3. ĐOÀN TỤ
Ngồi trước tấm gương lớn, Mele từ từ gỡ hai lọn tóc xoắn kia ra. Lần đầu tiên cô nhìn thấy mái tóc của mình khi bung xõa. Ngắm nhìn thật lâu.
Rio trút bỏ chiếc áo lông nặng chĩu và đắp lên mình chiếc chăn bông lạnh tanh, và nhắm mắt. Một bàn tay ấm áp chạm khẽ lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh khiến cho đôi mắt ấy không thể không tách rời. Một bàn tay mềm mại lần đầu tiếp xúc với da thịt anh.
Mele đang nằm bên cạnh chống cằm nhìn anh cười thật tươi. Rio khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài chấm vai của Mele, vuốt từ phần đen cho đến phần đuôi xanh màu rừng.
- Rio đại nhân, sao lúc Long tung đòn kết liễu em mà ngài không tấn công lại hoặc đưa em ra chỗ khác mà lại che chở cho em vậy? Chẳng phải đó là đòn kết liễu và ngài có thể chết sao? - Khẽ vuốt mái tóc vàng óng của người đối diện.
- Lúc đó gấp quá rồi, ta chỉ kịp làm được như vậy thôi.
- Em thật không ngờ ngài lại nghĩ đến em như vậy đấy! - Nụ hoa lại nở rộ.
- Mele này. Ta biết trong em cảm xúc khi ta cứu em lúc đó rất hỗn loạn. Có thể em còn điều gì thắc mắc, nhưng, ta muốn từ nay về sau em đừng nhắc lại chuyện này nữa được không? Tại sao thì có lẽ em cũng đã biết rồi đấy.
- Vâng...
- Thôi. Ngủ đi! - Ngắn gọn nhưng lại ấm áp đến lạ.
Ngày đầu làm con người, Mele cũng phải học cách sinh hoạt như con người. Cô nhắm nghiền mắt, tay ôm lên cơ thể lạnh giá nhưng vô cùng ấm áp của đại nhân cô.
Ở đâu đó trên xứ sở mặt trời...
- Master Safu, sao thầy còn chưa đi ngủ? - Miki lo lắng.
- Ta vẫn còn đang lo, không biết giờ này hai đứa chúng nó đang ở đâu, làm gì, và quan trọng là ra sao.
- Thầy cứ nghỉ ngơi đi đã, rồi mọi chuyện tính sau. Em nghĩ kiểu gì ngày mai chúng nó cũng sẽ về - vẫn là cái giọng khuyên nhủ ấm áp dịu dàng, chị đã thuyết phục được cả Sư phụ.
Buổi sáng...
- Dậy thôi Mele! Chúng ta còn việc quan trọng đây.
Đáp lại lời gọi của Rio vẫn là một Mele bất cử bất động trên giường. Lần đầu tiên cô không nghe lời của anh.
- Mele!!!
- Hơ! Rio đại nhân! Chuyện gì vậy?! - Cô giật bắn mình dậy. Cái ký ức "chủ - tớ" vẫn thường trực trong tiềm thức cô.
- Dậy thôi - Lại là giọng nói ấm áp ấy và đôi môi khẽ nhoẻn miệng cười. Một nụ cười thật nhẹ như không - Hôm nay có việc quan trọng đây.
- Cuộc sống của chúng ta từ nay thật thanh thản. Vậy mà còn viêc gì quan trọng làm gián đoạn nữa chứ? - Mele ngáp dài ngáp ngắn.
- Đến chỗ của các Gekiranger.
- Dạ?
Rio không nói gì, lặng lẽ ra khỏi phòng.
*Cộc cộc*
Cửa mở.
- Rio! Mele! - Mọi người trong phòng ai nấy hết sức ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người.
- Mele! Tóc cô! - Ngạc nhiên hơn hẳn là với mái tóc đuôi xanh của cái bóng thập thò phía sau Rio.
- Rio. Những ngày qua con đã đi đâu, làm gì? - Vẫn bằng chất giọng trầm lắng hàng ngày, Master Safu cắt ngang sự hỗn loạn của mọi người và tiến đến chỗ Rio.
Rio kể toàn bộ câu chuyện cho mọi người. Còn về kế hoạch sau này, anh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn không xảy ra bất cứ cái gì bất trắc. Anh không muốn cứ mỗi lúc gặp khó khăn là lại nghĩ đến quãng đời trước kia của mình. Chỉ đơn gian như vậy thôi. Bầu không khí bỗng trở nên có phần ngột ngạt
- Hai người tính sống như con người mãi trong cái bộ trang phục này hả? Không được không được! Để tui dẫn hai người đi mua sắm nha! Retsu, Ran, Gou và Ken cũng đi cùng đi! - Jan hí hửng cắt ngang sự ngột ngạt đó.
- Đúng rồi đó Rio đại nhân! Chúng ta đi đi mà! - Mele ôm chặt cánh tay anh, ra sức thuyết phục sao cho ngắn gọn nhất có thể. Rio nhìn cô vợ bé bỏng với ánh mắt như muốn nói: "Nếu em thích"
- Ôi trời, hai người trở nên thân thiết như vậy hồi nào vậy? - Retsu có ý muốn trêu ghẹo đôi trai gái trước mặt.
- Không nói gì tức là đồng ý rồi! Yoss! Ta đi thôi! - Ken và Jan như hai cặp song sinh khác trứng chạy ra nắm lấy tay Rio và Mele kéo đi.
Ngồi trên xe. Ông Ken rốt cuộc vẫn không bỏ nổi tính vô duyên mãn tính:
- Hai người sống chung như vậy, nghe như vợ chồng ý nhỉ? Rio thân mến à, mau cầu hôn Mele đi chứ! - Một nụ cười không thể đểu hơn xuất hiện trên mặt lão.
- Không phải nói! Ngài Rio đã làm rồi - Mele thản nhiên ngồi dũa móng mà không để ý đến cái ánh mắt đang nhìn cô như muốn cào nát cổ họng cô bên cạnh.
Cả xe lại thêm hỗn loạn bộn phần. Đây có phải Rio mà họ từng biết?
- Nhiều chuyện. - Rio chẳng biết làm gì để giấu nhẹm gương mặt đỏ ửng ngoài quay ra nhìn cửa sổ.
- Cậu có đúng là Rio mà chúng tôi quen không vậy? - chàng Mãnh thú Beo quyền lại tiếp tục "tấn công" chàng trai khoác áo lông đen ấy.
Ran lém lỉnh hỏi một câu làm cả xe (trừ Mele) nín thở:
- Rio! Mele! Liệu hai người có định có thêm "thành viên mới" trong nhà chứ?
Rồi. Khổ thân Rio chưa! Lại thêm một phen khó xử nữa. Vẫn là ánh mắt muốn cào nát cổ họng người khác ấy nhưng lại hướng về nàng Mãnh thú Báo quyền.
- Thành viên mới? - Mele vẫn cái cử chỉ ngây ngô từ lúc chuyển hóa thành con người - Gì chứ? Rio đại nhân và tôi đang rất hạnh phúc, chả có lý nào lại cho thêm một kẻ thứ 3 xen giữa cả! Ngài nhỉ? - vẫn nụ cười tươi hướng về Đại nhân.
- "Thành viên mới" trong gia đình chính là "hậu nhân" của các em, hay nói đơn giản hơn là con cái. Các cặp vợ chồng sau khi kết hôn thường phải sinh con đẻ cái thì mới là một gia đình trọn vẹn. Đó là điều tất yếu trong cuộc sống con người. Con cái sẽ trở thành sợi dây kết nối cho tình cảm vợ chồng được bền chặt và khó dứt. Sau này lớn lên, con cái các em cũng sẽ lại có thêm những "hậu nhân" khác. Cứ thế từ đời này đến đời nọ. Ta sẽ có cả một gia tộc. - Miki gấp quyển sách trên tay và giải thích.
- Chắc ngài cũng biết điều này chứ Rio đại nhân? - Mele sau khi nghe Miki giải thích liền quay ra lay lay cánh tay Rio, nhưng anh vẫn không thể rời cái cửa sổ. Thật tình mấy con người nhiều chuyện này. Cứ thích dồn người ta vào tận đường cùng mới chịu được ư?
- A! Đến rồi đến rồi! - Jan thích thú chỉ tay ra ra cửa sổ. Một khu đô thị mua sắm đông vui hiện ra trước mặt họ.
Nguyên một ngày dài, lũ siêu nhân và một cặp vợ chồng "mới cưới" dắt nhau đi càn quét cả khu mua sắm. Từ shop quần áo, đến shop giày dép rồi hàng loạt chỗ ăn uống từ vỉa hè đến nhà hàng lớn.
Vui là vậy, nhưng nãy giờ chỉ có một người là im lặng, vẻ mặt không có gì là vui vẻ như mọi người cả.
Tối. Người đó cùng Rio rảo bước trên một công viên ven hồ.
- Tặng cậu. - Giọng người đó lạnh tanh rồi đưa cho Rio một hộp quả nhỏ.
Hộp quà màu đỏ - tượng trưng cho hạnh phúc. Bên trong là một bức ảnh tuy được đóng khung lồng kính rất cẩn thận nhưng vẫn nhuốm màu thời gian. Bức ảnh có ba người. Là Miki, Rio và Gou. Kèm đó là một chiếc vòng tay ghi hai chữ "Bình an" bằng tiếng Hán.
- Gou... - Khỏi phải nói cũng biết Rio đang xúc động thật sự.
- Trước mắt cậu cứ nhận bức ảnh này. Để gợi cho cậu nhớ về kỉ niệm của chúng ta ngày xưa. Buổi đi chơi hôm nay, thật tình tôi chỉ muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cậu mà thôi. Cũng lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn nó. Nhưng tôi biết cậu chưa thích nghi mấy với sự thay đổi này nên cứ từ từ mà suy nghĩ đi. Khi nào cậu thực sự có được nụ cười hạnh phúc rồi thì phải để tôi là người thấy nó đầu tiên, kể cả vợ cậu cũng cấm đấy! Lúc đó tôi sẽ dẫn cậu đi chụp một kiểu ảnh, để đánh dấu sự trở lại của tình bạn giữa chúng ta. Được chứ thưa ngài? - vẫn cái tay đặt lên vai người đối diện một niềm hy vọng không nhỏ.
- Được. Tôi hứa - bàn tay lạnh lẽo kia phản chiếu lại hành động của người đối diện.
- Cảm ơn cậu! Rio!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com