Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32


Và thế rồi một ngày nữa lại trôi qua, cứ vào ngày mới Fourth sẽ cố trấn an lại tâm trạng của bản thân, khóc xong rồi, tiêu cực xong rồi thì ta lại cười, lại tiếp tục tích cực.

Tạo một nụ cười trên khuôn miệng, Fourth cầm chiếc cặp làm việc trên tay, ngồi xuống nói với hắn vài câu trước khi cậu rời khỏi bệnh viện để lên công ty làm việc.

"Được rồi, hôm nay P'Phuwin sẽ tới thăm mày đấy. Mày nằm đây đợi một chút, chắc vài giờ nữa là anh ấy đến thôi."

"Tao chuẩn bị đi làm rồi, hôm nay P'Phuwin sẽ phụ tao chăm sóc cho mày đến tối đó. Tao có buổi họp trên công ty, không thể về sớm được. Mày đừng giận tao nha." Nói rồi cậu đứng lại nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mang theo nụ cười heo hắt quay người rời khỏi phòng.

Gượng cười khi nhìn thấy gương mặt phờ phạc và hốc hác của hắn, thật sự thì cậu vẫn chưa thể chấp nhận được. Có lẽ vì nhờ vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống mà trông hắn bây giờ thật xơ xác, tóc cũng đã dài ra khá nhiều, râu cũng chưa thể cạo vì Gemini vẫn còn phải đeo máy trợ thở... Ai còn có thể nhận ra một Gemini với gương mặt điển trai cùng thân hình có phần rắn rỏi nữa chứ.

Fourth thầm trách bản thân vì đã không chăm sóc hắn tốt hơn... Không thể chăm sóc hắn tốt hơn.

Bước ra khỏi bệnh viện, một ngày mới đã chính thức bắt đầu.

---

Từ ngày Gemini nhập viện, mọi hoạt động của công ty hầu hết đều do Phuwin, Pond và một số cấp trên tiếp quản thay. Họ không biết giám đốc của mình hiện đang ở đâu, chỉ nghe qua lời kể của Phuwin rằng Gemini đã tạm thời ra nước ngoài, có thể trong khoảng thời gian dài không điều hành được công ty trong nước.

Phuwin đã nhắc nhở không cho phép nhân viên làm rò rỉ thông tin này ra ngoài, nhưng bằng cách nào đó thông tin vẫn bị lộ và những tập đoàn đối thủ nhanh chóng nắm bắt cơ hội, đẩy Titicharoenrak khỏi danh sách năm tập đoàn có số cổ phiếu đứng đầu Thái Lan.

Trong đó có cả LIL, LIL đã vươn lên dẫn đầu danh sách những tập đoàn có số lượng cổ phiếu cao nhất, đánh bại Titicharoenrak chỉ sau hơn một tuần Gemini mất tích.

Ngoài Fourth, Phuwin và Pond, không còn ai biết được thông tin Gemini đang hôn mê ở bệnh viện, cả ba và mẹ của hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng thông tin về chi nhánh của Titicharoenrak tuột dốc không phanh ở thị trường Thái Lan cũng đã nhanh chóng bị rò rỉ đến tai của những nhân viên cấp cao bên công ty chủ quán Titicharoenrak tại London. Người nghe thấy đầu tiên không ai khác ngoài ông Titicharoenrak, ba của Gemini.

"Dạ, dạ con sẽ nói lại với em ấy ạ." Phuwin ngồi trên ghế làm việc, nghiêm túc nghe điện thoại của một nhân vật quen thuộc.

Ừm, con nhắc nhở nó giúp bác. Tuần sau bác sẽ về kiểm tra lại hệ thống điều hành của công ty bên đó

"Tuần sau ạ? Tụi con vẫn ổn, bác cứ yên tâm, không cần-"

Bác về thăm thằng Gem, sẵn xem xét lại tình hình công ty luôn. Con nhớ căn dặn nó kỹ càng, thằng bé đó cứng đầu, nói một hai lần sẽ không nghe đâu

"Vâng ạ." Người phụ nữ ở đầu dây bên kia dặn dò thêm vài câu rồi lập tức cúp máy.

Phuwin đặt điện thoại xuống bàn, cậu nhắm mắt lại thở dài, tình hình công ty hiện đang rắc rối, cộng thêm tình trạng của Gemini hiện tại cũng không gọi là quá tốt lành. Sợ khi bà Titicharoenrak về đây sẽ không thể chấp nhận nổi, mọi chuyện sẽ rối tung lên nếu tin tức Gemini nằm viện bị đám báo chí đem lên mạng để câu tương tác, bệnh viện chắc hẳn sẽ tràn ngập phóng viên, bọn chúng sẽ cố gắng lấy được hình ảnh hiếm hoi này của hắn.

Điều duy nhất Phuwin có thể làm ngay bây giờ là cố gắng ngăn cản bà Titicharoenrak gặp được con trai bà ấy. Biết là sẽ không hay, nhưng với hình hài của hắn bây giờ, thật khó để nhận ra đứa con trai ruột thịt của mình.

Sẽ lại càng tồi tệ hơn nếu bà ấy biết được nguyên nhân bệnh tình của Gemini và có khi cả Fourth cũng sẽ bị liên lụy. Phuwin thầm mong lần này về nước, chỉ có phu nhân vì bà ấy kiềm chế cảm xúc giỏi hơn ông chủ, Phuwin từng tiếp xúc với ông ấy, cậu hoàn toàn biết được tính cách của ông Titicharoenrak ra sao, cậu không hy vọng ông ta sẽ biết được sự thật đáng buồn này.

Tiếng cửa văn phòng mở ra, Pond bước vào trong, nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Phuwin thì anh liền khựng lại hỏi thăm.

"Sao vậy? Tối qua em ngủ không đủ giấc à?"

Cậu lắc đầu "Phu nhân Titicharoenrak chuẩn bị về nước rồi, bà ấy vừa gọi cho em."

Pond trước đây đã từng nhìn thấy mặt mày của đôi vợ chồng Titicharoenrak, nhưng đó chỉ là thông qua mấy trang nhất của mặt báo, chưa từng gặp trực tiếp bên ngoài. Anh không hiểu sao Phuwin lại ủ rũ như vậy, Pond đi đến bên cạnh cậu, vỗ vai an ủi.

"Có gì không tốt sao? Đã lâu rồi bà ấy không về lại quê nhà, em phải vui chứ?"

"Ừm em vui vì phu nhân về thăm lại nhà, nhưng mà thằng Gem... Nó đang như vậy thì làm sao em dám để bà ấy gặp mặt nó đây." Cậu hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục nói.

"Tình trạng của thằng Gem không có tiến triển mới, nếu không muốn nói là trông nó ngày càng tồi tệ hơn. Ngoại trừ em, anh và cậu Fourth luôn ở bên cạnh nó, thì chắc chẳng ai có thể nhận ra được thằng Gem trong bộ dạng hiện tại đâu."

Pond sợ Phuwin kích động nên liên tục trấn an em bằng cách vỗ về đôi vai bé nhỏ "Thôi nào, phu nhân là mẹ của thằng Gem, sao lại không nhận ra nó được chứ. Em đừng lo lắng quá, chúng ta có thể giải thích cho bà ấy hiểu mà."

"Bà ấy không hiểu thì sao hả anh? Làm sao chấp nhận được đứa con trai đang khỏe mạnh của mình lại tàn tạ nằm trên giường bệnh như vậy?'

"..."

"Gần đây Titicharoenrak cũng dần mất chỗ đứng trong thị trường đất Thái, em sợ điều này sẽ gây ảnh hưởng đến công ty mẹ bên Anh Quốc. Anh biết không Pond, ba thằng Gem rất gia trưởng... Nếu ông ấy biết những chuyện thằng Gem từng làm nó ảnh hưởng đến Titicharoenrak nhiều như thế nào, em không nghĩ ông ấy có thể bình tĩnh để yên cho nó đâu."

"Ông ấy phải bình tĩnh, với tình trạng của thằng Gem hiện tại, không bình tĩnh thì ông ta có thể làm được gì? Đánh nó à?"

"Còn thằng Fourth thì sao anh?" Phuwin đột ngột đặt câu hỏi khiến Pond phải khựng lại để suy nghĩ.

Phuwin trầm tư một lúc, Pond vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi đó của cậu.

"Ông Titicharoenrak biết thằng Gem và thằng Fourth là người yêu của nhau, cũng chính ông ấy là nguyên nhân khiến tụi nó phải chia tay, nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc, thằng Gem ở bên Anh, từng rất nhiều lần cãi cọ với ba nó về những vấn đề liên quan đến thằng Fourth."

"Ông ấy luôn đe dọa thằng Gem buộc nó phải nghe lời mình nếu không thằng Fourth sẽ không thể sống nổi trên đất Thái này, ông ta nói rằng sẽ dùng mối quan hệ để không một công ty nào dám nhận thằng Fourth về làm việc." Phuwin càng nói càng cảm thấy có lỗi với những cách cư xử mà mình từng làm đối với Fourth.

"Thằng Gemini nó về được đây cũng là kết quả của những cuộc cãi vả lớn nhỏ đó. Ông chủ nhờ em về để tiếp tục quan sát nó, không để nó lún sâu vào thứ tình yêu mà ông ấy xem là phiền phức và bẩn thỉu."

Pond vuốt nhẹ tấm lưng của cậu "Em bình tĩnh một chút, nhé?"

"Em ổn, cảm ơn anh." Pond để ý lời nói của Phuwin có phần gấp gáp hơn nên liền lên tiếng trấn an.

"Em không muốn ông ta biết được những chuyện thằng Gem nó làm có liên quan trực tiếp đến thằng Fourth, ông ấy sẽ không để Fourth nó sống yên đâu. Em lại càng không muốn nhìn thấy thằng Fourth đau khổ thêm nữa... Em hiểu nó, em sợ lắm."

"Rồi rồi, đừng sợ. Mọi chuyện vẫn chưa đi xa như vậy đâu, nếu có thời gian, em có thể nói rõ với thằng Fourth về chuyến bay về nước của phu nhân. Kêu thằng bé sớm chuẩn bị và đừng quá lo lắng về chuyện đó."

"Em không muốn Fourth gặp phu nhân... Em có cảm giác chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra. Nhưng em không thể ngăn cản, anh giúp em với."

"Thôi nào, anh vẫn ở đây. Thằng Gem với thằng Fourth sẽ không sao cả, đừng lo lắng quá em à. Hôm nay em có đến bệnh viện thăm thằng Gem không?"

"Có, em chuẩn bị đi. Anh tan làm rồi thì vào đó thăm nó luôn nha, em đi trước." Phuwin hôm nay chỉ ghé sang công ty để đưa lại danh sách tài liệu cho đồng nghiệp, cậu có nói với Fourth là mình sẽ chăm cho Gemini cả ngày hôm nay để cậu ấy có thể yên tâm đi họp mặt đối tác. Nên bây giờ Phuwin phải đi đến bệnh viện để làm mấy công việc hàng ngày thay cho Fourth.

"Ừm, em đi cẩn thận. Có cần gì thì gọi cho anh đến."

"Em tự lo được mà, anh cứ tập trung làm việc đi." Phuwin nói rồi cùng Pond rời khỏi văn phòng, Pond ở lại công ty tiếp tục làm việc, còn Phuwin thì một mình lái xe đến bệnh viện.

Bước vào trong phòng bệnh, vẫn là Gemini nằm đó giữa căn phòng cô đơn và trống trải. Đã là ngày đầu tiên của tuần thứ ba rồi, hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, dù cho chỉ là một cái chuyển động mắt nhỏ, hắn cũng chưa thể làm được.

"Tao có một tin muốn nói với mày, tao biết mày sẽ không vui mừng gì khi nghe nó đâu. Nhưng hãy lấy nó để làm động lực để tỉnh lại nhé, Gemini?" Vén mái tóc của hắn lên, Phuwin bắt đầu cuộc hội thoại với mỗi riêng mình.

"Sáng nay mẹ mày có gọi cho tao, bà ấy hỏi thăm tình hình gần đây của mày, rồi của Titicharoenrak nữa. Tao có nói dối rằng mày vẫn ổn, nói rằng chúng ta vẫn ổn để bà ấy yên tâm... Nhưng mà tình hình Titicharoenrak thì tao không thể giấu diếm được."

"Mẹ mày nói sẽ về lại Thái Lan để thăm mày, rồi còn để xem xét lại ban quản trị của công ty nữa, tao không biết nên để bà ấy nhìn thấy bộ dạng lúc này của mày không nữa... Gem, mày nhìn xem, mày trông lạ mắt lắm đấy."

"Tao sợ khi ba mày biết được tin này, sợ ông ấy biết mày còn liên lạc với thằng Fourth, thì Fourth nó sẽ gặp nguy hiểm... Mày tỉnh dậy bảo vệ nó đi, tao không biết làm gì cả, tao không phải mày, tao không có trong câu chuyện của mày, tao không hiểu được... Nhưng mà tao biết mày yêu nó lắm, mày không muốn nhìn thấy thằng Fourth bị ba mày chèn ép đâu đúng không?"

Phuwin điều chỉnh lại hai con búp bê đặt trên đầu nằm của hắn "Tụi bây yêu nhau theo cách trẻ con này sao? Đáng yêu thật, Fourth nó làm cho mày à? Nhìn này, còn có thêm mấy bộ đồ nữa chứ. Thừa nhận là tao ngưỡng mộ tình yêu của tụi bây lắm, nhưng mà nếu là tao...tao không dám đối mặt với nó đâu, tao thấy thằng Fourth thật kiên cường và cả mày nữa Gem."

"Xin lỗi vì đã từng trách cứ mày khi mày quan tâm thằng Fourth hơn Titicharoenrak, bây giờ tao biết tại sao mày lại làm như vậy rồi... Nó đã bên cạnh chăm sóc, nói chuyện, tâm sự với mày, nó làm những thứ mà Titicharoenrak không thể làm được cho mày. Tao cảm thấy thật tồi tệ khi mày đã từng dành rất nhiều thời gian cho Titicharoenrak và đổi lại... Không được gì cả."

Phuwin thở dài, giọng điệu buồn bã tiếp tục nói "Mày đã không dành bất cứ thứ gì cho thằng Fourth trong suốt hai năm qua, nhưng cuối cùng nó vẫn chọn ở lại với mày... Còn mày thì sao? Mày cứ nằm mãi ở đây à?"

"Đáp lại nó đi, một cái ôm, một câu trả lời, một cái gật đầu, điều gì cũng được. Đừng để nó cứ ôm lấy nỗi hy vọng mà mày gieo rồi cũng chính mày tự dập tắt đi nó."

Hắn vẫn đáp lại cậu bằng sự thờ ơ đó, nhưng thay vì tức giận như trước, Phuwin bây giờ cảm thấy thật bất lực. Liệu rằng Nattawat đã từng một lần cảm thấy tuyệt vọng với những gì cậu ta phải đối mặt chưa nhỉ?

"Chắc tuần sau mẹ mày sẽ về đây đấy, mày có thể tỉnh dậy sớm hơn không? Để tao không phải nói dối với bà ấy nữa, nếu mày tỉnh dậy, mọi rắc rối xem như có thể giải quyết dễ dàng hơn rất nhiều rồi."

"Là không thể hay mày không muốn tỉnh lại vậy Gem?"

---

Sáu giờ chiều, theo lịch trình đã hẹn trước đó, Fourth được Mark chở đến một nhà hàng sang trọng, trông địa điểm cũng lạ lẫm vô cùng. Cậu chưa từng đến đây, cũng chưa từng gặp mặt đối tác nào ở nơi này cả.

"Không phải Phoenix nữa ạ?"

"Không phải. Nhà hàng này mới hơn, nó được hoàn thành cách đây không lâu." Cả hai bước vào trong sảnh chính, nơi này hoàn toàn khác biệt với thế giới sầm uất bên ngoài.

Bên trong nhà hàng được trang trí theo phong cách Tây Âu, với tông màu vàng nâu làm chủ đạo. Thực khách ăn ở đây cũng là bậc thượng lưu mang trên người những bộ suit và bộ đầm đắt đỏ, nếu không làm việc ở LIL, cậu cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể bước chân vào một nơi hoa lệ như thế này, nó không thuộc thế giới của cậu... Cậu cũng không thích những nơi ngột ngạt như vậy, rõ ràng chỉ cần nhìn lướt qua cũng dễ dàng bắt gặp được những ánh mắt giả tạo đang cười nói vui vẻ với nhau.

"Royal Restaurant xin chào quý khách." Người quản lý bước đến chỗ họ, ông ấy gập người kính trọng chào hỏi.

Cậu cũng chấp tay lễ phép đáp lại lời chào của ông ta "Xin chào ngài."

"Có phải ngài đây là ngài Pakin, CEO của tập đoàn thương mại LIL không ạ?" Đôi mắt ông ta sáng rực khi bắt chuyện với Mark.

Mark mỉm cười, gật đầu ngầm trả lời câu hỏi của người quản lý. Ông ấy tuy không được đáp lại một cách trực tiếp nhưng vẫn vui vẻ dẫn bọn họ vào trong một căn phòng ăn riêng tư, căn phòng này rất lớn, trước mắt cậu là chiếc bàn ăn dài, ước chừng có thể chứa đến 20 người.

Fourth hoang mang nhìn sang Mark với đầy những thắc mắc trải dài trong đầu "Em nghĩ chúng ta chỉ gặp ít nhất ba hay bốn đối tác một lần thôi chứ..."

"Hôm nay khác một chút, em cứ ngồi đi." Mark kéo ghế ra cho cậu, Fourth chần chừ ngồi vào bàn.

Một căn phòng rộng rãi như vậy, nếu chỉ có 3-4 người không tính cậu và Mark thì nó cũng chẳng hợp lý. Nhưng nếu thực sự là hôm nay họ phải tiếp hơn hai mươi đối tác cũng một lúc thì đây chính xác là lần đầu tiên Fourth gặp phải tình huống bất ngờ như vậy.

Sự hoang mang lộ rõ trên gương mặt của cậu, Mark liền lên tiếng phá tan đi mớ suy nghĩ căng thẳng của Fourth "Thư giản đi, em đang lo lắng lắm đấy."

"Được rồi, em chưa từng tiếp đãi nhiều đối tác như vậy. Nếu có sơ suất mong anh thông cảm." Fourth thật lòng thổ lộ.

Người quản lý lịch sự im lặng, chờ đợi họ trò chuyện xong thì mới chậm rãi lên tiếng "Món ăn sẽ được phục vụ theo set đã đặt trước, đúng giờ phục vụ sẽ mang món lên bàn, cảm ơn quý khách đã lựa chọn Royal Restaurant."

"Cảm ơn ông." Mark nói khi nhìn biểu cảm của cậu. Quản lý nhà hàng cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Fourth và Mark im lặng ngồi bên trong.

Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, căng thẳng khi không biết phải làm gì tiếp theo. Mười...mười lăm phút trôi qua, vẫn chưa có một ai đi vào phòng, Fourth có hơi lo lắng quay người sang hỏi anh.

"Anh có chắc chúng ta đến đúng giờ không?"

"Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta luôn đi đúng giờ em à, chắc họ đang gặp trục trặc gì đó nên không đến kịp thôi." Mark vừa dứt câu, điện thoại trong túi quần liền reo lên, anh ra hiệu với Fourth rằng mình có điện thoại, sau đó cũng rời khỏi phòng.

Fourth hít một hơi thật sâu, lúc này cánh cửa lại mở ra lần nữa, cậu tưởng là Mark đã nghe điện thoại xong. Nhưng không phải, là phục vụ chuẩn bị dọn món ăn lên, hai ba người phục vụ đẩy xe vào trong, lần lượt từng món ăn được đặt lên bàn.

Cậu có chút ngại ngùng vì trong phòng ngoại trừ hai người phục vụ, còn lại chỉ có duy nhất cậu là thực khách. Fourth ngồi đó nhìn thấy từng món từng món thay phiên nhau lấp đầy cả một bàn dài mà không khỏi khó xử. Nếu bây giờ đối tác bước vào nhìn thấy hình ảnh cậu ngồi trước một bàn đầy thức ăn như vậy, Fourth chắc chắn sẽ không biết phản ứng như thế nào đâu.

Cậu cứ ngồi im ở đó, cho đến khi hai người phục vụ kia hoàn thành công việc và đi ra khỏi phòng. Trên dưới hai mươi món ăn trang trí bắt mắt được dọn đầy trên bàn, lần đầu tiên cậu tham dự cuộc họp đối tác hoành tráng như vậy.

Sau đó một người phục vụ khác bước vào, trên tay anh ta là hai chai rượu vang đắt tiền, anh ấy nhìn cậu, đặt hai chai rượu lên bàn rồi rời khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của Fourth.

Cậu không biết mình phải làm gì nữa, định đứng dậy đi tìm Mark vì anh ấy đã đi hơn 10 phút rồi, nhưng chỉ vừa mới xoay người lại, cánh cửa phòng một lần nữa mở ra. Sự ồn ào xung quanh khiến cậu có chút không kịp thích nghi.

"Fourthhhhh." Là đồng nghiệp của cậu, họ ùa vào phòng trong tiếng la hét hỗn loạn, cậu giật thót mở to mắt nhìn bọn họ đang đua nhau chạy vào trong.

"M-mọi người..." Fourth ấp úng nghe thấy từng người một cười đùa vui vẻ.

Hoang mang với tình huống đang diễn ra, cậu định đi đến hỏi một người trong số họ, nhưng bóng đèn trong phòng đột ngột tắt hết, cả căn phòng dần chìm vào bóng tối.

Trong lúc mơ hồ, cậu nhìn thấy một vóc dáng quen thuộc bước vào từ phía cánh cửa phòng, đi cùng anh ấy là ánh sáng vàng mờ ảo nằm trước ngực.

"Happy birthday to you,
happy birthday to you,
happy birthday, happy birthday,
happy birthday to you..."

Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, là Mark và giọng hát ấm áp của anh ấy. Sau khi bài hát kết thúc, đèn lập tức được bật sáng trở lại, cả căn phòng tràn ngập tiếng vỗ tay và hô hào ầm ĩ.

"Chúc mừng sinh nhật, Fourth." Mark ngay bây giờ đã đứng trước mắt cậu, trên tay anh ấy là chiếc bánh kem đơn giản kèm dòng chữ Cảm ơn em, Nattawat và cây nến số hai mươi nằm nổi bật ngay giữa chiếc bánh.

Fourth bối rối với những gì mình đang chứng kiến "Mọi người nhớ nhầm ạ? Tháng sau mới đến sinh nhật của em cơ mà."

"Chúng tôi không nhầm đâu, kế hoạch hôm nay đều là do giám đốc đã sắp xếp từ trước đó. Công ty muốn nhân dịp này vừa chúc mừng sinh nhật, vừa cảm ơn công lao của cậu đối với LIL." Một trong số họ lên tiếng trả lời thắc mắc của Fourth.

"Công lao? Chuyện gì vậy ạ?"

"Cậu đừng có khiêm tốn, chẳng phải nhờ cậu dùng mỹ nam kế với tên giám đốc Titicharoenrak mà bây giờ chúng ta mới có thể dễ dàng đánh bại vị trí của bọn chúng hay sao?" Một giọng nữ đanh đảnh vang lên.

Sau đó là vô vàn lời nói tán thành chạy theo phía sau.

"Đúng vậy, đều là nhờ cậu. CEO Titicharoenrak đúng thật là ngu ngốc."

"Giỏi lắm Fourth, chúc mừng sinh nhật cậu nhé."

"Tôi không nghĩ cậu có kế hoạch hoàn hảo như vậy, cậu hoàn toàn xứng đáng với vị trí thư ký của giám đốc đó."

...

Từng lời khen ngợi của bọn họ, vừa nghe qua cậu đã cảm thấy vô cùng khó chịu, nghe không lọt tai một chút nào.

"Mark..." Fourth mặc kệ những lời khen xung quanh, cậu nhỏ giọng hỏi người đối diện "Anh... Đã nói gì với bọn họ vậy?"

"Anh không có, bọn họ thấy sao thì nói vậy. Chuyện này anh không quản." Mark đáp.

Fourth thở nặng, cậu chưa một lần nghĩ sẽ lợi dụng Gemini... Chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng hắn vì bất kỳ mục đích nào cả, những lời khen của bọn họ chả khác nào đang khinh thường tình cảm mà Fourth dành cho Gemini.

Cho dù những hành động thân mật giữa họ bị lũ báo chí chụp lại đều là hành động đến từ một phía của hắn, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân để họ có thể suy luận ra việc cậu đang ngầm lợi dụng Gemini để giúp LIL thăng hạng trên bảng xếp hạng thương trường.

Căn phòng trống trãi bây giờ đã chật chội con người ra vào.

Fourth dù tức giận với những suy nghĩ quái đản của bọn họ, nhưng cậu không thể chống cự tham gia buổi tiệc sinh nhật bất đắc dĩ này.

Không thể trách họ được, nhân viên LIL và Titicharoenrak vốn chưa từng hòa thuận với nhau. Nên sẽ không ai nghĩ ngoại trừ việc dùng hắn để làm bàn đạp cho công ty thì làm gì còn lý do nào để cậu luôn để cho hắn vô tư đụng chạm cơ thể của mình như vậy cả.

Nhưng dù cậu và Gemini không có một mối quan hệ rõ ràng, nhưng tuyệt nhiên nó không phải là mối quan hệ lợi dụng như bọn họ đang suy diễn.

Cậu gửi ánh mắt khó hiểu sang Mark, nhưng anh ấy dường như không muốn giải thích cho những người nhân viên khác hiểu thì phải. Cứ như vậy, buổi tiệc đã bắt đầu trong sự gượng gạo của Fourth.

"Fourth, chúc cậu tuổi mới càng trẻ đẹp, càng thành công và luôn năng nổ trong công việc như vậy nha." Một nam đồng nghiệp đưa lên trước mặt cậu ly rượu vang đỏ.

Fourth định từ chối vì sắp tới cậu còn đến bệnh viện chăm cho Gemini, căn phòng bệnh kín mít sẽ không phù hợp với hơi men trên người cậu. Nhưng Mark đã nhanh tay hơn lấy ly của anh ấy chạm vào miệng ly của người đồng nghiệp kia "Cảm ơn cậu, tôi uống đỡ cho Fourth ly này nhé."

Nam đồng nghiệp kia có vẻ bất ngờ, nhưng cũng không từ chối. Uống xong, Mark đặt ly rượu xuống bàn, cầm bánh kem đưa lên trước mặt cậu.

"Fourth, em nhắm mắt lại ước rồi thổi nến đi." Không muốn phá hỏng không khí chờ đợi của mọi người, Fourth chấp tay lại, nhắm mắt vờ như mình đang ước điều gì đó.

Vài giây sau cậu mở mắt ra và thổi tắt ngọn lửa trước mặt, kèm theo đó là tràn vỗ tay kéo dài của đồng nghiệp. Mark mỉm cười, nhỏ giọng nói ra lời chúc của anh ấy.

"Tuổi hai mươi, chúc em luôn hạnh phúc với sự lựa chọn của mình... Đừng sợ hãi nếu nó có là lựa chọn sai, vì em vẫn còn anh, anh chấp nhận trở thành lựa chọn cuối cùng của em."

Fourth gật đầu, cậu hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó. Tâm trạng trong phút chốc cũng đã dịu dàng trở lại, đồng nghiệp bên cạnh không ai để ý đến lời nói của Mark ngoại trừ cậu, bọn họ chỉ ồn ào tập trung vào những câu chuyện riêng trên bàn ăn mà thôi.

Lại một lần nữa, nữ đồng nghiệp đưa ly rượu vang đến trước mặt cậu, giọng điệu tinh nghịch lên tiếng "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, uống với tôi một ly nhé?"

"Cảm ơn chị." Cậu không từ chối, trực tiếp nâng ly rượu lên đáp lại.

Hành động đó khiến Mark có chút bất ngờ, lần cuối Fourth uống rượu là cách đây cũng đã gần ba tháng trước, sau vụ việc đó, anh chưa thấy Fourth đụng đến bất cứ loại rượu nào cả.

Sau đó là lần lượt từng ly rượu được Fourth uống cạn, cậu không biết tâm trí mình đang nghĩ gì nữa, nhưng hình như hơi men có thể giúp cậu quên đi những lo lắng ở thực tại.

Mark ban đầu khá bàng hoàng với việc Fourth uống nhiều rượu như vậy, nhưng anh cũng không ngăn cản, hôm nay xem như sinh nhật của cậu, những việc Fourth làm Mark đều sẽ chiều theo ý cậu.

17...18...19...Fourth không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu kể từ lúc buổi tiệc bắt đầu cho đến khi nó đã dần tàn, một vài đồng nghiệp đã rời đi, nhưng Fourth vẫn tiếp tục uống, cậu có vẻ đã không thể kiểm soát được hành động của chính mình nữa rồi.

Thêm vài chục phút nữa, căn phòng bây giờ chỉ còn lại lác đác vài người đồng nghiệp đang chuẩn bị ra về. Họ không hẳn là tỉnh táo, một số người còn đang trong trạng thái say mèm mà nói linh tinh mấy lời khó hiểu, Fourth cũng chẳng còn minh mẫn nữa, cậu cố gắng giữ cho mình thật sáng suốt để không hành động điều gì đó ngu ngốc trước mặt đồng nghiệp trong công ty.

"Fourth, em ổn không?" Mark chạm nhẹ vào vai cậu khi nhìn thấy Fourth ngồi thẫn thờ trên ghế.

"Em... Em ổn." Fourth đáp lại trong trạng thái mơ hồ.

"Anh đưa em về nhé?"

Cậu chống tay lên bàn, loạng choạng bước ra khỏi phòng "Không cần, em tự về được."

Nghe lời từ chối thẳng thừng của Fourth, Mark cũng chẳng quá để bụng, anh tiến đến dìu cậu. Nhưng Fourth ngay lập tức né ra xa "Em không sao, anh về trước đi."

Bước chân của cậu không còn vững vàng nữa, Fourth giữ lấy mấy bức tường cố gắng bước ra khỏi sảnh chính của nhà hàng, Mark thì vẫn luôn đi theo phía sau cậu, sẽ kịp đỡ lấy Fourth nếu cậu ấy bị vấp ngã.

"Để anh đưa em về, em đang rất say đó, Fourth." Mark nói khi cậu chậm rãi lấy điện thoại ra, theo thói quen ấn gọi cho taxi đến.

"Không... Không cần, em tự về được." Fourth dùng giọng điệu ngắt quãng để đáp lại anh.

Bây giờ trên người cậu đã bám đầy mùi rượu, lời nói thốt ra cũng mang theo cả men rượu nồng nàn, đối với những người chưa từng uống rượu bao giờ thì đây chắc hẳn là một trong những mùi hương khó chịu nhất.

"Em chắc không? Em đi còn không được, nói chi đến việc em về." Mark nhìn Fourth đang đứng vịn lan can cầu thang mà không khỏi quan ngại.

"Hay em ở lại một chút, anh mua chanh nóng cho em giải rượu." Mark liên tục đưa ra những lời đề nghị khác nhau, nhưng Fourth dường như chẳng để ý đến câu nào.

"Đừng nói nữa... Em ổn." Cậu mặc kệ anh ta, lê lết bước chân nặng nề của mình ra bên ngoài đường lớn. Mark vì không an tâm nên vẫn bám theo phía sau cậu cho đến khi Fourth đã yên vị hoàn toàn trên chiếc taxi mà cậu ta gọi đến thì Mark mới có thể thở phào.

Mark sau đó cũng ngay lập tức ra về, bữa tiệc hôm nay anh cũng đã thanh toán xong xuôi trước khi bọn họ đến đây rồi. Vốn chẳng phải cuộc họp nào cả, Mark chỉ muốn tổ chức sinh nhật sớm cho Fourth mà thôi, bởi vì anh biết đối với những ngày quan trọng như vậy, Fourth thường sẽ ở cùng gia đình thay vì tụ tập với bạn bè để đi chơi, ăn uống.

Có lẽ vì làm việc quá sức nên gần đây trông Fourth rất mệt mỏi và lừ đừ, hôm nay còn uống nhiều rượu như vậy, sợ rằng mai sẽ không thể lên công ty được. Mark quyết định buổi sáng ngày mai sẽ đem thuốc chống đau đầu cùng bữa sáng đến chung cư cho cậu, ngày mai Fourth không cần đi làm đâu, em ấy cần giữ sức khỏe nhiều hơn.

---

"Này, cậu có ổn không vậy? Cậu có chắc là muốn đến bệnh viện không? Cậu không đưa sai địa chỉ chứ?" Người tài xế hoang mang với bộ dạng say khướt của cậu mà liên tục xác nhận lại địa chỉ Fourth đã gửi.

Fourth gật gù, tùy tiện đáp lại "Vâng, chỗ đó."

Tài xế dù không biết Fourth đem cái bộ dạng say mèm của cậu đến bệnh viện làm gì, nhưng cũng không có ý định thắc mắc thêm, trong cậu ta cũng không giống kiểu người do say xỉn mà đi làm loạn công ăn việc làm của người khác.

Đến nơi, Fourth chập chững bước xuống xe, tay kê lên cánh cửa lấy tiền gửi cho tài xế. Rồi cẩn thận đóng cửa lại, loạng quạng bước vào bệnh viện với chiếc cặp công sở trên tay.

Các điều dưỡng trên dọc hành lang Fourth đi qua đều đưa ánh mắt khinh thị nhìn về phía cậu, một người say mèm bước vào nơi công cộng đông đúc như vậy, không phải để làm loạn thì cũng là để đi gây chuyện với người khác thôi.

Đầu óc choáng váng, cậu không thể suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết cố gắng đi tìm căn phòng số 29 quen thuộc. Nhưng chẳng biết sao cậu tìm mãi tìm mãi cũng không thấy số phòng bệnh đó, đầu cậu đau như búa bổ, chỉ khi cơ thể như muốn gục xuống nền nhà lạnh lẽo bên dưới thì một lần nữa, cánh tay thon dài đỡ lấy Fourth khỏi những suy nghĩ buông xuôi đó.

"Gemini..."

"Là tôi, là Phuwin." Vừa đúng lúc anh đi ra ngoài nhận đồ mới cho Gemini thì gặp Fourth đang lảo đảo đi trên hành lang, ban đầu Phuwin thậm chí còn không nhận ra cậu ấy cho đến khi anh bước đến gần hơn.

Fourth với bộ dạng say bí tỉ đang bước từng bước nặng nề trên dãy đường đi dù tốc độ của cậu là vô cùng chậm chạp.

"P'Phuwin à? Anh vẫn chưa về sao?" Fourth quay sang, đôi mắt mở hờ cố gắng xác định rõ người trước mặt.

"Chưa, cậu còn chưa đến thì sao tôi có thể về được. Để tôi dìu cậu vào phòng." Nói rồi anh choàng tay đỡ lấy cơ thể cậu, đưa Fourth trở lại phòng bệnh của Gemini.

Vừa bước vào bên trong, không gian phòng kín càng tôn rõ mùi hương rượu vang bám trên khắp cơ thể cậu, Phuwin cũng không phải người chưa từng uống rượu bao giờ, nhưng rõ ràng mùi rượu trên người Fourth rất nồng, nó còn lan tỏa qua cả lời nói của cậu ấy nữa.

"Fourth, cậu uống rượu sao?" Anh hỏi khi dìu Fourth ngồi xuống ghế, bên cạnh giường bệnh của Gemini.

Cậu không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn con người đang nằm trên giường, cậu theo thói quen chỉnh lại chiếc chăn đang đắp trên người hắn.

"Gemini, tao mới về nè."

Fourth thật sự đã say đến quên cả thần trí của mình rồi, Phuwin thở dài gọi điện cho Pond, nhờ anh ấy mua ít trà chanh nóng đem qua cho Fourth.

Sau đó quay trở lại với cậu, Phuwin lay nhẹ người bên cạnh "Sao cậu lại uống rượu vậy?"

"Tôi không được uống sao?" Fourth bất ngờ hỏi ngược lại, khiến Phuwin có chút bất ngờ.

"Uống say thành ra nông nỗi này, cậu bị cái gì vậy hả?"

Cậu cười khổ, giọng điệu qua loa trả lời anh ấy "Không bị gì cả, muốn uống một chút cho nhẹ lòng hơn thôi."

"Gem nó đang nằm đây mà cậu vẫn có tâm trạng đi uống rượu sao?" Phuwin mất kiên nhẫn quát lớn.

Cậu vừa nghe thấy giọng của anh ta thì giật nảy mình, vài giây sau liền quay lại biểu cảm ban đầu. Giương ánh mắt hời hợt nhìn về phía anh, đôi mắt của cậu khiến Phuwin vừa bối rối vừa có cảm giác ngột ngạt bên trong đó.

"Vậy thì tôi phải làm gì? Ngồi uống rượu bên cạnh Gemini? Không rời xa cậu ta dù là nửa bước?"

"Nói gì vậy? Cậu có thể không uống rượu mà, nhất thiết phải uống rượu đến say bí tỉ như vậy sao?"

Nụ cười nhạt nhẽo lại xuất hiện trên khuôn miệng cậu, Fourth quay mặt đi, cậu lại nhìn về phía Gemini.

"Gem, tao mới đi làm về. Xin lỗi vì đã về muộn nhé." Cậu hoàn toàn bỏ qua câu nói của Phuwin.

"Fourth, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Bây giờ là muốn tìm rượu để giải sầu sao? Cậu muốn trở thành một đứa bê tha suốt ngày say xỉn à?"

"..." Im lặng một lúc, Phuwin cuối cùng cũng nhận được hồi đáp của cậu.

"Không, nhưng anh có cách nào khiến tôi quên đi cảm giác sợ hãi đó không...?" Mắt cậu vẫn dán chặt lên gương mặt hốc hác của hắn, nhưng giọng nói thì thỏ thẻ cất lên.

"..."

"Nếu anh có thể giúp tôi, tôi sẽ không uống rượu nữa."

Phuwin nhăn mày, không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào? Nếu biết được đáp án, anh cũng đâu cần ngày đêm tâm sự với Pond về những âu lo của mình... Nếu biết được đáp án, Gemini cũng đã không phải sử dụng đến thứ thuốc an thần đó. Chẳng phải hắn dùng nó để đánh lạc hướng nỗi sợ tìm ẩn trong tâm trí của bản thân hay sao?

Bây giờ đến Fourth cũng đặt câu hỏi đó cho anh... Phuwin như chết lặng, anh không thể trả lời được.

"Sao vậy? Anh có thể giúp tôi không? Tôi sợ lắm... Sợ cậu ấy không rời bỏ tôi mà sẽ luôn bên cạnh tôi với bộ dạng như thế này, chỉ im lặng và lắng nghe."

"Tôi..."

"Tôi không thích uống rượu, tôi không thích cổ họng mình như bị bốc cháy khi từng ngụm rượu chảy dài vào trong đó. Nhưng rượu không xấu, ít nhất là bởi vì nó khiến tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Không phải người say thường là những người dũng cảm nhất hay sao?" Fourth nói lên như một chấp niệm, dù Phuwin không có cách nào phản bác lại lời nói đó.

Người say thường mang theo tâm thế can đảm sẵn sàng đối mặt với nỗi sợ của họ. Chính Gemini cùng đã dùng rượu để tỏ tình với cậu còn gì, dù biết nó là thứ cảm giác ảo, nhưng vẫn tốt hơn là chẳng còn cảm giác gì.

Lúc này Fourth mới quay sang nhìn lại Phuwin một lần nữa, Phuwin xoa nhẹ lên mái tóc của cậu, dịu dàng như một người anh trai thực sự.

"Nhưng mà Fourth, Gemini không muốn thấy cậu với bộ dạng nhếch nhác như vậy. Sợ hãi cũng được, yếu đuối thì cứ dựa vào nó mà khóc, mạnh mẽ làm gì? Cậu vẫn còn có thằng Gem cơ mà?"

Nghe đến đây, Fourth ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh. Cảm giác lúc này thật khó tả, nó giống như cảm giác Fourth đã có thêm một người anh trai, người mà luôn sẵn sàng động viên cậu, thúc giục cậu cố gắng hơn nữa thay vì lựa chọn bỏ cuộc như trong thứ suy nghĩ đã bám lấy cậu hằng đêm.

"Gemini không thích tôi uống rượu sao?"

"Ừm, Gemini thích cậu, cậu chỉ cần là chính cậu. Yếu đuối, dễ vỡ, ngang bướng, bất kỳ tính xấu nào cũng được, miễn là cậu thì đều được."

"Không cần mạnh mẽ à? Gemini... Cậu ấy đang yếu lắm, tôi không mạnh mẽ thì làm sao bảo vệ được cậu ta đây. Hình như..." Fourth nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng.

"Hình như Gemini sắp buông tôi rồi, tôi không níu được nữa. Sắp lạc mất rồi, lạc mất rồi..." Trạng thái càng hoảng loạn hơn khi Fourth vừa nói, tay không tự chủ mà nhào nát ga giường bên dưới.

Phuwin cúi người giữ chặt lấy bàn tay run rẩy của cậu rồi đặt lên cánh tay lạnh lẽo của hắn, anh rối rít trấn an "Ở đây, ở đây rồi. Cậu níu được, cậu níu được mà, nhìn xem này..."

Nghe lời Phuwin cậu cúi xuống nhìn bàn tay mình đang giữ chặt lấy cánh tay của hắn "Lạnh quá... Gemini lạnh quá."

"Fourth, bình tĩnh lại, không có lạnh. Nó ở đây rồi, không lạc, không còn lạc nữa." Từng lời nói của Phuwin đang cố gắng xoa dịu đi tâm trạng đã dần rơi vào tuyệt vọng của Fourth.

Cậu mở to mắt, biểu cảm biến đổi thành ngạc nhiên "Đúng rồi, Gemini ở đây... Chúng tôi vẫn chưa lạc nhau, cậu ấy vẫn ở đây, nhưng tại sao Gemini lạnh quá vậy?"

Fourth dúi tay hắn vào trong chăn, nhớ lại rằng Gemini rất dễ bị lạnh, cậu không muốn hắn cảm thấy lạnh... Cứ cuống cuồng dúi tay hắn vào chăn, rồi liên tục lẩm bẩm với Gemini.

"Không lạnh nữa, không lạnh nữa, không lạnh nữa đâu."

"Được rồi, cậu đi tắm trước đã. Cậu vẫn còn đang mặc đồ công sở đấy." Phuwin nói khi ngăn cản Fourth lặp lại hành động của cậu ấy.

"Anh trông Gemini giúp tôi nhé?"

"Ừm đương nhiên rồi, cậu đi tắm đi." Nhận được lời đồng ý của Phuwin, Fourth mới an tâm đứng dậy, lấy đồ rồi trực tiếp đi vào cái phòng tắm sơ sài có trong mỗi phòng bệnh.

Lúc này Pond cũng đã đi đến, anh xách trên tay hai ba chiếc túi bóng không rõ đựng gì bên trong. Mở cửa đi vào, Pond đặt mấy túi đồ trên tay mình lên bàn, quay người nói với Phuwin.

"Anh có mua hai phần cơm đêm cho em với Fourth, hai đứa nhớ ăn sớm đó, đừng để nguội, cơm để nguội sẽ không ngon đâu." Pond dặn dò khi tiến lại bên cạnh giường bệnh.

"À, còn trà chanh nóng của Fourth anh cũng đặt trên bàn rồi đó, em nhắc cậu ấy uống nhanh đi nhé."

"Vâng, cảm ơn anh." Phuwin nói.

Pond bật cười "Cảm ơn cái gì? Anh không thích nghe em cảm ơn đâu. Em cười đi, thích nhìn thấy em cười hơn."

"Nghe trẻ con chết đi được." Phuwin cuối cùng cũng chịu mỉm cười với con người trông ngốc nghếch này... Cảm thấy thật hạnh phúc vì họ đã luôn có nhau.

Pond quay người nhìn xung quanh phòng, không thấy sự xuất hiện của Fourth nên liền lên tiếng thắc mắc "Fourth đâu rồi?"

"Đi tắm rồi, vừa vào thôi. Đợi nó tắm xong em nhắc nó uống miếng nước chanh cho tỉnh táo lại."

"Ừm, nhân lúc còn nóng thì uống đi. Sợ nguội rồi sẽ hết tác dụng đấy." Pond gật gù tán thành.

Phuwin thay đổi biểu cảm, gương mặt mong đợi nhìn sang Gemini "Nãy giờ mày nằm đây, có nghe thằng Fourth nó nói gì không?"

"Thằng bé đáng thương... Rất đáng để được yêu thương, mày có thương nó thì mau chóng tỉnh dậy đi. Đã là tuần thứ ba rồi đó Gem."

"Mày nghe thấy không? Nó không ổn rồi, Fourth nó đã không còn ổn nữa rồi." Anh đặt lòng bàn tay mình lên chiếc bàn tay nhô cao bên dưới tấm chăn của hắn.

"Tao thấy nó bất lực lắm, nhưng lý trí nó không cho phép nó bỏ rơi mày. Tiếc là nó đang dần bỏ rơi chính nó rồi."

"Tụi bây... Yêu đến điên rồi sao? Mày cũng muốn nó điên như mày sao Gem? Mày muốn ngày nào nó cũng chìm vào rượu chè để che đậy nỗi sợ hả Gem?"

"Hay mày muốn nó tuyệt vọng rồi lựa chọn sử dụng mấy thứ thuốc an thần vô tội vạ như mày?"

"Mày điên vì nó, thì nó cũng mất trí vì mày. Muốn níu, thì cả hai cùng níu, mày để nó níu kéo một mình như vậy... Cả hai tay cũng chẳng thể níu nổi nữa."

Một tràng dài Phuwin thốt ra, mang theo tất cả nỗi niềm trong lòng nói ra hết. Pond đứng bên cạnh, xoa nhẹ bờ vai của cậu, hy vọng Phuwin sẽ cảm thấy an tâm hơn khi có anh ở đây. Giống như cách cậu đã khiến Fourth an tâm hơn khi luôn nhắc nhở cậu ta rằng Gemini vẫn luôn ở đây, ngay trước mắt họ...

---

Fourth

Mày lại đi đâu rồi?

Fourth!

Muốn bỏ tao một mình ở đây sao?

Fourth...

Tao chịu thua, đừng trốn nữa nhé?

Fourth...Fourth...Fourth

...

Tao ở đây, nhưng không phải bên cạnh mày... Có người bên cạnh mày, nhưng mày lại không ở đó.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com