Chương 37: Lãng Lãng tạm biệt quá khứ
"Là một doanh nghiệp chuyển từ ngành kinh doanh truyền thống sang lĩnh vực internet, Hoa Liên có ba mảng kinh doanh chính: gia công dây đồng, sản xuất phụ tùng ô tô và game online. Trong đó, mảng kinh doanh game online đóng góp doanh thu chính trong hai năm gần đây. Cụ thể, doanh thu kỳ này của mảng gia công dây đồng là 3.72 tỷ nhân dân tệ, tăng 29.73% so với cùng kỳ năm trước, chiếm 4.79% tổng doanh thu; doanh thu mảng phụ tùng ô tô là 6.68 tỷ nhân dân tệ, giảm 23.88% so với cùng kỳ năm trước, chiếm 8.61% tổng doanh thu; doanh thu mảng game online là 67.27 tỷ nhân dân tệ, tăng 16.6% so với cùng kỳ năm trước, chiếm 86.6% tổng doanh thu, là động lực chính thúc đẩy tăng trưởng doanh thu của Hoa Liên. Cho nên chúng tôi cho rằng thu mua, ờ..."
Trong văn phòng sáng sủa sang trọng, Đậu Đậu mặc bộ đồ liền hình khủng long, nằm trên bàn làm việc rộng rãi, nhiệt tình gặm ngón chân của chính mình bằng cái miệng chúm chím không răng. Giám đốc tài chính thực sự không cách nào lơ đi cảnh tượng bất thường này, miệng thì báo cáo công việc, đầu thì để trí tưởng tượng bay cao bay xa, suy đoán rốt cuộc đứa bé này là sao. Nhìn bộ dạng tự do thoải mái của cục vàng này, chẳng lẽ lời đồn tổng giám đốc Văn có con ngoài giá thú đang lan truyền khắp công ty là sự thật ư? Miên man suy nghĩ như vậy một hồi, công việc quen thuộc cũng bị cắt đứt, quên mất mình định nói gì.
Văn Thiệu Kỳ cầm một bộ tài liệu, vừa nghe giám đốc tài chính báo cáo vừa xoay bút, "Sao vậy? Tiếp tục đi." Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện giám đốc tài chính đang dán mắt vào Đậu Đậu nhìn không chớp mắt, hơi hiểu ra, bèn nhấn vào tổng đài nội bộ: "Trợ lý Thẩm, đi vào bế Đậu Đậu ra ngoài chơi."
Giám đốc tài chính hơi ngượng ngùng: "Để thiếu gia ở đây đi ạ, tôi không có vấn đề gì cả."
Dù sao cũng là cánh tay đắc lực của công ty, Văn Thiệu Kỳ không trêu cười anh ta, tốt bụng giải thích: "Vậy thì dẹp lòng hiếu kỳ của mình đi, Đậu Đậu chỉ là em bé tôi trông nom giúp bạn tôi thôi."
Trợ lý vừa gõ cửa bước vào và giám đốc tài chính cùng nghe được câu ấy, trong lòng đều thấy ngờ vực, ai mà được nể mặt tới thế, đường đường là Văn đại thiếu gia mà dám coi như bảo mẫu chăm nom trẻ em.
Mà trợ lý Thẩm cũng bị tai bay vạ gió, đang làm một người đàn ông độc thân vui tính, chẳng hiểu sao lại bắt đầu kiếp trông trẻ ngay trong giờ làm, cũng may trước đó thư ký Sầm đã lâm thời gọi một đồng nghiệp từng sanh con tới để giúp cho bú sữa bột và thay tã, hơn nữa Đậu Đậu đúng là một em bé hướng ngoại hiếm thấy ai cũng có thể bế bồng được, nhờ đó trợ lý mới không vấp phải Waterloo trong công việc.
Một trợ lý đạt chuẩn thì phải hoàn thành xuất sắc tất cả những gì sếp sai bảo, cho dù là cho con bú, trợ lý Thẩm (1) vừa động viên bản thân vừa bế Đậu Đậu đi dạo ở quảng trường bên ngoài công ty, thu hút kha khá ánh nhìn của người khác, những ai ra vào công ty đều muốn tiến lại gần hỏi thăm một câu, nhưng lại e ngại khí chất ngày thường của cậu ta, chỉ có thể gửi đi một ánh mắt tò mò và dò xét.
Hứa Thừa lo lắng không biết Văn Thiệu Kỳ có thể chăm sóc Đậu Đậu được không, nên chẳng thèm chờ Văn Thiệu Kỳ tới đón, vừa tan ca đã vội chạy tới công ty hắn. Đây cũng là lần đầu tiên anh tới trụ sở công ty nằm ở khu vực sầm uất trong trung tâm thành phố của người đàn ông kia. Từ xa anh đã nhìn thấy Đậu Đậu đang được một anh nhân viên nhã nhặn ôm trong lòng.
"Đậu Đậu." Anh gọi, đồng thời nhanh chóng đi đến.
Trợ lý Thẩm vốn rất cảnh giác, vừa nhìn thấy anh lập tức thả lỏng, Đậu Đậu cũng giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn ra mà nhào về phía ngực anh, Hứa Thừa dịu dàng đón lấy bé con, "Con trai à, chơi ngoài đường cả ngày, có thấy quen không nào?"
Trợ lý Thẩm nói: "Thì ra đây là con trai anh ạ... Thảo nào."
Hứa Thừa: "Chào cậu... Cậu biết tôi sao?"
Trợ lý Thẩm vừa cười tủm tỉm vừa nói: "Có lẽ là anh chưa từng gặp tôi đâu ạ, tôi họ Thẩm, là trợ lý của tổng giám đốc Văn."
Hóa ra đây chính là quý trợ lý thoắt ẩn thoắt hiện ở nhà anh, Văn Thiệu Kỳ đúng là tận dụng tối đa trợ lý của mình.
Hứa Thừa đón Đậu Đậu xong định bỏ đi, trợ lý Thẩm lại bảo anh chờ một chút, tổng giám đốc Văn ước chừng cũng sắp xong rồi, không phải họ đang ở chung sao, vừa hay có thể cùng nhau về nhà. Nói thế nào thì Văn Thiệu Kỳ cũng đã giúp đỡ mang Đậu Đậu theo cùng cả ngày hôm nay, anh lại đuổi người ta đi thì ngang ngược quá, cho nên anh làm theo lời trợ lý Thẩm, ôm Đậu Đậu ngồi trên bệ bồn hoa ở quảng trường chờ Văn Thiệu Kỳ tan làm. Trợ lý Thẩm vốn định đưa anh vào công ty, ngồi chờ trong phòng nghỉ, nhưng Hứa Thừa từ chối, từ sau khi bị đồng nghiệp hiểu lầm, anh đã học được chuyện tị hiềm.
"Con trai à, hôm nay tên họ Văn đối xử với con có tốt không? Có bị bỏ đói không?" Hứa Thừa vừa nâng Đậu Đậu lên cao vừa hỏi.
Đậu Đậu tưởng anh đang chơi đùa, thế là bật cười khanh khách.
Hứa Thừa cũng cười, chọc chọc vào bụng bé, "Chà... Trông có vẻ không bị bỏ đói nhỉ, thằng nhóc này, thích nghi mọi hoàn cảnh thế cơ à, sau này e là ai cũng hốt con đi được mất."
Đậu Đậu lại cười giòn một hồi, hai người đang đùa giỡn hăng say, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Anh hai?"
Hứa Thừa vội vàng bế Đậu Đậu đứng lên, "Đình Đình hả, trùng hợp thật."
Hứa Đình vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng cũng thay đổi rất nhiều, không mặc những món đồ thời trang đặc biệt đắt đỏ quý giá nữa, mà mặc một bộ đồ vừa người, nhìn những đường may tinh xảo cùng với đường cong uyển chuyển kia là biết giá thành xa xỉ, trên phần cổ thon dài đeo một chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh long lanh, lớp trang điểm trên gương mặt rất nhạt, làn da vẫn trắng mịn như sương mai, mái tóc dài được buộc lỏng lại thành một búi, tùy ý nhưng cũng có thể nhìn ra nó được thiết kế rất công phu, khiến em ấy trông càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Rõ ràng chỉ mới mấy tháng không gặp, nhưng tưởng chừng như đã lâu lắm rồi, lâu đến mức Hứa Đình trước mặt làm Hứa Thừa gần như không nhận ra, khó có thể nói cảm xúc trong lòng là gì, khá tốt, ít nhất túi xách của em ấy bây giờ hẳn là không quá đắt, Hứa Thừa thầm nghĩ.
"Sara à, đây là anh trai em hả?" Một người phụ nữ trông không mấy trẻ, nhưng cũng đẹp không thể tả bước đến bên cạnh họ, vừa tháo kính râm xuống vừa hỏi, còn có một cô gái khác đi cùng với vóc dáng hơi thấp, trông không lộng lẫy bằng họ.
Hứa Đình cười giới thiệu cho họ: "Phải, Cecilia, đây là anh trai em." Rồi nói với Hứa Thừa: "Anh hai ơi, đây là Cecilia, bạn thân nhất của em, đây là Vương Viên, trợ lý của em."
Vừa thân thuộc vừa tự nhiên, giống như giữa họ chưa từng có khúc mắc tồn tại.
"Chào mọi người, tôi là anh trai của Đình... của Sara." Nếu Đình Đình không để bụng người họ hàng nghèo nàn này, Hứa Thừa cũng rất tự nhiên chào hỏi những người bạn của em ấy.
Hứa Đình nhìn Đậu Đậu hỏi: "Anh hai, đây là con anh hả?" Câu này hỏi một cách vô cùng tự nhiên, tựa hồ đã quên mất anh trai mình ngay cả một người bạn gái cũng chưa từng có.
Hứa Thừa cười khổ một cái, "Không phải, đây là con trai Lý Cảnh, trước đó anh đã kể với em rồi đó, cậu ấy đã có một nhóc con bụ bẫm."
"Thế anh đang làm gì ở đây vậy?" Hứa Đình hỏi.
"Đang chờ bạn." Theo bản năng anh không muốn nói quá nhiều, hơn nữa Hứa Đình trông có vẻ như chẳng nhớ gì về chuyện của anh cả.
Câu này nghe có vẻ chẳng có gì sai, nhưng không biết vì sao Cecilia lại che miệng cười khì một cái, Vương Viên cũng nói một câu rất móc mỉa: "Sara à, anh hai của chị đối xử với con người ta tốt như thế, sao chẳng biết xót chị gì thế? Chị đã..."
"Vương Viên." Hứa Đình ngăn cô ta nói tiếp, rồi quay đầu nói với Hứa Thừa: "Anh hai à, bọn em có công chuyện, anh chờ em một chút nhé, tối nay cùng nhau ăn cơm được không?"
Cecilia xen mồm: "Sara à, vậy thì em phải nghĩ kỹ, tối nay nói không chừng chúng ta sẽ dùng bữa với Reed đấy, dù sao trước kia cậu ấy khá thân với chị họ là tôi đây, lại còn mới về từ bên Anh không lâu, chẳng phải em đi với chị vì muốn gặp cậu ấy sao?"
Hứa Đình nhìn Hứa Thừa bằng ánh mắt đầy vẻ khó xử, không nói gì.
Hứa Thừa không biết sự ghét bỏ và thái độ thù địch như có như không của những người bên cạnh Hứa Đình tới từ đâu, có lẽ do cách ăn mặc của anh không chỉnh tề, chỉ đứng cùng một chỗ thôi mà anh và họ trông như người của hai thế giới. Xe của Văn Thiệu Kỳ trùng hợp đi ngang qua, dừng ở xa xa bên vệ đường rồi ấn còi một cái. Không đợi Hứa Đình trả lời, anh lui về sau vài bước, vui cười hớn hở nói: "Em đi công việc đi, bạn anh tới rồi, lần sau rảnh rỗi lại ăn nhé, Đậu Đậu, chào các người đẹp đi con."
Nói xong anh giơ tay Đậu Đậu lên quơ quơ, rồi xoay người đi. Mà lần sau ấy không biết là khi nào.
Trong lòng Hứa Thừa nảy sinh cảm giác luyến tiếc vô hạn, anh lại vừa đưa lưng về phía Hứa Đình vừa vẫy vẫy tay, đó là một động tác chào tạm biệt.
Hứa Đình nhìn theo bóng lưng Hứa Thừa, vẫn rộng rãi như thế, thời niên thiếu đã nằm sấp ở nơi đó vô số lần, ấm áp mà kiên cường. Hứa Đình không biết rằng, không phải Hứa Thừa đang chào tạm biệt mình, mà là nói lời tạm biệt với những năm tháng tuổi xanh đã từng toàn tâm toàn ý hi sinh cho Hứa Đình, Hứa Đình đã không còn là cô em gái mà mẹ anh căn dặn phải chăm sóc cẩn thận nữa, mà là phu nhân đã thành công hòa nhập vào xã hội thượng lưu. Ngay trong một chiều hoàng hôn bình thường không có gì đặc biệt, trước sự chứng kiến của bóng tà dương, Hứa Thừa nói lời tạm biệt triệt để với Hứa Đình.
"Anh trai em cũng biết điều đấy," Cecilia đeo kính râm lên, xoay người lại đầu tiên, "Đi thôi, vào tìm Reed nào." Vương Viên kéo kéo Hứa Đình, hai người cùng đi theo, Vương Viên sốt sắng nói: "Cecilia ơi, lát nữa làm phiền chị khen ngợi chị Sara mấy câu trước mặt Reed nhé."
Ba người vừa nói vừa cười bước vào công ty nhà họ Văn, không hề thấy được Hứa Thừa đang bước lên chiếc xe của chính Reed trong lời nói của họ.
Văn Thiệu Kỳ luôn luôn là kẻ chẳng quan tâm đến tâm trạng của người khác, nhưng không biết vì sao hắn lại có thể rất dễ cảm nhận được cảm xúc của Hứa Thừa. Anh ấy từ khi lên xe đã ngẩn người đầy buồn bã, ngay cả khi Đậu Đậu uốn éo lắc lư chực khóc cũng chưa nhận ra.
"Có chuyện gì vậy?" Văn Thiệu Kỳ đưa tay bế Đậu Đậu từ trong lòng anh qua bên mình, nhẹ nhàng vỗ về.
"Hửm? À, không có gì, chỉ là hơi mệt thôi." Hứa Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đến siêu thị trước đã, mua một ít rau."
Văn Thiệu Kỳ nhìn thoáng qua anh, rõ ràng không tin, nhưng cũng không truy hỏi, mà là nói cho tài xế một địa điểm rồi tiếp tục: "Nếu mệt thì hôm nay ăn ở ngoài đi, anh không cần phải nấu."
Hai người ngồi trong căn phòng lịch sự tao nhã, Hứa Thừa nhờ nhân viên lấy nước ấm, pha sữa bột cho Đậu Đậu, cho bé bú no, rồi lại làm theo tờ giấy Bàn Tử viết, đặt Đậu Đậu lên đùi Văn Thiệu Kỳ, mở tã giấy ra, quan sát cái mông béo tròn, thấy vẫn còn khô, anh hài lòng xé mở cái mới ra, rồi nâng chân bé lên, vừa thay tã vừa ngước mắt cười cười, "Cậu cũng biết cơ đấy, đã biết thay tã rồi."
Ánh mắt ngước từ dưới lên luôn có vẻ vừa kín đáo vừa dịu dàng, trái tim Văn Thiệu Kỳ chẳng hiểu sao lại thấy rung động, một thứ cảm xúc nào đó chưa kịp nắm chắc đã bay đi rồi. Chân hắn cứng đờ, hai tay cầm cánh tay mũm mĩm của Đậu Đậu, "Anh cẩn thận một chút, đừng để nước tiểu dính vào người tôi."
"Yên tâm đi, con trai tôi sạch sẽ vô cùng."
Hứa Thừa chăm sóc Đậu Đậu xong, đặt bé vào trong nôi để bé tự chơi, mới quay lại bàn ăn bắt đầu dùng bữa.
Trên bàn đầy những chiếc đĩa nhỏ tinh xảo, thực phẩm tươi mới ngon lành, qua tay nghề của đầu bếp, càng thêm ngon miệng hấp dẫn, đáng để thưởng thức. Tiếc rằng Hứa Thừa là dân quê mùa, chỉ biết là ngon, ăn sạch sành sanh, đầu lưỡi còn chưa cảm nhận được dư vị đã nuốt ực, ăn xong thấy hơi khát nước, bèn cầm ly nước bên cạnh lên uống, nhưng rồi lại làm phỏng lưỡi, vô tình phun ra mấy giọt nước.
Văn Thiệu Kỳ cười khẽ một cái, cầm khăn giấy ấn nhẹ vào khóe miệng anh, lau đi những giọt nước và vết bẩn, rồi vẻ vô tình hỏi: "Những người lúc nãy đứng cùng với anh là ai thế?"
Hứa Thừa nhận ra hắn đang hỏi Hứa Đình, bèn nở nụ cười gian xảo: "Cậu đoán xem?"
Văn Thiệu Kỳ hơi cau mày, gọi: "Hứa Thừa." Câu đó đồng nghĩa với không vui.
Hứa Thừa không muốn cãi nhau với hắn nữa, thế nên anh thật thà trả lời rằng: "Em gái tôi với bạn của em ấy."
"Em gái anh ư?" Văn Thiệu Kỳ hứng thú, "Chưa từng nghe anh nhắc tới."
Hứa Thừa cũng thấy rất bất ngờ, "Cậu không biết à, tôi tưởng rằng loại nhà giàu như mấy cậu sẽ điều tra rõ ràng rành mạch mười tám đời tổ tiên của tôi cơ."
Văn Thiệu Kỳ lau tay một cách hết sức thanh lịch, khẽ hắng giọng rồi nói, "Không cần thiết, tôi có thể chờ tới khi anh giới thiệu những người quan trọng trong đời anh cho tôi."
Hứa Thừa nhìn hắn một cái, lặng lẽ uống trà.
Công ty nhà họ Văn.
"Thư ký Sầm, cậu có ý gì hả?" Cecilia dẫn theo Hứa Đình, Vương Viên nhưng bị chặn ngoài cửa văn phòng của Văn Thiệu Kỳ.
"Thưa cô Kim, xin lỗi, nếu không có hẹn trước, không ai được gặp tổng giám đốc Văn."
"Cậu có hiểu không vậy hả, tôi mà cũng cần hẹn trước ư?" Cecilia bị mất mặt, gương mặt trang điểm tỉ mỉ có phần méo mó.
"Đây là quy tắc, thưa cô Kim," Thư ký Sầm trả lời cho tròn bổn phận, không nhường lấy một bước, "Cô có thể gọi điện thoại cho tổng giám đốc Văn trước, hỏi thử xem tổng giám đốc có rảnh hay không."
"Cậu mà biết tôi đã gọi hay chưa hử? Chúng tôi đã hẹn ăn cơm."
"Đáng tiếc tôi không nhận được chỉ thị."
"Cậu!"
Hứa Đình kéo kéo tay áo Cecilia, "Thôi, lần sau chúng ta lại đến nhé..."
"Cô Kim đi thong thả ạ..." Thư ký Sầm lễ phép nâng tay lên, làm một tư thế mời đi không tiễn.
Cecilia thẹn quá hóa giận, ra sức đạp lên đôi giày cao gót, xoay người giận đùng đùng đi về phía thang máy.
Trợ lý Thẩm hỏi anh ta: "Sao anh không nói cho họ biết tổng giám đốc Văn đã đi rồi?"
Thư ký Sầm nhún vai: "Không phải họ đã hẹn rồi sao? Tại sao lại không biết tổng giám đốc Văn không có ở đây?"
Trợ lý Thẩm trỏ trỏ anh ta, "Anh cũng xấu xa thật đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com