Q.9 - Chương 21+22
Q.9 - Chương 21: Lễ vật
Một nụ hôn nhẹ nhàng khiến lòng Lạp Lệ Sa nở hoa. Gương mặt trang nghiêm của anh thoáng ngớ ra. Anh xúc động khôn nguôi nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa ngơ ngác, cô bật cười, nũng nịu đảo mắt, "Chiếc nhẫn đó quan trọng với anh lắm à?"
"Nhẫn không quan trọng, em mới quan trọng." Lạp Lệ Sa trả lời. Anh si mê nhìn nụ cười của cô.
Đôi má Phác Thái Anh nóng ran, cô giương mắt nhìn anh, "Lệ Sa, chỉ cần anh giúp Hoàng Mỹ Anh, em nhất định sẽ lấy anh!"
Trái tim Lạp Lệ Sa tan chảy, anh ôm chầm cô vào lòng, thở nhẹ thỏa mãn, "Anh hứa với em Hoàng Mỹ Anh sẽ không sao."
Phác Thái Anh nhắm mắt tựa vào ngực anh, cô chưa bao giờ cảm thấy an toàn như lúc này...
***
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lên mọi nơi.
Kim Thái Nghiên vừa bước ra khỏi phòng tắm thì điện thoại của anh cũng cùng lúc vang lên. Kim Thái Nghiên vắt khăn tắm lên lưng, cầm điện thoại đi vào phòng sách. Anh vừa lau tóc vừa nhận điện thoại.
"Kim Thái Nghiên, tôi tặng cậu một món quà." Người gọi điện cho Kim Thái Nghiên chính là Lạp Lệ Sa.
Kim Thái Nghiên mỉm cười, "Mấy khi được bộ trưởng Lạp chiếu cố đến tôi. Đúng là vinh hạnh của tôi."
"Cậu hãy đứng ra dàn xếp chuyện của Hoàng Mỹ Anh." Lạp Lệ Sa cất giọng nhàn nhạt.
Kim Thái Nghiên thôi cười, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, "Anh nói đi."
"Tôi sẽ đưa cậu một thứ, chỉ cần cậu xem nó thì sẽ biết giúp Hoàng Mỹ Anh như thế nào." Lạp Lệ Sa nói úp úp mở mở.
Từ trước tới nay, anh và Lạp Lệ Sa không tiếp xúc nhiều với nhau nhưng lần này Lạp Lệ Sa chủ động giúp anh, nhất định là có nguyên nhân. "Tôi muốn biết tại sao anh giúp Hoàng Mỹ Anh."
"Đơn giản thôi, tôi muốn kết hôn."
"Sao cơ?" Kim Thái Nghiên sửng sốt. "Anh... kết hôn với ai?"
Lạp Lệ Sa ở đầu dây bên kia kẽ cười, "Em gái Hoàng Mỹ Anh, Phác Thái Anh."
Kim Thái Nghiên sực nhớ tới cô gái có gương mặt hao hao giống Hoàng Mỹ Anh mà anh gặp ở trước cao ốc hôm đó, lại nghe Lạp Lệ Sa thẳng thắn thừa nhận, anh cười cười, "Giờ thì tôi đã hiểu."
"Kim Thái Nghiên, cậu nhớ không được giải quyết việc này ở đây."
"Anh yên tâm, tôi biết phải làm thế nào. Anh giúp tôi nhiều như vậy, làm sao tôi có thể gây phiền phức cho anh."
"Vậy thì được."
Kim Thái Nghiên cào tóc, "Anh có thân với thằng nhóc Đoàn Nghi Ân không?"
"Cậu định làm gì?"
"Tôi muốn xử nó!"
"Bây giờ chưa phải lúc."
"Giữ thằng đó lại là tai họa." Giọng Kim Thái Nghiên hết sức lạnh lùng, "Tôi biết luật pháp ở đây rất nghiêm khắc, không làm bậy được. Nhưng anh đừng lo, tôi sẽ dẫn nó đến chỗ khác xử lý gọn gàng."
"Bây giờ cậu xử cậu ta cũng không được gì, trái lại càng rút dây động rừng. Tôi còn dùng cậu ta."
Kim Thái Nghiên trầm mặc một lúc mới đáp, "Được, tôi nghe lời anh."
"Thằng nhóc này mau giải quyết chuyện của Hoàng Mỹ Anh đi, nghe chưa?
"Sao tôi cứ thấy anh gấp hơn cả tôi nữa nhỉ?"
"Nói nhảm, kết hôn ai mà không gấp?"
"Ok! Ok!" Kim Thái Nghiên phì cười lắc đầu. Người này mấy khi chịu mở miệng vui đùa!
Sau khi tắt máy, Kim Thái Nghiên cầm khăn lau tóc một lúc rồi định đi ra ngoài. Nhưng anh vừa mở cửa thì phát hiện Hoàng Mỹ Anh không biết dậy từ khi nào, cô kinh ngạc đứng ngay cửa phòng sách nhìn anh. Thấy anh bước ra, ánh mắt cô bỗng hiện vẻ hoảng loạn.
"Em dậy rồi?" Mắt Kim Thái Nghiên sáng ngời, anh vui vẻ hỏi Hoàng Mỹ Anh.
Suốt đường anh chở cô về đây, cô cứ thấp thỏm lẩm bẩm rất nhiều chuyện. Đến khi về đến nhà thì cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hoàng Mỹ Anh vô thức lùi về sau. Người đàn ông anh tuấn trước mắt đột nhiên trở thành ma quỷ đáng sợ trong mắt cô.
"Em sao vậy?" Kim Thái Nghiên cảm thấy kỳ lạ, anh bèn tiến lên trước định kéo cô.
"Đừng đụng vào tôi!" Hoàng Mỹ Anh sợ hãi rụt về sau.
"Được rồi, anh đứng yên ở đây, em đừng lui ra sau." Kim Thái Nghiên vội vàng đứng lại, anh cất giọng thân thiết với cô.
Hoàng Mỹ Anh cũng nhìn anh đăm đăm, "Kim Thái Nghiên, anh là ai?"
Không phải cô cố tình nghe lén anh nói điện thoại, mà là cô tỉnh dậy, nhìn thấy khung cảnh xa lạ, cô hơi hoang mang. Cô nhớ Kim Thái Nghiên đưa cô đi, vì thế cô muốn tìm anh. Nhưng không ngờ cô lại nghe thấy anh nói chuyện điện thoại.
Kim Thái Nghiên liếm môi. Kỳ thực trông thấy cô đứng ở cửa, một dự cảm không hay bất giác trỗi dậy trong lòng anh, "Hoàng Mỹ Anh, bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này."
"Rốt cuộc anh là ai?" Hoàng Mỹ Anh cố chấp hỏi anh.
Kim Thái Nghiên biết không thể giấu cô, anh nói khẽ khàng, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, được không?"
Hoàng Mỹ Anh gật đầu nhìn anh.
***
Sau khi nói chuyện với Kim Thái Nghiên, Lạp Lệ Sa lại gọi cho Hứa Khiêm đang ở Paris. Hứa Khiêm nghe Lạp Lệ Sa dặn dò, anh ngạc nhiên vô cùng. Lần đầu tiên kể từ lúc đi làm, anh mới phản bác ý kiến của Lạp Lệ Sa...
"Bộ trưởng, anh làm vậy là không hợp lý."
Giọng nói trầm trầm của Lạp Lệ Sa vang lên, "Đây là cách duy nhất."
"Bộ trưởng, em không hiểu quyết định của anh. Khó khăn lắm chúng ta mới tìm ra chứng cứ phạm tội của Điền Chính Quốc. Nếu lần này bỏ qua thì không biết khi nào mới có cơ hội thứ hai. Chúng ta đang mạo hiểm." Hứa Khiêm sốt ruột ngăn cản Lạp Lệ Sa.
"Tôi hiểu nhưng biết đâu ông trời lại muốn tôi túm lấy nhược điểm khác lớn hơn của ông ta. Tóm lại, cậu cứ nghe theo tôi, phái người đưa đồ cho Kim Thái Nghiên càng nhanh càng tốt." Lạp Lệ Sa ra lệnh.
Hứa Khiêm thở dài, anh gật đầu, "Dạ."
***
Sau khi hay tin Bạch Lâm qua đời, Bạch Lan xụi lơ trên ghế sô pha. May mắn có Hoàng Trí Tú ở cạnh, anh trấn an bà ta một hồi rồi đến sở cảnh sát tiến hành thủ tục.
Khắp nhà họ Hoàng đều chìm trong không khí đau thương. Bạch Lan lặng người cầm điện thoại lên lầu, nhốt mình trong phòng ngủ.
Chẳng biết Bạch Lan gọi cho ai. Nhưng bà ta gọi đến cháy máy, đối phương mới chịu nghe điện thoại. Bạch Lan gào lên kích động, "Cái chết của Bạch Lâm liên quan đến ông, đúng không?"
"Cô gọi để hỏi việc này?" Giọng Điền Chính Quốc lạnh như băng.
"Tôi gọi để hỏi việc này! Điền Chính Quốc, ông hại chết em trai tôi?"
"Sao cô ngốc thế, cô hỏi kiểu này thì ai trả lời cô?" Điền Chính Quốc lạnh nhạt đáp lời, "Tôi chán nghe giọng cô rồi, thế nên tôi cũng chẳng ngại nói cô biết. Chuyện em trai là lần cuối cùng tôi giải quyết giúp cô."
"Điền Chính Quốc, ông giúp tôi ư? Ông đã giết chết Bạch Lâm!"
"Chẳng phải cô sợ Bạch Lâm hớ hênh với cảnh sát ư? Bây giờ giải quyết xong rồi còn gì. Bạch Lâm đã chết, không còn ai khai ra cô!" Điền Chính Quốc cười nhạt.
"Điền Chính Quốc, ông khốn nạn..." Bà ta còn chưa nói hết thì Điền Chính Quốc đã gác máy. Bạch Lan nổi điên ném điện thoại lên tường.
***
Trên ghế sô pha ngoài phòng khách, Hoàng Mỹ Anh trầm lặng ngồi đối diện với Kim Thái Nghiên. Không gian to lớn như muốn nuốt chửng lấy cô. Hoàng Mỹ Anh lướt mắt xung quanh, rồi nhìn Kim Thái Nghiên, "Dù anh là bartender nổi tiếng thì cũng không thể mua biệt thự ở đây. Theo tôi biết khu này không phải có tiền là mua được."
Cô chưa từng đến chỗ ở của anh. Mỗi lần ôn tồn trước đây, cô và anh đều đến khách sạn. Kim Thái Nghiên nhướn người ra trước, mười ngón tay của anh đan vào nhau, tựa hồ anh đang lựa lời để nói thật với cô.
"Nói đi, anh là ai?" Hoàng Mỹ Anh nhìn anh.
"Hoàng Mỹ Anh..." Kim Thái Nghiên thở dài thườn thượt, "Anh thật sự là bartender."
Hoàng Mỹ Anh im lặng nhìn anh.
Kim Thái Nghiên cắn răng, hồi lâu sau anh lên tiếng, "Em nghe nói đến tập đoàn Đại Hoa chưa?"
Hoàng Mỹ Anh trợn to mắt, cô đứng bật dậy, chỉ tay vào anh, "Anh nói gì? Đại Hoa? Anh nói tập đoàn Đại Hoa?"
Kim Thái Nghiên gật đầu.
"Ba anh là Kim Chấn Hải?"
Kim Thái Nghiên lại gật đầu.
"Anh... anh là con trai út của Kim Chấn Hải?"
"Phải."
Hoàng Mỹ Anh cảm thấy mình như đang nằm mơ. Trời ơi, cô quen với con trai út của chủ tịch tập đoàn Đại Hoa. Cô đã từng cố gắng tiếp xúc, tìm kiếm đầu tư từ tập đoàn này nhiều lần nhưng lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng. Cô đã thấy hình Kim Chấn Hải. Con người Kim Chấn Hải khá khiêm tốn, ông rất ít nhận lời phỏng vấn của báo chí nhưng có một lần ông tình cờ nhắc tới tên con trai út mà ông cưng chiều nhất. Nếu không cô đã không thấy tên anh nghe quen tai.
"Anh là cậu ấm cô chiêu, tại sao lại làm bartender?" Hoàng Mỹ Anh không tài nào hiểu nổi.
Kim Thái Nghiên nhún vai, "Sở thích."
Hoàng Mỹ Anh nghẹn ngào, không biết nói thế nào. "Ba anh chấp nhận sở thích của anh? Chẳng lẽ ông ấy không giận ư?"
Kim Thái Nghiên nhìn cô chăm chú, "Ông ấy có nổi giận nhưng may là ông ấy rất thương anh, dung túng cho anh làm vậy."
"Làm sao có chuyện đó được?"
"Chuyện này rất dễ hiểu." Kim Thái Nghiên mỉm cười, mắt anh dán chặt vào khuôn mặt của cô, "Bởi ba anh biết lần này anh thật lòng với một cô gái. Ông ấy hiểu anh chưa bao giờ sống yên ở một nơi lâu như vậy."
Hoàng Mỹ Anh thấy ánh mắt anh nồng cháy yêu thương nhìn mình, tim cô bỗng nhiên đập mạnh
"Hoàng Mỹ Anh, cô gái đó là em." Kim Thái Nghiên không chút nào che giấu, "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ chính thức theo đuổi em, sẽ không để em có cơ hội trốn tránh anh."
"Anh..." Hoàng Mỹ Anh há hốc miệng, "Nhưng em là đào phạm."
"Vì vậy chỉ anh mới giúp được em." Kim Thái Nghiên nhìn cô chăm chú, anh cất giọng nghiêm túc, "Em phải tin anh. Anh tuyệt đối không nhìn người phụ nữ của mình gặp chuyện không may."
Q.9 - Chương 22: Hâm nóng tình yêu
Đôi khi đêm đến là một kiểu bình yên nhưng đôi khi lại khơi gợi chút gì đó mờ ám.
Tuy Phác Thái Anh đã sống ở khu Hoa Phủ hơn một tháng qua nhưng số lần cô tỉnh táo chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sau sự việc giật mất nhẫn ngoài phố, Phác Thái Anh đã bị Lạp Lệ Sa dẫn về với lý do "an ninh xã hội" không tốt. Căn biệt thự ở khu Hoa Phủ này rất xa lạ với cô, ít nhất đến lúc này cô cũng không có ấn tượng mấy về nó.
Mà đêm nay khi bóng tối lan tràn khắp nơi, lòng cô lại vô cớ bất an. Tới giờ này, chị Phi vẫn chưa thu dọn phòng dành cho khách, vậy chứng minh Lạp Lệ Sa không hề dặn dò chị ta.
Phác Thái Anh tắm xong từ sớm, cô muốn tranh thủ lúc Lạp Lệ Sa chưa ngủ lên phòng trước tiên. Như vậy dù ở chung một phòng với anh, cô cũng không quá lúng túng. Nhưng khi cô xoa mái tóc ẩm ướt đi vào phòng ngủ lại trông thấy Lạp Lệ Sa đang ở bên trong. Hình như Lạp Lệ Sa vừa tắm xong, nên anh vẫn còn vây khăn tắm bên hông, đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Nghe tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, thấy Phác Thái Anh mặc áo ngủ đứng ngay cửa phòng, khóe miệng cương nghị của anh bèn nhếch lên. Phác Thái Anh giật bắn mình, lập tức xoay người muốn đi. Ai ngờ Lạp Lệ Sa lại bước nhanh đến, vòng tay ôm eo cô từ đằng sau. Anh cúi đầu cười với cô rồi tiếp tục nghe điện thoại.
Phác Thái Anh giãy giụa nhưng anh lại ôm cô chặt hơn. Cô ngại người trong điện thoại nghe thấy sẽ hiểu lầm nên không dám lớn tiếng. Mà Lạp Lệ Sa tự hồ hiểu thấu suy nghĩ của cô, ý cười trong mắt anh đậm hơn. Phác Thái Anh trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, vươn tay đánh anh nhưng tất cả đều vô ích. Lạp Lệ Sa càng đắc ý, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô. Hành động táo tợn này khiến Phác Thái Anh trợn tròn mắt. Ở khoảng cách gần anh thế này, cô nghe thấy người trong điện thoại đang cẩn thận báo cáo công việc với anh. Nhưng người đàn ông đáng ghét này lại...
Nếu đối phương biết sếp của mình xấu xa như thế này, nhất định sẽ há hốc mồm ngạc nhiên.
Mãi đến khi thấy cô chịu thua, Lạp Lệ Sa mới mỉm cười ngừng hôn. Anh cắn nhẹ môi Phác Thái Anh một cái vừa như cảnh cáo lại vừa như trêu đùa. Nụ cười chòng ghẹo của anh đập vào mắt cô khiến tim cô rung mạnh... Phác Thái Anh cũng thôi giãy dụa, cô bất mãn nhìn anh chằm chằm.
Lạp Lệ Sa ôm cô vào lòng. Sau khi nghe đối phương báo cáo một lượt, anh nói lãnh đạm, "Trước tám giờ rưỡi sáng mai, tôi muốn thấy báo cáo..." Lạp Lệ Sa chăm chú sắp xếp công việc nhưng tay anh lại ung dung vuốt ve thắt lưng Phác Thái Anh.
Do đang đứng sát vào Lạp Lệ Sa nên Phác Thái Anh có thể cảm nhận mọi thứ trên cơ thể anh. Ánh mắt khó chịu của cô bỗng dịu hẳn. Giọng anh trầm trầm nồng hậu dặn dò công việc như từng hòn đá chất ngổn ngang vào lòng cô.
Do anh vừa tắm xong nên mái tóc ướt sũng nước nhỏ giọt lên xương quai xanh quyến rũ của anh. Phác Thái Anh vô thức nuốt khan nhìn xuống vị trí đọng nước lóng lánh. Lúc này, cô mới ý thức mình đã nhìn anh quá lâu.
Lạp Lệ Sa lại hất cằm với Phác Thái Anh, mặt mày anh tràn ngập ý cười như nhìn thấy nỗi xấu hổ của cô. Anh vẫn sắp xếp các công việc với cấp dưới, nhưng bàn tay đặt bên hông Phác Thái Anh gian xảo dời lên trên, phủ lấy một bên ngực của cô. Thấy cô phát hoảng, anh dùng mắt ra hiệu cô không được lên tiếng. Tim Phác Thái Anh đập dồn dập. Cô vô thức nhìn anh thò tay vào áo ngủ ôm lấy ngực mình. Phác Thái Anh cảm nhận rõ nụ hoa của mình run rẩy trong lòng bàn tay ấm áp và to lớn của anh. Một nỗi xao xuyến khác thường đột nhiên trỗi dậy trong lòng cô.
Cuộc gọi dài dòng buồn chán rốt cục cũng kết thúc. Phác Thái Anh đỏ mặt đẩy anh ra. Cô không dám nhìn thẳng đôi mắt đen láy đượm ý cười của anh. Cô cụp mi đi lấy gối nằm của mình. Có điều Phác Thái Anh còn chưa xoay người, Lạp Lệ Sa đã sáp tới, giang tay ôm cô từ phía sau.
"Đi đâu?" Giọng anh trầm ấm ẩn thấp thoáng ý cười rói vào tai Phác Thái Anh.
"Em, em... ngủ ở phòng dành cho khách." Phác Thái Anh nghiêng đầu né tránh hơi thở ấm áp đang vờn bên tai cô.
Lạp Lệ Sa phì cười, anh nén giọng mình nghe thật cuốn hút, "Anh cho em đi chưa?"
Phác Thái Anh đờ người, cô thở gấp kháng nghị, "Anh muốn làm gì? Anh không được động tay động chân. Thả ra!"
Lạp Lệ Sa ôm cô chặt hơn, anh khẽ cười, "Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng em nói anh muốn làm gì?"
"Anh... đồ háo sắc! Ưm..." Cô xoay đầu lườm Lạp Lệ Sa lại bị đôi môi của anh phủ lấy môi cô. Nụ hôn này cuồng nhiệt và nóng bỏng hơn cả ban nãy. Đầu lưỡi của anh thâm nhập vào miệng Phác Thái Anh cuốn lấy lưỡi cô. Lạp Lệ Sa giơ tay giữ ót Phác Thái Anh khiến cô không thể trốn tránh, phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng cháy của anh.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức Phác Thái Anh hoa mắt chóng mặt, anh mới từ từ rời khỏi đôi môi cô. Lạp Lệ Sa nhìn cô, anh cong môi cười thỏa mãn. Ánh mắt anh thẫm lại cho thấy anh muốn cái gì. Cũng bởi vì quá rõ ràng anh muốn làm gì nên mặt cô mới đỏ ửng.
"Em, em còn chưa khỏe hẳn." Phác Thái Anh buột miệng thốt ra đã thấy nụ cười trên môi anh càng sâu hơn. Phác Thái Anh bối rối, không biết làm sao. Trời ơi, vừa rồi cô nói vậy khác gì đang tự ám chỉ mình đâu chứ!
Khóe miệng Lạp Lệ Sa giật giật như đang nhịn cười, anh nói nhỏ vào tai cô, "Hơn một tháng rồi."
"Anh..." Cô ngước lên nhìn rồi lại bị ánh mắt nóng rực nhuộm đầy dục vọng của anh dọa hoảng hốt.
Anh ôm ghì cô, cố tình nói, "Thái Anh, anh muốn em."
"Không, em không..." Phác Thái Anh hốt hoảng, cô lắc đầu nguầy nguậy.
"Chúng ta cũng đâu phải lần đầu tiên, em vẫn còn sợ anh ư?" Lạp Lệ Sa cười gian trá, anh hạ thấp giọng nói, "Em sợ anh hay sợ anh lấp đầy em."
"Không được nói!" Phác Thái Anh thẹn thùng che miệng anh. Tại sao anh lại xấu như vậy?
Anh cười ha hả nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô. Phác Thái Anh giật mình, lật đật rút tay lại.
"Thái Anh, em bắt nạt anh?" Lạp Lệ Sa áp trán mình lên trán cô, anh thì thầm, "Em biết anh không thể thiếu em nên cố tình giày vò anh, phải không?"
"Em không có..."
"Anh thấy em nghĩ vậy." Anh cười hôn mũi cô. Sau đó, anh nghiêng mặt, đặt nụ hôn lên gò má Phác Thái Anh đến hõm vai cô rồi mút nhẹ. Giọng anh vì động tác thân mật này càng mơ hồ không rõ, "Thái Anh, em sẽ không bỏ anh cũng giống như anh không thể xa em..."
"Không phải..." Phác Thái Anh phản bác nhưng giọng cô lại nhỏ như muỗi kêu, khiến lời kháng nghị của cô càng trở nên vô nghĩa.
Lạp Lệ Sa cười thản nhiên, "Vậy để anh đoán suy nghĩ của em."
Phác Thái Anh ngỡ ngàng trố mắt nhìn anh. Lạp Lệ Sa trao cô nụ cười nồng hậu. Anh tì cằm lên đầu cô,nói nhẹ nhàng, "Em lo lắng cho Hoàng Mỹ Anh, muốn biết cô ấy ở đâu."
"Đây là sự thật, không cần đoán cũng biết..." Cô lúng búng đáp lời anh.
Lạp Lệ Sa mím môi, anh nói tiếp, "Em muốn gặp Đoàn Nghi Ân."
Phác Thái Anh ngẩng phắt đầu nhìn anh.
"Em không cần dùng ánh mắt này nhìn anh. Mọi thứ em nghĩ đều viết hết trên mặt nên chẳng khó đoán tí nào." Anh trìu mến ngắt mũi cô.
Phác Thái Anh nổi cáu liếc anh.
Đôi mắt Lạp Lệ Sa để lộ ý cười, "Em muốn gặp Đoàn Nghi Ân, hỏi cậu ấy có làm những chuyện đó hay không. Em cũng muốn về nhà họ Hoàng xem Bạch Lan có chịu nổi cú sốc khi bà ta biết tin Bạch Lâm mất hay không. Em còn muốn biết chuyện Đinh Minh Khải bị giết hại có tiến triển gì không. Ngoài ra, em càng muốn về phòng làm việc điều chế 'Đào Túy' cứu vãn Hoàng thị."
Phác Thái Anh há hốc miệng kinh ngạc nghe anh nói.
"Nhưng em không được đi đâu hết, em phải ngoan ngoãn ở cạnh anh." Lạp Lệ Sa cười nói bổ sung thêm.
"Tại sao..." Cô hỏi anh.
Lạp Lệ Sa véo má cô, "Vì em lương thiện, nhìn ai cũng thấy họ tốt, muốn dốc sức giúp đỡ họ, nhưng như vậy em sẽ thiệt thòi, bị họ lợi dụng mà không hay."
Phác Thái Anh giận dữ liếc xéo anh, "Em có thể hiểu anh đang mắng em ngốc không?"
Lạp Lệ Sa phì cười, anh xoa đầu cô yêu thương, "Ai nói em ngốc? Em nghe hiểu ẩn ý của anh mà ngốc ư?"
"Anh... đểu vừa thôi!" Phác Thái Anh bị anh chọc tức, giơ tay định đánh anh.
Lạp Lệ Sa cười khùng khục, né tránh cú đánh của cô. Anh kéo tay cô vào ngực mình, "Muốn nghe quan điểm của anh không?"
Phác Thái Anh nhẫn nhịn, cô nhìn anh một lúc rồi gật đầu, để anh vừa nói vừa ôm cô ngồi xuống giường.
"Anh hiểu tâm trạng của em nhưng em nghĩ xem, nếu tìm được Đoàn Nghi Ân thì sao? Cậu ta sẽ thú nhận với em? Em là người dễ mềm lòng, thế nào nghe cậu ta nói vài câu là tin ngay. Em phải bình tĩnh nhìn nhận mọi thứ. Bạch Lâm chết bất ngờ nhưng có chuyện em không biết là cả Bạch Lan và Bạch Lâm đều biết em cầm lọ màu đen đi. Em nghĩ Bạch Lan sẽ nghe em giải thích? Bạch Lan không phải người đơn giản. Em nhớ việc người lạ đột nhập vào phòng làm việc không?" Anh xoay người đặt cô nằm xuống giường, thân hình cao lớn của anh phủ xuống người cô.
Phác Thái Anh chỉ tập trung nghe anh nói nên không chú ý đến tư thế mờ ám giữa họ. Nghe anh hỏi, cô bèn gật đầu, "Nhớ."
"Chuyện đó liên quan đến Bạch Lan. Còn người đột nhập vào phòng làm việc lúc trước cũng không phải vì tiền mà là để kiếm lọ màu đen." Lúc này, Lạp Lệ Sa đang từ tốn cởi áo ngủ của Phác Thái Anh. Bàn tay anh chui vào mơn trớn da thịt ấm áp của cô.
"Chị em ghét Bạch Lan không phải không có lý do, mà cũng chỉ có một mình em mới coi bà ta là người tốt." Tay anh luồn ra sau lưng Phác Thái Anh, thành thạo cởi khóa áo lót của cô.
Hơi thở Phác Thái Anh loạn nhịp nhưng không phải vì động tác của anh, mà là do lời anh nói. Cô không muốn tin Lạp Lệ Sa nhưng anh nói rất chắc chắn, không muốn tin cũng khó.
"Vụ Đinh Minh Khải sẽ có cảnh sát lo liệu." Lạp Lệ Sa vén vạt áo của Phác Thái Anh, ngón tay anh lặng lẽ chui vào mép quần lót, ve vuốt nơi mẫn cảm của cô. Ngữ khí của anh vẫn tỉnh bơ nhưng không có gì xảy ra.
Xúc giác dị dạng khiến Phác Thái Anh bật người ngồi dậy, anh lại đè cô xuống, nhốt cô vào phạm vi thuộc về mình. Dây áo lót rời khỏi vai Phác Thái Anh rơi xuống, khuôn ngực trắng ngần hoàn toàn hiện ra dán vào lồng ngực của anh.
"Anh biết em lo nghĩ chuyện gì. Nhưng anh không hiểu tại sao Đinh Minh Khải lại gọi em đến căn biệt thự đó. Anh có thể nói em biết mọi thứ anh ta nghĩ chỉ là sự chấp nhất của anh ta. Anh từng nói anh không liên quan đến cái chết của ba em."
Bắt gặp ánh mắt thản nhiên và chân thành của anh, Phác Thái Anh bỗng thấy dao động. Hay là mọi lời anh nói đều là sự thật...
"Việc em muốn điều chế 'Đào Túy'..." Anh dừng một chút rồi nói tiếp, "Suy nghĩ của em đúng, nó có thể giúp nhà họ Hoàng vượt qua khó khăn."
"Hẳn anh biết tại sao em muốn điều chế 'Đào Túy'." Phác Thái Anh đọc không hiểu nội tâm anh.
Lạp Lệ Sa cong môi cười. Anh thẳng thừng kéo quần lót của cô xuống, cơ thể hai người ép sát vào nhau.
"Anh biết em muốn đối phó anh."
Phác Thái Anh ngạc nhiên nhìn anh.
"Vì thế em càng phải ở cạnh anh." Lạp Lệ Sa mỉm cười. Anh xoa từ bắp đùi Phác Thái Anh xuôi dần lên trên. "Chỉ có ở lại cạnh anh, em mới hiểu được anh. Như vậy em mới biết người biết ta, có khả năng đạt mục đích của em hơn."
"Anh đúng là... quái gở." Phác Thái Anh chột dạ, phảng phất như anh nói trúng tim đen của cô.
"Khi nào chúng ta sống với nhau lần nữa, em sẽ không còn thấy anh kỳ lạ." Yết hầu của Lạp Lệ Sa chuyển động. Anh nhìn cô chăm chú, cúi thấp đầu hôn cô.
Phác Thái Anh cảm thấy cả người mình đều nóng lên, Cô chống tay trước ngực anh, nhíu mày khó chịu, "Em đã nói anh giúp Hoàng Mỹ Anh thì mới..."
"Anh cam đoan trong vòng ba ngày, Hoàng Mỹ Anh sẽ bình an vô sự." Lạp Lệ Sa vừa chen ngang lời Phác Thái Anh vừa thong thả nắn bóp ngực cô.
Phác Thái Anh không thể tin nổi, trong vòng ba ngày...
"Thế nên em phải thực hiện lời hứa. Nếu không..." Lạp Lệ Sa cười xấu xa.
"Nếu không thì sao?" Nói xong câu đó, cô mới phát hiện hai người có bao nhiêu "gần gũi". Cô nhổm người dập lại bị anh đè xuống...
"Em nói thử xem?" Anh nhoẻn miệng cười, đáy mắt anh chứa đầy ham muốn. Phác Thái Anh còn chưa lên tiếng, anh đã cúi đầu tham lam cắn mút không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô.
Trên chiếc giường to lớn mềm mại, Phác Thái Anh thở hổn hển đón nhận khoái cảm do anh mang đến. Bên ngoài màn đêm càng nồng đậm, cảnh tượng kiều diễm và nóng bỏng trong phòng càng dâng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com