Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

      Anh và cô đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau , họ vẫn như vậy luôn bên nhau dù bất cứ nơi đâu , luôn là chỗ dựa cho nhau . Cùng nhau đi khắp mọi nơi đem lời ca tiếng hát đến cho khán giả , khán giả đến các anh chị em nghệ sĩ ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của cả hai , cả hai chưa từng cãi nhau về chuyện tình cảm của họ nhưng sẽ rất dễ bất gặp khung cảnh anh chọc giận bảo bối của mình và dĩ nhiên anh là người chọc cũng là người dỗ dành bảo bối của mình .

      Hôm nay cả hai sẽ có chuyến bay cùng mọi người đến nơi diễn , từ khi cả hai bất đầu sống cùng nhau thì hầu như cô không phải động vào bất cứ việc gì từ dọn dẹp nhà cửa , giật giũ nấu ăn anh đều làm tất ngay cả việc soạn quần áo đi diễn anh cũng tranh làm thay cô ''quần áo em có thể làm được mà'' cô ngồi trên giường bất mãn lên tiếng nhìn anh đang ngồi kiểm tra lại quần áo cho cô ''em cứ việc ngồi chơi mấy việc này để anh làm'' anh vừa đếm lại tất cả đồ dùng và quần áo cho cô ''có phải kiếp trước anh đã nợ em rất nhiều phải không'' cô bước xuống giường đi lại tủ lục tìm gì đó ''chắc vậy nhưng anh vẫn muốn kiếp nào cũng nợ em để anh kiếp nào cũng ở bên cạnh em'' tay anh kéo khóa của chiếc va li lại rồi đưa mắt nhìn cô .

      Cô mỉm cười với câu nói của anh nhưng tay vẫn đang tìm kiếm gì đó nhưng chẳng thấy cô bậm môi quay lại nhìn anh ''tìm gì hả'' anh khoanh hai tay trước ngực khó hiểu hỏi cô ''anh dấu đi đâu rồi'' cô đanh đá lên giọng hỏi anh ''anh có biết gì đâu'' anh vẫn giữ nguyên trạng thái vô tội nhìn cô ''anh còn giả nai'' cô mở to hai mắt nhìn anh ''ý em nói cái này hả'' anh lấy từ trong áo ra một hủ kẹo socola ''trả cho em'' cô nhanh chạy lại chỗ anh nhưng anh đã nhanh chân hơn anh nhanh chống chạy lại chỗ khác ''không trả'' tay anh vừa lắt hủ kẹo vừa lè lưỡi chọc cô ''anh'' cô tức giận nhìn anh ''giữa anh với hủ kẹo em chọn đi'' tay anh đặt hủ kẹo trên tủ gần đó mà tự tinh hỏi cô .

     Cô nghe anh nói vậy thì cũng có chút chần chừ nhưng rất nhanh cô đã đưa ra lựa chọn của mình , cô từ từ đi lại chỗ của anh đứng đối diện với anh cô còn nở một nụ cười với anh , tay cô từ từ dơ lên ''em chọn hủ kẹo'' tay cô nhanh chống lấy hủ kẹo . Anh như không thể tin vào mắt và tai của mình , anh bất động tại chỗ , anh chỉ biết đưa mắt nhìn cô đang vui vẻ thưởng thức kẹo của mình . Nhưng rất nhanh anh đã nở một nụ cười đầy cưng chiều cùng với ánh mắt cưng sủng nhìn cô , từ khi nào mà anh đã thua một hủ kẹo vậy chứ , tính cô rất thật thà , vô tư ai nói gì cũng tin bây giờ còn thích kẹo nữa thì chả khác nào một đứa con nít .

     Mà từ khi nào cô lại thích món kẹo socola ấy chứ , chính là chị Kỳ Duyên đã làm hư bảo bối của anh chính chị Duyên đã cho cô loại kẹo đó . Anh vẫn đang bận suy nghĩ thì tiếng chuông cửa đã đưa anh về hiện thực , anh chỉ biết lất đầu thở dài nhìn bảo bối của mình rồi mới đi xuống mở cửa ''hai đứa xong chưa'' chị Thủy nhẹ nhàng lên tiếng hỏi ''chị đợi em đem hành lí xuống cái'' anh mỉm cười trả lời chị rồi nhanh chân chạy lên phòng . Rất nhanh cả hai đã xuống tới , cả ba nhanh chống lên xe .

      Cả hai cùng với các anh chị em nghệ sĩ di chuyển ra sân bay đến bay đến nơi diễn , lần này cả hai sẽ hát cho trung tâm . Cô thì vui vẻ trò chuyện với mọi người chỉ có anh vẫn đang nhìn châm chú chị Kỳ Duyên , nhưng đôi mắt anh có chút giao động khi nghe cô gọi tên một người anh , anh chầm chậm đưa đôi mắt nhìn vế phía cô thì thấy cô đang vui vẻ cười nói với một người anh đồng nghiệp rất thương cô ''anh Tài'' anh bất giác lên tiếng . Chí Tài nghe có người gọi mình cũng nhanh chống nhìn theo tiếng nói ''lâu quá mới gặp em nha'' Chí Tài vui vẻ nói anh , đôi mắt anh hơi cay đã có một lớp nước bao phủ nhưng rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần mà vui vẻ trả lời ''dạ rất lâu mới gặp anh'' , mọi người lại rộn gàng cười nói hết tiếng người này lại có tiếng người khác chỉ có anh là ngồi đấy chẳng nói gì mà cứ đưa mắt nhìn cô cùng mọi người vui vẻ cười nói trên tay vẫn ôm hủ kẹo .

     Mất cũng khá lâu thì mọi người đã đến phi trường bây giờ chỉ cần đợi đến lúc bay nữa là được , trong lúc đợi chuyến bay của mình thì mọi người cùng nhau kiếm gì đó để ăn , mọi người nhanh chống ngồi vào chỗ của mình và gọi món . Mọi người cùng nhau ăn uống rất vui vẻ , anh ngồi đối diện với anh Tài lâu lâu anh lại đưa đôi mắt của mình nhìn anh ''mặt anh dính gì hả'' Chí Tài khó hiểu với ánh mắt của anh nên lên tiếng hỏi ''dạ không'' anh nhanh chống trả lời rồi lại tiếp tục phần ăn của mình .

    Người đàn anh mà anh rất kình trọng đang ở ngay trước mắt anh , ngày nhận tin người đàn anh đã mất anh cũng không thể tinh . Nhìn thấy mọi người ai cũng vui vẻ cười nói mà anh không muốn nhớ lại hay thấy cảnh mọi người phải đau khổ khi cô chẳng còn đó là khoảng khắc anh không bao giờ muốn nó xảy ra bất cứ lần nào nữa ''anh sao vậy'' thấy anh không được thoải mái cô ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi thâm ''không sao'' anh quay qua nhìn cô anh mỉm cười tự chấn an bản thân nhất định anh sẽ không để cô rời xa mình .

     Cô khó hiểu với ánh mắt của anh lẽ nào anh vẫn còn giận chuyện lúc nãy ''anh vẫn còn giận chuyện hủ kẹo sao'' nghe tiếng cô anh nhẹ nhàng quay qua nhìn cô nhưng chẳng nói tiếng nào , cô bất mãn bĩu môi tay từ từ lấy một viên kẹo đưa ra trước mắt anh ''cho nè đừng giận'' anh bất cười với hành động của cô ''cho nè không ăn là lấy lại à'' cô tiếc nuối nhìn viên kẹo dù rất không muốn như cũng phải cho anh để làm huề với anh , anh nhìn vào đôi mắt của cô là đã biết trong đầu cô đang nghĩ gì ''cảm ơn'' nói rồi anh cúi xuống ngậm lấy viên kẹo trên tay cô . Ngay khi anh ngậm lấy viên kẹo trên môi cô xuất hiện một nụ cười ''anh ăn hết kẹo của em rồi mau mua trả lại cho em'' cô đưa hủ kẹo chống chơn ra trước mắt anh , viên kẹo còn chưa nuốt xuống thì đã nghẹn lại ''nhưng em cho anh mà'' anh bất mãn lên tiếng ''không biết là anh ăn hết kẹo của em mau trả lại cho em'' cô vừa nói vừa đưa gương mặt như sắp khóc nhìn anh , anh đã thấy hết nhưng vẫn làm ngơ không quan cô . Cô vẫn chưa bỏ cuộc chỉ cần chớp mắt một cái là đã có nước mắt lăn dài trên má , nhìn thấy nước mắt của cô lòng anh đã chịu thua rồi ''được rồi anh mua cho em'' anh dùng tay lau đi nước mắt trên má cô nhẹ giọng lên tiếng ''hứa rồi nha'' cô nhanh chống nở nụ cười ''ừ'' anh gật đầu tay nhẹ nhàng xoa đầu cô đầy cưng chiều.

    Mọi người ở đây chỉ biết im lặng xem phim tình cảm miễn phí từ anh và cô ''hai đứa này xem mọi người là không khí à'' Chí Tài bất mãn lên tiếng ''anh chuyện này là bình thường thôi'' chị Duyên lên tiếng khiến Chí Tài lất đầu ngán ngẫm ''tui muốn về với vợ'' câu nói của Chí Tài làm ai cũng bật cười . Ăn uống xong thì cũng đúng lúc chuyến bay cũng tới giờ cất cánh mọi người nhanh chống di chuyển lên máy bay , chỗ ngồi của cả hai oàn toàn được tách biệt với tất cả mọi người ''sao tụi em ngồi xa mọi người vậy'' cô tò mò lên tiếng hỏi chị Thủy ''muốn ngồi gần mọi người thì hai em không được ngồi gần nhau có được không'' còn chưa chờ cô lên tiếng thì anh đã lên tiếng trước ''dạ được rồi chị'' anh kéo cô đi lại chỗ của mình trước sợ ngơ ngác của cô và mọi người .

     Mất mấy tiếng đồng hồ thì mọi người cũng đã đến nơi diễn , sau một chuyến bay dài ai cũng mệt mỏi di chuyển đến khách sạn mà chị Thủy đã đặt trước nhưng khi nhận phòng ai cũng rất ngơ ngác đặt biệt là anh ''chị Thủy sao phòng của em và Nhung không giống nhau vậy'' anh cầm trên tay số phòng của mình mà khó hiểu hỏi chị ''khách sạn chỉ còn mấy phòng chóng thôi nên chị mới quyết định cho mọi người ở tập thể ấy mà'' , hầu như ai cũng vui vẻ khi nhận phòng của mình chỉ có anh là không thể chấp nhận anh bị các đồng nghiệp cùng phòng cưỡng chế kéo về phòng trong tiếng la của anh ''tui muốn cùng phòng với bảo bối'' .

    Thế là ai về phòng nấy , phòng cô thì có cô , chị Như Quỳnh bà bạn thân và không thể thiếu người chị thân yêu Kỳ Duyên trong phòng thì lúc nào cũng náo nhiệt tiếng cười nói của các cô nàng . Phòng anh và cô chỉ cách nhau một bức tường nhưng điều đó vẫn làm anh tổn thương , vừa vào phòng anh đã chẳng còn chút sức lực nào buồn bã nằm ì trên giường Chí Tài , Hoài Linh , Nhật Bình và Trường Vũ chỉ biết lắc đầu ngao ngán với con người cuồng người yêu ''mới mấy tháng không gặp sao Quỳnh nó thay đổi dữ vậy trời'' Chí Tài đứng nhìn anh mà khó hiểu lên tiếng ''khi ảnh yêu bà Nhung đó anh'' Hoài Linh đang soạn quần áo lên tiếng trả lời Chí Tài ngạc nhiên quay lại nhìn ba người nhưng ai nấy đều gật đầu đồng ý ''nè gì mà ủ rủ vậy hay anh em mình đi uống vài ly đi'' Chí Tài nhanh chống đi lại giường anh đang nằm kêu anh ''phải đó cũng lâu rồi anh em mình chưa tụ tập như vậy'' Nhật Bình cũng đồng tình với ý kiến của Chí Tài ''hôi em không đi đâu'' anh mệt mỏi trả lời ''hay mình dơ tay bỏ phiếu đi '' Trường Vũ cũng nhanh chống lên tiếng và rồi việc gì đến cũng đến cả đám đã đi mua chút đồ và vài lon bia về phòng để nhâm nhi và cũng không quên mua đồ ăn cho phòng bên cạnh.

     Đúng lúc các cô nàng cũng đang đói nên đã rất vui khi tự nhiên có đồ ăn miễn phí , trong khi các anh đưa đồ ăn cho các cô nàng thì anh cũng không quên chạy lại ôm cô đến khi bị các thành viên cùng phòng cưỡng chế đưa về phòng anh vẫn còn la hét . Cả đám cùng nhau nhâm nhi chút bia và mồi , khi hơi men vào thì lời thật lòng được thốt ra Trường Vũ và Hoài Linh thì thương người bạn diễn của mình nhưng chẳng dám nói còn anh và Chí Tài thì đang nhớ bảo bối của mình chỉ có Nhật Bình vẫn đan nhâm nhi bia và mồi nghe đồng nghiệp của mình than vãng , cả đám nhậu đến khuya ai cũng đã xỉn nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com