Chap 69: Song Tử tồi hay là thương vợ?
Trịnh Nhật Tư đứng trước mặt cậu với ba má, tuyên bố trịnh trọng: "Tối nay cậu ra ngoài ngủ i, tui hỏng muốn ngủ với cậu!"
Trương Ngọc ngớ người, đang ăn cơm cũng phải há hốc miệng rơi cả miếng thịt kèm rau. Cậu ú ớ: "Ơ, em làm sao nữa vậy? Đ..đang ăn cơm mà?"
Tư múc muỗng cơm cho vào miệng, nhai mạnh bạo như thể muốn nhai nát xương cậu hai. Em bực bội lườm cậu một cái: "Tui hỏng thích ngủ chung với người mắng tui..!"
Cậu hai khó hiểu, nhưng cái máu mê vợ chảy trong người, chỉ biết chiều theo: "Rồi rồi, tôi ngủ ở ngoài.."
Nhật Tư ăn xong thì đi vào phòng, em chậm rãi ôm bụng đi qua bậc thềm cao, cậu hai đi sau lưng em nãy giờ, theo dõi hết từng hành động của Tư.
Nhật Tư không hay biết gì, cứ thế chậm chạp lon ton đi vào phòng. Em xoay người tính đóng cửa lại, nhưng lại giật mình khi thấy cậu hai đang đứng sừng sững trước mặt. Tư thấy cậu thì ngơ ra, hỏi: "Ưm..cậu- cậu vô đây làm dì..?"
Nhật Tư rõ ràng đã đuổi cậu ra khỏi phòng, sao cậu lại ở chỗ này. Tư bây giờ vẫn còn giận lắm, thấy cậu liền không vui. Cậu hai bất giác đi theo em, như một thói quen mà chính cậu còn không biết. Cậu gãi đầu, lúng túng bảo: "Thì..thì tôi đi lấy gối, em định để tôi ngủ dưới dạc không à?"
Nhật Tư lườm cậu, bĩu môi rồi quay người đi lại giường nằm. Cậu hai tiến về phía giường, nhìn thấy bụng em to tròn thì bất giác hỏi: "Tư, bụng em..bao nhiêu tháng rồi?"
Nhật Tư quay người vào trong ôm gấu bông, nghe cậu hỏi liền quay ra: "Ưm..má nói s..sáu tháng òi.."
Cậu hai cười nhẹ: "Sáu tháng rồi à.."
Tư giật mình nhìn cậu, cậu hai lúc cười đẹp biết bao. Em mếu máo, dáng vẻ này cả ngày nay em chưa được thấy lại. Cậu hai sáng giờ cọc lắm, toàn mắng, với quát em thôi. Nhật Tư ngốc nghếch, dễ thương, em cứ mặc định ai lớn tiếng với mình là đang quát, đang mắng, thế là giận cậu hai chiều giờ. Tư buồn tủi quay mặt vào trong, thút thít mấy tiếng làm cậu hai để ý.
Cậu chạm vào vai em lay nhẹ, hỏi: "Tư, em khóc à?"
Nhật Tư gật đầu, từ nhỏ đến lớn không có nói dối, cậu hỏi gì liền trả lời đó.
"Tư, em có yêu tôi không?"
"Hức..dạ yêu.."
"Vậy sao.."
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh, cậu hai vén mền lên đắp cho em, còn dịu dàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh: "Em ngủ đi, ngày mai tôi hứa sẽ nhớ lại. Hoặc là mốt..chắc vậy.."
Tư lắc đầu, giọng nhỏ xíu: "Cậu ơi.."
"Hả?"
"..cậu đừng rầy Tư nữa.."
"Ý em là sao?"
Tư mếu máo, em ôm chặt con gấu bông rồi vùi mặt vào nó, nghẹn ngào bảo: "Cậu..hức- em yêu cậu..dị mà cậu cứ mắng em..hức- em hỏng có muốn con em có cha khác đâu..chỉ muốn cậu hoi..huhu..dị..dị nên cậu đừng có mắng em nữa..em yêu cậu mà..huhu..."
Trương Ngọc xót xa nhìn em. Cậu không nhớ gì về đứa nhỏ này, nhưng cơ thể này lại nhớ em còn rõ hơn cậu. Nó thấy em khóc là sẽ đau, thấy em giận là sẽ tự dỗ dành. Cậu hai lúc trước đã chiều em thế nào vậy nhỉ, sao lại có thể làm chúng khắc sâu vào từng hành động thế này. Cậu hai thấy em khóc liền hạ người xuống hôn lên má em cái chóc, dịu dàng cụng trán: "Xin lỗi em..tôi không mắng em nữa..xin lỗi em.."
Tối hôm đó Tư nhõng nhẽo đòi cậu ngủ chung, cậu hai cũng chiều theo, em muốn cậu ngủ ở đâu thì cậu ngủ ở đó.
Cậu hai tắt đèn rồi bật đèn ngủ, mau chóng nằm xuống rồi nhường hết mền qua cho em. Nhật Tư có mùi cậu liền thút thít ôm chặt, em tuy biết cậu chưa nhớ ra, nhưng lại không chịu nổi cảnh thiếu thốn cái ôm ấm áp này.
Cậu hai dịu dàng ôm lấy em, tay lại bất giác vuốt nhẹ lưng nhỏ: "Nào, ngủ ngoan nào.."
Nhật Tư gật đầu, em nằm trên cánh tay cậu, vùi đầu mình vào vai người kia rồi ngủ thiếp đi. Cậu hai vuốt lưng em đến khi ngủ mới thôi.
Sáng hôm sau có người dậy sớm. Nhưng trớ trêu là không thể đi ra khỏi giường được. Nhật Tư nằm ngủ trên tay cậu, trông rất dễ thương nên cậu không nỡ đẩy ra. Thế là ôm em ngủ tiếp đến gần trưa.
Nhật Tư thức dậy, như thường lệ vẫn gọi chồng trước: "Mm..mình ơi~"
Cậu hai nghe tiếng em thì lim dim mở mắt, thấy cục bông gọi thì mau chóng trả lời: "Hửm?"
Tư lòm còm bò dậy, mò tay đến mặt cậu vuốt vuốt mấy cái rồi ngáp: "Ưm..mm..oáp~"
"Như con nít. Em dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi" - Cậu hai theo thói quen nhắc nhở em, lúc trước cũng nhắc y chang như bây giờ.
Tư ôm bụng to khó khăn di chuyển. Cậu hai thấy thế thì cười nhẹ, bảo: "Nhật Tư, qua đây ngồi"
Tư ngơ ra, lắc đầu: "Hong, cậu nhớ ra ii rồi em nghe lời cậu.."
"..qua đây ngồi" - Cậu hai gằn giọng.
Nhật Tư sợ cậu quýnh đít nên bĩu môi nghe lời. Em ngồi lên giường, đợi cậu hai đem nước ấm vô rửa mặt, súc miệng.
Cậu hai tuy không nhớ gì sất nhưng vẫn chăm vợ đầy đủ các bước. Cậu vắt khô khăn ấm, chườm nhẹ lên đôi má hồng hào, xinh xắn: "Nhắm mắt lại.."
Nhật Tư ngoan ngoãn làm theo, nhắm mặt lại để cậu hai chùi mặt cho.
Trương Ngọc lau xong vẫn thấy em nhắm mắt. Cậu cười phì, ngắm ngía một chút liền cảm thán: "Xinh quá nhỉ?"
Nhật Tư nghe thế thì tai đỏ chót lên, cả mặt cũng ửng hồng. Cậu hai cười nhẹ, đem nước xuống nhà dưới rồi đi lên phòng với em.
Nhật Tư đang định thay đồ để đi chơi, cậu hai thấy thế thì hỏi: "Em đi đâu?"
Cậu hai tuy không nhớ nhưng dù gì cũng là vợ, đi đâu cũng phải báo cậu chứ nhỉ. Nhật Tư ngơ ra, môi hơi mím: "Ưm..Tư..Tư ii kiếm chồng mới.."
Cậu hai nhíu mày, tay giơ lên tét mông em cái nhẹ: "Em chọc tức tôi à?"
Nhật Tư phụng phịu, bảo: "Ưm! Cậu mà hỏng nhớ lại thì Tư đi kiếm người khác, cậu lúc nào cũng lớn tiếng..hỏng thích.."
"Em đâu có yêu tôi như em nói đâu.." - Cậu hai buồn thiu nhìn em, làm bé Tư ngơ ngác.
Đứa nhỏ trong bụng là con cậu, vậy mà em lại muốn tìm cho nó một người cha mới. Thế mà tối hôm qua em lại bảo em yêu cậu, thế mà mới sáng đã muốn có chồng mới. Cậu hai không biết cảm giác này là gì, nhưng nó vừa khó chịu, vừa buồn. Cậu nắm tay em, giọng hơi nghẹn: "Hôm qua..tất cả đều là nói dóc hết hay sao? Em nói em yêu tôi..còn nói muốn một mình tôi làm cha đứa nhỏ kia mà?...Nhật Tư, em..hức- em chẳng còn yêu tôi..em nói dóc.."
Cậu hai đột nhiên rơi nước mắt, giọt sương mặn nối đuôi nhau rơi xuống, lã chã chỗ gò má của người điển trai. Nhật Tư giật mình, em bối rối huơ tay, không biết làm gì chỉ biết ôm lấy cậu: "Em..em xin lỗi..em yêu cậu..em hỏng kiếm chồng mới nữa đâu..!"
Nhật Tư đúng là có ý định đi tìm chồng mới, vì em không muốn con em bị cậu hai la rầy hoài. Nhưng khi thấy giọt nước mắt của cậu, em kiềm lòng không nổi. Cha đứa bé ở đây, chồng em cũng ở đây. Em không tìm nữa, em có cả hai rồi.
Trương Ngọc buồn bã gục xuống bả vai mảnh khảnh của em, nức nở khóc. Nhật Tư luồn tay qua lưng ôm cậu, dịu dàng vuốt tóc cậu hai. Cậu hai bắt chéo tay ở giữa lưng em, dụi mặt vào hốc cổ trắng. Cậu ngước mặt lên, gương mặt nhiều nước mắt nhưng lại rất bình thản. Cậu cười nhẹ, dù cho có mất trí nhớ thì đứa nhỏ vẫn là của cậu, vợ cũng là của cậu nốt. Không ai được dành.
Trưa hôm đó Nhật Tư có tâm trạng cáu kỉnh, chồng em đã đi cùng với một cô gái trong làng, xem coi có tức chết hay không. Nhật Tư ra ngoài võng ngồi, tức đến khóc mà chẳng ai hay. Em lau vội nước mắt trên má, mím môi nằm xuống võng.
Em ghét cậu hai lắm. Khi sáng đã biểu em đừng kiếm chồng khác, vậy mà bây giờ lại cặp kè với người ta. Nhật Tư cảm thấy như bị lừa dối, đứa nhỏ trong bụng sẽ có hai mẹ, cả Minh Khang, Minh Khánh cũng sẽ có hai mẹ.
Tư mếu máo khóc, lần này em quyết tâm rồi, dù cậu có nói gì em cũng sẽ kiếm cho mình một người chồng khác. Trương Huỳnh đã bảo như vậy.
Nhật Tư nghĩ là làm. Em ngay lập tức ngồi dậy, đi ra chợ thì bắt gặp cậu hai vẫn đang đi bên cạnh cô gái khi sáng. Em đứng nhìn từ xa, dù có mạnh mẽ đến mức nào em cũng không chịu nổi cảnh ấy.
Tư xoa bụng cái nhẹ, giọng nhỏ xíu bảo con: "..mẹ sẽ kiếm cha cho con..người đó bây giờ không phải cha con..."
Nói rồi em quay người rời đi. Trương Ngọc như cảm nhận được gì đó, cậu quay lưng lại thì thấy bóng lưng nhỏ của Nhật Tư. Cậu vội vàng chạy theo, người con gái kia quay qua thì cười nhẹ: "Là Nhật Tư à?"
Cậu hai vội quá nên không trả lời, cậu chạy theo em một đoạn, đi đến rìa chợ thì thấy Tư đang nắm tay một người con trai khác. Cậu nhíu mày quạo quọ, tiến đến chỗ em rồi lớn tiếng hỏi: "Nhật Tư! Em đang làm gì vậy hả!"
Nhật Tư quay đầu nhìn cậu, ánh mắt khác hẳn thường ngày làm cậu hai giật mình. Tư nắm chặt tay người kia không buông, đuôi mắt cụp xuống, buồn bã bảo: "Em..em hỏng muốn yêu cậu nữa..."
Trương Ngọc giật mình, cậu bối rối, ngập ngừng hỏi: "Em..em sao lại không muốn..?"
Tư lắc đầu, sau đó bảo: "Cậu ơi..cậu có thể đi với cô gái khác..vậy tại sao em lại hong dị cậu..?"
Ánh mắt em nhìn cậu đầy quở trách, cũng đầy sự buồn tủi, đáng thương. Cậu hai nhói đau một bên ngực, cậu vươn tay nắm lấy tay em, bảo: "Tư à, em hiểu lầm gì sao? Tư, cậu không muốn em đi với người con trai nào khác ngoài cậ-"
"Em cũng dị..nhưng mà..cậu hai mà..chắc chắn sẽ có vợ hai..vợ ba..rồi..nhiều nhiều nữa...con em sẽ bị bắt nạt mất. Nên là..chúng ta kết th-"
"Tôi không cho phép em nói từ đó, Trịnh Nhật Tư!!"
Nhật Tư giật mình ngước lên nhìn cậu, em ngơ ngác, môi hơi rung: "Ưm..c..cậu-.."
"Tôi yêu em mà!"
"Ưm..cậu hỏng yêu em đâu ạ. Nếu cậu yêu em..cậu sẽ hong đi với người khác..sẽ hong bỏ em ở nhà lủi thủi một mình ngoài sau hè...cậu hai ơi, cậu hỏng có yêu em..đâu cậu..."
"Nhật Tư..."
Nhật Tư vừa nói vừa nghẹn ngào. Em nức nở khóc, nghĩ tới việc em lủi thủi đợi cậu cả buổi sáng, nhận ra cậu đi với người con gái khác sao em chịu nổi được đây. Nhật Tư muốn cậu yêu mình, nhưng mà cậu hai quên em rồi, quên cả cách cậu yêu em. Bây giờ cậu sẽ có cuộc sống mới, sẽ không cần em nữa.
Trương Ngọc nắm tay em lại nhưng bị hất cho một cái, cậu vẫn cố chấp nắm lấy rồi kéo em về ôm trong lòng: "Tôi xin lỗi..tôi đã để em hiểu lầm. Thật ra cô gái khi sáng tôi đi cùng là cháu họ của tôi, chỉ mới mười bốn tuổi thôi. Nó vì muốn giúp tôi nhớ lại mọi chuyện nên mới đi cùng từ sáng...xin lỗi em..xin lỗi em vì khiến em hiểu lầm..."
Tư oà khóc, em trách nhầm cậu rồi. Nhưng mà em vẫn không chịu được cảnh cô đơn ở nhà, em cần chồng bên cạnh, cần cha đứa nhỏ. Cậu sao lại để em lủi thủi, sao lại rời xa em lúc em cần cậu vậy.
"Huhu..đứa nhỏ nhớ cha nó..sao cậu lại để em với con một mình..em ghét cậu! Ghét cậu!" - Tư vùng vẫy đánh vào vai cậu bốp bốp, trả thù cho mình, trả thù cho con.
Người con trai bên cạnh Tư khi nãy bỗng nhiên cất giọng, nó bảo: "Nhật Tư, anh đừng tự lừa dối bản thân..anh đâu có ghét cậu hai"
Nó là thằng Lanh, con của dì Tám bên xóm kia qua đây để thăm mẹ con Nhật Tư. Nó chỉ mới chơi thân với Tư mới đây, cũng đã có vợ, có con rồi.
Thấy Tư khóc vì buồn nó mới nắm tay an ủi, vợ nó cũng đã thấy, đã đi mua đồ cho Tư ăn để quên chuyện đau buồn.
Cậu hai biết em cô đơn liền cảm thấy có lỗi, cậu ôm em vào lòng, dịu dàng bảo: "Cậu sẽ ở với em cả ngày, không tách khỏi em giây nào. Em đừng giận cậu nhé, đừng nghĩ đến chuyện lấy chồng khác...Nhé, được không?
Nhật Tư đâu có muốn lấy chồng khác đâu, em chỉ là đang tự an ủi bản thân, đang muốn tự đi kiếm hình bóng cậu hai khi xưa mà thôi. Chồng em chỉ có một người, em muốn tìm lại người chồng vẫn đầy đủ ký ức, người đã cùng em đi dọc xóm làng, mua đồ ăn ngon cho em, an ủi em lúc buồn.
Cậu hai biết rồi, biết em vì mình mà khổ. Cậu đau lòng âm em về nhà, suốt dọc đường luôn miệng dỗ dành: "Cậu xin lỗi, cậu xin lỗi em..."
"Hức- hức..."
Cậu hai ẫm Tư vào phòng, dịu dàng xoa nhẹ gò má hồng đào: "Em à, cậu hứa ngày mai sẽ nhớ hết tất cả..cậu hứa!"
Tư không tin, liền lắc đầu: "Hức..cậu..cậu nói dóc...ngày mai sẽ đi với người con gái khác..bỏ em một mình cho xem..."
Nhật Tư mang thai nên cảm xúc khó kiểm soát, cậu hai lại đi với cô gái khác làm Tư ám ảnh mất rồi. Cậu dịu dàng ôm chặt lấy em rồi ngã xuống gối: "Không, mai cậu không đi đâu cả, cậu sẽ ôm em ngủ, sẽ hun em, sẽ ngọt ngào, không quát mắng em..tin cậu nhé? Tư?"
"Hức..dạ..~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com