Q.9 - Chương 5+6
Q.9 - Chương 5: Bản lĩnh
Hứa Khiêm đi vào quầy, cầm đồ chuẩn bị nếm rượu.
Nào ngờ khi Hứa Khiêm vừa định uống thử, người dân bản xứ đột nhiên nói gấp gáp vẻ như không bằng lòng. Hứa Khiêm sửng sốt, lắng nghe chăm chú nhưng vẫn không hiểu anh ta nói gì. Anh với vốn tiếng Đức thông thạo bỗng trở nên ngốc nghếch, chẳng hiểu gì hết.
Khi hai người đang giằng co, một tràng cười bất ngờ vang lên phía sau họ...
"Anh ta hỏi rằng nếu anh không chắc mua rượu thì không được thử."
Hứa Khiêm quay lại, liền gặp một cô gái đội nón lưỡi trai, ăn vận đơn giản và dễ thương. Cô gái mỉm cười, bắt chuyện với người dân bản xứ, sau đó cô đến cạnh Hứa Khiêm, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói, "Nhìn anh mặc comple chỉn chu là biết hiếm khi anh tới thị trấn này."
"Cô là..." Hứa Khiêm thấy cô có vẻ quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Cô gái nhún vai, không trả lời câu hỏi của Hứa Khiêm. Cô ngoảnh đầu nói với người dân bản xứ vài câu, anh ta gật đầu bỏ đi.
"Đi nào!" Cô gái nở nụ cười với Hứa Khiêm.
Hứa Khiêm hơi nheo mắt, "Đi đâu?"
Cô gái giả vờ hoài nghi, "Chẳng phải anh muốn tìm rượu tuyết ngon nhất ư? Hôm nay là ông trời giúp anh, để em gặp anh. Em sẽ dẫn anh đi tìm rượu tuyết ngon nhất."
Hứa Khiêm ngây ra, "Không phải ở đây à?"
"Nhìn sơ là biết anh ít khi uống rượu này rồi. Muốn biết rượu tuyết ngon hay không thì chỉ cần ngửi là được." Cô gái bĩu môi, "Còn chưa chịu đi? Rượu tuyết ngon không có ở đây đâu, mà em cũng không dư thời gian với anh."
Cô gái bỏ đi ngay tức thì.
Hứa Khiêm lặng người vài giây, rồi sải bước đuổi theo.
"A..."
Tiếng thét thất thanh phá tan không gian vốn đang yên lặng!
Lạp Lệ Sa vẫn luôn bất an ngồi trên ghế sô pha nghe thấy, liền xông thẳng lên lầu hai, đẩy mạnh cửa phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Phác Thái Anh khiếp sợ trợn tròn hai mắt, trán cô túa đầy mồ hôi, trông thấy Lạp Lệ Sa, cô liền nhào ngay vào lòng anh.
Vẻ mặt của Anthony căng thẳng cực kỳ.
"Chuyện gì vậy?" Lạp Lệ Sa ôm chặt Phác Thái Anh, anh xoa lưng dỗ dành cô, đôi mắt anh sắc lạnh dừng trên người Anthony.
Anthony bất đắc dĩ, xòe một bàn tay, "Tôi vừa thử thôi miên cho Tiểu Thái Anh, cố gắng dẫn dắt cô ấy nhưng không ngờ tiềm thức của cô ấy khóa chặt, không cách nào làm được."
"Cô ấy rất sợ." Lạp Lệ Sa ghì đầu cô vào ngực mình.
"Quá trình thâm nhập vào tiềm thức là điều mà bệnh nhân sợ nhất. Huống chi, cô ấy đã mất niềm tin với tôi." Thần sắc của Anthony thấp thoáng vẻ thất bại.
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Chúng ta chỉ có thể tiến từng bước một, tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy, hy vọng là có tác dụng trợ giúp tinh thần. Tối nay tôi sẽ tìm cách khác." Anthony đứng dậy, thở dài thườn thượt.
Khi Lạp Lệ Sa tiễn Anthony về, anh ta có vẻ ngần ngừ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Anh sao thế?" Lạp Lệ Sa hỏi.
"Bộ trưởng Lạp, tôi cần nhắc anh điều này. Chứng rối loạn lo âu và chứng OCD mà Tiểu Thái Anh mắc bốn năm trước đã chuyển hóa thành tâm thần phân liệt của ngày hôm nay. Tâm thần phân liệt không phải chỉ cần chăm sóc hết lòng là khỏi được. Những tính cách phân liệt có suy nghĩ như con người độc lập, nên chúng sẽ nghĩ cách trốn tránh trị liệu. Anh đừng bao giờ xem thường những lực lượng tinh thần này. Dù cô ấy rơi vào tính cách thứ ba cũng rất đáng sợ, khi ấy cô ấy sẽ dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến anh nhẹ dạ, lơ là đề phòng. Anh cần phải nhớ đó không phải là con người thật của Tiểu Thái Anh, đừng bao giờ để mình bị đánh lừa."
Lạp Lệ Sa bất giác căng thẳng, anh gật mạnh đầu hiểu ý của Anthony.
Màn đêm buông xuống.
Trông chừng Phác Thái Anh ăn tối xong xuôi, Lạp Lệ Sa liền lên phòng sách làm việc. Chỉ giờ này, anh mới yên tâm giải quyết công việc, vì đây là lúc Phác Thái Anh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi anh xong việc đã là một giờ sáng.
Lạp Lệ Sa sợ mình đánh thức Phác Thái Anh nên anh sang phòng dành cho khách tắm rửa.
Sau khi tắm rửa, anh chỉ quấn khăn tắm bên hông rồi đi ra ngoài.
Anh bước đến tủ rượu, rót một ly rượu vang.
Khi anh vừa nhấp một hớp rượu, âm thanh nhỏ bé và yếu ớt đột nhiên vang lên sau lưng anh.
Lạp Lệ Sa xoay người, tay cầm ly rượu vang bỗng sựng lại, cả người anh cứng đờ, ánh mắt anh cũng u tối.
Người đang đứng sau phía sau anh lúc này là Phác Thái Anh.
Thay vì ngủ trên phòng, thì cô lại lả lướt bước về phía Lạp Lệ Sa với dáng vẻ phong tình vạn chủng.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Phác Thái Anh ăn mặc hết sức hở hang. Cô mặc váy ngủ hai dây màu đen, khuôn ngực căng tròn lấp ló dưới lớp vải ren mỏng manh, nom cô quyến rũ vô cùng. Chiếc váy cô đang mặc rất ngắn, nó chỉ vừa đủ để che chắn cặp mông đầy đặn của cô, còn đôi chân thon dài trắng ngần phơi bày hoàn toàn ra ngoài.
Anh nhớ chiếc váy này là anh mua cho cô. Anh mong có một ngày cô sẽ mặc nó, sà vào vòng ôm của anh, nhưng cô lại ghét bỏ vứt nó lăn lốc.
Không ngờ hôm nay cô lại mặc chiếc váy này! Anh biết cô mặc sẽ rất đẹp nhưng không sao tưởng tượng được lại đẹp như thế này.
"Thái Anh..." Lạp Lệ Sa ngây người vì vẻ đẹp và hành động táo bạo chưa từng có của cô. Anh chưa gặp Phác Thái Anh thế này bao giờ, lồng ngực anh đột nhiên cháy bỏng hưng phấn và ham muốn mãnh liệt.
Phác Thái Anh áp mình vào vòm ngực trần của Lạp Lệ Sa, sau đó cô đặt ly rượu trên tay anh sang một bên, gọi tên anh nhẹ nhàng...
"Lệ Sa..."
Tiếng gọi này thiêu rụi mọi lý trí của Lạp Lệ Sa, anh không kìm được vươn tay ôm chặt Phác Thái Anh, cảm nhận hương thơm và da thịt mềm mại của cô...
Phác Thái Anh cọ cọ trong lòng anh, cô ngẩng mặt thầm thì tên anh, rồi nhón chân đặt nụ hôn lên môi anh...
Cơ thể phụ nữ mềm mại kích thích mạnh mẽ thần kinh của Lạp Lệ Sa. Bao ham muốn cháy bỏng bị anh kiềm chế suốt thời gian qua đột nhiên trỗi dậy. Với anh mỗi lần ôm cô ngủ là một lần giày vò khổ sở không nói nên lời.
Mà đêm nay, cô lại chủ động, mùi hương thơm ngát của cô khiến toàn thân anh nóng hực. Trong nháy mắt cô chạm môi mình vào anh, anh bỗng trở nên chủ động, cúi thấp đầu, giữ gáy cô, làm nụ hôn này càng trở nên cuồng nhiệt.
Phác Thái Anh bật ra những tiếng đê mê, ngực cô phập phòng dán vào vồng ngực vững chãi của anh.
"Lệ Sa..." Cô thỏ thẻ tên Lạp Lệ Sa, cọ người lên tay anh, nói giọng nỉ non, "Muốn em đi, Lệ Sa..."
Lạp Lệ Sa thở hắt ra, vùi mặt vào cổ Phác Thái Anh, giọng anh khản đặc, "Bây giờ em chưa khỏe nên không được. Em ngoan ngoãn đi ngủ, được không?"
Anh muốn chiếm hữu cô vô cùng nhưng nghĩ đến sức khỏe của cô, anh không đành lòng, cũng không cho phép bản thân có những suy nghĩ hoang đường.
"Lệ Sa... không chịu..." Phác Thái Anh vặn vẹo, kéo tay anh vuốt ve bộ ngực mềm mại của mình. Động tác này làm dây váy ngủ tuột khỏi vai cô, làn da trắng ngần của cô nửa che nửa đậy đập vào mắt anh.
Cô khiến hơi thở anh trở nên gấp gáp, từng thớ thịt run lên trong sự mất kiểm soát của anh. Anh không ngờ sẽ có ngày Phác Thái Anh chủ động quyến rũ anh thế này. Khả năng kiểm soát bản thân của anh rất cao nhưng chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt, hay thậm chí cô chẳng cần làm gì, anh cũng tự động đầu hàng trước cô.
"Thái Anh! Đi lên lầu ngủ." Anh giả vờ nghiêm khắc nhưng bàn tay anh lại dính chặt trên người cô. Da thịt cô mềm mại khiến anh không thể khống chế trái tim đang run rẩy.
Anh không phải cậu trai trẻ mới lớn, nhưng Phác Thái Anh của đêm nay lại biến anh thành một chàng thiếu niên bồng bột!
"Không, em không chịu..." Phác Thái Anh mỉm cười dịu dàng. Cô tựa hồ hiểu thấu ánh mắt lưỡng lự của anh, cô càng cười tươi, kéo tay anh di chuyển xuống dưới, rồi thò vào váy ngủ...
"Em..." Yết hầu của Lạp Lệ Sa bỗng dưng rung lên.
Cô không hề mặc quần con!
"Lệ Sa, em yêu anh..." Khi anh không thể làm theo lý trí, cô lại thốt ra câu này.
Lạp Lệ Sa ngây người, bờ vai rộng của anh cứng nhắc. Một lúc sau, anh ôm mặt cô, gương mặt nghiêng điển trai toát lên vẻ xúc động và hạnh phúc khó nói thành lời...
"Thái Anh, em vừa nói gì? Em lặp lại lần nữa đi."
Phác Thái Anh chủ động hôn cuồng nhiệt lên đôi môi ấm nồng của anh. Mãi lâu sau, cô mới dừng nụ hôn, nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng si mê. Cô vòng tay ôm chầm lấy cổ anh, nói giọng thủ thỉ, "Em yêu anh!"
Gương mặt Lạp Lệ Sa sáng bừng hạnh phúc, làn môi mỏng mỉm cười vui sướng.
"Lệ Sa, em là của anh..." Mặt cô ghé sát mặt anh, môi cô cũng kề sát môi anh. Hơi thở thơm ngát của cô phả lên miệng anh, tay cô lại làm những việc mà cô không hề dám trước đây. Cô miệt mài thưởng thức thân thể anh...
Sự khiêu khích của cô như ngọn lửa cháy hừng hực châm vào khát khao mãnh liệt luôn ẩn giấu trong anh. Lạp Lệ Sa kiềm chế dục vọng đang trào dâng làm mình đau buốt, anh túm chặt tay cô, giọng anh khô khốc, "Thái Anh... em..."
Phác Thái Anh lại bịt miệng anh bằng một nụ hôn sâu nồng nhiệt, toàn thân cô quấn chặt lấy người anh.
Lạp Lệ Sa thở dốc, cố gắng kiềm chế bản thân.
Khi đàn ông đối mặt với người phụ nữ mình thương yêu, thì khả năng kềm chế bản thân cao đến đâu cũng sẽ lặn mất tăm.
Phác Thái Anh mỗi lúc một táo bạo hơn. Cô đẩy anh nằm xuống ghế sô pha, dạng chân cưỡi lên bụng anh. Cô cúi đầu hôn cơ thể anh từ trên xuống dưới...
Đối với chuyện nam nữ, từ trước đến nay Lạp Lệ Sa không quen ở thế bị động. Anh là người đàn ông bình thường, anh thích dẫn dắt cô, thích nghe tiếng rên rỉ mềm mại khổ sở của cô, thích ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng vì ham muốn của cô... nhưng ngày hôm nay, anh phải kiềm chế thôi thúc ném cô lên giường để tận hưởng mùi vị ngọt ngào của cô, để mặc cô vô tư cọ xát trên người mình, chỉ vì anh sợ làm cô bị thương.
Có điều Lạp Lệ Sa nghĩ sai rồi!
Phác Thái Anh chủ động còn điên cuồng hơn cả anh.
Anh say sưa ngắm nhìn đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.
"Thái Anh..." Lạp Lệ Sa thở hổn hển, anh nâng mặt cô, luồn tay vào tóc cô, vẻ như ngầm đồng ý.
Phác Thái Anh cười xấu xa, chậm rãi cởi khăn tắm quấn trên người anh...
Q.9 - Chương 6: Dịu dàng và nguy hiểm
Phác Thái Anh nằm sấp trên người Lạp Lệ Sa, ngón tay cô lần từ thắt lưng của anh xuống đến một vật nóng rãy khác thường...
Phác Thái Anh nhìn thẳng vào mắt anh, rồi tay cô chà xát vào bộ phận đàn ông đã dựng đứng của anh. Lạp Lệ Sa thở hổn hển, đôi mắt anh tối sẫm tố cáo anh đã mê loạn.
Dưới ánh đèn, cơ thể cô hiện ra lộng lẫy như trong mơ, làn da trắng muốt và mái tóc đen nhánh làm anh bị kích thích mạnh.
"Thái Anh..." Anh nhấc cằm cô, ngắm cô bằng ánh mắt khát khao điên cuồng, anh không muốn chờ đợi thêm một giây, một phút nào nữa...
Thế nhưng anh lo lắng cho sức khỏe của cô!
Phác Thái Anh tựa hồ nhìn thấy sự giao tranh giữa dục vọng và lý trí của anh, cô mỉm cười hiền hậu, hôn nhẹ phía sau tai anh, "Anh không muốn em ư?"
Muốn!
Quỷ tha ma bắt anh muốn vô cùng!
Cổ họng Lạp Lệ Sa khô rát, anh vô thức vòng tay ôm eo cô.
Phác Thái Anh cười quyến rũ, cô nhẹ nhàng chuyển động để nơi mềm mại ướt đẫm cọ xát với vật căng cứng của anh.
Váy ngủ đen đã tốc lên lưng cô, đỉnh đồi trắng như ngọc lộ ra hoàn toàn, hai nụ hoa nở rộ run nhè nhẹ đập vào mắt Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa làm sao có thể nhịn được lời mời cám dỗ như vậy. Anh lập tức ngửa đầu ngậm nụ hoa trên ngực Phác Thái Anh mút mạnh.
Phác Thái Anh ngửa đầu, thở hắt một tiếng, rên rỉ gọi tên anh.
Thanh âm của cô như bùa chú rút sạch lý trí của Lạp Lệ Sa. Người đàn ông trầm tĩnh và vững vàng thường ngày nay biến mất hoàn toàn. Mỹ nhân trong lòng anh đã xóa tan bản tính kiêu ngạo và biết kiềm chế cố hữu của anh.
Anh vùi mặt vào ngực cô, còn tay thuận theo eo cô dịch chuyển xuống dưới, hơi nhấc mông cô lên cao, từ từ tiến vào nơi mềm mại của cô.
Phác Thái Anh khó nhọc thở dồn, cơ thể được lấp đầy bỗng co thắt.
Lạp Lệ Sa kêu một tiếng đầy khoan khoái.
Khoái cảm mãnh liệt khiến động tác của anh nhanh hơn, càng lúc càng kích thích, càng lúc càng mãnh liệt.
Đêm khuya tĩnh mịch, một đôi nam nữ triền miên đốt cháy nhiệt độ trong phòng.
Khi Lạp Lệ Sa bồng Phác Thái Anh đứng dậy, một cánh tay đang ôm cổ anh của cô hạ xuống, với lấy con dao trong dĩa trái cây bên cạnh!
Đôi mắt lờ mờ say mê của cô vì sắp thực hiện được kế hoạch trở nên kỳ dị!
Lạp Lệ Sa hoàn toàn trầm luân trong dục vọng không hề hay biết hành động khác thường của cô. Anh đứng dậy nhấc người Phác Thái Anh, để chân cô quặp chặt hai bên hông anh. Bộ phận đàn ông của anh như thanh sắt nóng bỏng xuyên vào cửa động ướt át, sau đó anh bế cô đi đến gần cửa sổ, ấn chặt cô vào tường.
Sự cọ xát làm anh hưng phấn, tất cả các dây thần kinh của anh bị kích thích, một nguồn khoái cảm không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Thanh âm của Phác Thái Anh như muỗi kêu thôi thúc Lạp Lệ Sa nhấn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Ánh mắt anh ngày càng thẫm lại, động tác vẫn dịu dàng nhưng lực đạo ngày càng lớn. Khuôn mặt cô đê mê dụ dỗ anh vùi mặt vào cổ cô, anh vừa hôn vừa liếm láp làn da cô, có lúc anh cắn mạnh để lại vết đỏ trên da Phác Thái Anh.
Mỗi cú nhấn người của anh đều như rung động đến trái tim Phác Thái Anh.
"Thái Anh..." Anh ngước nhìn cô chăm chú.
Lưng anh ướt sũng mồ hôi, cơn hoan lạc này khiến anh thỏa mãn và hạnh phúc vô cùng.
Đôi mắt mê ly của Phác Thái Anh dần trở nên trong vắt, cô cười dịu dàng nhìn anh, ngực cô nhấp nhô theo từng động tác của anh, còn cánh tay vẫn ôm ghì cổ anh. Lạp Lệ Sa mê mẩn, lẩm bẩm tên cô bằng giọng nồng nàn thương yêu. Đúng lúc này, con dao cô giữ trong tay từ nãy đến giờ chầm chậm vung lên...
Khi Lạp Lệ Sa hơi nhích người, muốn tiếp tục hôn cô, thì tình cảnh tàn nhẫn phảng chiếu trên gương bất giác làm đau đớn mắt anh. Anh trông thấy Phác Thái Anh đang giơ dao muốn nhắm vào giữa lưng mình!
Lạp Lệ Sa kinh hãi lách người, lưỡi dao trật mục tiêu, cứa lên cánh tay anh. Anh túm cổ tay Phác Thái Anh, gương mặt bỗng nhiên u tối đáng sợ.
Phác Thái Anh thấy anh phát hiện, cô liền giãy dụa xô anh ra, ánh mắt cô tràn đầy căm ghét và thù hận. Cô nắm chặt con dao không buông, hét to đau đớn, như thể đang trút tiết nỗi thống khổ khi kế hoạch thất bại!
Cánh tay phải của Lạp Lệ Sa bị trúng một dao, nhưng may là vết thương không chảy máu nhiều lắm. Có điều nỗi đau da thịt này không là gì với anh, so với đợt trước cô đâm lên hõm vai anh thì lần này đã may mắn hơn rất nhiều.
Bắt gặp đôi mắt hận thù như muốn giết người của cô, con ngươi đen ngòm của anh cũng cuộn trào tức giận.
"Thả tôi ra! Thả ra!" Phác Thái Anh nghiến răng giận dữ, trừng mắt nhìn anh.
Lạp Lệ Sa mặc kệ cô. Bao buồn lo chôn sâu trong lòng nổ tung trong nháy mắt. Anh siết mạnh cổ tay Phác Thái Anh, cô đau buốt bất giác thả lỏng tay.
Con dao dính máu của anh rớt xuống nền nhà...
Phác Thái Anh vùng vẫy dữ dội hơn, anh bèn bóp mặt cô giận dữ...
"Tại sao? Tại sao em phải hận anh như vậy?" Đôi mắt anh lạnh như băng, cơn giận dữ đã khiến anh quên rằng cô chỉ là một bệnh nhân.
Phác Thái Anh giãy mặt liên tục.
"Nhìn anh!" Lạp Lệ Sa quát lên, anh càng bóp mặt cô mạnh hơn, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình. Phác Thái Anh cau mày, có vẻ như anh đã làm cô đau.
"Em cũng biết đau? Em biết anh đau như thế nào không?" Giọng anh trầm thấp thoáng vẻ chua xót khổ sở vì cô hận anh. Anh phải làm thế nào cô mới thôi hận anh? Cô hận anh đến đỗi sẵn sàng giết chết anh?
"Bỏ tôi ra..." Phác Thái Anh không thoát khỏi anh nên đành la to chống cự lại.
"Anh không bỏ!" Lạp Lệ Sa quát lạnh. Anh nhấn người vào cơ thể cô, động tác anh lỗ mãng khiến cô hét lớn sợ hãi.
"Em muốn anh phải làm thế nào, phải làm thế nào?" Từng cú thúc mạnh của anh thâm nhập vào thân dưới Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thở không ra hơi, lại bị Lạp Lệ Sa hôn mãnh liệt, khác hoàn toàn vẻ ôn hòa thường ngày. Anh cắn mút thô lỗ lên da thịt Phác Thái Anh.
Anh không biết phải đối xử thế nào với cô, anh bất lực, anh thật sự không biết phải làm thế nào nữa rồi!
Hai hàng lệ tuôn trào khỏi khóe mi Phác Thái Anh, cô vỡ òa nước mắt...
Lạp Lệ Sa đột nhiên ngây người, anh ngỡ ngàng nhìn cô, vòm ngực anh phập phồng như vừa tỉnh dậy từ cơn điên cuồng của bản thân.
Anh đang làm gì vậy?
Anh biết rõ cô không giống bình thường, nhưng anh lại nổi giận với cô?
Anh nhìn cô, cơ thể anh bỗng cứng ngắc, những dấu hôn xanh tím trên người cô như đang cười nhạo ý chí yếu kém của anh, làm anh xót xa khôn cùng, nhưng nước mắt trên mặt cô mới là thứ khiến anh đau đớn vô cùng tận.
Anh yêu thương cô, tại sao lại tổn thương cô?
Anh cúi đầu, hôn nước mắt trên mặt cô, hạ thấp giọng nói, "Em đừng khóc, anh đau lắm."
Tuy cô làm hại anh, nhưng anh không đành lòng nhìn cô như vậy.
Phác Thái Anh càng khóc nức nở.
Lạp Lệ Sa đau xé lòng, lặng lẽ ôm cô đến ngồi trên ghế sô pha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com