Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vấn đề số 7.

Fourth Nattawat - người sở hữu trí nhớ siêu phàm có thể nhớ được mọi điều luật đã học trong bốn năm trời và vượt lên trở thành thủ khoa trường luật top đầu của Bangkok, nhưng lại không thể nhớ rõ mình đã ở trong bệnh viện được bao nhiêu ngày, cũng chẳng biết nơi này từ khi nào đã trở thành ngôi nhà thứ hai của bản thân.

Nói là nhà vậy thôi nhưng cùng lắm em cũng chỉ ở trong phòng khám của trưởng khoa Norawit, buồn buồn thì đi dạo mát quanh khuôn viên bệnh viện. Trời đã vào giữa xuân, tiết trời cũng bắt đầu điều chỉnh nên không khí xung quanh cũng trở nên rôm rả hơn. Khắp hàng rào bệnh viện nở đầy cây tầm xuân, khuôn viên bệnh viện chứa nhiều thú vui đẹp mắt đã dễ dàng thu hút sự chú ý của Fourth Nattawat, trở thành nơi cất giữ từng bước chân em đi qua nơi này.

Trong khuôn viên không có nhiều người ở tầm tuổi em, đa số là những bệnh nhân cao tuổi có sở thích ngắm cảnh giải trí thường ra đây để hít thở bầu không khí trong lành. Ban đầu chưa làm quen được với môi trường ở đây nên Fourth còn ái ngại chỉ dám ngồi một góc bên ghế đá, cạnh một chậu hoa cẩm chướng được chăm sóc kĩ càng bởi nhân viên trong bệnh viện, cứ ngồi rồi nhìn quanh mãi cũng chán. Fourth ngay sau đó đã bị thu hút bởi đám đông người cao tuổi, họ thường tụ tập ở đây để chơi cờ vây, bằng tài ăn nói của mình em nhanh chóng xin được một "chân đứng" cùng họ chơi cờ.

"Thắng!! Cháu thắng rồi nhé!" Fourth hớn hở vỗ tay liên tục khen ngợi bản thân.

"Ời! Không chịu đâu, cháu chơi ăn gian."

"Cháu đâu có ăn gian, là do ông sơ xuất đấy!"

"Không chịu, đi lại đi lại."

Ông cụ sáu mươi tuổi ra sức tranh chấp với một "đứa nhóc" hai mươi sáu tuổi, Fourth Nattawat chặn tay ông lại, ngón tay trỏ đưa lên lắc qua lại hai bên. Đất diễn đã có sẵn, thủ khoa luật đã chuẩn bị hết lý lẽ để sẵn sàng tham chiến với ông: "Ông nói ngay từ đầu là đi rồi không được đổi mà."

Nhưng có một điều mà thủ khoa Nattawat không ngờ đến, trong hơn ba năm vào nghề em chưa từng gặp trường hợp ăn vạ nào. Vì mỗi lần phản biện em đều "đánh" cho luật sư phía bên kia chỉ biết câm lặng ngậm ngùi giương cờ xin tha, thế nên khi nhìn thấy ông lão nằm xuống đất múa máy tay chân ăn vạ khiến em có ngạc nhiên, nếu là người khác có lẽ họ đã sẵn sàng chấp nhận nhường cho người lớn tuổi hơn mình. Nhưng với Fourth thì không, em cũng nằm hẳn xuống sàn mà giãy theo ông lão.

Một màn xấu hổ của thanh niên hai mươi sáu tuổi được thu gọn vào tầm nhìn của vị bác sĩ đứng từ xa, Gemini nhìn hành vi "trẻ con" của người yêu cũ mà chẳng biết phải bày ra phản ứng gì cho thích hợp, chỉ là khóe môi đã thay anh nhếch lên tạo thành một đường cong. Gemini chán ngán lắc đầu, nhớ lại vào ngày nắng trong xanh, anh vô tình bắt gặp Fourth Nattawat đang ra sức ăn vạ vì ông chủ tiệm kem đã bán hết vị em thích.

Fourth không ngại ánh mắt của người xung quanh, cứ thỏa sức khóc ré lên đòi cho được vị kem yêu thích. Gemini lúc đó cho rằng em không được bình thường, với bản chất tốt bụng có sẵn trong máu anh chỉ âm thầm cúi đầu xin lỗi chủ tiệm rồi kéo em đi ra một góc khác. Mãi sau này Gemini mới biết, ngày hôm ấy có một Fourth Nattawat vì nghe lén anh muốn ăn kem vị chanh đã nằng nặc đòi ông chủ kem giữ lại cho một phần, nhưng vì tuổi đã cao nên trí nhớ của ông không được tốt, thế nên ông đã vô tình quên mất mới khiến Fourth bày ra những hành động như vậy.

Gemini không thể biết được Fourth thích anh từ khi nào, cũng không biết bằng cách nào mà cái người nhỏ này lại có thể nhớ được hết những sở thích của anh mặc dù cả hai chỉ gặp nhau được đúng ba lần. Lần đầu tiên ở ngõ rẻ đầy tầm xuân vương vãi giữa đường, lần thứ hai là ở trường đại học của Fourth khi Gemini đang đi làm thực tập sinh, lần cuối cùng là vào ngày nắng hạ có mùi chanh man mát của bạc hà hòa vào đi qua. Sau ba lần gặp gỡ, Gemini Norawit chính thức rơi vào lưới tình của cậu trai tên Nattawat.

Gemini thôi hồi tưởng những dòng kí ức xưa cũ, anh vẫn đứng đó nhìn Fourth nằm giãy dụa dưới mặt đất đầy cát. Còn tự cá cược với bản thân khoảng năm phút sau em sẽ chịu thua vì ông lão đó vốn đã ngấm bản tính ăn vạ sâu vào trong máu kể từ khi mới nhập viện, vì sao anh biết à? Tại anh từng chơi cờ vây với ông, và tất nhiên cũng phải chịu thua vì lý do đấy. Nhưng Gemini cũng phải chào trước Fourth Nattawat, người này vậy mà lại dữ dội hơn ông lão, em hét lên như vừa gặp phải điều gì đó oan ức, hai bên khoé mắt cũng phối hợp mà tuôn rơi nước mắt.

Tiếng khóc của Fourth càng lúc càng lớn, Gemini bất lực đưa tay đỡ lấy đầu mình nếu không nó sẽ đau đến mức rụng rời vì người nhỏ kia mất thôi. Anh tiến về phía em, không nói một lời bế xốc Fourth lên người mình. Bàn tay phủi bớt bụi bám trên áo em, hạ thấp đầu mình xin lỗi những người đang có mặt ở đó rồi quay trở về phòng. Fourth Nattawat mặc kệ bản thân mình không còn ở khuôn viên vẫn khóc ré lên để mọi người nhìn thấy, cuối cùng Gemini và Fourth trở thành chủ đề bàn tán nổi nhất trong ngày: Trưởng khoa Norawit bắt nạt người yêu cũ.

Gemini đặt em ngồi xuống giường, Fourth cũng không còn khóc nổi nữa. Cả người mệt mỏi chỉ muốn chui vào chăn ấm để ngủ nhưng Gemini lại không cho phép, môi em hơi chu ra để làm nũng nhưng lại bị anh phũ phàng nhìn sang chỗ khác: "Em khóc cái gì? Lớn to đầu còn như con nít."

"Ông ấy chơi ăn gian mà... anh quát em!"

"Anh không quát, anh đang nghiêm túc đấy, em biết mình mấy tuổi rồi không? Đã vậy thân là luật sư lại đi tranh chấp một việc cỏn con em không thấy kì à?"

"Anh mới là người kì đấy, anh thấy có luật sư nào chấp nhận mình thua chưa?"

Gemini bất lực nhìn em, đúng là luật sư gì cũng có thể cãi được. Fourth Nattawat bây giờ thì ghê gớm rồi, không còn là gì của nhau nên lời anh nói cũng có là gì với em nữa đâu. Cứ việc thoải mái lên mặt với anh vậy thôi, Gemini bất lực hạ mình: "Đến chịu em."

"Gemini, ở đây có cái gì chơi không? Ở bệnh viện lâu quá em quên béng mất phố Basto này có gì hay rồi."

"Anh không biết, muốn đi chơi à?" Fourth gật nhẹ đầu, Gemini xoa nhẹ mái tóc em: "Tối anh dẫn em đi, giờ ngủ đi. Em khóc nhiều vậy chắc đuối cả người rồi."

"Gemini, em hỏi câu này được không?" Gemini đang bận rộn trải chăn ra bốn góc cho Fourth, em trộm nhìn vết thương đã chai trên mu bàn tay của anh. Đôi mắt nhỏ ánh lên chút đau lòng, Gemini bảo em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. Vậy còn anh thì sao?

"Ừ, hỏi đi."

"Anh với bác sĩ Tu gì đấy, hẹn hò rồi à?"

Fourth có thể nói dối ngoài mặt rằng em không sao, em hoàn toàn ổn khi nhìn thấy anh bên người khác, thậm chí có thể chúc mừng vì anh đã tìm được cho mình hạnh phúc xứng đáng. Nhưng tấm lòng mềm yếu không cho phép em nói dối, vì như vậy nó sẽ đau chết mức.

Chỉ cần bây giờ Gemini trả lời một chữ "ừ" hay chỉ cần là cái gật đầu như một lời xác nhận cho câu hỏi vừa rồi của em, thì nỗi đau cay đắng đang dâng lên từng đợt sẽ tìm đến đường dây liên kết với con tim của em mà mạnh mẽ xé nó ra thành trăm mảnh.

Fourth còn nghĩ nhiều đến mức nhìn thấy bản thân chỉ thẳng vào mặt Gemini, giọng nghèn nghẹn như muốn òa khóc thật to nhưng bị chặn lại bằng lời nói dối lòng đang hét lên: Mới một năm trôi qua mà anh quên em nhanh như thế à?

Gemini không trả lời cũng không làm gì khác, anh đứng dậy kéo rèm bên khung cửa sổ sát lại với nhau không cho một tia nắng nào có cơ hội lọt vào trong. Bây giờ cả phòng đều chìm vào bóng tối, chỉ có mấy tia nắng lẻ loi còn kiên nhẫn chui vào khẽ hắt lên gương mặt cả hai, cả Fourth và Gemini đều chỉ có thể nhìn thấy nhau ở cự ly gần.

Gemini hơi cúi người, gương mặt tưởng chừng như chỉ còn một chút nữa sẽ hợp lại với em làm một: "Bây giờ anh hôn em rồi nói đúng, em nghĩ như nào?"

Căn phòng chìm vào khoảng không yên lặng, không một tiếng động nào có sự hiện diện giữa không trung. Gemini tuy ở trong điều kiện thiếu ánh sáng nhưng vẫn thấy được phần tai của Fourth đã hơi ánh đỏ phả ra một chút hơi nóng, mùi pheromone chanh bạc hà cũng do căng thẳng mà tỏa ra một ít. Gemini rời khỏi vị trí, anh đi đến trước bàn làm việc cởi áo blouse khoác ngoài rồi quăng đại lên ghế.

"Anh đùa, coi như nãy giờ anh chưa nói gì với em đi. Cũng đến giờ rồi, bệnh nhân Nattawat cần phải được nghỉ ngơi rồi đấy." Gemini nói rồi rời khỏi căn phòng bỏ lại Fourth với một mớ suy nghĩ hỗn độn, em đi đến đóng cánh cửa phòng lại sau đó quay trở về giường chỉ ngồi im ngắm nhìn một khoảng đen tăm tối.

Những mảnh ký ức nhỏ lẻ như đang ghép lại tạo thành một bộ phim ngắn chiếu ngang qua vực sâu thẳm của nỗi nhớ trong Fourth, em nhìn thấy bản thân mình của những tháng ngày khốn khổ. Em ở một nơi xa lạ, lui tới những nơi hôi thối nhưng chỉ biết cam chịu ngủ ở cái gầm cầu nhỏ bé đầy rẫy nguy hiểm. Nơi đó chỉ có bóng tối, nó lạnh lùng che khuất đi từng hát nước mắt nóng hổi đau khổ của những kẻ đáng thương.

Đôi khi em chợt giật mình vì bản thân, một người như mình lại có thể lặng lẽ vượt qua nó từng ngày. Lại càng không biết động lực nào đã khiến mình có thể bình an trở về con phố Basto chứa đầy kỷ niệm thương đau này. Mãi cho đến sau này, Fourth mới biết được bức ảnh mà bản thân liều mạng bảo vệ, trân quý nó đến mức đêm nào cũng lôi ra ngắm dưới sự chứng kiến của bầu trời chứa vạn vì sao nhỏ lấp lánh.

Một hiện vật nhỏ bé như vậy lại là động lực giúp em cố gắng mỗi ngày để có thể quay trở về đây, nhưng phải làm sao đây khi chủ nhân của bức ảnh đã không còn là lý do duy nhất để Fourth tiếp tục sống. Đôi vai nhỏ giờ đây phải gánh vác trách nhiệm của người trụ cột gia đình, mặc cho hàng nước mắt tủi thân rơi hàng đêm vẫn phải vươn mình vượt qua.

Fourth từ từ đứng lên, chân từng bước di chuyển đến bàn làm việc của Gemini, em theo thói quen mở hộc tủ nhỏ gần đó. Bên trong có một mô hình lắp ghép, môi em thoáng hiện nụ cười nhạt cay đắng. Nhớ không lầm lúc đó bản thân cố chấp đua đòi theo mấy trào lưu trên mạng, đòi cho bằng được Gemini mua một con mô hình về lắp cho mình. Chỉ tiếc là còn thêm vài bước cuối nó đã được hoàn thiện, nhưng Fourth Nattawat lại không có đủ kiên nhẫn mà rời đi tựa một cơn gió mơ màng biến mất giữa cuộc đời anh.

Mô hình chuột nhỏ đã được Gemini tỉ mỉ lắp xong, anh không để trưng trên bàn mà để trong hộp nguyên vẹn như ngày đầu mua về. Nếu là bản thân của ngày trước, Fourth đã hớn hở đem về nhà trưng bày ở một nơi thật an toàn. Chỉ cần có người hỏi sẽ không nhịn được mà tự hào khoe khoang: Đây là bạn trai lắp cho tôi đấy!

Nhưng nhìn về thực tại, chỉ biết lặng lẽ nhìn nó bị ghẻ lạnh cất giấu đi trong hộc tủ chật chội. Fourth không buồn vì mối quan hệ của cả hai hiện tại, lại còn thầm mừng khi Gemini không coi mình như người xa lạ là đằng khác. Nhưng nhìn những dòng ký ức tươi đẹp nhất về nhau bị bản thân buộc ép quên đi lại khiến người ta không khỏi chạnh lòng.

Quên đi điều gì đó đã từng là một phần của hạnh phúc quả thật rất khó khăn, nhưng đôi khi điều đó lại là cách để ta giải thoát cho bản thân khỏi nỗi đau của quá khứ.

--

Một buổi trưa ngắn ngủi trôi qua, Fourth không ngủ lại lẳng lặng ra khuôn viên ngồi hóng gió. Những cơn gió mùa xuân không gay gắt như gió hạ thổi về, nó mang đến mùi hương hòa quyện của đất trời như xoa dịu tâm hồn mỗi người. Nếu như hỏi Fourth thích gió xuân hay gió hạ hơn, em sẽ trả lời là gió xuân vì nó khiến em cảm thấy thoải mái mỗi khi nghĩ về.

Nhưng nếu hỏi em yêu cái nào hơn, có lẽ câu trả lời sẽ là gió hạ.

Vì vào một ngày đầy gió, giữa cái nắng chói chang của mùa hạ đầy rộn ràng. Gemini Norawit nhẹ nhàng bước vào cuộc đời em, khẽ mang theo cái man mát của hạ khẽ chào trái tim nhỏ bé của Fourth Nattawat.

"Em không ngủ ra đây làm gì?" Gemini vừa đi kiểm tra bệnh nhân xong vừa hay lại đi ngang qua khuôn viên, gương mặt khả ái của chàng thiếu niên khiến anh tò mò phải đi tới tra hỏi lý do trốn ngủ.

"Không ngủ được, muốn tìm ông lão sáng nay."

"Để làm gì?"

"Xin lỗi ông ấy, em sai rồi."

Gemini không hề phát hiện ra rằng, ánh mắt của mình luôn dịu dàng đi hẳn khi đối diện với chàng trai này. E rằng nếu không biết tiết chế, người khác sẽ tố giác nó vô cùng mờ ám. Fourth Nattawat nhẹ nhàng rời đi giữa biển người đông đúc, hại Gemini lần theo mùi hương sót lại tìm kiếm em giữa dòng người vội vã.

Mãi đến khi đôi chân anh dừng lại vì mệt mỏi, em lại bất ngờ trở về với một con người khác khiến Gemini cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Sự ngoan ngoãn và hiểu chuyện toát lên trên bóng người quen thuộc, tạo ra những ngờ vực trong suy nghĩ của chàng trai cạnh em.

"Gemini, cho em ở đây cả đời được không?" Đôi mắt em thoáng lơ đễnh, tựa như mây bồng bềnh trên cao trôi dạt về nơi nào mà chính nó cũng chẳng biết. Gemini khẽ giọng, không phát hiện ra nó đang run lên: "Sao lại muốn ở đây?"

"Ngoài kia đáng sợ quá, em sống không nổi mất." Fourth cười, nghe như nói đùa nhưng thật chất là đắng cay bộc phát từ tận dưới đáy lòng.

Gemini cũng đáp lại em bằng nụ cười dịu dàng, thầm xoa dịu đáy lòng chua cay của người bên. "Hết muốn làm luật sư rồi sao?"

"Có khi sắp tới còn bị đuổi cũng nên."

Lời nói mang mục đích bỡn cợt, nhưng Gemini lại nhìn thấu nó nghiêm túc đến thế nào khi ánh mắt trong ấy đang dấy lên sự cầu xin đáng thương vô cùng. Có đôi lần Gemini suýt thì không kiềm được mà muốn hỏi em nhiều điều, muốn lắng nghe câu trả lời của Fourth rằng suốt thời gian qua em đã sống như nào, sống ra sao.

Chàng trai nhiệt huyết ngày nào còn nói muốn kiếm thật nhiều tiền nuôi anh, nói rằng muốn trở thành vị luật sư hàng đầu của đất Thái này giờ đây lại trở nên thảm hại như vậy. Trong lòng em, hàng ngàn nỗi lòng chất chứa chưa được giải bày lại đang ra sức dằn vặt hành hạ tâm can em từng ngày.

"Em muốn thì cứ ở lại đây, chỉ sợ anh không đủ tiền trả viện phí cho em nữa thôi."

"Không đủ tiền thì em đi ăn mày trả tiền cho bệnh viện."

"Em đã từng làm đâu mà đòi."

"Sao anh biết em chưa từng làm?"

Câu hỏi làm Gemini khựng lại, vẫn là nụ cười ấy, là ánh mắt ấy nhưng Fourth Nattawat trước mặt anh đã không còn giữ được vẻ hồn nhiên, miệng cười rất tươi nhưng trong mắt đã ngấn lên một tầng nước mỏng.

Gemini không nói gì thêm, anh chỉ đỡ nhẹ đầu em tựa vào người mình. Gió khẽ thổi qua mang theo một chút hơi mát trong không khí khẽ "dỗ dành" em: "Ngủ đi, em mệt rồi."

Fourth nằm im trên vai anh, khoảng vài phút sau lại nhích người tới gần anh hơn. Gương mặt đã chui rúc vào lớp áo thun hiệu Dior vào mùa hè tháng tư vì vô tình cảm thấy hợp với Gemini mà mua nó cho anh, lớp áo khá dày nhưng cũng hiện lên một mảng nước hằn lên do nước mắt của Fourth để lại. Gemini không ngăn em cũng ngồi yên để Fourth khóc trong lòng mình.

Hồi nhỏ mỗi khi Gemini quấy phá, mẹ anh thường để anh tự khóc đến khi kiệt sức rồi tự thiếp đi. Một lần khóc như vậy thật sự rất mất sức, Gemini nhìn Fourth một lúc lâu. Đoán có lẽ khi sáng nay em không phải khóc vì muốn thắng ông lão, chỉ đơn giản là vì có người làm sẵn nên em mới được dịp hùa theo tuôn ra hết những nỗi lòng nặng trĩu.

Lần này, Fourth Nattawat không cần ai cũng đã tự trút ra hết chỉ bởi vì có Gemini Norawit ở bên cạnh mình. Có lẽ Gemini không tin, nhưng ở đây một thời gian dài như vậy Fourth đã âm thầm coi nó là căn nhà thứ hai - nơi mà em có thể lưu trú qua lại. Ở căn nhà này, em không cần phải nghĩ ngợi điều gì về thế giới ngoài kia vì trong này đã có những người bạn mà em làm quen được, kể cả ông lão khi sáng.

Và còn một người nữa mới là lý do chính em cho đây là nhà, ở đây có Gemini Norawit - người nắm giữ chìa khóa trái tim của Fourth Nattawat.

...

Ngay đêm hôm đó, có một bóng dáng nhỏ ngại ngùng xuất hiện trong phòng bệnh của những người cao tuổi, em ngồi bên cạnh ông lão kể chuyện cho ông đến tận khuya khoắt mới chịu thôi. Ông biết là em tới đây để xin lỗi mình nên cũng tươi cười gật đầu cho qua.

Fourth từ ngày hôm đó đã có thêm một người bạn đồng hành mới trong bệnh viện, sáng nào cũng dậy sớm để ra đánh cờ vây với ông, có đôi lần ông lão còn ưu ái nhường phần thắng cho em.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com