Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 43. Two children

Lúc con bé vừa dứt câu, cũng cùng lúc đó có một luồng gió lạnh lẽo của trời đông lạnh giá thổi qua khiến Gemini ngồi đơ như pho tượng, trong đầu hắn hiện lên nhiều tia suy nghĩ khác nhau về em và đứa em trai song sinh khác. Cảm thấy nhói thay hai đứa nhỏ vì không nghĩ hai chị em một người bị mù, một người bị câm. Miệng vẫn còn đó, nhưng hắn không nói được gì, chỉ biết đơ người nhìn con bé khi nó còn đang bận lấy đà xích đu, bay lên thật cao, hú hét thật to như bao đứa trẻ vô tư ngoài kia.

"Con.. bị mù?" Gemini chưa nghĩ được, hắn chưa tiêu hoá được sự thật vì rõ ràng con bé trông lành lặn và xinh đẹp tự thiên sứ nhỏ thế kia, không thể mắc chứng mù loà khi mới còn nhỏ như vậy được.

"Dạ." Em đáp nhẹ rồi lại lấy đà bay lên, trông em hoàn toàn không có chuyện tự ti hay tiêu cực. Điều này khiến người ngồi kế bên thật sự ganh tị vì con bé bị mù mà nó vẫn còn tâm trạng vui chơi, còn Gemini lúc trước mỗi khi nhớ đến Fourth liền rơi vào mớ tiêu cực hỗn độn.

Bây giờ hắn mới chợt nhận thấy, Dylan không phải chàng thiếu gia nhỏ và cô bé nhà giàu này cũng không phải một tiểu công chúa được đính ước với thiếu gia như bao thước phim ngôn tình mà hắn hay thấy ở các trang mạng. Thì ra động tác dắt tay cô bé này đi ban nãy của Dylan chỉ là không muốn cô bé vấp, cái gen ga lăng với người đẹp của Joong không cho phép Dylan được bỏ quên cô gái nào ở sau, nhưng căn bản cũng chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau bình thường. Chắc Gemini suy nghĩ nhiều.

"Con tên gì?"

"Con là Frem Narawit, em trai con là Gin Nottanat. Của ba của con đặt đấy."

Gemini gật gù nhìn Frem vô tư vui vẻ, ngay cả cái tên được người ba kia đặt cũng thấy khá hay. Nhưng cũng không biết động lực nào đã hối thúc Gemini tò mò thêm khi nghe con bé chia sẻ về chuyện hai chị em bị bệnh bẩm sinh, nó thúc đẩy tính tọc mạch của Gemini vì hắn thật sự muốn biết những câu chuyện thường nhật mà hai chị em phải trải qua khi đến trường. Hắn còn cảm nhận rõ ràng một cảm giác quen thuộc, giữa hai người dường như có thứ tình cảm mãnh liệt gì đó mà hắn nghiệm mãi không nhận ra.

"Vậy con có biết em trai con sao lại khóc không?"

"Hớii. Thằng nhóc yếu mềm ấy thì lúc nào chả khóc."

Frem bỗng dừng lại, em dập tắt nụ cười khi nghe thấy người chú lạ mặt đề cập đến thằng em trai yếu đuối của mình. Em nói nó yếu đuối cứ như một sự thật hiển nhiên vì nếu nói về mức độ yếu mềm của Gin thì dành một ngày ra kể còn không hết.

"Hửm?" Gemini khó hiểu, cô chị là con gái mà mạnh mẽ như thế, lại có một đứa em là con trai lại mềm mỏng và yếu đuối sao?

"Con và nó cùng bị mấy đứa trẻ trâu trong trường ghét vì không có bố và không phát triển được như bọn nó. Con thì mạnh mẽ hơn nên không làm gì, chỉ cào nhẹ thôi, nhưng nó mới bây lớn đã suy nghĩ nhiều, dẫn đến khóc thế thôi ạ."

Frem đưa tay sờ lên đầu vừa tường tận giải thích, ngón tay chạm đến từng lọn tóc tìm đến chiếc kẹp nơ hồng xinh xắn làm nổi bật vẻ đáng yêu tiểu thư của em rồi tháo nó xuống, sau đó nói tiếp vì có vẻ người kia cũng đang rất mong chờ điều tiếp theo.

"Con bị mời phụ huynh năm lần bảy lượt vì tội đánh bạn còn không khóc hay buồn, nó mới bị nói một tí đã tủi thân bỏ ra khỏi lớp rồi. Lúc nào cũng khiến cho ba con đau đầu."

Frem ngao ngán lắc đầu, em không thích cái tính hiền lành, chịu trận đó của Gin vì như vậy dễ bị ăn hiếp vô cùng, lúc nào cũng khiến cho người ba kia rơi vào tình trạng lo lắng không thôi. Nhưng em thì khác, em thân là con gái, trông vẻ ngoài có vẻ giống một tiểu như mềm mỏng nhưng mà thật ra em chính là đại ca nhỏ của lớp đấy, ai dám ăn hiếp em trai của em thì kể cả là bạn em cũng không kiêng nể đâu.

"Đánh bạn sao? Nhưng nếu mắt con không tốt thì sao con đánh bạn con được?"

"Mắt con mù nhưng tai con thính, đứa nào trêu con mà đang đứng đâu con biết hết, nhưng lại không chạy để đánh nó được, nên con thường chọi đồ vào người nó. Kểt quả là tháng nào ba con cũng phải lên trường một lần."

Frem vừa nói lại vừa diễn tả bằng tay rất chân thật, em nói nó như một chiến tích để đời làm cho hắn bắt đầu gạt phăng cái suy nghĩ về việc cô bé này là một người hiền dịu, đáng yêu.

Gemini nghe thấy cụm từ 'không có bố' thì hơi bất ngờ, hắn ngớ người hỏi lại. "Ba con yêu đàn ông sao?"

"Đúng ạ, nhưng con chưa gặp bố bao giờ, cũng hiếm khi thấy ba nhắc. Ba chỉ nhắc khi chúng con đã đi ngủ thôi."

Một đứa trẻ không có bố, được nuôi dưỡng trong một môi trường giáo dục toxic với đầy rẫy thành phần bắt nạt trên trường, không phát triển được như các bạn đồng trang lứa nhưng chẳng thấy buồn tủi, lại còn biết suy nghĩ cho ba,.. Không biết con bé này phải già cách tuổi thật bao nhiêu mà suy nghĩ chững chạc và trưởng thành thế này.

Gemini thở dài trong lòng, càng nghĩ càng thấy đứa trẻ đang ngồi kế bên thật đáng thương, bản thân và em trai vốn là hai đứa trẻ không phát triển như bao đứa trẻ khác vậy mà con bé này lại mạnh mẽ đến lạ, lại còn biết nghĩ cho ba thì quả thật không sớm thì muộn sẽ là tương lai đáng mong đợi của gia đình.

Cũng không biết người bố kia là ai mà sao bỏ con cái đi thế này.

"Con có buồn không." Gemini hạ giọng an ủi, vì hắn biết Frem thật ra cũng có nỗi niềm khó nói mà chẳng biết tâm sự cùng ai. Vừa hay, Gemini cũng đang rất muốn tâm sự với ai đó dù rằng đây là một đứa con nít lên 6.

"... Con luôn nghĩ..không có bố là một điều bình thường vì từ nhỏ con đã mặc định ba là bố. Nhưng mà khi đi học thì con nhận ra đứa trẻ nào cũng có bố cả, chúng nó càng nói, càng khoe khoang về bố thì con lại càng tủi thân."

Dù sao Frem cũng còn nhỏ, con bé cũng biết tủi thân.

"Chú biết không, con chả dám nói hay chia sẻ những điều này với ba, con sợ ba stress hơn, cũng không muốn ba bận tâm. Mà nhóc Gin ngày nào cũng ôm ba khóc, kể này nói nọ khiến ba bận tâm không tập trung nổi vào công việc."

"...."

"Ai cũng nói con già trước tuổi, nhưng chú nghĩ thử xem, làm sao con có thể là một đứa trẻ vô tư trong khi ba con đang phải đối mặt với rất nhiều điều ạ?"

Gemini tập trung lắng nghe những gì con bé nó, nó như trải lòng giống như một người lớn thật sự vậy. Những lời này chạm vào trái tim bao lâu nay đã nứt nẻ của Gemini và hắn cảm thấy thương cảm cho đứa trẻ mà mình đang quan sát.

Nhưng có một sự thật, Gemini đã nghe tâm sự của rất nhiều trẻ em vì nhóc Dylan toàn thích chơi với những người có hoàn cảnh khó khăn thôi, câu chuyện nào hắn cũng được nghe qua, kể cả câu chuyện tương tự của Frem cũng đã lọt vào lỗ tai của hắn lâu rồi. Chỉ là không biết tại sao khi thấy con bé gương mặt không một cảm xúc nói những lời mà đáng lẽ ra một đứa con nít không phải nói này thì hắn lại cảm thấy hơi xót. Hay nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên trái tim hắn cảm thấy đau lòng thay hắn khi biết chuyện, chứng tỏ con bé này có gì đó rất quen thuộc.

Kể cả Frem cũng vậy, em chưa bao giờ thử trải lòng theo cách này với ai kể cả ba của em, nhưng đối với người chú lạ mặt này, làm quen chưa được bao lâu mà nói chuyện thâm tình như là quen cả ngàn năm trước. Em cũng có cảm giác quen thuộc khó nói như Gemini. Lần đầu khi Gemini cất giọng nói chuyện với em, em đã xác định được rằng chú Gemini đi người ấm áp và dễ gần.

"Bản thân con không thích váy vóc, không thích mấy cái nơ sến súa, nhưng ba con lại thích con gái phải nhẹ nhàng, thục nữ... Nên chú biết rồi đấy."

Frem vừa nói vừa xoa xoa chiếc kẹp mình vừa tháo xuống. Đôi mắt đẹp đẽ to tròn nhìn về một hướng vô định.

Gemini không tin trên đời này lại có hai đứa trẻ trông có vẻ hạnh phúc này lại chịu một việc như thế đâu. Không biết tại sao con bé càng nói Gemini lại tò mò về người ba kia hơn làm cho hắn tò mò muốn hỏi.

"Chú có thể hỏi.. ba của con đang làm nghề gì được không?"

"Ba con đang làm bartender tại club G4F, ba cũng làm chủ chỗ đó ạ."

Gemini không còn nghi ngờ về danh tính của con bé này và em trai nó nữa, rõ ràng là tiểu thư và thiếu gia nhà giàu rồi.

"Vậy hôm nào chú đến ủng hộ thì ba con có phiền không nhỉ?"

"Không phiền đâu ạ, quán ở ngay bên kia đường ấy chú."

Gemini đánh mắt sang bên kia đường, đập vào mắt hắn đầu tiên là một club lớn với tông màu chủ đạo là tím đen đang đóng cửa.

"Quán chỉ mở buổi tối và khuya thôi ạ."

Gemini nắm rõ được lịch trình mở cửa của quán thì lại quay về vị trí ban đầu, tiện hỏi Frem. "Con có đang buồn không?"

"Dạ có."

"Ba con có cho con nhận đồ của người lạ không?"

"Dạ.."

Con bé nó nói chuyện thoải mái nhưng sau khi Gemini nói vậy thì nó mới dè chừng hắn hơn rồi nhích mông xa hắn ra. Gemini thấy con nhóc này ngu ngơ thế thì bật cười, sống 25 năm trên cuộc đời chưa có ai nghĩ hắn là một kẻ bắt cóc con nít bao giờ cả.

Mặt hắn uy tín thế cơ mà.

"Con muốn ăn kẹo không."

"...?" Frem nó tự dưng mím môi, hai tay nắm chặt vào nhau rồi từ từ có khoảng cách hơn với thằng cha này rồi.

"Nàoo, chú đâu phải người xấu."

"..."

"Chú nói thật, không tin chú à?"

"Dạ cũng hơi.."

Frem cười ngốc, nó bây giờ cách Gemini hẳn một cái xích đu.

"Thế phải làm sao con mới tin chú đây?"

"Ba con nói chỉ cần chú quen biết ba của con là sẽ không phải là người xấu.".

"Vậy họ tên của ba con là gì? Nói thử xem chú có biết không."

"Fourth."

"Ờ ờ, thế Fourth gì nào?" Gemini tự tin hỏi thêm, hắn quen nhiều đối tác có biệt danh là Fourth lắm.

"Fourth Nattawat Jirochtikul."

To be continued

Tôi khum phải một author tàn ác, toi đã cho Fourth và Gemini gặp lại.

Nhưng hai đứa thì nó vẫn vậy nha=)) nói chứ đợi đi, biết đâu cua tiếp.

Mà nay xì chét quá anh em, cho phép au được ngủ đông một thời gian náa. Hi vọng mn sẽ k quên tuôi=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com