Q.9 - Chương 19+20
Q.9 - Chương 19: Tỉnh táo
Khu Hoa Phủ chìm trong mưa rền gió dữ, khác hẳn cảnh trời quang mây tạnh ở nội thành.
Lạp Lệ Sa lái xe trong mưa tìm Phác Thái Anh. Mưa rơi ào ạt nhưng cô lại không mang theo bất cứ thứ gì mà chạy ùa ra ngoài. Lạp Lệ Sa rất lo lắng. Cần gạt nước quét liên tục nhưng mưa vẫn xốt ào ào lên kính xe.
Phác Thái Anh cứ như không khí biến mất trong màn mưa. Lạp Lệ Sa sốt ruột nhưng vẫn dằn lòng tìm kiếm tỉ mỉ. Anh túm chặt tay lái, mắt anh lướt tìm khắp nơi.
Cơn mưa xối xả như nhấn chìm khu Hoa Phủ vào màn sương mờ ảo. Khi xe quẹo qua một khúc cua... Lạp Lệ Sa đột nhiên thắng gấp.
Đèn xe xuyên qua màn mưa tạo nên hai luồn sáng mạnh, rọi vào hình bóng Phác Thái Anh đứng giữa con phố phía trước, đưa lưng về xe. Cô bước đi chậm rãi như một linh hồn không nơi nương náu.
Lạp Lệ Sa căng thẳng, vội vàng cầm dù xuống xe. Bóng dù màu đen dưng trên đỉnh đầu Phác Thái Anh, che đi rét mướt cho cô.
"Thái Anh, theo anh về nhà." Lạp Lệ Sa giữ cô lại. Anh cẩn thận che dù cho Phác Thái Anh, còn cả người anh ướt sũng trong mưa. Anh lo lắng và xót xa nhìn mặt mày tái mét của cô.
Phác Thái Anh dừng chân, cô ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc cô ướt sũng dán bên má, trông cô chật vật cực kỳ. Đôi mắt cô chứa đầy đau thương, "Về nhà? Nhà ở đâu?"
Lạp Lệ Sa nhìn cô chăm chú. Anh phát hiện mắt cô trong vắt khác thường, nó không ngơ ngác hay lạnh lùng như mọi lần trước đây. Lần đầu tiên, anh trông thấy ánh mắt này của cô. Anh thở dài, nói dịu dàng với cô, "Em đừng giận. Em đứng dưới mưa như vậy sẽ bệnh, em ngoan ngoãn theo anh về, được không?"
Giọng anh rót vào tai cô nghe thâm tình và thân thiết khôn xiết. Phác Thái Anh nhìn anh không chớp mắt, cô nói, "Gần đây, tôi bị gì vậy?"
Lạp Lệ Sa thoạt sửng sốt, rồi vỡ ào vui sướng. Anh ghì vai cô, lại sợ cảm xúc của mình dọa cô sợ hãi, anh cất giọng nhẹ nhàng. Thái Anh, em nhớ hết rồi?" Tuy ngữ điệu của anh khe khẽ nhưng vẫn không giấu nổi niềm vui.
Phác Thái Anh cau mày, "Tôi nhớ nhưng tôi thấy mình như nằm mơ..."
Đầu cô lướt qua rất nhiều hình ảnh: Cô thấy vào đêm khuya vắng lặng, Lạp Lệ Sa nằm ôm cô. Anh xoa lưng cô, dỗ cô chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ an toàn hơn bao giờ hết. Rồi cô thấy xung quanh mình toàn là máu. Mùi tanh nồng đậm của máu khiến cô suýt ngất đi.
Nhưng bây giờ cô lại thấy mơ hồ không rõ, thậm chí cả hình ảnh ấm áp cũng biến mất. Vì vậy cô mới chạy ào vào mưa, cô muốn nước lạnh xối cô tỉnh táo. Cô muốn biết chuyện gì xảy ra. Có điều... Mưa rơi càng lớn, trí nhớ của cô càng mơ hồ.
Mãi đến khi Lạp Lệ Sa kéo cô, giọng nói của anh vang lên bên tai cô. Đầu cô đột nhiên bật ra một câu... Anh có tình cảm với em.
Câu này là anh nói ư? Anh là người đàn ông cao ngạo, anh sẽ nói vậy với cô sao?
Khi cô nhìn thấy gương mặt mừng rỡ của anh, Phác Thái Anh cũng hiểu gần đây mình có vấn đề.
Lạp Lệ Sa không nghĩ ngợi nhiều. Anh nghe cô nói vậy, lại hạnh phúc ôm ghì cô.
Lạp Lệ Sa cởi áo khoác choàng lên vai cô, ôm cô thật chặt vào lòng. Khoảnh khắc này phảng phất chỉ còn có anh và cô giữa đất trời, thiên sơn vạn thủy cũng không cách nào ngăn cản họ ôm nhau.
Phác Thái Anh tựa vào người anh, hít vào mùi hổ phách khiến tim cô đập loạn nhịp. Mùi hương này dù ở bất cứ lúc nào cũng làm cô mê đắm. Phác Thái Anh lên tiếng, "Tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn bốn năm trước, phải không?"
Cô có thể nhớ rõ chuyện của bốn năm trước. Cô nhớ tại sao mình mắc bệnh tâm thần, tại sao lại đập đầu vào góc giường, thế nhưng cô không nhớ nổi chuyện xảy ra gần đây. Trí nhớ của cô tựa hồ chỉ dừng ở ngày Điền Chiêu Di xuất hiện.
"Em đừng bận tâm, nó không quan trọng." Lạp Lệ Sa lại ôm đầu cô vào sát ngực mình, anh cúi đầu hôn trán cô, "Tất cả đều qua hết rồi. Em đừng nghĩ nữa, nó không quan trọng."
"Không quan trọng?" Phác Thái Anh ngẩng đầu, cô chần chờ nhìn anh.
Lạp Lệ Sa cười ôn hòa, tay anh xoa gáy cô, "Ngoài em ra, những việc khác đều không quan trọng."
Phác Thái Anh thảng thốt nhìn Lạp Lệ Sa. Anh chưa bao giờ nói như thế này với cô.
"Vậy còn ba mẹ anh?"
Cô không ngốc. Khi cô nhìn thấy tấm hình, cô đã mơ hồ dự cảm được điều gì đó. Nếu không có nguyên nhân sâu xa, tại sao Lạp Lệ Sa lại phải đổi họ của mình? Cô nhớ lại những lời nói úp mở của mẹ trước đây. Bây giờ ngẫm nghĩ, cô dám chắc đã có chuyện xảy ra.
Lạp Lệ Sa và mẹ đều có chuyện dấu diếm cô, lẽ nào chuyện này không đơn giản như họ nói?
Gió lạnh thổi qua, Lạp Lệ Sa đột nhiên cứng đờ người. Cô không biết phản ứng của anh là do gió lạnh hay do cô nói. Gương mặt nghiêng của anh nghiêm lại, khiến cô cảm thấy bất an. Anh không trả lời câu hỏi của cô. Anh mím môi, mắt anh lộ vẻ bối rối.
Phác Thái Anh không muốn ép anh trả lời. Cô thấy mình là kẻ ngốc nhất trên đời này. Có lẽ tất cả mọi người đều biết nhưng chỉ có một mình cô ngơ ngác, không biết gì hết. Cô cảm thấy có thứ gì đó bao phủ lên mọi việc, một khi đâm thủng, rất nhiều sự thật như cái chết của ba, của Đinh Minh Khải... sẽ hiện ra.
Phác Thái Anh bình tĩnh nhìn anh, "Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu duy nhất."
Lạp Lệ Sa nhìn cô, "Em muốn hỏi gì?"
Giọng nói mềm mại của Phác Thái Anh cất lên, "Tôi đã từng hỏi anh câu này trước đây, bây giờ tôi muốn hỏi lần nữa." Phác Thái Anh hít sâu một hơi, cô nói rành rọt từng chữ, "Anh có biết người tên Vương Hoài Dương hay không?"
Môi Lạp Lệ Sa mím thành đường cong sắc bén, gương mặt anh đanh lại lạnh lùng.
Phác Thái Anh trông thấy biểu hiện của anh, cô cười buồn bã đẩy anh ra, chạy ào ra ngoài.
"Thái Anh..." Lạp Lệ Sa giật mình, ném phăng cây dù giữ cô lại.
"Bỏ ra!" Phác Thái Anh đột nhiên rất kích động, cô gào lên với anh, đôi mắt ngập tràn bi thương, "Anh còn gạt tôi bao nhiêu chuyện? Tôi thấy anh rất đáng sợ."
"Theo anh về!" Lạp Lệ Sa không biết phải làm thế nào. Anh đành cậy mạnh giữ cô lại.
Mưa to xối xả dội hai người ướt đầm đìa.
Phác Thái Anh đánh anh thùm thụp, "Tôi không muốn về với anh!" Cô cho anh cơ hội nhưng anh vẫn không nói thật với cô. Phác Thái Anh nước mắt giàn giụa, cô gào to, "Lạp Lệ Sa, tôi tưởng mình đã hiểu anh dù chỉ là một chút. Nhưng giờ tôi mới biết mình chỉ là một con ngốc. Tôi không hiểu gì về anh!"
"Thái Anh..."
"Bỏ tôi ra!"
"Không bỏ!" Nước mưa như điêu khắc gương mặt Lạp Lệ Sa càng cương nghị. Anh quát khẽ, "Anh đã nói cả đời này anh sẽ không từ bỏ em nữa."
"Thả tôi ra, anh thả tôi ra..." Phác Thái Anh giãy giụa một hồi rồi kiệt sức, cô mềm oặt người ngất đi.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng khắp phòng ngủ.
Đến khi Lạp Lệ Sa thay xong quần áo sạch đi ra, bác sĩ gia đình cũng vừa xong việc.
"Bác sĩ, cô ấy có sao không?"
"Cô ấy không sao, có thể do hôm trước cô ấy bị sốt, sức khỏe qua yếu nên mới ngất đi. Để cô ấy ngủ một giấc là được."Bác sĩ nói.
Lạp Lệ Sa nghe vậy mới yên tâm. Anh bèn kêu chị Phi tiễn bác sĩ về.
Anthony vẫn ngồi đợi ngoài ghế sô pha. Lạp Lệ Sa đi vào phòng ngủ, đắp chăn cho Phác Thái Anh, rồi đóng cửa đi ra.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anthony hỏi Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa ngồi xuống, thần sắc anh căng thẳng, "Cô ấy trông thấy thứ không nên thấy nên bỏ chạy ra ngoài."
Anthony không hiểu ý của Lạp Lệ Sa.
"Bệnh của cô ấy dường như vì việc này mà chuyển biến tốt lên." Lạp Lệ Sa thản nhiên nói lái sang chuyện khác.
Mắt Anthony bông sáng ngời, "Anh chắc chứ?"
"Tôi thấy cô ấy rất tỉnh táo." Lạp Lệ Sa nói quả quyết.
Anthony gật đầu, "Đợi ngày mai cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ kiểm tra lại."
"Tình huống hiện tại có thường xảy ra không?" Lạp Lệ Sa hỏi tiếp.
Anthony suy tư vài giây, "Tình huống bất ngờ tỉnh táo rồi phát bệnh lại rất ít xảy ra. Chỉ cần đừng để người bệnh gặp cú sốc qua lớn thì sẽ không sao." Anthony uống một hớp trà, anh ta nói, "Thực ra trải qua nhiều đợt chữa trị, Thái Anh có thể tỉnh lại cũng rất bình thường. Tâm lý của con người vốn là một thứ màu nhiệm, có thể giây trước còn mê man, nhưng cũng có thể giây sau vì nguyên nhân nào đó mà tìm lại bản ngã. Vì vậy, anh đừng lo lắng quá."
Thần thái Lạp Lệ Sa mệt mỏi. Anh thở phào một hơi, gật đầu với Anthony.
Chị Phi vừa tiễn bác sĩ ra về vào phong khách bên cửa sổ. Chị Phi cất giọng vui vẻ, "Cậu chủ, bên ngoài hết mưa rồi."
Lạp Lệ Sa ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài. Mưa đã ngừng rơi, bầu trời trong xanh như chiếc gương sáng loáng vừa được gột rửa. Khóe miệng Lạp Lệ Sa bất giác cong lên.
Trời đã tạnh mưa, tuy sau này có thể sẽ có bão táp nhưng anh tin mọi việc sẽ trở nên tươi đẹp hơn...
Q.9 - Chương 20: Cầu hôn
Hôm sau là một ngày trong xanh nhưng thời tiết dường như lạnh hơn.
Phác Thái Anh bước dọc theo hàng cây ngô đồng Pháp nằm ven đường, ngước nhìn lá cây bay phất phới trên đầu mình. Cô thầm than vãn, thời gian trôi qua quá nhanh, mới đó mà đã đến mùa thu.
Phác Thái Anh dừng chân ở một quán cà phê. Cô chọn ngồi bên ngoài để cảm nhận buổi chiều ấm áp ánh nắng mùa thu và ngắm nhìn dòng người ngược xuôi qua lại.
Một chiếc lá vàng khô lướt qua mắt Phác Thái Anh rơi xuống mặt bàn. Cô buồn hiu hắt cầm nó lên xem.
Cô đã nghe chị Phi kể sơ sơ về chuyện Hoàng Mỹ Anh, cô cũng đã gọi điện cho mẹ. Mẹ mừng vì cô khỏi bệnh, nhưng lại lo lắng cho Hoàng Mỹ Anh. Tới lúc này, Phác Thái Anh mới biết gần đây xảy ra chuyện gì. Tất nhiên cô không có khả năng nghe chuyện này từ miệng Lạp Lệ Sa. Anh rất kín miệng, không chịu kể bất cứ chuyện gì cho cô. Anh chỉ nói với cô, "Em khỏe là tốt rồi."
Vậy nên mọi công lao đều thuộc về chị Phi. Từ khi cô tỉnh lại, chị Phi kể rõ ngọn nguồn mọi việc cho cô biết. Đồng thời chị Phi còn nhấn mạnh Lạp Lệ Sa đối xử với cô tốt cỡ nào, khoan dung bản tính ngang ngược của cô ra sao.
Hôm nay khi Lạp Lệ Sa đi làm, cô vẫn đang ngồi dùng bữa. Chị Phi nấu cho cô rất nhiều món ngon và dĩ nhiên cô ăn không hết. Thế là chị Phi buột miệng nói: "Cô chủ sắp làm cô dâu nên phải ăn nhiều một chút mới được. Nếu không chiều nay cậu chủ dẫn cô đi đăng ký kết hôn, cô sẽ không có sức đâu."
Phác Thái Anh thảng thốt tột cùng! Vì thế lợi dụng lúc chị Phi không chú ý, cô trốn khỏi khu Hoa Phủ. Phác Thái Anh không biết mình phải làm thế nào. Hôm qua, cô thật sự rất hận Lạp Lệ Sa. Khi tất cả trí nhớ ùa về, cô hận anh giấu diếm, hận anh khiến Điền Chiêu Di đến phòng làm việc của cô, hận anh liên quan đến chuyện bốn năm trước, càng hận anh là một phần nguyên nhân làm mất đi đứa con thứ hai. Nhưng khi nghe chị Phi kể Lạp Lệ Sa chăm sóc cô cẩn thận như thế nào, lòng cô lại vô cớ mềm nhũn...
Cô muốn yên lặng. Cô muốn suy nghĩ cô và Lạp Lệ Sa sẽ tiếp tục như thế nào. Trước khi chưa nghĩ ra, cô làm sao có thể hồ đồ đi đăng ký kết hôn với anh? Quan trọng hơn là cô muốn biết tình hình hiện tại của Hoàng Mỹ Anh và Hoàng thị.
Đối diện quán cà phê Phác Thái Anh đang ngồi là một quảng trường rộng lớn. Bồ câu trên quảng trường bay tràn ra tìm kiếm thức ăn. Có vài đứa bé nghịch ngợm chạy đùa làm đàn bồ câu vỗ cánh bay lên. Nơi bồ câu bay qua là một màn hình lớn đang chiêu tin tức.
"Vào bốn giờ mười phút sáng nay, một cuộc ẩu đả nghiêm trọng khiến một người thiệt mạng đã xảy ra tại trại tạm giam thành phố. Theo tin tức chúng tôi nhận được, người chết là Bạch Lâm, em rể của Hoàng Tấn Bằng - người sáng lập tập đoàn Hoàng thị. Mấy ngày trước, Bạch Lâm vừa bị sở luật chính đệ đơn tố cáo ông là chủ mưa sát hại quản gia Trần Trung. Nhưng vào sáng nay theo lời kể của những người chứng kiến, trong lúc Bạch Lâm tranh chấp với người khác, đầu ông va đập mạnh dẫn đến mất nhiều máu đã chết ngay tại chỗ. Phía cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân chính xác của vụ việc này."
Ly cà phê trong tay Phác Thái Anh đổ tràn ra ngoài. Cô sững sờ nhìn màn hình!
Bạch Lâm chết rồi? Hóa ra người giết Trần Trung chính là Bạch Lâm!
Phác Thái Anh sực nhớ tới lọ màu đen đó, thấm thoát như cả thế hệ đã trôi qua. Nhất định thời gian qua xảy ra rất nhiều việc. Thế nhưng trí nhớ của cô đã bị dừng ở một điểm nào đó đã bỏ lỡ một vài sự việc. Cô gọi điện cho Tôn Thừa Hoan nhưng đáng tiếc Tôn Thừa Hoan lại báo cô biết lọ màu đen đó đã bị Lạp Lệ Sa lấy đi.
Chẳng lẽ Lạp Lệ Sa biết rõ cô muốn làm việc gì, muốn điều tra chuyện gì?
Phác Thái Anh hít một hơi sâu nhưng vẫn không thể kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng. Cô không biết mình là vì tâm lý hay cái chết của Bạch Lâm khiến cô bất giác hoang mang.
Làm sao mọi thứ lại trùng hợp như vậy? Hoàng Mỹ Anh gặp chuyện, Bạch Lâm lại chết, nói cách khác trong Hoàng thị đã không còn người họ Hoàng!
Phác Thái Anh phát run, việc này là trùng hợp hay... có ai đó sắp xếp?
Đúng lúc này, Phác Thái Anh cảm thấy trên đầu mình tối om, một mùi thân quen hòa quyện với hương cà phê xộc vào mũi cô. Phác Thái Anh nhướng mắt, cô nhìn thấy một đôi mắt đàn ông sâu thẳm có vẻ không vui.
Cô thở dài, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Chẳng lẽ tôi đi đến đâu, anh cũng tìm được?"
"Anh đã nói thật lòng tìm một người không khó." Lạp Lệ Sa ngồi xuống đối diện cô. Anh vẫn mặc comple cắt may thủ công tinh tế vào sang trong như mọi khi.
Lạp Lệ Sa thản nhiên rời ly cà phê của cô sang một bên, đồng hồ trên cổ tay anh làm chói lòa mắt Phác Thái Anh, "Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi." Giọng anh bình tĩnh mà tự tin như thể chuyện này đã được cô đồng ý từ lâu.
Phác Thái Anh cau mày hỏi anh, "Đi đâu?"
Lạp Lệ Sa nhìn cô, đáy mắt anh đong đầy ý cười, anh vén phần tóc bị gió thổi lòa xòa của Phác Thái Anh giúp cô, anh cất giọng điềm nhiên như không, "Đi đăng ký kết hôn."
"Anh chưa hỏi ý kiến của tôi." Tim Phác Thái Anh đập mạnh, cô nhíu mày bực bội.
Lạp Lệ Sa chau mày, anh cong môi cười, "Được thôi, vậy bây giờ anh hỏi ý kiến của em."
"Anh..."
"Em lấy anh, được không?" Lạp Lệ Sa bất ngờ cầm một chiếc hộp xinh xắn. Anh mở nó ra, vừa nhìn cô vừa cười nói.
Lời cầu hôn này của anh nghe như không có thành ý, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay anh đang run. Hôm nay là lần đầu tiên anh ở nơi công cộng cầu hôn phụ nữ, lần đầu tiên tự mình chọn nhẫn cầu hôn. Có trời chứng giám tuy giọng nói của anh thong dong nhưng trong lòng anh lại rối như tơ vò. Anh sợ cô từ chối!
Bốn năm trước, hôn nhân của anh và cô đến hết sức tự nhiên. Anh không có nghiêm túc cầu hôn cô, dù là chiếc nhẫn cưới bồ câu cũng do anh sai thư ký đi mua. Nhưng bốn năm sau, anh rất muốn đường đường chính chính có cô. Anh muốn mang lại mọi thứ trọn vẹn và hoàn chỉnh nhất cho cô.
Phác Thái Anh nhìn chiếc nhẫn anh cầm, cô đột nhiên bật cười.
"Em nhớ chiếc nhẫn này không?" Lạp Lệ Sa rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp.
Phác Thái Anh buông một tiếng thở dài. Nhớ! Cô đương nhiên nhớ chiếc nhẫn kim cương này! Bốn năm trước, Lạp Lệ Sa được mời tham dự một triển lãm nữ trang. Cô cũng đi dự cùng anh. Khi ấy, cô trông thấy chiếc nhẫn này ở nơi thu hút nhất. Viên kim cương sáng lóng lánh thúc giục cô bước lại gần xem. Cô công nhận cô chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn nào đẹp như nó. Đêm đó có vài người khách muốn mua nhưng người bên tổ chức đều từ chối khéo léo. Phác Thái Anh vừa lấy làm tiếc vừa cảm thấy may mắn. Sở dĩ cô tiếc là chiếc nhẫn đẹp như vậy chỉ có thể nhìn, chứ không thể có. Còn thấy may mắn là vì nó sẽ không bị người khác mua đi. Về sau cô nghĩ lại có bán, cô cũng không mua nổi.
Ngày ấy, cô càng nhìn càng thích chiếc nhẫn, nó trông tinh tế và xa hoa hơn chiếc nhẫn trứng bồ câu của cô. Có điều ngày hôm sau cô lại hay tin chiếc nhẫn đó đã bị một người bí mật mua đi.
Ngày hôm nay của bốn năm sau trông thấy chiếc nhẫn ở trước mắt, cô cảm thấy khó tin vô cùng.
Lạp Lệ Sa cười cười, trả lời thắc mắc của cô. Anh trìu mến nhìn Phác Thái Anh, "Chiếc nhẫn này đã đợi em suốt bốn năm qua."
Phác Thái Anh thảng thốt, "Người mua nhẫn năm đó là anh ư?"
Lạp Lệ Sa mỉm cười, anh không giải đáp câu hỏi của cô.
"Tại sao?" Cô vô thức lẩm bẩm.
Lạp Lệ Sa nhướn người ra trước. Anh cười nuông chiều với cô, "Bốn năm trước lúc dự triển lãm em chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn này nên anh biết em rất thích nó. Vì vậy anh dứt khoát mua nó cho em."
Lúc đó anh muốn cho cô một bất ngờ nhưng ngẫm nghĩ cứ thấy buồn cười nên anh cất mãi trong ngăn kéo. Có vài lần, anh muốn mang tặng cô nhưng lần nào cũng bắt bản thân bỏ ngay ý nghĩ đó. Bây giờ nhớ lại mới thấy bốn năm trước anh đã quan tâm đến cảm thụ của cô.
"Người chịu trách nhiệm triển lãm nói không bán cơ mà..."
"Vì vậy em cũng biết anh vất vả thế nào mới mua được nó." Lạp Lệ Sa tươi cười kéo tay cô qua. Anh chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay của cô. "Chỉ em mới xứng đáng có nó."
Sao cơ...
Phác Thái Anh nghệt mặt nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình. Dưới ánh nắng dịu dàng, đường nét kim cương góc cạnh tỏa sáng lộng lẫy.
"Nó sinh ra là dành cho em." Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh, say đắm nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, "Em nhìn đi, nó rất hợp với em."
Phác Thái Anh nhìn đến ngất ngây. Lạp Lệ Sa lén nhếch miệng cười đắc ý, anh lợi dụng thời cơ dụ dỗ cô, "Mình đi thôi em. Bên đăng ký đang chờ chúng ta."
Phác Thái Anh bị anh kéo đứng dậy. Cô vừa muốn đi theo anh thì sực định thần, giãy khỏi tay anh.
Lạp Lệ Sa buồn bã, ngoảnh đầu nhìn cô.
"Anh biết giữa tôi và anh còn tồn tại rất nhiều vấn đề chưa giải quyết không?" Phác Thái Anh ngồi xuống. Cô cởi nhẫn, cắm nó vào hộp, "Tôi không thể đăng ký kết hôn với anh."
"Nếu mọi vấn đề đều được giải quyết thì sao?" Lạp Lệ Sa cũng vào chỗ ngồi, anh nghiêm túc hỏi cô.
Phác Thái Anh nhìn thẳng vào mắt anh, "Nếu mọi vấn đề được giải quyết, nếu tôi biết anh không có gì giấu diếm, tôi sẽ đồng ý đeo chiếc nhẫn này."
Cô biết anh đối xử với cô rất tốt. Tuy thời gian qua, cô mơ hồ với nhiều việc nhưng cô cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô. Cô muốn tin tưởng anh lần nữa.
Lạp Lệ Sa hít một hơi sâu, "Thái Anh, cái chết của ba em không liên quan đến anh."
"Còn chuyện hối lộ mà Điền Chiêu Di nhắc đến?"
"Thực tế thì..." Lạp Lệ Sa nhìn cô, anh nói thẳng, "Khi ấy ba em đã đút lót tiền bất chính, người bên phòng điều tra đã tiến hành tìm hiểu ba em."
"Nói cách khác ba tôi trốn tránh trách nhiệm nên nhảy lầu tự tử?"
"Anh nghĩ là vậy."
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa chằm chằm, "Vậy vì sao... anh lại chú tâm đến việc ba tôi hối lộ? Còn kêu Điền Chiêu Di thu thập bằng chứng? Nếu người bên điều tra thương nghiệp không có chứng cứ chính xác, tại sao lại kiểm tra ba tôi?"
Lạp Lệ Sa ngần ngừ vài giây, anh nói nhàn nhạt, "Em phải hiểu chuyện ba em bị điều tra chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Nghe anh trả lời, Phác Thái Anh đành cười khổ, cô lắc đầu bất lực. "Vậy tôi hỏi anh..." Cô buông một tiếng thở dài, "Đinh Minh Khải do anh giết, đúng không?"
"Không!"
"Hung thủ là ai?"
Lạp Lệ Sa hơi cụp mắt, anh đáp, "Anh tin cảnh sát sẽ điều tra chuyện này."
"Vậy căn biệt thự là thế nào đối với anh?"
"Không là gì hết."
"Còn khu Hoa Phủ?" Phác Thái Anh dò xét anh, "biệt thự ở khu Hoa Phủ là sao?"
"Đó là một chỗ ở cũ."
"Nhà của gia đình anh?"
"Ừ."
Phác Thái Anh nhướng người ra trước, cô nhấn mạnh, "Nhà họ Vương?"
Lạp Lệ Sa mím môi, ánh sáng soi lên gương mặt nghiêng của anh tạo nên một đường viền khó đoán. Anh nhìn cô chăm chú, nói nhẹ nhàng, "Ừ."
Phác Thái Anh không ngờ anh sẽ thẳng thắn thừa nhận. Cô sửng sốt và khó tin, "Tôi không rõ, thực sự không rõ..."
"Sự tình rất đơn giản." Lạp Lệ Sa cất giọng điềm tĩnh, "Khi anh còn nhỏ thì ba mẹ ruột của anh đã mất. Ba mẹ nuôi là bạn thân của ba mẹ nên lúc anh còn bé, họ đã nuôi dưỡng và sửa họ cho anh."
"Nhưng tôi từng hỏi anh..."
"Chuyện nhà họ Lạp nhận nuôi anh là bí mật. Ở giới chính trị biến hóa khôn lường, chẳng biết khi nào họ sẽ dùng thân thế của anh làm vũ khí công kích. Anh không sợ mình bị chỉ trích nhưng anh không muốn ba mẹ nuôi cũng bị liên lụy, nói xấu làm họ mất uy tín. Vì vậy khi em nhắc tới Vương Hoài Dương, anh mới nói anh không biết." Lạp Lệ Sa cắt ngang lời cô, giọng anh nhẹ nhàng như thể đang nói chuyện không liên quan đến bản thân.
"Hình như anh không có tình cảm mấy với ba mẹ ruột của mình." Phác Thái Anh nghi ngại nhìn anh.
"Họ qua đời khi anh còn quá nhỏ, có nhiều chuyện anh không nhớ rõ nên tình cảm phai nhạt cũng là bình thường." Lạp Lệ Sa mỉm cười.
Phác Thái Anh vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ Lạp Lệ Sa. Bởi vì trước đây mỗi lần hỏi anh, anh đều giữ kín như bưng, không nói cô nghe. Nhưng hôm nay, anh lại thong dong giải đáp thắc mắc của cô.
Dường như hiểu thấu tâm tư của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nở nụ cười. Anh dịu dàng kéo tay Phác Thái Anh, cài tay mình vào tay cô, "Anh nói em biết là để em hiểu anh rất muốn tái hôn với em."
Phác Thái Anh trầm mặc nhìn anh. Cô nghe thấy tiếng lòng mình dao động về anh. Cô cụp mi, cắn mạnh môi, "Anh biết ngày xưa ba mẹ tôi và ba mẹ anh từng là bạn thân của nhau không?"
Thần sắc Lạp Lệ Sa hơi đờ ra nhưng khi cô nhướng mắt lên, anh lại che dấu vẻ mặt đó. Anh tỏ vẻ hoài nghi nhìn cô, "Thật không? Anh chưa nghe chuyện này bao giờ."
"Vậy..." Phác Thái Anh biết câu hỏi của mình hơi tàn nhẫn nhưng cô vẫn nói ra, "Ba mẹ ruột của anh chết như thế nào?"
Lúc trước mẹ đã nói cô biết nhưng cô muốn nghe sự thật từ chính miệng Lạp Lệ Sa.
Đôi mắt Lạp Lệ Sa tối tăm khó đoán, anh cầm ly cà phê của cô uống một hớp, anh điềm tĩnh trả lời, "Nghe ba mẹ nuôi nói họ chết trong một trận hỏa hoạn."
"Hỏa hoạn ở căn biệt thự đó? Anh còn chút ấn tượng nào không?" Phác Thái Anh hỏi dồn Lạp Lệ Sa.
"Thái Anh..." Lạp Lệ Sa thở dài thườn thượt, anh nắm chặt tay cô, "Những gì biết về ba mẹ ruột, anh đã kể hết với em. Anh cũng từng hỏi ba mẹ nuôi chuyện này nhưng họ chỉ bảo là tai nạn bất ngờ. Anh biết em ngờ vực chuyện của Đinh Minh Khải nhưng anh thật sự không biết tại sao anh ta lại chết ở căn biệt thự đó. Thậm chí anh cũng không hiểu vì lý do gì mà mọi chứng cứ lại hướng về anh. Việc này để cảnh sát giải quyết, không được sao em?"
Lạp Lệ Sa nói đến mức Phác Thái Anh xiêu lòng. Cô cảm thấy anh không giống nói dối. Cô đau xót nhìn màn hình lớn ngoài quảng trường, "Anh biết tin Bạch Lâm bị đánh chết không?"
"Anh vừa biết sáng nay." Việc Bạch Lâm cũng là nguyên nhân khiến anh mới sáng sớm đã rời khỏi nhà. Dĩ nhiên anh sẽ không nói tình huống thực tế với Phác Thái Anh.
"Thật lòng tôi không muốn nghi ngờ anh nhưng tại sao lại trùng hợp đến vậy? Trước đó thì Hoàng Mỹ Anh gặp chuyện không may, rồi giờ Bạch Lâm lại chết."
"Ý em là sao?"
"Từ trước tới giờ, anh luôn quan tâm đến Hoàng thị."
"Em muốn nói anh hãm hại Hoàng Mỹ Anh trước tiên, sau đó mướn người giết chết Bạch Lâm? Như vậy anh sẽ danh chính ngôn thuận thu tóm Hoàng thị, đúng không?"
"Thực tế thế lực của anh đã thẩm thấu Hoàng thị từ lâu." Phác Thái Anh nhìn anh săm soi, trong lòng lại cầu xin mọi chuyện không liên qua tới anh. Cô biết cái cân trong tim cô đã nghiêng về anh nhưng càng như vậy, cô lại càng thống khổ.
Mắt Lạp Lệ Sa lóe vẻ nghiêm túc, anh thả tay cô ra, nặng nề lên tiếng, "Thái Anh, anh muốn bảo vệ em. Thậm chí anh còn mong em luôn bệnh như vậy, để em không phải bận tâm lo nghĩ nhiều việc."
Phác Thái Anh vô thức rùng mình, "Tôi không hiểu ý của anh..."
"Em nhớ mình từng tìm chuyên gia hương liệu nhờ phân tích đồ không?"
Phác Thái Anh gật đầu, "Nhưng anh đã lấy nó đi."
"Đúng là vậy nhưng anh không đẩy Bạch Lâm vào trại giam, mà em trai ngoan của em... Đoàn Nghi Ân đã làm." Lạp Lệ Sa nhấn mạnh từng chữ.
"Sao cơ? Nghi Ân? Không thể nào... cậu ấy sẽ không làm vậy."
"Anh chỉ tìm hiểu được người báo án là cậu ta, còn tại sao cậu ta có chứng cứ giống em thì anh không biết. Còn một việc chắc chắn em không thể ngờ là sau khi Hoàng Mỹ Anh đâm Điền Chiêu Di bị thương, Đoàn Nghi Ân đã dẫn Hoàng Mỹ Anh đi trốn. Cậu ta lừa cô ấy, bảo sẽ giúp cô ấy nhưng lại gọi người của Điền Chính Quốc đến. Hoàng Mỹ Anh suýt bị họ giết chết."
Phác Thái Anh há hốc miệng kinh ngạc.
Lạp Lệ Sa giơ tay gọi phục vụ lấy nước ấm cho Phác Thái Anh. Nếu có thể giấu, anh thật sự không muốn cô biết chuyện này. Hai việc trước sau đều dính đến Đoàn Nghi Ân. Anh rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Kim Thái Nghiên vào dạng sáng nay. Kim Thái Nghiên tức giận kể anh nghe từng chuyện xảy ra, rồi còn đòi giải quyết Đoàn Nghi Ân. Nhưng anh cản Kim Thái Nghiên lại. Sau cuộc gọi đó, anh ngẫm nghĩ xâu chuỗi từng sự việc mới thấy mục đích Đoàn Nghi Ân vào Hoàng thị làm việc không hề đơn giản.
Phác Thái Anh không tin nổi, "Tại sao cậu ấy phải làm vậy?"
"Có thể là vì tiền tài hoặc quyền lực." Lạp Lệ Sa đáp thản nhiên. Thực ra còn một lý do anh không dám nói ra. Anh biết Đoàn Nghi Ân vì Phác Thái Anh, chỉ có cô ngốc nghếch mới không cảm nhận được tình yêu của Đoàn Nghi Ân dành cho cô. Đôi khi vì muốn có một người phụ nữ, đàn ông sẽ làm rất nhiều việc để đạt cho bằng được. Hiển nhiên Đoàn Nghi Ân là một trong số đó.
Đoàn Nghi Ân từng vì Phác Thái Anh đánh Trình Nhật Đông suýt tàn tật, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy Đoàn Nghi Ân yêu Phác Thái Anh vô cùng.
Phác Thái Anh run tay cầm ly nước ấm lên uống. Cô không tin nổi sự thật này.
"Hoàng Mỹ Anh đang ở đâu?" Cô thất thần hỏi Lạp Lệ Sa.
"Em muốn biết?" Lạp Lệ Sa tựa lưng vào thành ghế, hời hợt hỏi cô.
Phác Thái Anh gật đầu, "Tất nhiên."
Lạp Lệ Sa nhàn nhã ngồi bắt chéo chân, "Thái Anh, anh biết em quan tâm Hoàng Mỹ Anh. Anh đảm bảo cô ấy sẽ bình an vô sự, sẽ không ngồi tù vì chuyện này."
"Điền Chính Quốc sẽ không tha cho Hoàng Mỹ Anh." Phác Thái Anh hiểu chuyện này không dễ giải quyết.
"Nhưng anh có cách khiến Điền Chính Quốc không truy cứu trách nhiệm." Lạp Lệ Sa nói chắc như đinh đóng cột.
Phác Thái Anh sững sờ nhìn anh.
"Chỉ cần..." Lạp Lệ Sa nhướn người ra trước, anh mở hộp nhẫn, đặt nó vào lòng bàn tay, mỉm cười với cô, "Em cam tâm tình nguyện đeo chiếc nhẫn này, đi đăng ký kết hôn với anh."
Phác Thái Anh bần thần nhìn anh. Anh không đeo nhẫn trực tiếp lên tay cô như vừa nãy mà anh đặt hộp nhẫn trong lòng bàn tay chờ đợi cô. Gương mặt anh tươi cười, tràn ngập tự tin và chắc chắn, như thể anh biết thế nào cô cũng đồng ý tái hôn với anh.
Phác Thái Anh liếm môi, cô thở dài, "Anh phải dùng thủ đoạn uy hiếp tôi mới chịu ư?"
Đôi mắt sáng của Lạp Lệ Sa thoáng buồn bã, nụ cười của anh tắt lịm, anh nhìn cô chăm chú, "Em sai rồi, Thái Anh. Hôm nay anh chỉ tranh thủ cơ hội."
"Anh..."
Anh xen và lời nói của cô, "Trải qua nhiều việc nhưng ông trời vẫn đưa đẩy chúng ta ở bên nhau. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, anh và em vẫn luôn gắn kết theo một cách nào đó. Đây chính là duyên phận!"
"Tôi cho rằng người như anh sẽ không tin vào số mệnh."
"Anh đã trải qua quá đủ cuộc sống ngoài nỗi sợ hãi thì chỉ còn sự cô đơn và trống trải." Lạp Lệ Sa hạ thấp giọng nói.
Phác Thái Anh cúi gằm đầu, bàn tay cô khẽ siết lại. Cô biết anh còn có việc giấu cô nhưng chính xác là việc gì thì cô nghĩ ra. Dù cô có tiếp tục hỏi anh, anh cũng sẽ không trả lời cô.
Lạp Lệ Sa im lặng nhìn Phác Thái Anh, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của cô.
Phác Thái Anh biết anh muốn cô trả lời như thế nào. Cô giương mắt lên đối diện với anh, "Tôi muốn biết anh dùng cách gì bảo đảm Hoàng Mỹ Anh không sao?"
Thấy cô có ý thỏa hiệp, Lạp Lệ Sa cười toe toét...
"Em không cần biết anh dùng cách gì. Em chỉ cần tin anh, anh cam đoan Hoàng Mỹ Anh sẽ bình an, có thể về Hoàng thị làm việc bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra."
Phác Thái Anh bật cười, cô bất đắc dĩ nhìn anh, "Đúng là không có lý do để từ chối anh."
"Em sẽ không từ chối vì em là thuộc về anh!" Lạp Lệ Sa nhoẻn miệng cười. Anh đặt nhẫn và tay cô, giọng nói trầm thấp của anh cất lên mê hoặc cô, "Đeo lên đi em."
Khóe miệng Lạp Lệ Sa cong lên, anh vừa cầm nhẫn vừa nâng tay Phác Thái Anh chuẩn bị đeo nó cho cô. Phác Thái Anh cũng không rụt tay, chờ đợi anh đeo nhẫn vào ngón tay mình.
Chẳng biết tại sao nhìn chiếc nhẫn trước mắt, Phác Thái Anh lại cảm thấy một trách nhiệm vô hình đè nặng lên mình...
Phác Thái Anh khẩn trương, vô thức nuốt khan. Đeo nhẫn này nghĩa là cô đã đồng ý tái hôn với anh, mỗi ngày đều sống bên cạnh anh...
Phác Thái Anh lén nhìn anh theo bản năng. Cô thấy vẻ mặt anh chăm chú và nghiêm túc, còn đôi mắt anh đong đầy chờ mong. Lòng Phác Thái Anh cũng lâng lâng, cô rủ mi trấn an nỗi miền hoảng loạn.
Có điều là... Ngay khi nhẫn vừa trượt vào ngón tay Phác Thái Anh thì một chiếc xe máy phóng nhanh về phía cô. Đôi nam nữ đang chìm trong xúc động còn chưa có phản ứng thì người lái xe đã chuẩn xác cướp đi chiếc nhẫn Lạp Lệ Sa đang cầm.
Do xung lượng rất lớn, Phác Thái Anh bị hất sang bên, cô ngã xuống đất. Tất cả diễn ra quá nhanh. Khi mọi người xung quanh la lên thì tên cướp đã chạy xa.
"Thái Anh..." Lạp Lệ Sa lật đật đỡ cô dậy. Tên cướp chết tiệt, dám ban ngày ban mặt cướp đồ của anh!
Phác Thái Anh nhìn anh lắc đầu.
"Ở đây chờ anh." Anh sải bước nhanh về chiếc xe đang đậu ven đường của mình.
"Lệ Sa..." Phác Thái Anh chạy theo anh, "Anh định chạy đi đâu? Bây giờ đang kẹt xe, anh không đuổi kịp đâu."
"Mẹ kiếp!" Anh giận dữ đập tay lái.
Anh nghiến răng rút điện thoại ra gọi. Đợi đối phương nghe máy, anh lập tức căn dặn, "Vừa rồi có một tên đi xe máy cướp nhẫn cầu hôn của tôi. Biển số xe của hắn là BP8816. Phái người tìm về ngay cho tôi."
Dám cướp đồ của anh, chán sống!
Sau khi phân phó xong mọi việc, Lạp Lệ Sa cẩn thận kiểm tra xem Phác Thái Anh có bị thương hay không, "Em không sao thật chứ?"
Phác Thái Anh lắc đầu nguầy nguậy.
"Nhất định phải tóm được nó. Đúng là coi trời bằng vung!" Lạp Lệ Sa hổn hển lên tiếng.
Phác Thái Anh nở nụ cười rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy bản tính trẻ con của Lạp Lệ Sa. Nhớ đến dáng vẻ muốn đuổi theo kẻ cướp chiếc nhẫn của anh, cô lại không nhịn được cười. Lạp Lệ Sa đang nổi giận đùng đùng thấy cô cười lại nghệt ra nhìn cô.
Phác Thái Anh mím môi nhìn anh. Cô chủ động ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên má anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com