Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vấn đề số 6 - 2.

"Hắt xì!"

Gemini Norawit hắt xì lần thứ hai trong ngày, và lần này lại ở trong phòng họp. Giữa các lão trưởng khoa đang nghiêm túc bàn việc đề xuất ra phương pháp giải quyết dịch bệnh HAL* đang bùng phát trong nước mấy ngày nay, Gemini - thành viên trẻ tuổi nhất chỉ im lặng nghĩ cách giải quyết vấn đề.

"Tôi có ý kiến như này, tạm thời dịch HAL có các triệu chứng gần giống như bệnh cúm thông thường nhưng với mức độ nguy hiểm cao hơn. Theo tôi, hiện tại ta nên đề ra các biện pháp phòng tránh trước tiên để tránh tình trạng số lượng người nhiễm bệnh gia tăng."

Một vị bác sĩ khác nhìn trông lớn hơn Gemini cũng phải gần một con giáp, ông đan hai tay xen kẽ với nhau nhìn anh từ từ trình bày ý kiến của mình rồi mới lên tiếng.

"Đó là cách phòng tránh, nhưng chúng ta đang cần cách giải quyết cơ mà trưởng khoa Norawit."

"Tôi xin lỗi vì trước hết tôi thuộc khoa thần kinh nên không có biện pháp đề xuất gì cho các vị, nhưng theo tôi được biết thì bệnh viện ta có đội ngũ nghiên cứu khoa học rất tốt. Trong đó, có bác sĩ Thanawin từng cộng tác với WHO, tôi nghĩ mọi người có thể liên hệ tập hợp đội ngũ để sáng chế ra vắc - xin phòng bệnh."

Các bác sĩ khác sau khi nghe đề xuất cũng đồng ý với ý kiến của Gemini, cuộc họp tưởng chừng như rơi vào bế tắc cuối cùng lại được kết thúc sớm hơn dự định chỉ nhờ vào một trưởng khoa trẻ tuổi của bệnh viện. Nhiều bác sĩ làm lâu năm trong nghề có khi cũng không nghĩ đến cách làm của Gemini mặc dù nó vô cùng đơn giản. Ở độ tuổi của anh, nhận được sự tín nhiệm của các tiền bối đi trước đều nhờ một phần vào sự nhạy bén trong công việc của mình.

Gemini quay trở về phòng khám sau khi cuộc họp kết thúc không lâu, Tu Totawan đã đợi trước cửa. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô Gemini đã ngay lập tức nhận ra cô vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật khẩn gần đây, anh cố cong khoé môi tạo ra nụ cười đi về phía Tu.

"Phẫu thuật ổn hết chứ?"

"Qua cơn nguy kịch rồi, bệnh nhân đang hồi phục tình trạng sức khỏe rất tốt, anh cũng mới họp xong nhỉ? Có muốn cùng em đi ăn chút gì không?"

Gemini xoa nhẹ cần cổ đau nhức, nó đã phải cùng anh chịu đựng chống chọi lại cơn buồn ngủ suốt 24 tiếng.

"Được thôi, hôm nay anh khao em."

"Hào phóng vậy?"

"Coi như phần thưởng cho em."

Tu cười, cô cởi áo blouse ra rồi để tạm ở phòng Gemini, anh cũng không bài xích để áo của mình lên trên cái của cô. Cả hai vừa ra khỏi phòng, Tu đã đụng trúng một cô y tá đang hấp tấp đem dụng cụ tới phòng cấp cứu.

Ngón tay trỏ không may bị lưỡi dao sắc cứa trúng tạo ra một đường cứa dài trên tay Tu, cơ mặt nhăn lại vì cơn đau truyền đến nhưng cô lại quan tâm nữ y tá kia trước tiên. Tu nhẹ nhàng đỡ cô ấy dậy, nữ y tá luống cuống cúi đầu xin lỗi liên tục.

"Xin lỗi bác sĩ, nhưng tôi đang hơi gấp."

Cô y tá kia nói rồi dọn dụng cụ chạy đi đổi lại khay khác, Gemini để ý tay của Tu đã rướm ra chút máu, anh lắc nhẹ cổ tay cô làm Tu chuyển sang chú ý đến mình.

"Tay em chảy máu rồi."

"Không sao, vết thương ngoài da thôi."

"Ừ, để anh đi lấy băng cá nhân cho."

Gemini đi đến quầy y tế, chiều cao của anh dư sức để với tay lên hộp dụng cụ được đặt ở gần đó. Chuông điện thoại bàn của các cô hộ tá bắt đầu reo lên, lần lượt là các cuộc gọi đến của cảnh sát.

"Alo bệnh viện GF xin nghe, cho xe cứu thương đến tòa nhà Asoka? Được, chúng tôi sẽ điều các bác sĩ đến đó ngay xin hãy chờ một chút."

Ở nơi làm việc của các cô hộ tá thường có hai cái nút có màu xanh và màu đỏ, màu xanh nghĩa là có bệnh nhân tới, còn màu đỏ nghĩa là trường hợp khẩn cấp. Cô hộ tá đó thẳng tay đập vào nút màu đỏ, tiếng chuông báo động vang lớn cả bệnh viện.

Xe cứu thương bắt đầu được lái ra, các bác sĩ được điều động cũng nhanh chóng leo lên xe. Gemini thấy trong khoang mỗi xe đã đủ người nên cũng thôi, anh lấy hộp băng cá keo cá nhân chụp đại một cái rồi quay về chỗ Tu. Trên cả quãng đường đi, Gemini có cảm giác quen thuộc khi nghe đến cái tên Asoka, miệng liên tục lẩm nhẩm tên tòa nhà.

"Asoka...Asoka..."

...

Một ngày không nắng, Gemini Norawit đứng chờ suốt hơn ba tiếng đồng hồ chỉ để đợi Fourth Nattawat tan làm ở toà nhà Asoka. Gemini là một người ghét việc chờ đợi, cho dù chậm trễ một phút anh cũng đã bực mình đến mức phát điên lên. Đứng chờ suốt hơn ba tiếng đồng hồ, thử hỏi mà xem Gemini đã mang bao nhiêu cục tức trong người. Nhưng ngay khi Fourth xuất hiện, dường như em mang theo một cơn gió thoang thoảng mùi chanh lẫn đâu đấy cái tươi mát của lá bạc hà đến để xoa dịu Gemini.

Ngày hôm đó, có một Gemini Norawit đã quên mất mẫu văn mình soạn sẵn để mắng người yêu vì bắt mình đợi lâu mà lại vui vẻ mãn nguyện cùng Fourth Nattawat ngồi ăn mì ăn liền trong một góc nhỏ nơi cửa hàng tiện lợi ở xa trung tâm thành phố.

Chiếc băng keo cứu thương chuyển động nhẹ nhàng giữa không trung rồi từ từ rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo, chỉ còn cách ba bước nữa Gemini đã đi về phía Tu nhưng anh lại đột nhiên quay đầu chạy ngược ra ngoài sảnh, anh chạy về nơi các cô hộ tá đang làm việc gấp rút đập vào khung cửa kính làm họ khó chịu. Một bác sĩ lúc nào cũng trong trạng thái điềm đạm đột nhiên như cư xử thô lỗ như vậy làm cho các cô hộ tá cũng trở nên sợ hãi trước Gemini.

"Bác sĩ Norawit, có chuyện gì sao?"

"Chiếc xe cứu thương đó vừa di chuyển đến tòa nhà Asoka?"

"Đúng vậy, ở đó có thảm án."

Gemini đứng hình, cô hộ tá đó vừa nói có thảm án ở tòa nhà Asoka - nơi Fourth làm việc? Gemini như kẻ điên mất trí tăng tốc chạy xuống nhà xe, chiếc Mercedes bị bỏ rơi mấy ngày qua cuối cùng cũng đã có công dụng. Gemini vội ấn nút mở khoá trên chìa khoá, bàn tay điều khiển vô lăng tiến ra phía bên ngoài di chuyển đến nơi thảm án đang xảy ra.

Ngoài trời giờ đã đổ mưa, mưa lớn ngập khắp cả đường. Gemini mặt vẫn không thay đổi sắc thái nhưng trong lòng đã xảy ra rất nhiều mạch cảm xúc khác nhau.

Chiếc xe dừng lại trước cửa chính Asoka, Gemini gấp gáp bước xuống xe. Cảnh tượng nhân viên trong tòa nhà khắp người đầy máu nằm trên băng ca được các bác sĩ đưa ra xe cứu thương đập vào mắt anh, bão lòng trong anh càng thêm cồn cào. Gemini khẩn trương trình ra chiếc thẻ bác sĩ cho cảnh sát rồi bước vào bên trong toà nhà để kiểm tra.

Hầu như những người bị thương đã được đưa ra bên ngoài, Gemini nhìn quanh văn phòng cũng không thấy bóng dáng vị luật sư Nattawat đâu, Phuwin cũng có mặt ở đó. Cậu đi về phía Gemini, không cần mở miệng hỏi cũng biết đôi mắt kia đang tìm kiếm ai.

"Tôi tìm rồi, không thấy đâu cả."

"Cậu chắc chắn không? Fourth người em ấy nhỏ lắm, nhỡ đâu lại núp ở đâu đó..."

"Không có, cảnh sát tìm hết mọi góc rồi vẫn không thấy."

Gemini gật đầu, anh đi ra trước cửa chính vội lấy điện thoại gọi cho em nhưng không có ai bắt máy. Cơn sốt ruột trong lòng ngày càng dâng cao, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc. Tiếng của tổng đài vẫn kéo dài sau mỗi lần nhấn nút gọi. Gemini không từ bỏ, anh ấn gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn chỉ là tiếng tổng đài vọng lại.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, "tiếng sóng vỗ" trong lòng Gemini ngày càng dâng cao, anh bất lực cất điện thoại lại vào túi trực tiếp đi tìm Fourth Nattawat.

Vào một ngày mưa lớn ở Basto, Fourth Nattawat giận dỗi Gemini Norawit mà tự bỏ về một mình sau bữa ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi, hại Gemini phải dầm mưa đi tìm em. Sau bao nỗ lực tìm kiếm, Fourth Nattawat đã tự mình lộ diện trước mặt Gemini Norawit dưới lớp ô màu vàng cả người không dính một hạt mưa nào, còn Gemini người ướt toàn thân do đó mà hôm sau phải xin nghỉ phép một ngày.

Đêm hôm đó mưa kéo dài đến tận trưa mai, Fourth mặc dù là người giận nhưng lại phải dỗ dành Gemini, đơn giản chỉ là một cái hôn nhẹ nơi má cũng đã khiến anh nguôi đi cơn giận đang trào dâng trong người.

Điện thoại Gemini đột nhiên đổ chuông, dưới cơn mưa tầm tã anh khó khăn nhìn tên người gọi đến thông qua ánh sáng xanh của màn hình điện thoại, tuy không hiện tên nhưng con số đó Gemini đã thuộc lòng từ một năm về trước.

"Fourth?"

"Ừ em đây, anh làm gì mà đứng dưới mưa thế? Tính diễn MV thất tình cho ai coi đấy?"

"Em đang ở đâu?"

"Trước mặt anh chứ đâu."

Cơn mưa lớn như có sức ép làm đầu Gemini nặng trịch, anh cố gắng ngẩng mặt lên để nhìn nhưng cũng bị những hạt mưa chắn ngang. Gemini bất lực chỉ biết cắm đầu chạy thẳng về phía trước, tay anh đưa ra hy vọng sẽ nắm lấy được thứ gì từ người em.

Thế nào mà càng chạy, tay anh lại càng dang rộng ra. Cuối cùng là ôm chầm lấy một thân người nhỏ, đôi mắt hơi đỏ lên vì nước mưa dính vào giương lên nhìn em, Fourth Nattawat đang ở trước mặt anh.

"Làm gì mà lâu thế, biết em chờ mệt lắm rồi không?"

Fourth khuỵu người xuống, đầu em mệt mỏi tựa vào vai Gemini, đôi mắt không còn sức nhắm chặt lại vì vết thương càng lúc càng loang ra ngấm vào trong từng tế bào khiến cả cơ thể em đau nhói lên từng cơn.

"Cho em mượn vai một chút, em mệt."

...

Fourth Nattawat được đưa vào phòng hồi sức sau hai tiếng cấp cứu, Gemini cũng không rảnh rang gì vì có cả hàng trăm bệnh nhân được chuyển đến bệnh viện. Cả bệnh viện GF nguyên một đêm không ngủ, những ánh sao lấp lánh trên bầu trời chính là "sự động viên" của thiên nhiên gửi tới các vị "anh hùng".

Cơn mưa ngoài trời cũng đã tạnh bớt, trên những tán lá còn đọng lại chút nước mưa long lanh. Gemini nhớ rằng đã từng có một Nattawat thích chọt vào những giọt nước còn sót lại sau những trận mưa, Fourth bảo những hạt nước còn đọng lại này chính là những điều đã xảy ra, nếu ta không loại bỏ nó thì thứ đọng lại trong ta chính là kí ức của quá khứ.

Fourth nói nếu trong tình yêu, mấy giọt mưa còn sót lại này cũng như người yêu cũ. Nếu ta không chịu quên người cũ thì người mới tới sẽ lại bị "ướt" bởi những giọt nước kia, rồi sẽ vì cái lạnh của "nước mưa" đọng lại mà kéo đến "trận ốm" kéo dài muộn phiền.

Nếu đặt Gemini, Fourth và Tu trong một mối quan hệ, người bị tổn thương chính là Tu, còn người khó xử nhất chính không phải là Gemini mà là Fourth. Vì em không thể một lần nữa lặng lẽ xóa bóng hình mình trên con phố đông người khi Basto đã in dấu ấn của em trên mặt đất, cũng không thể bình thường trở lại với Gemini vì sợ Tu sẽ hiểu lầm những điều không hay. Suy cho cùng, cả ba đều khổ nhưng Fourth lại là người cực nhất.

...

Fourth đã tỉnh lại sau năm tiếng nằm nghỉ, hiện tại em đang được vây quanh bởi các bác sĩ. Hàng loạt câu hỏi dồn dập về phía em khiến Fourth chỉ muốn giả vờ ngủ thêm một lần nữa cho xong chuyện.

Tu Totawan dùng ống nghe áp gần ngực trái của Fourth để nghe nhịp đập tim, khoảng ba giây sau đã lập tức bỏ ra. Mắt cô không nhìn em nhưng những lời căn dặn là dành cho em.

"Nhịp tim ổn định rồi, cậu nên nghỉ ngơi giữ gìn sức khoẻ một chút, vì chỗ viên đạn gần xác lồng ngực cậu nên tôi nghi vấn sẽ có ảnh hưởng tới tim. Tạm thời phải ở lại đây để chúng tôi theo dõi."

"Bác sĩ, tôi hỏi một câu có được không?"

"Được, cậu hỏi đi."

"Tôi có thể... gặp bác sĩ Norawit không?"

...

Gemini rất nhanh đã xuất hiện tại phòng bệnh của Fourth sau khi được Phuwin Tangsakyuen báo tin cả tình cũ và tình mới đang xảy ra xung đột, ngay lập tức vị bác sĩ khoa thần kinh đã phải bỏ vội ly mì đang ăn dở để chạy sang kiểm tra.

Fourth và Tu vẫn bình thường cho đến khi có sự xuất hiện của Gemini, bầu không khí có chút khó thở nên Tu quyết định rời khỏi đó trước. Cô cất ống nghe vào túi áo, người hơi cúi chào Gemini rồi bước ra ngoài, anh lúc này mới nhớ ra vết xước trên tay cô khi chiều.

"Tu... tay em, nhớ tìm băng cá nhân băng vào."

"Em biết rồi, em đi trước nhé."

Fourth tuy không nói gì nhưng mắt đã âm thầm dõi theo hành động của cả hai, trong lòng có chút không vui khi nhìn tình cũ quan tâm người mới. Nói là ghen thì không đúng, vì giờ cả hai đâu còn là của nhau. Chỉ đơn giản là Gemini Norawit và Fourth Nattawat, cũng có thể nói cách khác là mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.

Fourth Nattawat cuối cùng vẫn là không có quyền được ghen và không được phép ghen, nếu có chỉ có thể gọi đó là ghen tị với Tu Totawan.

"Em và Tu đánh lộn với nhau à?"

"Nhìn em có trông giống vừa mới đánh lộn xong không?"

"Cũng giống, mặt em sưng thế cơ mà."

"Đừng để em kiện anh vì tội bịa đặt thông tin sai sự thật."

"Rồi rồi luật sư, gặp anh có gì không?"

"Cho em chuyển sang phòng anh ở đi, ở đây có phần không quen mùi."

"Anh thấy bình thường mà, giống bên phòng anh thôi."

"Không đúng, mùi gỗ bên này nặng quá."

Hiểu rồi, ý của Fourth là mùi pheromone của Gemini, anh cũng không trách em được vì bản thân một phút lầm lỡ đã vô tình đánh dấu em nên phải chịu trách nhiệm.

"Được rồi, nhưng trả lời câu hỏi của anh trước đã. Chiều nay sau khi xảy ra thảm án, mọi người đều không tìm thấy em nhưng có người đã khai em có mặt ở hiện trường lúc đó. Rốt cuộc là em trốn đi đâu vậy? Nguy hiểm như vậy tại sao không chạy đi tìm người giúp đỡ?"

Fourth giữ chặt chiếc điện thoại trong túi áo mình, trả lại một khoảng không yên lặng cho căn phòng bệnh. Gemini nhìn vào đôi mắt sâu hút như đang đọng nước, chỉ cần anh cố hỏi thêm vài câu ngay lập tức sẽ khiến cho dòng nước ấy tuôn trào. Anh thở dài thôi không hỏi nữa, Fourth cũng được chuyển đến phòng khám của Gemini ngay sau đó, cả người như được giải thoát chui vào chăn ấm mà ngủ ngon lành.

"Ngốc như em, ở ngoài kia anh phải an tâm làm sao đây?"

Gemini chạm vào mu bàn tay còn nắm chặt chiếc điện thoại của Fourth, dù đã chìm vào sâu trong giấc ngủ nhưng dường như không hề có ý định buông vật trong tay mình ra. Đúng là ngay lúc thảm án xảy ra, Fourth đã liều mình bán mạng chạy thoát khỏi tòa nhà. Trong tình huống như vậy có thể gây ra sự hỗn loạn trong thần kinh, người ta sẽ vô thức tìm đến nơi mà họ cho là an toàn nhất.

Đối với Fourth, nơi an toàn nhất của em là Gemini. Giữa cơn mưa lớn xối xả và vết thương thấm dần vào bên trong cơ thể, cái đau nhức khiến đôi mắt ấy đỏ lên không biết bao lần nhưng chỉ biết cắn chặt răng nén lại cơn đau. Fourth đã lê thân mình suốt một quãng dài giữa dòng người tấp nập qua lại, không một ai sẵn sàng giúp đỡ một người khác biệt so với đám đông. Em quay về căn trọ nhỏ của mình chỉ để tìm chiếc điện thoại vẫn lưu mãi dòng số quen thuộc, đợi đến khi quay trở lại mới nhận ra Gemini đã gọi cho mình rất nhiều lần.

"Đừng như vậy nữa được không, em phải học cách yêu thương bản thân mình hơn thôi. Nếu đã không muốn anh bên cạnh thì phải tự mình học điều đó chứ, em trân quý bản thân mình một chút đi. Không vì em, thì xin em thương hại anh một chút mà yêu lấy mình, em như vậy... thật lòng anh rất xót."

Gemini nói nhỏ trong miệng nhưng vẫn hy vọng người đang cuộn tròn trong chăn kia sẽ nghe được, Fourth là người cứng đầu, Gemini biết điều đó. Nhưng lần này là anh nói thật lòng, vì anh không còn ở bên cạnh để nuông chiều bản tính của em như những ngày trước. Ít nhất, vẫn muốn em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình hơn.

...

Tu Totawan ngồi trong một góc nhỏ bên cạnh chiếc máy bán hàng ở bệnh viện, cô ngồi im ở đó không làm gì suốt hơn ba mươi phút đồng hồ. Ly cà phê trên tay cũng đã nguội đi từ lúc nào, những giọt cà phê lắng đọng trên mặt phẳng màu nâu sữa.

"Chị để vết thương hở như này dễ bị nhiễm trùng lắm đấy biết không hả bác sĩ Totawon?"

Prim từ khi nào đã ngồi bên cạnh Tu, em lấy ra trong túi một chiếc băng keo cá nhân có hoạ tiết con thỏ nhẹ nhàng lột lớp màn ra dán vào tay cô. Đôi mắt của Tu mang nặng một nỗi buồn, Prim nhận ra điều đó nhưng em không muốn tìm hiểu nó, đơn giản là vì em không muốn xoáy sâu vào nỗi buồn của người khác.

"Em chưa về sao, không phải đến giờ tan ca rồi à?"

"Chuẩn bị về, vô tình lại gặp chị ở đây."

"Em đói bụng không?"

"Cũng có chút đói."

"Đi ăn với chị không? Không tốn tiền đâu, chị trả."

Prim cười, hàm răng trắng tinh được xếp gọn gàng nở ra một nụ cười tươi tắn khiến tâm trạng Tu cũng vơi bớt đi phần nào. Ngoài trời đã đổ gió lạnh, Prim đưa chiếc áo khoác măng - tô của mình choàng lên người Tu rồi nắm lấy tay cô đi ra ngoài cửa chính.

"Đi ăn thôi, em đói rồi."

--

NOTES:

*HAL: Bệnh này không có thật 100% nhé mọi người, đây là căn bệnh chỉ có trong mỗi fic này thôi. Nói nôm na thì nó đơn giản như bệnh cúm và cũng là chủ chốt của các vấn đề về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com