Lời cuối
Hôm nay là ngày 6/2/2022 cũng là ngày mình đã hoàn thành cảnh cuối cùng bản nháp đầu tiên của 'Gặp ở Amsterdam' - long fic đầu tiên đi đến được chữ 'End' ở trang thứ 238.
Chưa có longfic nào của mình được hoàn thành. Thật đấy. Ngoại trừ lần này. Từ ý tưởng ban đầu là viết một thứ gì đơn giản cho ON, cuối cùng lại thành một bài ca về nơi chốn.
Có những chương mình đã dự định viết theo kiểu khác nhưng đến cuối cùng, lại thành một kiểu khác - bởi nhân vật muốn thế. Ví như chương 11: đáng lẽ phải kết thúc ở đoạn hai nhân vật sau khi đi chơi về thì chia tay nhau bịn rịn trước cửa nhà Ohm, nhưng viết đến đó, 'Nanon' bảo mình rằng không được, vẫn còn thiếu đấy. Vì thế cảnh cuối của chương được thêm vào, trở thành một bước ngoặt trong cảm xúc cả hai. Chưa một fic nào mà khiến mình ngạc nhiên sau mỗi chương như fic này, khiến mình thích thú đến thế với việc viết. Chương cuối mình viết rất lâu, rất chậm, như không muốn kết thúc và rời xa ON. Nhờ Gặp ở Amsterdam, mình cũng đã tìm được dòng Danube của chính mình.
Trước nay mỗi khi viết, và thường thì vừa viết vẫn phải đi làm nên mình thường bị ốm, cũng là một trong lý do hay bỏ ngang. Bên cạnh đó, cũng do câu chuyện tạo ra nữa: nhân vật có muốn đi tiếp hay không, mình có muốn đi tiếp cùng nhân vật hay không. Lần này do có thời gian, nên có thể toàn tâm toàn ý. Nhưng có lẽ quan trọng nhất chính là việc hai nhân vật mình tạo ra có một sức hút mạnh mẽ, nguyên bản đến mức mình muốn tạo tác họ trọn vẹn, nhìn ngắm họ trong toàn bộ vẻ đẹp có thể có. Thế nên mới đến được chương cuối, âu cũng là nhân duyên.
Viết là lao động, đã biết rồi nhưng vẫn phải kể lể một tý.
Để viết một tác phẩm hoàn toàn không phải việc đơn giản. Viết bản nháp đầu tiên rất nhanh, mình mất khoảng hơn một tháng (xuyên Tết). Lần viết đầu sẽ hoàn toàn để cho nhân vật và cảm xúc của nhân vật dẫn dắt (vậy mới nhanh ^^). Mình chỉ tạo nên cảnh mình muốn có. Mỗi cảnh được visualized trong đầu óc mình như một cảnh phim, mỗi cảnh đều có cao trào cảm xúc. Khó khăn nằm ở công đoạn beta và edit. Lắm khi bạn phải mất một thời gian để đọc lại và cảm nhận xem những điều nhân vật nói hay làm có phù hợp hay không, tại sao, khi nào sẽ làm cho người đọc khóc, ở đoạn nào thì sẽ lấy ra cảm xúc gì ở người đọc,... thì ở đây mình sẽ là người quyết định. Sau cùng sẽ là chỉnh sửa về mặt kỹ thuật: có lặp từ này nhiều quá hay không, hay dùng từ này sẽ tạo ra hiệu ứng gì, cách ngắt nghỉ câu liệu có hợp lý, đến dấu chấm phẩy cũng là một vấn đề. Còn nhịp điệu thì sao? Muốn nó như một bài thơ, hay một bản nhạc, hay chỉ như một mối bùng nhùng rối bời của vạn cảm xúc đan xem nhau không thể tách rời, không thể giải nghĩa trọn vẹn? Có lúc đã viết ra thấy rất hay rồi nhưng phải xóa đi viết lại, vì không hợp lý. Toàn bộ giai đoạn sau bản nháp đầu không thể xác định sẽ mất thời gian bao lâu. Kể cả đã viết xong toàn bộ tác phẩm, nhưng edit không xong thì sẽ không bao giờ có thể đăng hoàn chỉnh.
Về các nhân vật:
1. Bên cạnh ON đại diện cho thẩm mỹ, Jimmy trong fic này cũng là một nhân vật mình hết sức hài lòng. Một người bình thường, chắc chắn không có tâm hồn nghệ sĩ nhưng lỡ mang tình yêu với cái đẹp. Không hoàn hảo nhưng có khả năng khiến người khác day dứt. Mỗi khi viết Jimmy mình cảm nhận được tính đời thường của cuộc sống.
2. Ohm thì phải là một sự bí ẩn, một bài thơ, sự vô độ của khao khát kiến tạo cái tôi, đối chọi dữ dội với giới hạn bủa vây mỗi người - một cái gì đó không thể giải thích chỉ trong vài chữ. Chính là sự tàn nhẫn của 'Kẻ Lãng Du' Augustin Meaulnes mình diễn giải từ cuốn sách của Alain - Fournier nhưng mềm mại như Dew của chính diễn viên Ohm. Chương 'Up Side of a Mountain' là một trong những chương khó viết nhất, có tính phóng tác nhất của mình. Trong khi 'The Field' lại là chương mình nhìn được rõ nhân vật nhất, và mình cứ nghĩ đến chương này mãi.
3. Nanon thì còn hay hơn nữa, và mình thì không hiểu sao lại có thể viết ra nhân vật này. Hầu như không có mẫu gốc để tham khảo, mình chẳng hiểu anh (mình gọi tất cả các nhân vật là anh ^^) đến từ đâu, nhưng thực sự mình rất thích mỗi khi được viết cảnh của Nanon, mới đầu cài cắm các màu sắc vào chỉ như để trang trí càng về sau, màu sắc trở thành chủ đạo, được gán nghĩa. Chương 'Salt' là chắc chắn là chương làm mình rơi nước mắt nhiều nhất mà mình vốn không dễ khóc, nhưng vừa viết nước mắt cứ chảy như điên. LOL
4. Ngoài ra thì còn Sand, dự định ban đầu chỉ để anh ta càng trừu tượng càng tốt, cuối cùng lại cho anh một câu chuyện, thậm chí một động cơ. Có thể nói đây là nhân vật nguyên tác phức tạp nhất mình từng tạo và không chỉ để làm nền cho các nhân vật chính. Nếu có duyên, mình muốn viết hẳn lại câu chuyện của Wind-Sand nhưng có vẻ sẽ khó. Chương 'Obsidian' chính xác là chương mất nhiều thời gian nhất để tạo. Chương Indigo là chương cuối cùng được viết, cũng là tinh hoa của cả truyện, cũng là chương tàn nhẫn nhất.
5. Các nhân vật nữ: ở mỗi điểm thắt nút hay mở nút, những nơi cần sự tiết lộ hay thúc đẩy, đều có các nhân vật nữ. Sự nữ tính thì chắc chắn phải được thể hiện bởi giới nữ. Nhưng sự nữ tính mình không muốn đem vào ngữ cảnh cụ thể để làm nền cho nhân vật nam. Chỉ đơn giản rằng mình muốn tất cả các điểm mà câu chuyện tiến lên được thể hiện bởi phong cách của giới nữ: không kẻ cả, không có bạo lực nhưng vẫn có thể dịu dàng hoặc tàn nhẫn.
Vậy đấy, cảm ơn những ai đã đồng hành với câu chuyện này, nó khá dài, khá mệt để đọc đúng không? Chắc chắn sẽ có những lỗi hay lỗ hổng không sao tránh được. Chắc chắn cái kết mở này sẽ không thể làm thỏa mãn tất cả mọi người. Có thể mình sẽ viết phiên ngoại hoặc không bởi mình là người thích sự súc tích LOL. Hết nghĩa là hết cơ mà yêu ON quá thì biết sao được! T_T
Cảm ơn Ohm, Nanon đã trở thành nguồn cảm hứng tuyệt vời. Cảm ơn Bad Buddy vì đã cho mình biết đến hai bạn.
See ya
meinmei
* Vì tính mình không hay trả lời comment, và trong khoảng thời gian edit cần tập trung cao độ nên quãng thời gian qua chưa trả lời các bạn được đầy đủ. Nếu ai có câu hỏi gì muốn hỏi mình sẽ trả lời nhé, tysm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com