Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

62. Kẹo sữa

Người chồng sau đó lấy sợi dây chuyền mà vừa nãy đã cất vào túi áo ra. Đến giờ Fourth mới nhìn thấy, mặt dây là một chiếc nhẫn được lồng vào. Anh ta cầm lấy chiếc nhẫn thanh mảnh nhỏ hơn hẳn so với size tay mình, mặt nhẫn là dải những viên đá quý nhỏ lấp lánh lại tinh tế được khảm vào. Sợi dây chuyền màu bạc rũ dọc xuống cánh tay, anh ta đưa bàn tay ra phía trước, cũng không ngại để Fourth nhìn thấy.

"Là nhẫn cưới của chúng tôi" - anh ta nói, đầu ngón tay vuốt ve vòng nhẫn.

"Rất đẹp, là của cô ấy sao?"

Người đàn ông gật đầu, rũ mắt nhìn vòng kim loại bóng loáng kia bằng vẻ da diết: "Từ khi bị bệnh thì cô ấy không đeo vừa nữa, thế nên mới bảo tôi lồng vào dây chuyền để đeo lên cổ. Cô ấy bảo là cưới nhau bấy lâu nay rồi, không thể vì bị bệnh mà tháo thứ đã luôn mang bên người xuống"

"Chỉ khi phải vào đó thì mới chịu đưa cho tôi, nói tôi mà làm mất thì đừng chìa mặt ra nhìn cổ", anh ta hất mặt về phía phòng phẫu thuật. Nói đoạn như nhớ ra gì, khẽ cười: "Bảo cái gì mà, từ ngày đeo nhẫn cưới cho nhau thì đôi nhẫn này đã gắn liền với linh hồn của cả hai. Từ ngón áp út của cô ấy đến chiếc nhẫn này có một sợi dây sinh mệnh vô hình, tôi ở ngoài này giữ lấy nó là nắm lấy một đầu sự sống của cô ấy. Còn bảo tôi có cầu nguyện nhắn nhủ gì thì cứ kề cái nhẫn bên môi, cô ấy trong kia sẽ nghe thấy"

"Vật vô tri vô giác làm sao mang gánh nổi một sinh mệnh, cậu nghe có mắc cười không cơ chứ. Chính tôi còn rất kì thị suy nghĩ này của cô ấy đây, nhưng rồi đến cái lúc sống chết không rõ như bây giờ...tôi mới biết nó chính là thứ duy nhất đại diện cho cô ấy còn ở bên cạnh tôi"

Fourth không nói gì, lặng lẽ chuyển hướng mắt đến chiếc nhẫn đang được đeo tạm trên ngón áp út bên tay phải. Hoá ra với một người, chỉ một chiếc nhẫn thôi cũng có thể trở thành điểm tựa chống đỡ cả một sự kì vọng về ranh giới sinh tử sao?

"Cậu nghe cũng thấy rất trẻ con phải không? Nhưng tôi thật sự đã tin đấy, tôi tin mình nắm giữ một nửa mạng của cô ấy, tin rằng những lời tôi cầu nguyện cô ấy đều nghe thấy nên mới vượt qua cửa tử để quay về bên tôi"

"Nếu một ngày nào đó tôi không còn có thể nắm lấy tay cô ấy được nữa, tôi sẽ coi chiếc nhẫn cưới này đại diện cho việc cô ấy vẫn luôn còn tồn tại bên cạnh. Cô ấy vẫn sẽ luôn nghe thấy mọi điều tôi nói, biết mọi nơi tôi đi qua, sinh mệnh của chúng tôi vẫn luôn còn liên kết với nhau như ngày xưa"

"Tôi nói nhiều quá nhỉ? Cậu thì sao, muốn chia sẻ gì không, tôi sẵn sàng lắng nghe. Tâm sự với người lạ vậy mà có ích lắm đấy, tin tôi"

Fourth bật cười, nhớ về một chuyện cách đây đã lâu: "Đúng là có ích thật. Tôi cũng từng tâm sự với một người lạ, đến cuối cùng lại chẳng thể dứt đời mình ra người đó nổi"

Rồi cậu trầm ngâm đi hẳn, đôi bàn tay xoắn vào nhau, đầu ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim của mình. Sau khi lắng nghe câu chuyện của đôi vợ chồng kia, Fourth cảm thấy mình tồn tại suốt thời gian qua sao mà trông thật ngốc nghếch. Nghĩ rằng bản thân đã làm rất tốt, cũng lầm tưởng kết quả mà mình nhìn thấy thật lớn lao.

Nhưng sự thật là so với thế giới này, cậu chẳng hề xem cái gì là quan trọng cả.

Không một điều gì.

Không một ai.

So với loài người trên tinh cầu, tình cảm mà cậu cho rằng đã rất lớn lao vĩ đại ấy, thật ra còn chẳng bằng được một nửa người khác. Người ta trân trọng đối phương của mình đến vậy, trân trọng đến cả cái nhẫn cưới, vậy còn Fourth thì sao?

Cậu đã thật sự từng một lần xem trọng tình cảm của Gemini dành cho cậu chưa? Hay tất cả chỉ là một khởi đầu mà cậu làm tổn thương anh, còn anh thì không nỡ khiến cậu buồn lấy một lần?

Hay là cậu thản nhiên làm mất vật định tình cho cuộc hôn nhân của mình, thậm chí còn không nhận ra và có ý định tự mua cái mới trông y hệt chỉ để lấp liếm cho sự vô tâm?

Hay sau khi cãi nhau đôi ba ngày, cậu đã không nhịn được nghĩ rằng có khi nào Gemini và cậu sẽ tan tành luôn không còn đường cứu chữa?

Như vậy có thật sự là trân trọng đối phương không? Có ngốc thì cũng nhận ra là chẳng hề.

Người chồng kia là người rời khỏi băng ghế chờ trước, có vẻ thần may mắn đã lắng nghe chuyện tình của vợ chồng họ bởi kết quả cuộc phẫu thuật rất khả quan.

Fourth vẫn ngồi im ở đó, cậu bần thần rất lâu, cũng cố gắng thấu rõ những việc mình làm. Nhưng rồi tất cả đều chẳng đem lại kết quả khả quan gì sất, chỉ toàn cậu là người làm sai cả thôi.

Nhấc mắt nhìn thấy dáng người quen thuộc mặc quần áo bệnh nhân, mặt mũi tái nhợt, một bên tay vẫn còn băng gạc che đi dấu do kim truyền thuốc để lại. Fourth rầu rĩ, cậu lại làm sai thêm một chuyện rồi. Sao người khỏe mạnh lại phải để người đêm qua còn nằm trong cấp cứu đi tìm cơ chứ?

Gemini ngồi xuống cạnh bên Fourth, sau đó lôi trong túi quần ra một tệp giấy nhớ và một cây viết. Anh cúi đầu ghi ghi chép chép, sau đó chìa tờ giấy cho cậu.

"Anh xin lỗi"

Sau đó cứ ghi một dòng đưa cho cậu đọc, rồi anh lại thu về ghi thêm.

"Vì mọi chuyện"

"Anh sai rồi"

"Em đừng quay lưng với anh"

"Cũng đừng không nhìn đến anh nữa mà"

"Anh thật sự xin lỗi"

"Đừng giận rồi bỏ anh đi mất"

"Nếu lỡ đi xa quá, anh sợ không tìm em về được"

Ghi hết dòng đó vừa vặn tốn 2 tờ giấy nhớ vuông vắn. Gemini không ghi gì nữa, anh lục lọi trong túi ra được một viên kẹo sữa - thứ mà anh phải mặt dày quay lại xin cô y tá khi thấy cô ấy cầm bịch kẹo phát cho mấy em bé gần phòng bệnh. Anh cầm 2 tờ giấy cùng viên kẹo nhét vào tay Fourth, rồi quay lại siết lấy tệp giấy trong tay, thứ cũng vừa mượn của y tá nốt.

Vừa tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh, trong cơn mơ màng mà Gemini vẫn cảm thấy lòng mình hụt hẫng không thôi. Anh nằm trên giường bệnh mở mắt nhìn trần nhà một lúc lâu, trong mớ suy tư khi ấy, anh không nhịn được nghĩ rằng Fourth đã ném anh lại bệnh viện rồi bỏ đi trong cơn giận đã kéo dài suốt vài ngày.

Nếu y tá không vô tình đi vào kiểm tra tình trạng, rồi nói với Gemini rằng người nhà của anh khi nãy bảo đi ra ngoài mua đồ một lát rồi sẽ quay lại. Gemini không nghĩ rằng, suy nghĩ lẫn hành động tiếp theo khi đó của anh có đi theo hướng tích cực nổi hay không.

Như quá khứ lần nữa lặp lại, ở một ngã rẽ nào đó trong bệnh viện, Gemini lại một lần nữa nhìn thấy Fourth ngồi bần thần, thả hồn vào vô định với vẻ mặt rầu rĩ đến cùng cực.

Anh cũng không biết vì sao mình nghĩ ra được cái trò mượn bút và giấy nhớ để viết cho cậu đọc. Chỉ là anh không nghĩ Fourth sẽ nghe anh nói, nhưng nếu viết ra, phải chăng cậu sẽ chịu để mắt đến anh?

Có tiếng thở dài sượt qua tai, nửa người trên của Gemini tức thì bị người cạnh bên chồm đến dính vào. Cậu ôm lấy anh, vòng tay quanh cổ anh còn dụi đầu vào hõm vai.

"Xin lỗi...em xin lỗi" - cậu thủ thỉ.

Hai cánh tay vô thức cứng đờ không biết đặt vào đâu, Gemini chớp chớp mắt, nửa giây sau mới biết phải ôm lấy người này, như thể nếu còn không phản ứng thì cậu sẽ bỏ chạy mất.

"Em làm sai, đã làm sai rất nhiều điều. Em đã không tốt, là do em quá ngốc, và đã để anh phải nhận phần thiệt. Em xin lỗi"

Fourth nhắm chặt mắt nói ra một mạch, cậu cố dùng tốc độ nói rất nhanh nhưng âm thanh càng về cuối câu lại càng nhỏ.

Câu xin lỗi nghe thì thật dễ dàng, nhưng một khi lỗi lầm đã chất cao như núi thì sao còn có thể gọi là dễ được nữa. Nếu làm sai và liền có thể nói xin lỗi ngay lập tức, nom lại chẳng có chút vẻ hối lỗi nào. Vậy người phải cố lấy hết dũng khí để nhận lỗi như Fourth, cuối cùng chẳng phải trông như một kẻ hề hay sao?

Gemini không hiểu, nghe thấy cậu nói xin lỗi mình thì lại càng hoảng hơn. Anh vội vã siết chặt cái ôm, một tay đưa lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Fourth? Sao vậy em?"

Giọng Fourth nghẹn đi, đôi mắt giấu trên bờ vai lộ rõ buồn bã. Cậu không khóc, người làm sai như cậu không được khóc, lại càng không có quyền được khóc, nhưng cậu lại không cách nào nói rõ ràng tất cả cho Gemini hiểu, rằng cậu đã làm sai điều gì với anh.

Âu cũng bởi sự thật ấy quả thực rất trần trụi, chúng là những vết thương chồng chéo lên nhau, và cũng sẽ rất đau đớn với cả người thú nhận, lẫn người bị đối xử bất công khi phanh phui tất cả.

Gemini buộc Fourth phải rời khỏi cái ôm, đối mặt với ánh mắt tối tăm nhuốm màu ảm đạm của cậu, anh nhíu mày như dần hiểu ra nguyên cớ: "Fourth...không, không phải, em không làm gì sai cả"

Fourth lắc đầu: "Không phải chỉ vì mỗi tối hôm đó đâu Gem, em thật sự đã làm sai rất rất nhiều điều", nói hết câu, cậu chỉ biết cúi đầu nắm lấy bàn tay anh, trong lòng cũng không còn đủ dũng khí để đối diện với cái nhìn trực diện ấy.

Nếu bị cuốn sâu vào đáy mắt đối phương, những lời thú nhận mà dù chỉ là soạn ra trong đầu thì vẫn là đứt câu gãy chữ của cậu, e là đến cuối cùng cũng chẳng thoát khỏi cuống họng lấy nổi một từ.

"Từ lúc chúng ta kết hôn, em xin lỗi, em chưa từng nghĩ nó là mức độ quan trọng đến vậy. Ý em là, em không nghĩ hôn nhân là một loại cam kết thắt chặt, và đối mặt với nó phải là một thái độ nghiêm túc như thế. Em đã cho rằng nó không có gì khác biệt cả, cũng chỉ là tình yêu mà thôi"

"Suốt thời gian qua, em nhận ra là em đã đối xử với anh như thể hai chúng ta chỉ là người yêu với nhau, em che phủ điều đó bằng hai chữ "hôn nhân" và cũng tự cho rằng làm như vậy là đúng"

"Nhưng em đã sai rồi, như vậy không công bằng với anh, đó không phải là điều đúng đắn bởi chúng ta đã không còn bên nhau bằng cái danh xưng đơn giản vậy nữa"

"Thậm chí nhẫn cưới của chúng ta em còn không trân trọng, em làm mất nó, còn giấu việc đó với anh. Bây giờ nhìn lại, em nghĩ là anh sẽ thấy khó chịu lắm, nhưng em cũng biết là anh sẽ không nói với em đâu, vì anh sợ em buồn"

"Em làm sai, em làm anh không vui. Nhưng đến cuối cùng vì sợ em buồn, nên anh không nỡ nói với em rằng anh thật sự nghĩ thế nào. Anh để mặc em làm anh đau, rồi anh giấu em rằng anh không hề có bất kì tổn thương nào cả"

"Gemini, anh giấu một lần em còn có thể không thấy, nhưng làm sao anh giấu em cả đời được đây?"

"Em thì cứ mãi ngu ngốc, và anh thì luôn bao dung cho tất cả tội lỗi của em. Nếu em cứ vậy mà được đằng chân lân đằng đầu, tiếp diễn một mối quan hệ bất công bằng giữa hai ta. Trong khi anh cũng chỉ là người bình thường thôi, không thể như thần như tiên mà rộng lượng với em được mãi. Cứ thế...chẳng phải rồi cũng sẽ đến cái ngày hai chúng ta mất nhau ư?"

"Cho là anh có thể chiều chuộng tất cả mọi điều ở em, cũng có thể đơn phương tha thứ cho em hết đời này. Nhưng lỡ một ngày nào đó em phát hiện ra tội lỗi của mình đã xếp đầy được một hành tinh, anh nghĩ em còn mặt mũi để tiếp tục ở cạnh anh sao?"

"Gemini, mặt em không dày như vậy. Nếu thật sự có ngày đó, đến vài kiếp nữa em cũng không xứng đáng được gặp lại anh, nói chi là chúng ta yêu nhau ở một cuộc đời khác"

"Gemini em hiểu tất cả rồi, anh đừng nói là em không làm sai nữa"

"Không chỉ mỗi em là được yêu thương, anh cũng xứng đáng được yêu mà, anh cũng phải cho em thương anh nữa chứ"

Fourth nói rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối cậu tuyệt nhiên vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Gemini, cũng không cho anh có cơ hội được chen vào lời cậu nói.

Đã ở cái tuổi này rồi, dù cho tính cách có rụt rè cách mấy thì im lặng mãi cũng không phải là ý kiến hay ho. Trước đây còn trẻ con, nguyên cớ cũng chỉ là chuyện vặt vãnh nên dùng chiến tranh lạnh để giải quyết vấn đề thì cũng không sao.

Nhưng chuyện quan trọng thế này, ngặm chặt miệng mãi đến lúc không níu tay nhau nổi nữa mới cất lời, vậy thì đâu là câu sẽ cứu vãn được mọi lỗi lầm?

Gemini và Fourth, giữa họ rồi sẽ có ai trở thành thần tiên hay sao, mà lại có khả năng cứu lấy một quả bóng đã rơi khỏi vách núi?

Anh rũ mắt, giành quyền chủ động bao bọc lấy bàn tay cậu. Đến chính bản thân Gemini cũng chưa từng nghĩ đến việc, rằng bản thân anh cũng cần được yêu thương như Fourth nói. Trong cuộc hôn nhân này, anh chưa từng để ý rằng sự quan tâm đến đối phương là một cuộc trao đổi song phương, không phải thứ chuyện một bên trao, một bên cứ vậy thoải mái đón nhận.

Nỗi muộn phiền mà Gemini từng cố giấu, tuy chỉ là câu chữ vô tình thoát khỏi khuôn miệng, nhưng chắc chắn Fourth cũng chả hay nổi rằng nó đã thật sự từng tồn tại đâu. Nhưng thật may mắn, bởi dường như số mệnh đã sắp đặt sẵn tất cả cho câu chuyện của họ.

Rằng, Fourth chắc chắn sẽ tự hiểu được những nỗi ưu tư của Gemini, mà lại chẳng cần anh phải nói ra bao giờ.

Bàn tay to lớn của anh càng siết chặt thêm đôi tay mang làn da lạnh lẽo của cậu, từ trên nhìn xuống, Gemini không hề bỏ lỡ khung cảnh Fourth đang tự mình cắn chặt môi.

Anh không ép cậu phải ngẩng lên nhìn mình, chỉ lặng lẽ đưa một bên tay lên vuốt nhẹ nơi khóe môi đang căng chặt của người nhỏ.

Lát sau, giọng nói mang thêm một tầng khàn đục sau hơn một đêm hôn mê của anh chạy vào tai cậu. Bằng tốc độ chậm rãi, Gemini đồng ý thỏa hiệp với Fourth, rằng anh sẽ không ôm hết mọi lỗi lầm tổn thương về một mình mình nữa.

"Fourth, vậy thì không riêng mỗi mình ai, cả hai chúng ta đều có những thiếu sót"

"Có thể trong mắt nhau, chúng ta đều cảm thấy đối phương như hiện tại đã là vô cùng tốt đẹp, như vậy là đã đủ. Nhưng khi nhìn về bản thân, cả em và anh đều tự cảm thấy mình không đủ xứng đáng để bên cạnh đối phương"

"Chúng ta đều là lần đầu trở thành nửa đời còn lại của nhau, sẽ không ai tốt hơn ai cả"

"Hai ta đều từng làm sai, cũng đều mang trong mình lỗi lầm. Nhưng Fourth à, đời còn dài lắm. Cứ chầm chậm từng bước thôi, chúng ta cùng nhau lắng nghe ái tình dẫn lối, được không em?"

Fourth ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lấp lánh dần phủ tầng sương mỏng, nhưng dường như cậu vẫn có thể khắc hoạ từng đường nét quen thuộc của người trước mặt một cách rõ ràng.

Cậu mỉm cười, tuy không cất lời nhưng lại gật đầu không ngơi. Mãi đến tận khi lệ hoen trong mắt đã lướt ngang gò má, gương mặt nhỏ nhắn giờ đang giấu trong lồng ngực của Gemini mới chịu thôi mà dừng lại, không dụi đầu vào lớp vải áo bệnh nhân của anh nữa.

Đời còn rất dài, hai chúng ta còn cơ man là bình minh đỏ rực mang nắng mai, cũng còn bao buổi hoàng hôn phiếm hồng tạm biệt ánh chiều tà. Nắm lấy tay nhau cùng chầm chậm bước đi, chỉ cần bên cạnh em vẫn là anh cùng bao câu ái tình, mặc cho áng mây cao có quyện thành giông bão, bầu trời trong mắt em sẽ mãi luôn đẹp đẽ rực ánh màu.

-------------------------------
Continue...

8/5/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com