Chap 14
Cả hai đã trở thành một cặp đôi đẹp nhất của trung tâm , đi đâu cũng có nhau lúc nào cũng như hình với bóng anh càng ngày càng yêu thương cưng chiều cô hết mức , thành viên trên thuyền <Quỳnh Nhung> một ngày càng lớn mạnh các thuyền viên cứ việc ngồi không chính chủ sẽ tự chèo , đôi lúc các thuyền viên cũng ăn không nổi cẩu lương của hai người gặp nhau là sẽ có cẩu lương ăn no căn bụng .
Nhưng dạo gần đây anh dường như không còn chăm sóc cho cô như lúc trước , lâu lâu sẽ hỏi vài câu bình thường ngay cả khi gặp nhau đôi lúc anh sẽ bơ cô xem cô như không khí ''làm gì buồn vậy Nhung'' chị Duyên đi lại gần cô lên tiếng , chị thấy cô ngồi một mình trong một quán ca phê ngồi thẩn thờ ngay cả khi chị đã đứng kế bên cô cũng không nhận ra , cô quay lại nhìn chị với gương mặt ủ rủ ''có chuyện gì sao nói chị nghe'' chị Duyên ngồi xuống chiếc ghế kế bên ''dạ không có gì'' nói rồi cô quay mặt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ , chị làm sao không nhận ra cô em gái của mình đang có chuyện không vui nhìn thấy chiếc mà phúng phính xụ xuống đôi mắt của cô cũng đã nói lên tất cả "Mạnh Quỳnh làm em giận hả" chị nhẹ nhàng hỏi cô tay lại cưng nựng chiếc má đang xụ xuống "ừm" cô dùng đôi mắt ngấn nước mà nhìn chị "sao nào nói chị nghe" chị vẫn nhẹ nhàng hỏi lại cô "Quỳnh hết thương em rồi" cô nũng nịu ôm chị mà nói ,nhìn thấy biểu cảm này của cô làm chị bật cười "tại sao em lại nói vậy" chị nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô "thì Quỳnh không quan tâm em đôi khi còn bơ em còn hay thân thiết với cô gái nào đó" cô vẫn cứ ôm chị mà nói "em đang ghen hả" chị lên tiếng "ghen" cô rời khỏi người chị ngước lên nhìn chị "em đang ghen" chị mỉm cười trả lời thay cô "em" cô ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác , chị Duyên rất nhanh đã dùng cả bàn tay áp vào mặt của cô mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau "em đã yêu Nguyễn Mạnh Quỳnh" từng chữ chị nói rất chậm rất rõ như bị nói chúng tim đen cả khuôn mặt đã phủ một lớp màu hồng cả vành tay cũng đã đỏ hết cả lên , cô nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của chị "em ...em làm gì có chứ" cô ngại ngùng tay còn rung cả lên khi cầm ly nước từ ngữ cũng loạn cả lên , nhìn biểu cảm và hành động của cô là chị biết mình đã nói đúng không sai đi đâu được, cô trầm tư uống từ ngụm nước để lấy lại tin thần cũng đã gần 1 tháng anh không nhắn tin hay điện cho cô lúc nào anh cũng nói bận mỗi khi cô tìm anh .
Cho đến một ngày cô thấy anh đi cùng một cô gái còn nói cười rất vui vẻ kể từ ngày đó cô không còn tìm anh nữa và anh cũng không vậy cả hai như người xa lạ mỗi khi gặp nhau , lúc đi diễn nhiều lúc cô còn mất tập chung mỗi khi nghĩ đến anh ''yêu thì nói đừng để đến lúc người ta có hạnh phúc thì lúc đó hối hận'' chị làm sao không hiểu cái con người được chứ yêu mà không nói ''với lại không ai có đủ kiên nhẫn để chờ một người quá lâu'' chị nhẹ nhàng uống ngụm cà phê ,nghe chị nói vậy làm cô nhớ lại lời anh từng nói <bao lâu cũng đợi> không phải cô không muốn tinh anh nhưng lời chị nói rất đúng ''em'' ,''chị và mọi người rất muốn nhận thiệp mừng từ em và Quỳnh'' nói rồi chị cưng nựng chiếc mà phúng phính của cô đã cảm thấy đủ chị mới bỏ ra ''tạm biệt em'' cô vui vẻ tạm biệt chị ''tạm biệt chị''
Sau cuộc trò chuyện cùng chị Kỳ Duyên thì cô đã đi tìm anh nhưng cho dù cô có điện hay nhắn tin cho anh cỡ nào thì vẫn không liên lạc được ''không biết làm cái gì mà không nghe điện thoại của mình'' cô bực bội vì điện cho anh bao nhiêu cuộc mà anh chẵn bắt máy , đang rất bực bội cô lại bắt gặp anh đang đi cùng với một cô gái còn nói cười rất vui vẻ đi từ siêu thị đi ra trên tay anh còn cầm rất nhiều đồ nhìn họ như một cặp vợ chồng mới cưới vậy , trái tim cô như có hàng ngàn muỗi kim đang đâm vào tim cô nước mắt cứ thế thay nhau rơi xuống cô cố gắng bước từng bước nặng nề về nhà ''đồ nói dối , đồ lừa gạt'' cô nằm trên giường mà mắng chửi anh khắp phòng đâu đâu cũng là khăn giấy mà cô lao nước mắt rồi quăn xuống sàn nhà .
Khóc cả một buổi cô cũng thấm mệt nên đã ngủ quên ,<ding dong > tiếng chuông cửa nhà cô cứ vang lên liên tục cô khó chịu bước xuống giường lếch thân xác đầy khó khăn mở cửa ''chào chị Nhung'' Ngọc Hân vui vẻ ôm cô ''ờ'' cô vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nên vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang diễn ra ''gì vậy cô nương'' chị Thủy lên tiếng hỏi đầy thắt mắt ''thôi vô nhà'' Việt Hương không nể mặt chủ nhà mà nhanh chân bước vào trước ''ê đợi tui'' Như Quỳnh cũng nhanh chân đi theo và mọi người lần lược đi vào ''nhìn em bây giờ rất xấu đó mau đi thay đồ đi'' anh lên tiếng khiến cô tỉnh ngủ hoàn toàn ''ừ tui xấu nên mấy người mới có người khác'' cô giận dỗi bỏ vào trong còn không quên tặng anh một cú đá thật mạnh vào chân , làm anh phải chật vật ôm chân xoa chỗ mới bị tác động mạnh vào đó ''đau lắm hả anh Quỳnh'' Mai Thiên vân hỏi thâm nhưng trong câu hỏi đầy ý chiêu chọc, anh hít một hơi thật sâu rồi nhìn Thiên Vân với ánh mắt đầy tia lửa giận rất nhanh Thiên vân đã chạy vào nhà ''hơi bảo bối giận rồi'' anh tự nói với bản thân , anh đi vào nhà trên tay còn cầm theo một chiếc bánh kem .
Mất một lúc cô cũng đã tắm rửa sạch sẽ bước xuống nhà với gương mặt đầy hớn hởn nhưng khi cô bước xuống thì cả căn nhà đã tối thui không thấy được gì ''mọi người ơi'' cô sợ hãi lên tiếng kêu mọi người nhưng đáp lại cô là sự im lặng , cô nhìn mọi thứ đều tối ôm ''mọi người đâu rồi không giỡn như vậy đâu em sợ đó'' cô nói mà hai mắt đã rưng rưng nước mắt.
''Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you ''
Mọi người lần lược bước ra trên tay còn cầm theo một ngọn nến tất cả đều cùng nhau hát , anh là người bước ra cuối cùng trên tay anh cầm một chiếc bánh kem được trang chí rất đẹp trên bánh là tên của cô ''sinh nhật vui vẻ'' anh đưa chiếc bánh trước mặt cô , cô bất ngờ đến bất động những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô ''mọi người'' cô nhìn tất cả mọi người mà không thể thốt lên lời ''hôm nay là sinh nhật em không được khóc'' anh ôn nhu nói cô ''phải đó mau cầu nguyện rồi thổi nến đi'' Nhật Bình lên tiếng ''ừm'' cô gật đầu ngoan ngoãn cầu nguyện rồi thổi nến "chúc mừng sinh nhật'' mọi người đồng thanh chúc mừng sinh nhật cô ''cảm ơn mọi người'' cô cúi đầu cảm ơn mọi người ''người em phải cảm ơn là Quỳnh mới đúng '' chị Thủy lên tiếng ''phải tất cả mọi thứ kể cả cái bánh kem này đều do Quỳnh làm hết'' chị Như Quỳnh tiếp lời chị Thủy , cô quay qua nhìn anh ''không cần cảm ơn đâu đều là công sức của mọi người'' anh nhẹ nhàng xoa đầu cô ''thôi tôi no rồi tôi về đây'' Việt Hương bước ra phía cửa chính ''gì vậy chưa ăn gì mà'' cô nhanh chân chạy ôm bà bạn thân của mình ''thôi nhập tiệc đi mọi người'' Nhật Bình hô lớn rồi nhanh chân bước lại đứng nhìn chiếc bàn đầy ấp thức ăn ''cảm ơn Quỳnh vì bữa tiệc và cả chiếc bánh kem'' cô nắm nhẹ vạt áo của anh mà nói lời cảm ơn , anh quay lại ôn nhu xoa đầu của cô mà lên tiếng ''đây là công sức của mọi người'' cô ngước lên nhìn anh ''vậy .. vậy cô gái đi chung với Quỳnh là gì của Quỳnh'' cô ngại ngùng hỏi nhỏ cả gương mặt đã cuối xuống phía bàn chân , thì ra cô giận anh vì điều này ''em ghen hả'' anh vui vẻ hỏi lại cô lần này cô đã thành thật với cảm súc của mình hơn cô không nói nhưng cái gật đầu của cô đã nói cho anh biết nhận được câu trả lời của cô làm anh hạnh phúc ''vậy trái tim em đã chấp nhận anh'' anh không gấp ráp mà hỏi thêm lần này cô chần chừ hơi lâu cũng làm anh không khỏi lo lắng ''ừm'' chỉ một âm thanh phát ra mà đã làm anh muốn nhảy cẩn cả lên vì hạnh phúc nhưng anh phải kiềm lại ''cô ấy là cô giáo dạy anh làm bánh'' anh mỉm cười mà trả lời , cô ngước lên nhìn anh trong mắt đã tràn ngập nước ''sao vậy bảo bối'' anh nhẹ nhàng lao đi nước mắt cho cô.
Thì ra bấy lâu nay anh âm thầm cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho cô vậy mà cô lại giận dỗi trách anh là đồ nói dối, trong lòng cô thật sự rất ấy nấy ''xin lỗi vì đã trách lầm Quỳnh'' cô nói rất nhỏ nhưng đủ để anh nghe được ''không đồng ý'' anh lạnh lùng trả lời thấy vậy cô ngước lên nhìn anh ''vậy Quỳnh muốn gì'' vì mình có lỗi nên cô mới xuống nước với anh , anh không trả lời mà chỉ cuối người đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ ''như vậy được rồi'' hành động của anh làm cô bất ngờ nhưng cũng ngại ngùng ''đồ sát lang'' cô đỏ mặt mắng anh một câu làm anh bật cười , ''ở đây có rất nhiều người nha hai bạn'' chị Thủy nghiêm mặt lên tiếng ''chúng tôi đến đây để mừng sinh nhật của Nhung chứ không phải đi xem phim tình cảm miễn phí đâu'' Như Quỳnh khó chịu lên tiếng ''chị Thủy đợt sau chị lấy tấm này làm poster em bảo đảm bán vé như tôm tươi luôn'' Nhật Bình vừa nói vừa đưa tấm hình cho chị Thủy và mọi người cùng xem ''đâu ra vậy Bình'' chị Kỳ Duyên lên tiếng hỏi ''mới vừa chụp được đó'' Nhật Bình đầy tự hào trả lời ''gửi chị liền'' chị Duyên nhanh chống xin tấm ảnh đó , lần lược ai cũng xin tấm ảnh Nhật Bình cũng nhiệt tình gửi cho mọi người ''gửi cho tui nữa'' anh cũng nhanh chống xin một vé , bữa tiệc trôi qua cùng với tiếng cười của mọi người và sự ngại ngùng của cô .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com