chap 21
Một buổi sáng nữa lại bất đầu , anh ngồi trên giường nhìn bảo bối của mình đang chuẩn bị đồ để đi diễn ''cho anh theo có được không bảo bối'' anh buồn bả hỏi cô , lần này anh không có lịch diễn cùng cô nhưng anh xin đi theo cô cũng không cho ''không được'' cô không quan tâm anh đang tỏ thái độ như thế ''không anh muốn đi theo bảo bối a~~'' anh nằm lăn qua lăn lại trên cô nhìn vậy cũng bất lực ''anh làm lộn xộn chăn nệm thì lát nhớ xếp lại cho gọn gàng'' cô đóng vali lại nói với anh , sau khi chuẩn bị hành lí xong cô mới đi lại hôn lên tráng anh ''tạm biệt em đi đây ở nhà ngoan nha'' anh ngồi nhìn cô hai mắt đã ngấn nước như sắp khóc ''nhưng ba ngày rất lâu'' anh ôm lấy eo cô tỏ vẻ đáng thương ''ba ngày thôi rất nhanh'' cô trả lời anh với gương mặt bất lực . Cô chỉ đi diễn có ba ngày mà anh làm như ba nắm , khi biết cô đi diễn ba ngày không có anh là ngay lập tức anh đã điện hỏi tội quản lý của cô , quản lý của cô không hiểu chuyện gì anh đã làm người yêu của cô bây giờ còn muốn dành mất công việc của mình hả gì, anh làm đến mức quản lý phải điện cho cô ''chị ơi cứu em anh Quỳnh muốn dành chén cơm của em'' trợ lý vừa nói vừa khóc lóc ỉ ôi , sau khi cô kéo vali đi khỏi nhà anh cũng lật đật kéo chiếc vali từ trong ngầm giường ''em không cho thì anh cũng đi'' anh nhanh chống rời đi.
Cô thì vẫn chưa biết chuyện gì , vẫn cứ vui vẻ đi đến phi trường . Anh cũng đi theo sau cả người chùm kính mít đôi mắt cảnh giác quan sát mọi thứ , anh đã biết chuyến bay của cô và ngay cả ghế ngồi trên máy bay của cô anh cũng biết. Rất nhanh và cô đã lên chuyến bay anh ngồi ngay phía sau cô , cô cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn nhưng cũng không mấy quan tâm từ cali đến new york mất khoảng 5 giờ 53 phút sau một chuyến bay khá dài thì cô và anh đã xuống chuyến bay , cô mệt mỏi bắt tatxi đi về khách sạn và dĩ nhiên anh cũng biết khách sạn mà quản lý đã đặt trước cho cô anh cũng nói rất nhỏ nhẹ để nhờ quản lý của cô đặt hộ anh căn phòng kế phòng của cô , vì muốn biết thông tin về anh quản lý của anh nên quản lý của cô mới giúp anh anh không quan tâm chỉ cần đạt được mục đích thì anh bán quản lý của mình cũng trả sau.
Cô mệt mỏi đi về phòng của mình vừa nằm xuống cô đã ngủ ngay lập tức , anh phải đứng đợi khi nào cô nhận phòng xong rồi anh mới dám vào nhận phong của mình ''lén lúc kiểu này mệt quá'' anh nằm xuống giường mệt mỏi lên tiếng . Sau một giấc ngủ cô đã lấy lại tinh thần cô vui vẻ ca hát trong phòng tắm , lâu lâu không có anh bên cạnh cô cảm thấy rất thoải mái ''lâu lâu nên cho bản thân có chút không gian một mình bỏ ông Quỳnh qua một bên'' nếu mà anh nghe được chắc khóc mấy dòng sông , bên phòng anh anh vẫn còn sây giấc nồng ''bảo bối á~'' anh lên tiếng gọi cô anh lồm cồm ngồi dậy cầm lấy chiếc điện thoại ''chết trễ rồi'' anh nhanh chống đi vào phong tắm vệ sinh cá nhân do mệt quá anh đã ngủ đến trễ giờ diễn của cô.
Cô vui vẻ đi đến nơi diễn ''chào mọi người'' cô vừa đến nơi đã nhanh chống chào hỏi mọi người ''a chị yêu của em'' Ngọc Hân chạy lạy ôm lấy cô ''lại gặp em nữa rồi'' cô vui vẻ nói chuyện với Ngọc Hân ''thơm quá đi'' Ngọc Hân đưa cả khuôn mặt sâu vào hổm cổ của cô mà hít lây mui thơm từ người của cô ''nhột quá đi'' cô bật cười nhưng không có ý sẽ đẩy em gái của mình ra ''hôm nay không có anh Quỳnh'' Ngọc Hân tinh nghịch lên tiếng , hai chị em cứ vui vẻ trò chuyện ''em cũng hát ở đây hả Nhung'' chị Như Quỳnh đi vào hỏi cô ''dạ'' cô vui vẻ trả lời chị ''người đó là ai vậy'' chị thắt mắc chỉ vào người đang ôm cô không rời ''bé Hân đó chị'' cô đẩy Ngọc Hân ra khỏi người ''hello chị'' Ngọc Hân vui vẻ chào chị ''sao em không ôm chị'' Như Quỳnh giận dỗi hỏi ''thì em thích ôm chị Nhung hơn'' Ngọc Hân đi vòng ra sau cô để tiếp tục ôm cô ''con bé này'' chị Như Quỳnh bất mãn lên tiếng , cả ba chị em nói cười rất vui vẻ.
Mất một lúc thì cũng đã đến lược cô ra sân khấu "dạ Phi Nhung xin chào mọi người " cô cúi đầu chào khán giả "à thì hôm nay Nhung đi hát chỉ có một mình thôi" cô trò chuyện với khán giả (để anh lên hát chung nha) có một vị khán giả phía dưới hô to làm cô cũng bất ngờ "gì ạ hát chung á dạ thôi anh là khán giả làm sao bắt anh hát được" cô vui vẻ trả lời lại , xui xẻo thay anh lại ngồi kế bền người đàn ông ấy anh quay qua nhìn người đàn ông không khỏi khó chịu nhưng biết làm sao bây giờ , chỉ có thể ngồi đó bất lực . Cô bất đầu biểu diễn những giai điệu nhẹ nhàng hòa với giọng hát mộc mạc của cô làm cho khán giả phía dưới phải sây mê , anh trầm tư ngắm nhìn bảo bối của mình đang đứng trên sân khấu vẫn là bộ áo dài quen thuộc cùng với mái tóc buôn xỏa làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn .
Anh ngồi dưới hàng ghế khán giả đã tinh ý nhận ra cô đang dần mất nước khi hát mấy bài liên tục , nhưng chưa để anh đem nước lên cho cô thì phía trong anh Thái Châu đã nhanh chân hơn anh ''uống nước đi rồi hát tiếp'' cô nhận nước từ ca sĩ Thái Châu ''cảm ơn anh'' cô nhanh chống nạp lại nước cho bản thân ''coi kìa đổ mồ hôi hết rồi'' ca sĩ Thái Châu lấy khăn giấy nhẹ nhàng lao cho cô ''dạ em cảm ơn anh'' cô ngoan ngoãn đứng yên để cho đàn anh lao mồ hôi trên trán của mình . Phía dưới anh rất đang cố gắng khống chế cơn ghen bên trong , nếu anh không đi theo thì làm sao anh thấy được cảnh như vậy . Phía trên sân khấu cô và ca sĩ Thái Châu vẫn còn đang trò chuyện rất vui vẻ ''nhìn đẹp đôi không quý vị'' cô tinh nghịch lên tiếng ''thôi nha tha cho tui'' Thái Châu xua tay lắc đầu ''sao vậy anh'' cô lên tiếng hỏi đàn anh của mình ''anh không muốn bị Mạnh Quỳnh đánh đâu'' Thái Châu trả lời thành thật , cô và khán giả được một trận cười, sau khi trò chuyện vui vẻ hai anh em bất đầu biểu diễn cả hai biểu diễn rất tốt khán giả phía dưới ai cũng phiêu theo giai điệu của bài hát .
Anh ngồi phía dưới ánh mắt luôn luôn nhìn cô , ánh mắt chứa đầy sự yêu thương , sau khi hai anh em kết thúc bài hát thì ngay lập tức anh bước lên sân khấu khán giả ai cũng ngước nhìn mặt đầy khó hiểu ''ây da Thái Châu xin chào mọi người chúc mọi người có một đêm nghe nhạc thật hay'' Thái Châu rất nhanh đã nhận ra hình bóng ấy của ai , cô chỉ biết quay mặt vào trong bật cười ''hát hay lắm uống nước đi'' anh ôn nhu đưa nước cho cô ''sao lại ở đây'' cô thắt mắc hỏi anh ''đi theo giữ vợ'' anh nói nhỏ vào tai cô, khán giả phía dưới không khỏi bất ngờ về sự xuất hiện của anh .
Sau khi đợi cô trình diễn xong rồi thì anh mới nhanh chống đi về phía cánh gà nhưng lại bất cặp một cảnh tượng làm anh bất ngờ , vừa vào trong thì ngay lập tức cô bị em gái Ngọc Hân ôm chầm lấy ''hôm nay chị hát rất hay luôn'' Ngọc Hân vui vẻ lên tiếng ''cảm ơn em nha'' cô cũng vui vẻ trả lời ''trả người'' từ phía sau lưng cô vang lên tiếng nói rất quen thuộc làm Ngọc Hân cũng phải ngước nhìn ''anh Quỳnh'' Ngọc Hân bất ngờ buôn cô ra , mọi ngươi có mặt ở đấy ai cũng bất ngờ về sư xuất hiện của anh ''dạ chào mọi người'' anh lễ phép cúi người chào mọi người ''sao em lại ở đây'' chị Như Quỳnh lên tiếng hỏi ''à em đi theo Nhung ấy mà'' anh từ tốn trả lời , nhưng mọi người điều hiểu tại sao anh lại có mặt ở đây.
Sau khi cô biểu diễn xong anh và cô đã ra về cùng nhau ''sau lại ở đây'' cả hai cùng nhau đi bộ về khách sạn vì nơi cô diễn cũng gần đó ''thì anh đã nói rồi đi theo giữ vợ'' anh nắm tay cô mà trả lời ''bây giờ em mới hối hận vì đã đồng ý bên cạnh anh đó'' cô thở dài lên tiếng ''tại sao chứ'' anh cúi xuống nhìn cô ''vì anh không những có tính chiếm hữu rất cao mà độ bám người của anh cũng rất cao'' cô chán nản lên tiếng ''anh ở bên cạnh em hơn 20 năm anh còn chưa thấy đủ'' câu nói của anh làm cô khó hiểu ''gì mà hơn 20 năm'' cô ngước lên hỏi anh , biết mình vừa nói những lời không nên nói ''ờ ờ thì anh nói nhầm'' nhưng cô vẫn nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ ''em đói chưa mình đi ăn ha'' anh cố sang một câu chuyện khác ''được rồi đi ăn thôi'' cô không nhìn anh nữa anh thở phào nhẹ nhỏm ''em muốn ăn gì'' anh ôn nhu hỏi cô ''sushi'' cô vui vẻ lên tiếng , câu trả lời của cô làm một đoạn ký ức trong anh ùa về . Sushi một món ăn cô khá yêu thích nhưng anh lại không thích mấy món như vậy có biết bao nhiêu lần cô đề nghị món ăn này anh đều từ chối dù cho cô có cố gắng năng nỉ như thế nào anh cũng từ chối , ''sao vậy không thích hả'' thấy anh cứ đứng ngẩn người ra đấy cô mới lên tiếng hỏi ''anh chưa từng ăn món đó bao giờ nhưng anh rất muốn ăn thử xem món đó có gì ngon mà em lại thích'' anh vừa nói tay vừa cưng nựng chiếc má của cô ''đi ăn thôi'' cô vui vẻ kéo tay anh.
Bước vào nhà hàng kiểu Nhật , nhà hàng được trang trí theo phong cách của người Nhật một số chỗ còn được trang trí bởi những thanh kiếm Nhật nhà hàng rất rộng rãi cùng với nhiều băng chuyền đồ ăn , anh và cô nhanh chống được sắp vào chỗ ngồi tay cô thoăn thoắt lấy món ăn , các món ăn sẽ được để trên băng chuyền ai muốn ăn gì thì cứ lấy thấy cô ăn rất ngon anh cũng nhanh chống ăn thử một miếng mùi vị cũng không tệ vị mặn của tương và vị cay của oasabi đang lan tỏa khắp khoang miệng của anh ''sao ngon không'' cô nhanh chông hỏi anh , đợi anh nuốt hết mới trả lời ''cũng được'' cô vui vẻ nhìn biểu cảm của anh ăn thêm vài miếng thì anh cũng dần ăn được . Còn cô dĩ nhiên là ăn ngon lành rồi , cô như chìm đắm trong thức ăn gương mặt toát lên vẻ vui sướng khi ăn từng miếng sushi , anh ngồi đối diện nhìn cô ăn trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc càng hạnh phúc anh lại càng sợ một ngày nào đó anh phải quay lại tương lại nếu như tương lại ấy có cô thì không sao nhưng nếu tương lại ấy không có cô thì anh phải làm sao hay có thể đây chỉ là một giấc mơ của anh , anh hít một hơi thật sâu là mơ cũng được anh sẽ trân trọng từng phúc ở bên cạnh cô. Sau khi kết thúc bữa tối cả hai trở về khách sạn và dĩ nhiên phòng ai nấy ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com