng thị?

Mọi thứ của nhà họ Hoàng sớm muộn gì cũng thuộc về bà ta!

***

Hôm sau là một ngày u ám, mây đen giăng kín trời.

Gió thổi lồng lộng khắp phòng khách, chị Phi vội vàng đi đóng cửa sổ, nhìn thời tiết âm u ngoài trời, chị ta không khỏi lo lắng, "Cậu chủ ra ngoài không mang theo dù. Cậu ấy về thế nào cũng mắc mưa." Nói hết câu, chị Phi nhìn Phác Thái Anh đang ngồi chơi xếp hình, thấy cô thờ ơ, chị ta đành lắc đầu cam chịu.

"Cô chủ, cô gọi điện quan tâm cậu chủ đi." Chị Phi tiến đến gần Phác Thái Anh, chị ta nói nhẹ nhàng.

Phác Thái Anh vẫn hờ hững như trước, cô không trả lời.

"Haiz..." Chị Phi buông một tiến thở dài.

Phác Thái Anh bỏ miếng xếp hình xuống, cô lên tiếng, "Anh ấy nói sẽ họp khoảng hai tiếng, còn dự báo thời tiết đưa tin trận mưa này chỉ kéo dài một tiếng."

"Cô chủ?" Ánh mắt chị Phi bất chợt sáng trưng, chị ta thảng thốt dò xét Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh lại kệ mặc chị ta, tiếp tục xếp hình.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Chị Phi ra mở cửa rồi hoàn toàn hóa đá.

"Chào chị, tôi là Vưu Kim, thanh tra cao cấp của tổ trọng án. Chị cho tôi hỏi anh Lạp Lệ Sa và cô Phác Thái Anh có nhà không?" Để tìm được nơi này, anh ta phải tốn biết bao công sức.

Chị Phi vừa nghe đến cảnh sát thì hoảng hốt xoay đầu nhìn Phác Thái Anh, "Cô chủ, người ở sở cảnh sát..."

Vưu Kim thừa dịp nhìn vào bên trong. Anh ta trông thấy một cô gái trầm ngâm ngồi xếp hình, anh ta biết đó là Phác Thái Anh. Thấy cô ngồi yên, anh ta nói thẳng...

"Cô Phác, chị cô đâm Điền Chiêu Di xong thì bỏ chạy. Xin hỏi cô có liên lạc với chị cô không?"

Phác Thái Anh hoàn toàn không nghe thấy, cô chăm chú ngồi xếp hình. Vưu Kim kinh ngạc, anh ta định hỏi, chị Phi lại nói, "Cảnh sát Vưu, tôi nghĩ cô chủ không giúp được gì cho anh. Hơn nữa, cậu chủ không có nhà, hay hôm khác anh lại đến."

Vưu Kim cau mày, anh ta cảm thấy Phác Thái Anh là lạ, "Cô ấy sao vậy?"

"Sức khỏe của cô chủ dạo này không tốt. Cô ấy không thích giao tiếp với người khác." Chị Phi giải thích.

Vưu Kim lại nhìn Phác Thái Anh...

"Cô Phác, chị cô xảy chuyện, chẳng lẽ cô không quan tâm?"

"Cảnh sát Vưu, anh cần gì phải làm vậy? Cô chủ của tôi..."

"Vết thương của Điền Chiêu Di nghiêm trọng không?" Phác Thái Anh bất ngờ cắt ngang chị Phi, cô bỏ miếng xếp hình xuống bàn rồi đứng dậy, "Chị Phi mời cảnh sát Vưu vào đi."

"Cô chủ?" Chị Phi sửng sốt nhưng vẫn mời Vưu Kim vào nhà.

Vưu Kim đi vào, ngồi đối diện Phác Thái Anh. Anh ta vừa đề cập tình huống của Điền Chiêu Di vừa quan sát Phác Thái Anh. Anh ta cứ cảm thấy cô khác thường nhưng cụ thể thế nào thì không biết.

Phác Thái Anh chăm chú lắng nghe. Đợi Vưu Kim nói hết, cô cất giọng ôn hòa, "Xin lỗi, tôi không rõ chuyện Hoàng Mỹ Anh. Chị ấy không tới đây."

Vưu Kim thấy cô không giống nói dối, anh ta đành gật đầu, "Có phải quan hệ giữa Điền Chiêu Di và Hoàng Mỹ Anh rất xấu không?"

Phác Thái Anh cắn môi, "Mối quan hệ giữa họ khá tốt, chứ không xấu như anh nói. Hoàng Mỹ Anh không phải người tự nhiên gây sự, tôi nghĩ chuyện này có hiểu lầm."

"Ồ?" Vưu Kim nhếch mày, "Ý cô là Điền Chiêu Di chủ động trêu chọc Hoàng Mỹ Anh?"

"Tôi nghĩ là vậy." Phác Thái Anh mỉm cười, "Cả hai đều là người có cá tính mạnh nhưng tôi hiểu Hoàng Mỹ Anh, chị ấy sẽ không vô duyên vô cớ làm người khác bị thương. Còn Điền Chiêu Di... thì tôi không biết."

Vưu Kim nở nụ cười, "Tôi nghe nói hai cô ấy nảy sinh mâu thuẫn là do Lạp Lệ Sa, anh ấy nghĩ thế nào? Xảy ra chuyện lớn như thế này, chẳng lẽ anh ấy không có phản ứng?"

"Do Lạp Lệ Sa?" Giọng Phác Thái Anh dịu dàng cất lên, "Tôi cam đoan Hoàng Mỹ Anh sẽ không làm chuyện điên rồ vì đàn ông."

"Cô chắc chắn?"

"Chị ấy là chị tôi!"

Vưu Kim thấy cô không muốn nói về Lạp Lệ Sa, anh ta cũng không hỏi thêm. Phác Thái Anh tiễn anh ta ra cửa. Khi gần ra đến bên ngoài, Vưu Kim lại nói...

"Cô Phác, tôi không hiểu chuyện giữa cô và Lạp Lệ Sa. Tôi chỉ muốn nhắc cô vụ án bốn năm trước của ba cô tuy đã kết thúc và cảnh sát Đinh cũng không còn, nhưng chúng tôi vẫn bảo lưu cách nhìn về Lạp Lệ Sa. Nếu anh ta dính đến chuyện này, là một người không từ thủ đoạn để đạt mục đích thì anh ta có đáng để cô lưu luyến không? Cô Phác, ai cũng có quyền chọn lựa đường đi riêng. Tôi mong cô suy nghĩ về con đường sau này của mình."

Phác Thái Anh hơi giật mình, nụ cười trên môi cô thoáng đông cứng.

Vưu Kim nhìn cô vài giây, sau đó anh ta cũng ra về.

Bên ngoài trời, sấm chớp nổ đì đùng, mưa rơi nặng hạt đổ xuống khắp nơi.

"Cô chủ, cô có sao không?" Chị Phi hỏi Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh vô thức lắc đầu.

"Ơ, mưa rồi, mong là trời sẽ mau tạnh mưa." Nhìn bầu trời âm ư, lòng chị Phi cũng chùng xuống.

Phác Thái Anh không nói tiếng nào xoay người đi lên lầu.

"Cô chủ, tôi hầm canh cho cô xong rồi. Tôi..."

"Tôi mệt lắm, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi." Phác Thái Anh nói lãnh đạm, bước lên lầu hai.

Chị Phi thở dài. Cô chủ này quá lạ lùng, chị ta không thể hiểu cô đang nghĩ gì.

***

Phác Thái Anh lên đến lầu hai. Sấm sét ngoài trời ánh lên gương mặt trắng bệch của cô. Lời nói của Vưu Kim quang quẩn mãi trong đầu cô. Cô ôm chặt đầu tựa hồ bất cứ trí nhớ nào cũng có thể phá tan não cô. Nhiều hình ảnh ngắn ngủi đan xen vào đầu cô. Ánh mắt cô một lát lại lạnh lùng, một lát lại trở nên bi thương

Phác Thái Anh thở gấp gáp, tay cô run rẩy không thôi, khuôn ngực phập phồng mãnh liệt, gương mặt cô trở nên kỳ dị, nom như có nhiều con người đang cùng đối chọi nhau trong cô.

"Ưm..." Cô bật ra tiếng rên rỉ, chống tay vào cánh cửa bên cạnh. Nhưng không ngờ cửa phòng lại mở ra...

Phác Thái Anh nhướng mắt nhìn vào trong. Căn phòng này là nhà kho của biệt thự. Cô không có ấn tượng mấy về khu Hoa Phủ. Từ lúc đến đây, nơi cô ở nhiều nhất là phòng ngủ, phòng khách và sân vườn. Cô chưa từng đặt chân vào nhà kho.

Phác Thái Anh đứng ngoài cửa một lúc rồi cô cũng bước vào, đóng cửa phòng lại.

Nhà kho lớn gấp ba lần phòng ngủ. Đồ đạc trong đây được phân loại gọn gàng theo vật dụng cũ và đồ dùng thường ngày. Căn phòng này thường ngày chỉ có chị Phi đi vào, theo lẽ không có gì đáng để xem. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thu hút Phác Thái Anh. Trong phòng tối om. Do phòng nằm ở hướng bắc nên ánh sáng không chiếu tới, cũng bởi vì thế mới chọn làm nhà kho.

Phác Thái Anh cảm thấy rất hiếu kỳ, nhất là với những vật dụng cũ cất trong đây. Cô không hiểu tại sao không vứt chúng đi, mà lại xếp vào đây.

Phác Thái Anh đi sâu vào trong. Một chiếc bàn trang điểm ở góc phòng đập vào mắt cô. Phác Thái Anh cảm thấy bàn trang điểm này rất đẹp. Cô lướt tay cảm thụ đường nét thiết kế tinh tế trên đó.

Cô tò mò mở ngăn kéo của nó ra, lại trông thấy một thứ nom như cuốn sách nằm bên trong. Cô chần chừ cầm ra xem.

Tim Phác Thái Anh vô cớ đập mạnh một nhịp. Một nỗi sợ không tên bất giác bủa vây cô.

Phác Thái Anh mở ra lại thấy bên trong trắng trơn. Cô dợm cất nó vào tủ thì ngón tay vô tình sờ trúng một tấm hình kẹp trong góc.

Phác Thái Anh nhìn sơ qua tấm hình, nhưng nào ngờ cảnh chính trên đó lại dọa Phác Thái Anh hoảng hốt.

Trên tấm hình có tổng cộng bốn người. Diện mạo của họ trông khá trẻ nhưng Phác Thái Anh vẫn nhận ra họ. Trong đó có hai người hết sức quen thuộc với cô.

Một người là Lạp Luân, một người là Khương Sáp Kỳ. Họ đứng chung với hai người khác. Mà điều khiến Phác Thái Anh sợ hãi lại chính là hai người đó.

Phác Thái Anh sợ hãi vô thức lật úp tấm hình. Nhưng mặt trái tấm hình lại viết...

"Ba Vương Hoài Dương, mẹ Giang Lăng chụp cùng hai bác ở khu Hoa Phủ. Con, Lệ Sa ghi."

Cảm giác nghẹt thở như cây kiếm nhanh chóng đâm xuyên yết hầu Phác Thái Anh. Cô thảng thốt thả tấm hình, ngã quỳ xuống nền nhà!

Cô nhớ đến...

Ngôi mộ đôi của cặp vợ chồng đó, hình người đàn ông và người phụ nữ trên tấm bia...

Chữ khắc trên mộ... con, Vương...

Từng đoạn đối thoại của ngày trước lại lướt qua đầu cô...

"Lệ Sa, anh có biết Vương Hoài Dương không?"

"Không biết..."

"Tiểu Thái, họ là bạn thân nhất của nhà họ Hoàng, tiếc là đã chết vì hỏa hoạn..."

"Lệ Sa, anh từng gặp mẹ em trước đây, phải không?"

"Không có."

"Phác Thái Anh, đây là ba anh Lạp Luân, mẹ anh Khương Sáp Kỳ."

"Phác Thái Anh, chỉ con mới cứu được Hoàng thị, con phải điều chế ra được 'Đào Túy'."

"Phác Thái Anh, cô có tư cách gì có con với Lệ Sa?"

"Tôi nói thật cho cô hay, bốn năm trước chính Lạp Lệ Sa bức chết ba cô, không ngờ bốn năm sau cô lại chung sống với người giết ba mình, thậm chí còn muốn sinh con cho anh ta? Ha ha..."

"Cô tưởng Lạp Lệ Sa yêu cô? Tôi nói cô biết anh ta chỉ lợi dụng cô mà thôi. À, cả con Hoàng Mỹ Anh dại dột nữa! Lạp Lệ Sa chỉ xem hai chị em cô như quân cờ để sai khiến, vậy mà cô vẫn mù quáng muốn sinh con cho anh ta? Đúng là nực cười!"

"Cuốn xéo! Tôi kêu cô cuốn xéo..."

"A..." Phác Thái Anh quỳ rạp trên mặt đất, cô ôm đầu hét to. Những chuyện đã xảy ra bỗng dưng ùa về. Cô cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tất cả mọi thứ đều đâm xuyên qua đầu óc mơ màng của cô.

Chữ viết trên tấm hình không ngừng xuất hiện trước mắt cô. Cô biết đó là chữ của Lạp Lệ Sa. Cả đời cô cũng không quên được nét chữ của anh!

Anh viết gì?

Ba Vương Hoài Dương, mẹ Giang Lăng...

Chẳng phải Lạp Luân và Khương Sáp Kỳ là ba mẹ của anh ư? Vì sao anh gọi họ là bác trai bác gái...

Rốt cuộc anh là Lạp Lệ Sa hay... Vương Lệ Sa.

Phác Thái Anh run rẩy, thở hổn hển sợ hãi. Một bí mật lớn về anh lại vô tình bị cô khám phá. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vì sao mọi người đều lừa dối cô?

Cô phát hiện mình không hiểu chút nào về mẹ và Lạp Lệ Sa. Nhất là Lạp Lệ Sa, anh dẫn cô đến đây làm gì?

Ngay lúc này, Phác Thái Anh sợ người đàn ông này vô cùng.

Cô hoang mang cuộn tròn người trong góc, tấm hình vàng ố cũng nằm lăn lốc trên nền nhà. Nụ cười cuốn hút của Vương Hoài Dương đang ánh rõ ràng vào mắt cô. Tấm hình này còn chân thật hơn cả hình trên ngôi mộ đó. Cô cảm thấy mình rất ngốc, khuôn mặt của người đàn ông này giống hệt Lạp Lệ Sa, tại sao cô lại không nghĩ ra?

Bên ngoài hành lang bất chợt truyền đến tiếng bước chân...

Phác Thái Anh trợn mắt kinh hãi.

Anh về rồi...

Q.9 - Chương 18: Bán đứng

Cửa phòng vừa phát ra tiếng, Hoàng Mỹ Anh đã sợ hãi núp đi. Đoàn Nghi Ân đi vào, anh lắc đầu chịu thua, "Tôi đây." Anh vừa nói vừa đặt thức ăn lên bàn.

Lúc này Hoàng Mỹ Anh mới yên lòng, cô lừ đừ đi ra. Cô buồn bã ngồi xuống ghế, hỏi Đoàn Nghi Ân, "Bên ngoài sao rồi?"

Cô không dám xem tin tức, không dám đọc báo, cô chỉ như một con chuột chui rúc trong này.

"Cảnh sát đang tìm cô. Tôi nghe phong thanh rằng Điền Chính Quốc phái nhiều người tìm cô. Nô cô lọt vào tay ông ta là coi như xong." Đoàn Nghi Ân nói.

Hoàng Mỹ Anh cầm lấy nhưng không đụng đến thức ăn, cô đặt đũa xuống, "Vậy còn Hoàng thị?"

"Giá cổ phiếu không khả quan mấy."

Hoàng Mỹ Anh cụp mi, cô buông một tiếng thở dài ủ rũ. Một hồi sau, cô ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt kiên quyết, "Nghi Ân, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ đi tự thú."

"Sao cơ?" Đoàn Nghi Ân sửng sốt.

Tôi không thể trốn tránh mãi được phải không?" Ánh mắt Hoàng Mỹ Anh chất chứa bị thương, " Con người không ai là hoàn hảo, sẽ có việc họ làm đúng, có việc họ làm sai. Tôi nghĩ chỉ cần làm lại từ đầu thì mọi thứ vẫn kịp."

Đoàn Nghi Ân cau mày, "Nếu là hồi trước, tôi sẽ đồng ý để cô đi tự thú. Nhưng bây giờ cô đi tự thú nghĩa là Hoàng thị cũng kết thúc."

Tim Hoàng Mỹ Anh rung mạnh, "Tại sao cậu lại nói như vậy?"

"Tuy cổ đông khá bất mãn vì cô không hiện diện, nhưng nhiều nhà đầu tư vẫn mong đợi vào Hoàng thị. Có điều một khi cô đi tự thú thì nghĩa là chủ tịch Hoàng thị mang tội danh giết người. Tới lúc đó, họ sẽ bán tống bán tháo cổ phiếu của Hoàng thị." Đoàn Nghi Ân nói nghiêm túc, "Cô thử nghĩ xem, chúng ta không biết tình trạng hiện tại của Phác Thái Anh. Dù cô ấy có ở đây, cũng không cách nào giành niềm tin của cổ đông. Vì vậy có chuyện gì xảy ra, cô không được lộ diện."

"Lẽ nào tôi phải tốn tránh cả đời?"

"Ít nhất phải trốn đến khi Điền Chiêu Di tỉnh. Nếu xác định cô ta không chết thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn." Đoàn Nghi Ân nói.

Hoàng Mỹ Anh vô thức gật đầu.

Đúng là bây giờ cô chỉ còn một mình, cô ra tự thú thì ai lo cho Hoàng thị? Ngộ nhỡ cô đi tự thú, Hoàng thị gặp chuyện thì sẽ có cớ cho người khác nhào vào chiếm đoạt, cô không muốn phá tan tâm huyết của ba.

"Nghi Ân, cậu hãy tìm Trí Tú, kêu nó về công ty. Nó là đứa con trai duy nhất trong nhà, cổ đông thấy nó sẽ nghĩ đến ba tôi, họ sẽ nể mặt phần nào." Hoàng Mỹ Anh đưa ra ý kiến.

Mắt Đoàn Nghi Ân lóe tia đắc ý nhưng anh mau chóng che giấu, anh gật đầu đồng tình, "Cô đừng lo, tôi sẽ sắp xếp tất cả thay cô."

Hoàng Mỹ Anh thở dài, gật gù nghe theo Đoàn Nghi Ân.

"Mười hai giờ đêm nay có thuyền, tôi đã thu xếp cho cô." Đoàn Nghi Ân cất giọng nhẹ nhàng.

"Đêm nay?"

"Ừ, đêm dài lắm mộng. Bên ngoài đang rất hỗn loạn, cô càng ở đây càng dễ gặp nguy hiểm. Vì vậy cô đừng chần chừ nữa, cứ đến nước ngoài trốn trước đi." Đoàn Nghi Ân đứng dậy đi ra ngoài. Chốc lát sau, anh lại đi vào, cầm theo một túi da, "Đồ dùng cá nhân, vé tàu và tiền để hết trong này. Cô đi đường phải chú ý an toàn. Thuyền trưởng là bạn của tôi, tôi đã kêu anh ta chuẩn bị cho cô một căn phòng, ở đó sẽ an toàn."

Hoàng Mỹ Anh cầm lấy túi da, lòng cô chua xót khôn cùng, "Cám ơn cậu."

Tại sao cô lại ra nông nỗi này?

"Cô mau ăn đi. Ăn rồi lên đường." Đoàn Nghi Ân cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm Hoàng Mỹ Anh.

Hoàng Mỹ Anh không để tâm đến lời nói của anh. Cô cầm đũa lên ăn...

***

Tiếng bước chân đến gần nhà kho mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Mỗi tiếng phát ra đều như dẫm lên trái tim Phác Thái Anh.

Cô biết Lạp Lệ Sa đã về. Anh về sớm hơn giờ anh nói tới nửa tiếng đồng hồ. Phác Thái Anh sợ hãi, hơi thở của cô loạn nhịp, cô lo anh sẽ đi vào nhà kho.

Không biết tại sao nhưng cô có cảm giác bí mật này là một mặt chân thực nhất trong con người anh. Liệu anh có giết cô không? Trong hành lang loáng thoáng giọng nói của Lạp Lệ Sa.

"Chị Phi, cô ấy đâu?"

"Cô chủ nói mình mệt muốn lên phòng nghỉ ngơi. Ơ, sao cô ấy không ở trong phòng?"

Ngay sau đó là tiếng mở cửa các phòng.

Trái tim Phác Thái Anh như muốn bật tung ra ngoài. Phác Thái Anh trợn to mắt nhìn lối đi nhỏ trước mắt, cô áp người vào bàn trang điểm, tấm thép sau lưng làm cô đau nhói.

Cô đã nhớ hết mọi thứ, cô đã nhớ hết mọi thứ rồi! Tuy cô đã không biết tại sao trong thời gian qua mình lại vô tri vô giác nhưng bây giờ cô đã nhớ hết mọi việc xảy ra. Thậm chí cô còn nhớ tại sao mình mất đứa con thứ hai!

Cái chết của ba, cái chết của Đinh Minh Khải, căn biệt thự ma quái bí ẩn cùng những lời Điền Chiêu Di từng nói... và cả cảnh sát Vưu nói với cô...

Phác Thái Anh đang nghĩ ngợi thì của nhà kho bị đẩy ra. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào trong. Trên lối đi nhỏ của nhà kho phản chiếu bóng dáng đàn ông to lớn.

Phác Thái Anh khẩn trương, cô đã không còn đường lui. Cái bóng đó dần ngừng lại, bao trùm lên cô.

Cô ngước đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của anh.

Bên ngoài trời, sấm sét lại xẹt qua, săc mặt cô trắng bợt như tờ giấy!

"Thái Anh, sao em lại ở đây?" Lạp Lệ Sa lên tiếng.

Phác Thái Anh trừng mắt nhìn anh. Cô muốn kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình, giả vờ thoải mái sà vào lòng anh. Nhưng cô phát hiện giọng nói của mình bị tắc nghẹn, cả người cô cứng như bị đổ chì. Cô không biết phải làm gì ngoài nhìn anh chăm chú.

Cô phát hiện ra bí mật lớn của anh...

Dựa theo tính cách của anh, anh sẽ tha cho cô ư?

Người đàn ông trước mắt giống hệt người đàn ông trên tấm hình đó. Trái tim cô đập dồn dập như muốn vỡ tung.

Ba của anh là Vương Hoài Dương!

Ba mẹ của anh là bạn thân của ba mẹ cô!

Thế nhưng...

Anh phủ nhận mọi thứ. Từ đầu tới cuối, anh đều lừa gạt cô. Hay cái chết của Vương Hoài Dương và Giang Lăng không đơn giản như mẹ nói...

"Thái Anh?" Lạp Lệ Sa thấy mặt mày cô tái mét. Anh tưởng cô phát bệnh, anh lo lắng ngồi xổm xuống, giơ tay muốn chạm vào cô.

Ngay lúc này, Phác Thái Anh lại hất tay Lạp Lệ Sa, hoảng hốt chạy ra ngoài.

"Thái Anh!" Lạp Lệ Sa hết sức kinh ngạc. Anh muốn đuổi theo nhưng vô tình trông thấy tấm hình nằm nơi góc tường. Anh nhặt lên xem, sắc mặt anh bỗng trắng bợt.

Một lúc sau, Lạp Lệ Sa cũng chạy đuổi theo cô.

***

Đêm khuya thăm thẳm, một bóng người nhỏ bé xuất hiện ở bến tàu.

Hoàng Mỹ Anh ăn mặc kín đáo, cô đội nón lưỡi trai, đeu kính râm, tay cầm theo một túi da. Đôi mắt ngắm nhìn dòng nước phẳng lặng của cô lộ vẻ mờ mịt và bất lực.

Cô cảm thấy có lỗi với ba mẹ. Cô không biết mình có thể bảo vệ tâm huyết của ba hay không, có còn mặt mũi gặp lại mẹ hay không. May là còn Đoàn Nghi Ân, anh hứa sẽ lén nói mẹ biết cô đã bình an.

Hoàng Mỹ Anh giơ tay xem đồng hồ, lúc này đã gần mười hai giờ, ngoài khơi vẫn êm ả nhưng không nhìn thấy bóng dáng của chiếc thuyền nào cả.

Hoàng Mỹ Anh vô cớ lo âu. Cô đang đứng đợi thì một chiếc xe màu đen đột nhiên thắng gấp, đèn xe chiếu thẳng vào cô. Bến xe vốn tĩnh mịch bỗng nhốn nháo khác thường vì sự xuất hiện của chiếc xe này. Hoàng Mỹ Anh giơ tay che mắt. Đến khi mắt cô thích ứng với ánh sáng, cô thấy có ba chiếc xe đen đậu gần cô. Cửa xe mở ra, vài người đàm ông mặc comple đen đi lại chỗ cô!

Hoàng Mỹ Anh sợ hãi, bỏ chạy lập tức. Mấy người đàn ông mặc comple đen liền đuổi theo cô.

Hoàng Mỹ Anh hoảng hốt, giờ nãy đã qua mười hai giờ, nhưng thuyền vẫn chưa tới, cô ít nhiều cũng biết chuyện gì xảy ra. Một nỗi bị thương tràn dâng trào cõi lòng Hoàng Mỹ Anh.

Ngoài bến tàu có rất ít đèn nên màn đêm tối om bao phủ khắp không gian. Hoàng Mỹ Anh thoát khỏi đại lộ, chạy về một con đường nhỏ. Cô cảm giác được mấy tên mặc đồ đen đang đuổi theo và sắp tóm được cô. Hoàng Mỹ Anh dốc sức chạy nhanh hơn. Thế nhưng cô chạy nhanh thế nào cũng không thoát khỏi mấy tên mặc đồ đen. Một tên trong đó vươn tay túm lấy cô...

"Con nhỏ chết tiệt, xem mày còn chạy đi đâu?"

Hoàng Mỹ Anh cảm thấy tay mình bị giật mạnh, cô trông thấy khuôn mặt hung dữ như ma quỷ của hắn ta. Đằng sau hắn lại là ba người khác đang xông tới chỗ cô...

"Thả ra! Thả tôi ra!" Cô gào lên thất thanh, cố gắng đá hắn ta.

"A..." Hắn ta quát lớn đau đớn, bất giác thả lỏng tay.

Hoàng Mỹ Anh cầm túi da đập liên hồi lên đầu hắn ta. Hắn ta mất thăng bằng ngã nằm xuống đất. Cô tiếp tục bỏ chạy, ba tên đồng bọn đỡ hắn ta dậy, rồi đuổi theo Hoàng Mỹ Anh.

"Đuổi theo nó, đừng để nó chạy mất!" Tên áo đen bị Hoàng Mỹ Anh đánh la hét om sòm.

Màn đêm mờ mịt che dấu bóng dáng Hoàng Mỹ Anh. Hơn nữa, cô lại mặc quần áo màu đen nên càng trốn dễ dàng hơn. Bên cạnh con đường nhỏ là một khu rừng rậm rạp, cây cối um tùm che khuất mọi ánh sáng. Hoàng Mỹ Anh nghe thấy tiếng bước chân chạy vào rừng cây, cô hoảng sợ nhưng vẫn cố ép bản thân bình tĩnh.

Hoàng Mỹ Anh nhanh trí xé rách một góc áo vắt lên cành cây bên trái rồi trốn ngay vào bụi cỏ bên phải.

Cô không chạy nổi nữa, chỉ biết im lặng quan sát động tĩnh.

Ba tên áo đen mau chóng đuổi đến. Hai tên chạy về bên trái còn một tên chạy theo hướng ngược ngược lại.

Hoàng Mỹ Anh nằm rạp xuống đất. Cô liên tục cầu nguyện trong lòng, cô khẩn xin ông trời giúp cô tránh khỏi kiếp nạn này.

Đúng lúc này, những tiếng bước chân lộn xộn tiến đến gần cô hơn, tim cô như muốn nhảy tung ra ngoài.

Quả nhiên ba tên áo đen quay lại chỗ cũ, một tên trong đó lên tiếng, "Đêm nay có xới tung hết chỗ này cũng phải tìm được con nhỏ đó. Nếu không chúng ta trở về cũng không biết ăn nói thế nào."

"Tao thấy con nhỏ đó trốn mất rồi. Chúng ta cứ bảo đã xử xong nó. Dẫu sao ông ta đã nói giải quyết thế nào cũng được."

"Mày bị ngu hả? Con nhỏ đó hại con ông ta nằm mê man trên giường chưa biết sống chết. Ông ta kêu tự giải quyết nhưng cũng phải để ông ta nhìn thấy xác của nó mới được!"

Hai tên khác trầm mặc, không nói tiếng nào.

"Đi tìm tiếp đi!"

Ba người lại chia ra tìm kiếm.

Hoàng Mỹ Anh trốn gần đo nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cô lạnh toát người, nhưng bây giờ cô đã hết chỗ trốn. Cô đành mở to mắt nhìn một tên áo đen trong đó cầm đèn pin rọi về phía cô...

Cô trợn to mắt, vừa định bỏ chạy thì một bàn tay dè cô xuống. Cô còn chưa kịp thốt lên thì miệng đã bị che lại...

"Suỵt. Anh đây, em đừng kêu lên!"

Hoàng Mỹ Anh quay phắt đầu, men theo ánh sáng yêu ớt cô trông thấy người đang ở gần cô.

Người đó chính là Kim Thái Nghiên!

Thần sắc Giang Dã nặng nề, anh ra hiệu cô đừng lên tiếng. Anh ôm chầm cô vào lòng, mắt nhìn chằm chằm vào một tên áo đen đang ở gần.

"Một lát nữa lợi dụng hắn xoay người, chúng ta sẽ chạy ngược lại đường cũ. Em nhớ không được phát ra tiếng!" Kim Thái Nghiên hạ thấp giọng nói, anh căn dặn Hoàng Mỹ Anh.

"Nhưng em còn..."

"Tin anh!" Kim Thái Nghiên trấn an cảm xúc của cô, anh cất giọng bình tĩnh.

Hoàng Mỹ Anh dựa vào ngực Kim Thái Nghiên, cô cảm động ngước nhìn gương mặt nghiêm túc của anh.

Trong lúc Hoàng Mỹ Anh suy tư, Kim Thái Nghiên rón rén dẫn Hoàng Mỹ Anh băng qua bụi rậm. Ánh đèn phía sau yếu dần, cô quay đầu lại nhìn, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Ai ngờ... Cô bất cẩn giẫm trúng cành cây!

"Ai?" Đèn pin của một tên áo đen chiếu qua, hắn chạy đến bên này ngay tức khắc.

Hoàng Mỹ Anh sợ hãi trừng mắt nhìn. Kim Thái Nghiên lại thả tay Hoàng Mỹ Anh, ném áo khoác cho cô...

"Đứng đây chờ anh!"

"Kim Thái Nghiên..." Hoàng Mỹ Anh kinh hãi.

Ba tên áo đen đòng loạt nhào tới. Nương theo ánh đèn pin, Hoàng Mỹ Anh thấy Kim Thái Nghiên tránh khỏi nắm đấm của một tên. Anh xoay người túm cánh tay hắn ta, đánh trả một đấm. Động tác của Kim Thái Nghiên nhanh nhẹn thành thạo. Đèn pin rơi xuống mặt đất, rồi bị giẫm nát trong lúc đánh nhau, cả cánh rừng lại chìm vào bóng tối. Hoàng Mỹ Anh chỉ còn nghe tiếng kêu la thảm thiết nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cô hoảng loạn đi lại, cố gắng lần mò đèn pin nhưng tìm mãi cũng không có. Cô sợ hãi tột cùng, trong không khí lan tràn mùi máu tươi.

Cô nhíu mày hoảng hốt thì một người nắm lấy cổ tay cô. Cô phát hoảng hét lên.

"Không sao đâu em." Một giọng nói trầm thấp hổn hển cất lên, sau đó cô rơi vào một vòng ôm ấm áp.

"Kim Thái Nghiên? Anh có sao không? Anh có bị thương không?" Hoàng Mỹ Anh vừa mừng vừa sợ, cô vội vã hỏi anh.

"Anh không sao, chúng ta đi mau!" Kim Thái Nghiên kéo Hoàng Mỹ Anh rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com