5.
Shunichi cảm thấy cơn đau từ cổ tay truyền lên, sự khó chịu từ những ngón tay của Hirata khiến cậu vô thức nắm lấy tay hắn, cố gắng đẩy ra. Cậu chỉ có thể nói một từ duy nhất, miệng lắp bắp: "Phải." Câu trả lời ấy xác nhận sự thật mà Hirata đang tìm kiếm. Lúc đó, Hirata đứng chết trân, ngạc nhiên. Tay hắn buông lỏng vì cậu đang cố gắng thoát ra, và cuối cùng cậu đã thành công.
Ngay khi cổ tay được thả lỏng, Shunichi nhanh chóng vớ lấy khay cơm đã suýt rơi lúc nãy. Cậu nói một lời xin lỗi nhỏ, rồi vội vã rời đi, lòng rối bời. Cậu không thể ăn được gì, chỉ ngồi xuống chỗ của mình với đầu óc trống rỗng. Những hình ảnh của Hirata và những cảm xúc lẫn lộn cứ quay cuồng trong tâm trí cậu.
Hirata đứng đó một lúc, quan sát theo bóng dáng của Shunichi đang vội vã rời đi. Mặc dù hắn không nói gì, ánh mắt vẫn dõi theo cậu, có vẻ như có điều gì đó còn đọng lại trong lòng hắn.
Ngay lúc đó, đàn em của Hirata đi vào căn tin, nhìn thấy hắn và tiến lại mời hắn ra ngoài vì có chút việc. Hirata không phản ứng nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo họ ra ngoài, để lại không khí im lặng trong căn tin, nơi mà Shunichi vẫn ngồi, không thể tập trung vào bất kỳ điều gì nữa.
Khi Hirata rời đi, không khí trong căn tin trở nên xôn xao. Những câu chuyện bắt đầu râm ran giữa các nhóm học sinh, họ nhìn về phía Shunichi và tiếp tục bàn tán.
"Mày thấy gì không? Đó là Shunichi Numata trong diễn đàn phải không?"
"Sao Hirata tha cho nó vậy?"
"Trời ơi! Hirata không làm gì nó luôn kìa! Tao tưởng nó bị ăn đạp không đó!"
Mọi ánh mắt đều hướng về Shunichi, nhưng cậu chẳng thể nào tập trung vào những gì xung quanh. Những lời bàn tán, dù có lớn hay nhỏ, đều như một tấm vải đen che phủ tâm trí cậu. Cậu cảm thấy mệt mỏi và không muốn dính líu thêm vào bất kỳ sự chú ý nào. Cơn đau từ cổ tay vẫn còn vương lại trong lòng, không sao thoát ra được.
Cậu ngồi đó, chẳng thể ăn được gì. Sau một lúc, Shunichi quyết định trả lại khay cơm và rời khỏi căn tin, bước nhanh vào lớp. Một phần vì không thể ăn được, phần khác vì không muốn tiếp tục nghe những cuộc bàn tán xung quanh mình.
Khi Hirata rời khỏi căn tin, tâm trạng của hắn vẫn còn ngỡ ngàng và bối rối. Cảm giác kỳ lạ khi gặp lại Shunichi khiến hắn không thể nào quên được. Đàn em của hắn đi theo phía sau, thấy sắc mặt của hắn không giống mọi khi, liền lo lắng hỏi:
"Anh sao vậy? Không khỏe ở đâu hả?"
Hirata lắc đầu, tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng hắn lại chẳng dễ chịu chút nào. Khi công việc của hắn đã xong xuôi và hắn trở lại phòng riêng, hắn bắt đầu suy nghĩ về cuộc gặp gỡ đó.
Hắn ngồi xuống, tựa người vào lưng ghế, khẽ cười một cái, nhưng nụ cười này lại có chút mơ hồ, khó hiểu:
"Shunichi, tao đã tìm được mày rồi."
Hirata không biết tại sao, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy Shunichi trong căn tin, một cảm giác lạ lẫm và kích thích đã bùng lên trong hắn. Cái tên Shunichi Numata, người bạn cũ từ thuở nhỏ, giờ đây lại mang đến cho hắn một sự tò mò không thể lý giải. Hắn không thể nào quên được cái tên đó, không thể nào quên được ánh mắt của cậu, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hirata biết mình sẽ không bỏ qua Shunichi lần này.
Khi sự việc xảy ra, một bạn học nhanh chóng quay lại diễn biến và đăng tải lên diễn đàn trường. Bài viết nhanh chóng nhận được nhiều lượt tìm kiếm và bình luận. Các bạn học từ khắp nơi trong trường đều chú ý đến những gì đã diễn ra trong căn tin. Những bình luận bắt đầu xuất hiện:
"Đây là Shunichi Numata?"
"Sao anh ấy không đánh nó vậy?"
"Hay Moka nói đúng, cậu ta định tiếp cận Hirata à?"
Cộng đồng trên diễn đàn bắt đầu xôn xao, nhiều người tag tên Moka vào bài viết:
"@Moka nè, bạn trai của mày tha cho nó kìa."
Những bình luận đầy sự tò mò và chỉ trích hướng vào Shunichi và Moka, làm cho mọi thứ trở nên rối ren hơn. Cậu cảm thấy có phần khó chịu khi cái tên mình bị nhắc đến nhiều như vậy, nhưng không thể phủ nhận sự chú ý mà cậu nhận được từ mọi người.
Trong lớp, các bạn học cũng đã thấy hết sự việc qua diễn đàn và bắt đầu đưa ra những ý kiến của mình. Tuy nhiên, họ vẫn có chút nghi ngờ về Moka và những gì cô ấy đã nói. Mặc dù thế, đa số đều tin tưởng vào Shunichi hơn, bởi cậu không phải người thích gây chuyện hay thể hiện bản thân.
Các bạn trong lớp cũng bắt đầu tìm đến cậu để trò chuyện, bày tỏ sự quan tâm và hỏi thăm, nhưng Shunichi không thể không cảm thấy căng thẳng. Cậu tự hỏi liệu mình sẽ phải đối mặt với những gì trong tương lai sau khi sự việc này được đưa lên mạng.
Hirata xem xong video và bài đăng trên diễn đàn, hắn cảm thấy sự bực bội dâng lên trong lòng. Những bình luận chỉ trích Shunichi càng khiến hắn khó chịu, mặc dù không có gì quá nghiêm trọng đối với hắn. Điều khiến hắn cảm thấy khó chịu nhất chính là cái tên Moka. Cô ta đã tự nhận là bạn gái của hắn, và những lời bình luận về mối quan hệ giả tạo đó lại khiến hắn cảm thấy bực bội.
"Shunichi sắp cướp bạn trai của Moka rồi."
"Moka có nên đánh tiểu tâm không, haha."
Những câu nói này càng khiến Hirata cảm thấy một cơn giận bùng lên trong lòng. Hắn không thể lý giải được vì sao lại bực mình đến vậy. Shunichi, người mà hắn đã gặp từ lúc nhỏ, lại bị đặt vào tình huống này—với những lời lẽ không mấy hay ho từ Moka và những kẻ xung quanh. Hắn không thể hiểu được cảm xúc của mình, chỉ biết là càng nhìn thấy cái tên Moka, hắn càng cảm thấy khó chịu.
Hirata nhắm mắt lại, nhăn mặt một chút, rồi cầm điện thoại lên, xóa đi những bình luận đó. Hắn không muốn cái tên Moka bị liên kết với mình thêm một lần nào nữa. Tình trạng này chỉ làm hắn càng thêm mơ hồ về mối quan hệ của mình với Shunichi.
Moka đứng giữa sân trường, tay khoanh trước ngực và một nụ cười mãn nguyện trên môi. Cô ả hớn hở khi thấy những bình luận bênh vực mình và chửi rủa Shunichi trên diễn đàn, cảm thấy như mình vừa chiến thắng trong một cuộc đấu tranh. Cô ta muốn nhân cơ hội này để chọc tức Shunichi, để chứng minh rằng cô vẫn có thể khiến mọi người quay lưng lại với cậu.
Khi nhìn thấy Shunichi đi qua, Moka nhanh chóng bước ra, ngáng đường cậu. "Nè, đi đâu mà vội vậy, lớp trưởng?" Moka nhấn mạnh từ "lớp trưởng" như thể muốn nhắc nhở cậu rằng bây giờ không còn ai quan tâm đến cái danh vị đó nữa.
Cô ả chỉ đứng đó, tay vẫy vẫy, không để cậu đi qua. Một số học sinh xung quanh bắt đầu tụ tập, đôi mắt tò mò hướng về phía Shunichi. Có vài người lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn bè, mời họ xuống sân xem "drama" đang diễn ra.
Shunichi cảm thấy không thoải mái trước sự chú ý của mọi người. Dù không nói gì, nhưng cậu đã nhận ra Moka đang cố tình làm lớn chuyện. Cảm giác bối rối bao trùm lên cậu, nhưng cậu không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt đám đông.
Shunichi đứng sững lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Moka, cảm giác như thời gian dừng lại trong một khoảnh khắc. Cậu đã không nghĩ rằng Moka lại dám nói thẳng như vậy trước mặt đám đông. Giọng cậu trầm xuống, cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng bên trong thì đang rối bời. "Cậu... muốn gì?" Giọng cậu cứng rắn, nhưng không thể che giấu sự bất an.
Moka cười một cái, nụ cười đó ẩn chứa đầy sự khinh miệt, rồi cô ta lại ghé sát vào tai cậu, nói nhỏ đến mức chỉ có cậu mới nghe được: "Tao muốn mày phải xuống dưới đáy xã hội, muốn mày bớt giả tạo lại, và biết khỏi đây! Có rõ chưa?" Những lời của Moka như một cú tát vào mặt, nhưng cậu chỉ có thể đứng im, không dám phản ứng ngay lập tức.
Chưa dừng lại, Moka đột nhiên thay đổi giọng điệu, cố ý nói to khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy: "Lớp trưởng, cậu có thể tránh xa Hirata được không? Mình xin cậu đó, mình không muốn mất anh ấy đâu." Cô ta nhìn Shunichi với vẻ mặt giả vờ đau khổ và tội nghiệp, giống như đang phải chịu đựng một sự hy sinh lớn lao.
Cái nhìn đó khiến Shunichi ngỡ ngàng, cảm giác như mình đang bị dồn vào một góc, và những lời nói của Moka giống như một đòn tấn công mạnh mẽ vào lòng tự trọng của cậu. Cậu cảm thấy như bị lừa dối, bị coi là kẻ xấu trong mắt mọi người, và không biết phải làm gì để thoát ra khỏi tình huống này.
Moka nắm lấy tay cậu, mắt ả rưng rưng nước mắt, cố gắng tạo ra vẻ mặt đau khổ, giọng nói lôi kéo: "Làm ơn đi, Numata." Giọt nước mắt giả tạo của ả rơi xuống, khiến những người xung quanh bắt đầu xì xào, bàn tán. Họ nhìn nhau với vẻ mặt tò mò, lạ lùng, không biết phải nghĩ sao về tình huống này.
Shunichi cảm thấy cơn giận trong lòng bùng lên, không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu hất tay Moka ra, giọng nói đầy tức giận và ấm ức: "Cậu nói gì vậy? Mình không có ý định muốn cướp bạn trai của ai cả." Cậu không thể giữ im lặng thêm nữa, cảm thấy bản thân bị xúc phạm và tổn thương khi bị Moka lôi kéo vào trò chơi này. Moka nhìn cậu, đôi mắt vẫn đầy giả tạo, nhưng cậu không quan tâm đến nữa.
Cậu tiếp tục, giọng có chút căng thẳng: "Mình tiếp cận Hirata với mục đích gì?" Những lời này vang lên, khiến mọi người xung quanh im bặt. Một vài người bắt đầu thì thầm, nhìn nhau ngạc nhiên: "Ừ, cậu ta làm vậy để làm gì?" Cả không gian xung quanh như dừng lại, những ánh mắt lén lút, những lời bàn tán trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
Shunichi cảm nhận được sự chú ý của mọi người, nhưng không để tâm, chỉ tập trung vào việc trả lời lại Moka. Cậu cảm thấy bức xúc nhưng cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi chuyện giờ đây đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Shunichi tiếp tục, giọng nói càng thêm kiên quyết: "Đây là lần đầu tiên mình gặp Hirata và mình cũng không có ý định tiếp cận anh ấy. Mình biết cậu không ưa mình, nên mới bày ra trò này phải không?" Cậu cảm thấy mệt mỏi vì phải giải thích những điều vô lý, nhưng cũng không thể im lặng được nữa.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, rồi một người lên tiếng, kéo sự chú ý vào Moka: "Tao nghe nói Moka muốn làm lớp trưởng, nhưng Shunichi có thành tích xuất sắc nên lấy mất vị trí đó rồi." Lời này như một nhát dao đâm vào Moka, khiến ả tức giận đến mức không còn kiểm soát được bản thân.
Moka tức giận, gương mặt đỏ bừng vì giận, cô ta không màng hình tượng nữa, lớn tiếng quát: "Mày nói gì? Nói lại tao nghe xem nào!" Lời nói của Moka đầy thách thức, khiến mọi người càng chú ý hơn, và không khí trở nên căng thẳng. Những ánh mắt đổ dồn vào Moka, những lời bàn tán không ngừng vang lên xung quanh.
Shunichi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu biết Moka sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Cậu thở dài, không muốn tiếp tục đối đầu với cô ta nữa, nhưng cũng không thể để mình bị áp bức thêm nữa.
Shunichi định quay lưng đi, cảm giác cậu không muốn dây dưa thêm với Moka nữa. Nhưng ngay khi bước đi, một bàn tay lạnh lùng nắm chặt tay cậu lại. Đó là Moka, đang định giơ nắm đấm vào mặt cậu với vẻ tức giận. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng chưa kịp làm gì, thì một bàn tay mạnh mẽ khác nắm lấy tay Moka, ngừng lại hành động của cô ta.
Hirata đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn. Trước đó, hắn đang đi ở tầng 2, nhìn thấy đám đông tụ tập, nhưng khi phát hiện Shunichi và Moka ở đó, hắn không thể không chú ý. Moka đang làm ồn ào, nắm tay Shunichi và nói những lời đầy thách thức. Hắn không thể chịu nổi cái cảnh này, sự bực bội trong hắn dâng lên. Mặc dù Moka là người hắn không thể dễ dàng bỏ qua, nhưng việc cô ta dám đụng vào Shunichi khiến hắn cảm thấy không thể im lặng nữa.
Hirata bước nhanh qua đám đông, tay vươn ra và nắm chặt lấy cổ tay Moka, kéo cô ta ra khỏi Shunichi. Hắn ném ánh mắt sắc lạnh về phía Moka, nhưng ánh mắt của hắn không hề nhìn vào cậu. Hắn chỉ đơn giản muốn ngừng cái trò lố này.
"Buông ra," Hirata lên tiếng với giọng đầy uy lực, khiến không khí xung quanh như nặng trĩu. Moka giật mình, ánh mắt tức giận nhưng không dám phản kháng.
Shunichi đứng im lặng, cảm nhận được sự căng thẳng từ cả hai phía. Cậu biết, từ lúc này, mọi chuyện sẽ không đơn giản nữa.
Hirata tiếp tục nhìn Moka một cách đầy lạnh lùng, giọng hắn quát lớn hơn, làm cả khuôn viên im phăng phắc: "Buông tay nó ra!"
Moka hoảng hốt, vội vàng rụt tay lại, mặt đầy tức giận và sợ hãi, nhưng không dám phản kháng nữa. Đôi mắt của cô ả vẫn đầy lửa giận nhưng không thể làm gì khi đối diện với Hirata. Cô ta lùi lại một bước, tuy nhiên ánh mắt vẫn ném về phía Shunichi, như muốn lột trần tất cả những gì cô ta cho là "đúng" trong tình huống này.
Hirata hít một hơi sâu, mắt nhìn về phía Shunichi, cảm nhận thấy thái độ của cậu đang thay đổi. Shunichi có vẻ vẫn chưa hết hoảng sợ. Khi ánh mắt của Hirata dừng lại, Shunichi nhìn thấy hắn đang đến gần mình, đôi mắt ấy lúc này không còn sắc lạnh nữa, nhưng vẫn mang theo một vẻ gì đó mà Shunichi không thể hiểu được.
Hirata nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, tay cậu vẫn đỏ lên và có những dấu móng tay rõ rệt từ Moka để lại. Shunichi giật mình, cảm giác đau đớn từ vết thương ấy khiến cậu không thể không cau mày. Trong lòng Hirata, một cảm giác khó tả dâng lên, lạ lùng và đầy mâu thuẫn. Hắn không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, không biết vì sao mình lại bực bội khi nhìn thấy vết móng tay trên tay Shunichi.
Đôi mắt của Hirata vẫn không rời khỏi tay Shunichi, hắn chỉ nhẹ nhàng nắm tay cậu hơn. Mọi thứ dường như im lặng, và mặc dù hắn đang đứng gần, trong khoảnh khắc này, cả hai đều không nói gì thêm, chỉ có âm thanh của những người xung quanh bàn tán.
Shunichi cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, và không biết phải làm gì tiếp theo. Hắn đứng đó, vẫn không buông tay cậu ra, đôi mắt ấy chứa đựng sự khó hiểu mà Shunichi không thể lí giải.
Hirata quay sang đàn em của mình, ánh mắt không một chút cảm xúc, lạnh lùng ra lệnh: "Cắt bỏ móng của nó đi, đạp nát luôn càng tốt." Lời nói của hắn khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng, như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đàn em của hắn không dám phản kháng, họ chỉ lẳng lặng lôi Moka đi, để lại phía sau những tiếng xì xầm và sự sợ hãi lan tỏa trong đám đông.
Mọi người trong trường đều biết Moka sẽ không có kết quả tốt đẹp khi bị mang đi như vậy, nhưng không ai dám lên tiếng. Chỉ có những ánh mắt e dè nhìn theo, và sự im lặng bao trùm.
Hirata quay lại nhìn Shunichi, giọng hắn giờ đây dịu lại, không còn vẻ tàn bạo như trước. "Em đau không?" Hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng, gần như ân cần, nhưng lại lạ lùng đến mức Shunichi không thể hiểu nổi.
Shunichi cảm thấy cơ thể mình tê liệt vì cả sự đau đớn và sự căng thẳng, nhưng không dám trả lời ngay lập tức. Câu hỏi của Hirata như một cơn sóng vỗ vào tâm trí cậu, khiến cậu không thể xác định được cảm giác của mình lúc này là gì—sự lo lắng, sợ hãi hay là sự kỳ lạ trong cách hành động của Hirata?
Mọi thứ trong không khí lúc này trở nên ngột ngạt, và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người. Nhưng giữa tất cả sự căng thẳng đó, Shunichi không biết phải nói gì, chỉ im lặng, chờ đợi xem hành động tiếp theo của Hirata.
Hirata thấy Shunichi có vẻ khó xử, gương mặt cậu căng thẳng, không biết phải làm gì. Hắn nhìn vào tay cậu, nơi có dấu vết của Moka, rồi hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn: "Em cần băng bó không?"
Shunichi lắc đầu, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự hoang mang. Hirata nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt tay xuống, như thể muốn giảm bớt sự căng thẳng giữa hai người. Một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi hắn, dù ánh mắt của hắn vẫn đầy sự lạnh lùng.
Ngay khi cậu chưa kịp phản ứng, Hirata quay người, bước đi mà không quay lại, nhưng trước khi khuất sau đám đông, hắn cất giọng, lạnh lùng như thường lệ: "Giải táng đi."
Lời nói của hắn vang lên một cách lạnh nhạt, khiến không khí như bị cắt đứt. Shunichi vẫn đứng đó, mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng không biết phải cảm thấy gì, chỉ có sự im lặng và những câu hỏi vẫn không có lời đáp.
Sự việc chấn động như vậy tất nhiên không thể không xuất hiện trên diễn đàn trường. Ngay sau khi xảy ra, những bài đăng và bình luận ùn ùn xuất hiện, thu hút sự chú ý của toàn bộ học sinh.
"Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Hirata ra mặt bảo vệ Shunichi à?"
"Nếu Moka thật sự là bạn gái của hắn, thì tại sao hắn lại đối xử với ả như vậy?"
"Trời ạ, hắn còn bảo đàn em 'cắt bỏ móng' của Moka nữa chứ! Rồi ả ta sẽ ra sao đây?"
Những suy đoán bắt đầu lan rộng. Một số người trước đây tin lời Moka nói giờ lại nghi ngờ. Nếu Hirata thực sự là bạn trai của ả, thì hắn đã không thẳng tay xử lý như vậy.
"Vậy Moka nói dối à? Hirata chưa bao giờ thừa nhận chuyện đó đúng không?"
"Không lẽ Shunichi Numata mới là người đặc biệt?"
Giữa hàng loạt suy đoán, cái tên Shunichi Numata dần xuất hiện nhiều hơn. Không ai có thể ngờ rằng một người vốn luôn im lặng và ít nổi bật như cậu lại có thể trở thành tâm điểm của toàn bộ câu chuyện.
Shunichi nằm dài trên giường, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt cậu. Những bình luận trên diễn đàn trường không ngừng nhảy số, mỗi dòng chữ đều khiến cậu nhức đầu hơn.
Cậu vò đầu bứt tai, không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, nhưng việc Moka bị lôi đi như vậy vẫn khiến cậu có chút lo lắng. Cô ta sẽ ra sao? Hirata thực sự sẽ làm gì ả?
Nhưng điều khiến cậu băn khoăn nhất vẫn là Hirata. Tại sao hắn lại làm vậy? Sao lại bảo vệ cậu? Lại còn nắm tay cậu mà hỏi "Em đau không?" nữa chứ?
"Khó hiểu thật sự…" – Shunichi lẩm bẩm, lăn qua lăn lại trên giường. Tâm trí cậu rối bời.
Cuối cùng, sự mệt mỏi dần kéo đến, cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com