Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40 : Nắm tay

Ngày kiểm tra và nâng cấp trái tim nhân tạo ấy cũng đã đến, đây chỉ là một cuộc nâng cấp bảo trì bình thường như bao lần thôi nhưng có lẽ đây là lần nâng cấp cuối cùng và nó thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh khiến anh trở nên tự do hơn nên nó rất quan trọng. trước ngày này khoảng 3 ngày Fot đã hủy hết các lịch trình của anh và cũng giảm bớt công việc để anh cảm thấy thoải mái nhất. Ba Pam cũng đã hủy hết lịch trình hôm nay để đến viện nghiên cứu với anh. hôm nay cả gia đình 4 người đều cùng nhau đi đến viện nghiên cứu.

Đến nơi thì bác sĩ sẽ kiểm tra so lược về sức khỏe cũng như cơ thể anh xem coi có thị thương ở đâu không vì có vết thương hở thì rất dễ hơi phóng điện và lâu lành. Sau khi kiểm tra sơ lược tất cả mọi thứ một cách kĩ lưỡng thì đã đến lúc anh phải vào phòng nghiên cứu để họ lấy trái tim máy móc đó ra và thay thế bằng một trái tim phiên bản mới nhất và đặc biệt nhất. Chỉ là một cuỗ phẫu thuật bình thường thôi nhưng ai nấy đều mang một tâm trạng rất nặng nề vì họ biết mỗi lần như vậy anh sẽ rất đau, thử hỏi có một dòng điện chạy trong người mình thì có thoải mái không, lại một cái thiết bị mới được đặt vào trong cơ thể của mình, mất một thời gian ngắn để làm quen với nhịp độ của nó. Mẹ Ling nắm chắt tay anh, xoa xoa lên nó như một cách an ủi, ba Pam thì chỉ biết đứng xoa xoa lưng rồi lại vỗ lên vai anh như một cách động viên. Anh vỗ lên tay mẹ vài cái như an ủi mẹ là "con không sao mẹ đừng lo", quay ra nhìn ba mà gật nhẹ đầu như muốn nói là "con trai ba sẽ làm được ba yên tâm nhé".

Vẫn con một người luôn đứng sau lưng anh và âm thầm cầu nguyện cho anh, anh quay lại ôm trầm lấy cậu, vuốt ve lấy mái tóc mềm mại và ngửi mùi hương dầu gội quen thuộc trên tóc cậu. Mùi hương này thật đặc biệt, nó thật nhẹ nhàng mõi khi anh ngửi nó là bao mệt mỏi căng thẳng đều biến mất hết. Không biết vì sao mà cậu lại khó, đột nhiên trong cậu dấy lên một cảm giác bất an đến lại, cậu ôm anh chặt hơn và nước mắt cũng bắt đầu rơi, anh bất ngờ với cái ôm chặt của cậu

-" em bé của anh sao lại mít ướt như vậy, chẳng phải em đã chứng kiến cảnh anh đi tái khám và nâng cấp rất nhiều lần rồi sao, vẫn như thế thôi em yên tâm nhé, khóc nhiều mắt sưng sẽ xấu xí lắm đó"

Cậu gật nhẹ đầu nhưng vẫn không kìm được nước mắt mà ôm anh chặt thêm một lần nữa, tay năm lấy tay anh thật chặt như kiểu cậu sợ anh sẽ bỏ cậu mà đi. Đến lúc bác sĩ gọi tên anh vào phòng phẫu thuật thì cậu mới chịu buông tay ra, trước khi đi anh không quên hôn cậu một cái thật sâu như muốn an ủi em bé của mình. Cậu nhìn theo bóng lưng của anh bước vào phòng phẫu thuật, đến khi cánh cửa đóng lại, đèn phẫu thuật bật lên lúc ấy mọi người đều trong tình trạng lo lắng, không chỉ những người hiện diện ở đó mà những người ở nhà cũng đang thầm cầu nguyện cho anh. Không biết tại sao từ sáng đến giờ trong lòng cậu luôn có một cảm giác bất an mà lo ra, chỉ na ủi bản thân bằng cách nghĩ do quá lo cho anh nên sinh ra ảo giác.

Ngồi bên ngoài đã được 1h30p rồi những vẫn chưa thất đền phẫu thuật tắt, bình thường chỉ cần 45p là đã xong rồi sao hôm nay thời gian lại gấp đôi thế này, trong lòng cậu lại trở nên càng lo lắng và sốt ruột hơn. Bắt đầu cảm thấy lo sợ thì đột nhiên cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một, hai, ba người y tá bắt đầu chạy tán loạn lên người chạy hướng này người chạy hướng kia, lúc này cậu và ba mẹ bắt đầu đứng ngồi không yên thầm lo lắng trong lòng mà không dám nói ra. Đột nhiên có một vị nghiên cứu bước ra, họ liền bám lấy bác sĩ mà hỏi han về tình hình của anh, vẻ mặt bác sĩ cũng không mấy khả quan cho lắm nên khiến mọi người càng hoang mang và lo lắng hơn

-" bác sĩ, bác sĩ con trai tôi như thế nào rồi"

- " bác sĩ Gem như thế nào rồi ạ, anh ấy có ổn không, có đau lắm không"

- " xin lỗi gia đình"

- " xin lỗi là xin lỗi gì cơ chứ bác sĩ, cậu nói gì tôi không hiểu"

Mẹ Ling lo lắng mà bật khóc, bà không hiểu vị bác sĩ này đang xin lỗi điều gì, cậu bây giờ không kìm chế được cảm xúc của bản thân mình mà nói lớn giọng

-" anh có biết anh đang nói gì không hả"

- " cậu bác sĩ à, tôi là ba của cậu ấy cậu nhớ tôi chứ, con trai tôi như thế nào rồi, tôi không chấp nhận một lời nói xàn bậy từ một vị bác sĩ như cậu đâu"

-  " thua gia đình mong gia đình bình tĩnh, lần này chúng tôi nâng cấp dựa trên khung sườn mà nhà nghiên cứu đã để lại, chúng tối đã cố gắng để hoàn thiện nó và tất cả đều rất suôn sẻ nhưng không hiểu vì sao khi đưa vào cơ thể lại có một chút trục trặc nên đã phóng điện, như gia đình cũng biết tim cũ khi đã đưa ra khỏi cơ thể sẽ bị nhiễm trùng nên không thể đưa lại vào cơ thể nên..."

- "nên là nên làm sao, cậu trả con trai lại đây cho tôi"

- "này cậu bác sĩ, cậu biết đó là tính mạng con người không"

-" chẳng phải trước khi vào phòng anh ấy vẫn còn bình thường sao, tôi không thể chấp nhận được đâu"  

- " xin gia đình bình tĩnh, bên nhóm sáng chế đang rất nỗ lực để chỉnh chửa lại, nhưng..."

- " nhưng là nhưng làm sao, con tôi vẫn đang bình yên vì mấy cậu mà cuộc đời nó rồi sẽ đi về đâu"

- " tại sao khi chưa hoàn thiên các anh đã báo với anh ấy, các anh có biết anh ấy đã hạnh phúc đến dường nào chưa"

- " chúng tối sẽ cố gắng hết sức mong gia định bình tĩnh, bay giờ tôi muốn có một người bên cạnh anh ấy để anh ấy có thể cảm nhận được hơi ấm từ người thân mà cố gắng với chính mình"

Không còn ai để đoán cả, là cậu cậu sẽ đi vào với anh, ông bà Pam dù có thương con đến dường nào nhưng ông bà cũng đủ hiểu đối với anh cậu quan trọng như thế nào và và có cậu mới là lí do để anh tiếp tục cố gắng. Cậu vào phòng thay đồ sau đó sát trùng và bước vào phòng phẫu thuật với anh. Anh nằm nó, người ta chùm kín chỉ hở mỗi khuôn mặt quen thuộc ấy và nơi trái tim kia. Cậu đi đến bên anh, năm lấy bàn tay của người cậu yêu, xoa nhẹ lấy nó, nhìn thấy cảnh tượng này cậu không kìm chế được mà khóc to hơn, cậu thương lắm, nhìn thật sót xa, mới vừa rồi anh còn ôm cậu, mới vừa rồi anh còn hôn cậu, mới vừa rồi anh còn nắm lấy bàn tay cậu cơ mà. Nếu anh mà biết cậu khóc anh sẽ đau lòng lắm nên cậu cỗ kìm lại cảm xúc, nếu như, nếu như anh có tỉnh dậy, cậu muốn anh nhìn thấy cậu vui vẻ để anh cảm thấy hạnh phúc nhưng những buổi sáng thức dậy anh sẽ thường nhìn ngắm cậu ngủ, đến khi cậu thức dậy sẽ nở một nụ cười thật tươi với anh. 

Cuộc phẫu thuật được diễn ra tiếp túc sau khi máy móc đã được lập trình một cách kĩ lưỡng một lần nữa. Lần này trong cả quá trình cậu đều tận mắt chứng kiến, tay cậu luôn nắm lấy bàn tay anh mà không rời. Khi máy mới được đưa vào, một dòng điện đã phóng ra khiến cả người anh giật nảy lên, khóe mắt đã đọng lại một ít nước mắt. Cậu đưa tay còn lại lên, đặt nhẹ lên má nah như đang vỗ về

-" Gem à, em biết Gem của em là một người mạnh mẽ mà phải không, anh nhớ không nhớ cái hồi mà lần đầu tiên gặp nhau ấy. Lần đó,em từ phía trước đi lại, em đã thấy một chàng trai thật đẹp, em đã say mê nhìn ngắm chàng trai ấy. Một chàng trai có vẻ bề ngoài lịch sự, ấm áp, vững trãi lúc đó em cảm giác rất thích ấy. Em là một đứa bé kém may mắn, thiếu tình thương từ nhỏ nên lúc nào em cũng muốn có người bảo vẻ và che chở cả. rồi anh biết gì không, lúc em bắt chuyện hỏi anh lúc anh nhìn em và bà cụ bị thương đó, em đã lấy hết can đảm để cố bắt chuyện với anh đó. Rồi không biết sao chúng ta lại gặp nhau ở công ty, rồi chúng ta được cùng nhau làm việc, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu là chuyện, rồi cả những lúc chúng ta che giấu tình cảm của bản thân, rồi những lúc chúng ta mạnh mẽ nói ra được cảm xúc đó. Sau đó chúng ta thật hạnh phúc anh nhỉ, chúng ta may mắn là có gia đình và bạn bè ủng hộ và yêu thương,....."

Cậu cứ ngồi đó kể chuyện và tâm sự với anh, cậu kể lại những kỉ niệm và những khó khăn mà hai người đã cùng nhau vượt qua như thế nào. Các y bác sĩ ở đó cũng cảm động với câu chuyện tình cảm của hai người và cảm động hơn là anh có một người yêu anh thật lòng, một người luôn sẵn sàng ở bên anh, bầu bạn với anh ở bất cứ hoàn cảnh nào. Ngoài đây, ông bà Pam cũng đứng ngồi không yên, vì Gem hạn chế công việc nên mọi thứ Mark sẽ đứng ra làm thay, sau khi nghe tình hình của Gem do thư kí báo lại thì Mark đã tức tốc hủy hết mọi lịch trình và cùng Ford đến bệnh viện. Vừa thấy Mark và Ford đến mẹ Ling như không cảm kìm chế được cảm xúc của mình mà chạy lại ôm trầm lấy hai người mà bật khóc nức nở. Ông Pam nhìn Mark rồi lắc đầu, Mark và Ford như hiểu ra được vấn đề mà cũng im lặng chờ đợi tin tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com